Mảnh Ghép nhỏ
Nuối tiếc muộn màng.
Tôi sinh ra trong một gia đình không khá giả cũng không nghèo khó. Ghi đình của tôi sống trong một thị trấn nhỏ, yên bình. Bố và mẹ tôi đều làm nông. Chúng tôi sống trong một căn nhà không phải thô sơ nhưng thoải mái - Căn nhà ống hai tầng.
Nếu ở nông thôn , nghe nhà hai tầng thì thật giàu sang nhưng căn nhà chúng tôi đang ở lại khác. Ba năm đến ở vẫn chưa sơn, đến bộ bàn ghế tiếp khách cũng bằng nhựa.
Con cái trong nhà ngoài tôi ra còn có chị, em gái. Cuộc sống nghe thật đơn sơ nhưng đâu ai biết rằng tôi còn rất nhìêu nỗi ám ảnh.
Chị tôi lên 9 đã biết yêu, học hành không ra gì, thầy cô phản ánh. Bố tôi nóng tính đã đánh và cảnh cáo chị tôi rất nhiều lần nhưng chị vẫn cứ ương. Thế là bao nhiêu bực bội chị tôi đổ lên đầu tôi.
Cuộc sống gia đình vất vả, quần áo đi học không được đẹp, mặt mũi không ưa nhìn, ngốc nghếch vụng về, nói lắp,... Làm tôi luôn tự ti với bạn bè.
Sự trầm tĩnh của tôi bắt đầu phai dần từ khi chị tôi đi học đại học. Tôi trở nên vui vẻ hơn, hòa đồng hơn với bạn bè, không còn tự ti như hồi trước.
Nhưng nỗi ám ảnh lớn trong tôi bây giờ đó chính là YÊU.
Vì yêu mà chị tôi bị bố đánh rất dã man.
Vì yêu mà chị tôi bị các thầy cô cho rằng chơi bời.
Vì Yêu mà chị hay la mắng, đánh tôi.
Tôi rất sợ cái gọi là tình yêu khi chưa tròn 18. Nhưng một lần tôi đã đánh gụp nó, Cố chấp thử yêu một lần. Là cuối năm lớp 10 của tôi.
Lúc ấy anh là một cậu học sinh lớp 11. Anh ở cùng một thị trấn với tôi. Nghe danh rất lâu, gặp cũng rất nhiều lần nhưng nói chuyện hình như là chưa bao giờ.
Lần đầu trực tiếp trạm mặt anh là lúc tôi đang đi qua hành lang lớp 11 thì bị anh ghẹo. Anh đứng chắn trước tôi không cho tôi đi.
" Đi đâu mà vội mà vàng vậy em ''. Anh là một cậu nhóc học hành lêu lỏng, hay trốn học, với thầy cô thì chớt nhả. Nhưng về đến nhà thì là con trai cưng của nhà họ.
khuôn mặt tôi hơi nheo lại, khó chịu. Tôi bước qua chỗ khác để tránh đường cũng bị anh chặn lại.
" Tránh ra nhờ cái." Thực sự là tôi lúc đấy rất chảnh. Tôi không bao giờ nhắn tin trên facebook với bất kì con trai nào. Ngay cả lời nói với con trai cũng rất đanh thép.
" Không thích đấy, em định làm gì anh nào."
" Không làm gì được anh thì tôi cùng lắm là đi đường vòng kia mặc. Mặc dù hơi tối công sức nhưng còn hơn đi đường này." Thế tôi quay lại đi đường bên hông kia. LÚc đấy tôi không biết khuôn mặt anh lúc ấy ra sao.
Tôi đã khác lúc chị tôi còn ở đây rất nhiều. Hay cười và vui vẻ hơn, năng động hơn, Vô lo vô nghĩ. bởi vì tôi biết mình không có khả năng được người ta yêu mến. Tôi chỉ cần họ coi tôi là một phần tử không có gì đặc biệt là điều tốt nhất với tôi.
Khi tối về, mở face thì thấy một loạt tin nhắn của anh gửi cho tôi. Đại loại là xin làm quen. Tôi ngó lơ, không thèm rep.
Ngày thứ hai không có động tĩnh gì nên tôi tưởng bỏ cuộc.
Chiều ngày thứ ba kể từ ngày hôm đó, tôi đưa đứa em họ cùng đi uống trà sữa thì gặp anh cùng đám bạn ở trong đó.
Khi trà sữa được bê ra thì anh cũng rời nhóm bạn mà đi đến chỗ bàn chúng tôi.
'' Em ơi cho anh ngồi cùng được không, bàn bên kia chật quá." thế là không cần nghe ý kiến của chúng tôi mà ngồi xuống.
Tôi nói bóng khóe với con em:" không khí đang trong lành tự nhiên bị một sinh vật lạ làm ô nhiễm thì thật khó chịu à."
" Hình như là thế." Con em bĩm môi gật đầu vẻ đồng ý.
HÀnh động của hai chị em tôi chắc sẽ không thoát khỏi ánh mắt của anh chàng ngồi đối diện.
" Thật thất lễ nhưng mà anh thực sự không thể ngồi nổi ở bàn bên đó."
" Nếu anh đã ngồi rồi thì hai chị em tôi cũng có thể kéo anh ra khỏi ghế sao." Tôi hỏi anh.
" Cũng có thể lắm chứ."
" Anh thực sự coi trọng sức khỏe của hai tụi em đến thế sao.'' Em tôi nói.
" Rất coi trọng."
..............
Cuộc nói chuyện chủ yếu là đấu võ mồm nhưng đã làm cho anh trong cái nhìn của tôi tiến lên một bậc.
Tối về anh lại tiếp tục gửi cho tôi một cái mặt cười. Vì cuộc nói chuyện khá thân chiều nay nên tôi cũng mở lòng nói chuyện với anh. Chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà.
tôi - Anh nhắn nhiều như vậy thực sự không thấy mình tự kỷ sao
anh - Không -_-
tôi - giỏi.... thật không biết mặt dày là thế nào mà...
anh - Em nói vậy anh tổn thương.
Tôi- vậy xin lỗi he.
.........
hàng ngày tôi và anh đều nhắn tin cho nhau cả. Những mẫu tin nhắn cười vui hài hước thực sự tôi rất vui. Anh không cao lắm nhưng cao hơn tui 30cm, anh không đẹp trai nhưng cũng gọi đứng nửa bảng. Tôi và anh nói chuyện cũng khá vui. Nhiều tối anh còn nhắn tin gửi những đoạn video ma hù tui không ngủ được. thật ghét ghê.
Đến một ngày anh nhắn tin cho tôi.......
anh- làm bạn gái anh nhé.
tôi- không muốn.
Anh- Sao???
Tôi- Không thích...
Anh- sao không thích. Anh không được sao.
Tôi- là không muốn yêu.
.................
Lúc ấy tôi thực sự rất muốn đồng ý nhưng tôi không thể. Tôi sợ. Cái nỗi sợ luôn bám theo tôi hàng giờ. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và rồi tôi quyết định chấp nhận anh.
ANh - làm người yêu anh nhá.
Tôi- uk
ANh- thật
tôi- thật mà.
anh <3 <3 <3
.....................
Rồi thế là tôi làm bạn gái anh. Nhưng tôi vẫn còn lo sợ. Tôi sợ mình giống như chị. Những hình ảnh bố đánh chị vẫn hiện ra trong đầu tôi từ lúc ấy.
Tôi còn nghe các anh chị khóa trên kể về anh. Có người nói anh hiền lành, tốt, chơi được. Nhưng điều lo nhất của tôi là anh thay người yêu như thay áo vậy. Còn rất nhiều điều xấu.
Tôi sợ. Nỗi bất an của tôi lại tăng thêm một bậc. Ý chí của tôi không cho phép tôi lại gần anh. Không tiếp tục quan làm người yêu anh nữa và tôi quyết định nói lời chia tay.
Sau không đầy 48 tiếng yêu nhau thì chúng tôi chia tay.
Trong 48 tiếng tôi không nói hay nhắn tin với anh một lần, tôi tắt điện thoại trong một ngày.
Khi mở điện thoại ra tôi thấy anh nhắn tin cho tôi rất nhiều.
Anh- vợ à, vợ sao vậy
sao ko on thế
đâu rồi nhớ vợ nhiều
.....
EM À Chúng mình chia tay đi.
Tôi- Uk
Anh- Ngay từ đầu anh đã sớm biết em coi anh là một trò chơi phải không. Anh đã cố để tin, cố để giữ mối tình này mà sao em lại thế. Thôi Chào em......................
...............................
THế là chúng tôi kết thúc mối tình ở đây. Tôi không biết anh có thích tôi thật hay không nữa. nhưng giờ anh đã không còn liên quan đến cuộc sống của tôi. Tôi vẫn là tôi vui vẻ năng động và sâu thẳm bên trong lớp mặt nạ ấy thật bi thương.
Xử Nữ mà! Ai chẳng yêu thật lòng. LÚc yêu thì lúc nào cũng đa nghi. Rồi để khi chia tay vẫn nhớ về người đó. Thật lâu, thật lâu.
Bây giờ nhìn người ấy bên cạnh một người con gái khác thật đau lòng. NHưng sẽ làm được gì khi mọi chuyện đã qua, đã là quá khứ. Nếu đã có tiếc muộn đấythì cũng chỉ là nuối tiếc muộn màng.
-------------- And---------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top