Tại Tâm
Bẫy Bí Ngô
[Oneshot] TẠI TÂM
Tác giả: Bí Ngô aka Bí Bứt Bông aka Bí Ngây Thơ
「©Bí Ngô: https://baybingo.wordpress.com」
*
Thể loại: Oneshot, cảm hứng lịch sử, cổ trang, HE.
Đây là câu chuyện lấy cảm hứng từ Phật hoàng Trần Nhân Tông và hoàng hậu Bảo Thánh - con gái Trần Hưng Đạo.
Phần lớn diễn biến được hư cấu viết dựa theo trí tưởng tượng của tác giả, chỉ có một vài diễn biến lớn dựa vào chính sử. Vì vậy, xin đừng đánh đồng chính sử với nội dung của truyện.
*
Tình trạng: Đã hoàn thành
*
Nhạc nền:
Link đọc truyện trên Facebook: TẠI TÂM
Các bạn có thể comment ở bài viết trên Facebook hoặc trên Blog này của Bí.
TẠI TÂM
Phật nói, kiếp trước phải năm trăm lần ngoảnh lại nhìn nhau, kiếp này mới được một lần tình cờ gặp gỡ.
Nên có lẽ, kiếp trước thiếp là chiếc bóng của ngài.
I.
Trong ánh mắt người ấy không có nàng.
Không phải lạnh lùng. Thậm chí còn ấm áp.
Không phải chán ghét. Thậm chí còn phảng phất chút tiếc thương.
Thế nhưng, ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã biết cuộc đời này mình vĩnh viễn chỉ có thể là một cánh hoa vô tình vương lại trên bờ vai người ấy mà thôi.
Có duyên, nhưng duyên lại chẳng đủ dày.
II.
Cơn mưa phùn dai dẳng kéo dài từ lúc xế chiều cuối cùng cũng tạnh. Tiếng nước tí tách nhỏ xuống từ mái hiên càng lúc càng thưa. Chỉ còn tiếng gió đều đều phả qua khe cửa, lay động những ngọn nến yếu ớt thoang thoảng hương hoa thất lý hương. Cô quạnh, mông lung, như kéo màn đêm dài ra vô tận.
Nàng chập chờn mở mắt, rồi lại chập chờn nhắm mắt, cũng không nhớ rõ đã lặp đi lặp lại hành động ấy bao lâu. Chỉ biết mỗi lần tỉnh giấc ánh sáng trong phòng lại nhạt nhoà hơn một chút, tấm chăn bông đang phủ trên người cũng lạnh hơn một chút.
"Nàng vẫn chưa ngủ sao?"
Giọng nam trầm ấm bất chợt vang lên giữa căn phòng yên ắng khiến nàng thoáng giật mình.
"Nàng sao vậy?" Chiếc bóng lờ mờ chầm chậm tiến lại gần nàng, mang theo chút hương trầm rất nhạt. "Sắc mặt nàng không tốt lắm."
Nàng định đáp lại lời chàng, nhưng cổ họng đau đớn, chỉ có thể lắc đầu. Sau đó lại mơ mơ màng màng cảm nhận ngón tay người ấy đang nhè nhẹ đặt lên bắt mạch cho nàng, đắp chăn cho nàng, bón thuốc cho nàng.
...
Lúc nàng tỉnh giấc, đã là quá nửa đêm.
Tiếng giấy chạm vào nhau soàn soạt kéo nàng ra khỏi cơn mê. Nàng ngồi dậy loạng choạng bước xuống giường, nhìn lướt qua những vòng hoa trang trí cho đêm tân hôn lờ mờ hiện lên giữa căn phòng. Lúc này, nến trong phòng đã tắt đi gần hết, chỉ còn một ngọn nhỏ đang lập loè cháy ở góc phòng.
Một tay cầm sách, một tay cầm bút, vạt áo nhuộm đẫm ánh trăng. Dưới ánh nến hắt hiu, bóng người thanh niên ấy trải dài trên bức vách. Vương giả mà giản dị, tao nhã lại nghiêm trang.
"Nàng dậy rồi sao?" Chàng nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống bàn, nhìn sang nàng quan tâm hỏi. "Đã thấy khoẻ hơn chưa?"
"Nhờ ơn thái tử, đã khoẻ hơn nhiều." Nàng cúi đầu điềm đạm cất lời.
"Tại sao bệnh như vậy lại không báo cho người trong cung biết, lỡ như trở nặng thì sao?" Ánh mắt chàng nghiêm khắc, nhưng giọng điệu khi chất vấn lại rất ôn hoà.
Nàng vốn định giải thích, nhưng sau đó lại không muốn nhiều lời, chỉ cung kính chắp tay theo lễ: "Đã phiền thái tử." Nói xong, lại trở về giường.
Chàng lặng lẽ nhìn theo bóng nàng khuất dần sau tấm rèm châu. Giữa đêm đông tĩnh mịch, nàng nghe tiếng lật sách của chàng khựng lại.
"Xin lỗi..." Đó là lần đầu tiên nàng cảm giác được sự bối rối nơi chàng thanh niên ấy. "Có những thứ... ta không thể cho nàng."
"Tình yêu?" Giọng nàng có phần bông đùa giễu cợt, lại phảng phất chút chua xót mơ hồ mà chính nàng cũng không hiểu nổi.
Nàng đang cảm giác thế nào? Nàng nên cảm giác thế nào?
Mười sáu tuổi, nàng cũng từng mơ mộng, nhưng từ lúc cùng chàng làm lễ thân nghinh, nhìn vào ánh mắt dịu dàng nhưng lại như cách xa nghìn dặm ấy, chút mơ mộng trẻ con trong nàng đã sớm tan biến mất rồi.
"Ta sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể." Chàng nhìn đăm đăm bức rèm đã khép, giọng dường như bị sự ray rứt trong lòng làm nhẹ hẫng đi. "Nếu mai này ta có đối xử với nàng không được như nàng mong đợi, thì đó là ta sai, chứ không phải lỗi do nàng."
"Thái tử không cần phải bận lòng." Những lời nhún nhường của chàng khiến lòng nàng dịu lại. Sinh ra trong gia đình hoàng tộc, sao nàng lại không biết đến những giới hạn của một cuộc hôn nhân chính trị. "Tôi cũng không mơ ước cao xa. Chỉ cần đôi bên tương kính như tân, khiến hai chi Tức Mặc và Vạn Kiếp luôn hoà thuận đồng lòng, xây dựng Đại Việt quốc phú binh cường, đối với tôi như thế là quá đủ."
Chàng im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng: "Trời cũng sắp sáng rồi, nàng tranh thủ ngủ thêm một chút đi."
"Không ngủ được." Sau khi thẳng thắn với nhau, lòng nàng cũng thanh thản hẳn, trong phút chốc cũng quên mất lễ nghi. "Ngài đang đọc sách gì? Có thể đọc lớn một chút cho tôi nghe với được không?"
"Đây là kinh Phật, chỉ sợ nàng nhàm chán." Chàng cười.
"Không sao, mẹ tôi cũng thường đưa tôi đến chùa nghe giảng đạo." Nàng bước đến bên bàn, thắp thêm đôi ba ngọn nến nữa lên, sau đó lại trở về giường. Hành động ấy khiến chàng có chút bất ngờ.
Thật ra nàng vốn không phải người thích nói nhiều như vậy. Chàng cũng không phải người lúc đọc kinh ánh mắt lại thỉnh thoảng lạc sang hướng khác.
Chỉ là thế sự xoay vần, trong đêm ấy, không hẹn mà gặp, hai người lại lẳng lặng bước ra khỏi vòng tròn mà trước nay họ vẫn luôn tự vẽ cho mình.
III.
Những ngày sau đó, đêm đêm chàng đều nghỉ lại ở phòng nàng. Có những lúc chàng về khi nàng đã ngủ say, có những lúc nàng vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng lật sách quen thuộc ở góc phòng. Nếu gặp, họ chào nhau. Sau khi chào, lại mỗi người một góc.
...
Một ngày, hai ngày...
Một tháng, rồi hai tháng...
...
Chàng càng ngày càng đắm chìm trong Phật pháp.
Quan gia cảm nhận được niềm đam mê quá lớn nơi chàng, không cho phép chàng mời tăng lữ vào cung học đạo, nỗi thất vọng trong mắt chàng hằng đêm lại hiện rõ dưới ánh đèn. Hoàng hậu khuyên can chàng, dùng nước mắt để lay động lòng chàng, nhưng chàng cũng chỉ hứa đấy, rồi đến đêm lại đứng lặng dưới trăng, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía ngọn tháp chùa Khai Quốc.
Nàng là người duy nhất chứng kiến tất cả, nhưng lại không thể làm gì. Người khác không hiểu, nhưng nàng thì rõ hơn ai hết: trong lòng chàng, nàng chẳng qua chỉ là người cùng tồn tại dưới một mái nhà. Tồn tại, chứ không phải sống.
Thế rồi có một lần, giữa khuya, trong cơn mơ nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng chàng cạnh giường mình. Vỏn vẹn một câu:
"Ta xin lỗi."
Chiếc chăn bông nằm lệch bên một góc giường, đêm ấy đã có ai đắp lại cho nàng.
Đến khi nàng giật mình tỉnh giấc, chàng đã không còn ở đấy.
Cũng không còn ở kinh đô.
...
.
.
.
Nàng lên Yên Tử tìm chàng vào một ngày gió lạnh cuối tháng ba.
Không cung nữ, không tuỳ tùng, không xe kiệu.
"Nàng trở về đi, đừng cố khuyên ta." Chàng quay lưng về phía nàng, ôn tồn nhưng kiên quyết.
"Ngay cả lời của phụ hoàng và mẫu hậu cũng không lung lạc được ngài, người vợ chỉ có danh không có phận như tôi làm sao dám tự nhận lấy sứ mệnh to lớn ấy." Nàng cười nhạt, nhấp môi một ngụm nước suối vẫn còn lạnh ngắt. "Tôi cũng chuẩn bị xuất gia, lần này đến đây chẳng qua chỉ là tiện đường trả lại ngài quyển kinh Phật đã mượn hai tháng trước. Từ nay về sau, giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa."
"Đang yên đang lành sao nàng lại xuất gia?" Chàng giật mình xoay người lại.
"Trên đời này có hai loại người muốn gửi thân nơi cửa Phật. Thứ nhất là những người tự thấy mình có tuệ căn, giống như ngài. Thứ hai là những người không còn nơi nào để đi, giống như tôi." Nàng ngồi xuống, chân xếp lại, hai bàn tay đặt ngay ngắn lên đùi, nhìn thẳng vào chàng. "Tôi là con gái trưởng của chi Vạn Kiếp, ngài nghĩ các bậc cha chú của tôi sẽ nuốt được mối nhục khi tôi chỉ mới kết hôn hơn ba tháng đã bị bỏ rơi sao? Chỉ e đến lúc đó một bên thì muốn rước tôi về để gả cho người khác, một bên thì muốn giữ tôi lại để làm con tin, đề phòng gia tộc tôi vì phẫn nộ mà tạo phản. Cứ giằng qua giằng lại như thế, thật thật giả giả cuối cùng cũng khó phân biệt được. Tôi không dám gánh cái danh khơi nguồn nội chiến, chỉ còn cách xuất gia để tránh bị hai phe giành giật."
Nói rồi, nàng đặt quyển kinh Phật lên bàn, nhẹ nhàng đứng dậy bước ra cửa.
"Ngài cũng không cần áy náy. Từ năm tám tuổi khi ý thức được thân phận của mình, tôi đã biết một khi sinh ra trong phú quý vinh hoa, chuyện thân bất do kỉ là không tránh được. "
Bóng nàng mờ dần dưới ánh trăng non.
.
Lúc chàng đuổi ra đến cổng chùa, nàng đã mất hút trong đêm.
Muốn đến am ni cô phải băng qua một cánh rừng. Mà cánh rừng ấy, dạo này lại thỉnh thoảng có người bị thú dữ tấn công.
Nghĩ đến nàng một thân một mình lạc giữa rừng hoang, sống chết khó lường, lòng chàng chợt như thắt lại. Chàng thậm chí còn không kịp báo với những người khác trong chùa, chỉ rút một thanh tre dựng bên tường làm vũ khí phòng thân, rồi cầm theo đèn lồng xăm xăm tiến vào cánh rừng đen mình chưa đặt chân đến một lần. Trong cái rét căm căm ấy, lúc đi, trên người chàng cũng chỉ có một manh áo vải.
.
Mùi máu tươi nồng đậm lan đi trong gió đưa chàng đến chỗ nàng.
Dưới bóng trăng mờ, nàng nhợt nhạt gượng người tựa vào thân cây, thở dốc, máu từ lưỡi kiếm trên tay vẫn còn chảy đều đều xuống đất. Nhìn thấy chàng hốt hoảng cầm ngọn đèn đã gần tắt lao về phía mình như một mũi tên, ánh mắt nàng thoáng ngỡ ngàng.
"Sao ngài lại ở đây?" Nàng đứng thẳng dậy, dùng tay áo lau vội vầng trán bết mồ hôi.
Chàng lo lắng nhìn những vết máu loang lổ trên vạt áo nàng, nhíu mày: "Nàng có sao không? Có bị thương không?"
"Không sao, là máu hổ." Nàng lắc đầu. "Con hổ này đã già yếu lắm rồi. Năm ngoái cùng cha và các anh đi săn, từng đối phó một con còn khoẻ hơn cả con này."
"Đó là ban ngày, còn đây là ban đêm!" Chàng gắt lên.
Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm trọng của chàng. Đột nhiên lại cảm thấy đó là gương mặt buồn cười nhất mà mình từng biết.
"Tay nàng bị thương rồi, ở chùa có thuốc." Nói rồi, chàng xoay lưng về phía nàng, hơi khom xuống. "Lên đi."
Nếu là ngày thường, có lẽ nàng đã chối từ chàng. Thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, có lẽ vì kiệt sức, cũng có lẽ vì một thứ xúc cảm bất chợt nào đấy vừa len lỏi trong lòng, nàng đã quyết định giao phó cả quãng đường còn lại cho chàng.
"Ta sẽ về kinh." Mắt chàng vẫn hướng về phía trước, bước chân khoan thai không nhanh không chậm.
"Ừm." Nàng gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, từ từ gục xuống vai chàng. "Tôi mệt quá, có thể chợp mắt một lát không?"
Giọng chàng hoà vào ánh trăng thanh.
"Vậy ta sẽ đi chậm hơn một chút."
IV.
Trở về kinh đô, cuộc sống của nàng vẫn trôi qua bình lặng như thuở trước. Có khác chăng là những lần tình cờ chạm mặt nhau, những câu hỏi xã giao thông thường giữa hai người chẳng biết từ lúc nào đã đi càng lúc càng xa. Ban đầu nàng cũng có chút không thoải mái, nhưng chàng đã hỏi, nàng không thể lạnh nhạt bỏ đi, đành phải trả lời. Lâu dần cũng thành quen.
Mấy tháng đầu lúc mới về kinh chàng thường xuyên ăn chay, cả người gầy rộc, khiến hoàng hậu mỗi lần nhìn chàng lại phải cố gạt lệ đi. Về sau, chàng chiều lòng bà không ăn chay nữa, nhưng ánh mắt mỗi lần lướt qua đĩa thịt đều có vẻ tần ngần.
"Chim thú có sinh mạng, chẳng lẽ cây cỏ không có sinh mạng sao? Ngài đọc bao nhiêu sách vở lẽ nào không biết cây cỏ cũng có sinh ra cũng có chết đi? Hay chỉ vì lúc bị người ta lôi khỏi đất chúng không biết kêu la nên ăn chúng được xem là thiện, còn ăn thịt ăn cá bị xem là ác?" Nàng nói xong lại từ tốn ngồi xuống bàn ăn, nét mặt bình thản, chỉ là không nhìn chàng nữa.
Đầu đũa chàng dừng lại trên bát nàng.
"Ăn da nhiều không tốt. Đưa ta."
Nàng ngẩn người nhìn chàng nuốt trọn mẩu thịt gà vào miệng, ánh mắt như cười.
Nửa tháng sau, hoàng hậu mời Tuệ Trung Thượng Sĩ vào cung, chiều chiều cùng chàng đàm đạo. Không ai rõ suốt ba tháng kia hai người họ đã nói những gì. Chỉ biết lúc thượng sĩ trở về Vạn Kiếp, chàng đã thay đổi rất nhiều.
...
Công vụ phụ hoàng giao cho chàng xử lý càng lúc càng nhiều, có đêm mãi đến giữa khuya mới trở về phòng. Trên chiếc bàn trà đặt giữa phòng, cứ đôi ba bữa lại có một món bánh là lạ hay hay nào đó, khiến chàng mỗi đêm mở cửa phòng lại háo hức mong chờ.
"Sao đến giờ còn chưa ngủ?" Chàng cúi người khoác áo lên vai nàng, giọng trầm trầm.
Nàng cười gượng: "Vừa từ chỗ mẫu hậu về."
Biểu cảm của nàng không qua khỏi mắt chàng.
"Nàng và mẫu hậu đã nói chuyện gì?"
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là bàn về việc tổ chức Trung Thu."
Đôi tay chàng đặt lên vai nàng, xoay gương mặt nàng về phía đối diện mình. "Mẫu hậu hỏi về việc viên phòng của chúng ta phải không?"
Nàng khẽ gật đầu.
Chàng chăm chú nhìn nàng, tay vẫn giữ chặt lấy vai nàng: "Thế nàng có nguyện ý không?"
"Tôi..." Nàng ngập ngừng nhìn chàng, sau đó lại tránh đi.
Chàng buông nàng ra, mỉm cười trấn an nàng, rồi đưa nàng đến bên giường. "Khuya rồi, ngủ sớm đi."
Nến tắt, rèm buông.
Chàng nằm trên trường kỷ, trằn trọc cả canh giờ.
Nếu chàng không phải thái tử, nàng có lặn lội đến Yên Tử tìm chàng, liều lĩnh vào rừng hoang để khiến chàng hồi tâm chuyển ý không?
Nếu Tuệ Trung Thượng Sĩ không phải bác ruột của nàng, nàng có dốc lòng dốc sức để thuyết phục phụ hoàng cho phép chàng theo ông ấy nghiên cứu Phật pháp không?
Nếu như giữa họ không phải là một cuộc hôn nhân chính trị, trong lòng nàng, có chàng không?
"Thái tử..."
Chàng ngồi bật dậy: "Nàng sao vậy? Sao còn chưa ngủ?"
"Chẳng hiểu sao lại không ngủ được." Nàng đáp, có vẻ hơi áy náy. "Tôi có đánh thức ngài không?"
"Sao lại gọi ta?" Chàng không trả lời câu hỏi của nàng, mà đáp lại bằng một câu hỏi khác.
"Đột nhiên nghĩ nếu nghe ngài đọc kinh Phật có lẽ sẽ ngủ được." Giống như đêm tân hôn hôm ấy.
"Giọng ta chán đến thế sao?"
"Ngài nghĩ sao?" Nàng lách người qua khỏi rèm, trong bóng tối, mỉm cười nhìn về hướng chàng nằm.
Vào thời khắc ấy, những băn khoăn trong lòng chàng bỗng chốc đều nhạt đi như một làn sương mỏng dưới nắng mai.
"Mà thôi, ngài ngủ sớm đi, mai còn phải lên triều."
Chàng thấp giọng: "Để ta đọc cho nàng."
V.
Trung thu năm ấy cả hoàng cung ngập trong sắc pháo, yến tiệc linh đình, ca múa triền miên đến tận nửa đêm.
Lúc trở về phòng, mặt chàng đã ửng hồng. Nàng thấy vậy liền vội vàng sai cung nữ chuẩn bị trà giải rượu, sau đó lại dùng khăn ướt cẩn thận lau mặt cho chàng.
"Ta thích nàng, nàng có thích ta không?" Chàng thình lình giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm, đôi môi toả ra hơi men nhàn nhạt.
Nàng gật đầu: "Tôi cũng thích ngài."
"Không không, cái ta nói là yêu." Môi chàng áp lên trán nàng. "Nàng có yêu ta không?"
"Tôi không trả lời người say." Nàng gạt chàng ra.
"Ta không say." Khoé môi chàng khẽ cong lên. "Chẳng qua là có một số chuyện trước nay bản thân vẫn không vượt qua được, muốn thừa dịp này mượn rượu làm liều." Bàn tay chàng dịu dàng vuốt dọc má nàng, đôi môi nóng hổi đặt xuống môi nàng một nụ hôn run rẩy. "Nàng có nguyện ý trở thành vợ ta không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, nhìn sâu vào đôi mắt đang chan chứa ánh tình.
"Tôi nguyện ý."
"Nàng không đỏ mặt sao?" Chàng nhìn nàng trêu chọc.
"Đỏ mặt hay không, chẳng phải những chuyện xảy ra sau đó cũng như nhau sao?"
Chàng phì cười vuốt tóc nàng.
...
Bóng tối bao trùm lấy căn phòng. Hương trầm lãng đãng giữa tầng không, hoà vào chút hương mai lâng lâng nhè nhẹ toả ra từ mái tóc nàng.
Chàng âu yếm ôm nàng trong vòng tay vững chãi, hôn lên cổ nàng, dịu dàng cất tiếng:
"Giờ nàng đã đỏ mặt chưa?"
...
.
.
.
Chàng lên ngôi hoàng đế, triều chính nặng nề. Nàng không thể giúp được chàng nhiều như trước nữa, chỉ có thể làm thật tốt việc quản lý hậu cung, tổ chức đội nữ binh phòng vệ, đốc thúc cung nhân dệt lụa nuôi tằm. Quân Nguyên ngoài kia như hổ đói chực chờ. Chàng vừa nhìn thế giặc vừa từng bước từng bước một mộ binh tuyển tướng, xây dựng hậu phương, hành xử mọi việc đều cẩn trọng không dám lơ là. Chỉ mấy năm, thế mà đã già dặn hẳn đi.
"Ta chịu khó xây dựng đất nước giàu mạnh hơn một chút, sau này con chúng ta kế nghiệp sẽ đỡ vất vả hơn một chút."
Nàng nhìn chàng, rồi lại nhìn sang hai đứa trẻ đang hí hoái tập viết phía góc phòng, lòng chợt dâng lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Chàng nhìn theo ánh mắt nàng, sực nhớ ra điều gì đó.
"Nàng có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
"Trung Thu mười năm trước?"
Chàng lắc đầu: "Là Tết mười chín năm về trước. Đó là lần đâu tiên mẫu hậu đưa ta về Vạn Kiếp." Ánh mắt chàng hướng về phía nhành bạch mai khẳng khiu bên cửa sổ. "Lúc ấy ta đi chơi về muộn, vào phòng anh cả của nàng thấy có một đĩa bánh dày liền không cầm lòng được ăn một cái. Không ngờ sau đó lại có một con bé đầu giắt đầy hoa mai trông rất buồn cười chạy xộc vào, cau mày nhăn trán ôm đĩa đếm lại từng cái bánh. Phát hiện thấy mất một cái, liền nắm cổ ta gầm gừ đòi đánh."
"Thiếp... thiếp khi ấy chỉ mới có bốn tuổi thôi." Nàng xấu hổ. "Lại là lần đầu tiên làm bánh, dĩ nhiên cái nào cái nấy quý như vàng."
"Điều đáng nói là lúc người lớn nghe tiếng động đẩy cửa vào, con bé ấy lại khóc oà lên, cứ như kẻ hiếp đáp là ta, khiến mẫu hậu trách mắng ta không ngớt." Chàng vuốt nhẹ mái tóc nàng. "Trong suốt cuộc đời tĩnh lặng của ta, có thể nói đó là lần đầu tiên ta biết ghét một người. Thật không ngờ, mười mấy năm sau, người khiến ta biết yêu lại cũng chính là nàng."
Nàng ngẩng nhìn chàng, nhỏ giọng: "Ngài có bao giờ hối hận việc năm ấy đã nghe theo thiếp nhận lấy gánh nặng của bậc đế vương không?"
Là người thân cận nhất bên chàng, làm sao nàng lại không cảm nhận được khát vọng năm ấy của chàng bấy lâu nay vẫn chưa bao giờ tắt. Chẳng qua chỉ là bị thế sự, và nàng, từng ngày từng ngày một phủ lên ấy một lớp tro.
"Nếu trả lời là có..." Chàng khẽ mỉm cười, cúi xuống vân vê cánh hoa trắng muốt vừa theo gió vương trên mái tóc nàng. "Vậy chẳng hay hoàng hậu định bù đắp cho trẫm thế nào đây?"
Nàng tựa vào lòng chàng tìm hơi ấm. "Ngài muốn thế nào thì thế ấy."
"Ta muốn nàng hạnh phúc." Chàng choàng tay siết chặt lấy nàng. "Đừng để ta đau lòng, đừng để ta lo lắng, nhất là không được liều lĩnh đứng chắn thú dữ cho ta."
Nàng không đồng tình: "Ngài bảo thiếp chạy sao?"
"Đứng phía sau ta."
VI.
Đừng để chàng đau lòng, đừng để chàng lo lắng...
Thế nên suốt những ngày chiến chinh ròng rã ấy, dù bản thân bị kẻ thù hạ độc, nàng vẫn chỉ có thể âm thầm tìm người chữa trị, không dám báo cho chàng. Từ lúc lên ba theo cha học võ, nàng đã được dạy dù là đàn bà cũng phải biết tự đứng trên đôi chân của chính mình. Không van xin chở che, không trở thành gánh nặng.
Huống hồ, đó lại là người đàn ông nàng yêu thương nhất, là người đã bị nàng kéo về chốn hồng trần mưa máu gió tanh này.
"Tại sao nàng không sớm nói cho ta biết?" Dưới ánh nến khi tỏ khi mờ, những kí ức đêm tân hôn mười bốn năm trước như lại ùa về trước mắt nàng. Chỉ là lúc này chàng đã không còn là chàng của năm ấy nữa. Không có điềm tĩnh ôn hoà, chỉ có ai oán xót xa.
"Nếu biết ngay cả hoàng hậu còn bị hại, lòng tin của những người ở hậu phương sẽ ra sao? Thân nhân của họ ở tiền tuyến sẽ ra sao?" Giọng nàng yếu ớt mà sắt đá. "Hơn nữa, kẻ thù lại còn âm mưu dùng việc ấy để gây thị phi xào xáo hậu cung, chia rẽ nội bộ của chàng. Thiếp sao có thể cho chúng thành công!"
Chàng ngồi xuống bên giường, môi run run thổi từng thìa cháo cho nàng.
"Nàng đau không?" Sau làn khói nhạt, nàng thấy khoé mắt chàng ươn ướt. "Ta đau lắm."
Lòng nàng se sắt lại.
Mi mắt nàng rũ xuống, sau đó khẩn khoản nhìn chàng: "Huệ phi là người có học, lại hiền lương thục đức, mấy tháng nay giúp thiếp chăm sóc..."
XOẢNG.
Âm thanh vỡ nát chát chúa cắt đứt lời nàng.
"Địa vị gia tộc nàng chưa đủ vững sao? Địa vị con trai nàng chưa đủ vững sao?" Chàng siết chặt nắm tay, cay đắng nhìn nàng, giọng như dòng nước lũ vỡ oà. "Nàng có nghĩ đến lúc này ta đang cảm giác thế nào không?"
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng phẫn nộ. Suốt mười mấy năm qua, người đàn ông trầm tĩnh như nước ấy lúc tức giận nhất cũng chỉ đập tay xuống bàn rồi một mình trầm mặc.
Nàng nhìn theo bóng chàng, nước mắt lặng lẽ tuôn.
...
Cơn đau đầu từ từ kéo đến. Nàng nhanh chóng thiếp đi, nhưng chưa được bao lâu đã bị chàng đánh thức.
Trên tay chàng là một bát cháo khác nghi ngút khói.
"Ăn đi, lúc nãy còn ăn chưa đầy nửa bát." Nói rồi, chàng lại cúi đầu tỉ mẩn thổi từng thìa cháo.
"Quan gia..." Nàng nghẹn ngào nắm lấy tay áo chàng.
Chàng lạnh lùng: "Nàng đừng nói gì cả, ta còn chưa hết giận đâu."
Bàn tay nàng siết nhẹ cổ tay chàng.
Nếu lúc này nàng ra đi, chàng sẽ day dứt lắm. Mang một gánh nặng lớn như thế trong lòng, biết đến bao giờ chàng mới có thể thanh thản chân tu?
Nàng đã khiến chàng lỡ mất mười bốn năm, không thể đến lúc chết cũng trở thành gánh nặng của chàng.
...
.
.
.
Đời người có ngắn có dài. Thật ra dài ngắn không quan trọng, đến cuối cùng vẫn phải chết đi. Chỉ cần lúc sống có đủ can đảm để dốc lòng làm một việc, yêu một người, ngoảnh đầu nhìn lại không hối tiếc, sống ít đi một chút so với thế gian cũng không thể gọi là bất hạnh.
Giống như nàng, gắng gượng ở lại bên người ấy năm năm, cùng ngắm hoa, cùng dạy con, cùng đọc sách, biết rõ mai này mình rời đi người ấy vẫn có thể dịu lòng đi tiếp con đường của riêng mình, như thế cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
"Sao nàng không cố sống bên ta thêm ba tháng nữa?" Chàng trách nàng, giọng buồn man mác, nhưng lại quyến luyến ngọt ngào. "Chỉ ba tháng nữa thôi, chúng ta lại có thể cùng nhau ngắm hoa mai."
Nàng chưa kịp nói, chàng đã tiếp.
"Ta từng hứa với nàng sau khi truyền ngôi sẽ dẫn nàng đi khắp đại giang nam bắc. Sao nàng không cho ta cơ hội hoàn thành lời hứa với nàng?"
"Tại sao trước khi chết vẫn để ta nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy?"
"Thái thượng hoàng, thần thiếp đã cố trang điểm xấu đi." Nàng ngẩng nhìn chàng, oan ức đáp. "Ngài không nhận thấy sự cố gắng của thần thiếp sao?"
Chàng lắc đầu, chậm rãi bế nàng ra sân ngồi dưới bóng trăng.
"Thiếp muốn về Vạn Kiếp. Thái ấp của cha thiếp có một đồi hoa mai rất đẹp." Giọng nàng khắc khoải nhớ nhung, sau đó lại cười cười nhìn chàng. "Thiếp ngốc nghếch quá phải không? Dù còn sức để về đến Vạn Kiếp, tháng chín làm sao có hoa mai nở."
"Mấy ngày trước ta cho người đi khắp nơi tìm, rốt cuộc cũng phát hiện được một gốc mai đơm nụ trái mùa. Lão nghệ nhân ở vườn ngự uyển nói chỉ cần tưới nước, ủ lò sưởi cẩn thận một chút, nay mai hoa sẽ nở."
"Chàng cũng sắp xuất gia rồi, sao lại còn đi làm những việc trái tự nhiên như vậy..."
"Vì nàng, phá lệ một lần ta không ngại."
Dưới ánh trăng bàng bạc, chàng trải lên chiếc bàn đá một tấm bản đồ, rồi đưa nàng một quân cờ.
"Thái thượng hoàng hậu muốn du ngoạn phương nào, ta xin hầu."
Nàng đặt quân cờ vào một vị trí nơi địa đầu tổ quốc.
"Ở Quảng Nguyên có một ngọn núi, tên là núi Hiếu Sơn. Tương truyền năm xưa ở vùng này có một người con gái đẹp. Lúc cả nhà cô gái này đi vắng, con giao long ở bến sông gần đấy liền biến thành một chàng trai..."
Gió đêm lao xao lướt qua chàng. Chàng ngồi đấy suốt hai canh giờ liền, nhưng giọng kể vẫn êm êm, chan hoà như suối mát. Hết Quảng Nguyên lại đến Hải Đông, hết Hải Đông lại đến Đà Giang...
.
"Bệ hạ, lão làm vườn báo gốc mai kia đã nở."
Chàng phất tay ra hiệu cho viên nội thị lui đi. Sau đó cúi xuống nắm lấy bàn tay đã lạnh của nàng, ấm áp cất lời.
"Chúng ta về đến Vạn Kiếp rồi."
...
.
.
.
Năm mười sáu tuổi, nàng đã từng nghĩ kiếp này mình vĩnh viễn chỉ có thể là một cánh hoa vô tình vương lại trên bờ vai người ấy.
Sau này mới hiểu, nếu người ấy không có tình, làm sao có thể đi suốt quãng đường gần hai mươi năm vẫn giữ nàng lại trên vai?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top