Mùa Đông Rực Rỡ, Có Một Bông Tuyết Rơi Vào Tim Anh
08.
Sau một tối ở bên nhau, tôi thấy rằng Thái Từ Khôn đã thực sự thay đổi rất nhiều.
Anh chủ động nắm tay tôi, bộc lộ cảm xúc của mình, ôn nhu ân cần, cẩn thận chu đáo, gần như giống 100% với mẫu người lý tưởng của tôi.
Sau một thời gian dài vắng lặng, tôi đã tìm lại được cảm giác thanh xuân của những ngày đầu mới yêu.
Tâm trí tôi gào thét cả đêm, đẹp trai quá! Dễ thương quá! Muốn hôn một cái!
Tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế không hôn anh, dù sao thì nụ hôn đầu của tôi lúc đó cứ làm tôi trông giống giang hồ.
Sau đó, Thái Từ Khôn đưa tôi đến cổng cầu thang của khu nhà.
Anh miễn cưỡng nắm lấy tay tôi và nói với khuôn mặt đỏ bừng: "Thời gian trôi nhanh quá."
Lúc đó, tôi không thể kiềm chế được nữa.
Tôi rướn người hôn nhẹ lên má anh, quan sát phản ứng của anh.
Thái Từ Khôn hơi sững sờ, rồi dịu dàng nhìn tôi, giống như một chú nai con vô cùng ngây thơ và khờ khạo, gần như làm tan chảy trái tim tôi.
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng trong mấy năm qua Thái Từ Khôn đã học một số khóa đào tạo chuyện yêu đương, nếu không tại sao mỗi bước đi của anh ấy đều chọc vào tim tôi như thế này.
Phải mất một lúc lâu trên xe trước khi tôi đi lên lầu.
Tắm xong, tôi kéo rèm chuẩn bị đi ngủ, nhưng thấy xe của Thái Từ Khôn vẫn đậu dưới lầu, anh nũng nịu không chịu đi.
Tôi gọi và hỏi anh ấy tại sao anh vẫn chưa về.
Anh nói: "Anh rất vui, không nỡ về."
Tôi đưa tay sờ tua rèm cửa sổ, nhếch khóe miệng thăm dò: "Vậy sao anh không lên đây?"
"Chúng ta chỉ mới..." Anh ngập ngừng nói: "Có nhanh quá không?"
Tôi cười lớn.
Chỉ xét từ điểm này thôi, anh ấy vẫn là Thái Từ Khôn của ngày xưa.
Có tiếng sột soạt từ phía anh, và anh nói: "Nếu em muốn, anh sẽ lên ngay."
"Em muốn anh về nhà ngay bây giờ."
Tôi đưa mắt nhìn xuống lầu, nhìn bóng dáng cao lớn bên cạnh xe, nói: "Thái Từ Khôn, ngày mai gặp."
"Được."
Chỉ trong vài ngày, tôi đã nhanh chóng bị Thái Từ Khôn mê hoặc.
Khi cô bạn thân nhất của tôi phát hiện ra, cô ấy đã điên cuồng chọc ghẹo tôi: "Ai lúc đầu nói là sẽ không đồng ý hả? Bây giờ trong mắt chỉ toàn là Thái Từ Khôn thôi."
Tôi không thèm tranh cãi với cô ấy, ấu trĩ quá.
Trong một thời gian ngắn, tôi rơi vào bể tình.
Cô tiếp tục trêu chọc: "Còn chơi với anh ấy à? Tớ nghĩ anh ấy thật lòng đó. Cậu xem anh ấy mê cậu thế còn gì."
Tôi ôm mặt, buồn bã nói: "Tớ thực sự rất lo. Tớ sợ anh ấy đang muốn trả thù tớ. Nếu sau khi tớ không thể rời xa anh ấy được, anh ấy lại vứt bỏ tớ, thì tớ sẽ làm thế nào đây?"
Bạn thân tôi nói: "Đơn giản thôi, cậu chia tay anh ấy ngay đi".
"Không." Tôi từ chối mà không cần suy nghĩ.
Nếu số mệnh đã muốn tôi phải đau khổ, thì tôi sẽ tranh thủ từng phút từng giây hạnh phúc trước khi đau khổ ập đến.
"Trông cậu thật vô vọng." Bạn thân tôi nhận xét.
Tôi hoàn toàn đồng ý, tôi cũng cảm thấy mình vô vọng.
Lúc tỉnh lúc mơ.
Tôi không còn là tôi nữa.
Nhưng không có cách nào, Thái Từ Khôn đã đánh trúng tim đen của tôi rồi, nếu không yêu anh ấy, tôi sẽ hối hận cả đời.
Gần đến giờ tan làm, Thái Từ Khôn gọi điện nói lô thiết bị mới ở bệnh viện có vấn đề gì đó, anh phải xử lý, không có thời gian đến đón tôi được.
Tôi bận trở thành một người bạn gái biết quan tâm, nói với anh ấy một cách dịu dàng rằng hãy cứ bận việc của anh ấy đi, không cần lo cho tôi.
Bạn thân tôi nổi da gà khi nghe tôi nói chuyện: "Ngày nào cậu cũng nói chuyện với Thái Từ Khôn như thế này à?"
"Hả, cái gì?"
Cô ấy nhận xét: "Đàn ông nào mà kìm lòng cho nổi, giờ thì biết tại sao Thái Từ Khôn lại tận tâm với cậu như thế rồi."
Tôi lườm cô ấy một cái, cố ý điều chỉnh giọng điệu: "Vậy sau này tớ sẽ nói chuyện với cậu như vậy nhé, để cậu cả đời không thể rời xa tớ được."
Cô ấy cười mắng đuổi ra ngoài, tôi khoác túi đi thẳng đến bệnh viện của Thái Từ Khôn.
Anh ấy không đón tôi được thì để tôi đến đón anh ấy.
Tôi đã đến đây hai lần rồi, lần này không cần người chỉ dẫn, tôi trực tiếp đến phòng làm việc của anh.
Đẩy cửa ra, sau bàn làm việc có một người ngồi, nhưng không phải Thái Từ Khôn.
Anh ta đứng dậy, kinh ngạc nhìn tôi: "Bạch Lộc?"
Tôi ngượng nghịu cười: "Đã lâu không gặp."
Người này là bạn cùng phòng thời đại học của Thái Từ Khôn, Trần Học Khải.
Trong thời gian theo đuổi Thái Từ Khôn, tôi đã làm quen được với những người bạn cùng phòng của anh ấy, dần dần tôi trở nên quen thuộc với họ.
Trần Học Khải bước đến, anh ta nói: "Đến tìm Từ Khôn à? Cậu ấy vẫn đang kiểm tra số thiết bị ở bên ngoài, xảy ra vài vấn đề."
Tôi bất lực gật đầu.
Anh ta nói với nụ cười trên môi: "Hai người... lại ở bên nhau à?"
"Sớm biết sẽ có ngày này rồi, lần này đừng bỏ rơi cậu ấy nữa nhé."
Trần Học Khải tỏ vẻ khó hiểu nói: "Khi em chia tay với cậu ấy, ngoài mặt cậu ấy giả vờ không sao, nhưng thực chất lại trốn trong chăn lén lút khóc. Nếu anh Lâm không vén chăn lên phát hiện ra, cả đời này chúng tôi cũng không biết được cậu ấy cũng có ngày như vậy."
Mắt tôi dần mở to.
"Thật bất ngờ đúng không?" Anh ta nói: "Ai mà ngờ được chứ, bình thường cậu ấy lạnh lùng xa cách như vậy mà."
09.
Trước khi Thái Từ Khôn trở lại, tôi và bạn cùng phòng thời đại học của anh ấy đã nói chuyện khá lâu.
Tôi không biết sau lần chia tay đó anh ấy lại như vậy.
Hóa ra Thái Từ Khôn không hề thờ ơ, anh ấy biết hết, anh ấy quan tâm đến tất cả mọi thứ.
Ăn không được ngủ không ngon, trốn trong chăn khóc, trong mơ lại gọi tên tôi, nghe nói anh ấy tỉnh rồi lại khóc.
Tôi thực sự choáng váng.
Người trong câu chuyện này có thật là Thái Từ Khôn mà tôi biết không, người mà trong ấn tượng của tôi, đã chấp nhận chia tay một cách lạnh lùng và thậm chí không quay đầu lại, bước đi không hề do dự?
Trần Học Khải nói: "Lúc đó chúng tôi cũng thuyết phục cậu ấy, nói rằng nếu cậu ấy còn thích em thì nên theo đuổi lại em, nhưng cậu ấy lại đỏ mắt nói rằng em không yêu cậu ấy nữa, theo đuổi lại có tác dụng gì."
Tôi lại sửng sốt: "Không thể tưởng tượng nổi anh ấy lại như thế này."
Khi đó, trong mắt tôi Thái Từ Khôn là nam thần lạnh lùng, khó gần.
Trần Học Khải gật đầu đồng tình: "Tôi hiểu, tôi hiểu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không tin."
Anh ta mím môi nói: "Dù sao thì một khi em nhìn thấy cảnh tượng kia rồi, sẽ vĩnh viễn không quên được."
Trong đầu tôi như có một vụ nổ lớn, tôi liên tục choáng váng.
Tôi lí nhí: "Anh ấy thích em nhiều lắm sao? Lúc đầu em tưởng anh ấy không thích em lắm nên em mới chia tay."
Trần Học Khải gật đầu: "Thật ra chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Dù sao cũng là em theo đuổi cậu ấy trước, nhưng sau khi hai người chia tay chúng tôi mới phát hiện ra, người đàn ông này yêu quá sâu đậm."
Trần Học Khải nói với tôi rất nhiều, tâm trí tôi lúc này chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ "Không thể tin được".
Tôi không chỉ là bạch nguyệt quang muốn mà không có được của anh, mà còn là mối tình đầu mà anh không thể quên được.
Ngay cả bệnh viện nha khoa này cũng là do Thái Từ Khôn cố tình mở gần công ty của tôi, chỉ để có cơ hội gặp được tôi.
Trần Học Khải vỗ vai tôi và nói: "Hãy đối xử tốt với cậu ấy nhé, mấy năm qua vì em mà cậu ấy đã thay đổi rất nhiều."
Tôi ở một mình trong văn phòng của Thái Từ Khôn cho đến khi trời tối.
Trong phòng làm việc tối om, màn hình điện thoại di động trên bàn đột nhiên sáng lên, là cuộc gọi đến của Thái Từ Khôn.
Tôi chậm rãi cầm điện thoại lên nghe, giọng anh hào hứng: "Em có rảnh xuống lầu không? Anh mua cho em đồ ăn vặt ngon lắm."
Tôi lên tiếng, giọng khô khốc đến không ngờ: "Em đang ở phòng làm việc của anh."
Anh im lặng vài giây rồi nói: "Đợi anh, anh ra ngay."
Anh đến đây rất nhanh.
Tôi dường như không có thời gian để suy nghĩ thêm về bất cứ điều gì, cửa văn phòng bị đẩy ra, đèn bật sáng và Thái Từ Khôn bụi bặm xuất hiện ở cửa.
Anh nhìn tôi hai lần, giọng nói đầy căng thẳng: "Có chuyện gì vậy em?"
Tôi mím môi cười: "Anh mua gì đấy?"
"Hoành thánh trứng cua."
Hóa ra anh nhớ thật.
Đây là món tôi thường đưa anh ấy đi ăn khi còn học đại học, lúc đó anh ấy thờ ơ, hóa ra trong lòng anh ấy đã âm thầm ghi nhớ sở thích của tôi.
"Để em thử nào."
Mở hộp đồ ăn ra, hương thơm nức mũi bao phủ.
Vì chưa ăn bữa tối nên tôi rất đói, ăn một lúc là hết nửa bát.
Thái Từ Khôn lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi.
Thật lâu sau, anh mới thận trọng hỏi: "Không phải là em muốn chia tay đó chứ?"
Tôi sửng sốt, quay sang nhìn anh thì thấy anh có vẻ căng thẳng vô cùng.
Tôi chợt nhớ rằng tôi đã chia tay với anh ấy ngay sau bữa tối hôm đó.
Hôm đó, tôi cùng anh ăn tối như thường lệ, cầm lấy chiếc khăn ăn anh đưa cho, lau miệng rồi bình thản đề nghị chia tay. Lúc đó anh không hỏi tại sao mà quay người bỏ đi.
Bóng hình cô đơn đó.
Tôi chợt thấy xót xa.
Mắt tôi hơi nhức, tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Thái Từ Khôn, anh có yêu em nhiều không?"
Anh mím môi không trả lời.
Tôi nói: "Cho dù lần này anh không nói yêu em, em cũng cảm nhận được."
Anh chớp mắt mấy cái, có vẻ ngượng ngùng hỏi: "Làm sao vậy?"
Tôi dùng thìa húp mấy miếng nước canh, nhàn nhạt trả lời: "Trần Học Khải đã kể cho em nghe mọi chuyện xảy ra sau khi chúng ta chia tay."
Anh đột ngột đứng dậy, đi được vài bước, lại quay người, đi đi lại lại, sau đó nặng nề ngồi xuống bên cạnh tôi, anh bồn chồn.
Tôi thích thú với vẻ ngoài ngây ngốc của anh ấy, tôi cười mà không nói lời nào.
Anh ấy hỏi: "Cậu ấy đã nói gì?"
Tôi kinh ngạc nói: "Có thật là anh trốn trong chăn khóc không?"
Mặt anh lập tức đen lại.
Tôi rướn người nhìn anh chằm chằm: "Anh khóc thật à?"
"...Không." Anh ngoan cố phủ nhận
Tôi có chút tiếc nuối nói: "Em rất muốn xem, anh đẹp trai như vậy, khóc nhất định rất đẹp mắt."
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ôm lấy mặt tôi trong tay và nghiêm túc nói: "Anh không khóc."
"Được, được." Tôi vội vàng dỗ anh ấy: "Em khóc rồi."
Đôi mắt anh lấp lánh.
Đột nhiên, anh rướn người hôn nhẹ lên mi mắt tôi.
Một cái chạm nhẹ ấm áp trên đôi mắt tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra, và hứa với Thái Từ Khôn dịu dàng: "Lần này em sẽ không chia tay anh nữa, em hứa."
10.
Đêm đó, tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng khám của Thái Từ Khôn.
Tôi nằm trên giường với anh ấy và kể về những năm này.
Tôi hỏi anh ấy: "Nếu anh thích em như vậy, tại sao khi quay lại với nhau anh lại không nói ra?"
Anh ấy nói rằng anh ấy không muốn bị tôi đá lần nữa, điều này khiến tôi tin, anh là một người bản lĩnh, ngã ở đâu đứng lên ở đó.
Anh nói: "Anh đã bị em chơi tận hai lần rồi, không có lần thứ ba nữa đâu."
"Ừm?"
Anh từ phía sau ôm chặt lấy tôi: "Em không biết anh đã vui như thế nào khi em nói rằng không có anh ở bên cạnh, mấy năm qua em đã nghiến răng sống cho qua ngày."
Tôi thấy không có gì là kỳ lạ.
Trước khi nói lời này, anh lạnh như băng, nhưng vừa nói xong, anh lại ấm áp như mùa xuân.
Tôi xoay người ôm lại anh, nói lời xin lỗi trước: "Xin lỗi anh."
Rồi anh bênh vực: "Nhưng nghĩ lại thì cái dáng vẻ nghiêm túc của anh cũng buồn cười thật đấy."
"Chỉ tại em trêu anh thôi." Anh nhéo chóp mũi tôi.
"Ai kêu em làm bạn gái của anh chứ."
Anh cười: "Cũng đúng."
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, tôi lại nghĩ đến Trần Học Khải, tôi hỏi anh: "Tại sao Trần Học Khải lại đến đây?"
"Cậu ấy nói muốn theo anh, nên anh tuyển cậu ấy vào luôn."
Tôi tận dụng tình huống này và hỏi: "Bệnh viện này được xây ở đây là vì em thật à?"
Anh lại bắt đầu thấy ngượng, ấp úng không trả lời.
Tôi cười và nói: "Nói thật một câu, thưởng một cái hôn."
Anh cân nhắc một hồi, chân thành gật đầu: "Ừ."
Anh ấy nói: "Anh muốn biết hiện tại em như thế nào, liệu anh còn có cơ hội không."
Tôi rướn người hôn anh thật lâu.
Tán thưởng như khen: "Không tệ, em sẽ hôn đáp lễ."
Anh lại bắt đầu ngại, lặng lẽ lấy chăn che đi nửa dưới khuôn mặt đỏ bừng.
Thật dễ thương, tôi đã hôn khắp nửa khuôn mặt lộ ra khỏi chăn của anh ấy, khiến mặt anh ấy toàn là nước miếng.
Anh lại lặng lẽ kéo chăn xuống, chớp chớp mắt hỏi: "Còn nửa mặt dưới em có muốn không?"
Tôi gật đầu như giã gạo, đêm nay chỉ có hôn với hôn thôi.
Thái Từ Khôn và tôi chính thức yêu nhau.
Phương Phương khá bối rối trước điều này, cô ấy khiến tôi nghẹn họng với những lời nói ban đầu: "Không phải cậu nói chỉ chơi anh ấy sao? Tớ nhìn thế nào cũng thấy cậu là người bị lún sâu hơn trong cuộc tình này. Đừng chơi nhiều quá, chị em à, không cần đến anh ta đâu, mình tìm bông hoa khác là được."
"Bông hoa cao lãnh đó không điên cuồng vì cậu được đâu."
Tôi thầm nghĩ những chuyện này tốt nhất không nên kể cho Phương Phương nghe, dù sao Thái Từ Khôn da cũng mỏng, đến lúc đó anh ấy lại xấu hổ khi gặp người ta.
Trong khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt, tôi gần như muốn dính lấy anh ấy mọi lúc mọi nơi.
Người đầu tiên không thể chịu đựng được là Trần Học Khải.
Anh ta không thể thuyết phục được Thái Từ Khôn, vì vậy anh ta kéo tôi ra nói chuyện: "Anh biết rằng người bạn trong giai đoạn củi khô nên cháy lớn, nhưng hai người có thể chú ý chút được không?"
"Cái gì?"
Anh ta nói: "Sáng nay, tôi đến chỗ Từ Khôn để lấy báo cáo y tế của ngày hôm qua. Tôi hỏi cậu ấy báo cáo ở đâu. Em đoán xem cậu ấy nói gì?"
"Trên bàn?"
Anh ta thở dài, bắt chước giọng điệu của Thái Từ Khôn nói: "Làm sao cậu biết tối hôm qua Bạch Lộc làm trứng xào cà chua cho tôi?"
"..."
"Không nói nên lời?" Anh ta bất lực nói.
Tôi gật đầu lia lịa: "Anh ấy đáng yêu quá!"
Tôi hỏi: "Anh ấy đâu? Em sẽ hôn anh ấy ngay bây giờ!"
Trần Học Khải trợn tròn mắt: "Tôi thực sự không chịu nổi hai người nữa."
Tôi mỉm cười chào tạm biệt Trần Học Khải.
Cuối cùng tìm thấy Thái Từ Khôn bên ngoài phòng khám.
Khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, anh hiền lành, điển trai đang tỉ mỉ giải thích những lưu ý sau khi nhổ răng cho bệnh nhân vừa nhổ răng.
Tôi ở một bên cẩn thận lắng nghe, sau khi người đó đi rồi mới nói: "Anh lỡ lời rồi."
"Hả?" Anh đang rửa tay và khử trùng.
"Không được dùng lưỡi liếm chỗ vừa nhổ răng".
"Chỉ có em là thích liếm." Anh nói.
"Em thích lúc nào..."
Tôi đột nhiên nhớ mỗi khi tôi hôn anh ấy, tôi dường như thích liếm môi anh ấy.
Tôi im luôn.
Anh đi về phía tôi, đôi lông mày đầy xuân ý: "Đi làm về tới đón anh?"
Tôi cố tình phóng đại: "Chúng ta làm dân tình phẫn nộ rồi."
"Tại sao?"
"Bởi vì chúng ta quá yêu nhau, họ chịu không nổi."
Anh ôm tôi và nói: "Bọn họ không chịu nổi sao, anh còn yêu chưa đủ đấy."
Tôi ôm lại anh ấy, thầm nghĩ, Thái Từ Khôn thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Bây giờ không phải là anh ấy đang gần giống với hình mẫu lý tưởng của tôi, mà hình mẫu lý tưởng của tôi đang gần giống anh.
Anh ấy là hình mẫu tuyệt vời nhất mà tôi luôn mong muốn.
Mãi là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top