[ Khúc dạo đầu]

" ... Ta không chắc mình đã ở trong này bao lâu. Trời chắc đã sáng rồi nhưng ta lại không thể nhìn thấy bất kỳ một tia nắng nhỏ nhoi nào rọi vào trong ngục giam tối tăm này. Cũng phải thôi, mắt ta có còn đâu mà có thể phân biệt nổi ngày với đêm.

Ngồi dựa lưng vào thành tường lạnh giá, quả là vô vị. Chợt ta lại cười vì chẳng còn bao lâu nữa số kiếp này của ta sẽ đến hồi kết thúc. Thật nghiệt ngã, oan trái thay cho mối lương duyên ta hằng mong ước, nghiệt duyên - phải chăng là nghiệt duyên tạo thành.

Xuất thân của ta vốn là hồ ly sống nơi thâm sơn cùng cốc, đã trải qua bảy trăm năm trên cõi đời xô bồ này. Tuy là hồ ly đã thành tinh nhưng tâm tính không ác. Khi xưa nhờ ơn của Thổ địa Nam Sơn mà có thể tu luyện trong động Minh Châu, cuối cùng cũng đã chờ đợi được đến ngày thay hình đổi dạng; từ hình hồ ly hóa thành dáng người xinh đẹp. Nhưng do ta không hút linh khí nam nhân nên đành phải nghe lời Nam Sơn thổ công, xuống núi hành thiện mới mong giữ được hình hài này, cũng như tu tâm dưỡng tính có thể trở thành chính quả thoát kiếp yêu nghiệt.

Quả là sống ở đời, luật nhân quả - duyên nợ chẳng chừa một ai. Vốn là yêu quái, thân mang đầy yêu khí tai ương quyết không được quá gần gũi với con người trần gian nhưng ta lại đâu thể ngăn cản được tiếng lòng thúc giục mà ở cạnh chàng ta.

Dương Kha - Đại tướng quân của Trấn Thiên Quốc. Ban đầu ta gọi chàng là thiện duyên được trời đất ưu ái ban tặng nhưng sau này chỉ còn có thể nghe chàng nói hai từ nghiệt duyên - không cần lại tự đến.

Cũng chả sao, với yêu quái như ta có một mối duyên chẳng khác nào tu thành chính quả rồi. Chỉ là với chàng, ta thật chẳng đáng được coi trọng, đến tình cảm chân thật mà ta dành riêng cho chàng cũng không được chàng đoái hoài tới.

Ta vốn được gọi là tiểu Bạch; vì bộ lông hồ ly trắng như tuyết. Đến khi gặp chàng, Dương Kha dịu dàng gọi ta hai tiếng "Bạch Tâm", lúc đó ta vui sướng lắm, ta có họ Bạch - chỉ đúng một chữ tên Tâm, mà người đặt tên cho ta lại là người ta yêu quý nhất.

Giờ ta chẳng còn nhớ gặp chàng ở nơi nao nữa, giờ ta chỉ biết về hiện tại, rằng ta với chàng đã là hai đầu đối nghịch, rằng ta chẳng còn giữ nổi một chút niềm thích thú ban đầu mà chàng dành cho ta nữa rồi.

Cứ ngỡ không tàn ác cũng có thể bình yên giả kiếp con người; bên chàng, hầu hạ chàng đến hết kiếp này. Rồi ta lại tiếp tục đợi chàng, tìm chàng hết kiếp sau đến kiếp sau nữa. Vậy mà, kẻ phải ra đi lại là ta; thế cũng tốt phải không? Còn hơn phải sống nhìn chàng rời bỏ ta, chỉ đáng tiếc là chẳng còn ai trên đời có thể đợi ta kiếp sau nữa rồi.

Đôi mắt ta cũng là do chàng chém hỏng, ta nợ chàng chữ giả - chàng nợ ta chữ tình. Ân ân oán oán, yêu quái - con người bao giờ mới dứt. Nay lại là ngày tận tử, lấy nợ đền nợ thế là huề.

Lũ quan sai đã vào tới đây rồi, chúng tháo xích và mở cánh cửa phòng giam kêu kẹt kẹt. Cảm giác sự thô bạo từ cánh tay bám vào bả vai kéo ta đi xồng xộc không chút thương tiếc. Chúng áp giải ta lên một chiếc xe giam đi trước dân chúng. Dù không thể nhìn thấy, vẫn có thể nghe rõ từng lời chửi rủa của những người dân mà ta đã đi qua; họ ném bất cứ thì gì cầm nắm được - phi thẳng cào mặt ta, cơ thể tàn tạ của ta. Một con hồ ly tinh đã không còn sức phản kháng lại những con người yếu ớt kia.

Nhưng dù có hứng chịu bao lời nguyền rủa, nhận bao sỏi đá, trứng thối..v.v.. Cũng không khiến ta đau đớn bằng việc Dương Kha đã từng làm với ta.

Có lẽ bọn người kia sắp thiêu ta đây mà; mùi dầu cùng gió mang hương gỗ thông xộc thẳng vào mũi. Chúng cột chặt thân thể ta vào một cái cọc gỗ rất lớn; trên thân gỗ còn lổn nhổn gai ghim đâm vào da thịt đau nhói. Ta không thốt một lời kêu than, chỉ cắn chặt răng chịu đựng.

Quanh ta còn có mấy gã đạo sĩ; không rõ mặt mũi ra sao. Chỉ nghe thấy tiếng giày miết trên mặt đất, rõ ràng là đang nhảy múa điệu trừ tà, thêm mấy tiếng hát vang rõ lớn nhưng lại chẳng nghe rõ từ nào ra từ nào.

Dương Kha đang đứng từ xa, ta chỉ có thể ngửi thấy được mùi hương đặc trưng từ chàng phảng phất trong không khí hỗn độn. Cạnh chàng lúc này chắc là Ngọc Phù công chúa - vị hôn thê xinh đẹp mà chàng trân trọng nhất.

Toàn thể dân đen bủa vây xung quanh đang bị binh lính cản lại. Chúng hò hét, khinh miệt ta thậm tệ rồi đột nhiên lại lặng thinh không nói câu nào.

" Yêu quái kia! Ngươi còn gì để nói trước khi chết ?"

Bạch Tâm - ta cả đời đến khi chết cũng không làm việc gì phải hổ thẹn với lương tâm. Dù ta có nói ta không làm điều ác, con người trần thế kia cũng đâu có tin. Ta chỉ hận một nỗi, kẻ mà ta tin tưởng, yêu thương nhất lại không tin tưởng ta.

Chợt cười lớn, tiếng cười mới ngạo nghễ làm sao, có chết ta cũng phải chết đường hoàng. Thiên địa thấu tình đạt lý ắt sẽ không trách mắng ta.

Một tên quan viên quát lớn: "Châm lửa!"

Ta biết Dương Kha sẽ chẳng thương xót ta đâu mà. Chàng vẫn lạnh lùng thế, lòng ta quặn thắt, tim lại nhói đau nghĩ về vẻ mặt chàng lần cuối gặp mặt. Ánh mắt ấy - đầy căm phẫn, lời nói ấy - quá vô cảm và đường kiếm của chàng - thật vô tình.

" Dương Kha... Ta một đời yêu chàng, một kiếp hận chàng! Nghiệt duyên cũng được, thiện duyên cũng được. Ta vẫn chấp nhận mối duyên này cùng chàng..."

Lửa cháy ngun ngút, gỗ thông cùng củi tẩm dầu ngay dưới chân đang bắt lửa cháy tí tách. Thân thể ta bám lửa dần bỏng rát từng nơi. Chỉ chút nữa thôi ta sẽ hiện nguyên hình và chết. Sao ta chẳng thể đau đớn quằn quại, ta chỉ thấy lồng ngực nhức nhối như ngập trong hố nước sâu thăm thẳm, lại chợt nhói thắt khiến mắt trực trào những giọt nước mặn đắng.

Dường như ta thoáng mập mờ nhìn thấy hình ảnh của Dương Kha. Khuôn trang lạnh lẽo của chàng, mặc giáp y uy phong lẫm liệt, phong thái hiên ngang biết bao.

Ta vẫn cố mỉm cười, giữa đám lửa cháy bùng bùng. Ta vẫn cố ngân nên một bài thơ đã từng viết tặng chàng khi xưa.

" Hoa nở hoa tàn mộng là ảo

Trăng đầy trăng khuyết tình hư vô

Tương tư một kiếp tròn một khắc

Thuyền quyên phận nữ bạc mệnh ai?"

Từng làn da đau rát, thân dưới đã hiện nguyên hình - hồ ly tình Bạch Tâm nay chỉ còn lại chữ Tâm, lông trắng đã hóa tro tàn.

" Phong ba vũ bão chẳng quản nghi

Trập trùng non nước bước chân đi

Tâm đồng nguyệt thẹn một câu cất

Nguyện để chàng nợ ta kiếp này!"

Linh hồn ta rốt cuộc cũng đã thoát khỏi thân xác chìm trong khói lửa kia. Phiêu bạt trong khoảng không, thân thể tiêu tan - linh hồn vẫn trường tồn; thật kỳ lạ ta hướng đôi mắt ra xa nhìn Dương Kha, miệng khẽ cười mà lệ tuôn rơi.

" Hồ ly tinh Bạch Tâm !"

Có tiếng gọi vang từ đằng sau, ta quay đầu lại nhìn vầng hào quang chói lọi. Hóa ra là một vị thần tiên đến từ thượng giới.

" Tiểu hồ ly Bạch Tâm xin bái kiến Thượng Tiên!" Ta cung kính cúi đầu.

" Ta là Vô Thực Thượng Tuế Cửu Vĩ Hồ . Tấm lòng nhân từ, trái tim hướng thiện của ngươi đã lay động tâm can thiên địa. Ta sẽ ban cho ngươi một nguyện ước để xóa ân oán kiếp này !"

Ta đã làm trời đất cảm động sao? Thật không biết nên vui hay nên buồn đây. Ta muốn về bên Dương Kha, nhưng ta không thể ích kỷ làm theo ý riêng của mình được, chàng chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận nếu ta làm như vậy.

" Vô Thực Thượng Tuế Cửu Vĩ Hồ... Con chỉ có một nguyện ước duy nhất..."

Vị thượng tiên mỉm cười dịu dàng, ta cũng cố nhìn Dương Kha một lần cuối rồi đi đến địa ngục, uống bát canh Mạnh Bà, luân hồi chuyển thế. Trong tâm trí vẫn nhớ tới lời căn dặn của Vô Thực Thượng Tuế Cửu Vĩ Hồ.

" Bạch Tâm hồ ly. Số phận là do Thái Tuế Tinh Quân soạn thư nhưng duyên số là do chính ngươi tạo thành. Nghiệt duyên hay thiện duyên đều là duyên định nên phải trân quý!"

... "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top