Truyện ngắn: Vĩnh Biệt
Giữa cánh đồng hoa thơm ngát kéo mãi đến tận chân trời, hắn đặt vòng hoa một cách triều mến lên trên đỉnh đầu của nàng.
Nàng cầm trên tay một đóa hoa lưu ly(forget me not) và đưa tặng hắn.
Lúc đó, biểu cảm của nàng như thế nào?
...
Giật mình tỉnh giấc, hắn nhận ra tất cả là giấc mơ. Thế nhưng, một giấc mơ có thể chân thật đến thế sao?
" Con tính ngủ đến khi nào nữa hả? Dậy chuẩn bị đi thăm chị ba con".
Mẹ hắn mới sáng sớm đã thế rồi, hắn nhạt nhẽo bật dậy nhanh chóng sửa soạn đồ.
...
Một người làm quan cả họ được nhờ, một người đi đẻ cả họ bị phiền. Hắn đứng thờ thẫn nghe tiếng khóc vang vọng trong trẻo của em bé mới sinh.
Sự sống thật sự kỳ diệu đến vậy sao?
Mọi sự sống đều vĩnh đại và thần kỳ đến thế, vậy tại sao chúng ta giết động vật? Để sinh tồn?
Hắn nghĩ rằng đó có lẽ là quy luật của tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé.
Chúng ta là đỉnh của chuỗi thức ăn nên chúng ta có quyền sát sanh những động vật dưới cấp.
Thì ra thế giới này cũng có một mặt như vậy.
....
Vào một hôm trời trong không có một áng mây, ông nội của hắn nằm trên võng nhàn nhã đung đưa.
Hắn qua bên nhà nội chơi, nhưng nói chung rất chán, nguyên cái xóm nhà nội không có ai cho hắn chơi cùng.
Lúc đầu bọn nó còn cho chơi cùng, buổi sau thì chuyển chỗ chơi đến nơi hắn không biết.
Thật khó hiểu.
Ông nội đột nhiên tỉnh giấc và bật dậy, ông như hồi ức lại chuyện gì đó và đi xuống sau nhà.
Hắn đương nhiên hiếu kì đi theo.
Ông của hắn đứng trước cây mận lâu năm ở sau nhà, ông thẫn thờ không biết đang nghĩ tới chuyện gì.
Hắn đứng kế bên đợi chờ ông hắn, dù sao nếu lúc này lên cơn tim hoặc đột tử thì còn cơ hội đưa đi bệnh viện kịp lúc.
Bươm bướm nhảy múa bay quanh, ông hắn đưa tay, điều thần kỳ là chú bướm ngây thơ đậu lên.
Vốn đang rất ngỡ ngàng nhưng điều càng bất ngờ hơn là bàn tay nhăn nheo của ông hắn đột nhiên bóp nát chú bướm rồi thả những mảnh vụng của xác bướm bay theo gió.
" Nói đi, con muốn điều gì ở ta? Thằng quỷ con".
" Chúng ta là gì trong thế giới này?".
"Chúng ta là con người, chứ không lẽ là người ngoài hành tinh?"
" Ông đã nói điều đó mấy chục lần rồi đấy".
Ông nội của hắn vẫn cứ nói câu cũ ơi là cũ:
" Chúng ta là con người bình thường, chúng ta không có thẩm quyền phán xét người khác".
" Vậy vì con người cao cấp hơn những sinh vật khác nên chúng ta được phép giết hại chúng?".
"...".
" Vậy giải sử có một 'thực thể' cao hơn con người, vậy nó có thể phán xét chúng ta không?".
"...".
" Thật lãng phí thời gian", hắn xoay người lại muốn rời đi.
" Chờ đã...".
Hắn kì quái quay lại thì giật mình gặp ông hắn trợt ngã trên đất.
Hắn hoảng loạn chạy lại đỡ ông nội lên muốn đưa ông hắn nghỉ ngơi chỗ nào rồi gọi điện thoại đi bệnh viện kiểm tra.
" Ông già rồi! Không thể quản cháu thêm được nữa, cháu không thể... sống cuộc sống bình thường sao?"
Hắn không đáp lại.
...
Rất may mắn khi đi bệnh viện kiểm tra thì ông hắn chỉ bị trật xương nhẹ, nghỉ ngơi nhiều là được.
Lần đầu tiên, hắn mới biết được con người cũng sẽ già yếu, những gì không làm thì sẽ không còn sức để làm.
Có lẽ, chúng ta nên quý trọng thời gian bây giờ, để đến khi về già không hối hận.
Chuyện ảnh hưởng rất lớn với hắn là chuyện bạn thân của tôi bị bệnh rất nặng phải nhập viện tiếp theo.
...
Khung cảnh ồn ào trong lớp, hắn yên ắng ngồi luyện viết văn theo khuôn khổ đáp án.
Môn ngữ văn chỉ cần viết trúng được đáp án gần nhất là được điểm, những ai bị tình cảm chia phối thường rất khó điểm cao môn học này.
Hắn nghĩ vậy.
Cô giáo đột nhiên nói:
" Bạn My là cô nhi khó khăn bị bệnh hiểm nghèo nên cô nghĩ các em có thể quyên góp tiền để giúp đỡ bạn".
" Dạ vâng".
Khi hết tiết, cô giáo vừa bước một chân ra cửa lớp thì:
" Haha, con nhỏ đó nhập viện rồi, nên hèn gì thấy không khí hôm nay tốt thật"
" Còn phải nói, mỗi ngày tao thấy nó là cứ như thấy dong nó bám vô người vậy đó, nghèo một bộ đồ mặc quài".
" Từ ngày đầu tao đã không thích nó rồi, vừa quê mùa mà hay cười, thấy mà ghét".
...
Cô giáo ôm giáo án giả vờ không nghe gì và bước đi khỏi lớp.
Trong cái xì xào bàn tán um sùm, hắn dẹp tập sách đứng lên và xách ba lô đi về.
...
Bệnh viện đa khoa khu vực Châu Tân.
" Ồ? Vậy sao!".
Hắn cứ có cảm giác nàng không bất ngờ gì cả, hắn cắt quả táo thành những con thỏ xinh đẹp và thả lên đĩa.
My nằm trên giường bệnh, tóc đã rụng hết do xạ trị, nàng vươn tay cầm lấy một miếng, đôi mắt trong sạch ấy của nàng nhìn miếng táo một cách lấp lánh.
Có con sâu, nàng bình tĩnh lấy ra rồi nói:
" Chúng ta giống như miếng táo này và bọn họ chính là con sâu, nếu như ta lấy ra kịp thời là được".
Hắn nhìn miếng táo thật lâu rồi nói:
" Nếu nói vậy, dù miếng táo bị sâu hay không thì kết cuộc cuối cùng đều bị người ta ăn hết, không phải sao?".
" Anh nói không sai nhưng cũng thật tiêu cực nha! Nếu quả táo bị sâu ăn hư hết thì sao?".
" Thì quăng thùng rác kết thúc số phận của nó".
" Hihi, vậy em sẽ không để bản thân bị hư để bị quăng thù rác, em để dành nó cho anh ăn".
My mỉm cười chân thành, bàn tay lạnh lẽo của nàng nắm lấy tay hắn và tham lam chiếm lấy hơi ấm. Đôi mắt nàng hơi đượm buồn nhìn ra ô cửa sổ.
" Nhắc mới nhớ, em yêu cầu đặt giường bệnh gần cửa sổ làm gì vậy, rất lạnh".
" Chẳng phải phong cảnh rất hữu tình sao? Em nghĩ trước khi em chết thì không biết có ai sẽ vì em vẽ chiếc lá mùa thu không ấy mà".
" Anh sẽ vẽ".
" Em xin nhận tấm lòng, thế nhưng vẽ thì thôi đi".
Nói thật, tài vẽ tranh của hắn thua cả học sinh tiểu học.
" Anh về đi, em sẽ sớm hết bệnh để đi học cùng anh nha!".
Không ai trả lời, hắn im lặng không rõ quay người rời đi.
Nàng nhìn theo cánh cửa thật lâu, thật lâu và thật lâu sau đó than thở.
" Vĩnh biệt".
...
Con người khó tránh khỏi sẽ có một lúc nào đó bản thân bị bệnh. Bệnh lúc thì ồn ào biểu hiện dữ dội, lúc thì yên tĩnh lặng lẽ khiến người khó bề phát giác, lúc thì an toàn và lúc thì nguy hiểm trí mạng.
Đứng trước ngôi mộ của My, hắn thả một cánh hoa bách hợp trên ngôi mộ.
Lúc này đây, hắn đã nhớ ra người con gái trong giấc mơ về cánh đồng hoa.
- Trong giấc mơ đó... người đó là em, đúng không?
Ngôi mộ lạnh như băng của My không thể trả lời câu hỏi.
- Thì ra trong giấc mơ đó là... em đang khóc.
...
Sự sống chính vậy, yếu ớt trước thế giới này, sự sống thật là nhàm chán, sinh lão bệnh rồi cuối cùng cũng tử.
Vậy, chúng ta tồn tại có ý nghĩa nào không? Hay cuối cùng chỉ là con rối của thế giới này. Hay là, chúng ta là sản phẩm ngoài ý muốn của thế giới này, có thể lắm đó chứ!
Lớp học ồn ào náo nhiệt nhưng hôm nay lại vắng lặng.
Trong khung cảnh đó, hắn lặng lẻ đứng giữa trung tâm lớp với nụ cười rạng rỡ, xung quanh chỉ toàn màu đỏ rực, tất cả mọi thứ đều bị xoắn vỡ khiến phòng học thật trống trải.
Hắn vui sướng ca thầm trên hành lang, hắn đi qua lớp học nào thì lớp đó đều nhuộm đỏ, thế giới của hắn chỉ còn lại những màu sắc đơn giản ngây ngô.
- Thật là một cảm giác khó chịu.
---
Đã xong( 9/10/2025).
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top