Là hận hay yêu

*** Ghi chú: Truyện này viết năm 2015, thời mới bắt đầu gõ truyện, tự dưng nhớ lại nên post lên cho bạn nào chưa đọc.

*** Tóm tắt:

Theo chàng mười năm, yêu chàng mười năm, vì chàng lao tâm khổ tứ, chàng vẫn xem nàng là chiến hữu.

Vì hận, nàng đã đầu độc người con gái chàng yêu, cũng là con của kẻ thù chàng.

Vì yêu, chàng cũng khiến mình trúng độc để ép nàng giao ra thuốc giải.

Vì hận, nàng quyết tâm mang thuốc giải ra đi, ăn không được thì đạp đổ.

Vì yêu, đến tận cùng, không thể để chàng có tổn thương gì, nàng quay ngựa trở về...

---------------------------------------------

Lách tách.

Tiếng củi khô cháy và ánh lửa bập bùng cố xóa tan cái tĩnh mịch và tăm tối của rừng đêm.

Ánh lửa khi mờ khi tỏ chiếu sáng gương mặt thanh tú nhưng vô cảm của cô nương áo tím. Dáng vẻ mong manh mà kiêu ngạo, cô đơn mà mạnh mẽ của nàng đặt bên cạnh vẻ ấm nóng, mãnh liệt của ngọn lửa nàng khêu tạo nên hai mảnh đối lập đặt cạnh nhau, đẹp đến nao lòng.

Mười năm trước, nàng vẫn là cô sinh viên vô lo vô nghĩ.

Sau tai nạn đó, khi tỉnh dậy, nàng đã ở một quốc gia nàng không hề biết đến, với những con người mặc trang phục cổ xưa.

Kinh nghiệm đọc truyện tranh và ngôn tình từ tiểu học khiến nàng an tâm, nàng đã xuyên không về thời cổ đại.Hơn nữa, trong một câu chuyện, cô gái xuyên không chắc chắn là nhân vật chính, được một hàng ngũ trai vừa đẹp vừa giỏi vây quanh.

Tử Lâm chăm chăm nhìn vào đống lửa, ánh lửa in lên đáy mắt nàng, trở thành một tia lạnh lẽo và cô độc đến rợn người.

Thanh Sơn!

Nếu ngày đến thế giới này, nàng không gặp chàng đầu tiên, không được chàng cứu thoát khỏi đám sơn tặc, nàng sẽ không kiên định tin rằng chàng chính là nam chính trong câu chuyện của nàng.

Nếu tên của nàng ở thế giới này - Tử Lâm, không phải quá hòa hợp với tên chàng - Thanh Sơn, nàng sẽ không liều chết khẳng định chàng là chân mệnh thiên tử của nàng.

Nếu chàng không phải tướng mạo phi phàm, tài năng trác việt, lại mang mối thù sâu đậm, nàng sẽ không say mê, không yêu đến khắc cốt ghi tâm, hao tổn mười năm.

Nếu thân phận của nàng khi đến thế giới này, không phải là thiên kim tiểu thư của danh gia thế tộc, nếu nàng không vì yêu chàng mà nhất quyết giúp chàng, thì khi phụ thân nàng mất đi, chàng đâu có số tài sản to lớn để chiêu binh mãi mã, trở thành chủ soái thống lĩnh vạn binh đi tìm kẻ thù diệt tộc.

Mười năm.

Nàng trở thành Tử Lâm, tiểu thư của gia tộc nổi danh về y thuật.

Nàng trở thành chiến hữu tin cậy nhất, là chỗ dựa vững chắc nhất của chàng.

Mười năm.

Nàng ở cạnh chàng, chia sẻ niềm vui, thấu hiểu nỗi buồn, vì chàng giải quyết bao rắc rối.

Nàng ở cạnh chàng, từng bước, nhìn chàng gặp rồi yêu Lam Ngọc - con gái kẻ thù đã giết cha chàng.

Nàng ở cạnh chàng, chứng kiến chàng dằn vặt khổ đau, phân vân giữa yêu và hận.

Nàng ở cạnh chàng, nhưng chàng... chưa hề đặt nàng trong tim.

***

Trận chiến cuối cùng với kẻ thù đã khiến chàng trở thành cô nhi.

Thuộc hạ của chàng bắt được Lam Ngọc, mang trở về thành làm con tin.

Chàng ra lệnh, kẻ nào làm tổn thương Lam Ngọc, kẻ đó và chàng không đội trời chung.

Nhưng mà nàng, là hồng nhan tri kỉ, là ân nhân, là chiến hữu, là người bạn quan trọng nhất của chàng. Chàng sẽ không ra tay với nàng. Chỉ vì chàng không nhận ra, chỉ vì chàng say mê nhan sắc của Lam Ngọc, chỉ vì cô ta yếu đuối, yểu điệu, khiến người ta có cảm giác muốn che chở hơn nàng. Thật ra, nàng tin, trong lòng Thanh Sơn, nàng đã sớm có địa vị, chỉ vì chàng cố chấp không thể thừa nhận mà thôi.

Nếu Lam Ngọc chết đi, chàng không cần phân vân giữa yêu và hận. Nếu Lam Ngọc chết đi, chàng rồi sẽ nhận ra, thiếu Lam Ngọc, chàng vẫn là chàng, vì đã có nàng bên cạnh như từ trước đến giờ.Và dù có khiến chàng hận nàng, thì giúp chàng rảnh tay giải quyết hận thù, nàng cũng đã vui lắm rồi.

Nàng tìm Lam Ngọc, một nhát dao khiến cổ tay cô ta rướm máu.Cô ta quá đẹp, quá mong manh, khiến nàng không thể xuống tay. Nhưng lưỡi dao trong tay nàng, vốn đã tẩm thứ chất độc gia truyền của dòng họ.

- Tử Lâm!!!! - chàng gào to tên nàng, trong mắt hằn lên nỗi hận không thể ném nàng xuống khỏi tường thành.

- Huynh... hận ta sao? - nàng đau đớn nhìn chàng, cố giữ vẻ bình thản lạnh lùng.

- Thuốc giải. - chàng gằn mạnh từng tiếng, sát khí lạnh người.

- Ta không có. Chỉ có cái mạng này, huynh muốn thì cứ mang đi. - nàng thản nhiên cười, xem cái chết đã nhẹ như không.

Thực ra thì, nàng tin, nhân vật nữ chính trong truyện xuyên không thì không bao giờ chết giữa chừng.

Ánh mắt chàng dịu đi, chàng bước đến trước mặt nàng.

- Người có lỗi với nàng là ta.

Chàng bước đến trước mặt nàng, đưa tay cầm lấy tay nàng.

Xoẹt.

- Huynh!!!!! - Nàng hốt hoảng thét lên, nhìn tay chàng bật máu khi lướt qua lưỡi dao trên tay nàng, không ngờ chàng khiến chính mình trúng độc.

- Nếu không thể giải độc, thì ta và Lam Ngọc sẽ cùng đi. - Chàng thản nhiên mỉm cười, nụ cười đã bao lần khiến tim nàng rung động.

Từ phía sau, Lam Ngọc đưa tay nắm lấy trường bào màu trắng, dáng vẻ yếu đuối nhưng đầy tự hào. Thanh Sơn quay lại, cẩn thận ôm nàng vào lòng, dáng vẻ trân quý như ôm bảo vật.

Trong mắt họ, nàng đã sớm không tồn tại.

- Cô ta là con gái kẻ thù giết cha huynh. - Nàng cố giữ bình tĩnh, nhấn mạnh từng tiếng, môi cắn chặt đến bật máu.

- Ta nhớ.

- Nếu huynh trả được thù, cô ta sẽ hận huynh đến chết.

- Ta hiểu.

- Vậy tại sao...? - Nàng không nói được hết câu, nước mắt đã chực trào.

- Tử Lâm, cô là nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời ta, nhưng Lam Ngọc là người mà ta yêu thương nhất. Ta không hy vọng suốt đời ở bên Lam Ngọc. - Chàng cất giọng trầm trầm, vẫn không hề quay mặt về phía nàng. - Ta chỉ cần nàng ấy được sống, hoặc ít ra có thể cùng nhau chết, thế là đủ rồi.

Thế là đủ rồi...

- Nếu vậy, hai người cứ cùng chết với nhau đi. - Nàng chậm rãi buông từng tiếng sau cùng, rồi lạnh lùng quay mặt bước đi.

Nàng ghìm cương cho ngựa đi từng bước kiêu hãnh ra khỏi cổng thành, không hề quay đầu lại. Vệ binh được lệnh của Thanh Sơn, không một ai dám đuổi theo nàng.

Ra khỏi thành, nàng thúc ngựa chạy như bay, nước mắt không kìm được giàn dụa hai bên má...

****

Cuối cùng, chỉ có khu rừng này bầu bạn với nàng, chỉ có đốm lửa nhỏ bé này giúp nàng sưởi ấm.

Yêu... cuối cùng là gì, mà nàng suốt đời không có được?

Yêu... cuối cùng là gì, mà chàng từ bỏ mối hận, phủ nhận công sức của nàng mười năm qua?

Yêu... tại sao, người chàng yêu không phải là nàng?!!!

Nàng đã ngừng khóc từ lâu. Đôi mắt ráo hoảnh, nàng từ từ nhớ lại kỉ niệm mười năm qua.

Chàng cứu nàng, rồi cẩn thận đưa nàng về nhà.

Nàng giới thiệu chàng với cha, giúp chàng huấn luyện binh sĩ, cùng chàng học binh thư.

Nàng với chàng, lúc vui thì cùng nhau rong ruổi, lúc buồn cùng nhau uống rượu đến say mèm.

Nàng với chàng, trong từng trận chiến, người này luôn xem sinh mạng của người kia còn quan trọng hơn chính mình.

Đúng rồi...Chàng đã bao lần dùng thân mình che chở cho nàng.

Chàng đã bao lần không tiếc hiểm nguy cũng phải cho nàng được bình yên.

Ngay cả lúc chàng hận nàng nhất, cũng ra lệnh cho vệ binh để nàng an toàn rời khỏi.

Thế nên, làm sao nàng để mặc chàng chết được?!

Vừa nghĩ đến đó, nàng lên ngựa, chạy như bay trở về thành, trên tay nắm chặt lọ thuốc giải, không hề để ý đến những bóng người âm thầm ở phía sau.

****

Trong thành, binh sĩ đứng thành hàng, khí thế ngút trời.

Người dân nô nức đến xem mặt kẻ đã cả gan đầu độc tướng soái và thiên kim tiểu thư của cả hai phe đang giao chiến.

Đứng trên giá treo, Tử Lâm bàng hoàng không tin vào sự thật.

Là nàng, đã giết Thanh Sơn - người nàng yêu nhất.

Là nàng, đã tự tay giết chết bản thân mình khi trở lại thành.

Lam Ngọc cũng đã chết. Như thế, lẽ nào nàng xuống âm phủ cũng phải tranh giành Thanh Sơn với cô ta??

Không, nàng đang nghĩ gì vậy, nữ chính truyện xuyên không thì không thể chết giữa chừng.

Nàng sẽ không chết!

Huyết Vũ, hắn ta đang ở đâu, mau đến cứu nàng đi!

Hắn ta yêu nàng cơ mà!

Thanh Sơn yêu Lam Ngọc mười năm. Nàng yêu Thanh Sơn mười năm. Huyết Vũ cũng yêu nàng từng đó thời gian.

Huyết Vũ...!!!

"Hành hình!"

Sợi dây trên cổ nàng thắt lại.

Từng chút, từng chút không khí mất đi.

Hy vọng của nàng, sinh mạng của nàng cũng từng chút trôi đi.

Trong đầu nàng lướt qua rất nhanh, gương mặt anh tuấn, vóc dáng oai hùng của Thanh Sơn năm đó, đã khiến nàng yêu hận mười năm.

"Cô là nữ nhân quan trọng nhất cuộc đời ta...."

Lúc đó, Thanh Sơn đã nói như thế phải không?!

Chỉ cần như vậy, nàng cần gì nuối tiếc nữa...Thanh Sơn...!!!

****

Huyết Vũ đứng trước mộ ba người, một thân y phục đen tuyền, lãnh đạm.

Năm đó, nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của Tử Lâm lúc kiên quyết đòi cha nàng giúp đỡ Thanh Sơn, hắn đã yêu nàng mất rồi.

Năm đó, không hề do dự, hắn biến mình thành thuộc hạ dưới trướng, theo nàng và Thanh Sơn chinh chiến mười năm.

Nhìn nàng vui tươi, nhìn nàng đau khổ, nhìn nàng vì Thanh Sơn yêu hận triền miên.

Hôm ấy, hắn theo nàng đến tận trong rừng. Nhìn nàng đau đến không khóc được, hắn chỉ hận không thể bước đến ôm nàng vào lòng. Nhưng cũng chính lúc ấy, tình yêu hắn dành cho nàng mười năm, đã chết.

Nàng không hề thông minh, mưu lược như hắn nghĩ. Hoặc giả chăng, hắn không hề biết nàng là người hiện đại, đến thế giới này, chưa từng nghe ai nhắc đến một lực lượng mà nàng không nghĩ rằng ở thế giới này cũng có.

Tử Lâm, tên của nàng, không có nghĩa là khu rừng màu tím, hay sắc áo tím nàng hay mặc.

Đến giờ mới biết, tên của nàng, nghĩa là nàng sẽ chết vì dây dưa với kiểm lâm. Đống lửa nàng khêu trong rừng hôm ấy, khiến kiểm lâm bắt lại, lập biên bản, viết kiểm điểm. Chính vì vậy, nàng đã quay về quá muộn. Nhìn quân kỳ hai phe cùng treo trong thành, nàng cứ nghĩ vì họ lo lắng cho tiểu thư và nguyên soái, đâu có ngờ họ đã bắt tay làm hòa để cùng truy nã hung thủ đã hạ độc hai người yêu quý của họ. Nàng mang thuốc giải quay về, không ngờ đưa mình vào chỗ chết.

Huyền Vũ đưa tay vuốt trên tấm bia hắn đã tự tay khắc cho nàng, thở dài rồi quay đi.

Phía sau lưng, tấm bia hiện rõ hàng chữ với nét rồng bay phượng múa:

"Tử Lâm chi mộ.

Ngu thì chết, không bệnh tật gì."

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top