Từ Bỏ

Mưa, giọt ngắn giọt dài rơi đầy trên mái tôn tạo nên những âm thanh đáng sợ . Chị đi tìm những cái thau, cái tô để hứng những giọt nước vì mái tôn bị dột . Em thu người nếp sát vào vòng tay chị . Siết em cho chặt hơn chị thì thầm

-Đông Hạ đừng sợ, có chị đây

Em mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ . Cơn mưa đêm không còn làm em sợ hãi vì trong vòng tay chị bình an luôn tràn đầy . Chị đan tay chị vào tay em, hương yêu thương nhẹ nhàng bao tỏa cả căn nhà . Nơi chỉ có em và chị . 

Mẹ ra đi cũng vào ngày mưa. Mẹ nói rằng mẹ phải đi kiếm tiền nuôi chị và em. Nhưng đã bao nhiêu mùa mưa qua rồi chị nhỉ ? Mẹ không về, tiền cũng không thấy, chỉ thấy chị ngày hai buổi gồng gánh những sô nước nhỏ mang từ nhà này sang nhà khác để đổi lấy hai bửa ăn cho cả hai chúng ta. Thế nhưng chị không bao giờ than vản . Môi chị vẫn luôn mỉm cười, nhưng nụ cười như không trọn vẹn . 

Chiều chiều, chị dắt em ra sân đứng, trông ngóng mẹ về . Có đôi lần em tự hỏi, chị có hiểu hai chữ "từ bỏ " là gì không? 

Chị học đến lớp năm nên chị đủ sức để dạy em đánh vần . Từ đầu tiên chị dạy em là từ mẹ . Đối với em, từ đó như xa lạ nhưng lại thân quen. Chị nói rằng mẹ về và sẽ rất vui vì em đã biết chữ . Em chỉ mỉm cười nhìn chị yêu thương. Chỉ cần chị vui dù có học chữ hay bất cứ điều gì khác, em cũng sẽ làm . Chỉ cần chị vui, mà thôi. 

Nhưng rồi người ta lại muốn lấy đi niềm vui của chị và hạnh phúc của em ....mãi mãi .........

Mẹ về, niềm vui hiện rõ lên trên gương mặt chị . Nắm tay chị em cũng vui không vì mẹ về mà vì nụ cười trên môi chị . Nụ cười trọn vẹn mà em lần đầu tiên được thấy kể từ ngày mẹ ra đi. Mẹ ôm cả em và chị vào lòng . Rôi mẹ ẩm em lên đặt ngồi xuống ghế . Nhìn em mẹ thở dài rồi rơm rớm nước mắt

-Đông Hạ phải ngoan biết không? Xa mẹ, xa chị rồi thì không được khóc nhè . Phải nghe lời ba mẹ mới, biết không?

Em nhìn mẹ như không hiểu . Chị kéo em về phía chị như che chở

-Không được, không ai được phép đem em ấy đi đâu cả . Đông Hạ là của con

Mẹ nhìn chị cười chua chát

-Đông Hạ không là của con. Đông Hạ là mẹ lượm về nên nó là của mẹ và mẹ có quyền đem cho người khác . Con không thấy nhà chúng ta đã quá củ nát hay sao? Chúng ta cần tiền để sửa sang nơi này . Chúng ta cũng cần tiền để sống nữa . Mẹ không còn cách nào khác nữa, con có hiểu không Cát My?

Em bật khóc, chị ôm em thật chặt như sợ em sẽ rời xa chị 

-Con không hiểu gì cả . Chúng ta không cần phải sửa sang lại căn nhà . Chúng ta chỉ cần sống vui vẻ bên nhau thôi. Cho dù Đông Hạ đã được mẹ lượm về thì vẫn là em con. Con sẽ có cách nuôi em ấy . Xin mẹ đừng bán em ấy đi, con xin mẹ 

Chị cũng khóc . Nước mắt chị ướt cả tóc em. Em nhìn mẹ, cái nhìn như van xin. Xin mẹ đừng đem em rời xa chị . Em không cần đồ ăn ngon, em không cần nhà đẹp, em chỉ cần có chị . 

Nhưng....

Mẹ như phớt lờ ánh mặt tội nghiệp đó . Bà đi ra ngoài một hồi, sau đó mẹ về cùng hai người nữa . Nhìn họ thật sang trọng . Em nếp sát vào chị như tìm sự che chở . Mẹ chỉ vào em rồi nói với họ

-Con bé đó tên là Đông Hạ . Hai người có thể đem nó đi

Chị hét lên

-Không, không ai được đem em ấy đi đâu cả . 

Mẹ đinh đi lại kéo chị khỏi em nhưng người phụ nử kia ngăn lại . Bà nhìn chị rồi nói

-Cô có thể nói chuyện riêng với con được không?

Chần chừ một lúc rồi chị đồng ý . Chị đi ra sau hè nhưng vẫn không quên nắm tay em dắt theo. Để em ngồi trên tảng đá, chị và người đàn bà đó đi lại bên gốc xoài nói chuyện 

-Ta tên là Minh Thư, con có thể gọi ta là cô Thư. Ta biết con không muốn xa em gái của mình nhưng ta nghĩ con nên để em mình ra đi. 

Chi hỏi gay gắt

-Sao lại là em ấy ? Cô có thể tìm người khác cơ mà

Bà Thư mỉm cười đôn hậu

-Ta chọn Đông Hạ vì một dịp tình cờ chạy ngang qua, ta thấy con bé bị bạn bè ăn hiếp, nhưng con bé vẫn nhịn và đặc biệt là trên môi vẫn nở nụ cười tươi. Ta thấy lạ nên đã đi theo. Con bé đứng ở ngoài cửa trông chờ đều gì đó và ta đến gần hỏi vì sao bị đánh mà Đông Hạ vẫn cười . Con bé lấy cây kẹo trong túi quần ra và nói "Cái này Đông Hạ được bà Tư cho, nhưng Đông Hạ không có ăn mà để dành cho chị . Đông Hạ cười vì không bị bọn họ giựt mất cây kẹo đi. " Con bé trả lời với nụ cười rạng rỡ trên môi. Khi ta biết được hoàng cảnh của gia đình con nên ta quyết định tìm đến mẹ con. 

Nét mặt lạnh lùng, chị hỏi

-Nơi cô đưa em ấy đến chắc là sẽ tốt chứ ??

Bà Thư đặt tay lên vai chị như chắc chắn

-Nơi mà ta đưa em con đi, em con sẽ được sống trong sự sung sướng . Con bé sẽ được đi học, sẽ không còn bị bắt nạt nữa .Con yêu thương em mình, con có muốn mang điều tốt đẹp nhất đến cho nó không? 

Chị im lặng suy nghĩ . Người đàn bà này nói cũng đúng . Em theo chị rồi em sẽ được gì ? Nhưng chị là ai mà có thể quyết định thay cho em. Đi lại bên em, nắm tay em chị hỏi

-Đông Hạ có thích đi học không?

Em gật đầu

-Đông Hạ có thích ở nhà đẹp không?

Em ngẫm nghĩ rồi gật đầu

-Đông Hạ có thích được ăn đồ ăn ngon không? 

Em mỉm cười gật đầu

-Xa chị Đông Hạ sẽ được đi học . Xa chị Đông Hạ sẽ có nhà đẹp để ở . Xa chị Đông Hạ sẽ được ăn đồ ăn ngon. 

Em nhìn người đàn bà bên cạnh chị rồi nhìn chị . Em sờ tay nhìn trên mặt chị yêu thương

-Đông Hạ thích được đi học, Đông Hạ thích được ở nhà đẹp và thích ăn đồ ăn ngon. Nhưng mọi thứ đó nó sẽ trở thành vô nghĩa nếu không có chị bên cạnh . Em sẽ ở đây, dù không được đi học, dù phải sống nghèo khổ, miễng là chị không "từ bỏ " em. 

Tay chị tìm tay em và đan vào nhau. Chị quay sang nhìn bà Thư mỉm cười

-Đó là câu trả lời của em ấy . Chúng ta cũng nên tôn trọng quyết định của Đông Hạ phải không?

Bà Thư nhìn chị và em. Bà đặt tay mình lên tay cả hai

-Cô hiểu nụ cười của Đông Hạ từ đâu mà ra. Tụi con không là chị em ruột nhưng nụ cười lại rất giống nhau. Tụi con không giàu có nhưng lại có được nụ cười trọn vẹn . Nó mang đến cho người đối diện cảm giác bình yên. Ta không thể lấy nụ cười đó đi phải không? Chúng ta đi vào trong nào . Ta nghĩ mình sẽ có cách giải quyết tốt hơn

Khi bà đưa chị và em vào trong. Bà Thư di lại bên mẹ ôn tồn

-Tôi nghĩ mình không thể đem Đông Hạ đi nữa

Mẹ hoảng hốt nhìn hai đứa con của mình rồi nhìn bà Thư. Bà Thư trấn an mẹ

-Nhưng điều tôi hứa thì tôi sẽ làm . Tôi sẽ cho chị gấp đôi số tiền đã hứa đó . 

Chị bất mản nhìn mẹ nhưng bà Thư giải thích

-Con không nên giận mẹ con. Lý do mẹ con muốn Đông Hạ về ở với cô vì ......

Bà Thư chưa nói xong thì em ngất xĩu trên tay chi. Vôi vàng ông Tuấn chồng bà Thư ẫm em lên và chạy ra xe. Mọi người chạy đến bệnh viện mà lòng chị lo như lửa đốt . Thì ra mẹ chỉ muốn tốt cho em nên mới để em đến ở với cô Thư. Từ ngày mẹ biết em bị bệnh tim, mẹ đã cố gắng đi kiếm tiền thật nhiều để lo cho em, nhưng rồi số tiền đó cũng không thấm vào đâu. Cô Thư đến tìm mẹ và mẹ đã nhất quyết không đồng ý cho em đi. Nhưng rồi cô Thư nói rằng cô sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để chửa bệnh tim cho em và mẹ đã đồng ý . Mẹ đồng ý vì mẹ muốn em sống . Dù không sống bên mẹ và chị nhưng em vẫn được sống . Mẹ yêu thương em và chị như nhau dù chị là con ruột và mẹ có lượm em về đi nữa . Tình yêu đó không vì đồng tiền mà thay đổi . Lúc trước chị không "từ bỏ" khi mỗi lần trông ngóng mẹ về trong vô vọng . Chị vẫn kiên trì vì trong lòng chị mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất . Giờ em cũng sẽ học nơi chị . Em cũng sẽ không từ bỏ hai người . Em sẽ đấu tranh với căn bệnh của mình . Chị và mẹ hãy đợi em nhé ......

Cánh cửa dần dần đóng lại ...chị đứng đó nhìn theo em..... Người ta đem em rời xa chị . Sao giờ phút này chị lại thèm được đan tay mình vào tay em như thế ? Tại sao chị lại không thể thay thế em.. mang cái đau đớn của em lên vai chị ... Đông Hạ của chị . Em thấy không? Ngoài trời lại mưa rồi . Nhưng em đừng sợ nhé, có chị đây .......

************

15 năm sau

-Happy birthday to you, Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you

Em hát tặng chị bài hát sinh nhật qua web cam. Lần này là lần thứ mấy rồi chị nhỉ ? Chị và em xa nhau đã hơn bốn năm rồi . Từ ngày cả hai chúng ta đều được học bổng qua Mỹ du học, nhưng chị đã từ chối vì chị không muốn bỏ mẹ một mình nơi này . Chị đã để em ra đi mặc dù em không muốn . Nhưng vì chị, em có thể làm bất cứ đều gì . 

Ngày đó, mẹ ôm em vào lòng . Hôn vào trán em, mẹ căn dặn

-Qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe nhé con. Nhớ phải cẩn thận đó . Không có ai chăm sóc thì phải biết tự chăm sóc cho mình 

Em ôm mẹ thặt chặt thay cho lời cảm ơn. Cảm ơn mẹ đã không "từ bỏ" em . Cảm ơn mẹ đã tìm đủ mọi cách để cho em được sống . Cảm ơn mẹ đã không phân biệt em và chị mà lại yêu thương em thật nhiều . Cảm ơn mẹ vì mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất 

Cô Thư và chú Tuấn cũng đi lại ôm em . Họ là cha mẹ thứ hai của em. Sau lần đó, họ đã giúp gia đình ta rất nhiều . Họ đã cho em và chị đi học lại rồi còn giúp mẹ có công việc tốt hơn. Em và chị được như ngày hôm nay là nhờ họ . Cảm ơn vì họ đã đến trong cuộc đời em và chị như một món quà mà thượng đế ban tăng. Cảm ơn họ vì họ có một trái tim biết yêu thương người . Cảm ơn họ vì họ đã không lấy nụ cười của em và chị đi nhưng lại làm cho nó tồn tại lâu dài hơn.

Chị đứng đó, em đi lại bên chị . Nắm tay chị đặt lên tim em

-Đợi em về nhé . Em sẽ học thật giỏi rồi về với chị sớm thôi

Chị gật đầu mỉm cười, nụ cười như lúc chị và em đứng trông ngóng mẹ . Em hôn vào môi chị mặc cho những người bên cạnh nhìn vào . Trong mắt em tất cả như nhòa đi. Chỉ có chị là em nhìn thấy rõ nhất . Như một cành hoa hồng đỏ thắm xung quanh toàn màu trắng của hoa huệ . Chị là tình yêu của em. Tình yêu tinh khiết của ....riêng em....

16 năm sau......

Mẹ đốt đèn cày rồi bảo chị ước đi

Chị nhắm mắt lại rồi thổi tắt hết những ngọn đèn cày lung linh trên bánh . Mẹ hỏi

-Con ước gì ??

Chị cười buồn, nhìn ra ngoài như trông ngóng . Mẹ ôm vai chị

-Con bé sẽ về thôi 

Em hứa với chị là sẽ về dự sinh nhật cùng chị vào năm ngoái, nhưng rồi lại thất hứa . Sinh nhật năm nay cũng vậy sao? 

-Không sao mẹ à . Em ấy cũng nên có cuộc sống của riêng mình . Bây giờ con có mẹ, vậy là đủ rồi . Chúng ta cùng nhau đợi em ấy về 

Mẹ ngồi xuống thở dài

-Nếu không vì mẹ thì con có thể cùng đi du học với Đông Hạ

Chị nắm bàn tay mẹ yêu thương

- Mẹ và Đông Hạ là tất cả của con. Đông Hạ còn trẻ, em ấy có thể tự lo cho mình . Con rồi sẽ sống với em ấy nhiều hơn. Nhưng còn không biết mình còn sống với mẹ được bao lâu nữa nên con phải ở bên mẹ . Xin mẹ đừng buồn vì quyết định của con. Dù cho chuyện này có xảy ra một trăm lần thì con vẫn chọn cách ở bên mẹ một trăm lần . Con yêu mẹ

Mẹ ôm chị vào lòng . 

-Cảm ơn con. 

Khi mẹ và chị buông nhau ra chị thấy ánh mắt mẹ ngỡ ngàng rồi lấp lánh nhiều niềm vui khi mẹ nhìn ra cửa . Chị cũng quay lại nhìn theo ánh mắt mẹ thì bắt gặp gương mặt em. Chị bật dậy chạy đến ôm em siết chặt . Mẹ cũng đi đến ôm cả hai vào lòng

-Đông Hạ của mẹ đã về . 

Em hôn vào má mẹ

-Con xin lỗi vì phải để mẹ trông chờ con. Đông Hạ của mẹ đã về đây và Đông Hạ sẽ không đi đâu nữa hết 

Nụ cười hạnh phúc nở trên gương mặt của ba người . 

Đêm đến, khi mẹ đã yên giấc ngủ, chị và em nằm bên nhau......

Gối đầu trên tay chị, em dịu dàng

-Nhớ em không?

Chị không trả lời nhưng cái ôm lại siết chặt hơn. Chị hỏi lại

-Nhớ chị không?

Em áp má mình vào cổ chị thì thầm

-Em nhớ chị đến điên khùng mất . Chị có biết em phải tranh đấu như thế nào để không phải bỏ tất cả để trở về bên chị không? Em đã dùng năm năm học của mình thay cho sáu năm để trở về bên chị sớm hơn. Chị có giận em vì em đã thất hứa không? Thật ra em muốn nói với chị rằng em sẽ về bên chị năm ngoái là để chị quyết định thay em . Nhưng rồi em cứ trông đợi chị kêu em về nhưng chị đã không làm như vậy . Em biết mình không thể "từ bỏ " những thứ mà cả hai chúng ta đều đeo đuổi nên em đã phải nhốt nổi nhớ về chị vào tận sâu trong tim mình để không phải làm những gì chị không vui và tiếp tục ở lại học cho xong. Bây giờ đang nằm trong vòng tay chị mà em ngỡ mình đang mơ. Hạnh phúc đôi khi làm người ta bay bổng và cứ ngỡ nó là không thật . Chị cho em biết em không nằm mơ chứ

Chị vuốt tóc em nhẹ nhàng

-Em không mơ. Chúng ta đang nằm bên nhau và sẽ mãi mãi không rời xa nhau nữa . Cho dù em có muốn đi học nữa thì chị cũng sẽ cột em chặt bên mình và không cho em đi đâu. Em có biết chị phải đấu tranh bao nhiêu lần để không gọi em về bên chị không? Chị đã phải viết bao nhiêu nổi nhớ thương vào giấy rồi đốt đi không dám gỡi cho em không? Chị sợ, sợ rằng em sẽ vụt bay mất, bay khõi cuộc đời chị . Nhưng chị không bỏ cuộc, chị vẫn trông chờ ....chị đợi em dù có 5 năm, 10 năm hay 15 năm đi nữa . Chị cũng sẽ chờ và sẽ không bao giờ "từ bỏ" . Chị yêu em Đông Hạ . Xin lỗi vì phải để em chờ chị nói ba chữ này hơi lâu. Chị sợ khi chị nói ra chị sẽ tìm cách đem em về lại bên chị . Chị muốn em có tương lai tốt hơn. Chị muốn em có sự lựa chọn cho cuộc sống của riêng mình . Mặc dầu quyết định của em không có chị đi cùng, chị cũng sẽ chờ đợi em.....chờ hết cả cuộc đời .....Cảm ơn em đã quay về bên chị 

Môi chị tìm môi em......Xa xa tiếng hát từ đâu vọng lại ....... 

"Giữa đêm tối nhớ về em yêu 

Như đại dương nhớ trời xanh. 

Ôm lòng đêm đón sầu lên. Ôi nỗi nhớ buồn tênh. 

Xa mù khơi gió về xôn xao 

Trái tim đã lạc lối về bên nhau. 

Anh chờ em giữa lặng câm, nghe bão tố trong tim... 

Em ơi dù cho tình mình đã xa quá, 

Trái tim anh vẫn nhớ đến em. 

Anh luôn niềm tin một ngày nắng mới 

Xóa bao đêm cô đơn ta chờ nhau 

Có lúc giông tố cuộc tình ngỡ tan vỡ, 

Lòng ta yêu thương nhau ngời sáng 

Có em trong đời với anh nơi ấy bình yên."

The End

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: