Cưới người yêu cũ (7+8 END)

#7
Tuấn giơ chiếc vòng ra cho tôi nhìn, cậu ta hỏi tôi mấy câu nữa về hoạ tiết hao văn của chiếc vòng kia có giống vòng cậu ta đeo không. Lúc này tôi mới nhận ra, chết rồi hai vòng chẳng giống gì cả. Theo thời gian trí nhớ đương nhiên có thể có chỗ không chuẩn nhưng vì tôi là người thù dai giận dai nên vẫn nhớ chiếc vòng kia như thế nào. Nó chỉ giống chiêc vòng của Tuấn ở chỗ đều là vòng bạc thôi còn hoa văn chẳng giống chỗ nào.

Thế là chúng tôi đã bỏ lỡ nhau 6 năm thanh xuân vì hiểu lầm của tôi thì sao? Năm đó vì quá tức giận tôi còn không cho Tuấn một cơ hội giải thích nên mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.

"Được rồi đừng suy nghĩ lung tung nữa." Tuấn vỗ vai tôi an ủi nhưng cậu ta càng an ủi càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi.

Năm đó tôi ngang ngược không nghe giải thích, đã thế còn lôi thằng bạn thân của Tuấn ra giả vờ làm người yêu chọc tức cậu ấy nữa nữa chứ. Sao ngày đó não tôi ngắn vậy, không chỉ ghen quá hoá ngu mà làm mấy trò mất não nữa. Nghĩ đến đây nước mắt tôi trực trào rơi ra ướt đẫm khuôn mặt, hình như tôi đang khóc về sự ngu ngốc của mình.

Chẳng ngần ngại gì nữa tôi nhổm người dậy lao đến ôm chặt lấy Tuấn. Tuấn không ngờ được hành động bất ngờ của tôi nên ngã lật ngửa ra phía sau giường. Hai tay tôi bưng mặt cậu ấy lên, mặt mũi nước mắt tèm lem, vừa khóc mếu vừa nói:

"Huhu, năm đó là lỗi của tôi nên chúng ta mới phải chia tay, xin lỗi vì đã hiểu nhầm cậu. Bây giờ tôi muốn yêu lại."

Thôi tôi là người sai trước nên tôi xin lỗi và chủ động yêu cầu quay lại không có gì là lạ. Tôi giương đôi mắt long lanh nhìn Tuấn cầu xin một sự tha thứ nào đó.

"Thực ra thì tôi có thể cảm thông cho cái đầu chậm load của cậu năm đó nhưng về việc quay lại thì..."

Tuấn nói đến đây cố tình kéo dài giọng không nói hết ý khiến tôi tò mò vô cùng. Từ ánh mắt cậu ta tôi cảm nhận được mấy câu tiếp theo chẳng có gì tốt đẹp cả, và suy nghĩ của tôi hoàn toàn đúng:

"Quay lại cũng được nhưng cậu đền bù cho tôi đi." Tuấn hơi rướn cổ lên, khuôn mặt đẹp trai tiến lại gần mặt tôi, nói tiếp: "Chúng ta chơi một trò đi, ngày trước yêu nhau chưa đủ tuổi nhưng giờ đủ tuổi chơi rồi."

Câu nói mập mờ của Tuấn ban đầu tôi còn ngu ngơ không hiểu nhưng ngay sau đó hiểu ngay vì tôi đang nằm phía trên cậu ta và cảm nhận được nơi nào đó đang biến đổi. Tôi vội ngồi bật dậy, tức giận đánh mạnh vào vai cậu ta một cái:

"Biến thái, biến thái. Rõ ràng mục đích mấy hôm nay cậu bám tôi là mong muốn được yêu lại mà. Đừng có ở đấy thấy tôi ngỏ lời yêu lại trước là được nước làm tới."

Thấy tôi ngồi dậy bỏ đi, Tuấn kịp thời kéo tôi trở lại nhưng lần này cậu ta chồm người dậy nằm phía trên còn tôi nằm phía dưới. Chẳng nói chẳng rằng gì, Tuấn cúi xuống nhắm thẳng môi tôi mà hôn. Ban đầu chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng, mơn trớn cánh môi tôi nhưng lâu dần cậu ta dùng lực mạnh hơn như đang gặm cắn môi tôi vậy. Duy trì nụ hôn này được một lúc, tôi cảm thấy rất khó thở nên vỗ mạnh vào ngực Tuấn ra hiệu cho cậu ta lui ra, thật may cậu ta biết điều, ngay sau đó thả tôi ra luôn.

Tuấn nằm sang bên cạnh ôm tôi vào lòng, không nói gì mà nhắm mắt nằm ngủ. Quái lạ, người gì ngủ nhanh vậy, tôi đẩy đẩy vai cậu ta:

"Nè, ngủ rồi sao? Sao cậu ngủ nhanh vậy?"

Tôi lay lay người Tuấn liên tục, không cho cậu ta ngủ yên, còn bao nhiêu việc phải nói đã lăn ra ngủ là sao? Chắc là Tuấn không nhịn được nữa giữ chặt lấy tay tôi nghiêm giọng cảnh cáo: "Nằm yên nếu cậu muốn xảy ra vài chuyện qua giới hạn."

Thôi xong chắc cậu ta đang cảm thấy không ổn lắm sau nụ hôn vừa rồi mà tôi còn trêu vào nữa. Nằm yên cho an lành không hai đứa tèn tén ten ở đây mất.

#8

"Aaaaa...."

Tôi bị đánh thức bởi tiếng hét, cái giọng này rất quen, là tiếng hét của thằng Huy, mịa nó phá giấc ngủ của bà, thằng em ăn hại. Tôi cố nhấc mí mắt của mình ra, ngó ra phía cửa thấy thằng Huy đứng đó và phía sau là bố mẹ tôi. Bố tôi hình như đang rất tức giận, nhanh chóng tiến gần về phía tôi.

"Hai đứa này làm cái gì thế?"

Lúc này tôi mới nhận ra tình trạng của mình, tôi và Tuấn đang ôm nhau ngủ. Tôi hoảng hốt đẩy Tuấn ra, chui ra khỏi chăn chạy đến chỗ bố miệng lắp bắp giải thích: "Bố nghe con giải thích. Thật ra...thật ra..."

Thật ra cái gì nhỉ? Giải thích kiểu gì giờ? Tự nhiên bây giờ chữ nghĩa bay hết cả rồi.

"Cô chú, việc này để cháu giải thích."

Trong lúc chưa biết giải thích thế nào thì Tuấn từ phía sau đi tiến lại vị trí tôi và bố đang đứng, cúi đầu nói với bố tôi một cách kính trọng. Mà vẻ mặt lúc này của bố tôi nghiêm trọng quá, chẳng biết ông ấy có chịu nghe cậu ta giải thích không.

Không ngờ được bố tôi vẫn đủ bình tĩnh, không cầm chổi đuổi cậu ta ra ngoài mà yêu cầu Tuấn: "Qua phòng làm việc của tôi nói chuyện. Một mình cậu."

[...]

Tôi ở ngoài phòng khách với mẹ và Huy, đứng ngồi không yên cứ đi đi lại lại không ngừng.

"Lo lắng làm gì? Mấy ngày trước ai đó còn nói ghét thằng Tuấn như này như kia giờ lại quay ra lo lắng vậy." Mẹ tôi vừa xem phim vừa nói khịa tôi mấy câu. Biết tính mẹ mà, chắc đang cười thầm trong lòng với màn tự vả này của tôi.

Tôi chạy lại ngồi xuống cạnh mẹ, vòng tay ôm lấy tay mẹ rồi dựa vào lòng nũng nịu: "Lúc đấy bọn con có chút hiểu lầm, giờ nói rõ hết với nhau rồi. Bây giờ bố mẹ muốn gả con cho cậu ta là con gật đầu đi luôn. Thế nên mẹ đi vào nói đỡ cho con rể quý hoá của mẹ đi."

"Gớm nữa. Chỉ mới một ngày không gặp mà con gái đã đòi đi lấy chồng rồi. Chán lắm." Mẹ tôi thở dài một hơi. "Yên tâm đi, bố con hỏi dò nó tí thôi, không đến mức đánh cho vài trận đâu. Nhưng mà vừa nãy là sao, sao hai đứa ôm nhau ngủ."

Tôi đảo mắt một vòng, giải thích kiểu gì đây. Thế là ánh mắt rơi trên thằng em đang ngồi chơi điện thoại đằng kia, vội túm ra nhận lỗi cùng.

"Tất cả là tại thằng Huy. Sáng con sốt nó không biết mua cháo và thuốc cho con thế nên mới gọi Tuấn đến. Nguồn cơi sự việc là do nó."

"Gì? Chị đừng có đổ vạ. Không có em giúp đỡ thì hai người có cơ hội làm lành rồi ôm nhau ngủ như thế hả? Không cảm ơn em thì thôi còn đổ lỗi." Huy giật bắn mình vội lên tiếng thanh minh.

"Lẽ nào giờ chị phải cảm ơn mày?" Tôi bĩu môi.

Đang cãi nhau thì bố tôi và Tuấn từ trên gác đi xuống, tôi không dám nhảy vồ vập vào hỏi vì biết tính cách bố, khi nóng tính sẽ giận lây sang cho tôi. Bố tôi đi xuống lườm tôi khiến tôi chỉ dám cười gượng một cái, ông ngồi xuống ghế sofa rồi nói:

"Cậu về bảo với bố mẹ sắp xếp đi, cuối năm nay ăn hỏi rồi sang đầu tháng 1 năm sau tổ chức đám cưới luôn, trước Tết nguyên đán ổn thoả tất cả là được."

OMG. Tôi có nghe nhầm không vậy, chưa gì đã đồng ý gả con gái đi luôn rồi. Tôi hỏi nhỏ vào tai Tuấn: "Cậu làm thế nào vậy?"

"Bí mật. Mau gọi anh là chồng đi."

Và sau đó hai người theo đúng kế hoạch cưới nhau và bên nhau những ngày tháng hạnh phúc.

END

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top