Mùa Đông Rực Rỡ, Có Một Bông Tuyết Rơi Vào Tim Anh

Tác giả: 尚安等

Nguồn: Quả Quýt Nhỏ

********

01.
Cơn đau răng đã kéo dài đến ngày thứ ba, tôi quyết định đi khám ở bệnh viện nha khoa mà đồng nghiệp giới thiệu.

Bệnh viện yên tĩnh, trang thiết bị tiên tiến, lễ tân nhiệt tình, đến cả bác sĩ cũng đẹp trai...nói chung tất cả đều ổn.

Mọi thứ sẽ tuyệt hơn nếu bác sĩ không phải là bạn trai cũ của tôi.

Tôi nằm trên ghế nha khoa, nhìn khuôn mặt tuấn tú đeo khẩu trang trước mặt, tim tôi đập thình thịch.

Khám răng, chụp phim, giải thích bệnh án.

Trong suốt quá trình thăm khám, Thái Từ Khôn vô cùng chậm rãi và nghiêm túc, như thể anh ấy không nhận ra tôi là bạn gái cũ của anh ấy.

Anh kết luận: "Răng bị sâu, viêm nha chu, chỉ định nhổ răng."

Tôi chợt nói: "Nhổ thì nhổ."

Anh cúi đầu ghi chép gì đó, đột nhiên dừng lại hai giây, ngước nhìn tôi: "Sao răng lại mòn hết thế này?"

Điều này có thể hiểu là bác sĩ đang quan tâm đến tình trạng của bệnh nhân.

Lúc này đây, trông anh lãnh đạm và gò bó, giống anh của thời đi học đẹp trai đạo mạo đến 90%, khiến người ta thấy buồn cười.

Tôi cố ý nói: "Không có anh bên cạnh, mấy năm nay nghiến răng sống cho qua ngày."

"Ồ." Anh nói với giọng điệu hững hờ, cụp mắt xuống, lông mi khẽ run như cánh bướm.

Một lúc sau anh lại tiếp tục chủ đề: "Vậy sao năm ấy lại đòi chia tay?"

Tôi đơ luôn, không biết nói gì nên tự động ngậm chặt miệng.

02.
Đã hai tiếng đồng hồ kể từ khi nhổ răng.

Thái Từ Khôn tháo khẩu trang xuống, giọng nói ấm áp nhắc nhở.

"Trong vòng ba giờ đầu tiên không được ăn gì, không được súc miệng và đánh răng trong 24 giờ, chú ý ăn uống thanh đạm, tuần sau đến tái khám cắt chỉ."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: "Còn cần phải chú ý gì nữa không?"

"Đừng dùng lực cắn ở hàm bên đó, càng không được dùng lưỡi liếm."

Nói tới đây, anh dừng lại một chút, liếc nhìn tôi.

"Nếu đau quá thì có thể uống một viên Ibuprofen."

Tôi gật đầu, còn đang định hỏi tiếp thì thấy anh cong ngón tay lên, gõ nhẹ vào bảng hướng dẫn lưu ý sau khi nhổ răng.

Tôi quyết định im luôn.

Cho tay vào túi áo blouse trắng, anh tỏ vẻ kiêu ngạo nói: "Răng đã mòn lắm rồi, sau này đừng cố chấp mà nghiến răng nữa."

"..."

Bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.

Khi kể chuyện cho cô bạn thân nghe, cô ấy cũng tỏ ra nghi ngờ: "Đây có phải là Thái Từ Khôn mà tớ biết không?"

Tôi cũng cảm thấy như vậy.

Tôi và Thái Từ Khôn học chung trường cấp 3, nhưng khác lớp, anh ấy là nhân vật phong lưu nhất trường, còn tôi chỉ là cô gái được ít người biết đến.

Từ lớp 10 cho đến lớp 12, tôi đã chứng kiến không biết bao nữ sinh ngã quỵ trước gấu quần đồng phục của anh, thư tình nhiều đến mức có thể nhét đầy một bao tải, người theo đuổi anh ấy nếu xếp thành hàng thì có thể được mấy vòng trường, nhưng Thái Từ Khôn lại không để ý đến bất kỳ ai.

Đương nhiên, tôi cũng bị mê hoặc bởi một thiếu niên có IQ cao, ngoại hình xuất sắc mà gia cảnh lại tốt như vậy rồi.

Nhưng tôi biết rất rõ bản thân mình đang ở vị trí nào, tôi không có ý định theo đuổi anh một cách hấp tấp như vậy.

Cho đến khi tôi và Thái Từ Khôn cùng được nhận vào một trường đại học.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đã khiến suy nghĩ nhỏ bé bị chôn sâu bấy lâu của tôi được đào lên.

Tôi dùng hết sức mình, theo đuổi Thái Từ Khôn trong 1 năm.

Tôi không biết có phải vì lên đại học anh đã dễ dãi hơn không, hay do tôi may mắn, nhưng tôi thực sự đã theo đuổi được anh.

Chúng tôi quen nhau được nửa năm thì tôi đề nghị chia tay.

Chủ yếu nguyên do là không phù hợp.

Anh ấy quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức nhiều lúc tôi nghĩ dường như anh chẳng có tình cảm gì với tôi cả. Nắm tay, ôm, hôn và những hành động thân mật khác đều là tôi chủ động.

Anh ấy không thích bày tỏ, cứ giữ mọi cảm xúc ở trong lòng, hiện tại chỉ tạm thời thì không sao, nếu tiếp tục như vậy lâu dài thì thực sự rất mệt mỏi.

Tôi chỉ muốn một tình yêu nhẹ nhàng và đơn giản, tôi không muốn tinh thần cứ bị áp lực vô hình đè nén như vậy.

Thế là chúng tôi chia tay.

Thái Từ Khôn đón nhận lời chia tay rất nhẹ nhàng và bình thản, cũng không hỏi lý do hay có vướng mắc điều gì.

Thậm chí anh còn không buồn.

Tôi đoán Thái Từ Khôn cũng không thích tôi lắm, như vậy cũng tốt.

Suy cho cùng, tôi là người theo đuổi anh ấy trước và cũng là người buông tay trước. Nếu anh ấy là người thực sự nghiêm túc trong mối quan hệ này, thì tôi lại trở thành một kẻ đê tiện cả thèm chóng chán.

Thái độ của anh khiến tôi muốn nhanh chóng thoát ra khỏi mối quan hệ không trọn vẹn này.

Kể từ lúc chia tay chúng tôi đã không còn liên lạc gì với nhau, cho đến hôm nay gặp lại.

Lời nhắc nhở "đừng dùng lực cắn ở hàm bên đó" của anh ấy đã làm tôi ngạc nhiên.

Đây có thực sự là đại thần cao ngạo lạnh lùng trong ấn tượng của tôi không?

Cô bạn thân của tôi nhiều chuyện, hỏi tôi: "Lộc Lộc, nếu như Thái Từ Khôn muốn theo đuổi cậu một lần nữa, cậu có đồng ý không?"

"Thứ nhất, anh ấy sẽ không theo đuổi tớ."

Tôi cười nói.

"Thứ hai, tớ sẽ không đồng ý."

"Hả?"

"Tớ thừa nhận là mình thích mẫu người giống anh ấy. Hôm nay gặp lại anh ấy mình cũng cảm thấy rất rung động."

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Nhưng tớ thích được nâng niu, chiều chuộng, tớ muốn nhìn thấy bạn trai tớ vì tớ mà trở nên điên cuồng, mãnh liệt chứ không phải giống như Thái Từ Khôn..."

Tôi nhận xét ngắn gọn: "Anh ấy khiến tớ cảm thấy nghi ngờ về sức hấp dẫn của chính mình."

"Đừng nghi ngờ nữa, hôm nay cậu đã mê hoặc thêm ba người đàn ông quyến rũ nữa rồi."

Cô ấy nói: "Còn tìm tớ để lấy thông tin liên hệ với cậu nữa, có nên cho không đây."

"Không!!!"

"Thứ sáu tuần sau có họp lớp cấp 3, mọi người ở thành phố Lam đều đến, cậu có đi không?"

"Thái Từ Khôn thì sao?"

"Chắc anh ấy sẽ không đi đâu, anh ấy có vẻ không giống người sẽ đi họp lớp."

Bạn thân của tôi nói: "Hơn nữa, chắc không có ai biết anh ấy đang ở thành phố Lam đâu."

"Cậu nói đúng."

Tôi gật đầu.

"Tớ đi."

03.

Các cụ đã dạy rồi, nói trước bước không qua.

Khi Thái Từ Khôn đẩy cánh cửa bước vào, cả phòng KTV rơi vào một biển im lặng chết chóc.

Người tổ chức họp lớp là Hà Soái tỉnh táo nhất, tiến lên khoác vai anh: "Tình cờ Thái đại thần cũng ở thành phố Lam nên tôi mời anh ấy qua, mọi người hoan nghênh anh ấy nhé."

"Hoan nghênh."

"Hoan nghênh." Tiếng sau còn to hơn tiếng trước.

Mục đích của buổi họp lớp hôm nay là để mọi người cùng trao đổi những tin tức gần đây, nói chuyện phiếm và hát karaoke giải trí, Thái Từ Khôn vừa đến, một đám người liền ập tới hỏi han đủ thứ.

Thái Từ Khôn đó giờ rất bí ẩn, ai cũng tò mò sốt hết cả ruột gan.

Có ai đó đề nghị chơi trò chơi.

Cách chơi rất đơn giản, mỗi người nói một câu, nếu ai đã làm trúng câu đó thì sẽ phải uống rượu.

Người đầu tiên lên tiếng đã đẩy không khí lên cao trào.

"Tôi từng theo đuổi một người ở đây."

Tôi nhớ lại những ngày đã theo đuổi Thái Từ Khôn, lặng lẽ cầm ly rượu lên.

Đang định uống thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi chặn lại.

Là Thái Từ Khôn.

Tất cả mọi người trợn mắt, miệng há hốc, nhìn chằm chằm một màn này, cứ như đang xem phim thần tượng.

Thái Từ Khôn nói: "Người mới nhổ răng thì không được uống rượu."

Anh nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói: "Tôi là bác sĩ của cô ấy, tôi chịu thay, đêm nay rượu của cô ấy, tôi uống."

Vừa nói, anh vừa cầm ly rượu của tôi lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Sự căng thẳng vô hình trong phòng bao bỗng được nới lỏng, có người nói đùa: "Tôi sợ chết mất, còn tưởng hai người là một đôi cơ đấy."

Cô bạn thân điên cuồng húc cùi chỏ vào tay tôi, ánh mắt đầy sự tò mò, hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi nói thầm: "Đó là trách nhiệm của bác sĩ thôi."

Sau vài vòng chơi, tôi bị thua liên tiếp, cứ như bị sắp đặt.

Thái Từ Khôn là mục tiêu chính của những lời bàn tán hôm nay, anh uống cạn liên tiếp mấy ly rượu.

Một vòng chơi khác.

"Tôi đã yêu đương với một người ở đây."

Một đôi bạn học chung cấp 3 của tôi bẽn lẽn nâng ly lên nhìn nhau rồi chậm rãi uống cạn trong tiếng cười nói của mọi người.

Tôi làm theo nhưng trong lòng không chút lo lắng.

Tôi và Thái Từ Khôn hẹn hò ở đại học, cũng chỉ có nửa năm, ngoại trừ bạn thân của tôi thì trường cấp 3 không có ai biết cả.

Thái Từ Khôn rõ ràng là không muốn bỏ qua.

Sau khi đôi bạn đó đặt ly rượu xuống, anh cầm ly lên uống cạn.

Mọi người ai cũng ngây người ra khi nhìn thấy cảnh này.

Tôi cũng có chút choáng váng.

Nhưng tôi chắc chắn rằng chỉ cần tôi không uống rượu thì sẽ không ai biết người yêu của Thái Từ Khôn là ai.

Thái Từ Khôn không nhanh không chậm, rót thêm một ly rượu khác.

Anh cầm ly rượu thứ hai lên và uống cạn luôn.

Ánh mắt của mọi người từ từ chuyển từ Thái Từ Khôn sang tôi.

Tất cả mọi người đều biết, rượu của anh ấy, là uống thay cho tôi.

04.

Phòng bao yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Có người hỏi tôi: "Bạch Lộc, chuyện này là sao vậy?"

Tôi không chịu nổi những ánh mắt đổ dồn vào mình, thành thật nói: "Từng yêu, giờ chia tay rồi."

"Vãi..."

Một số chàng trai kêu lên, mấy cô gái khác cũng có biểu cảm kinh ngạc.

Tôi cắn răng, nói thêm: "Đó là khi chúng tôi học đại học."

Mọi người nhìn tôi rồi lại nhìn qua Thái Từ Khôn, vẻ kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời.

Đột nhiên trở thành tâm điểm của sự chú ý, tôi lúng túng.

Tiềm thức nghĩ đến thủ phạm đang ngồi đó.

Thái Từ Khôn vẫn bình tĩnh ngồi, đầu hơi cúi xuống, dùng đầu ngón tay xoa xoa trên miệng ly rỗng.

Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc thẳng màu xanh nhạt và quần tây màu xám, đôi chân dài vắt chéo dưới gầm bàn có chút bất lực, ánh đèn màu tinh xảo trong phòng bao chiếu vào khuôn mặt anh, khuôn mặt tuấn tú dường như nổi bật hơn hẳn những người ngồi đây.

Đột nhiên anh ngước mắt lên, đôi mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh giật mình, ngoảnh mặt đi, hỏi: "Em không chơi à?"

"Chơi, chơi." Ai đó nói.

"Tiếp tục nào."

Trò chơi đã đưa mọi chuyện về lại đúng hướng.

Chỉ là câu hỏi tiếp theo rõ ràng là để buôn chuyện về mối quan hệ mập mờ của tôi và Thái Từ Khôn.

"Tôi bị bỏ rơi trong một mối quan hệ."

Một số người nâng ly lên, Thái Từ Khôn quan sát một lúc rồi cũng uống theo.

Có người nhắc nhở: "Uống thay cho Bạch Lộc câu này, cậu phải giải thích đó."

"Không."

Thái Từ Khôn cười nhạt: "Là tôi bị đá."

Trong phòng lại im lặng lần thứ ba.

Mọi người đồng loạt nhìn tôi.

Tôn thờ, ngưỡng mộ, tò mò, kinh ngạc, nghi ngờ...tóm lại là đủ loại ánh nhìn. Tất cả đều mang một hàm ý, thế mà tôi lại là người đá Thái Từ Khôn.

Tôi ho khan giải thích: "Tuổi trẻ làm càn thôi."

"Khi yêu tôi đã hôn."

"Tôi rất chủ động khi yêu."

"Tôi là người chủ động theo đuổi."

Hết vòng này đến vòng khác, như đang muốn moi hết sự thật về chuyện tình yêu của tôi và anh.

Thái Từ Khôn cũng uống hết ly này đến ly khác.

Tửu lượng của anh cũng khá tốt, uống nhiều như vậy mà ánh mắt vẫn tỉnh táo.

Cuối cùng cũng đến câu mấu chốt.

Thái Từ Khôn khàn khàn giọng, nói: "Hiện tại tôi độc thân."

Sau khi nói xong, anh nâng ly uống trước để làm gương.

Một loạt tiếng la ó náo nhiệt vang lên.

Mọi người nhìn tôi trêu chọc, nghĩ là Thái Từ Khôn đang cố tình nói để thử tình trạng quan hệ của tôi.

Thái Từ Khôn: "Có cần anh uống giúp em ly này không?"

Khóe mắt anh hơi đỏ, có lẽ là do rượu, nhưng cả người anh toát lên vẻ đẹp trai, ngước lên nhìn như đang dụ dỗ tôi.

Lòng tôi chợt run lên.

Trong lòng thầm mắng, bây giờ anh giỏi thật đấy Thái Từ Khôn!!!

Đầu gỗ mà bây giờ cũng biết nói câu này sao?

Nhớ lại năm xưa, anh vì tôi mà uống rượu hay kể cả lúc tôi hôn anh, anh cũng không biết phải đáp lại như thế nào.

"Uống không?" Anh hỏi lại, giọng căng thẳng.

"Uống đi." Tôi nói.

Khóe miệng anh cong lên như muốn cười, vui vẻ uống cạn ly rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top