Phần 2 : TRỞ VỀ NƠI ẤY
phần 2 : TRỞ VỀ NƠI ẤY
Bước xuống sân bay từ từ những cơn gió không tát vào mặt, mà tát váo tim vào tâm hồn anh làm anh thấy lạnh, cô đơn hơn với lạc lõng.
Hít một làn gió của ngày xưa, Ngày ấy anh ra đi, Anh không biết tất cả giờ như thế nào mọi thứ ở nhà giờ ra sao.
27 tuổi trở về quê hương với bốn năm trời lạc bước với những khoảng trống ở trong lòng mình .
Nguyên tự thầm trong lòng tất cả tất cả giờ ra sao mọi thứ như thế nào. lòng Nguyên tự thốt nên câu đó với những tiếng mời tha thiết của tụi xe ôm và taxi "xe không, xe không anh" .
Người thứ nhất rồi người thứ hai, rôi đến người thứ 3, thì anh giật mình. ''đứng thế này không lạnh hả chàng trai'' .
Nguyên quay đầu lại dạ chào chú, từ đây về Tam Dương Vĩnh Phúc chú nấy con bao nhiêu.
Ông lái taxi trừng 40 - 50 tuổi miệng vẫn hít những hơi thuốc lá, tay vân vê làn tóc
khẽ nói tôi nấy cậu 400 trăm như để ý thấy cậu đang suy nghĩ điều gì đó mơ mơ hồ hồ tư nãy nên tôi nấy 300 thôi trời lạnh, nhanh nên xe đi.
-Nguyên mở của ngồi nên xe.
- Chú taxi hỏi nhẹ trời lạnh vậy mà về quê mạc mỗi cái áo sơ mi hả cháu.
- Nguyên cười nhẹ dạ cháu háo hức về quê nên vội không mua thêm đồ trời miên Nam giờ này trong đó cũng oi bức lắm chú ak
-Chú taxi : thế ở Nam nâu chưa trong đó làm gì ở quận mấy
- Nguyên : cháu ở đó 4 năm rồi, làm quản lý điện bên quân 1 nhu lại ở quận 12 ak chú.
- Chú taxi : thế giờ vê quê ở luôn hay còn vào nữa
- Nguyên : cháu ở luôn quê chú à.
Rồi trong xe im bặt Nguyên thả mình trên con đường với ánh đèn neo nét trong anh vẫn hy vỌng và khao khát gặp Hạnh.
thở dài và thở dài , Mắt anh nhìn về phía xa nơi con đường với cái cảm giác lẫn lộn.
vừa nhìn ngắm chốn cũ cũng không quên chỉ cho chú taxi đừơng về.
Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi đi Cũng đã đến nhà anh, trả tiền xe.
Nguyên đứng trước cửa nhà, anh gọi to.....''mẹ ơi mở cửa cho con"
......mẹ Anh trong nhà thấy bóng dáng ấy của anh nhổm người và gọi bố Anh....
Vào trong nhà lỗi niềm bấy nâu nay được dấu kín trong lòng của mẹ anh lại bốc nên
...mẹ hớn hở vùa cười vừa mắng anh, này mày về mặc phong phanh thế này ak vào trong nhà để mẹ nấy cái áo khoác ra cho mà mặc,mặc lại tấm áo mùa đông 4 năm trước bà lại nhìn anh xúc động khóc.
Những giọt nước mắt khẽ rơi trên gò má yếu ớt của bà, mà bao năm qua bà ngóng đơi.
mẹ anh khe nói:" bao năm qua con ở đâu, làm gì? "
bố anh thì ngồi khoanh tay trên ghế : "bà no cho nó làm gì ? bao năm qua chỉ vì một đứa con gái, mà nó bỏ cả cái làng cái xã này, Bỏ tôi bỏ bà mà đi đó sao, nó có nghĩ gì đến tôi và bà đâu"
- Nguyên thừ người trong cái tĩnh lặng của hai lời nói vẫn đang quyện lại trong lòng Anh.
Ngày ấy con chỉ biết làm như vậy thôi bố mẹ ạ. con không thể đối mặt với cô ấy , con không thể.
Nguyên lấc nên thành tiếng và nghẹn ngào xin lỗi bố mẹ.mẹ anh đến ôm chặt nấy Anh "không được khóc nữa, con về là tốt rồi. là tốt rồi ....đã ăn uống gì chưa để mẹ, để mẹ nấu cho gói mì"
- Nguyên : "mẹ ak mẹ cũng đừng khóc nữa con đã về về rồi đây mà" vừa nói anh nấy tay thâm nhẹ giọt nước mắt trên mi của bà rồi khẽ mỉm cười như nụ cười đó có đôi chút gượng gạo, mẹ đi nấu mì cho con đi.
- xuống dưới bếp mùi khói vẫn tỏa cái mùi hương mà đã nâu rồi anh không thấy ở cái chốn xô bồ sài gòn.
-Anh hỏi mẹ: Hạnh giờ sao rồi hả mẹ nó đang làm giáo viên mần non ở gần xã ấy ....thời gian mày đi Hạnh nó sang tìm con nhìn nó , khóc sưng cả mắt hốc hác tiều tụy đi Mẹ cũng thương nó ...
như mà tại sao con lại có cái quyết đinh ra đi như vậy.
ngoài trời mưa rơi gió rít .....hun hút , thổi.
- Nguyên nấ́y hai tay vuốt mặt và nói với mẹ :
mọi thứ của yêu thương chỉ tồn tại khi mọi thứ vẫn ổn mẹ ạ.
nếu con cố giữ tình cảm ấy thì con nghĩ có lẽ yêu thương sẽ không được chọn vẹn, giữa gia đình và hai đứa con.
mẹ nguyên : tại sao con không nghĩ cho người con yêu mọi việc giờ con có thấy mình ngốc không,
trưởng thành là phải có yêu thương. phải giữ yêu thương con ạ!
nguyên : bưng tô mì, trong lòng buồn lắm anh vẫn cố gắng cười..vừa ăn vừa nói .
tình cảm là vậy mẹ ak con quay về đây cũng chỉ muốn vậy, con tiếp tục với cô ấy được chứ mẹ
mẹ nguyên: mọi thứ là ở do con mà .
Ăn xong tô mì của mẹ anh nên phòng của mình
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top