Chương 18

- Bảo Bình? Hoàng Bảo Bình? Là anh....có đúng không?

Bàn tay tôi đưa lên lưng chừng không trung, muốn đưa lên sờ khuôn mặt điển trai ấy nhưng tôi rất sợ, đến khi chạm vào rồi thì tất cả lại hóa hư không, tôi sợ tôi nhớ anh đến điên dại rồi! Bàn tay tôi lơ lửng giữa không trung bị anh gạt phắt sang bên, lớn giọng quát mắng tôi: - Em không còn chỗ nào để đi hay sao mà đến những nơi như vậy?

Nói rồi anh liền dồn sát tôi vào chân tường, cúi người xuống, môi anh phủ lấy môi tôi, anh điên cuồng mà ngấu nghiến nó, anh đưa lưỡi vào trong khoang miệng tôi càng quấy một cách cợt nhã, tôi tức giận cắn anh một cái rồi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh. Đưa tay chạm lên môi mình. Tôi như người mất hồn một lúc mới nhận thức việc vừa xảy ra, tính cách cao ngạo lại trỗi dậy theo bản năng.

- Ha. Anh lấy cái quyền gì mà quản tôi? Tôi đi đâu? Tôi làm gì liên quan đến anh chắc? À, nói đúng hơn là trước kia thì có còn bây giờ thì không!

Tôi thấy anh cười khẩy một cái, là một nụ cười tự giễu, tôi có hơi quá đáng rồi chăng? Không! Là anh quá đáng với tôi trước.

- Xin lỗi. Tôi không quản được em, dù gì em cũng đối tôi không mảy may vương chút tình cảm rồi mà. Nếu em muốn, em có thế quay lại đó, tôi không cản, à, tôi là không có tư cách cản em mới đúng. Nếu vốn đã không còn tình cảm vậy sau này ngoại trừ công việc ra, tôi và em không quen biết nhau. Một chút cũng không!

Tôi nghe đến đây bỗng thấy nơi lòng ngực khẽ nhói đau tình hồi. 'Không mảy may vương chút tình cảm' sao? Cuộc đối thoại đó anh đã nghe thấy? Anh là theo tôi suốt cả quá trình sao? Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng cô độc của anh đang dần xoay về phía tôi chuẩn bị cất gót rời đi. Tôi dường như không còn tự chủ được bản thân nữa, tôi vội nắm lấy tay anh. Không hiểu sao tôi rất muốn giải thích cho anh nghe mọi chuyện nhưng việc tôi làm là rón người lên trao anh một nụ hôn vụng về.

Tôi không dám mở mắt nên không thể thấy biểu cảm của anh lúc này. Được một lúc, môi tôi rời môi anh, tôi ngước mặt lên nhìn anh, cương quyết nói: - Anh mắng cái gì chứ? Lẽ nào anh muốn cô ta nắm thóp tôi trong lòng bàn tay thỏa sức đùa giỡn chỉ vì một câu vọn vẹn là cô ta có tin tức về anh? Cho dù anh có nằm trong tay cô ta thì tôi cũng không một chút do dự mà nói ra câu đó.

Đến đây, tôi cúi gằm mặt, đơn giản là vì không muốn cho anh thấy những giọt nước mắt hiện tại của tôi: - Tôi nói như vậy, không đồng nghĩ với việc tôi không yêu anh. Hoàng Bảo Bình, rốt cuộc suốt thời gian qua anh đã ở đâu? Anh có biết....anh có biết Tôi Lo Cho Anh Đến Sắp Phát Điên Lên Rồi Không?"

Tôi ngẩng khuôn mặt có lẽ bây giờ đã đẫm trong nước mắt ngước nhìn anh mà quát lớn câu cuối cùng, bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu nỗi nhớ anh đều hóa thành nước mắt mà đồng loạt tuôn trào. Là tôi yêu anh đó. Chỉ là không dám đối mặt, tôi sợ rồi vào một ngày nắng đẹp anh mang gió tuyết mùa đông tới bao phủ lấy trái tim tôi, khiến nó phút chốc trở nên lạnh giá.

Anh gắt gao ôm tôi vào lòng: - Xin lỗi. Xin lỗi vì đã bỏ rơi em. Xin lỗi vì không nghĩ đến em nhiều hơn một chút. Xin lỗi vì đã quát mắng em. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi em vì tất cả. Đừng khóc, nhìn em khóc, nơi đây của tôi đau lắm.

Anh nắm lấy tay tôi áp lên lồng ngực anh, tôi có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, rất rõ, anh nói nơi đó của anh sẽ đau, tôi không muốn anh đau, dù rằng tôi rất muốn nín khóc nhưng nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Sau đó, sau đó, hình như tôi mệt đến thiếp đi....trong vòng tay anh!

______________________________

Tỉnh dậy, trước mắt tôi là căn phòng chủ đạo với tông màu vàng nhạt, đây hình như đâu phải phòng tôi. Nhắm mắt ổn định lại tâm trí thì tiếng mở cửa vang lên, tôi khẽ hé mắt, là anh - Hoàng Bảo Bình. Chết mất thôi!! Tôi đã nói cái quái gì khi say thế?

Anh đặt ly nước xuống chiếc bàn gần đó, đi tới vén tấm màn dày che đi ánh sáng ra, tôi ngủ ở đây suốt đêm qua sao? Không phải chứ???

- Dậy rồi thì mở mắt ra đi, làm gì phải khó khăn thế chứ?

Tôi tặc lưỡi một cái, anh vẫn nắm thóp tính cách tôi trong lòng bàn tay như ngày trước vậy. Tôi chán nản ngồi bật dậy vò rồi tung mái tóc lên, không thèm để ý đến bộ dạng luộm thuộm không ra gì của mình hiện tại mà kéo chăn nằm xuống tiếp tục ngủ. Tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh liền lên tiếng hỏi, mắt không có ý định mở ra.

- Anh cười gì chứ Hoàng Bảo Bình?

- Không có gì. Em cứ ngủ tiếp đi. Đừng để ý đến tôi.

Tôi ngồi bật dậy, 'hừ' lạnh một cái rồi quay qua nhìn anh tức giận: - Tên điên này? Anh thôi cười đi có được không? Mắc cười lắm hả? 

- Không mắc cười, nhìn em bây giờ so với tối hôm qua thì có chút khan khác nên tôi cười thôi. 

Đến đây, tôi biết anh là đang cố tình khơi lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm qua, muốn tôi ngượng chết sao? Mơ đi. Tôi cầm lấy cái gối trên giường ném đến chỗ anh, : - Im ngay. Tôi còn buồn ngủ. Cút ra ngoài mà cười. 

Anh lại cất giọng đầy giễu cợt, từng bước tiến lại gần tôi: - Ồ, nếu tôi không lầm thì đây là nhà tôi?

- Tôi đã mở miệng bảo nơi đây là nhà tôi à?_Tôi không thua mà ngẩng mặt ngang ngạnh cãi lại với anh, mỗi một từ ngữ, anh lại cúi thấp xuống nhìn tôi gần hơn một chút, cuối cùng lại thì thầm vào tai tôi: - Đêm qua, em nói....em yêu tôi, còn khóc ướt cả áo tôi. Bây giờ em tính đền bù sao đây?

- Tôi nói, tôi yêu anh? Anh tỉnh ngủ chưa? Mơ giữa ban ngày à? Tôi không hề nói nha. Còn khóc ướt áo anh tôi đền anh cái áo khác là được.

Nói rồi tôi đẩy anh ra, dường như tôi thấy đáy mắt anh thoáng qua tia hụt hẫng, anh không thể hiện ra vì con người cao ngạo như anh không cho phép điều đó. Anh cười khẩy, bảo tôi hẵn giờ đã tỉnh ngủ, đồ dùng cá nhân anh cũng đã chuẩn bị cho tôi rồi, tôi chỉ việc lấy mà sài thôi. Nghe xong câu này của anh tôi liền phi thẳng vào nhà tắm. Không còn tí dũng khí nào mà đối mặt với anh nữa. Tim tôi đập nhanh lắm luôn nè. Đã bao lâu rồi tôi không trải qua cảm giác này?

....

Một lúc lâu sau tôi trở ra, anh không còn ở trong phòng nữa. Không phải vì chuyện ban nãy mà giận tôi chứ? Tôi đem tâm trạng không mấy vui vẻ, thậm chí có chút là lo lắng bước xuống dưới nhà, thấy anh đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, còn cả cười nói rất vui vẻ cùng một cô gái nữa chứ. Tôi cất giọng thu hút sự chú ý của anh cũng là thu hút sự chú ý của cô gái kia:

- Hoàng tổng.

- Xuống rồi thì vào ăn sáng đi.

Anh dọn thức ăn ra bàn, anh biết nấu ăn sao? Điều này tôi không hề biết tới, à, hay là trước giờ tôi chưa từng muốn biết tới. Tâm trạng tôi hình như chùn xuống thêm một bậc rồi. Bỗng, chất giọng thanh thoát tựa tiếng suối vang lên: - Chào chị, em là Song Tử, hôn thê của Bảo Bình a. Chị hẵn là Hạ Sư Tử, tổng giám đốc Tinh Anh rồi a. Hôm qua chị đi với đối tác lại vui quá mà xuống đến say ngất, là Bảo Bình đưa chị về đây ạ. Chị đã ổn hơn chưa a?

Dễ thương thật! Hèn gì lại được anh yêu thích. Anh đã có hôn thê rồi, cớ gì đêm qua lại cho cô hy vọng?? Anh muốn dày vò cô? Ha. Chắc là vậy rồi.

- Ừ. Chị biết rồi.

Tôi ngượng cười một cái, đáp cho có lệ rồi quay sang Bảo Bình, cất lời khách sáo: - Thật ngại quá. Phiền Hoàng tổng đây một đêm rồi, tôi cũng nên về thôi. Khi khác có thời gian tôi sẽ mời anh cùng vị Hoàng thiếu phu nhân này cùng dùng một bữa cơm xem như cảm ơn vậy. Tạm biệt.

Anh liền bước đi theo tôi: - Tôi đưa em về.

- Không cần.

- Vậy tôi tiễn em.

Lần này tôi không đáp, cũng không có tâm trạng đáp, cứ như vậy, tôi cùng anh sóng bước ra đến tận cánh cửa to lớn này.

- Xe của em tôi chuẩn bị rồi đây. Về cẩn thận nhé!

- Tôi có một câu muốn hỏi anh.

Anh nhìn tôi chờ đợi, đắn đo một lúc tôi mới cất lời, thôi thì việc gì cũng phải giải quyết, sớm giải quyết rõ thì có lẽ sẽ tốt hơn.

- Đã có hôn thê, cớ sao lại cho tôi hy vọng?

_HẾT CHƯƠNG 18_

Happy new year🎉🎆các readers thân thương💋❤. Vậy là hôm nay đã bước sang mùng 1 Tết - khởi đầu cho một năm mới rồi a~. Nhân dịp năm mới Akiko cùng HAMII xin chúc các bạn một năm mới an khang😗, thịnh vương🌱, vạn sự như ý🍀🍀, có thật nhiều hạnh phúc và may mắn☄☄.

Chúc các bạn có 366 ngày thật sung túc🌸🌸.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top