Văn Án
⚠️Truyện không liên quan đến bất kì yếu tố nào của lịch sử, là do bản thân mình nghĩ ra. Sẽ có một số tên gọi quen thuộc nhưng không đúng với sự thật lịch sử. ⚠️
Tóm tắt: Công tên Duệ Minh là thừa tướng Nguyên Quốc. Hắn đơn phương thanh mai trúc mã của mình Tư Hạ là Quốc Sư của Nguyên Quốc, cũng là Hoàng Hậu của Hoàng đế Nguyên Phong Nguyên Quốc.
Thụ là Mạc Y Ninh, gia đình thương gia khá giàu có vùng Giang Nam. Y Ninh cũng là bạn học của Duệ Minh và Tư Hạ. Có đều từ nhỏ đã không được thông minh, biết đọc chữ đã là may mắn, nhưng trời không diệt ai, y thân thể khỏe mạnh, là một nhân tài võ thuật. Cha của y vui mừng mời các danh võ khắp nơi về dạy. Cuối cùng cũng đậu Võ Trạng Nguyên làm rạng danh gia tộc.
Y không được thông minh nên y rất ngưỡng mộ những người có trí hơn người. Đặc biệt là Duệ Minh, người đồng môn với mình, hắn luôn được ân sư khen hết mực. Cũng nhiều lần chỉ dẫn y, y rất cảm động, ai cũng chê y ngốc không chịu chơi cùng, cũng không ai chịu chỉ bài cho y. Kể từ khi ấy, y quyết tâm luyện võ, mong muốn sau này có thể đứng cạnh Duệ Minh, mãi mãi không rời xa.
Trên chiến trường đẫm máu, một thân hắc y, tay phải cầm kiếm, tay trái nắm chặt một chiếc thắt lưng đã bị phai màu, chỉ may cũng bung ra. Một mực nắm chặt như thể hắn vẫn luôn bên cạnh, mỗi một vết thương bị chém xuống chính là vì y mà chịu đựng. Từng chút một mong người sẽ nhớ đến mà thương xót cho y.
Một đời dõi theo người, nhưng người lại sánh bước bên người khác, nâng đỡ người, sợ người đau sợ người ốm. Cuối cùng cũng là đưa người cho người khác. Nếu là kẻ bình thường có lẽ hắn sẽ giết chết kẻ đó, nhưng đó lại là Hoàng đế trên vạn người, lại là người trong lòng của Tư Hạ bấy lâu nay. Không muốn? Làm được gì chứ, chỉ mong người có thể hạnh phúc. Những đau đớn, khổ nhục hãy để ta thay người gánh lấy, vì người mà tồn tại, cũng sẽ vì người mà mất đi. - Duệ Minh
Có lần y hỏi Duệ Minh:" Sao lại yêu hắn? Ta không tốt sao?"
" Ngươi rất tốt."
" Vậy ngươi có yêu ta không?"
"Không"
Lời nói nhẹ nhàng thốt lên, nhưng lại như một lưỡi kiếm sắc nhọn được mài dũa lâu ngày. Chỉ chờ cơ hội đâm một nhát thẳng vào tim, vạch ra từng chút từng chút một, mang hết nhưng tâm tư, tình cảm của mười mấy năm ấy đều lôi hết ra ngoài....vứt bỏ.
Hoành thượng ban hôn, cả kinh thành cùng nhau chúc mừng, tướng quân có được người thương, trên mặt luôn nở nụ cười.
" Tân lang mượn rượu tỏ tình, vấn
Động phòng, tân nương lệ đẫm gối?
Trăm sai, vạn sai đều do ta
Một đời một kiếp chỉ yêu người
Nguyện lay động lòng quân
Một thân sa trường, tâm đã chết
Nhắm mắt ngẫm lại
Nhân sinh như mộng
Người tỉnh, mộng tàn
Đời người như kịch
Người tản, kịch tan
Thiên hạ rộng lớn
Nghĩ , bất tương phùng"
Đứng trên lầu cao nhìn xuống mới thấy thế sự vô thường, không theo ý nguyện. Thế gian xinh đẹp, đầy màu sắc, nhưng chỉ toàn cay đắng hận thù. Bản thân làm sai ắt phải trả giá, nhưng cái giá quá đắt, chỉ mong dùng cả một đời để đổi lấy một chút thương hại của người.
Yêu một người đã khó, hận một người càng khó, nếu đã yêu người, nguyện người một đời bình an. Cả cuộc đời y là do người khác chọn, ngốc nghếch cũng không phải do y chọn. Chỉ duy nhất yêu hắn là do y chọn, nhưng lựa chọn ấy là sai lầm lớn nhất đời. Mong người có được người thương, bản thân ra sao không quan trọng, cũng chỉ là một sinh mạng nhỏ bé, sao có thể lay động tâm của người. Vậy, hẳn người nhỏ bé ấy đổi lấy người quan trọng hơn. Dù sao thế gian này y cũng đã không còn nơi nương tựa, chết đi rồi, ai có thể vì y mà rơi một giọt lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top