Kẻ giết nỗi đau
Tôi chưa bao giờ kể ai nghe chuyện này trước đây. Không phải nó không thể nói được mà là vì nó quá kinh khủng để có thể nhớ lại.
Đó là khoảng thời gian tôi gặp cái người mà một khi đã tiếp xúc thì sẽ không có một kết cục tốt đẹp nào.
Tôi là ngoại lệ chăng? Tôi cũng không biết.
***
1. Sinh nhật
Happy birthday to you...
Happy birthday to you...
Happy birthday, happy birthday,
Happy birthday to you~
Phù...
"Chúc mừng sinh nhật!"
Hai đứa nhóc một trai một gái nhanh chóng thổi nến và nhận quà từ bạn bè. Không khí buổi tiệc vui vẻ đầy ắp tiếng cười. Nhìn qua vài điểm giống nhau trên gương mặt, người ta cũng có thể thấy chúng nó là một cặp song sinh. Hai chủ nhân buổi tiệc cười tít mắt, liếc nhau một cái rồi chạy lại làm nũng với ông G đứng gần đó.
"Ông ơi ông, quà của con." Thằng nhóc tên N vừa nói vừa xoè tay ra.
Ông cười xoà rồi xoa đầu nó. "Ta không có quà đâu."
"Không chịu đâu." N bặm môi, giận dỗi ghê lắm nên giậm chân đùng đùng.
"Thôi đi N, có ông ở đây là được rồi còn hơn ai kia tới ngày sinh nhật con họ cũng chẳng thèm đoái hoài." Con chị M lấy tay huýt em một cái, đoạn quay qua xin lỗi ông G.
Ông G nhíu mày, "M, sao con lại nói ba mẹ mình như vậy?"
"Họ suốt ngày chỉ biết làm ăn thôi đâu quan tâm tụi con. Ngay cả khi tụi con vào học trung học cũng không biết."
Ông xoay hai đứa nhóc lại đối diện mình thủ thỉ, "Con đã lớn rồi đúng không? Vậy đừng để ba mẹ lo nữa." Sau đó ông đẩy chúng đi tới cái bánh kem đã được ai đó cắt ra. "Hôm nay sinh nhật tròn 16 của tụi con mà, ăn đi."
N cầm bánh lên, khoé mắt phát hiện một người con trai đang ngồi bên kia đường. Hắn chỉ ngồi đó hướng mắt nhìn sang bên này, khuôn mặt đầy vẻ suy tư. N quyết định cầm bánh lên bước sang phía đó. M cũng đã để ý nhưng không nói gì, chỉ im lặng quan sát em trai. Ông G ngước nhìn hắn, gật đầu chào hỏi một cái. Hắn gật chào lại rồi trở về tư thế khi nãy, suy nghĩ mông lung, dường như có quen biết ông G.
Khi hắn ngước đầu lên lần nữa, một miếng bánh kem chìa ra trước mặt, đằng sau là khuôn mặt vui vẻ của N. Khác với dự đoán, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu và nói.
"Cậu không nên bắt chuyện với tôi."
N thấy thú vị, đặt miếng bánh cạnh đó và ngồi xuống chồm người lại gần, "Tại sao? Anh sẽ hoá sói tru lên và ăn thịt tôi à?"
Hắn bật cười lắc đầu, "Không, không phải vậy." Nói rồi nhướng mày nhìn N thắc mắc. "Tạo sao cậu lại nghĩ như vậy?"
N liếc nhìn bầu trời rồi nhún vai, "Đêm nay trăng tròn, thích hợp cho những người như anh hoá sói và đi kiếm ăn."
Người đối diện giật giật khoé miệng, sọc đen chạy dài trên trán, thầm lặp lại lời thằng nhóc 'người như anh'.
"Cậu thật đáng yêu." Hắn ta lắc đầu, đánh mắt về phía bên kia, "Chị của nhóc sẽ không thích nhóc nói chuyện với tôi."
N ngoái lại sau lưng vừa kịp lúc thấy M đang nhìn chằm chằm phía này giật mình liếc sang nơi khác. Cậu gật gù. "Đúng thế thật nhưng mà tôi đã được 16 rồi, tôi đã thành người lớn rồi."
Thấy ánh mắt của hắn hơi là lạ, N chột dạ đổi đề tài. "Cho anh nè." Vừa nói vừa lấy dĩa bánh bên cạnh đưa cho.
Anh ta nhìn dĩa bánh rồi nhìn N đầy thắc mắc. "Cho tôi? Không lẽ cậu đủ tuổi nên bị chập mạch ở đâu rồi?"
Giận rồi nha!
"Tôi không muốn ai buồn trong ngày sinh nhật của mình cả vậy nên... cho anh." N dúi miếng bánh vào tay anh ta rồi quay về.
Anh ta nhận bánh rồi nhìn hồi lâu, im lặng không lên tiếng. Bẵng một lúc lâu, khi N đã về chỗ của mình, cậu mới nghe sau lưng nói.
"Cảm ơn. Tôi rất thích dâu tây."
N quay phắt lại. Cái chỗ vừa rồi đáng lí có một người ngồi đó giờ không thấy gì cả. Không một ai ở đó. Cậu đánh mắt về phía M, người quan sát nãy giờ nhưng cô hoang mang không kém gì, lắc đầu không tin nổi.
Âm thanh nhẹ bẫng vừa nãy như gió thoảng qua vẫn còn vương vấn chút gì như chưa muốn rời đi, càng làm tăng thêm vẻ kì dị cho một cuộc gặp gỡ đêm sinh nhật.
Vậy đó, đưa bánh, cậu không nên nói chuyện với tôi, à tôi không thích ai buồn trong ngày sinh nhật của mình, nhận bánh, cảm ơn, bùm, biến mất.
Vào lúc đó, cặp song sinh không hề biết rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
2. Sách
Sáng hôm sau, M một mình đi đến nhà sách. Vốn đã hẹn với em trai sẽ cùng nhau đi trong ngày đầu tiên của tuổi 16 nhưng nó lại có việc bận vậy nên vừa chọn sách, cô vừa rủa xả trong lòng. Mắt liếc thấy quyển sách cần tìm trên kệ phía trên, M nhón chân với tay lên.
Không tới.
Cô bực bội xoay nhìn xung quanh tìm thang. Vừa lúc bỏ tay ra khỏi kệ sách, một thân hình cao lớn đứng chặn lại quần sáng phía cô đồng thời một bàn tay với lên rút ra hai cuốn sách vừa rồi cô cần. Xui thay đó vừa đúng là bộ sách cuối cùng trong cửa hàng. M tức giận quay ngoắt lại nhìn người phía sau rồi trợn mắt, người ăn chùa vừa gặp hôm qua.
"Anh làm gì ở đây?"
Một bàn tay chìa ra hai cuốn sách vừa rồi, "Của cô đây!"
"Cảm ơn." M nhận lấy. Chợt một tựa sách trên tay người đối diện xẹt ngang mắt cô nên tò mò hỏi, "Cái cuốn đó là đam mỹ phải không?"
Hắn hơi mở lớn mắt, nhìn cuốn trên tay rồi à lên đã hiểu. Hắn gật gù, "'Người thắp sao trời', một cuốn khá hay cũng khá nhẹ. Đôi khi ta cũng cần cái thứ bánh bèo như thế này để làm dịu lòng ta lại chứ?!"
Có nhiều cách để... à mà thôi. M quay lại với đống thắc mắc lúc nãy. "Anh làm gì ở đây?"
"Mua sách."
"..." Thôi bỏ đi, đến nhà sách chẳng lẽ mua điện thoại?
Hắn nhìn M rồi lấy giấy viết một dãy số, sau đó đưa nó cho cô. "Hãy gọi tôi khi thấy đủ tất cả dấu hiệu."
"Dấu hiệu gì cơ?"
"Về em trai cô." Nói rồi xoay người rời khỏi.
M gọi với theo, "Em trai tôi là sao? Anh nói rõ ra đi chứ!"
Anh ta quay đầu lại nhìn M chằm chằm. "Tại sao người ta lại có xu hướng thích Happy Ending? Nó không phải quá mơ mộng hay sao?"
M vội chạy theo, ra đến ngã rẽ thì đã không thấy bóng dáng anh ta, trong lòng chợt nghĩ đến câu nói vừa rồi. Happy Ending là mơ mộng? Nó cũng chỉ diễn tả nỗi khát khao hạnh phúc của con người thôi mà?!
Trên kệ sách vừa rồi, một cuốn sách bỗng dưng rơi xuống. Nó rơi ngửa ra đất, mở ra, bị gió thổi qua lại vài trang rồi dừng lại. Trên trang giấy đó, một dòng chữ được đánh dấu highlight vàng đậm phát sáng một cách chói mắt.
Không biết có sống nổi qua cái thì này không?
3. Dấu hiệu
Tối đó M không kể chuyện gặp người kì lạ ở bữa tiệc sinh nhật cho N nghe. Phần vì không muốn em trai lo, phần còn lại là vì chẳng có gì đáng nói, cô vẫn đang suy nghĩ xem dấu hiệu của N là gì, tại sao phải gọi cho anh ta khi có dấu hiệu... Nhác thấy vẻ kì lạ trên mặt chị gái, N lo lắng hỏi.
"Chị gặp chuyện gì hả?"
M mỉm cười, xoa đầu em, "Không có gì đâu, đi ngủ đi! À mà chắc em thức khuya luyện game nữa ha? Vậy thôi chị ngủ trước. Ngủ ngon!"
"Không, hôm nay... em hơi mệt, đúng rồi, em thấy hơi mệt nên đi ngủ luôn. Và đừng đánh thức em dậy vì mai là chủ nhật đó. Ngủ ngon!" Nói rồi nó tung chăn, vùi đầu vào ngủ.
M cũng không suy nghĩ nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
...
Sáng dậy, M theo thói quen nhìn sang giường em trai thấy cậu vẫn đang bọc mình trong chăn ngủ triền miên. Có vẻ đang mơ giấc mơ dữ dội lắm nên mắt cậu chuyển động liên tục, sau đó thì giường rung lắc dữ dội, mồ hôi trên trán chảy từng dòng. M vội lay em trai dậy, lờ đi ánh nhìn trách cứ vì đã dặn không được đánh thức nó. M thở dài, vì cớ gì phải tin lời một người lạ cơ chứ? Cô hít một hơi nữa, thở hắt ra rồi tuột xuống đất đi vào nhà vệ sinh. Khi cô trở ra, cô thấy N đang cầm một quyển sổ ghi chép gì đó. Nó thấy cô ra thì ghi vội vài chữ rồi đóng sổ lại. M thấy lạ, hỏi.
"Em ghi cái gì đó?"
N láo liên đảo mắt, ngập ngừng vài giây rồi nói. "Chuyện của con trai, chị không nên biết thì hơn."
M không ý kiến, di chuyển xuống nhà ăn sáng. N cất sổ rồi chạy theo.
***
Nhiều đêm liền, N bỏ game đi ngủ sớm để rồi sáng dậy nó lại đặt báo thức sớm hơn một tiếng rưỡi đồng hồ so với giờ dậy đi học. Nói không quan tâm là nói dối nhưng cái lý do N đưa ra khi được hỏi tới thì M không thể tin tưởng được.
"Em phải học bài cho kì thi sắp tới. Nghiên cứu cho thấy học bài vào buổi sáng khi mới ngủ dậy là tốt nhất, dễ học nhất. Vì vậy dừng làm phiền em."
Kì thi sắp tới? Mới thi xong đây mà? Nếu muốn thi nữa cũng phải tới mùa xuân năm sau kìa. Rõ xạo!
Lắm lúc cô còn phát hiện N ảo tưởng sức mạnh tập trung đi xuyên tường. Trời ạ! Đương nhiên là đi không được rồi, nó còn bị cụng một cái u đầu. Em cô bị gì vậy chứ?!
Tối thứ bảy này ông G có rủ hai chị em qua nhà xem phim. Ông mới tậu được một đĩa phim mới nên muốn rủ hai chị em coi cùng. Dạo này hai đứa đó đang cãi nhau hay sao mà mặt mày đứa nào đứa nấy cũng một đống. M thì hay lo lắng, lắm lúc lại rơi vào trầm tư suy nghĩ. Còn N thì có vẻ mệt mỏi mặc dù M nói cậu ngủ rất nhiều. Ông cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng cách này giản hoà cho hai đứa nó. Dù sao ông cũng coi nó như con cháu mình.
Bộ phim rất thú vị, thú vị đến nỗi M và N ngủ luôn trong khi coi phim. Ông G tắt màn hình, lấy chăn phủ lên hai đứa trẻ rồi ra ngoài ngồi lên sofa phòng khách. Ông ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tờ mờ sáng, ông bị M lay dậy. Ông mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào tầm nhìn là khuôn mặt đầy nước mắt của cô. M nức nở, lắp bắp không thành lời, lát sau mới bình tĩnh nói ông nghe một câu hoàn chỉnh.
"N không tỉnh dậy được nữa."
4. Hy vọng
Một tuần sau đó M như người mất hồn, hễ đi tới đâu là lại nhớ về em trai mình tới đó. Mọi người xung quanh luôn cố gắng làm M vui nhưng đều tác dụng ngược lại. Cô nhớ nó cả ngày và đêm, nhiều đêm liền mơ về nó, lắm lúc gặp được nó, nó lại bỏ chạy khi cô lại gần. Nhìn từng người từng người bạn bè rất thân trước kia của N đang dần thay đổi, M chợt nhận ra, tất cả các trò vặt vãnh của nó, những khoảnh khắc hai chị em vui đùa, dịp sinh nhật thứ 16, kỉ niệm giữa hai chị em... cũng muốn theo gió mà bay mất rồi.
Giờ khoa học, M gắng gượng không nghĩ về N nhưng từng câu chữ thầy giảng trên lớp như trôi tuột vào một khoảng không gian nào khác.
"Giống như sét, hệ thần kinh là dòng điện, chúng ta là dây cáp để truyền thông điệp."
Nói rồi thầy nâng cái đĩa lên, bỏ lớp khăn bao phủ bề mặt ra để lộ một con ếch đã chết. Cả lớp kêu ré lên. Thầy nói tiếp.
"Ngay cả sau khi chết thì việc truyền dẫn vẫn còn."
Câu nói trên thu hút sự chú ý của M.
"Hãy xem cơ bắp phản ứng với dòng điện như thế nào."
Thầy đặt con ếch xuống cạnh nguồn điện rồi bấm nút. Kế đó lấy hai đầu dây dẫn điện kẹp vào chân ếch rồi chỉnh điện áp. Luồn điện chạy từ máy truyền đến chân ếch phát ra tiếng xẹt xẹt làm chân ếch giật nảy lên không trung rồi rơi xuống. Hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu M, thắp nơi cô hy vọng, cô chợt có ý định... nhưng rồi lại gạt đi vì không thể làm như vậy được. Làm như vậy là... Nhưng mà nếu thành công thì cô không cần phải ngày đêm mất ngủ nữa...
Cứ thế tạo thành một vòng lẩn quẩn của những suy nghĩ đúng sai.
Tối đó M cầm xẻng lén lút đi tới chỗ ông G làm quản lí, tức nghĩa trang. Cô muốn HỒI-SINH-NGƯỜI-CHẾT.
5. Thí nghiệm
M đem xác em trai về nhà. Nhìn quanh một lượt, cô cảm thấy căn nhà trở nên trống rỗng khi thiếu đi hơi ấm của N. M đem em mình lên tầng áp mái. Cô mở túi ra và không ngoài dự đoán, cả tuần liền cũng đủ thời gian làm cho xác chết phân rã. Cô lấy ống chỉ rồi xỏ vào cây kim, sau đó tiến hành khâu em trai mình lại cho hoàn chỉnh.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp loé lên rồi tắt, điềm báo cho một cái gì đó sắp xảy ra.
M dùng răng cắn đứt sợi chỉ nối vết khâu cuối cùng. Cô nhớ lại bài học trên lớp, sau đó lấy hai cái đinh ốc tìm được trong hộp dụng cụ rồi xoáy nó vào hai bên cổ của N. Ngoài trời, sấm chớp vang rền, loé sáng cả một vùng.
Xong xuôi đâu đó, M lấy một cây sắt dài rồi cột cái ăng ten cũ tìm được ở bãi phế liệu lên trên. Cô hy vọng nó sẽ giúp thu được tia sét nào đó. Một nguồn điện 220V thì chỉ có thể gây giật được hai cái chân ếch thôi cho nên nếu muốn hồi sinh một cái gì đó thì phải cần thứ khác lớn hơn.
M đặt em nằm ngay ngắn trên một tấm ván rồi lấy hai sợi dây dẫn nối từ cây sắt đến hai cái đinh ốc của N. Sấm sét càng lúc càng nhiều. M hít thật sâu rồi đẩy tấm ván lên nóc nhà, đồng thời dựng đứng cây sắt lên trời. Chẳng bao lâu, một tia sét đánh xuống bị cây sắt hút vào. Thêm một tia khác rồi tia khác nữa lần lượt bị thu hút bởi cây sắt. M chạy trốn khi tia sét đầu tiên đánh xuống. Sau khi cơn mưa sét qua đi, cô ra khỏi chỗ nấp tiến đến gần đưa N xuống lại tầng áp mái. Cô nắm tay em mình, đợi điều kì diệu xảy ra nhưng tất cả vẫn lặng thin. M vén tấm màn che em ra, sờ khuôn mặt được khâu vá vội vàng một cách nhẹ nhàng nhất rồi bật khóc. Tiếng khóc nấc lên từng cơn, kìm nén rưng rức, giữa đêm tối âm u lại càng thương cảm.
Hỡi ôi lẽ nào người chị bất hạnh này lại phải chịu một sự mất mát mà không gì hàn gắn lại được?
Cứ thế, M khóc chán chê thì thiếp đi ngay cạnh em mình, ngủ một giấc không ác mộng.
Sáng hôm sau, M thức dậy thì thấy chỗ nằm của em mình trống trơn. Cô lo lắng nhìn quanh thì phát hiện em trai mình đang ngồi thừ lừ cạnh bàn học. Thầm thở phào một cái, M chạy ngay đến ôm em mình vào lòng. N hơi bất ngờ trước việc này, chỉ có thể cứng đơ nhìn chị, nói.
"Chị M! Em khó chịu quá!"
M nới lỏng vòng tay hỏi N. "Em khó chịu chỗ nào?"
N sờ sờ cổ, hơi nghiêng đầu nhíu mày lại nhìn chỗ khác, "Tại sao lại có hai cái đinh ốc ở ngay cổ em? Em đã ngủ bao lâu rồi? Sao tầng áp mái lại giống như vừa mới tổ chứ lễ tế thần vậy? À còn nữa, em mơ là mình chết rồi đó, còn nghe được tiếng khóc của chị nữa."
M hoàn toàn sững sờ, hoá đá tại chỗ. Vậy là N không biết nó đã chết, nó tưởng đang mơ?
Nhưng... tại sao lại là mơ?
N vò đầu, "Hình như em bốc mùi rồi, để em đi tắm cái đã." Nói rồi rời đi bỏ M trân trối tại chỗ.
Vừa rời đi chưa bao lâu thì trong phòng tắm vọng ra tiếng hét của N. "Aaaaaaaaaaa! Tại sao lại có nhiều vết khâu trên người em vậy? Em mới bị tai nạn hả chị? Chị M?!"
M chợt tỉnh lại, cố gắng tìm cách để giấu đứa em quý báu sự thật này. Cô chạy vội xuống làm dịu em trai.
"Ừ em vừa bị tai nạn mới khoẻ lại không lâu nên đừng gắng sức quá nha." Ngừng lại một chút, M nghĩ cách giấu em trai trong nhà. "À mà thời gian này em chưa thể đi học lại được đâu nên cứ ở trong nhà thôi nha. Có cần gì thì nói chị, chị làm cho."
N nhăn nhó, "Chắc không cần đâu. Tự em biết phải làm gì mà."
"Tốt! Vậy em đói chưa? Chị gọi pizza."
N gật đầu, vào phòng thay quần áo.
Ăn sáng xong, M đi học, N ở nhà trông nhà. Buổi sáng trôi qua không thể bình thường hơn.
Trưa, M về đến nhà thấy N nằm trên sofa không cử động. Cô hốt hoảng chạy lại xem sao. N đúng thật là cứ đơ như robot, không hề động đậy, cũng không giả vờ mà một hồi mở mắt tinh nghịch trêu cô.
Không lẽ N lại chết nữa rồi?
Ôi không! Làm ơn! Cô chưa thích nghi với chuyện này mà?
Nhưng mà dáng vẻ của N không giống lắm, cứ như...
Cô đoán N hết pin nên nạp đầy điện cho cậu. Chẳng mấy chốc N tỉnh lại và có vẻ như không có gì khác thường. M yên tâm và bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, không chú ý tới vẻ mặt N có chút băn khoăn như đã phát hiện được chuyện gì.
Lúc M dọn dẹp tới hộc tủ, một tờ giấy rơi ra, bên trên là một dãy số. M cầm lên, nhớ tới người kì lạ hôm sinh nhật.
"Hãy gọi tôi khi thấy đủ tất cả dấu hiệu."
"Dấu hiệu gì cơ?"
"Về em trai cô."
Bỗng nhiên cơn giận bùng phát, M cầm tờ giấy xoay người đi ra khỏi nhà. Cô không biết rằng em mình đã lén đi theo từ lúc nào.
6. Dream
M ngồi đợi ở Urban Station, trong một góc đủ để vừa nhìn được ra ngoài, vừa nhìn bao quát toàn quán nước mà vẫn có thể đảm bảo được sự riêng tư cần thiết. Cô luôn biết cách ứng xử thích hợp trong mọi tình huống. Thay vì tức giận rủa xả thẳng qua điện thoại, vừa tốn tiền mà lại không chắc chắn rằng đầu kia có nghe điện, cô chọn một cách không ngoan là gọi đối tượng ra một địa điểm cụ thể mà mình khá quen thuộc rồi nói trực tiếp. Đến lúc đó, dù không mắng chửi thì cũng có thể tạc nước và rời đi một cách fabulous.
Hắn y hẹn bước vào quán, gọi một món đồ uống đơn giản rồi nhìn một vòng, sau đó tiến đến chỗ M. Hắn ngồi xuống, nóng lòng muốn biết về các dấu hiệu.
"Tôi không thấy bất cứ dấu hiệu nào hết."
Hắn ngạc nhiên, "Không thể nào lại không có được. Tôi khá chắc là sẽ có một hoặc hai dấu hiệu, cô hãy nhớ lại xem."
"Anh khá chắc, huh? Vậy rốt cuộc dấu hiệu về cái gì?" M bưng cốc hớp một ngụm cappuchino.
Hắn nhìn cô hồi lâu rồi nói, "Cô vẫn chưa đoán ra? Vậy cô thử coi-" người phục vụ bước tới đặt ly deep blue lên bàn. Chờ bồi bàn đi, anh ta nói tiếp, "Coi lịch sử duyệt web của em trai cô chưa?"
Đúng là cô chưa nghĩ đến điều này nhưng mà lịch sử duyệt web của con trai thì có gì đáng coi cơ chứ? Chắc lại ba cái pornhub hay AV gì đó thôi, đứa nào chẳng như nhau?
"Thôi được rồi, cô không coi thì tôi nói luôn. Đó là em trai cô đã đi vào Lucid Dream."
Lucid Dream? Giấc mơ sáng suốt? Tức là người ta có thể điều khiển được chính giấc mơ của mình?
"Theo tôi được biết thì Lucid Dream đâu có gây chết người?"
"Ồ tất nhiên rồi vì nó quá ngắn. Nhưng mỗi lần sử dụng nó thì thời gian sẽ được kéo dài ra. Nếu không biết gì mà lơ ngơ đi vào thì nói không chừng bị kẹt mãi ở trong đó luôn." Anh ta ngừng một chút, cảm thấy có gì đó sai sai, nhíu mày. "Cô nói chết người? Em trai cô gặp chuyện gì rồi?"
"Không, không có gì. Nó... vẫn ổn." M nhún vai như không có chuyện gì thật.
Hắn nhìn chằm chằm M. Cô lúng túng bưng ly cappuchino lên uống. Uống xong vẫn thấy người trước mặt nhìn, M nổi quạo.
"Nhìn cái gì mà nhìn?!"
"Em trai cô chết rồi." Hắn cầm ly nước uống một hơi rồi nói tiếp. "Nó được chôn ở đâu vậy?"
"Nó còn sống mà, chôn gì chứ?!"
"À ở chỗ ông G à?" Hắn gật đầu uống hết ly nước rồi bước đến quầy tính tiền sau đó đi thẳng ra cửa.
M vội chạy theo. "Ê anh đi đâu vậy?"
Người trước mặt vẫn không nói gì, chỉ bước nhanh hơn rồi lên xe. M chạy theo, leo lên ghế phụ rồi chiếc xe chạy biến trên đường.
Tới cổng nghĩa trang, hắn xuống xe đi một mạch vào trong. Cứ thế đi thẳng không hề ngó nghiêng ngang dọc để tìm kiếm mà đi tới chỗ phần mộ mới xây của N. M ngạc nhiên nhìn hắn.
"Sao anh biết nó nằm ở đây?"
"Tất cả những ngôi mộ ở đây tôi đều thuộc vị trí của nó, vì vậy ngôi mộ của em cô chắc chắn hải nằm ở đâu đó trong những vị trí trống này."
"..." M thở dài.
"Bao lâu rồi?"
"Một tuần."
Hắn im lặng một lúc sau đó nói. "Người sử dụng Lucid Dream sẽ ngủ rất nhiều để tạo sự chuẩn bị, ngoài ra trong lúc ngủ, mắt sẽ chuyển động liên tục kèm một số trạng thái khác mà thường gặp nhất là bóng đè. Đó được gọi là Rapid Eyes Movement. Khi thức giấc, họ ghi nhật kí lại những thứ mơ được. Ngoài ra họ còn đặt báo thức trước giờ thức giấc bình thường 90' và luân phiên thay đổi ngày thức dậy. Có đôi lúc cô sẽ thấy họ dùng tay này chọt vào tay kia hoặc đi xuyên tường để kiểm tra họ có trong mơ hay không. Còn nhiều cách khác nữa nhưng đây là những dấu hiệu dễ thấy nhất ở người sử dụng Lucid Dream." Hắn hắng giọng. "Em trai cô có những dấu hiệu này không?"
M bàng hoàng, cô nhớ lại những ngày vừa qua em trai mình đã hành động như thế nào. Tại sao cô lại không nghĩ đến điều đó chứ?
Bỗng có tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây gần đó. M nhìn người bên cạnh, hắn gật đầu rồi cả hai tiến lại gần từ hai bên.
Không có gì ở đó.
Chắc mình nghe lầm, M nghĩ thầm rồi được hắn đưa về nhà.
7. Giải thích
Đợi M vào hẳn nhà, hắn lái xe quay lại nghĩa trang rồi đi tới ngôi mộ của N. Hắn quan sát phần đất trông có vẻ tơi xốp như mới được lấp lại mặc dù cả tuần nay trời mưa. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngôi mộ đã được đào lên.
M về nhà, không thấy N đâu. Cô hốt hoảng chạy đi tìm thì thấy em đang ngồi trên tầng áp mái, trước một tấm gương lớn. Cô tiến lại gần, vỗ vai em trai rồi hỏi.
"Em lên đây làm gì vậy?"
N thất thần, quay lại đối diện M. "Em đã chết rồi phải không chị?"
"..."
"Tại sao vậy hả chị? Tại sao lại giấu em?" N quay hẳn lại đối diện với M.
"N! Chị..." M đưa tay muốn chạm vào N nhưng bị em trai gạt ra né tránh.
"Chị nói em nghe đi, tại sao em chết và giờ thì đang ngồi đây?"
"..." M liếc nhìn xuống đất, cảm thấy khó nói nên lời.
"Chị NÓI ĐI!" Lần đầu tiên N quát chị mình, cậu đang rất giận, giận chị là một, giận mình là mười.
"Em vào Lucid Dream và không ra được cho nên..."
"Vậy bây giờ thì sao?" Cậu dịu giọng lại một chút nhưng vẫn vô tình để sự bực bội hòa vào câu chữ.
"... Chị đã làm em sống lại."
"Em không tin. Không phải vậy." N vò đầu rồi vụt chạy đi.
M vội đuổi theo nhưng khi ra tới cửa thì không thấy đâu.
Nếu nó cứ chạy ngoài đường như thế này thì sớm muộn cũng sẽ có người thấy nó cho coi.
M vội lấy điện thoại gọi cho người duy nhất biết chuyện. Cô nói sơ tình hình rồi kêu anh ta đi tìm phụ. Vừa dứt lời, tiếng còi xe đã vang lên bên kia đường. M ngước mắt nhìn lên. Hắn đang đứng bên kia đường, tay cầm điện thoại chưa tắt, nổi giận nhìn lại cô. Cô bước tới, tìm cách đáp trả nếu bị chửi.
"Cô nghĩ gì mà đi hồi sinh người chết vậy hả?"
"Tôi..."
"Cô muốn làm Victor Frankenstein à?"
Đó là một người đàn ông vì quá cô đơn mà đã tạo ra một thứ có sự sống được gọi là Frankenstein.
"..."
"Vậy cô có biết kết quả của câu chuyện đó không?"
Kết cục của câu chuyện đó là ông ấy đã dành cả đời để tìm bắt con quái vật đó, kẻ đã giết hại người thân ông ấy. Nhưng đến cuối cùng, khi con quái vật muốn gặp ông để nói xin lỗi vì nó chỉ có một mình thì ông ấy đã chết vì tuổi già. Đó là một câu chuyện buồn nhưng M thấy nó không đúng với tình trạng của cô và em mình.
"Tôi cũng vì nhớ em mình nên mới làm chuyện này, anh làm gì mà lại nói tôi như vậy chứ? Còn câu chuyện đó, dĩ nhiên tôi biết nhưng có cách khác à? Đó là EM TRAI tôi." M rưng rưng, viền mắt sau một hồi gắng gượng trở nên đỏ hoe.
Hắn tức giận quay mặt đi. Lát sau bình tĩnh lại, nói.
"Thôi được rồi, chúng ta chia nhau ra tìm. Cô tìm ở công viên, trường học và khu vực lân cận, còn lại để tôi. Có gì gọi điện thoại."
M gật đầu, chia ra tìm theo hướng hắn vừa nói. Cô cũng không rõ tại sao mình lại có thể nghe theo lời người lạ này như vậy.
Tìm kiếm một hồi, M chợt nghĩ đến chỗ ông G. Cô không biết tại sao nhưng cô nghĩ N đang ở đó, ngay chính chỗ nó được-chôn. Cứ cho là thần giao cách cảm của bọn song sinh đi, tới thử cũng chẳng tốn gì.
Trên bầu trời, mây đen kéo đến, chuẩn bị đón một cơn bão mới.
Vừa tới nơi, M thấy hắn cũng vừa đậu xe. Anh ta ngạc nhiên nhìn cô.
"Tôi đang định tìm ở đây, nếu đã tới rồi thì vào chung đi."
M gật đầu, cùng vào với hắn.
Tới chỗ mộ N, bóng một người đang ngồi ôm chân dựa vào bia đá, đầu gục xuống đầu gối. M gọi khẽ.
"N!"
N ngước lên nhìn thấy M thì quay đi, chạm mặt người kì lạ hôm sinh nhật. Ánh nhìn cậu dịu lại, chào một tiếng với anh ta. Anh chào lại rồi nhìn sang M.
"Cô nghĩ mình có thể giấu chuyện này trong bao lâu?"
"Tôi không biết, được chưa?"
"Đừng có dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi! Đây là vấn đề của cô mà? Giờ tính sao?"
"N dù gì cũng đã sống lại rồi nên cứ vậy mà tiếp thôi."
N thấy thế chợt xen vào. "Chị gọi đây là sống? Không được gặp ai, không được đi học, chỉ có thể trốn trong nhà, khi hết pin thì sạc điện, thế này gọi là sống sao? Chị chỉ nghĩ đến lợi ích của chị thôi. Chị thật ích kỉ."
M quỳ xuống ôm lấy N, cậu hơi giằng khỏi vòng tay chị mình. "Đúng là chị đã sai khi cố gắng làm em sống dậy nhưng tất cả chỉ vì chị nhớ em thôi N à."
N thôi không nói nữa.
"Em biết chị yêu em mà. Yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Em như liều thuốc giảm đau dạng tinh thần dành cho chị, nếu không có em chị phải sống sao?"
N ngôi ngoai, nhẹ giọng. "Em xin lỗi, em cũng yêu chị, M."
Trời bắt đầu mưa lất phất.
8. Cứu
"E hèm!" Hắn hắng giọng, thu hút sự chú ý của cặp song sinh. "Chúng ta phải đi thôi trừ phi cô muốn có ai đó đến viếng mộ và nhìn thấy em mình."
M nghĩ ngợi một chút, thấy cũng đúng. Cô mải dồn chú ý tới em mình mà quên béng mất nó đã chết và chẳng ai biết chuyện này trừ hắn. Cô gật đầu rồi dắt em mình lên xe hắn. Hai chị em nắm tay nhau đi ra khỏi nghĩa trang, như ngày xưa, mỗi khi N hoặc cô gặp chuyện, người còn lại đều nắm tay người kia rồi đưa đi như thế này. Cô nhìn lại rồi chợt nhận ra, N từ khi nào đã cao hơn cô một chút. Hẳn là từ hôm sinh nhật.
Em cô đã lớn thật rồi nhưng lại chẳng thể sống như người ta. Nghĩ đến lại buồn.
Sau khi leo lên xe, hắn khởi động lái xe đi về nhà cặp song sinh. Trên đường về, hai chị em luôn miệng nói đùa, không khí vui vẻ hẳn lên. Bên cửa kính, mưa ngày càng nặng hạt, đập vào lớp kính rồi văng xuống.
Khi xe đi qua bờ biển, N kêu ngừng xe lại. Cậu phát hiện ra gì đó bất thường.
Qua làn mưa bên ngoài, nhiều người cầm dù đứng xung quanh bờ biển và cùng nhau nhìn xuống dưới mặt nước. Mặt biển lúc nào cũng tĩnh lặng giờ giận dữ đen ngòm. Sóng nước dâng trào, sẵn sàng cuốn trôi bất cứ thứ gì lỡ chân rơi xuống dưới. Ở trung tâm con sóng, hai cánh tay trẻ con vẫy đập kêu cứu lên hồi.
M cũng thấy liền kêu N chờ trong xe còn mình thì xuống hỏi thăm tình hình. Vừa mở cửa, hắn chặn cô lại rồi dúi vào tay một chiếc dù nhỏ. Cô nhìn hắn rồi gật đầu cảm ơn.
Một đứa trẻ đi bơi lỡ xảy chân té nên bị sóng nước cuốn đi. Người ta đã gọi cứu hộ nhưng với thời tiết này thì khó mà tới ngay được.
N nghe chị nói xong, đột nhiên dự cảm không tốt dâng lên. Cậu hỏi.
"Đứa trẻ đó là ai vậy chị?"
M im lặng, khó nói thành lời.
"Chị nói đi chứ!"
"Nó là..." M nuốt nước bọt, giọng nhỏ xíu. "Nó là cháu ông G."
Cháu ông G? Little P?
"Chúng ta phải cứu nó!" Vừa nói, N tháo dây an toàn định bụng ra khỏi xe nhảy xuống biển cứu người.
M kéo tay em ngăn lại, "Đừng mà N, em không được ra đó."
Em trai hằng học quay lại nhìn cô. "Vậy chị có biết bơi không? Chị xuống cứu nó đi!"
M câm nín, thẫn thờ buông tay em mình.
N đạt giải quán quân bơi lội cũng chẳng phải để chưng. Nó bơi rất giỏi nên cũng hay nhảy xuống nước cứu người.
Nhưng với tình trạng hiện giờ, nó mà xuống nước thì rất nguy hiểm.
Lỡ như nó bị đứt chỉ khâu thì sao?
Lỡ như nó bị chập điện thì sao?
Lỡ như... nó không quay lại, thì sao?
Không! Không thể như vậy được. Tới khi M kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì N đã biến khỏi đó và nhảy xuống nước rồi. Cô và hắn vội chạy theo, nhìn theo dòng nước đang gào thét, biến thành một vẻ méo mó kì dị, cuốn trôi hai cá thể sống xuống lòng sâu.
Vài người nhận ra người cứu P là ai thì xì xầm.
"Đó không phải là N hả?"
"Đừng hù người khác chứ, N chết rồi mà?"
"Vậy hồi nãy là ai?"
"Chắc người giống người thôi. Trên đời này làm gì có chuyện hồi sinh người chết chứ!?"
"..."
Một lát sau, từ dưới nước trồi lên hai người. N lấy đà đẩy đứa trẻ vào bờ rồi mình mới theo sau. Người trên bờ đã chuẩn bị sẵn sàng để đón đứa trẻ. Bất thình lình một con sóng cực lớn đánh mạnh vào bờ. Nhiều người không phản ứng kịp bị sóng quật ngã, cuốn theo ra biển nhưng nhanh chóng bơi vào bờ an toàn.
Hắn nhanh nhạy kéo M nấp sau một con thuyền gần đó, tránh được cơn sóng. M thoát khỏi hắn khi con sóng đã dịu bớt, chạy ra ngoài nhìn một lúc lâu, trên mặt biển hoàn toàn không có dấu vết của em mình. Chỉ có gió và sóng dâng trào dữ dội, không ngớt.
Không lẽ nó bị sóng đánh ngã ra biển rồi?
M hốt hoảng chạy dọc bờ biển gọi em. Nhiều người nhìn thấy M, chợt hoảng hốt khi cô gọi tên người chết, thương tiếc lắc đầu. Con bé nó vẫn chưa hết đau buồn nữa.
Hắn nhìn theo bóng lưng M, chợt thấy cái gì đó loé sáng trên bờ biển. Hắn tới gần, cúi xuống đưa tay cầm vật đó lên.
Một chiếc đinh ốc cỡ lớn.
Nó trông quen quen.
"NNNNNNNNNNNNNNNNNNNN!"
Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt ngập nước mắt của M đang nhìn vật trên tay mình. Trong một thoáng, hắn đã đoán ra được đây chính là thứ được gắn trên cổ N để thu sét.
M vội chạy đến, giật lấy cái đinh ốc âu yếm rồi nhìn quanh. Phía xa, xác N nổi lềnh bềnh bị kẹt lại bên mỏm đá. Cậu nhắm chặt mắt, bình yên hệt như đang ngủ say.
Cô vội chạy đến, vừa chạm xuống nước đã thấy tê dại cả chân nhưng vẫn cố chấp chạy đến bên em mình. Cô ôm lấy N để lên bờ, nâng đầu em lên tựa cánh tay mình rồi cứ thế ngắm nhìn nó.
Da thịt N đã có dấu hiệu mục rữa đến nỗi cần nhiều hơn những đường may hiện tại để giữ em ấy nguyên vẹn. Tại các kẽ hở, vài con giòi xuất hiện nhưng bị ngâm nước biển nên chết đi, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Môi khô nẻ, tóc rụng dần.
N đã thực sự đi rồi.
9. The end???
M trân trối nhìn em trai mình chết đi một lần nữa. Mọi việc từ lúc nào đã vượt quá sự tưởng tượng của cô. Không thể tin hy vọng vừa chớm nở lại bị lụi tàn. Vậy là từ giờ chỉ cònmột mình cô bước tiếp.
Tại sao N lại làm như vậy chứ?
Tại sao lại cứu nó?
Tại sao lại... bỏ chị... lần nữa...?
Hắn chìa cây dù về phía cô, vỗ vỗ vai cô an ủi. Cô quay lại nhìn hắn hồi lâu. Hắn hắng giọng buồn rầu.
"Chia buồn cùng cô, cầu nguyện cho em cô trên thiên đàng được hạnh phúc."
M nhẹ giọng hỏi, dường như đang tự nghi ngờ suy đoán của chính mình, "... Tại sao anh biết N đã đi vào Lucid Dream?"
"..."
"Còn nữa, anh... là ai?"
Hắn nhìn đăm đăm vào một điểm vô định xung quanh M, ánh nhìn như lần đầu gặp hôm sinh nhật. Nhìn thì chăm chú vậy đó nhưng trong đầu suy nghĩ chuyện gì thì không chắc.
"Có nhất thiết phải biết không?"
M gật.
Hắn hít một hơi sâu rồi nhìn thẳng vào mặt M nói.
"Sở dĩ tôi biết là vì tôi cũng đã từng giống thằng bé. Còn tôi là ai? Xin lỗi vì đã không giới thiệu, tên tôi là L."
HCMC, 09/14/2016. 1:15pm
*BONUS KHÔNG LIÊN QUAN*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top