Kẻ thứ 3 (SE)
Fot mở mắt tỉnh lại, vẫn là cái khoảng không đen nghịt quen thuộc ấy tất cả đều màu đen ngay cả cậu giờ cậu dơ bẩn rồi Chem nhìn thấy cậu thế này sẽ nói gì đây ?
Người đàn ông khi nãy đã bỏ đi từ lâu, Fot vẫn nằm trên giường, gương mặt xanh xao lộ rõ cậu mệt mỏi cậu ghê tởm bản thân mình , vậy mà lại nằm dưới thân người đàn ông khác bị họ vấy bẩn. Nhục nhã lắm , cái cơ thể này quyết định giao cho Chem giờ đây cũng chẳng còn nữa rồi
Lại nhắm mắt 1 lần nữa gương mặt người con trai ấy lại hiện lên, sao cậu lại yêu người con trai này đến vậy? Mang cho mình bao đau khổ tủi thân giờ chính là ngục nhã.
"Chem! trái tim em bị anh bóp cho vỡ lụn ra rồi! Em cũng mệt rồi không muốn may vá nó nữa! Em xin lỗi! "Nắm chặt lấy ga giường nước mắt 1 lần nữa tuôn rơi, cố cắn môi k để bật ra tiếng nấc
Giờ cậu có đc coi là mất hết tất cả rồi k, người mình yêu đành nhường cho người khác, giờ cậu là 1 kẻ mù lòa còn dơ bẩn Chem sẽ kinh tởm cậu lắm đây
Fot à Fot cậu có phải là yêu mà mù quáng rồi phải không? Nếu cậu không cố chấp đợi Chem và đợi cậu bỏ ra 12 năm để đợi 1 người mà người đó không hề quay lại nhìn cậu 1 chút huống chi là đến với cậu.
Hỏi hận Chem không? Có! Cậu hận lắm chứ! Cậu rất hận Chem nhưng đáng tiếc thay cái nỗi hận đó nó quá nhỏ đối với tình yêu cậu dành cho anh.
(...)
Chem hôm đó đang đón sinh nhật cùng Mark dù ở bên cạnh người mình yêu nhưng trong lòng anh cứ lo lắng bất an với 1 sự việc kinh khủng sẽ khiến mình hối hận cả đời sắp xảy ra.
" Chem...?! Anh có thể đến gặp em ở sân thượng tòa nhà X không"
"Fot? "
_"Coi như em cầu xin anh! Đây là lần cuối cùng làm ơn gặp em 1 lần thôi.... "Fot giọng nói có phần buồn buồn
Chem nghe lòng cảm thấy có chút bối rối.
" được ! Ở đó đợi tôi! "
Chem vội đứng dậy lấy áo chạy ra khỏi chỗ của Mark đến nơi Fot nói.
(....)
Hiện tại 2 thân ảnh đang đứng đối diện với nhau. Chem thoáng có chút chua sót người con trai ngày xưa luôn mỉm cười như ánh mặt trời là người này sao? Cơ thể gầy gò . Gương mặt tái nhợt thiếu sức sống khiến ai nhìn vào cũng phải thương cảm.
" Fot! "Chem cất giọng khiến Fot nhận ra đó là anh. Những cũng chỉ là giọng nói mà thôi. Giờ cậu mù rồi! Dù đôi mắt có mở ra bao lâu cũng chỉ là 1 khoảng màu đen đáng sợ.
Fot tự hỏi Chem dạo này có ăn uống đầy đủ không? Có mệt mỏi không? Cuộc sống có hạnh phúc không? Cậu rất muốn hỏi những điều đó nhưng lời mới đến cổ họng liền nghẹn lại.
Cậu muốn nhìn thấy gương mặt người mình yêu, muốn đưa tay chạm lấy gương mặt đó muốn ôm người đó thật chắt. Không cho người đó rời khỏi minh! Nhưng Fot cậu lại quên mất người ấy đâu yêu thương gì mình?
Qua từng ấy thời gian sống chung với người mình yêu cậu đã học rất nhiều điều đó chính là phải mỉm cười để che đi cái nỗi đau xé tâm can im lặng để giải thích cho những nỗi buồn đó.
Fot muốn đi nước ngoài cũng chính là muốn đến 1 nơi thanh bình sống hết quãng đời còn lại. Có thể cậu sẽ sống trong 1 căn hộ nhỏ ngày ngày sẽ tưới hoa trồng câu sẽ chăm 1 đàn thỏ. Cậu muốn chọn 1 cuộc sống đơn độc vì đơn giản cậu mệt mỏi khi phải cho đi quá nhiều nhưng vẫn là không nhận lại được gì.
"Chem... Anh đừng nói gì hết nghe em nói được không? Chỉ nghe đừng đáp lại! "Fot như là muốn cầu xin người kia hiểu cho mình 1 chút.
Chem thấy vậy cũng gật đầu xem như đồng ý. Fot hít 1 hơi. Tiến về phía bờ thành che chắn khu tầng thượng tòa nhà.
"Anh có biết hay không người yêu anh trước không phải là Mark? "
"....... "
_"Thật ra cũng như anh thấy em và cậu ấy là bạn thân nhất của nhau. Vì vậy chuyện gì em cũng kể cho cậu ấy nghe. Ngay cả việc em đơn phương anh từ lần gặp đầu tiên năm 9 tuổi . Cho tới tận bây giờ vẫn còn yêu... Cậu ấy biết chuyện đó liền ngay lập tức kêu em theo đuổi anh. Lúc đó anh học trên em 1 lớp. Vì cậu ấy hối thúc, em cũng đành mạnh mẽ thử 1 lần. Cậu ấy luôn giúp đỡ em tiếp cận anh... "
"..... " Chem thật sự là không hề biết chuyện này. Nhưng mà không biết hay vô tâm?
_" Cậu ấy làm quen với người lạnh lùng như anh để giúp đỡ em... Nhưng thời gian dần dần qua anh và cậu ấy trở nên thân thiết với nhau rất thân thiết! ... Lúc đó em mới phát hiện ra anh chỉ xem em như 1 người em trai mà thôi... "Fot vừa nói giọng đều đều có hơi nhỏ do thời tiết mùa đông khá lạnh nên giọng nói có phần không rõ lắm! Chem vẫn im lặng nghe như hiểu thấu vào trong lòng.
" cái ngày em cảm thấy tuyệt vọng cũng đến. Cậu ấy đứng trước mặt em thừa nhận cậu ấy đã yêu anh và mong em tác thành cho anh và cậu ấy! Anh biết lúc đó em ra sao không? Em rõ ràng là yêu anh trước, đến với anh trước nhưng cậu ấy lại kêu em tác thành cho 2 người em sao có thể chịu đựng được! Đêm đó em khóc nhiều lắm em k dữ đc tình yêu đến tình bạn cũng không dữ đc tình yêu. Em tuyệt vọng đau khổ. Em đi du học để tập quên anh. Nhưng em phát hiện ra em quá yêu anh nên k thể bỏ cuộc được em liền quay về dành lại anh từ tay cậu ấy...!
"Nhưng điều đó lại vô tình khiến em trở thành kẻ thứ 3 trong mắt anh, em xấu xa, em vô sỉ, em ích kỉ , em không đủ tư cách, em không xứng.... Những từ mà anh nói với em, em đều nhớ. Em ngày ngày bám theo Anh Chỉ hi vọng anh yêu em hơn 1 chút. Anh có biết cái cảm giác của người khi yêu mà trong mắt người thập phần không là gì cả em lúc nào cũng gặp anh liền vui vẻ vì em biết em có khóc anh cũng không chịu nhìn nhận tình cảm của em.
Anh nói em phá hoại hạnh phúc của anh ,anh nói em mang điềm xấu , anh nói nhìn thấy em không khí thiếu trong xanh, nói nơi nào có em nới đó dù có đẹp tới đâu cũng sẽ bị phá hỏng. Anh có biết em đau thế nào không? Em ôm anh anh liền đẩy ra vậy mà nhìn thấy cậu ấy hiểu lầm 1 chút anh lại hoảng loạn. Em tát cô ấy 1 phát cô ấy cũng tát lại em, em còn chưa kịp đánh lại cô ấy anh đã liền bị anh đánh rồi xô ngã. Anh lo cho cô ấy đau nhưng anh có quay lại nhìn xem em ra sao không? Em cũng đau mà vậy sao anh tạo ra nỗi đau cho em 1 mình em xoa dịu! "
" sau khi cậu ấy bỏ đi anh liền lấy em về.em biết anh lấy em về để em đau khổ dằn vặt. Nhưng vẫn ngu ngốc đâm đầu vào vì em cứ nghĩ cứ tin rằng tình yêu của em sẽ chạm tới trái tim anh. Nhưng nó không hề xảy ra! Anh vẫn luôn yêu cậu ấy rất nhiều. Hôm đám cưới đối với cuộc đời được lấy người mình yêu là điều vô cùng hạnh phúc ai cũng mong muốn em cũng vậy! Em biết anh ghét em, nhưng anh vẫn không tới buổi lễ đó, anh chỉ cần miễn cưỡng tới buổi lễ đó khó vậy sao? Hôm đó em đợi anh rất lâu rất lâu nhưng anh không tới , anh biết mn xung quanh nói em gì không? Họ nói em cướp giật, họ nói quan hệ của anh và em không tốt họ nói em ép buộc anh lấy em, họ nói em mưu mô tham tài sản nhà anh họ thương cảm cho cậu ấy vì anh mà từ bỏ. Vậy họ có biết em là vì cái gì mà phải khổ sở mới có thể lấy người mình yêu. Họ nói gì em cũng đều nghe hết. Nhưng em sợ bố mẹ lo lắng liền tỏ ra mình hạnh phúc vô cùng, em đang cười nhưng trong lòng em đang gào khóc"
_"Vì muốn anh nhìn nhận em, em đã liên hệ Mẹ vè những thứ anh thích và anh ghét. Anh muốn ăn cơm nhà nấu em liền thức rất sớm để cố học những món hợp khẩu vị anb chỉ muốn nhận lấy 1 lời khen từ anh, nhưng em vỗn rất ngốc lại hậu đậu nên hay cắt trúng tay còn bị bỏng mấy lần, tay em ngón nào cũng quấn băng hết nó đau lắm í! Nhưng vì muốn anh nhìn theo 1 hướng khác nên em không sợ đau, rồi.... Anh mới uống 1 ngụm cafe còn chưa uống hết anh đã bảo em này nọ em không bằng Mark, nhưng em vỗn gĩ không phải cô ấy, em biết anh ghét em nên em làm gì cũng không vừa mắt. Ấy vậy mà em vẫn luôn dỗi lòng bản thân chưa làm tốt lần sau cô gắng thêm... "
_"Từ lúc yêu anh em luôn nói dối tỏ ra mình mạnh mẽ luôn nói với mọi người anh rất yêu thương em nói với mọi người em không sao em ổn. Hôm đấy mang cơm trưa đến cty cho anh em liền bị chửi, liền bị anh sỉ nhục. Hóa ra trong mắt anh em tồi tệ đến vậy, cố giữ nước mắt không được rơi đi ra khỏi phòng em đã kiếm 1 chỗ khuất nào đó mà khóc thật lớn, em luôn nghĩ bản thân em chưa đủ tốt chưa đủ giỏi nên luôn phải cố gắng! Sau đó em chính là vừa ăn vừa khóc. Đêm nào em cũng khóc cũng đau lắm anh à ,hôm đó anh về nhà em thấy anh luôn buồn phiền ngồi 1 góc ngắm nhìn ảnh cậu ấy đến bật khóc, em không muốn thấy anh khóc liền đến an ủi anh, anh có thấy em giống 1 cái bóng không? Em ở trong bóng tối những lúc anh buồn, anh đau khổ liền kiếm đến em, em vẫn luôn ôn nhu vỗ về anh cho dù có nghe anh mắng chửi hay bóp nát trái tim em bao lần em cũng không oán. Nhưng khi anh vui người đầu tiên anh nghĩ đến trong đầu lại là Mark chứ không phải Fot. Em không biết bản thân mình là gì trong anh nữa. Hôm đấy ngày sinh nhật em, anh đã đồng ý sẽ về sớm cùng đón sinh nhật của em, em liền đợi anh cả đêm hôm ấy nhưng anh vẫn là không về. Anh đâu biết em là muốn đưa cho anh chiếc nhẫn cưới ở lễ đường hôm đó không thể đeo cho anh. Nhưng anh vốn dĩ là chẳng để ý đến cảm nhận của anh, em có ra sao cũng đâu liên quan gì tới anh. Sau đó em liền nghĩ nếu không thể khiến anh yêu em vậy chi bằng khiến anh hạnh phúc. Vậy là em gọi điện cầu xin Mark quay lại để anh vui vẻ để anh hạnh phúc. Em nhìn anh ôm cậu ấy trong phòng làm việc lúc 2 người gặp lại em liền biết bản thân mình đã mất anh mãi mãi rôi!... Anh thật sự yêu cậu ấy rất nhiều và cậu ấy cũng vậy còn em chấp nhận việc mình là kẻ thứ 3.Từ ngày hôm đó anh không còn hay về nhà nữa cả tháng anh không về nhà lấy 1 lần nhưng em hôm nào cũng sẽ ngồi đợi cơm anh. Em muốn làm 1 chàng dâu tốt, nhưng con người nó cũng có giới hạn anh à! Em cũng mệt cũng không còn khóc không còn cười nữa em mệt mỏi nhưng không có nghĩa là em hết yêu anh. Rồi sau đó anh về nhà anh ôm em anh khóc anh bảo cậu ấy đáng thương khi không còn nhìn được gì nữa. Vậy anh có từng nghĩ em đáng thương không? Nhìn anh đau khổ em cũng không thể hít thở nổi thế là em liền đem giác mạc của em hiến cho cậu ấy với cái mong muốn là anh được hạnh phúc. "
Fot cậu như muốn nói hết tâm tư của bản thân luôn chôn giấu trong lòng cho Chem nghe. Chem nước mắt từ đâu đã chảy xuống trong vô thức mãi nới nhận ra. Fot tiếp tục nói.
_"Em rất mệt không thể nào tiếp tục được nữa nhưng giữa cả ngàn lí do để từ bỏ em lại cố moi mót tìm kiếm lấy 1 lí do để yêu anh.
Người ta nói" có không giữ mất đừng tìm" nhưng em vẫn luôn giữ lấy anh bảo vệ yêu thương quan sát anh ấy vậy mà vẫn cứ bị tuột mất ..... Hồi 2 đứa mình mới biết nhau , vào dịp lễ, sinh nhật anh luôn hỏi em tại sao không ước? Em sẽ không ước bất kì điều gì vì lúc đó em luôn nghĩ con người khi không có được cái gì đó họ mới phải ước. Em cũng vậy, nếu em ước anh yêu em nghĩa là em tự cho rằng mình không thể được anh yêu thương. Bây giờ thì khác rôi! Em giờ muốn ước 1 điều. Em ước kiếp sau vẫn có thể yêu anh nhưng em lại muốn làm người đến sau, vì kiếp này em đến trước nên không giữ được trái tim của anh. "
_"... Luôn tự dặn lòng! Là kiếp này phải làm thật nhiều thật nhiều việc, để hy vọng kiếp sau em không phải đau khổ như vậy nữa "
_"Fot anh... "Chem chưa kịp nói hết câu liền bị Fot cắt ngang.
_" Em bây giờ đã mù còn bị hãm hiếp! Cơ thể vốn đã tàn tạ dơ bẩn chắc anh kinh tởm em lắm phải không anh? "Cậu nở 1 nụ cười nhìn Chem.
_" Fot anh không có! ... Em nghe anh nói đã... ! "Chem giờ anh hối hận rồi, nghe cậu kể anh thật sự hận bản thân mình vô cùng. Sao bản thân lại có thể vô tâm bỏ mặc cậu như vậy.
_" Em xin lỗi quãng đường còn lại không thể nhìn anh nữa rồi. Hy vọng anh hạnh phúc".Cậu nở 1 nụ cười tươi gieo mình xuống tòa nhà... Chem vội định thần lại lao tới may mắn nắm được cánh tay cậu.
_"Chem! Em muốn hỏi anh 1 chuyện? Anh... Anh có từng yêu em không dù chỉ 1 chút"Fot nhìn lên 1 khoảng không đen ngịt bao trùm.
_"Anh... Anh yêu em! Fot là anh sai, anh sai ngay từ đầy khi nhận ra quá mụôn, em quay lại anh liền yêu em nhất được không..."Chem cố bám trụ với sực nặng và trọng lực đang dần bị kéo xuống.
_"Em xin lỗi! Kiếp này nghe được câu "Anh yêu em" là em thấy mãn nguyện rồi, em không còn đủ dũng cảm để tin tưởng cũng như
Không còn đủ khả năng để bên anh nữa rồi... "Fot nhắm mắt hít 1 hơi thật sâu, cũng không thể nhìn được nữa tàh cứ như vậy mà chết cho nhẹ nhàng. Cậu lấy tay còn lại gỡ tay anh ra Fot mỉm cười thật tươi hét lớn.
_"EM...TRẢ ANH VỀ VỚI CẬU ẤY"
_"FOT! "
(....) Trong cơn mưa rào lạnh buốt tầm tả rơi xuống như muốn xóa sạch vết máu của cậu, muốn tẩy đi những cặn bã trên người cậu trả lại sự sạch sẽ vỗn có lại cho cậu. Còn tuyết lại như muốn đóng băng lại nụ cười vẫn nở trên mơi không muốn nó biến mất.
Fot tay vẫn nắm chặt chiếc nhẫn không thể cùng Chem đeo thành 1 cặp
Chem vỗn không xứng đáng với những giọt nước mắt của Fot vì nếu anh xứng đáng thì ngay từ đầu đã không để cậu phải rơi nước mắt rồi
Có những yêu thương....
Âm thầm nhưng dai dẳng...
Có những nỗi buồn....
Êm ái nhưng nát lòng....
Nước vô tình..
Ngàng năm trôi mãi.....
Mây vô tình....
Mây vẫn cứ trôi......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top