truyen online duoc tang
T1.Tôi yêu em theo cách của tôi!
- Tôi nằm đó ... chờ một cái nhảy bổ vào từ em ...
Cũng từ lâu rồi,em và tôi chẳng ôm được nhau vì dạo này em mắc học quá nhiều ... em sắp thi mà ... nên tôi thông cảm,tôi yêu em chỉ thế mà thôi ...
Nhưng nhớ lắm chứ!
Hôm nay là ngày em thi xong... Đêm hôm trước em thì thầm bên tai tôi vỗ về những câu ngọt ngào.Em bảo: "Mai em thi xong rồi đấy,anh ráng chờ nhé, chúng ta sẽ bên nhau " ...
Thời gian một ngày sao mà nó dài thế không biết... nhưng tôi vẫn trông chờ em... chờ tiếng bước chân em, chờ tiếng em mở cửa phòng, chờ cả tiếng thở khì mệt mỏi...
Có tiếng mở cửa... em về.
Tôi nằm tề chỉnh, phủi vài hạt bụi bám trên thân hình tròn trịa của mình (mà hình như mình đang tăng cân ấy, hình hài nó cứ nở bề ngang... lạ thật ),có vài cọng tóc của em còn vương trên thân tôi... nhưng tôi không nở bỏ nó đi... em là của tôi cơ mà...
Em bỏ chiếc cặp xuống ghế. Em chạy bổ vào tôi, thả mình nằm gọn trên chiếc giường mà hai đứa hay nằm. Em ôm tôi thật chặt... em lại thì thầm với giọng nói ngọt như mìa lùi: "Ôi mệt quá! Thi xong rồi anh ạ ... anh mừng không!?" ...
"Anh mừng chứ, anh nhớ em nhiều,nhớ những lần em ôm anh trong tay,hay cái lần em sấp nằm lên người anh, em với tay tìm cuốn tập hay viết, em lại hí hoáy với nó mặc kệ có biết anh có thấy nặng hay không,nhớ cả những lúc em vui, em hạnh phúc (nó hiện rõ trên mặt em, em ôm anh nhảy điệu nhảy mà anh không biết điệu đó gọi là gì, nhớ cả những cáivuốt ve của em vào thân hình lúc nào cũng mát rượi của anh... nhớ em nhớ lắm đấy em yêu ạ".
Ôi, sao tôi muốn nói với em tất cả ... nhưng không. Tôi câm, tôi yêu em bằng cái nhìn của một người tình bí mật, tôi yêu em mà chẳng nói được hai tiếng "YÊU EM", tôi yêu em ngay cả khi em giận hờn em ném tôi khỏi giường, có khi em tức giận em đập vào tôi mà đau tím cả người ... vì sao tôi lại như thế? Vì tôi yêu em.
Tôi không biết em có yêu tôi không nữa? Câu hỏi này làm tôi cứ nghĩ hoài... Mỗi đêm, em ôm tôi ngủ, em gác lên tôi một cách êm ái, có khi em ngủ say lỡ chân chạm vào tôi làm tôi choàng tỉnh nhưng lại tìm kiếm tôi rồi ôm tôi giữa khuya vắng. Em yêu của tôi đáng yếu đấy chứ...
Rồi một hôm, em về nhà với gương mặt buồn. Em chốt cửa phòng.Em bật khóc. Em thu mình vào một góc nhỏ của cái bàn... em ôm mặt khóc tức tưởi. Tôi thấy mà xao lòng. Lúc ấy tôi ước mình đến bên em, ôm em thật chặt như hằng ngày em vẫn ôm tôi nhưng chân tôi ...
Tôi thoáng buồn và giận mình bất lực... Thế rồi, em đứng dậy, đến bên giường, buông người nhẹ nhàng xuống, tóc em xõa lên người tôi, tôi vuốt tóc em âu yếm ... "Em à ,dù chuyện gì em hãy khóc thật nhiều để anh có thể lau nước mắt cho em".... Em rơi nước mắt trong tiếng câm lặng ... em rơi nước mắt trong suy nghĩ ... Em khẽ chạm tôi, khẽ lấy tay tôi để lau cho em những dòng lệ, em không khóc nữa, em đang dần mạnh mẽ, em cười với tôi và bảo:" Sao em phải khóc!?" ...
Đúng, sao em phải khóc khi có tôi luôn bên em!?
Sau sự cố khóc ấy của em, tôi thấy em khác hơn, ít khi ôm tôi, ít khi tì người vào tôi âu yếm viết viết lên trang giấy trắng tinh ấy. Em đã ít dần những lần nắm cạnh tôi, em đi nhiều hơn, em không còn nhẹ nhàng ngọt ngào mà đổi vào đó là những thứ nhạc kinh khủng, chói cả tai tôi,đaucả vào màng nhĩ của tôi ... em giật giật điên cuồng mà đến bây giờ tôi cũng không biết em đang nhảy theo điệu nào nữa (điệu này khác xa điệu nhảy em dành cho tôi).Em nhảy như điên cuống, em mệt em lăn ra ngủ mà quên rằng tôi đang bên cạnh em.
Em ơi!Sao em không trút giận hay buồn vào tôi như lúc trước vì có như thế tôi mới có thể cảm nhận được hết nổi đau của em ... Sao em lại chọn cho em cách làm tôi đau lòng thế này. Ôi ...đau quá!!
Rồi một hôm,em về phòng với một người con trai xa lạ mà tôi chưa từng gặp. Em ngồi cạnh tôi,em chạm vào tôi như lấy tinh thần. Người ấy ngồi bên ghế.Người ấy im lặng nhìn em. Tôi thấy ghen vì em cứ chốc chốc lại liếc người ấy. Người ấy có gì khác tôi? À... có khác nhiều: Người đó không tròn trịa như tôi, không bị liệt 2 chân như tôi và tôi đoán chắc người ấy cũng không bị câm như tôi.
- Sao em thay đổi mau quá vậy? _ có tiếng nói khẽ
-...
- Anh không ngờ gặp em trong tình cảnh ấy.Em đã biến em thành người thế nào vậy.Em không còn là cô bé ngây thơ hay cười của anh nữa rồi.
- Tôi như thế đó_ em chanh chua bảo _Tôi không còn là con rối của anh nữa.
- Con rối!? Em đang nói gì vậy!?
- Anh không hiểu hay không muốn hiểu? Anh đến đây làm gì?
- Anh chỉ muốn thăm em.
- Anh thăm rồi đấy và giờ hãy đi ra khỏi phòng tôi ngay.
Đúng rồi em, đuổi nó đi em, tôi nhìn mà thấy ngứa mắt quá. Em cố đẩy người ấy ra khỏi phòng. Em lại ôm chặt tôi nhưng em khóc.
Vài ngày sau, tôi thấy em lại cười tươi, lại âu yếm nhảy với tôi điệu nhảy hôm nào... tôi vui lắm! Em đã lại là em của tôi. Nhưng... sao em lại hôn tấm hình đó. Cái tấm hình ấy chụp em và người ấy... Tôi sững sờ. Tôi giật mình, tôi nhận ra tim em đã không dành cho tôi.
Tôi muốn tránh xa em, tôi không muốn em nằm cạnh tôi,tôi không còn muốn em ôm tôi mỗi tối nhưng tôi bất lực trong tình thế này ... tôi muốn vùng dậy, tôi muốn bỏ đi xa...
Chợt những trang giấy trắng em viết dở dang hôm tối, em quên cất nó vào chỗ cũ.Tôi giận em lắm như tôi cũng tò mò ... "Mình thật ngốc. Anh đâu có yêu người đó đâu. Hôm mình và nhỏ K đi chơi vô tình gặp anh và người ta... mình giận lắm và tưởng hận anh rất nhiều. Nhưng... mình hồ đồ quá. Mình đã sống không là mình trong 1 tháng trời... Anh vẫn vậy. Anh biết chuyện mà mình đã thấy.Hôm qua mình bất ngờ, anh dẫn người ấy đến quán cafe anh hẹn mình... mình tưởng mình sẽ là con ngốc trước hai người... nhưng ... hihih... người đó là em gái của anh... Ối chào, mình muốn độn thổ quá ... thật là xấu xa quá đi T ơi... Hay mình..."
Tùy bút dở dang. Giọng văn trẻ con.Câu chấm câu in đậm, chắc có lẽ em đã suy nghĩ rất nhiều và em cũng mỉm cười thật tươi phải không em? Em vui mừng em thiếp đi. Chắc em đang mơ những giấc mơ hồng,ước gì trong đó có tôi. Tôi nhìn em thật lâu. Có lẽ tôi không nhận ra rằng em đã lớn, em biết yêu với trái tim còn non của mình... sao lúc này tôi nhìn em đáng yêu thế và trong tôi, tôi không còn giận em nữa, mà tôi mừng cho em, mừng rằng em đã thành người lớn. Tôi tựa đầu vào em... ngủ say mê.
Sáng, em gọi tôi dậy... em thay áo mới cho tôi... một cái áo màu xanh biển thật lạ với những bông hoa hướng dương... có điểm vài chú thiên thần nhỏ. Tôi vui lắm!Lâu rồi, em không quan tâm chăm sóc tôi thế này.
Có tiếng tít tít từ điện thoại của em ... Tôi thấy em cười một mình ...
Em thủ thỉ với tôi: "Hôm nay là ngày quan trọng với em đấy, biết là ngày gì không nè _ ngày tình yêu"
Rồi em hôn nhẹ lên tôi , em xức cho tôi chút nước hoa mà em vẫn hay xài ...
Tôi đã mới hoàn toàn! Tôi từng ích kỉ ao ước em là của riêng tôi... nhưng tôi đã quên rằng
Tôi cũng mới luôn cả suy nghĩ. tôi chi? à chiếc GỐI ÔM tròn trịa ...
Giờ tôi mới biết rằng: YÊU không có nghĩa là chiếm hữu, YÊU là mong muốn người ấy được hạnh phúc.
Vâng, em hãy đi thật vui vẻ nhé và tôi vẫn chờ em về mỗi đêm.
Vì tôi yêu em theo cách của tôi.
Và tôi biết em có yêu tôi!
T2.Anh! Hãy cười với em đi...
1...
- Anh à, em nhớ quá ngày em gặp anh, anh có biết lúc đó trông anh đẹp trai lắm không? Còn nụ cười của anh nữa chứ! Cứ phải gọi là làm em chết mê nhé! Vậy mà lúc đó anh lại đang cười với cô bé nào đó chứ. Ui em nhớ ra rồi... bắt đền anh đấy anh phải cười với em đi!
- Thôi em ngủ đi. Đấy! Lại ho rồi. Ngoan nào mai thức dậy anh sẽ cười cho em xem cả ngày cũng được.
- Không, anh cười đi mà, cười với em đi rồi em sẽ ngủ!
- Đây cười đây.
- Không phải. Anh cười chưa giống. Cười lại đi anh!
- Em nghe anh đi mà. Đừng nói nữa. Em mệt lắm phải không?
- Anh cười với em đi! Em không dám ngủ, em sợ ngày mai sẽ không tỉnh lại nữa, em không còn được nhìn thấy anh cười... Anh cười với em đi - cười như ngày xưa anh nhé, em bỗng nhớ ra lâu lắm rồi em không được thấy anh cười như thế, em thấy hôm nay em lạ lắm. Em sợ!... Anh ... Anh cười với em đi!...
Người thanh niên gục đầu khóc nức nở "Làm sao anh có được nụ cười như ngày xưa, nụ cười đó anh đã đánh mất lâu rồi bởi vì anh chỉ là một thằng hề"
2. Trong đầu anh lại hiện lên ánh mắt khẩn cầu của người vợ lúc hấp hối "Anh ! Hãy cười với em đi..." Nước mắt anh lại chảy dài... Chiếc xe tang từ từ lăn bánh.
3...
- Bố! Sao bố không khóc, bố không yêu mẹ sao ?
Đứa bé ngây thơ chưa thể hiểu được thế nào là nỗi đau mất mẹ. Nó chỉ biết rằng mẹ nó đã chết và mọi người khóc vì họ yêu thương mẹ nó.
- Kìa bố ơi sao bố không khóc ?
Nó lấy tay khẽ lay người bố đang ngồi như một pho tượng, đôi mắt thơ ngây nhìn vào đôi mắt khô khốc của người bố dò hỏi:
- Khóc ư ?
Bố nó như chợt tỉnh, môi thoáng một nụ cười như điên dại.
"Phải, còn bao nhiêu người xung quanh đang nhìn vào bố nó
Đầu đau quá ...
Tim đau quá ..."
....
_Bố, sao bố không khóc ? Bố bảo bố yêu mẹ cơ mà!
T3.Em như là sương khói
Em như là sương khói
Theo làn gió bay xa
(Truyện Online) - Cô ấy bước vào cuộc sống của tôi khẽ như tiếng cựa mình của một chiếc lá sắp lìa cành. Để rồi đôi khi trong giấc mơ, âm thanh ấy đánh thức những âm thanh khác. Miền hoài niệm của riêng em, người con gái có tiếng bước chân thật buồn.
***
1.Tôi mơ hồ nhận ra có ai đó rất hay nhìn mình. Khi quay lại, tôi bắt gặp cô ấy đang sờ cổ tay trái và xoay xoay hai chiếc vòng tay màu đen. Cô ấy ngước lên nhìn tôi. Ánh mẳt ấy thật khó diễn tả. Và rồi cô đứng dậy bước đi. Gót giày dẫm lên lá khô nghe "sột soạt". Tiếng "leng keng" của hai chiếc vòng đen xa, xa dần...
2. Mùa đông năm ấy, có một dạo, điện thoại phòng tôi reo vào một giờ cố định. 0h15' sáng thứ tư. Khi tôi nhấc máy thì chỉ nghe, tiếng gì như là gió thổi. Một hôm tôi chợt nghe tiếng động rất khẽ và rất quen. Âm thanh hai chiếc vòng tay chạm vào nhau. Là cô gái ấy. Tôi bực mình gắt lên:
- Cô không có việc gì làm ngoài xoay hai cái vòng ngu ngốc đó và phá vỡ giấc ngủ của người khác sao?!
Im lặng hồi lâu, cô ấy cúp máy.
Sáng hôm sau, có một mảnh giấy đính trước cửa phòng tôi.
"Tôi có thể không phá giấc ngủ của anh. Nhưng tôi đã đeo hai chiếc vòng ấy từ lúc sinh ra trong cuộc đời này".
Cách cô ấy làm quen thật đặc biệt.
3. Năm đó mùa đông lạnh buốt người. Cô ấy chẳng bao giờ chịu mặc áo ấm. Có lần tình cờ gặp trên phố, tôi đưa cho cô ấy áo khoác của mình. Cô ấy không mặc, chỉ ôm và áp nó lên mặt. Tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe. "Dường như người cô toát ra một làn khí mỏng", tôi buột miệng. Cô ấy bật cười, trông thật buồn.
Vài ngày sau cô ấy đến nhà tôi trả áo. Chúng tôi cùng ăn sáng. Bất chợt cô ấy nhìn tôi chằm chằm, mặt sầm lại, và vội vã chạy đến bồn rửa khoá vòi nước thật chặt.
- Em sợ tiếng nước chảy. Từng giọt nước nhỏ xuống như giây phút hấp hối của một người con gái.
- Tại sao?
- Từ nhỏ đã thế rồi.
- Em còn sợ gì nữa không?
- Không.
Khi ra về, cô ấy quay lại và nói một câu khó hiểu: "Áo anh có mùi lá khô"
4. Có một mảnh giấy nháp rơi ra từ cuốn sách cô ấy cho tôi mượn. Cô ấy thích vẽ mắt. Còn có tên tôi nữa. Tôi thở dài. Sức hút từ cô ấy thật mãnh liệt. Người con gái thua tôi một tuổi, học khoá dưới, dáng gầy và hơi xanh. Đôi mắt không buồn, nhưng hình như không tươi sáng. Ngón tay dài và đẹp. Thật khó để chạm tới sâu thẳm con người cô. Cô ấy đặc biệt và phức tạp. Tôi sợ cá tính ấy. Sợ tất cả những thanh âm phát ra từ cô.
Khi cô ấy ồn ào và phiền toái, là những lúc tôi thấy cô rạng rỡ nhất. Cô ấy thật ngốc.
- Em đừng thích anh nữa, được không?
- Tại sao?
- Em sẽ phải buồn đấy.
- Em không sợ.
Đôi khi tôi ước gì chưa bao giờ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng vòng tay của cô ấy. Để giờ đây sao mà rối bời đến thế. Tất cả thuộc về người con gái ấy làm tôi muôn khám phá và thấu hiểu. Nhưng khi tôi tới gần, thì ánh sáng phát ra từ con người ấy, đôi mắt ấy, bàn tay ấy... làm tôi không sao chạm tới. Và tôi có bạn gái.
- Cô ấy là người như thế nào?
- Một người bình thường.
- ...
- Em có buồn không?
Cô ấy không nói gì. Cuộc nói chuyện rơi tõm vào khoảng không yên tĩnh. Gió mùa hạ thổi lồng lộng. Tôi chợt nhớ tiếng gió của mùa đông ấy.
- Em còn nhớ không?
- Tiếng gió ấy à?
- Ừ. Tiếng gió và những cú điện thoại.
- Em đứng ngoài ban công đấy.
- Tại sao?
- Sẽ có một ngày em theo gió bay xa.
Cô ấy đưa tay vuốt tóc và mỉm cười. Tôi thấy tim mình đau nhói.
5. Cô ấy khóc trong điện thoại. Chưa bao giờ cô ấy như vậy. Cô ấy bảo rằng hãy để cô ấy khóc. Tiếng khóc của cô lẫn cùng tiếng "leng keng" của hai chiếc vòng tay. Có lẽ mỗi lần nước mắt rơi là cô ấy lại lau ngay. "Em cứ khóc đi, đừng lau vội", tôi cố gắng an ủi. Cô ấy nói gì đó tôi nghe không rõ.
Tự nhiên lòng tôi chùng xuống. Cô ấy thực sự cô độc.
6. Trong số những người bạn cùng trường Đại học, thì cô ấy là người duy nhất tôi chưa có ảnh kỉ niệm. Tôi ngồi uống đến cốc cà phê thứ ba thì cô ấy mới tìm được bức ảnh cũ. Ảnh chụp với 5 người bạn và 1 người đàn ông lớn tuổi. Không khó để nhận ra cô, dù thực sự gương mặt cô đã khác đi so với hồi bé. Vẫn dáng ngồi ấy. Vẫn là bàn tay ấy. Vẫn đôi mắt ấy.
- Trông như mắt người chết, phải không?
Giọng cô ấy vang lên làm tôi giật mình. Không hiểu sao cô ấy luôn đoán được ý nghĩ của tôi. Cô ấy không bao giờ nói đùa. Đôi mắt màu xám. Màu của sương khói. Như màu mắt người chết.
- Em có thói quen sờ cổ tay trái từ khi nào?
Cô ấy quay đi, tránh ánh nhìn của tôi. Căn phòng yên tĩnh hẳn. Chợt có tiếng "leng keng" của hai chiếc vòng tay. Cô ấy khẽ hát. Bài hát buồn.
" Em đã mơ
Ánh sáng chảy tràn qua kí ức
Lấp lánh cả một miền hoài niệm
Mùa ấy, ngày ấy...
...trở về..."
7. Khi tôi ra trường và lao vào tìm việc làm thì chúng tôi ít liên lạc hẳn. Cô ấy có vẻ xanh và gầy hơn trước. Tôi vỗ vai cô ấy và bảo phải giữ gìn sức khoẻ, thì cô ấy chỉ mỉm cười. Lúc quay lại, tôi vẫn thấy cô ấy đứng bên kia vỉa hè nhìn tôi. Cô ấy vẫy tay chào.
8. Trời mưa rất to. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng toát. Cô ấy đang đợi tôi.
Tôi chạy thật nhanh xuống chỗ cô ấy.
Chợt tôi khựng lại.
Gương mặt ấy xanh xao nhưng hình như đang hạnh phúc.
Tôi quay lên.
Cô ấy vẫn chờ tôi dưới mưa như thế.
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn mãi dáng hình ấy.
Chiếc ô màu nâu đất bị gió cuốn đi.
Cô ấy ngước nhìn lên phòng tôi.
Đôi mắt như muốn khóc.
Cô ấy nhìn rất lâu.
Rồi quay lưng bước đi.
Đêm. Chỉ có bóng trắng nhỏ dần. Chỉ có tiếng bước chân thật buồn.
Chẳng còn chiếc lá khô nào nữa...
Chỉ có tiếng "leng keng" mỗi lúc một xa, xa dần.
Chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc.
9. Đồng hồ chỉ 0h15'. Thứ tư. Tôi rùng mình nhấc máy. Giọng một người đàn ông lớn tuổi. Tiếng rè đặc trưng của điện thoại đường dài quốc tế. Cô ấy vừa mất....
Tiếng kêu "leng keng" của hai chiếc vòng tay màu đen.
Tiếng gió và những cú điện thoại mùa đông cũ.
Tiêng lá khô tan vỡ.
Tiếng khóc của em.
...
Tất cả như đang xa dần cùng bước chân em.
Vậy là em theo gió bay xa thật rồi.
... Tôi bước ra ban công. Trời nổi gió.
"Khi anh đọc những dòng này thì em đã không còn trong cuộc đời anh nữa. Thật buồn khi hai chiếc vòng tay của em không còn kêu nữa, phải không anh? Em thật tệ khi bỏ đi mà không chào từ biệt anh. Đầu óc em bây giờ mông lung quá. Chẳng thể nào nhớ lại hình ảnh cuối cùng về anh. Em là đứa con gái như vậy đấy. Anh đừng khóc. Dẫu sao thì lòng yêu cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Em vẫn chưa có cơ hội làm một người bình thường, chưa có cơ hội để nói với anh về thói quen sờ cổ tay trái, ... Nghĩ đến điều đó sao mà đau lòng quá. Nhưng mà thôi, tiếc nuối cuộc sống làm gì khi em chỉ có thể nghĩ về nó như một giấc mơ, anh nhỉ. Em chẳng còn ai để từ biệt ngoài anh, có lẽ đó là hạnh phúc duy nhất của em trong cuộc đời này. À, anh ra ban công và giơ tay lên trời xem nào. Có một cơn gió vẫn mãi chờ anh đấy. Có lẽ chúng ta vẫn còn gặp lại nhau trong giấc mơ.
..... Vẫn vẫy tay. Vẫn mỉm cười. Nhưng không còn nhìn rõ nữa, xa xôi, như là sương khói..."
T4.Vì sao mặt trời chiếu những tia nắng?
- Đang quay cuồng với mớ hỗn tạp của suy nghĩ thì cu Ti nhanh nhảu tiến lại gần Thành:
- Ba ơi? Con muốn ra biển?
Thành nhoẻn miệng cười với cậu con trai bé bỏng của mình:
- Ừ, trời cũng mát rồi!
Hai cha con đi trên bờ cát mịn vẫn còn nồng nàn bởi con nắng ban trưa nhưng Thành vẫn không cảm thấy gì. Anh không nói cũng chẳng cười, bâng quơ nhìn xa xăm. Một gương mặt mà anh không bao giờ để đứa con của mình nhìn thấy. Anh không muốn những điều không đẹp len lõi vào tâm hồn trong vắt của con trai mình. Nhưng hôm nay, quá nhiều thứ hỗn tạp, quá nhiều nỗi lo và cả nỗi sợ nữa! Chưa bao giờ anh thấy hoang mang đến thế này!
- Mặt trời đi đâu về phía ấy vậy ba? - Cu Ti chỉ tay về phía Tây.
Anh mỉm cười:
- Mặt trời đi ngủ con à!
Cu Ti vẫn thắc mắc như những thắc mắc thường ngày của cu cậu:
- Con biết sáng mai mặt trời sẽ dậy nhưng tại sao mặt trời không bao giờ dậy muộn vậy ba?
Anh vẫn vui vẻ trả lời như mọi lần:
- Mặt trời phải luôn luôn đúng giờ để làm gương cho chúng ta!
Hình như cu Ti vẫn còn thắc mắc nên cậu làm bộ suy nghĩ một lát rồi lém lỉnh:
- Đố ba tại sao ngày nào mặt trời cũng chiếu những tia nắng!
Anh cười vì câu đố của cu Ti, anh muốn hiểu suy nghĩ của cu cậu:
- Ba không biết!
- Vì mặt trời muốn chia sẻ với chúng ta sự ấm áp!
- Sao con biết hay vậy?
- Cô giáo con nói!
Anh cười thật nhè nhàng rồi quay đi với những suy nghĩ xa xăm của chính mình...
Cũng đã lâu rồi Thành mới lại về quê. Mà lần này không phải về thăm quê hương hay ai đó mà vì anh trai anh vừa qua đời vì bệnh ung thư phổi. Không phải anh mới biết về căn bệnh đó nhưng giờ đây đứng trước sự ra đi thì tự dưng sự mất mát trong lòng trở nên vô cùng lớn. Nhìn hai đứa cháu của mình, anh lại liên tưởng đến những điều của quá khứ, nước mắt tự dưng rơi. Nhưng bao nhiêu đó cũng chỉ là một phần trong nỗi bấn loạn trong lòng anh.
Ngày trước, ba anh cũng ra đi vì căn bệnh đó, năm anh bốn tuổi. Anh hiểu quá rõ hoàn cảnh của một đứa trẻ không cha. Thèm đủ thứ! Một vòng tay ấm áp, một tiếng cười sau buổi tan trường, sự bênh vực khi bị bạn bè hiếp đáp, một lời khuyên khi mình vấp ngã nhưng hơn hết là một người cha như bao người khác trong cuộc đời này! Mỗi khi nghĩ lại, anh thấy đúng là cuộc đời mình đã bị đẩy theo một hướng khác từ lúc ba anh ra đi.
Giờ đây, đứng trước sự ra đi của anh trai mình với chung một căn bệnh. Anh hoảng hốt thật sự: "Căn bệnh đó có di truyền không?" Với kiến thức của mình, anh biết không bao giờ có điều đó nhưng anh vẫn cứ hoang mang. Rốt cuộc anh có phải là bác sĩ đâu!
- Anh bị đau thế nào? -Vị bác sĩ hiền lành hỏi.
- Đó là những cơn đau trong lồng ngực, có cảm giác như những mũi kim chích từ trong xương ra vậy!
Bác sĩ bảo Thành nằm xuống giường và bắt đầu đo huyết áp và khám. Một lát sau, bác sĩ bảo:
- Không có triệu chứng hay dấu hiệu gì lạ. Chắc là viêm thần kinh liên sườn.
- Nhưng bác sĩ... Ba tôi từng bị u trung thất, sau đó là ung thư phổi, anh trai tôi cũng vậy! Tôi sợ...
Bác sĩ điềm tĩnh bảo anh đi chụp X-quang...
- Phổi anh còn tốt, không có gì khác thường cả! Tại anh suy nghĩ rồi hoang mang thôi! Uống thuốc theo toa này, tuần sau khám lại lần nữa! Mà anh có hút thuốc không?
- Dạ... có... ạ!
Vậy thì bỏ đi, nếu không muốn...
Anh ra khỏi bệnh viện với nụ cười như những tia nắng mai. Cái cảm giác khoan khoái và tưng bừng đâu đó lan tỏa mà anh không kiềm chế được. Chạy ngay về nhà, anh làm một điều mà hai mẹ con cu Ti không thể nào hiểu được, ôm chặt vợ còn mình...
"Người có sức khỏe thì có hàng trăm ước muốn, người không có sức khỏe chỉ có một ước muốn duy nhất là được có sức khỏe".
T5.Tôi tìm em, em tìm ai?!
- Tôi nhìn em... đôi mắt trong veo nhưng ẩn chứa đầy u uất. Vậy mà em nói em hạnh phúc... Tôi xót xa...
Giọng em đều đều... như cô phát thanh viên, em kể với tôi mà như đang nói một mình....
Cái cô bé vốn mong manh, dễ vỡ oà trong em đâu mất, lúc này trước tôi em cố chấp và có sức chịu đựng đến bền bỉ...
Quán cà phê tối thứ 7 tấp nập hơn, ngọn nến trên bàn leo lét cháy. Tôi bước lại gần Nam. Đón tôi bằng một câu hất hàm quen thuộc... "Ê mày!". Đó là thứ ngôn ngữ quen thuộc của mấy thằng lãng du (cái cách gọi của các em) khi rời khỏi bốn bức tường của văn phòng. Hôm nay chỉ có tôi và Nam, cà phê và nhạc nhẹ...
Tôi ngồi xuống, đốt cho mình 1 điếu thuốc...nhả ra những vòng khói điệu nghệ. Im lặng...
- Mày hôm nay lạ thế? - Nam hỏi tôi.
...
- Ê...
- Ừ
- Thằng này điên. Hôm nay ăn nhầm gì hả?
...
Những vòng khói bay là là trước mắt tôi:
...
- Tao đang nghĩ liệu những thằng như mình có khi nào thấy yêu hết mình, yêu chân thành được nữa không nhỉ.
- Thằng này điên. Nam cười một điều cười đầy ngạc nhiên xen chút mỉa mai. - "Ai biết đâu ngày mai"...
- Với Lan mày cũng thế hả?
- Tao không biết! Thấy thích thì yêu. Với cả người ta cũng chấp nhận thế.
Không gian dường như chùng xuống. Tiếng nhạc cũng im bặt trong sự chuyển giao... Tôi cầm cốc cà phê xoay tròn trong tay. Nhìn cái màu sẫm sẫm, sóng sánh ... tôi nhớ đôi mắt em...
- Có khi nào mày thấy cảm giác tội lỗi.
Nam nhìn ngả người ra sau ghế, thở dài đánh thượt rồi nói:
- Cũng đôi lúc, nhưng cảm giác đó trôi đi nhanh lắm. Cuộc đời khiến những thằng như mình không có thời gian dừng lại để nghĩ đâu mày. Nghĩ làm gì cho nó đau đầu. Kệ!
- Ừ!... kệ!
Bề ngoài em là một cô gái bình thường, đủ để gọi là đẹp nhưng không ấn tượng, không dễ để lại chú ý cho ai đó gặp lần đầu. Em sống khá cứng nhắc và buồn tẻ. Cuộc sống của em là những vòng tuần hoàn khép kín với chừng ấy quy tắc, chừng ấy công việc... Nói tóm lại em là mẫu người không có trong listfriend của những thằng chúng tôi. Vậy mà em đã xuất hiện giữa chúng tôi một cách tự nhiên, bình thường... Tôi nhìn em bằng con mắt lạ lùng và cười bằng nụ cười... khó hiểu. Nhưng em nhạy cảm và dịu dàng đến lạ lùng, chịu đựng đến bền bỉ. Không bao giờ em cáu, không bao giờ em đòi hỏi, không chờ đợi những món quà gì hay bất cứ sự giúp đỡ gì điều gì kể cả từ Nam. Em nói:
- Em không đòi hỏi gì bởi cái có được từ sự đòi hỏi chỉ là trách nhiệm, là phải làm. Em muốn người ta tự đem đến cho em anh ạ!
- Em ngốc quá. Nếu thế thì cả đời em chờ đợi.
- Phải có lòng tin chứ anh! Em có giấu kín những mong muốn của em đâu mà người ta không biết. Tình yêu tự biết tìm đường anh ạ! - Rồi em lại cười...
Lúc đó tôi không hiểu cô gái bé nhỏ và mong manh như em lấy đâu ra cái sức sống và niềm tin mãnh liệt đến thế.
Trong đầu tôi lúc đó chỉ có 2 từ dành cho em là "Hâm" và "Ngốc". Tôi tìm câu trả lời nhưng chẳng bao giờ thấy.
Có lần tôi nói với em: "Này nhóc, em bướng bỉnh và cố chấp thế, em lấy đâu ra cái sức mạnh để mang trên vai ...nhiều thứ thế?". Lúc đó em chỉ cười...
Tôi bắt đầu để ý đến em...
Em biết tất cả những gì mà những thằng như tôi suy nghĩ. Em không phán xét nhưng hay cười...nụ cười khiến tôi thấy tim mình se sắt. Em biết mà em vẫn làm. Em biết mà em vẫn đi, em biết mà em vẫn... im lặng.
Thế đấy, em xuất hiện bên cạnh tôi giống như sự tất yếu trong những cuộc vui, những liên hoan khi mà Nam cần một người bên cạnh...
Nằm nghe nhạc mà tôi cứ như người trên mây. Chẳng lọt vào đầu điều gì. Những cuộc tình, những cuộc hẹn hò cứ ngắn ngủi dần rồi vuột khỏi tay. Tất cả chạy ngang qua đầu tôi như một cuộn phim được tua nhanh. Tôi nhớ em có lần nói với tôi: "Kẽ tay anh hở quá mà anh thì không biết chụm nó lại...Tình yêu giống như những hạt cát, rất mịn, rất mát nhưng cũng rất dễ tuột...Nhẹ nhàng...nó sẽ trôi..."
Tôi đã phì cười vào cái triết lí của em và nói em thật ngốc vì em cũng đang yêu một thằng giống tôi. Lúc đó tôi hỏi em:
- Vậy em không sợ hạt cát - là em sẽ trôi khỏi tay Nam?
Em nghiêng đầu cười, nụ cười buồn nhưng đầy tự tin:
- Sợ chứ anh, càng sợ em càng thấy mình cần cố gắng. Em sẽ chụm tay lại , sẽ giữ hộ anh ấy...
Tôi nhìn em... Em thật đặc biệt!
Với chiếc điện thoại gọi cho Nam. Máy ngoài vùng phủ sóng...
Gọi cho em...em một mình...
Em lặng lẽ xúc từng thìa kem... chiếc thìa bé xíu cứ cần mẫn đưa lên đưa xuống. Em ăn như để nuốt đầy lồng ngực sự lạnh giá. Dù em không nói tôi cũng hiểu...
-Nếu thấy mệt mỏi em hãy đi xa. Anh sẽ giữ Nam cho. Tôi vừa nói vừa trêu em.
- ...
- Này nhóc!
Em ngẩng đầu nhìn tôi. Giờ tôi mới phát hiện có giọt nước nhỏ đọng lại trên mi em...
- Em sẽ không đi đâu anh ạ. Em sẽ chờ... chờ được mà. Chẳng qua vết thương của Nam nhiều quá, em thì lại vụng về...
Mỗi lần gặp em, mỗi lần nhìn thấy em dù là một mình, hay tay trong tay với Nam tôi lại lặng lẽ nhìn. Tôi xót xa, bởi hơn ai hết tôi cũng hiểu tôi và cái thằng bạn tôi thế nào.
Hơn một lần tôi muốn nói: Dừng lại đi cô bé.
Hơn một lần tôi muốn kéo em về... phía tôi.
Hơn một lần tôi muốn được lau khô giọt nước vô tình đọng trên mi em.
Hơn một lần tôi đứng dưới ban công nhà em.... lặng lẽ nhìn khi bóng em mải miết, cặm cụi trên chiếc bàn. Bóng em hắt ra... lẻ loi nhưng bền bỉ...
Nhưng tôi cũng chỉ là một kẻ lãng du...
Con đường đầy lá rụng. Gió xào xạc thổi tung thành những đợt sóng lá... Ánh đèn đường hắt ngang khiến con phố mang một màu sắc đến quạnh quẽ. Em đã trở về trong căn phòng của riêng em với những lo toan, mệt mỏi... Đèn tắt phụt. Em mang theo một giấc mơ...
Tôi thở dài, nhả ra những vòng tròn khói điệu nghệ...
Tôi tìm em, em tìm ai"Vậy hóa ra: Khoảng cách xa nhất chẳng phải là sự sống và cái chết mà là khi em ở bên cạnh tôi rồi nhưng tôi không hề hay biết..."
T6.Xin đừng tìm nhau...
- Nếu có một thứ gì đó không thuộc về mình, dù rất muốn, bạn có cố níu kéo và giữ nó ở bên?
Có ai đó nói rằng "Tình yêu là mãi mãi" nhưng khi tình yêu ấy chỉ còn từ một phía, khi ta nhận ra rằng Tình yêu ấy không còn thuộc về mình nữa, vậy thì cố gắng níu kéo trong khoảng cách vô hình hay... hãy để thời gian xoa dịu nó rồi ta lại mạnh mẽ bước đi trên cuộc hành trình tìm kiếm cánh cửa riêng cho chiếc chìa khóa hạnh phúc của chính mình?
- Một sớm mùa hè, nắng từ 5h sáng, nắng chiếu vào tận giường nằm nên có muốn ngủ thêm chút nữa cũng chẳng được. Đêm qua là một đêm dài, ít nhất là đối với em. Em quay quắt trong nỗi đau của em. Nỗi đau bị bỏ rơi. Nỗi đau khi em biết anh đã rời xa em!
Mình biết nhau chưa lâu phải không anh? Nhưng như thế đã đủ để mình có tình cảm với nhau, đủ để nhớ nhau mỗi khi đêm về, đủ để mỗi sáng nhắn cho nhau những lời yêu thương trước khi dậy ra khỏi giường,đủ để đôi khi không gặp nhau mình gọi điện cho nhau chỉ muốn nghe tiếng thở của nhau. Hay chỉ mình em cảm thấy như thế? Vì chỉ ngày hôm qua thôi, em vừa chợt nhận ra, một tuần rồi mình không gặp nhau trong khi mình chỉ cách nhau có một con đường, một tuần rồi em nhắn tin đi mà không nhận được hồi âm. Một tuần rồi em gọi điện cho anh chỉ nghe anh bảo là anh bận lắm. Một tuần anh bỏ rơi em...
Anh đã kể cho em nghe cô bạn gái - mối tình đầu của anh. Em chẳng ghen đâu vì đó là kỷ niệm. Nhưng giờ ngồi nghĩ lại em mới nhớ, cách đây một tuần, khi anh em mình ngồi cạnh nhau, anh đã hỏi em là: "Nếu như bây giờ cô bạn gái ấy quay lại với anh, muốn nối lại sợi dây tình cảm với anh, thì em sẽ như thế nào?" - Em đã nói với anh rằng: "Em không giữ cái gì không thuộc về mình, vì có muốn giữ cũng chẳng được. Còn cái gì là của em thì dù có ai đó đã từng giữ, dù có không còn vẹn nguyên và tươi mới em vẫn muốn lấy lại và nâng niu nó"...
Anh cười và bẹo má em, có lẽ lúc đó trông em ngây ngô lắm. Đến bây giờ, em có thể lờ mờ đoán ra vì sao anh lại hỏi em như thế. Nhưng tại sao lại thế chứ? Em đã nói với anh rằng, em không phải là đứa con gái mạnh mẽ như anh thấy, em yếu đuối, mỏng manh và dễ vỡ lắm, đừng làm em tổn thương nên anh không dám nói cái điều cần phải nói vì sợ em đau uh? Anh à, khi ai đã không còn yêu ai nữa thì hãy nên nói với người ấy. Sẽ đau, nhưng sẽ qua, còn nếu không nói, người kia sẽ rơi vào trạng thái , biết nói thế nào nhỉ? Như em lúc này đây, không biết vì sao lại thế, tự hỏi đã làm gì sai, đã nói gì không phải, ray rứt, bồn chồn. Anh à, vậy thì hãy cho em một lý do, dù là vô lý, để xoa dịu lòng kiêu hãnh trong em. Em vừa chợt nhận ra tên anh và tên em ghép lại với nhau thật là đẹp và ý nghĩa. Cũng là lúc em nhận ra, em đã để lạc mất anh. Em đã quen với cái ôm chặt đến nỗi em phát ho, em đã quen với những nụ hôn mà em không thoát ra được, em đã quen với mùi mồ hôi chẳng thể lẫn với ai, em đã quen...
Em là người ghét sự thay đổi, nhưng đôi khi cuộc sống bắt mình phải thay đổi. Rồi em sẽ phải làm quen với mùi mồ hôi khác nếu như muốn được Hạnh Phúc.
Anh rời xa em không một lý do, em mặc nhiên công nhận đó là một lời chia tay nếu như không muốn mình kéo dài sự đau đớn.
Đêm qua, em đã xoá tên anh trong điện thoại dù số của anh có nhắm mắt em cúng bấm được, em đã xoá những tin nhắn của anh trong thư mục riêng "Tinh Yêu" dù em biết những tin nhắn đó đã khắc sâu vào trái tim mình. Đừng quay lại tìm em, em không đủ nghị lực để coi anh là bạn, không đủ dũng cảm để coi anh là anh trai, không đủ can đảm để khẳng định sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra sau đó (Vì ít nhất em sẽ chẳng thể trấn áp được lòng mình). Vậy thì hãy coi nhau như người chưa từng quen biết, như vậy sẽ tốt cho em hơn.
Hãy cho em được delete anh ra khỏi suy nghĩ của em, hãy cho em được làm điều đó một cách nhẹ nhàng và từ từ. Em sẽ refresh lại mình ngay hôm nay, em sẽ lại là trung tâm Cười, là tâm điểm của chú ý, là đứa con gái mạnh mẽ và cá tính.
T7.Ranh giới và khoảng cách
1. Khanh là một cô gái có ý chí mạnh mẽ. Cô luôn nuôi giữ những ước mơ và dũng cảm biến những mơ ước ấy thành hiện thực. Quyết định đi du học của Khanh không quá bất ngờ, cô đã nói cho Nguyên biết về hoài bão và ước muốn của mình từ khi hai người quen nhau hai năm về trước. Nhưng khi ngày này đến, Nguyên vẫn không khỏi cảm giác buồn và hụt hẫng. Một chút ích kỷ trong anh chỉ muốn giữ mãi Khanh bên cạnh mình, nhưng anh không thể làm thế khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Khanh vào cái ngày mà cô biết mình đã nhận được học bổng của một trường đại học bên Úc.
- Anh chỉ cho em tự do 5 năm thôi đấy. Sau 5 năm, hãy quay về với anh nhé..- Nguyên cầm tay Khanh khi chỉ còn nửa giờ nữa, chuyến bay sẽ cất cánh.
- Em chỉ sợ anh không chờ nổi ngần ấy thời gian thôi, gã đào hoa ạ!- Khanh cười kháu khỉnh và nhéo má anh chàng to cao, khuôn mặt chữ điền với nụ cười làm say mê các cô gái đang đứng trước mặt mình.
- Anh không thích em nói cái kiểu ấy đâu! - Nguyên gạt tay Khanh ra và nói - Em biết mà.. Anh chỉ yêu mỗi em thôi.
Khanh nhìn khuôn mặt giận dỗi của Nguyên, cô khẽ cười, trao anh một nụ hôn rồi lặng lẽ quay lưng bước vào sân bay. Nguyên nhìn theo cái dáng người nhỏ bé đang kéo lê chiếc vali to đùng dần dần tiến ra xa anh. Anh đứng bất động cho đến khi bóng dáng Khanh khuất hẳn, quay lưng đi, Nguyên lấy cặp kính mát màu đen ra khỏi ba lô rồi đeo vào. Chỉ để mọi người không nhận ra rằng, anh đang khóc..
Phía sau lưng, Khanh cũng đưa tay quẹt một đường ngang sống mũi cô ấy. Anh biết.
2. Ba tháng trôi qua, Khanh và Nguyên vẫn giữ liên lạc với nhau qua những lần chat trên yahoo, những bức thư tình gửi vào email, những tin nhắn điện thoại mỗi đêm. Nguyên vẫn chưa quen được với cuộc sống không có Khanh bên cạnh, nhưng anh vẫn luôn vui vẻ trò chuyện với cô để Khanh không phải bận tâm lo lắng về anh mà sao lãng việc học của mình.
- Anh ơi, em nhớ mẹ, nhớ khói bụi và đèn đường thành phố, nhớ lũ bạn cùng trường, và nhớ anh nữa, nhớ nhiều lắm..
- Thế à? Anh thật may mắn vì không phải mang nhiều nỗi nhớ như thế. Có lẽ những nỗi nhớ trong anh không thể tản ra nhiều người, mà chỉ tập trung lại một người thôi.
Nhóc à, anh nhớ em, chỉ mỗi mình em thôi..
Giọng nói ấm áp của Nguyên phía đầu dây bên kia đang cách Khanh nửa vòng trái đất không khỏi làm cô cảm động đến rơi nước mắt.
Trên đời này có quá nhiều điều ta không thể lý giải được, nhưng điều Khanh khó hiểu nhất là tình cảm chân thành của Nguyên dành cho cô. Nguyên đẹp trai, nhà giàu, ga lăng và lịch thiệp, xung quanh anh không thiếu những vệ tinh trẻ đẹp khác. Vậy mà Nguyên chỉ yêu mỗi mình cô, một cô gái quê mùa, không xinh đẹp và chẳng có tý phong cách nào nổi bật. Cô vẫn hay tự hỏi như thế, rồi lại tự nhủ: Nguyên yêu cô vì những hoài bão mà cô ấy theo đuổi, anh yêu và cảm phục sự mạnh mẽ trong tâm hồn cô hơn là bề ngoài. Mỗi lần nghĩ vậy, cô lại thấy tự tin và yên tâm hơn với tình yêu của mình.
...
3. Những ánh đèn loe lóe, chớp tắt và quay cuồng theo những điệu nhạc mạnh và ồn ào như thể đang dập túi bụi vào đầu Nguyên trong cơn say. Anh đã trốn vào trong quán bar này khi không thể chịu nổi cảnh tượng những đôi tình nhân đang tay trong tay bên nhau ngày Valentine. Sự cô đơn và tủi thân len lỏi vào anh khiến anh phải tìm đến men rượu để quên đi tất cả. Như thể một cuộc chạy trốn nỗi nhớ khắc khoải dành cho một người con gái đang ở cách anh quá xa.
- Mày đúng là một thằng ngu!- Giọng Huy hét vào tai anh như muốn ắt hẳn tiếng nhạc dập ồn ào - Bao nhiêu em dễ thương vây quanh mà suốt ngày chỉ ngồi chờ con bé mọt sách kia. Tự mày làm khổ chính bản thân mày thôi. Đồ điên!
- Câm miệng lại! - Nguyên quay sang và nghiến răng với Huy - Tao chẳng cần ai hết. Tao chỉ yêu mỗi mình Khanh thôi! Tao sẽ chờ cho đến khi nào cô ấy quay về..
- Còn tao thì nghĩ nó chẳng về đâu. Không chừng nó đang nằm trên giường với một thằng Tây nào đó và tận hưởng một ngày Valentine tuyệt vời. Hahaha!!
Bốp!
Giọng cười khanh khách của Huy bị đứt quãng khi Nguyên tung một cú đấm thật mạnh làm hắn ngã sóng soài xuống bàn, hất tung những chai rượu xuống đât, vỡ toang thành từng mảnh.
- Khốn nạn!!!- Nguyên hét lên, anh bây giờ như một đứa trẻ ngông cuồng đang được mọi người túm lấy và can ngăn.
Bình thường, Nguyên điềm đạm và chính chắn, nhưng giờ đây, anh cảm giác mình không thể điều khiển nổi chính mình. Anh không biết mình đang làm gì, không thể nghĩ được hậu quả sẽ ra sao, không thể tự kiềm chế nỗi tức giận..
Cơn nhức đầu tột đỉnh, dưới sự trợ giúp chẳng mấy ngọt ngào của những ly rượu mạnh đang làm rất tốt việc khiến Nguyên muốn ngã ngục. Choáng ngộp khi đám đông xúm lại xung quanh, anh gần như cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé ấm áp đang nắm chặt lấy tay anh. Nguyên ngước lên và gọi to "Khanh.. Khanh phải không em?". Khuôn mặt của cô gái đang nắm lấy tay anh dần dần mờ ảo, anh không thể nhìn rõ đó là ai. Nguyên ngất đi lúc nào không hay.
Những ánh nắng ấm áp len qua khe cửa và chiếu rọi vào khuôn mặt đờ đẫng của Nguyên đang nằm trên giường. Anh dần tỉnh. Đầu nặng như búa bổ, cố dụi mắt để nhìn rõ khung cảnh quen thuộc trong phòng, Nguyên tưởng như anh vừa trong một giấc mơ mà anh đinh ninh là đã chạm được vào tay Khanh. Nhưng khi còn nghe rõ mùi rượu nồng nặc và trên người vần còn bộ quần áo xộc xệch mình đã mặc đêm qua, Nguyên mới nhớ ra rằng những gì đã diễn ra không phải là một giấc mơ.
Không cần biết vì sao mình lại về được nhà, Nguyên vội vàng vồ lấy chiếc di động và bấm số.
- Alo! Em phải không? Em đang ở đâu đấy? - Giọng Nguyên sốt sắng lạ thường, anh vẫn đang hy vọng rằng bàn tay ấm áp tối hôm qua chính là của Khanh, và cô đang ở rất gần anh.
- Anh hỏi gì lạ thế? Em vẫn đang ở xứ sở Kangourou tuyệt đẹp đây! - Giọng Khanh từ tốn nhưng cô không hề có ý che dấu một nụ cười thật tươi.
Nguyên thất vọng. Chỉ 2 giây trước, anh cứ ngỡ Khanh đã quay trở về và anh có thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào. Vậy mà đến giây thứ 3, anh như tỉnh dậy sau một giấc mơ khi biết rằng Khanh vẫn còn đang ở quá xa anh, bàn tay anh không thể với đến cô, dù chỉ là một cái chạm nhẹ...
- Hôm qua là Vanlentine...
- uhmm...
- Anh.. có đi đâu chơi không?
- Anh nhớ là mình đã đi bar. Nhưng.. anh uống nhiều quá nên sau đó chẳng nhớ gì nữa, khi tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trong phòng rồi.. Hii.. Em biết đấy, hôm qua là ngày tình nhân, và anh.. chỉ có một mình..
- ....
Khanh im lặng một hồi lâu. Có lẽ cô cùng hiểu được nỗi buồn và nhớ nhung mà Nguyên phải chịu đựng. Bởi lẽ, cô cũng có khác gì anh đâu? Ở một nơi đất khách quê người không có nỗi một người bạn thân để chia sẻ tâm sự, Khanh phải vùi đầu vào sách vở và cô phải giết tất cả thời gian trống bằng cách đi làm thêm hết chỗ này đến chỗ khác. Khanh không muốn mình có bất cứ khoảng trống nào để nhớ nhung vẩn vơ mà ảnh hưởng đến tương lai. Nhưng khi nghe giọng nói trầm buồn chất chứa nhiều tâm sự của Nguyên, cô ước giá như mình có một đôi cánh để bay về ngay bên anh, để được nằm trong vòng tay anh che chở, để vuốt nhẹ mái tóc của anh, để nói với anh rằng cô yêu và nhớ anh đến dường nào..
- Nguyên à.. Em biết đây là quãng thời gian khó khăn nhất của anh, của em và của tình yêu chúng ta. Nhưng em tin là cả hai ta sẽ vượt qua được, phải không anh..? Anh có thể uống rượu để thôi nhớ về những chuyện buồn, để không phải suy nghĩ về những chuyện không đâu, để quên đi buồn đau trong một lúc. Nhưng, xin anh.. đừng quên em nhé..
Nguyên siết chặt chiếc di động trên tay. Từng lời nói của Khanh như đang thì thầm sát tai anh, như thể cô đang ngồi cạnh và nói nhỏ với anh những lời yêu thương ngọt ngào nhất. ...
4. Vô tình hay hữu ý, người thứ ba luôn xuất hiện trong một cuộc tình đang có nhiều sóng gió. Để thử tình yêu của hai người trong cuộc? Hay chỉ đơn giản là để bên cạnh và an ủi một người đang cô đơn?
My mở cửa bước vào phòng Nguyên, tay cô đang cầm một ly chanh nóng. Nhìn thấy Nguyên đã ngồi dậy tự bao giờ, khuôn mặt của My bỗng rạng rỡ hẳn.
- Anh tỉnh rồi à? Anh làm em lo quá..- My đặt ly nước lên bàn rồi ngồi phịch xuống cạnh Nguyên.
Nguyên chỉ mỉm cười và không nói gì hơn. Có lẽ anh phần nào cũng đã lờ mờ đoán ra rằng đôi tay nhỏ bé đêm qua là của My chứ không ai khác. Từ lúc Khanh đi đến nay, My luôn ở cạnh để an ủi và động viên anh vượt qua những khó khăn. Nhà My lại ở rất gần nhà anh, nên ngày nào hai người cũng có thể gặp nhau. Đối với Nguyên, My chỉ như một cô em gái, không có gì đặc biệt hơn. Còn đối với My, chắc hẳn Nguyên đã hơn một người anh trai kết nghĩa từ lâu rồi..
Hai năm trôi qua, hai năm đâu có vẻ gì là dài đăng đẵng? Trong những bộ phim tình cảm lãng mạn hay những tiểu thuyết tình yêu nổi tiếng, con người ta thậm chí có thể chờ 5 năm, 10 năm, 20 năm thậm chí là mãi mãi cơ mà?
Nguyên cười nhạt, anh nhận ra rằng cuộc sống không hề giống như một bộ phim. Người ta thường nói rằng "kẻ ở lại bao giờ cũng buồn hơn người ra đi". Anh hiểu được ý nghĩa câu nói ấy, đi trên những con đường ngập tràn kỉ niệm về Khanh làm tim anh đau nhói. Người ta nắm tay nhau đi trên những con đường đầy lá rơi, người ta dắt nhau đứng lúp xúp dưới mái hiên chạy trốn những cơn mưa bất chợt. Những hình ảnh quá giống với anh và Khanh ngày trước.
Khanh bây giờ, bận bịu với công việc và học tập. Cô cũng không phải đối mặt với những kỉ niệm hiện về nơi góc phố quen ngày nào. Còn Nguyên, tất cả những gì xung quanh anh bây giờ, đều in dấu chân của Khanh. Cho nên, đối với anh khoảng thời gian thiếu vắng Khanh dường như dài bất tận. Đôi khi, anh muốn chạy trốn tất cả, anh muốn đi đến nơi nào đó thật xa, nơi mà anh và Khanh chưa từng có một kỉ niệm nào, để anh không phải nhớ, không phải đau, không phải tự tay lau khô dòng nước mắt
Dần dần, tin nhắn của Khanh càng thưa thớt, Nguyên biết vì cô quá bận nên anh cũng chẳng dám đòi hỏi gì hơn. Ngày qua ngày, khi chiếc di động rung lên và báo có tin nhắn, Nguyên đều mong mỏi rằng đó là tin nhắn của Khanh, nhưng hết thất vọng này đến thất vọng khác, đa phần, người gửi tin nhắn đều đặn cho anh mỗi ngày là My.
Một buổi tối khi gió đang ùa về báo trước một đợt mưa lớn, Nguyên đáng lẽ phải ngồi trong lớp học thì anh lại lang thang khắp các con đường Sài Gòn. Cho đến khi mưa như tát vào mặt anh lạnh buốt, Nguyên mới tấp vào một nhà chờ xe bus vắng người để trú mưa. Rồi di động anh lại rung lên, nếu là Khanh thì cô sẽ không nhắn vào lúc này vì cô biết đang là giờ học và không muốn Nguyên bị phân tâm. Nhưng My thì khác:
- Anh Nguyên đang học. Không được làm phiền anh ấy. Để cho anh ấy học nào. Đừng gửi tin nhắn vớ vẩn chứ. Không được gửi tin nhắn đấy. Không được làm phiền anh ấy. Không được gửi tin nhắn. Không được gửi tin nhắn... Oái! Tin nhắn đâu mất tiêu rồi?
Nguyên nhìn vào màn hình điện thoại rồi phì cười, sau đó anh bấm số của My và gọi
- Em lại bày trò phá phách gì nữa đấy!
- Em không cố ý đâu. Tự nhiên tin nhắn của em mọc cánh bay qua anh đấy! HiHi.. Làm phiền anh quá..Mà ủa? Không phải anh đang trong lớp học sao?
- Không, hôm nay anh nghỉ. Mưa to quá, anh đang trú mưa ở trạm xe bus đối diện trường anh. Tạnh mưa, anh sẽ về.
- Anh đợi em tý nhé! - My nói vội vã rồi cúp máy
My lúc nào cũng thế, ân cần và chu đáo, nhiều lúc làm Nguyên xao động. Nhưng nghĩ đến Khanh, anh chợt lui lại và giữ một khoảng cách nhất định với My. Tuy nhiên, anh cũng phải thừa nhận rằng, từ khi có My bên cạnh, anh vơi bớt nỗi cô đơn phần nào. Lúc nào anh cần, My cũng có mặt để chia sẻ và giúp đỡ tận tình. Không biết tự bao giờ, Nguyên cảm thấy mình cần có My.
Chỉ 15 phút sau, My đã có mặt ở trạm xe bus đó trước sự ngạc nhiên của Nguyên.
- Ngốc ạ! Mưa to gió lớn thế này, chạy ra đây làm gì thế?
- Em nghĩ anh đứng dưới mưa một mình sẽ cô đơn lắm, nên chạy ra đây cùng trò chuyện với anh thôi mà..- My cười, vuốt nhẹ những giọt mưa vươn trên tóc
Trước những tình cảm quá chân thật mà My dành cho anh, Nguyên tự hỏi không biết phải làm sao để đền đáp cho cô những điều đó. Hai năm trôi qua dưới sự động viên của My, không thể nói rằng anh không có một chút tình cảm gì với cô. Nhưng đến bản thân anh cũng không xác định được tình cảm của mình đối với My là như thế nào, yêu hay là thương? Rồi anh chợt giật mình, không thể nào là yêu được, bởi vị trí ấy vẫn đang có một người chiếm hữu, nhưng thương, thì là thương thế nào? Muốn được bên cạnh My để bù đắp cho những gì cô đã làm cho mình, hay muốn bên cạnh cô ấy chỉ vì.. mình không muốn cô đơn? - Nguyên tự hỏi
5. Một mùa Valentine nữa lại về. Thời gian nếu mà có được tính bằng các mùa Valentine thì hẳn đó là một loại đồng hồ với hệ đếm gây nhiều đau đớn nhất với những kẻ đang xa nhau. Mộng ước về một cái nắm tay ấm áp trong ngày tình nhân và cùng nhau đi dạo khắp phố với Khanh đã từ lâu Nguyên vẫn ấp ủ và chờ đợi, chờ đợi ngày cô quay về và cả hai lại được bên nhau thật hạnh phúc. Để anh thoát khỏi cái không gian quay cuồng của quán bar này..
- Tao không thể tin nổi, nó đã phản bội tao! - Một anh bạn ngồi gần đấy đang tâm sự chuyện gì đó với nhóm bạn của mình.
Nguyên đưa ly rượu màu đỏ sẫm lên môi và hớp một hơi cho đến cạn ly, nhóm bàn bên kia vẫn đang nói chuyện rôm rả...
- Thế mày nghĩ nó sang bên ấy, nơi ở mới, trường mới, bạn mới, không lẽ nó chẳng thể kiếm được cho mình một thằng bồ mới? - Một đứa lên tiếng - Chỉ có những đứa ngu ngốc như mày mới chờ đợi trong mòn mỏi như thế, để rồi mày được cái gì chứ?
Nguyên ngồi đấy, uống hết ly này đến ly khác. Đến khi đầu óc anh đau buốt và quay cuồng, từng lời nói của những kẻ xa lạ mà anh tình cờ nghe được như từng chiếc phi tiêu nhằm thẳng tim anh làm hồng tâm. Nguyên loạng choạng, đứng dậy tính tiền rồi lao thẳng ra khỏi quán, chỉ muốn hét lên thật to.Chiếc xe thắng gấp trước mặt, My đưa cho anh chiếc mũ bảo hiểm, đôi mắt cô buồn rười rượi, nhìn Nguyên xác xơ vì tự hành hạ chính mình.
- Lên xe đi.. Em chở anh về!
Biết rằng mình cũng không thể đi nổi nữa, Nguyên im lặng bước lên xe. Toàn thân rã rời khiến anh không thể ngồi vững được, Nguyên dựa đầu vào người My, anh nhắm mắt và nói nhỏ..
- Hay là.. chúng ta quen nhau đi em...
My vẫn không nói gì, cô vặn mạnh tay ga, phóng nhanh về nhà..
- Alô?
- Đang ở đâu đấy? - Nguyên gằn giọng, anh vẫn chưa dứt hẳn cơn say
- Em vẫn còn làm trong quán cà phê. Hôm nay Vanlentine nên quán hơi đông khách. Tý nữa về đến nhà em sẽ gọi lại cho anh nhé?
- Đang đi với thằng nào? - Bất chợt Nguyên hét lên
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, chắc hẳn Khanh đang chết đứng vì câu hỏi quá bất ngờ của Nguyên mà cô không bao giờ ngờ đến.. Tiếng nhạc của quán cà phê dần dần nhỏ lại cùng với tiếng bước chân của Khanh, có lẽ cô đang chạy đến một nơi nào đó vắng vẻ để dễ dàng nói chuyện với Nguyên hơn.
- Anh lại uống nhiều quá rồi. Anh đi ngủ sớm đi.
- Này.. này.. Nói cho cô biết nhé.. Tôi có nhiều em theo đuổi lắm đấy, cô mà không mau về.. là mất tôi mãi mãi đấy.. có biết không hả..?
- Em biết.. em biết.. Anh đi ngủ sớm nhé, được không? Rồi em sẽ về thôi mà..
- Không chờ đợi gì nữa!! Mệt mỏi lắm rồi! Về ngay đi!!- Nguyên lại gào lên trong cơn say miên man.
Rồi anh không nghe được gì nữa ngoài những tiếng nấc nghẹn ngào của Khanh trong điện thoại.
- Đừng thế mà..- Giọng nói của Khanh vỡ vụn trong tiếng khóc- Em xin anh..
Nguyên ôm mặt đau đớn, rồi anh lại vò đầu bức tóc như một đứa trẻ.
- Về với anh đi Khanh ơi... Van em đấy.. Anh nhớ em lắm.. Anh cô đơn lắm...Anh cần một người ở bên cạnh anh lúc này..
Không ai nói với ai một lời nào.. Tiếng khóc của cả hai như hòa vào nhau trong nỗi nhớ nhau tột đỉnh..
Một mùa Valentine nặng nề nữa lại trôi qua..
6. Sáng hôm sau, Nguyên nhận được một bức thư gửi qua e-mail. Ở phần người gửi là khanh@...
"Cảm ơn anh vẫn nhớ và yêu em trong suốt 3 năm chúng ta xa cách. Sẽ rất đau đớn khi em để anh ra đi, nhưng nhìn anh tự hành hạ bản thân mình vì em như thế, em càng đau đớn hơn. Em đã ở quá xa anh nên không còn đủ khả năng mang đến hạnh phúc cho anh như lúc xưa nữa.. Hãy tìm một cô gái nào đó đủ gần để có thể cho anh hạnh phúc..
Chúng ta.. chia tay thôi.."
Nguyên gục đầu lên bàn phím, anh chỉ còn biết tự trách cho sự yếu đuối và ích kỷ của chính mình đã vô tình đẩy Khanh ra xa anh mãi...
Nick của Khanh đã thôi sáng từ lần ấy, số điện thoại của cô cũng không còn liên lạc được, những bức thư xin lỗi của Nguyên gửi đi qua e-mail chưa một lần được hồi âm. Khoảng cách giữa anh và cô bây giờ như xa xăm bất tận
...
7. Hai tháng trôi qua kể từ khi Nguyên và My quen nhau, bạn bè nhìn vào, ai cũng nói cả hai thật xứng đôi và hạnh phúc, My cũng cảm nhận rằng cô đang thật sự hạnh phúc, và Nguyên, những tưởng rằng tình yêu mới, ở rất gần anh, có thể mang đến cho anh những chuỗi ngày thật khác. Nhưng thời gian trôi qua trong nặng nề, Nguyên mới chợt nhận ra anh đang sống trong cái hạnh phúc ảo mà anh tự tạo lên để che lấp nỗi cô đơn trong anh, để vùi chôn hình ảnh một người con gái mà anh đã không còn được nghe giọng nói ấm áp ấy từ lâu..
Nguyên biết, anh có thể cố gắng để làm được một việc gì đó dù có khó khăn đến đâu chăng nữa, nhưng anh không thể cố gắng để quên Khanh, vì khi anh cố quên thì lòng lại càng nhớ thêm, đến nỗi trong những giấc mơ, anh vẫn thấy nụ cười của Khanh, như đang ở rất gần anh. Cũng như, anh không thể cố gắng để yêu My.
8.
- Trời mưa vì trời đang khóc thương cho những ai yêu nhau mà không đến được với nhau chăng?
My nhìn Nguyên một hồi lâu. Bên ngoài nước bắt đầu chạy thành dòng trên ô cửa kính. Lan xuống ban công sắt uốn của quán ca phê quen thuộc trước khi trở về với đất. Mưa vẫn dường như vẫn không muốn dứt kể từ khi cô và Nguyên bước vào quán. Không rời mắt khỏi những chuyện động của những thiên nhiên, cô nói:
- Nếu trời thương cho họ, thì đã ngừng mưa để họ có thể tìm thấy nhau rồi..
- Cuộc sống nào lại không có khó khăn? Tình yêu nào lại chẳng có thử thách? Có lẽ ông trời muốn những người yêu nhau vẫn có thể tìm thấy nhau dù là trong mưa bão..- Nguyên nhếch mép cười.
My đặt ly cà phê sữa đang uống xuống bàn, cô thở dài, hết nhìn mưa rồi lại nhìn Nguyên, nhìn trong ánh mắt xa xăm của anh có hình bóng của cô không, nhưng tìm mãi, cô vẫn chẳng thấy đâu.
- Em cứ tưởng mình đã ở rất gần anh, nhưng thực ra, khoảng cách của em và anh chưa bao giờ được rút ngắn. Dẫu em có ở bên cạnh anh hàng ngày hàng giờ, thì vẫn không thể ở trong tim anh dù chỉ một phút.
Nguyên lặng người trước câu nói của My
- Sao bỗng dưng em nói vậy?
- Anh có biết khoảng cách nào là xa nhất không? Là khi hai người ở rất gần nhau nhưng hai trái tim lại không cùng hướng về nhau. Còn khoảng cách nào là ngắn nhất? Là khi hai người dẫu đang ở cách nhau rất xa nhưng hai trái tim vẫn luôn hướng về nhau. Có thể nói, giữa hai người lúc ấy không hề có khoảng cách, mà chỉ có tình yêu mà thôi..
Bỗng nhiên My nói luyên thuyên không dứt, như trút hết những nỗi lòng mà từ lâu cô gánh chịu. Nguyên im lặng, anh chợt nhớ đến câu nói của Khanh "Em đã ở quá xa anh nên không còn đủ khả năng mang đến cho anh hạnh phúc như lúc xưa nữa.. Hãy tìm một cô gái nào đó đủ gần để có thể cho anh hạnh phúc". Bây giờ Nguyên mới hiểu, Dù Khanh đang ở xa, thì cô luôn là người gần anh nhất. Cũng giống như lúc trước, khi Khanh ở gần anh nhất, thì anh vẫn nhớ cô nhiều như khi cô đang ở xa xôi nào đó.
Vậy nên, khoảng cách đâu được tính bằng những con số địa lý, mà được đo bởi tình yêu giữa hai trái tim, hướng về nhau nhiều hay ít.. Người ta phải xa nhau, để còn biết mình yêu nhau như thế nào nữa. Tình cảm của anh đối với My chỉ như một cơn say nắng bất chợt, rồi anh cũng về lại với bóng mát đời anh, nơi có Khanh hiện hữu.
- Anh đã tự đẩy Khanh ra xa khi anh còn rất yêu cô ấy, thì anh cũng đừng cố gắng đứng gần em khi anh chưa bao giờ yêu em- My nói, đôi mắt cô bắt đầu long lanh lên từng giọt.
Bấy lâu nay My biết rằng cô vẫn cố níu kéo một điều gì đó không thuộc về mình. Thà rằng cô nhìn Nguyên hạnh phúc trong tay người khác, còn hơn có anh trong tay mình và không bao giờ thấy anh hạnh phúc. Bởi lẽ, cô không phải là hạnh phúc của Nguyên, nên dù cố gắng đến mấy, những điều cô mang lại cho anh chỉ là những thứ phù du như gió thoảng, không thể khác hơn..
Tạnh mưa, Nguyên và My bước ra khỏi quán, hai người rẽ qua hai hướng khác nhau. Đôi khi, lời chia tay chưa được thốt thành lời thì ánh mắt đã nói lên tất cả, họ không thuộc về nhau.
Chợt Nguyên quay lại và gọi My, cô cũng quay đầu nhìn anh, đôi mắt vẫn còn chan chứa một nỗi buồn không bao giờ dứt.
- Anh xin lỗi và cảm ơn em, về tất cả.. Anh rất tiếc..
Tối hôm ấy, Nguyên đánh cả một bức thư dài kể về câu chuyện và những cảm xúc của anh lúc bấy giờ gửi đến Khanh, chỉ để cho cô biết rằng anh sẽ mãi đợi cô quay về. Không phải vì anh muốn thực hiện đúng lời hứa như một bản cảm kết, mà vì dù anh không muốn chờ thì trái tim đầy ắp hình bóng của Khanh trong anh vẫn thôi thúc anh không được dừng lại.
Một tuần sau khi bức điện được gửi đến Khanh, Nguyên nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ, nhưng giọng nói thì rất đỗi quen thuộc.
- Chào mừng anh đã quay trở lại, gã đào hoa của em ạ!
...
9. Khoảng cách đôi khi không làm người ta quên nhau, mà nó làm cho người ta yêu nhau hơn trước. Bởi đi qua những ngày mưa, người ta mới biết yêu thêm những ngày nắng, và trân trọng những tháng ngày có nhau.
Tình yêu là một điều kỳ diệu, vì khi người ta biết yêu, người ta có sức mạnh làm nên những điều kỳ diệu. Nếu bạn muốn biết thêm điều gì về Khanh và Nguyên cùng với cuộc tình của họ, thì bây giờ bạn có thể chạy đến sân bay và nhìn Khanh đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Nguyên. Dù là trong mưa bão, thì họ vẫn tìm thấy nhau.
10. 5 năm trời xa cách, mọi thứ đã thay đổi, chỉ có tình yêu là còn vẹn nguyên.
Ngoài kia, mưa đã tan. Mùa Valentine tới họ sẽ có đôi.
T8.Bản sao và tôi
- Nó chạy vội vào nhà.Tôi từ tốn chậm rãi lê bước chân mệt mỏi vào nhà, bước lên những bậc thang. Nó mở cửa phòng nhanh chân nhảy lên chiếc giường nệm, tóc nó tung lên nhìn như một cơn gió. Tôi chầm chậm mở cửa phòng, đặt nhẹ chiếc cặp sách xuống bàn, lấy chiếc khăn treo ngay tủ ... bước vội đi rửa cái mặt mộc đã một ngày hứng bụi và thấm mệt. Nó vẫn thế ... chẳng để ý gì đến, cứ tung tăng nhí nhảnh.
Tôi với nó là song sinh.
Nhưng tôi với nó khác nhau hoàn toàn. Người ta hay nói song sinh thì thường trùng hợp nhiều thứ kể cả tính nết ... nhưng sao tôi và nó khác nhau quá. Nó thích nhạc ROCK với những ban nhạc nước ngoài , tôi chỉ thích nhạc POP với những lời nhạc trữ tình lãng mạn. Tôi chậm rãi, nó cứ liến thoáng chạy nhảy khắp nhà ... Nó thích màu đỏ của sự sôi nổi. Tôi thích màu xanh da trời đầy hi vọng ... Tôi thích ăn canh chua, nó lại chỉ thích uống nước chanh.
Nhưng cũng có cái tương đồng giữa tôi và nó... cái hôm tôi cảm nắng, đầu đau như búa bổ, tôi thấy nó cũng thoáng mệt, nằm li bì trên giường... Tôi sốt. Nó cũng sốt. Sự tương đồng ấy ... không dừng ở đó. Tôi và nó ... cùng yêu một người.
Oái oăm thật các bạn à. Nó cũng yêu anh say mê. Tôi cũng yêu anh đắm say. Anh là một người bạn của anh trai tôi (cũng là anh trai nó).Anh dáng cao cao, nét mặt hài hoà,có thể anh không đẹp nhưng với tôi anh hoàn mĩ, chắc với nó cũng thế. Anh hay thường đến nhà chơi cờ tướng với ông tôi. Tôi thường đi học về cùng với nó ... thấy anh, tôi luống cuống, có khi tôi lủi thủi vào bên trong nhà cũng không dám ngước mặt nhìn anh, nó thì hổ hởi đến bên anh bắt chuyện. Nó hay vòi vĩnh anh đủ thứ, lắm lúc tôi thấy bực mình khó chịu với nó. Nhưng nói sao được khi nó là nó, tôi là tôi và anh là anh. Có đôi khi tôi thấy ánh mắt của anh nhìn tôi lạ lắm, ánh mắt của một người anh trai cũng không phải (anh tôi có bao giờ nhìn tôi thế đâu)... Ánh mắt ấy nhìn tôi âu yếm, mềm mại ... tôi ửng hồng đôi má. Nó dường như biết được ánh nhìn ấy của anh dành cho tôi, nó cứ tìm đủ mọi cách để anh nói chuyện với nó, để nhìn nó thật lâu. Tôi chỉ thấy thoáng buồn. Tôi thụ động quá chăng?
Một hôm, anh đến nhà tìm anh trai tôi ... Trong nhà chỉ còn tôi, anh xin phép cáo lui ... Tôi cũng muốn níu chân anh lại nhưng chẳng có một lí do toàn mĩ nào để kéo chân anh. Tôi cứ nghĩ mãi, tìm mãi một lí do ... nhưng trời ơi, lí do nào đây.
- Cho anh ở lại chờ anh trai em nhé !?_Giọng anh chững chạc hỏi tôi.
Tôi thoáng giật mình, ửng đỏ. Tôi mỉm cười nụ cười rất lạ ... lạ vì vui! Tôi rót ly nước mời anh,định tháo lui ra sau với sự thẹn thùng e lệ của thiếu nữ chóm lớn.
- Bé T đâu rồi em?
- Bé đi học rồi anh ạ.
- À ... Thế em chừng nào thi? Đã học được gì chưa?
- Tuần sau em thi,em ôn cũng tạm tạm thôi anh ạ
- Cố lên em nhé!!!
Một không khí im lặng. Giữa tôi và anh chỉ là những câu hỏi xã giao, những câu nói bình thường của hai người bình thường. Nhưng sao tôi vui lắm.
Có tiếng mở của cổng. Nó về. Nó thấy anh thì mừng rơn .Nó xà vào anh hỏi thăm luyến thoát.
- Anh đến lâu chưa?Anh tìm anh em hả? Anh đã ăn gì chưa?
- À... Anh mới đến.Bé mới đi học về à?
- Em mới đi ôn thi với đám bạn. Hôm nay anh thấy bé siêng không nè? Nó mỉm cười tít mắt.
- À ...
Câu chuyện của tôi và anh đã chuyển sang câu chuyện nó và anh. Hai người nói chuyện, tôi ngồi đó, im thin thít, lắng nghe. Tôi chực thấy mình là một kẻ xa lạ của hai người... Tôi lén lui vào trong mà trong lòng thấy thoáng tủi thân.Biết rằng do tôi, biết rằng tôi hay e thẹn, biết rằng tôi không nhí nhảnh, biết rằng tôi ít lời, tôi biết tôi như thế nhưng... sao tôi vẫn buồn.
Sau ngày hôm ấy, tôi ít nói chuyện với nó hơn, tôi ít khi nhìn nó hơn, tôi ít khi cùng học với nó hơn. Nó cứ hỏi tôi " Chị giận em à?". Tôi cũng im lặng cầm sách đọc chăm chú (tôi giả đò ấy)... Tôi thấy tôi quá nhỏ bé khi đứng cạnh nó mạc dù tôi làm chị. Nó cũng không hiểu vì sao tôi lại như vậy. Tôi ... lạnh lùng với chính tôi và nó.Tôi đang tạo cho bản thân một bức tường vô hình ngăn cách giữa tôi và nó...Vì tôi biết tôi yêu anh.
Mấy hôm anh đến nhà chơi như lệ thường.Tôi thấy anh.Tôi nắm chặt tay lấy sự mạnh mẽ. Tôi bước vào nhà, không chào anh, không mỉm cười với anh như mọi lần.Vì tôi biết nó cũng yêu anh như tôi.
Tôi không còn đi học về cùng nó.
Tôi hay về sau nó 30 phút. Nó vẫn đứng chờ tôi trước cổng trường như mọi lần. Lắm lúc tôi nghĩ: "Ôi chao,mình con nít quá!" rồi bước chân đi ra phía cổng chờ nhưng nó đã đi về phía khác, xa dần tôi, xa dần ... Tôi lang thang về nhà.
- Em. Mới học về hả?
Tôi giật mình nhìn lại.Anh ... đang ... đi .... bên .... cạnh ...
Tôi lúng túng.Anh thấy lạ.
- Em sao thế? Có chuyện gì sao?
- Dạ,không có gì anh ạ. Anh đi đâu đấy.
- Anh chờ bé về.
Tôi tròn xoe nhìn anh. Anh hơi ngại ngùng.
- Vào quán nước nói chuyện với anh tí nhé.
Tôi hơi chùng chân. Nên hay không nên? Tôi theo chân anh vào quán (tôi cũng không hiểu vì sao nữa).Quán cafe có vẻ yên tĩnh, cách trang trí rất lạ với những bức tranh tĩnh lặng với 2 gam màu đỏ đen nhưng nhìn rất lãng mạn. Anh và tôi ngồi ở một góc nhỏ của quán, góc ấy khuất tầm nhìn của tôi về những bức tranh ... nhưng cũng không sao, tôi nhìn anh thế là đủ rồi.
- Dạo này em học thế nào rồi? Thi tốt không em? Sắp nghỉ hè chưa?
- Em thi cũng được.Tháng sau em bắt đầu nghỉ hè.Anh gặp em có chuyện gì không? - Tôi hồi hộp.
- Anh ... nghe bé T nói em dạo này lạ lắm, không còn nói chuyện nhiều với bé. Em gặp chuyện gì không vui sao?
Tôi ... Anh quan tâm tôi hay quan tâm nó. Tôi thấy khó chịu, tôi thấy tôi không còn kiểm soát nữa.
- Không có gì anh ạ. Em ít nói thế thôi.
- Anh thấy em cũng khác. Em làm bé T buồn lắm đấy, em biết không?
Tôi ... nhìn thẳng vào anh.Tôi ... như muốn thét lên: Vì em yêu anh!
- Anh còn chuyện gì để hỏi em nữa không?
- Em sao vậy?Giận anh à?
Tôi lắc đầu. Im lặng. Tôi cúi sầm mặt mình xuống, chăm chú nhìn ly nước như chăm chú đọc sách mà tôi chẳng mấy thích thú. Anh cũng im lặng.Anh chỉ nhìn tôi. Lâu lâu, tôi ngước lên vẫn thấy anh nhìn tôi như vậy. Một nét buồn.
Tôi choàng đứng dậy. Tôi không muốn trở nên khó xử trước anh. Anh nắm tay tôi lại. Khoảng khắc ấy làm tim tôi đập liên hồi. Sự yên tĩnh ấy ... chỉ tiếng tim tôi đập. Tôi nghe thấy thế. Tôi ngồi lại vào bàn. Im lặng. Anh vẫn nắm tay tôi. Xiết chặt.
- Anh không biết vì sao em trở nên như vậy.Em yên lặng,em xa cách với Bé T và với anh.Anh buồn rất nhiều.
- Sao anh lại buồn? Anh có bé T chia sẻ rồi mà _ Tôi thoáng buồn nói.
- Anh ... Anh xem bé T như em gái. Nhưng anh không xem em là em gái. Em hiểu ý anh không?
-...
Tôi hiểu.Tim tôi đập mạnh thêm.Tôi nghẹt thở. Tôi không tin vào tai mình nữa. Anh đang nói với tôi sao? Tôi khác lạ, tôi không yêu đời, tôi chừng mực trong cảm xúc.
- Anh thích em, thích em vì cái tính ít nói của em, thích cái má hồng e lệ của em, thích cả cái nụ cười của em, thích cả cái tính rụt rè của em ...
-...
Tôi nhìn anh. Mỉm cười. Nóng ran cả người.
Tối đó, tôi không ngủ được.
Vài ngày sau, anh đến chơi. Thấy anh, tôi chỉ cười mỉm. Anh cũng cười với tôi. Nhẹ nhàng lắm.
Nó thấy. Nó hiểu.
Nó lôi anh ra chỗ bàn cờ tướng anh và ông thường chơi. Nó và anh nói chuyện. Một lát sau, nó phụng phịu dỗi hờn chạy về phòng. Anh nhìn theo nó. Tôi biết ... nó đã biết chuyện.
Tôi chạy theo nó ...
-Chị ra đi.Chị để em một mình.
- T, sao thế em?
- Chị hỏi em ra sao à?Anh ấy thích chị,chị biết không?
-...
-Chị biết rồi phải không? Sao anh ấy không thích em chứ? Em có gì khác chị
Rồi nó đóng sập cửa lại.
Tôi ... lê bước chân chậm rãi.Anh thấy tôi thoáng buồn.Anh vỗ về.
- Sao thế em? T giận em hả?
- Sao anh lại nói với nó lúc này? Nó giận em rồi.
- Anh nghĩ T không giận em đâu.Chỉ là T chưa chấp nhận được sự thật thôi.
- Sao anh không thích T? Em với T có khác gì nhau?
- Em hỏi lạ nhĩ? Anh thích em vì chính là em.T khác em.T sôi nổi, hồn nhiên, yêu đời nhưng T trẻ con.Và anh chỉ thích tính trẻ con của T mà thôi.
Tôi ... im lặng.
Nó đứng sau lưng tôi và anh lúc nào không hay. Nó ... ngồi chen vào giữa tôi và anh. Nó liếc anh một cái thật dài. Nó cũng phụng phịu với tôi ... dỗi hờn.
-Chị nha,chị thích anh sao không nói em biết.
-Chị ....
Nó nắm tay tôi và anh đặt vào nhau. Nó mỉm cười .
Tôi và anh bất ngờ. Nó đâu phải trẻ con.
Tôi và nó không khác nhau.
Nó là tôi. Một bản sao khác với tính tình trái ngược hiện tai. Nó là một mặt khác của tính cách tôi. Và nó là một cái gì đó mà tôi phải cần bù đắp vào trong tôi.
Tôi và nó bây giờ không còn là song sinh. Tôi và nó nguyện vào nhau. Tôi bây giờ khác lắm: Cười suốt, yêu đời hơn, trẻ con với anh hơn nhưng có khi trầm tư chia sẻ với anh gánh nặng công việc, gia đình, có khi tôi và anh im lặng nhìn mặt trời lặng nơi cuối chân trời. Và bây giời tôi biết yêu màu đỏ của hoa hồng.
Nó _ Tôi trong gương.
T9.Ngày cuối ta bên nhau
Ngày...
Mưa to quá em nhỉ, anh biết là em sợ anh bị ướt mưa rồi lại lăn ra ốm. Em ôm trọn anh vào lòng. Em là như thế, lúc nào cũng quan tâm tới anh nhiều quá, vậy mà anh lại chẳng biết, cứ vô tình im lặng nhìn em thôi. Cảm ơn em đã chăm sóc anh, cô bé.
Ngày...
Quán cafe chiều thứ ba,cũng bình thường như bao ngày, lưa thưa vài cặp tình nhân ngồi tâm sự. Cụ già quen thuộc ngồi đọc báo và một anh chàng kỹ sư lạ mặt lạch cạch bên chiếc máy tính xách tay.
Mình cùng nhau vào quán. Em, như mọi lần gọi hai ly đen đá. Em để 1 cho em,1 cho anh. Bà chủ quán với ông cụ nhìn em bằng ánh mắt ái ngại một cách kỳ lạ. Anh chàng kỹ sư sau một hồi gõ gõ cũng ngước nhìn với một vẻ ngạc nhiên. Em mặc kệ những ánh mắt ấy và chỉ nhìn anh, đôi mắt em buồn, anh cũng buồn.
Ngày...
Em là như thế, có gì buồn vui đều nói hết với anh, không dấu chuyện gì dù nó nhỏ nhặt đến phiền lòng. Em bảo có lẽ vì anh không bao giờ nhận xét gì, chỉ có nghe em nói mà thôi. Em thấy thoải mái vì điều này.
Tối nay cũng thế, em lại ngồi kể cho anh nghe chuyện ở trường, chuyện việc làm, linh tinh...và cả câu chuyện có hình ảnh anh kỹ sư nào đó.
Ngày...
Lâu lắm rồi mới thấy em trang điểm. Em xinh xắn biết bao với cái áo màu xanh ngọc và mái tóc đen dài phủ vai...
Lâu lắm rồi em mới đứng trước gương
lâu lắm rồi mới thấy em cười như thế
lâu lắm rồi em ra khỏi nhà mà không có anh. Em đi một mình, bỏ anh lại trong căn phòng trống trải cô đơn và lạnh lẽo. Anh biết làm gì bây giờ. Một nỗi lo lắng mơ hồ mà anh không định nghĩa được.
Nhưng không biết đã từ bao lâu rồi anh thấy em nhắc nhiều hơn về 1 chàng kỹ sư.
Ngày...
Em lại đi, chỉ có một mình và anh ở lại...
Ngày...
Em lại đi, lại trang điểm, lại cười...
và anh thì vẫn lặng im không nói...
Ngày...
Mình đi với nhau, và lần này có thêm 1 người, chàng kỹ sư hay ngồi cafe và gõ bàn phím lạch cạch. Em đưa anh và người đó đến 1 khu phố toàn những nhà giống hệt nhau, để anh ở lại.
- Tạm biệt anh,anh sẽ chúc cho em hạnh phúc chứ?!
Anh vẫn không nói gì, nhìn em...
Hai người ra đi, anh ở lại ngôi nhà có tên mình, và hiểu rằng đây là ngày cuối cùng ta bên nhau.
Ngày...
Mưa to mà không mang áo mưa, chiếc vòng sẽ ướt mất. Cô gái nghĩ rồi cất chiếc vòng tay vào người, chạy ra ngoài trời mưa...
Ngày...
Quán cafe chiều thứ ba, cũng bình thường như bao ngày, lưa thưa vài cặp tình nhân ngồi tâm sự. Cụ già quen thuộc ngồi đọc báo và một anh chàng kỹ sư lạ mặt lạch cạch bên chiếc máy tính xách tay.
Cô gái gọi hai ly đen đá. Bà chủ quán với ông cụ đã qúa quen, nhìn cô thương hại. Lại còn cái anh chàng kỹ sư đang gõ gõ cũng ngước nhìn mình với một vẻ ngạc nhiên nữa chứ. Kệ họ. Cô đặt chiếc vòng lên bàn cạnh 1 ly cafe và nhìn nó, ánh mắt thật buồn.
Ngày...
Cô đặt chiếc vòng tay lên mộ anh. Hôm nay cô dẫn chàng kỹ sư đến đây với thật nhiều lý do. Cô nhìn chiếc vòng lần cuối và buột miệng:
- Tạm biệt anh, anh sẽ chúc cho em hạnh phúc chứ?!
Đó là ngày cuối cùng sau 2 năm cô giữ chiếc vòng, món quà sinh nhật anh tặng cô trước khi anh ra đi, xa cô mãi mãi...
T10.Hoa đá!
- Em thấy lòng mình thanh thản hơn sau khi đi thăm anh về, anh ạ. Cả hôm qua, ngày hôm nay, em như phát điên. Em nhớ anh nhiều lắm. Em lúc nào cũng mộng tưởng về tương lai, một tương lai mà có cả anh và em. Trong khi rõ ràng là, điều đó không thể xảy ra. Nhưng lúc nào em cũng cứ nghĩ như là anh còn đang sống, đang ở bên em, chỉ là anh đang bận việc gì đó thôi, anh bận lắm mà, lúc nào anh cũng có nhiều việc phải làm mà, phải không anh?
26 bông hồng trắng, trồng 1 cây hoa đá lên mộ anh. Anh có nhớ không, có một entry mà em post ảnh cây hoa đá nhà em ấy, dưới chân cái cây to là một cái cây con xíu mà rất đẹp, rất dễ thương. Cái cây mà hôm nay em trồng trên mộ anh là cái cây con xíu dễ thương đó đấy, anh ah.
Mang ô đi quả là sáng suốt, tiền vàng và những entries tuần qua em viết cho anh đều ướt cả, không đốt được cho anh, nên hôm nay em chỉ thắp nhang cho anh thôi, hương khói ấy sẽ sưởi ấm linh hồn và cõi lòng anh, anh có thấy ấm không? Em biết là những nén hương đó cháy sẽ đem lại cho anh sự ấm áp và gửi tới anh tình cảm của em, nên em phải cầm ô che cho hương cháy hết chứ...
Cả nghĩa trang không có ai, trời mưa tầm tã. Anh biết không, tự lúc nào mà em chả còn thấy sợ gì cả. Một cô gái đứng một mình trong nghĩa trang rộng cho tới tận 6h kém 10, xung quanh không một bóng người, chỉ có anh và em, và những người hàng xóm mới của anh. Cầm cái ô che cho những nén hương đang cháy, khói tỏa cay cả mắt em. Trời tối sớm hơn mọi ngày. Uh, thì vì trời lại mưa to mà. Có những lúc em ước gì mình có thể bỏ hết chỗ đất đắp trên mộ anh... để nắm lấy tay anh và hôn anh nhẹ nhàng. Anh ah, em yêu anh...
Hôm qua mưa nhiều, mưa cả đêm, mưa ào ào như trút, mưa như muốn xối bớt đi sự mệt nhọc nặng trĩu trong em, nhưng mưa đã không thành công, mưa không làm được điều đó. Anh vẫn ở đó, vững chãi và gắn chặt trong trái tim em.
Sau cơn mưa, trời lạnh hơn, vẫn con đường đi làm ấy, vẫn mong ngóng sẽ nhìn thấy anh trên đường, mặc dù em biết nếu anh còn... thì giờ này anh vẫn đang ngủ mà con đường đi làm của chúng ta cũng chẳng giao nhau. Em vẫn chờ, vẫn đợi. Gió lạnh mơn man làn da, thỉnh thoảng lại nổi cả gai ốc. Con tim còn lạnh hơn, buốt và xót hơn gấp ngàn lần.
Chẳng biết anh thế nào rồi nhỉ! Anh đang làm gì? Anh đang ở đâu? Anh đang nghĩ gì thế?
Mình có duyên với nhau không anh, bởi thời gian biết nhau quá ngắn nhưng tình cảm của em lại quá sâu sắc đến thế? Anh đã làm được bao nhiêu điều mà mãi mãi về sau người ta khi nhắc đến anh đều phải kính phục bởi những gì mà anh đã làm được là quá nhiều so với tuổi 26.
Em sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa. Em sẽ sống để anh có thể tự hào. Em sẽ thay anh giúp đỡ mợi người, em sẽ làm từ thiện nhiều hơn, làm luôn cả phần của anh nhé. Anh vừa là thầy giáo, anh vừa là nhà ngoại giao, anh cũng vừa là doanh nhân. Nghề giáo và nghề y, chúng ta đều đang làm những nghề cao quý và chúng ta đều là những người tận tâm. Nếu cho mình thời gian thì một ngày nào đó chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc phải không anh! Ông trời thật chả công bằng!
Anh đợi em anh nhé! Khi mình gặp được nhau thì em già hơn lúc này nhiều, anh vẫn nhận ra em được mà, vì lúc nào anh chả ở bên cạnh em, anh nhỉ! Kiếp sau, mình sẽ là một đôi, mình sẽ sống bên nhau trọn đời, được không anh? Lúc đó nếu gặp anh, em sẽ nói ngay với anh tình cảm của mình, em sẽ không giấu trong lòng nữa, sẽ không giấu nữa, anh nhé.
T11.Và ta vẫn phải cám ơn cuộc sống...
- Cuộc sống, vốn mang nhiều gam màu. Như người ta vẫn hay dùng bằng từ ngữ thông thường, ngắn gọn: phức tạp. Và cũng có người dùng bằng từ ngữ bóng bẩy, triết lý: không phải một thảm hoa hồng, mà nếu có là thảm hoa hồng thì ắt sẽ đầy gai nhọn, bước vào cuộc sống ai sẽ tránh được gai nhọn?
Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng sẽ làm thi vị cuộc sống. Phức tạp, gai nhọn và hoa hồng cũng làm u tối cuộc sống.
Nhưng, chẳng ai tránh được. Vì nếu không có nó, cuộc sống biết đâu sẽ chẳng còn là cuộc sống.
Mình từng có lần gặp nhà thơ Anh Ngọc. Ông làm thơ hay. Trong khu tập thể quân đội cũ kỹ, ông đánh ghi ta và hát cho mình nghe những bài hát phổ thơ ông, mà cả tập thơ đó ông dành tặng Trịnh Công Sơn. Yêu thơ, nhưng chỉ nhớ 2 câu trong 1 bài thơ của ông: "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng".
Ai cũng từng cô đơn, ai cũng từng tuyệt vọng. Dù theo những xúc cảm và hoàn cảnh khác nhau. Cô đơn không có nghĩa là khi ở một mình. Tuyệt vọng không có nghĩa là khi thất bại, hết niềm tin.
Ở giữa hạnh phúc không có nghĩa là hoàn toàn hạnh phúc, ở giữa hy vọng không có nghĩa sẽ không tuyệt vọng.
Chấp nhận cô đơn là không còn cô đơn, không "thấy" mình cô đơn nữa. Cô đơn lúc đó sẽ thấp lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ ta cô đơn. Chấp nhận cô đơn ta sẽ cao hơn cô đơn.
Dám tuyệt vọng là tuyệt vọng đã không còn, không còn "thấy" mình đang tuyệt vọng nữa. Tuyệt vọng lúc đó sẽ yếu lắm, tầm thường lắm khi ta hiểu rõ sự tuyệt vọng. Dám tuyệt vọng, ta sẽ mạnh hơn tuyệt vọng.
Mấy hôm nay cảm xúc mang nhiều góc cạnh. Muốn viết thật nhiều nhưng chẳng viết nổi. Muốn nói thật nhiều nhưng chẳng nói nổi. Muốn làm nhiều thứ nhưng không thể làm nổi.
Thôi thì cứ để nó diễn ra như nó đang diễn ra. Biết rằng lòng vẫn thích câu thơ "Chấp nhận cô đơn là cao hơn cô đơn, dám tuyệt vọng là mạnh hơn tuyệt vọng", nhưng sự cô đơn mà nhiều người biết sẽ chẳng thành cô đơn nữa, sự tuyệt vọng mà được nhiều người biết sẽ chẳng là tuyệt vọng nữa.
Đêm nay vẫn một mình nghe những bản nhạc yêu thích, vẫn mất ngủ lang thang trên mạng chả biết có phải đang cô đơn. Có thể đêm mai, đêm kia sẽ không còn hy vọng ở những điều đang hy vọng, chả biết có phải là tuyệt vọng không.
Và ta vẫn phải cám ơn cuộc sống, sau mỗi sớm mai thức giấc...
T12.Yêu có cần phải nói?
John, anh chàng người Mỹ gốc Hoa đang thơ thẩn với bản nhạc viết dở, bỗng bị cô giáo gọi lại bằng câu hỏi:
- John, trong giờ học của tôi, bạn có thể ra ngoài nếu bạn không muốn nghe, nhưng nếu bạn đã ngồi trong lớp rồi, hy vọng bạn có thể tập trung vào bài giảng, bạn nói tôi nghe: Thế nào là tĩnh mạch??? Thế nào là gây mê ???
- Okie, thưa cô, Tĩnh mạch ư? - Một con sông trôi nhẹ nhàng trong sinh mệnh, mãi mãi chỉ hướng về nơi cư ngụ của trái tim.
Gây mê ưh? - Một khi nó thành họ hàng với thần kinh cảm giác, thì tất cả những lời ngọt ngào của bạn sẽ làm đông cứng những đau đớn của ca mổ kinh hoàng.
Cả lớp ồ lên kèm theo tràng pháo tay giòn dã, và kể từ đó John đã gây đc thiện cảm với cô giáo của anh.
John là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, so với các bạn trong lớp, có lẽ anh lớn hơn đến cả gần chục tuổi, lí do anh vào đại học với số tuổi như vậy là vì trước đây anh có làm việc cho gia đình về vài việc lặt vặt, có liên quan đến Y tế, sau này thấy cần có cái bằng để kiếm sống nên anh quay về quê hương của Mẹ, nơi anh sinh ra và lớn lên tại đó chỉ có 8 năm để học tiếp lên đại học.
Quay lại Trung Quốc sau bao năm xa cách, anh cảm thấy nó xa lạ, phần vì xa nó đến nay đã bao năm rồi, những kí ức tuổi thơ bên sông Trường Giang tuy vẫn còn đó nhưng không đủ để làm anh luyến tiếc khi xa và bồi hồi khi quay lại, phần vì trong anh, có lẽ Mỹ mới là quê hương của anh. Trong người anh mang 2 dòng máu, nên anh thạo cả 2 thứ tiếng, tiếng Hoa của anh phát âm tuy không đc chuẩn nhưng mỗi khi anh phát âm ra câu nào là mọi người đều khen nghe thật ngộ nghĩnh, có chút gì đó bồng bềnh, một chút gì đó tinh nghịch, một chút gì đó bay bổng......
Trong mắt mọi người trong lớp, John là một đàn anh tuyệt vời, vì mỗi khi trường có tổ chức văn nghệ, John luôn đứng ra lo toan từ đầu đến cuối, bản lĩnh của anh đc thể hiện qua những bản nhạc piano, hay những bản dương cầm, hay những bản ghita mượt mà, êm đềm.... Kết hợp với tính hài hước của anh là những bài thơ tinh nghịch nhưng sâu sắc và trơn tru, bóng bẩy. Một sinh viên Y như anh có đc những bản lĩnh đó, quả thật đáng nể.
Một buổi chiều ngồi trong lớp tự học, cái lạnh của mùa đông khiến John chỉ muốn ngủ như những chú gấu mèo, co mình trong lớp áo khoác dày cộp, nghe nói hôm nay có tuyết, nhưng hình như chưa rơi. Ngồi bên cạnh cửa sổ, John ngắm những chiếc lá vàng rơi là là trên mặt đất, bảo vệ trường quét hết lớp này đến lớp khác, cây về đông dần dần trơ trụi, nhưng vẫn còn xót lại những chiếc lá chưa muốn lìa cành. John ngẫu hứng lấy máy ảnh và bước ra con đường giữa trường chụp vài kiểu. Phía trước mặt là một bóng dáng có chút gì đó quen thuộc, có chút mơ hồ, có chút không chắc chắn rằng bóng dáng đó đã có 1 thời làm John xao xuyến.
- Xin lỗi, cảm phiền một chút, tôi đang chụp một bức ảnh...
- Ồh xin lỗi, tôi không biết ....
Người con gái quay mặt lại và đi sang một bên để John chụp, John bỗng nhận ra, đó là cô giáo của 2 năm trước, cô giáo đã làm John một thời chăm chỉ để có đc kết quả xuất sắc trong kì thi chọn của trường.
- Cô Trương....Cô còn nhớ em không?
John tươi cười và hỏi cô giáo, đôi mắt lóe lên niềm vui hớn hở.
Cô ngoảnh mặt lại ...
- Em là ... ... Àh ..... Cô ngập ngừng rồi àh lên một tiếng và đi lại về phía John. - Là John, anh chàng Hoa Kiều, đúng không?
- Vui quá, cô vẫn còn nhớ em àh? John cười ha hả vì vui sướng
- Nhớ chứ, John ngày đó thật xuất sắc mà.
- Cô vẫn dạy ở khu trường này hay sang dạy bên trường mới rồi?
- Thi thoảng chạy đi chạy lại, lúc thì bên trường cũ, lúc thì bên trường mới, em dạo này học thế nào?
- Vẫn vậy, thảo nào trường không to mà 2 năm nay không gặp cô đâu cả.
Cô giáo mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi làm rối lên một khoảng.
- Ồh, tuyết rơi rồi, cô có thể chụp với em một kiểu ảnh không?
John cảm thấy thật vui vẻ vì người con gái đó bỗng dưng lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, hàng cây lá vàng trải dài về phía trước mặt cho đến cuối con đường ra khỏi cổng trường, dưới hàng cây này, 2 năm trước cô giáo đã dạy bài thật nhiệt tình cho John, mọi kỷ niệm dường như vẫn là ngày hôm qua .... Tuyết mỗi lúc rơi một nhiều hơn, anh không thấy lạnh mà ngược lại còn thấy nóng trong lớp áo khoác của mình.
Anh không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, 2 năm trước, anh thực sự cảm thấy quý mến cô Trương, các giờ học khác anh có thể loay hoay làm thứ này thứ kia, nhưng đến giờ cô Trương, anh chăm chú nghe từng câu từng chữ, và chỉ sợ hết giờ học, anh gây đc sự chú ý của cô bằng những thiện cảm và đã từng mời cô về làm gia sư. Kỳ học kết thúc, anh không còn gặp lại cô nữa.
Đã bao lần không biết vô tình hay hữu ý, John chỉ đi dạo trong trường, đi khắp nẻo này nẻo kia chỉ để tình cờ bắt gặp đc bóng dáng quen thuộc của cô, nhưng 2 năm nay, John không hề nhìn thấy bóng dáng đó. Những buổi chiều ngồi luyện thêm về Piano làm John có cảm giác xao xuyến, bản nhạc ngày đó John viết dở, vẫn chưa 1 lần chơi cho cô nghe.
Có được số điện thoại của cô qua thông tin của trường, John hồi hộp gọi điện mời cô đi uống cà phê.
Ánh mắt John nhìn cô giáo làm cô có vẻ ngại ngùng, cô Trương tuy trẻ tuổi nhưng năng lực lại khá cao, và dường như các cô như cô Trương luôn kén chọn cho người bạn đời của mình. John nghĩ vậy.
Mỗi lần mời cô đi uống cà phê hay đi dạo đâu đó, cô đều rất tự nhiên như cô giáo với học sinh, thì vốn dĩ John là học sinh của cô mà, một học sinh hơn cả tuổi cô giáo. Mỗi lần John nói ra câu nào trêu cô là cô cười sảng khoái mà duyên dáng, để lộ hàm răng trắng muốt, nhìn cô cười khiến John cảm thấy thật hạnh phúc, muốn ngồi bên cô mãi chỉ để ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc đó, nhìn thật lâu, thật kĩ....
- Dạo này em có vẻ trầm hơn trước, đúng không?
- Cô thấy em trầm hơn trước àh? Còn nhớ 2 năm trước, cô nói với em rằng: "Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó" không?
- Ồh, nhớ chứ, hóa ra dạo này trầm đi là đang yêu rồi nhé, thế đã dũng cảm nói thật to với người đó chưa?
- Em không đủ dũng cảm để nói thật to với người đó, nếu có thể, em sẽ nói thật khẽ, đủ để khoảng cách giữa cô và em đang ngồi, cô có thể nghe thấy.
Cô giáo bất ngờ, nhưng vẫn im lặng...
- Đã từ lâu em không còn lãng mạn như xưa, nhưng giờ đây đôi khi cũng nên lãng mạn một chút, tiếc rằng em không thể phát hiện ra một tế bào nào có thể sản sinh đc thứ gọi là lãng mạn.
Thôi thì...
Em bắt đầu bước đi từ một nơi gọi là tủy sống, em mon men theo đôi dây thần kinh mê tẩu, và qua cả lỗ tĩnh mạch cổ để ra khỏi vùng xương che chở não, em đi vòng quanh động mạch dưới xương đòn bên trái, vượt qua chủ động mạch, qua cả phía sau của gốc phổi trái để tới đốt thứ 6 của cột sống ngực trái (nơi trái tim cư ngụ), cuối cùng em cũng tìm thấy trong góc đó luôn tồn tại một thứ gọi là nhớ nhung. Cô thuộc về nỗi nhớ nhung đó.
Cô chính là nút xoang trong trái tim em, khi cô phẫn nộ là nhịp đập của trái tim em sẽ lạc vị, cô giận hờn là tim em sẽ đập thật nhanh, còn khi cô trầm lặng là tim em ngừng đập, chỉ có phát đánh nhẹ nhàng của cô mới có thể làm nhịp tim em phục hồi, chỉ có dòng điện lưu trong ánh mắt của cô mới có thể làm tim em bớt đập nhanh... Cô luôn nằm trong trái tim em ...
John nhìn vào mắt cô không chớp, một ánh mắt chất chứa hy vọng rằng cô sẽ hiểu nó. Một ánh mắt nhẹ nhàng xen chút ướt đọng...Cô không nói gì, và khuôn mặt không còn đc tự nhiên như lúc mới đến. Cô xin phép về trước.
Kể từ đó, cô không còn gặp John nữa, nhưng đôi khi John vẫn bắt gặp bóng dáng của cô, cô đi với 1 người đàn ông khác, và John hiểu ...
Con đường bỗng trở nên dài thăm thẳm, John bước đi mặc những hạt tuyết rơi trắng áo, vào giữa đông rồi, lá trên cây đã không còn nữa, để cây trơ trụi thành 1 hàng dài băng giá. Có lẽ lá không thể tiếp tục ở trên cây đc nữa, đã đến lúc lá phải dời cành rồi.
Em bé bên đường nhặt những chiếc lá rơi rồi chạy đến bên John hỏi:
- Chú ơi, lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?
Trầm lặng 1 lúc John trả lời:
_Lá lìa cành không phải là vì gió cuốn đi, cũng không phải là vì cây không muốn giữ lá lại, mà bởi vì đó là sự trở lại của tự nhiên, nếu như lá muốn tìm một nơi để trở về mà cây vẫn muốn giữ lá ở lại thì đến một ngày nào đó, lá vẫn sẽ héo khô, và vẫn sẽ rơi xuống, thực ra lìa cành cũng là một sự lựa chọn của lá, lá là một đôi cánh không biết bay, còn đôi cánh lại là chiếc lá rơi tự nhiên trong không trung.....
Lá lìa cành là vì gió cuốn lá đi? Hay là vì cây không giữ lá lại?
John quay đầu lại, em nhỏ đã bỏ đi từ bao giờ...
Cô nói: Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó, nhưng đôi khi, Yêu có nhất thiết phải như thế không?
T13.Tìm nhau nơi cuối thiên đường
- Mình chia tay nhau đi!
Cô ngồi đó bất động, hình như mọi đau đớn vượt sức chịu đựng của cô. Nước mắt đã khô đi tự bao giờ, cô muốn khóc nhưng không thể...đối với cô mọi thứ bây giờ đều vô nghĩa từ khi Hoàng nói lời chia tay. Một câu nói thật đơn giản để chấm dứt cho một cuộc tình 5 năm.
Chỉ vài từ thế thôi để chấm dứt một cuộc tình đầy yêu thương và hạnh phúc? Chẳng lẽ con người ta có thể rủ bỏ hết những gì đẹp nhất đã có với nhau trong ngần thời gian ấy để theo đuổi những thứ phù du của cuộc đời? Chẳng lẽ anh đã quên những tháng ngày cùng cô vượt qua những gian khó khi hai đứa lơ ngơ giữa mảnh đất này? Những câu hỏi cứ như những mũi dao xé sâu vào trong lồng ngực, làm trái tim cô không ngừng rỉ máu. Thế là hết cho tình yêu đầu đời mà cô luôn tôn thờ và vun đắp. Bắt đầu từ ngày mai cô phải tập lại thói quen sống một mình, tập suy nghĩ và quyết định mọi thứ chính mình... Từ lúc yêu Hoàng, cô luôn luôn có anh bên cạnh để chia sẻ, từ chuyện nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày cho đến những quyết định quan trọng trong đời, đều có dấu ấn của anh trong đó. Giờ thì tất cả những yêu thương vẫn còn ở lại trong tâm trí của cô, nhưng Hoàng đã thật sự rời xa cô. Đêm nay con phố nhỏ như nằm ngủ vùi lặng lẽ. Những ngôi nhà phía bên kia đã tắt đèn từ lâu. Gió xao xác trên những vòm cây trụi lá. Ánh đèn đường vàng vọt hắt vào ô cửa chỗ cô nằm như muốn kéo cô về với thực tại. Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Cô năm co ro trong góc tối để chờ đợi trong hy vọng mõi mòn...Hoàng sẽ trở về bên cô vỗ về yêu thương như ngày nào...Từng lời nói của Hoàng ngày hôm ấy như muôn ngàn tiếng búa đập nát trái tim cô.
- Xin lỗi em vì anh không làm được như những gì mình đã hứa, không thể đi được cùng em đến cuối con đường. Chúng mình khác nhau nhiều quá nên bây giờ cả anh và em như hai con người khác biệt. Nếu tiếp tục kéo dài chỉ gây khổ đau và tổn thương cho nhau mà thôi. Tình yêu của chúng ta chỉ là sự ngộ nhận. Tình yêu của chúng ta thiếu nhiều quá, điều quan trọng nhất là không còn đủ quan tâm, không còn đủ yêu thương thì hãy chia tay nhau...
- .. ... ...
- Anh xin lỗi!
- Đừng xin lỗi em, anh à. Điều anh cần phải xin lỗi là tình yêu của chúng mình, nó quá đẹp, quá thơ mộng, quá nhiều hy sinh để rồi hôm nay anh lại chà đạp lên tất cả.
- ... ... ...
- Anh nói đi, tất cả lời anh nói không phải là sự thật. Nói đi anh!
- Anh xin lỗi, anh phải chịu quá nhiều áp lực. Anh còn có cả một tương lai dài. Hãy quên anh đi.
Chuông đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng, cô không tài nào ngủ được. Giá như giờ này cô được rơi vào một giấc ngủ thật sâu để rồi mai cô không còn tĩnh giấc nữa. Mọi đau buồn cuộc đời được mang theo cô trở về với cát bụi, thì có lẽ sẽ nhẹ nhàng cho cô biết chừng nào.
Đã bao lần cô gọi cho anh, nhưng Hoàng vẫn dững dưng không nghe máy. Cô bấm đi bấm lại hàng trăm lần số điện thọai thân quen, nhưng bên kia vẫn là tiếng chuông lạnh lùng đến tê người. Còn đâu nữa giai điệu nồng nàn khi mỗi lần áp tay nghe là cô như cảm nhận chính hơi thở nồng nàn của anh truyền cô cô, cho dù Hoàng đang ở bất cứ nơi đâu...
"Thuê bao quý khách vừa gọi" ...
Thế là niềm hy vọng cuối cùng trong cô cũng tắt ngắm. Chỉ tiếng chuông reo nhỏ nhoi thôi, để cho cô có thể cảm nhận mình còn được kết nối với anh, nhưng Hòang cũng lạnh lùng cắt đứt. Cô như chơi vơi trong niềm đau tê buốt cả tâm hồn. Cô đã mất anh thật rồi sao? Hòang ơi, hãy về bên em! Cô như người mộng du trong đêm, đờ đẫn như một kẻ mất hồn.
Khi con người ta trong cơn tuyệt vọng khôn cùng thì hình như Thượng Đế cũng nhủ chút lòng thương cảm, ban cho chút ánh sáng yếu ớt cuối đường hầm. Trông ánh đèn vàng leo lét, cô thấy sắc đỏ nhấp nháy liên hồi trong góc tối. Nó giống như những giọt máu tươi được truyền cho con bệnh trong giờ phút thập tử nhứt sinh. Cô lao nhanh vào phía ấy như thể sợ chậm một giây thôi thì những con chữ qua dòng tin nhắn kia sẽ tan biến vào cõi hư không. "Anh cần nói chuyện với em. Đến bar A, anh đợi!"
Cô như bừng tĩnh khỏi u mê, trái tim cô như sôi lên vì niềm vui mà cô chờ đợi trong khỏang thời gian dài như cả thế kỷ cũng đến. Cô lao nhanh ra khỏi nhà, và băng mình trong đêm, cô gần như không biết mình đang đi dưới mưa, chỉ biết rằng vị mặn đang tràn qua khoé mắt và dâng lên đầu lưỡi đắng rát của mình. Bất chấp tất cả, cô phải đến bên anh, cho dù lát nữa đây cô bay lên thiên đường hạnh phúc hay rơi nhanh xuống vực sâu của cuộc đời...
Sài Gòn mưa, nhưng ở cái quán bar nổi tiếng nhất nhì Sài Thành này vẫn đông khách. Lấy hết sức lực còn lại trong mình, cô lê chân vào quán. Gã vệ sĩ nhìn cô như nhìn một người từ hành tinh khác mới gia nhập vào thế giới này. Cái thế giới của ánh đèn màu nhảy múa cùng với những cô gái chân dài bốc lửanó thật xa lạ với cô và càng xa lạ với anh - một con người hiền lành, chịu thương, chịu khó. Tại sao anh lại đến nơi này? Tại sao anh có thể đốt cháy cả cuộc đời mình trong men say của những đêm dài bất tận? Đất trời như sụp đỗ dưới chân, tim cô như ngừng đập. Cô gục ngã...và lờ mờ thấy những con thiêu thân đang lao nhanh vào những ánh đèn nhảy múa phía trong kia...
Cô đã xuất viện được 3 ngày.
Đêm hôm ấy một người tốt bụng nào đó đưa cô vào bệnh viện cấp cứu, rồi ra đi lặng lẽ. Nhiều lúc cô ao ước người đó chính là Hoàng, và anh sẽ trở về bên cô như ngày xưa...Nhưng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hoàng đã thật sự rời xa cô rồi. Giờ đây cô thật sự cô đơn, cô đơn trong từng bữa ăn, cô đơn trong từng giấc ngủ, và cô đơn trong mọi suy nghĩ, trong mọi ngõ ngách của tâm hồn mình. Tại sao cô vẫn cứ nhớ, cứ yêu Hoàng nhiều đến thế sau những gì anh đã đối xử với cô? Phải làm gì để có thể quên Hoàng dễ dàng như anh đã làm? Nếu được có một điều ước vào lúc này, cô ước rằng mình sẽ quên hết quá khứ, quên hết những yêu thương mà mình đã có trong đời, nhưng cô không thể... Vì tình yêu trong cô dành cho Hoàng vẫn đong đầy đầy, mãnh liệt, và nồng nàn như ngày nào. Thôi thì cô giữ lại cho riêng mình, để có thể sẽ mãi đau đớn vì nó. Cô đã từng nghĩ rằng cái chết sẽ đem lại cho mình sự giải thoát, nhưng cô cần phải trở về với thực tại, để thoát khỏi cơn mê cay đắng của cuộc đời, để phải sống không chỉ cho mình mà còn sống cho những người thân yêu...
Thế là cô lao vào công việc, cô nhận thêm bất kỳ dự án nào người ta mời cho dù cô không thích. Cô hy vọng không còn một khoảng trống thời gian nào để nghĩ đến Hoàng. Mọi thứ liên quan đến kỷ niệm tình yêu của mình, cô đều cất sâu vào trong lòng tủ, để cô không còn bị ám ảnh bởi những bởi những nồng nàn, thơ dại mà cô từng có trong đời. Cô sẵn sàng nhận bất cứ lời mời tham dự các cuộc vui chơi của bạn bè tổ chức, để mong rằng giữa những con người vui tươi ấy cô có thể tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn... Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Càng muốn quên Hoàng đi thì nỗi nhớ càng quay quắt tim cô, càng muốn vứt bỏ những yêu thương thì cô càng phải đối diện nó mỗi ngày. Giữa những cuộc vui tưởng chừng như ấm áp thì cô càng thấy cô đơn, lạc lõng đến lạ kỳ...
Đêm nay một mình ngước nhìn vì sao đêm qua khung cửa sổ. Cô như muốn đắm mình trong ánh sáng của trăng sao để mong tìm lại cảm giác ấm áp, toả sáng trong góc tối tâm hồn mình. Ngày xưa cũng tại khung cửa sổ này, cô thường dựa vào vai Hoàng để nghe anh nói về những giấc mơ của cuộc đời.
- Anh muốn kết nối tất cả các vì sao sáng kia trên bầu trơì, để thắp lên giấc mơ hạnh phúc của hai đứa mình. Anh ước gì chúng ta mãi có những giây phút êm đềm như thế này trong cuộc đời...
Tự dưng cô bật rơi những giọt nước mắt mà từ lâu nó chỉ chảy ngược vào trong. Cô thèm khát một nụ hôn, một vòng tay, một bờ vai... của người mình yêu, để rồi quên đi tất cả những đau đớn đã qua. Cô biết rằng không thể nào quên được Hoàng, vì cô yêu Hoàng hơn cả bản thân mình, hơn cả mọi thứ trên đời...
Đã 6 tháng rồi cô không trở lại con hẻm nhỏ mà trước đây hầu như ngày nào cô cũng đi qua, nhưng cô vẫn cảm nhận được những dấu ấn tình yêu vẫn còn vương trên từng viên sỏi nhỏ trên đường, những hơi ấm nồng nàn vẫn còn quấn quýt quanh cây bàn trước cửa nhà anh trọ. Tay run run cô bấm chuông gọi cửa. Chỉ một động tác đơn giản thôi nhưng đối với cô giờ đây sao quá khó lạ lùng. Không cần biết anh sẽ đối xử với cô như thế nào, có thể là sự ghẻ lạnh đến rợn người, có thể là sự dững dưng, nhưng đối với cô những điều đó có nghĩa gì đâu khi cô thật sự yêu và cần có anh trong đời...Bà chủ nhà đón cô bằng ánh mặt nữa ngạc nhiên, nữa phần soi mói.
- Cậu Hoàng đã dọn đi lâu rồi cô ạ. Cô không biết hay không quan tâm mà bây giờ mới đến tìm? Thời gian đó tôi thấy cậu ấy rất mệt mỏi và xanh xao lắm. Chắc là cô cậu giận nhau?
- ... ... ...
- Tuổi trẻ bây giờ...
Đầu óc cô lúc này trống rỗng. Cô cứ đi mà không biết mình đi về đâu, cho đến lúc cô nhận ra quán cà phê quen thuộc ngày trước Hoàng thường dẫn cô đến. Cô chọn cho mình chỗ ngồi ngay bờ sông, và thả hồn mình theo những cánh lục bình trôi bồng bềnh trên sông nước. Những kỷ niệm ngày cũ chợt ùa về làm tim cô đau nhói.
_Mai này, anh muốn trở lại quê nhà để được sống trong tình yêu thương của mẹ, được cùng em ngắm những buổi chiều vàng tại khu vườn nhiều hoa trái quê nhà, được tận hưởng cuộc sống thanh bình của làng quê bên dòng sông thời thơ ấu. Đó là thiên đường mà anh ôm ấp bao năm qua. Em có theo về cùng anh không?
- Đâu cũng được, miễn mình được sống gần nhau, yêu thương và vì nhau thôi anh yêu...
Hoàng ơi, giờ anh đang ở đâu? Anh có nghe những yêu thương và nỗi nhớ của em không? Hoàng ơi
...Chuyến xe chiều đưa cô trở về quê hương của anh, nơi đang cho cô một hy vọng cuối cùng là được gặp anh. Cô phải đi, dù đó là một chút hy vọng mong manh. Xe chạy băng qua những cánh đồng chiều mênh mông đầy gió, những luống rau xanh nõn nà như cô gái mới lớn tràn trề xuân sắc trở nên xanh xao, gầy guộc, những bông cỏ dại nở hoa trắng xóa một góc đồng vẫn như những ngày tháng cũ, nhưng hôm nay đối với cô nó phảng phất một nét ùa tàn đến nao lòng...Có phải vì lòng cô đang tan hoang vì vắng Hoàng, hay đó là một điềm báo trước cho những gì bất hạnh sắp ập xuống đời cô?
Con đường làng vào vẫn thế, vẫn những lũy tre làng rợp mát cả một vùng quê, vẫn những người nông dân cần cù một nắng hai sương, nhưng ngôi nhà cuối làng giờ đã thay mái mới, những viên ngói đỏ tươi như reo vui chào nắng sớm mai về, khu vườn xanh hơn, đẹp hơn báo hiệu mùa thu họach mới...Hoàng đã về. Anh đang đợi cô nơi thiên đường hạnh phúc của mình. Cô như cảm thấy mình như vượt về từ cỗi chết. Từ nay, cô sẽ nắm giữ thật chắc hạnh phúc của mình, và không bao giờ để anh rời cô nữa dù có điều gì xảy xa trên cõi đời này...Cánh cửa nhà vẫn còn mùi sơn mới sao hờ hững thế, nó như không cần quan tâm có ai đến và bước đi ngang qua nó. Phía bên trong có một hình bóng đỗ dài trên chiếc võng tre sao tiều tụy thế. Mẹ của Hoàng đấy ư? Bà nằm bất động, đôi mắt như lạc vào cõi u mê, hai tay bà cứ ôm khư khư chiếc túi vải màu xanh da trời. Chiếc túi mà cô đã mua tặng anh vào lần sinh nhật đầu tiên hai đứa quen nhau...Cô như chết lặng đi khi nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Hoàng đang hướng về phía cô. Nó xa xăm, buồn, đau đớn giữa làn khối hương nghi ngút. Trời đất như quay tròn xung quanh, mọi thứ như mờ dần trong cô. Cô chỉ còn nghe thấy tiếng Hòang gọi cô tha thiết từ nơi rất xa vọng về...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay con về với mẹ. Mắt mẹ ánh lên niềm vui vô bờ khi nghe con nói ở nhà với mẹ một thời gian dài, vì mai mốt con phải đi làm một nơi rất xa. Thương mẹ quá, đời mẹ chỉ có mỗi mình con là điểm tựa. Mẹ ơi con sợ...
Ngày... Tháng... Năm...
Em yêu!
Anh ước gì được gần em đêm nay, được nói với em những lời yêu thương dù đó là lần cuối cùng. Tại sao Thượng Đế đem em đến với anh rồi phải bắt anh phải rời xa em? Nhìn em đau đớn ngã gục sau những ngày héo úa, trái tim anh như bị băm thành trăm mảnh. Đau lắm em ơi, nỗi đau đời tàn phá tâm hồn anh hơn gấp nhiều lần nỗi đau thể xác anh mang...
Ngày... Tháng... Năm...
Con biết mình sắp phải đi xa, xa lắm mẹ ơi. Con bất hiếu không thể chăm sóc cho mẹ lúc tuổi già. Con chỉ cầu mong mái nhà mới đủ che cho mẹ khi trời trở gió, mảnh vườn nhà mình bao bọc mẹ những năm tháng cô đơn...Hôm nay con vui lắm, vui vì làm được điều duy nhất từ đó đến giờ con làm cho mẹ trước lúc đi xa. Mẹ ơi hãy tha tội cho con...
Ngày... Tháng... Năm...
Đêm nay anh mơ, một giấc mơ thật đẹp. Anh thấy em mặc chiếc áo dài trắng tinh khiết đẹp rạng ngời. Chúng mình dắt tay nhau đi trên một cánh đồng đầy hoa cúc dại. Phía xa xa là đường chân trời xanh thẳm. Em thì thầm vào tai anh...Nơi xa đó... là thiên đường của hai chúng ta...Mình cùng đi anh nhé...Ừ, Nắm tay anh thật chặt em nhé. Mình cùng đi...Đi...Đi thôi, đi về phía cuối thiên đường yêu thương của hai chúng mình...
Đây là 1 vài câu chuyện e đọc được, đều là truyện ngắn a ạ,chắc ko dài quá để a ko thể đọc được^^. Nó thiên về TY nhiều hơn, vì hôm đó e lạc vào thế giới đó mà, thấy là cứ đọc thôi... ^^ E cũng ko biết nó ntn nữa. Nhưng có những câu chuyện e cũng thấy nó thật hay. Có thể khi e coppy và gửi cho a, e thường để ý đến số lượng nhiều hơn chất lượng nên e cũng ko biết nó có hợp với a ko.... và những suy nghĩ của a ra sao.... Nhưng hẳn là a sẽ đọc chúng phải ko nào?Cảm ơn a đã lắng nghe!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top