Nắm Lấy
Tác giả : Nhã Quân
Thể loại : Dã sử, truyện viết về Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn - Thiên Thành công chúa
Tình trạng : đã hoàn thành
Diễn biến truyện dựa vào chính sử nhưng xin đừng đánh đồng truyện và chính sử
***
I.
Mùa xuân, Tân Hợi, Thiên Ứng Chính Bình năm thứ 20 (1251)
Làn mưa bụi mịt mùng lất phất kéo dài dai dẳng từ chiều cho đến tối. Mùa xuân đến trăm hoa đua nở khoe sắc những vẫn chẳng khiến lòng người lưu luyến và yêu mến bằng cái sắc hồng nhạt dịu dàng của hoa đào. Gió thổi, mưa bay, hoa đào rụng, cánh hoa bay bay phiêu du theo chiều gió, vương cả trên mái tóc mây đen mượt của người thiếu nữ đang đứng nơi cửa sổ ngắm nhìn những cánh hoa rơi.
Trái với không khí náo nhiệt, ồn áo, vui tươi của lễ hội đang diễn ra bên ngoài bức tường lạnh lẽo của phủ Nhân Đạo vương, trong khuê phòng của tân nương chỉ có một mảnh tĩnh lặng đến tịch mịch. Tiếng nến cháy xèo xèo tí tách nhỏ từng giọt sáp đã bị nóng chảy đều đặn như đếm thời gian trôi. Nàng thong thả ngồi xuống trước độc huyền cầm. Cổ tay nhẹ uốn lấy cần đàn, miếng gảy điệu nghệ lướt trên sợi dây tơ mỏng manh duy nhất. Điệu cầm thánh thót vang lên. Tự gảy, tự nghe. Tâm trí nàng theo tiếng đàn mà trôi theo miền hồi ức xa xôi, về cái ngày ông tơ bà nguyệt đã sắp đặt để nàng gặp được chàng. Là hữu duyên hay nghiệt duyên? Nàng không biết nhưng chỉ biết được gặp chàng là một điều hạnh phúc.
..............................................
Vào một buổi chiều mùa hạ nắng đẹp, nàng đến chùa Khai Quốc [1] dâng hương. Hôm ấy, nàng đi một mình, không tỳ nữ, không xe đưa rước, không quan quân hộ tống.
Mùa hạ. Mưa nắng thất thường. Khi nàng ngồi đò trở về thì mây đen liền vần vũ trên bầu trời, gió nổi lên, mặt hồ Dâm Đàm [2] gợn sóng, mưa không báo trước mà cứ thế trút xuống. Dù đò đã cập bến nhưng khi chạy được vào một tiểu đình gần đấy để trú mưa, y phục của nàng cũng đã ướt hết. Những giọt nước mưa đọng trên mái tóc mây mềm mại long lanh như sương sớm.
Trong đình không chỉ có một mình nàng. Có một nam tử mặc áo bào đen đang ngồi trong đó ung dung đọc sách. Nghe tiếng động, chàng liền ngẩng lên. Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, tướng mạo khí chất đều hơn người. Nàng thấy người đó thoáng đỏ mặt rồi vội quay sang nhìn hướng khác, sau đó liền cởi tấm áo đang choàng trên người ra đưa cho nàng nhưng không nói lời nào.
- Đa tạ công tử, nhưng không cần đâu. - Nàng đáp. Nàng không dám mặc áo của một người đàn ông lạ mặt.
- Áo của cô nương... - Chàng trai không quay lại, giọng nói có vẻ ái ngại.
Đến lúc này, nàng mới hoảng hốt nhận ra y phục ướt dính sát vào thân thể vô tình phô ra những đường cong thanh xuân của người thiếu nữ. Hai má nàng ửng hồng như trái đào chín. Thẹn quá hoá giận. Nàng không câu nệ nữa mà giật phắt lấy tấm áo đang đung đưa trước mắt như cố tình trêu tức mình, vừa khoác vào nàng vừa sẵng giọng:
- Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy gì chưa?
- Cô nương thì có gì đáng để cho ta nhìn - Chàng trai thản nhiên đáp. Cảm thấy có chút thú vị khi thái độ của cô gái này thay đổi quá nhanh chóng. Vừa rồi còn yểu điệu thục nữ nhưng bây giờ cũng chẳng thua kém một con sư tử cái là bao.
- Ngươi... Đồ vô liêm sỉ. - Nàng mắng. Nàng không ngờ kẻ này lại nói ra một câu như thế. Đáng lẽ ra hắn phải tế nhị đáp:"Cô nương yên tâm, ta không nhìn thấy gì hết" mới phải chứ.
- Trời không còn sớm nữa. Cô nương nên mau trở về nhà để tránh không may gặp phải những kẻ vô liêm sỉ thực sự. Đối với ta, cô nương không có gì đáng nhìn nhưng với những kẻ đó thì chưa biết được. - Chàng nói, ngữ điệu nhàn tản không giống như đang trêu đùa.
- Ngươi.... - Thái độ của người con trai này thực sự làm nàng tức chết nhưng nhất thời không biết phải nói lại thế nào.
Nói xong, chàng trai đặt lên mặt bàn chiếc ô của mình rồi mặc kệ trời đang giăng màn mưa trắng xoá không gian mà ung dung đầu trần rời đi.
- Ê, tên kia. Làm thế nào để ta trả lại những thứ này cho ngươi? - Nàng gọi với theo.
- Không phải cô nương muốn gặp lại ta đấy chứ? - Người đó không quay lại, vẫn ung dung bước tiếp - Không cần đâu.
Bóng áo đen cao lớn dần dần chìm sau màn mưa mịt mùng rồi biến mất.
...
Ai đã từng ghé qua đất Thăng Long vào mùa hạ chắc chắn sẽ luyến tiếc nếu không được một lần chiêm ngưỡng cảnh hoa sen nở rộ bát ngát trên mặt nước mênh mông ở hồ Dâm Đàm.
Sớm tinh mơ, sương giăng lãng đãng trên mặt hồ khiến cho cảnh đẹp càng thêm hư ảo tựa tiên cảnh. Ngồi trên lan can của tiểu đình bên bờ hồ, thoải mái tựa lưng vào cây cột gỗ phía sau, Quốc Tuấn phóng tầm mắt ra mặt hồ bát ngát sen và ánh mắt chàng liền dừng lại ở một bóng người. Sau màn sương mỏng manh, thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ đang hái sen, thân hình yểu điệu, mái tóc đen mượt óng ả buộc hờ hừng bằng dải lụa mềm.
Thiên Thành thích ướp trà sen, là một thú vui. Ướp để uống, ướp để tặng cho những người mà nàng yêu quý. Sen ở kinh thành có nhiều nhưng không đâu to đẹp và thơm như ở hồ Dâm Đàm này. Mùa sen đến, sáng sáng khi sương trắng còn chưa tan, nàng đều đến đây hái hoa về ướp trà. Khi thuyền cập bến, Thiên Thành định kéo váy lên thì rất bất ngờ khi thấy một bàn tay chìa ra trước mặt mình. Nàng ngẩng lên. Đây có phải được gọi là có duyên không? Người đang chìa tay ngỏ ý đỡ nàng bước từ thuyền lên bờ chính là chàng trai hôm trước đã cho nàng mượn áo và ô.
Thay vì nắm lấy tay Quốc Tuấn để chàng kéo lên, Thiên Thành đặt bó hoa sen vừa hái được dưới hồ vào bàn tay đang chìa ra trước mặt mình của chàng rồi tự mình bước lên bờ. Hành động của nàng khiến Quốc Tuấn vừa ngạc nhiên vừa thấy thú vị.
- Cái này. - Nàng đưa chiếc áo được gấp ngay ngắn và cái ô cho chàng - Trả cho công tử. Cảm ơn.
- Không phải cô nương cố tình chờ ở đây để được gặp lại ta đấy chứ. - Quốc Tuấn mỉm cười, đưa tay nhận lại đồ.
- Công tử hình như quá tự đề cao mình rồi. - Nàng nhẹ nhàng đáp rồi thong thả ngồi xuống ghế đá, trải rộng một chiếc lá sen xanh mướt còn đọng sương ra mặt bàn, tỉ mỉ và khéo léo tách từng cánh hoa sen ra để lấy những hạt gạo sen trắng đục, bé li ti nơi nhuỵ vàng. Tất cả tinh tuý của đất trời đều kết tinh trong những hạt gạo sen nhỏ bé ấy. Chỉ cần nắng lên hương thơm đặc sánh ấy sẽ tan đi mất.
- Cô nương nói vậy có nghĩa là ta không đáng để cô nương mong được gặp lại sao? - Nghe nàng nói vậy, Quốc Tuấn liền hỏi.
- Đấy là do công tử tự nói đấy nhé - Nàng nghiêng đầu, trong mắt thấp thoáng vài tia nắng tinh nghịch rồi lại chuyên tâm vào công việc đang dang dở của mình.
Khác với lần gặp đầu tiên, lần này Quốc Tuấn nhận ra miệng lưỡi cô gái này rất sắc sảo. Thấy thiếu nữ tỏ ý không muốn bị làm phiền nữa, Quốc Tuấn quay lại với quyển binh thư của mình nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại không tự chủ được mà hướng về phía người thiếu nữ và dừng trên đôi tay búp măng trắng mịn của nàng đang khéo léo lấy gạo sen từ những bông hoa hãy còn hàm tiếu.
Dưới mặt đất, những cánh hoa sen hồng sen trắng vương vãi như một tấm thảm, theo gió bay cả xuống những bậc thềm dẫn lên đình.
Tách hết chỗ hoa hái được lấy gạo sen xong, Thiên Thành túm mép lá sen đựng gạo vào rồi tháo dải lụa buộc tóc xuống, cẩn thận buộc gói lá lại. Suối tóc đen nhánh, óng mượt như tơ trời buông xuống bờ vai thon khiến Quốc Tuấn phút chốc ngẩn ngơ.
Hương sen quyện với mùi bùn non thoang thoảng trong gió. Nắng lên, sương tan. Trong đình chỉ còn lại một người đang ngồi đọc sách, thiếu nữ đã rời đi từ lúc nào. Chiếc áo nàng trả cho chàng vẫn thế chỉ khác bây giờ nó mang theo cả hương thanh khiết dịu dàng của sen. Những tưởng hương có thơm đến mấy cũng chỉ lưu lại được trong phút chốc, nào ai biết lại lưu lại cả đời, muốn quên cũng không quên được.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, và nhiều ngày sau đó, khi hái sen xong và chèo thuyền trở về bờ, nàng đều gặp người ấy ngồi trong đình đọc sách. Nàng không muốn nói chuyện nhưng người đó lần nào gặp cũng nói một hai câu như kiểu trêu chọc gây sự với nàng khiến nàng bực mình phải đáo để đáp lại.
- Cần ta giúp không? - Quốc Tuấn lên tiếng hỏi khi thấy bó hoa sen hôm ấy to hơn mọi ngày.
- Nếu anh rảnh rỗi không có việc gì thì giúp tôi cũng được - Nàng đáp. Đây không phải là lần một, lần hai Thiên Thành nói chuyện với Quốc Tuấn. Nàng không gọi chàng là "công tử" nữa vì thấy chàng...không xứng.
- Chỉ cần lần sau có gặp, cô tặng ta trà sen là được - Chàng cầm một bông hoa lên và bắt đầu tách từng cánh hoa theo cách nàng từng làm. Công việc này tưởng chừng như rất dễ nhưng lại đòi hỏi người làm biết bao nhiêu khéo léo và kiên nhẫn.
- Vậy thì không cần anh giúp nữa đâu. - Nàng trề môi.
- Quen nhau lâu rồi, ta vẫn chưa biết tên cô. - Quốc Tuấn mỉm cười hỏi.
- Ai quen anh? - Nàng kiêu kỳ.
- Cô đấy. - Chàng đáp.
Giống như mọi lần, lấy xong gạo sen, nàng lại rời đi. Bước xuống bậc tam cấp, đi chừng dăm bước, nàng quay lại nhìn người trong đình, nghiêng đầu mỉm cười:
- Tôi là Thạch Anh [3].
- Ta là Quốc Tuấn.
...
Nắng đã lên từ lâu, gạo sen cũng là lấy xong tự bao giờ nhưng thiếu nữ vẫn chưa rời đi vì gói trà sen trên tay vẫn chưa trao được cho người ấy. Dưới mái đình lộng gió chỉ có mình nàng.
- Đợi ta có lâu không? - Đang đưa mắt ngóng trông hình bóng quen thuộc, nàng liền giật mình khi giọng nói trầm ấm ấy vang lên sau lưng.
- Ai thèm đợi anh chứ? - Nàng đáp.
- Không đợi thì sao giờ này vẫn còn ở đây - Chàng nhìn nàng chăm chú.
- Tôi...vừa đi dâng hương về. - Thiên Thành trả lời, khó giấu hết vẻ lúng túng
- Ra vậy. Nàng có biết khi nghe nàng nói không phải đợi ta làm ta rất thất vọng.
Nghe Quốc Tuấn nói vậy đôi mắt đẹp của Thiên Thành long lanh, gò má non tơ ửng hồng. Nàng vội vã giúi vào tay Quốc Tuấn gói trà sen được gói khéo léo cẩn thận:
- Trà của anh đây. Hết nợ nần nhé. - Nói xong, Thiên Thành liền chạy đi, không muốn Quốc Tuấn nhận ra sự bối rối của mình.
Nhìn theo bóng dáng mảnh mai xa dần và gói trà trong tay, chàng mỉm cười.
...
Thời gian cứ thế êm đềm trôi qua. Hoa có nở đẹp đến mấy cuối cùng cũng vẫn phải tàn. Nhưng sen tàn thì cúc lại nở.
- Thích ta à? - Việc tình cờ gặp Quốc Tuấn ở tiểu đình bên hồ Dâm Đàm vào sang sớm đối với Thiên Thành không còn gì xa lạ, thế nhưng vào buổi sang hôm ấy, Quốc Tuấn lại hỏi một câu làm nàng vô cùng bối rối. Thái độ của chàng rất nghiêm túc không giống mọi khi vẫn trêu chọc nàng.
- Ai thích anh chứ? - Thiên Thành đáp, không nhìn Quốc Tuấn nữa mà quay mặt sang hướng khác,
- Không thích thì sao hết mùa sen rồi mà sáng sớm vẫn đến đây để gặp ta? - Quốc Tuấn mỉm cười, nhìn nàng chăm chú.
Chàng thấy hai má nàng đỏ ửng. Trông rất đáng yêu.
- Không nói chuyện với anh nữa - Nàng vừa nói vừa luống cuống bỏ chạy. Thấy thế Quốc Tuấn liền đuổi theo, chàng vẫn chưa nói xong chuyện mình cần phải nói. Thiên Thành không ngờ Quốc Tuấn lại chạy theo mình, nàng không biết phải làm sao chỉ cố chạy nhanh hơn nhưng không may vấp ngã.
- Có đau không? Để ta cõng nàng. - Chàng dịu dàng đỡ nàng đứng dậy rồi không cần nàng có đồng ý hay không liền cõng nàng lên.
- Bỏ tôi xuống. Ai cho anh tự tiện thế hả. Có biết câu nam nữ thụ thu bất thân không? - Nàng đấm vào tấm lưng rộng lớn của chàng.
- Ta thích nàng. Nàng có thích ta không? - Quốc Tuấn chân thành nói.
- Tôi...tôi... - Nàng ấp úng.
- Lấy ta nhé. - Quốc Tuấn ấm áp cất lời, trong giọng nói mang theo cả sự mong chờ.
Giây phút nghe chàng nói câu ấy, trái tim Thiên Thành đập nhanh hơn bao giờ hết. Một niềm vui dâng lên trong lòng. Thế nhưng nàng vẫn vênh mặt lên đáp:
- Ai thèm lấy anh chứ?
- Nàng không lấy ta không được đâu - Chàng cười rất vui vẻ - Lần đầu tiên gặp nhau, hôm ấy trời mưa, áo nàng ướt, ta thấy hết rồi. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.
- Chàng định chịu trách nhiệm như thế nào? - Nàng bắt bẻ.
- Ta cõng nàng đi suốt quãng đời còn lại được không? - Quốc Tuấn hỏi.
- Được - Nàng gật đầu rồi đe doạ - Nếu sau nàng chàng nuốt lời ta sẽ xả thịt lột da nuốt gan uống máu chàng.[4]
- Nàng đáng sợ quá.
- Có hối hận không? - Nàng cười.
- Không! - Chàng trả lời, ngữ điệu chắc nịch.
...................................
Quốc Tuấn trầm mặc trong chiếc áo bào đen đứng ngoài bức tường cao sừng sững của vương phủ không biết đã bao lâu rồi. Mưa phủ bụi lên mái đầu. Giai nhân trong mộng của chàng đang ở trong vương phủ ấy. Cách nhau một bức tường nhưng lại xa vạn dặm. Nàng đã được ban hôn cho người đàn ông khác, nay mai sẽ thành vợ của người ta. Lệnh vua khó cãi, thánh chỉ đã ban, chàng có thể làm gì. Chính chàng là người đã buông tay trước. Nhưng thực sự không còn cách nào khác. Hoàn cảnh của hai người có thể sao?
...
Yến tiệc mừng xuân năm ấy, cả hoàng cung rực rỡ ánh đèn lồng lung linh, tiếng đàn lời ca vui tươi. Thế nhưng tất cả đều lu mờ khi người giai nhân ấy xuất hiện. Nàng từ trên đài cao phi thân xuống, tà áo màu hoàng yến thêu kim tuyến hình phụng hoàng phất phơ mềm mại trong gió, nhẹ nhàng đáp xuống sân khấu tựa tiên nữ giáng trần. Tóc mây búi cao chỉ cài một chiếc trâm loan vàng sáng lấp lánh. Chàng nhìn gương mặt thanh tú mỹ lệ vừa quen vừa lạ ấy mà không khỏi ngạc nhiên. Dù nàng ăn mặc khác đi nhưng đây chẳng phải Thạch Anh của chàng hay sao. Rốt cục thân phận thực sự của nàng là gì. Tại sao nàng lại xuất hiện trong cung. Tiếng đàn vang lên, nàng uyển chuyển vung hai ống tay, hai dải lụa bay ra, theo sự điều khiển khéo léo của hai cánh tay mảnh mai mà uốn lượn trong không trung, nụ cười rạng rỡ tựa hoa mai thấp thoáng sau dải lụa kiêu sa khiến người người ngẩn ngơ. Kết thúc vũ khúc, nàng tung mình lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống, duyên dáng và kính cẩn nghiêng mình thi lễ với Quan gia [5] đang tọa trên long ỷ:
- Hoàng muội kính chúc hoàng huynh năm mới phúc lộc an khang, vạn thọ vô cương - Giọng nói thanh thanh tựa khánh ngọc kêu ấy, sao chàng có thể nhầm được.
Chính là nàng. Nàng gọi hoàng thúc của chàng là hoàng huynh. Vậy là...vậy là, nàng là cô ruột của chàng sao??? [6]
Nàng mỉm cười, đôi má ửng hồng khi nhận được tràng vỗ tay tán thưởng của mọi người. Mắt hạnh lướt qua và dừng lại ở gương mặt khôi ngô anh tuấn bất phàm của chàng. Nàng chẳng thể ngờ chàng trai khiến trái tim của nàng rung động sâu sắc lại là con trai của Yên Sinh vương Trần Liễu - anh trai nàng. Trần Hưng Đạo - Trần Quốc Tuấn là cháu ruột của nàng.
Tuy rằng hoàng tộc họ Trần quy định chỉ được lấy người nội tộc nên chuyện anh em họ lấy nhau là chuyện bình thường. Nhưng tình yêu giữa chàng và nàng có thể chấp nhận được sao??? Tại sao ông trời lại trêu ngươi như vậy. Tại sao lại để hai người yêu nhau sâu sắc, thề non hẹn biển rồi mới cho họ biết sự thật phũ phàng. Chàng đã định qua Tết sẽ nhờ mẹ nuôi là Thụy Bà công chúa đem sính lễ đến hỏi nàng làm vợ.Thế nhưng...
Nàng là cô của chàng. Cản trở giữa chàng và nàng đâu chỉ có thế.
"Con không vì cha lấy được thiên hạ, thì cha chết dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được". Cha chàng muốn chàng tạo phản, muốn chàng đoạt lấy ngôi vua để trả nỗi nhục bị em trai cướp vợ, mối thù bị giết hết thuộc hạ năm xưa của ông. Giữa hai chi Tức Mặc và Vạn Kiếp vốn có hiềm khích từ đời trước. Chàng còn thù nhà, còn lời dặn của cha trước lúc lâm chung. Ánh mắt khẩn thiết mong chờ, đầy hi vọng của ông trước lúc nhắm mắt xuôi tay cả đời này chàng cũng không quên được.
...
- Chúng ta...không thể tiếp tục đâu. Dừng lại sớm càng bớt đau khổ. Tình yêu này là loạn luân - Chàng không dám nhìn thẳng mắt nàng, rành mạch dứt khoát chỉ có điều giọng nói thiếu vài phần kiên quyết.
- Chàng thực sự buông được ư? - Nàng hỏi, giọng bình thản đến lạnh lùng nhưng đôi mắt đã đẫm lệ.
- Ừ. - Chàng dứt khoát.
- Vậy thiếp cũng buông được. - Nàng lạnh lùng đáp. - Sau yến tiệc hôm ấy, hoàng huynh đã ban hôn cho thiếp kết duyên với con trai của Nhân Đạo vương là Trung Thành vương. Mọi người đều nói đây là mối lương duyên tốt đẹp, xứng đôi vừa lứa. - Nàng cười, nét cười phảng phất bi thương.
- Vậy cũng tốt. - Chàng cố nén đau lòng lại mà nhẫn tâm nói ra lời ấy.
..........................
Từ trong phủ Nhân Đạo vương vọng ra tiếng độc huyền cầm cùng tiếng hát bi ai. Chỉ vừa nghe, chàng đã biết tiếng đàn hát ấy là của ai.
"Vẫn nhớ giữa gió mưa
Cùng chàng gặp gỡ
Nếu sớm biết, nếu sớm biết
Duyên vội vàng như vậy
Thì hà tất, lại hà tất
Gặp gỡ nhau làm chi?
Chuyện cũ phai nhạt rồi
Niềm đau phôi phai thôi
Chỉ còn ánh mắt chàng,
Chỉ còn nụ cười của chàng
Cùng thiếp qua ngày dài cô độc" [7]
Phải chi hai người chưa từng gặp nhau thì tốt biết mấy. Mà không, chỉ cần ông trời nhân từ cho hai người biết rõ thân phận của nhau từ đầu thì giờ đâu phải đau khổ như thế này. Chàng chỉ nghĩ nàng là một tiểu thư con nhà khuê các. Nàng thì nghĩ chàng là con quan, như vậy có đến với nhau cũng là môn đăng hộ đối, địa vị thân phận không quá khác biệt. Ai ngờ nàng là trưởng công chúa, còn chàng là con trai của Yên Sinh vương Trần Liễu. Trần Liễu là một trong những người anh trai của Thiên Thành.
"Ta cõng nàng đi suốt quãng đời còn lại"
Lời hứa ấy có lẽ chàng không thể thực hiện được rồi.
...
- Thạch Anh - Nghe tiếng gọi, nàng liền quay lại. Quốc Tuấn đã đứng từ sau nàng từ bao giờ.
- Ta trèo tường vào - Trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của nàng, Quốc Tuấn mỉm cười, chàng đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc đen mượt mát lạnh của nàng - Ta đã nói dối nàng. Ta không - buông - được. Nàng có buông được không?
- Sao chàng lại liều lĩnh như vậy. Nếu bị Nhân Đạo vương bắt được là tội chết đó. Nhiều kẻ sẽ lợi dụng chuyện này nói chàng có ý tạo phản, chống lại Quan gia. Chàng còn công danh sự nghiệp đang trải rộng trước mắt. - Thiên Thành lo lắng. Năm xưa, sau khi Quan gia bị Thái sư Trần Thủ Độ ép lấy Thuận Thiên công chúa - vợ của cha Quốc Tuấn, ông ấy liền khởi binh tạo phản. Trong triều có nhiều kẻ tiểu nhân ganh tỵ với tài năng của Quốc Tuấn thỉnh thoảng vẫn vin vào cớ này bóng gió với Quan gia phải đề phòng chàng. Thiên Thành biết rất rõ điều này.
Không để nàng nói hết câu, Quốc Tuấn vươn tay ôm nàng vào lòng:
- Công danh sự nghiệp, ta cần. Nhưng ta cũng cần cả nàng nữa. Trả lời ta: Nàng có nguyện ý đi cùng ta không?
- Thiếp nguyện ý - Thiên Thành gật đầu. Việc đã đến nước này rồi, chàng cũng đã không màng nguy hiểm đến tính mạng mà trèo tường vào vương phủ chỉ để gặp nàng, nàng chẳng muốn màng cái gì nữa. Lễ giáo, cung quy, miệng lưỡi thiên hạ, chỉ trích của đời sau... Mặc kệ đi, chỉ cần bản thân hạnh phúc là được. Con người ai chẳng ích kỷ.
- Chúng ta sẽ bình an vô sự. Ta sẽ không để nàng gặp bất kỳ nguy hiểm gì. - Quốc Tuấn khẳng định chắc nịch. Khi quyết định trèo tường vào, chàng đã suy nghĩ rất kỹ, đây không phải là quyết định bồng bột nhất thời. Hơn ai hết chàng biết việc này nguy hiểm đến mức nào, không chỉ với chàng mà với cả Thiên Thành. Nhưng chàng sẽ không để chuyện đó xảy ra.
...
Vâng lời chủ nhân, thị nữ của Thiên Thành liền nhanh chân đến cầu xin sự giúp đỡ của Thuỵ Bà công chúa. Quốc Tuấn biết mẹ nuôi rất yêu thương mình, chắc chắn bà sẽ đến gặp Quan gia để nói giúp cho chàng. Trong lòng hoàng thúc luôn canh cánh và day dứt về việc đã lấy vợ của anh trai năm xưa nên ông chắc chắn sẽ không xử tội chàng - con của người anh trai mà ông luôn cảm thấy có lỗi.
- Cho ta mượn tay chàng - Thiên Thành vừa nói vừa rút cây trâm cài trên tóc xuống, giọng nàng phảng phất bông đùa - Chàng là người luyện võ từ nhỏ nên chút vết thương chắc không đau đâu nhỉ - Dứt lời, nàng liền dùng trâm đâm nhẹ vào ngón tay của Quốc Tuấn. Máu đỏ trào ra, nàng miết ngón tay chàng xuống tấm nệm trải trên giường. "Vua không nói chơi". Lời nói ra giống như bát nước hắt đi, sao có thể lấy lại. Huống hồ đây là thánh chỉ của vua, nào phải chuyện đùa. Để mọi người chấp nhận chuyện của hai người, Thiên Thành biết Quốc Tuấn nói đúng, chỉ có một cách là đặt mọi người vào thế đã rồi.
- Sao không làm thật? - Chàng ám muội hỏi.
- Thế này là đủ để họ tin rồi. - Nàng lườm chàng đáp.
...
Quả thật, khi nghe Thuỵ Bà công chúa khóc lóc bảo rằng Quốc Tuấn ngông cuồng càn rỡ, dám lẻn vào phủ Nhân Đạo vương để gặp gỡ Thiên Thành và không may bị vương gia bắt được, e rằng lần này khó thoát khỏi tội chết, Quan gia liền vội vã cử người đi ngay trong đêm đến phủ Nhân Đạo vương để cứu Quốc Tuấn. Khi nội nhân trong cung đến phủ, Nhân Đạo vương lúc ấy mới ngỡ ngàng biết chuyện gì đang xảy ra. Có người của Quan gia đích thân đến đón, nào ai dám ngăn cản, gây khó dễ. Quốc Tuấn được nội nhân đưa đi an toàn.
Ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm. Quan gia không còn cách nào khác đành phải tác thành cho đôi trẻ. Lễ thành hôn của chàng và nàng nhanh chóng được tổ chức.
II.
Những đứa con của chàng và nàng lần lượt ra đời.
.
Khi thanh bình yên ả chàng cùng nàng gây dựng thái ấp trù phú, góp phần giúp Đại Việt quốc phú binh cường, cùng nhau tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào mà bình dị, nuôi dạy các con, chứng kiến chúng trưởng thành, khôn lớn.
...
Nhìn thấy nét u buồn thấp thoáng trong đáy mắt của con trai, Thiên Thành không khỏi đau lòng.
- Quốc Tuấn, có phải chúng ta tạo nghiệt nên con trai phải chịu quả báo thay không?
Hưng Vũ vương Trần Quốc Nghiễn là con trai của hai người. Quốc Nghiễn được vua Trần Thánh Tông yêu quý, gả con gái là Thiên Thụy công chúa cho. Thế nhưng vị công chúa này lại dan díu với một thất nhà Trần là Trần Khánh Dư. Thiên hạ xì xào bàn tán nói rằng:"Đời cha ăn mặn đời con khát nước". Ngày xưa Quốc Tuấn cướp vợ của Trung Thành vương nên bây giờ con trai phải bị chịu quả báo thay.
- Nàng đừng suy nghĩ linh tinh. - Quốc Tuấn để vợ ngả đầu vào vai mình - Quốc Nghiễn là đứa mạnh mẽ, nó sẽ sớm vượt qua được thôi. Nếu thực sự là đã tạo nghiệt thì tất cả đều là lỗi của ta, không phải của nàng. Để mình ta gánh thay nàng, thay con.
- Thiếp sao có thể bỏ mặc chàng được. - Nàng đáp. - Có quả báo, chúng ta cùng chịu.
...
Lúc chiến tranh loạn lạc, chàng trinh chiến xông pha trận mạc, điều binh khiển tướng, thống lĩnh đại quân. Nàng ở hậu phương giúp quý tộc và dân chúng di tản, thực hiện kế thanh dã, cung cấp lương thảo cho tiền tuyến. Giống như tất cả những người con yêu nước của Đại Việt, chàng và nàng đều dốc hết sức có thể vào công cuộc kháng chiến thiêng liêng bảo vệ đất nước trước vó ngựa xâm lược tàn bạo của quân Mông - Nguyên.
...
Năm năm tháng tháng cứ dần qua. Sen tàn rồi lại nở đã biết bao mùa nhưng hương sắc vẫn như xưa. Ngoảnh đi ngoảnh lại, chàng cùng nàng đã nắm tay, sánh vai bên nhau 37 năm trên đường đời. Có vui, có buồn, có nụ cười, có nước mắt.
.
Cuối tháng 4 năm 1288, cuộc kháng chiến chống quân Mông - Nguyên lần thứ 3 đã kết thúc thắng lợi vẻ vang. Cuộc chiến tuy đã kết thúc nhưng chàng vẫn còn phải bận rộn giải quyết chuyện hậu chiến, chỉ huy quân sĩ thực hiện thảnh công việc ám sát tên tướng giặc Ô Mã Nhi tàn ác đã phá lăng vua Trần, gây nhiều đau thương cho con dân Đại Việt. Khi chàng trở về thì nàng đang nằm trên giường bệnh, chỉ còn lại chút sức tàn nhưng vẫn cố gắng để đợi chàng, không được nhìn thấy chàng lần cuối trước khi nhắm mắt xuôi tay nàng sao có thể yên lòng. Quốc Tuấn đỡ nàng dậy để nàng tựa vào bờ vai vững chãi của mình, lớp áo choàng còn vương bụi đường.
- Quốc Tuấn, có những thứ đàn ông chỉ dám làm khi còn trẻ tuổi, bồng bột, nông nổi. Đến khi trưởng thành rồi thì sẽ không có đủ can đảm để hi sinh hay mạo hiểm những thứ khác trong đời mình để làm những điều đó nữa. Nếu cho thời gian quay lại thì năm ấy chàng có bất chấp tất cả để trèo tường vào phủ Nhân Đạo vương để cướp thiếp nữa không? - Nàng gục đầu vào vai chàng thì thầm.
- Ta có. Nhất định có. - Chàng vội gật đầu - Còn nàng, có hối hận vì đã theo ta không? - Ba mươi bảy năm về trước, nàng đã từng hỏi chàng có hối hận khi quyết định muốn lấy nàng không, khi âý chàng đã trả lời chắc nịch là không. Cho đến hôm nay khi đã sống bên nhau gần nữa đời người, chàng hỏi lại nàng câu ấy.
- Nếu được chọn lại thiếp vẫn chọn theo chàng, mặc kệ ai nói chàng cướp thiếp về làm vợ là để trả thù việc tiên đế ngày xưa đã cướp vợ của cha chàng, mặc kệ lời đàm tiếu của thiên hạ, mặc kệ sự phán xét của sử sách, mặc kệ lời chỉ trích của đời sau. Tự nắm lấy hạnh phúc của mình thì có gì phải hối hận - Nàng đáp.
- Nếu năm ấy, ta buông xuôi để nàng thành hôn với Trung Thành vương. Nàng có hận ta không, có còn yêu ta không? - Chàng siết chặt bờ vai gầy của nàng.
- Người đàn ông xứng để thiếp yêu phải có chí cao ngàn trượng, làm việc thiên hạ không làm được, không thể chỉ biết đến nhi nữ thường tình. Thế nên cho dù năm ấy chàng có vì công danh sự nghiệp mà từ bỏ thiếp, thiếp vẫn yêu chàng. - Thiên Thành mỉm cười. Quốc Tuấn là một người như thế. Chàng vì nước quên thù nhà, gạt bỏ hiềm khích riêng. Nàng biết lời trăn trối của cha, Quốc Tuấn chưa bao giờ quên. Lúc quân Mông - Nguyên sang xâm lược, vận nước lung lay, quyền quân quyền nước đều nằm trong chàng nhưng chàng không những không tạo phản mà còn dốc lòng phụng sự đất nước, khéo tiến cử người tài cho triều đình, dù được triều đình coi trọng nhưng luôn kính cẩn giữ tiết làm tôi. Danh tiếng của phu quân nàng vang đến phương Bắc, khiến chúng thường gọi chàng là An Nam Hưng Đạo Vương mà không dám gọi thẳng tên. Yêu và làm vợ một người đàn ông như thế, dù có thế nào Thiên Thành cũng không hối hận.
- Ta đã hứa sau khi dẹp xong quân xâm lược sẽ đưa nàng đi khắp cùng trời cuối đất của Đại Việt ngắm nhìn từng mảnh đất mà cả dân tộc đã không tiếc hi sinh để gìn giữ. Sao không cho ta thực hiện lời hứa ấy. - Chàng trách.
- Chàng đừng buồn. Thiếp chết rồi, chàng có thể lấy vợ khác, nạp năm thê bảy thiếp như những người khác. Cả đời chàng phải chịu đựng một người vợ như thiếp đến đây là đủ rồi. - Nàng bông đùa rồi thì thầm nói - Chỉ cần chàng giữ lời hứa cõng thiếp đi hết quãng đời còn lại là được. Thiếp muốn ngắm hoàng hôn trên núi.
- Để ta cõng nàng đi. - Chàng dịu dàng.
- Chàng già rồi, còn đủ sức cõng thiếp leo núi không? - Nàng trêu chọc.
- Chỉ cần là nàng, thì dù đi đến chân trời góc bể, ta cũng đủ sức. - Giọng Quốc Tuấn kiên định. Đây không phải là lời đầu môi chót lưỡi.
Hoàng hôn. Mặt trời dần dần lặn xuống núi. Tịch dương như lửa, nhuộm đỏ cả không gian. Thứ ánh sáng hồng hồng le lói của mặt trời trước khi lặn vào một ngày tàn man mác buồn.
- Chúng ta đến nơi rồi - Chàng quay lại nói với người đang nhắm nghiền mắt, nằm im trên lưng mình - Nàng xem có phải rất đẹp không?
Không có tiếng trả lời.
Đáp lại lời của chàng chỉ là tiếng lá xào xạc trong gió của núi rừng, tiếng sáo từ xa vọng lại của mục đồng đang chăn trâu trở về...
-----------------------
Mùa thu tháng 9 (âm lịch) năm Mậu Tý (1288), Thiên Thành công chúa qua đời, được triều đình truy tôn là Nguyên Từ Quốc Mẫu.
Mười hai năm sau tức năm Canh Tý (1300), Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn từ trần.
Ca ngợi về công lao to lớn của ông, mấy trăm năm sau Cao Bá Quát (1809-1855) có viết:
Phổ xuất tiên nguyên cái thế hào,
Phấn thân tuẫn quốc bất từ lao.
Xanh phù nhật cốc khâm hoài nhuệ,
Tấn tảo biên trần thủ đoạn cao.
Công mãn Nam thiên thùy trúc bạch,
Uy dư Đông Hải thiếp ba đào.
Phần Dương khánh diễn hồn dư sự,
Trường sử Hồ nhi thức tuấn mao.
(Nghĩa là:
Là đấng anh hào bậc nhất trong đời, vốn dòng dõi nhà tiên,
Dấn mình vì nước chẳng nề khó nhọc.
Nâng đỡ xe mặt trời lòng những hăng hái,
Quét sạch bụi ngoài cõi, mưu lược thật cao siêu.
Công cao đầy cả trời Nam, lưu truyền sử sách,
Uy linh khắp biển Đông, sóng cả yên lặng.
Ân trạch ở Phần Dương có sánh cũng bằng thừa.
Mãi khiến giặc Hồ phải biết tay tài giỏi .)
Cả đời nhà quân sự kiệt xuất này chỉ có một người vợ là Thiên Thành công chúa.
HẾT
Chú thích:
[1] Chùa Khai Quốc: Nay là chùa Trấn Quốc.
[2] Hồ Dâm Đàm: Nay là hồ Tây
[3] Tên huý của Thiên Thành công chúa là Anh
[4] Lấy ý từ câu "Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức chưa xả thịt lột da nuốt gan uống máu quân thù..." trong Hịch tướng sĩ của Trần Hưng Đạo.
[5] Quan gia: Cách gọi vua thời Trần. Quan gia trong truyện này chỉ Trần Thái Tông-Trần Cảnh
[6] Thân thế của Thiên Thành công chúa được Đại Việt sử ký toàn thư (viết thời Hậu Lê) và Khâm định Việt sử thông giám cương mục (viết thời Nguyễn) chép khác nhau. Theo Đại Việt sử ký toàn thư, bà là trưởng công chúa nhưng không nói rõ là con ai (có lẽ là con gái lớn của Trần Thái Tông), trong khi Khâm định Việt sử thông giám cương mục chép bà là con gái của Trần Thừa, nghĩa là bà là cô ruột của Hưng Đạo vương. Trong truyện, tác giả để mối bà là cô ruột của Trần Hưng Đạo.
[7] Trích lời bài hát "Yên vũ mông mông".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top