01. bút chì
Chuyện kể rằng những đứa cùng bàn thường thích nhau. Ừ thì đúng là tôi thích hắn thật, nhưng hình như hắn lại không được "thích" tôi cho lắm. Có đôi lúc tôi cảm thấy dường như hắn còn không coi tôi là bạn, chứ đừng nói đến cảm nắng hay gì đó.
Hắn thích vẽ. Đó là lí do vì sao bên cạnh hắn luôn có hai thứ là cục tẩy và bút chì. Hắn có một hộp chì đủ màu sắc, đặc biệt thích dùng cây có vỏ đen sẫm, cục tẩy lại trắng trẻo đã mòn mất một phần ba. Lúc nào hai thứ ấy cũng đi theo hắn như hình với bóng. Cùng với một xấp giấy A4 nữa, tôi thấy hắn như một họa sĩ thực thụ.
Tôi không thích vẽ. Đó lại không phải là lí do vì sao bên cạnh tôi luôn luôn có cục tẩy và bút chì. Đơn giản bởi hắn thích vẽ, tôi thích hắn, nên phải gián tiếp học vẽ để có cùng sở thích, còn có cái mà bắt chuyện.
Không có hoa tay đôi khi cũng là một cái tội. Vì tôi thực sự vẽ xấu kinh khủng, luyện mãi mà không tiến bộ lên được. Tôi cũng lấy chiếc bút chì vỏ đen sẫm từ trong hộp chì đủ màu sắc, cầm cục tẩy màu trắng đã mòn mất phân nửa, ngồi nhìn hắn vẽ rồi bắt chước theo.
Hắn vung bút, khung cảnh lớp học đẹp như thật mặc dù chỉ tô bằng chì.
Tôi múa bút, chả đứa nào nhận ra cái lớp trong tờ giấy của tôi.
Hắn vung bút, chân dung bạn A được cả lũ suýt xoa khen ngợi.
Tôi múa bút, thật tiếc khi chẳng ai nhận ra A trong tranh tôi xinh đẹp nhường nào.
"Đừng vẽ nữa, cậu không hợp đâu."
Hầu như ngày nào hắn cũng nói với tôi như thế vài lần. Có lẽ là bởi vì hắn sợ phải nhìn nghệ thuật trong tay tôi bị bóp méo. Hoặc là hắn sợ tôi hỏi hắn này nọ.
Thế nhưng, thanh xuân mà, tôi chẳng hề chùn bước. Vẫn bút chì và cục tẩy, tôi lẽo đẽo theo hắn vẽ tranh suốt ba năm cấp Ba đằng đẵng.
Có đôi khi tôi thấy mình thật giống cây bút chì. Tôi vẽ ra rất rất nhiều viễn cảnh, rất rất nhiều cơ hội tạo cảm tình. Thế mà hắn lại y nguyên cục tẩy, xóa bằng hết những gì mà tôi cất công "vẽ" nên. Chẳng sao cả, tôi vẫn thích hắn đấy thôi. Bút chì vẫn còn, tôi vẫn kiên trì "vẽ" nên thật nhiều thật nhiều viễn cảnh, thật nhiều thật nhiều những cơ hội tạo cảm tình mặc dù cục tẩy là hắn có thể xóa đi một cách nhẹ nhàng đơn giản.
Tôi mặc kệ, tôi thích hắn. Hắn muốn làm sao thì làm, quan tâm tôi làm cái gì, cứ như bây giờ, cứ để tôi theo hắn là được. Chắc hắn nghĩ tôi là một đứa con gái mặt dày thật dày ấy nhỉ?!
Nhưng tôi tin là chẳng có mấy đứa dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình như tôi đâu.
"Cậu về đi. Theo tôi làm gì?"
"Tôi đâu có đi theo cậu. Bờ sông là của chung cậu hiểu không?"
Mặt hắn nhăn nhó lại nhưng đuối lí không biết nói gì, đành ngồi xuống ghế đá, mở cặp lấy ra xấp giấy A4 cùng cục tẩy và hộp bút chì.
Tôi thản nhiên ngồi xuống cái ghế khác ngay sát bên cạnh, cũng mở cặp lấy bút chì, cục tẩy và giấy vẽ. Ừ thì, lại vẽ.
Cảnh sông nước buổi hoàng hôn thật có vô vàn diễm lệ. Mặt nước vốn trong xanh nay được phủ thêm quầng sáng đỏ từ ánh mặt trời, cây cầu phía đối diện dường như trở nên mơ hồ trong ánh sáng nhạt màu thấp thoáng của buổi chiều hoàng hôn.
Vốn dĩ đẹp đẽ là vậy, cảnh thật đẹp, trong tưởng tượng của tôi càng đẹp, nhưng vẽ ra thì không còn sót lại nổi một phần mười cái vẻ đẹp ấy. Tôi liếc trộm sang chỗ hắn. Mải mê bao lâu làm tôi không chú ý tới việc hắn đã vẽ xong và chuyển qua công đoạn tô màu.
Đôi bàn tay tài hoa thon dài của hắn di chuyển nhẹ nhàng tinh tế. Thoáng chốc hoàng hôn đỏ hiện ra mĩ lệ đến khó tin. Thật là... vẽ rất giống. Tôi bỗng có một khát khao cháy bỏng, ước gì được nắm lấy đôi bàn tay ấy và đếm xem trên đấy liệu có phải đầy đủ mười cái hoa tay không.
Cảm thán rồi đau khổ cúi đầu nhìn bức tranh của mình, tôi quyết định sẽ vo lại và ném vào thùng rác bên cạnh. Thế nhưng chưa kịp ra tay "tàn sát" thì một cánh tay đã thò sang giật mất bức tranh. Hắn thản nhiên ngắm nghía sản phẩm của tôi mà không tỏ chút biểu cảm. Thâm tâm tôi kêu gào, giật như thế lỡ rách thì sao? Bảo tôi một câu không được à?
Hắn đưa bức tranh đang tô dở cho tôi, phần mình thì giật lấy cái bút chì cùng cục tẩy của tôi, xóa xóa vẽ vẽ trên tờ giấy đã khá nhăn nhúm. Tôi cười trộm liếc qua, muốn sửa cho tôi thì phải nói chứ.
Quay lại nhìn tác phẩm dang dở của hắn, tôi bần thần một chút. Hắn vẽ đẹp quá. Từ ngày lên cấp Ba, chung bàn với nhau gần ba năm tôi chưa từng thấy hắn theo một khóa học vẽ nào. Có lẽ là tài năng bẩm sinh nhỉ? Tôi cầm cây chì màu, hí hửng đặt nét đầu tiên lên bức tranh. Còn chưa vẽ được một centimet đã nghe thấy có người nói.
"Đừng có táy máy. Nhờ cậu cầm hộ, không nhờ phá."
Tôi nhấc cây bút lên, quay sang lừ mắt nhìn hắn. Cái con người đó còn không thèm liếc tôi lấy một cái, thế mà vẫn biết tôi giở trò gì. Tôi ngoan ngoãn bỏ bút xuống, lén lút dịch qua gần một chút, lại gần thêm chút nữa. Thoáng chốc đã lấn sang gần cái ghế của hắn.
Cười trộm cái nữa, tôi đánh liều sang hẳn bên cạnh hắn ngồi. Ừ thì, có thể tôi hơi quá đáng một tí, cho nên hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, cũng không nói lời nào mà dịch hẳn sang một bên để lại một khoảng trống. Tôi ngồi xuống không khách khí. Đây chính là hắn dành chỗ cho tôi đó!
"Cậu vẽ xong tô cho tôi luôn nhé?"
"Ừ."
Không ngờ thỏa hiệp lại dễ dàng như vậy. Tôi vui vẻ cười híp mắt. Nhưng hình như hôm nay hắn dễ tính nhỉ? Trước đây chưa bao giờ chủ động giúp tôi vẽ, chứ đừng nói là tô màu. Có phải hắn cũng "thích" tôi rồi không?
Bức tranh "của tôi" hoàn thành thì mặt trời cũng đã lặn mất. Hắn im lặng ngẩng đầu nhìn trời nhá nhem tối, cất mọi thứ cùng bức tranh dang dở của hắn vào cặp.
"Tối rồi, tôi đưa cậu về."
Đến lượt tôi im lặng nhìn hắn một lát, bức tranh hoàng hôn rực rỡ trong tay suýt chút rơi xuống. Cái con người này, là thật sự "thích" tôi đó hả?
"Thật?"
"Không thì tự về nhé."
"Không không, cậu đưa tôi về là được chứ gì."
Hắn không nói gì nữa, đeo cặp lên vai xoay người bước đi. Đúng là hướng về nhà tôi thật. Tôi thu dọn mọi thứ trong vòng một nốt nhạc rồi vội cất bước chạy theo.
Thị trấn buổi chiều tối, những con phố lên đèn tấp nập người qua lại trong giờ tan tầm. Hai chúng tôi một trước một sau yên lặng bước đi. Trong lòng tôi có một chút gì đó thấp thỏm, cứ như lát nữa hắn sẽ nói ra cái gì vậy. Và điều ấy có thể nào sẽ làm thay đổi tôi, và cả mối quan hệ của chúng tôi nữa.
Và rồi sự thật cho tôi biết rằng, linh tính của tôi đã đúng.
"Đừng thích tôi nữa."
Một câu của hắn làm tôi ngẩn người. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên thân hình cao ráo của cậu thiếu niên mười tám tuổi, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào tôi không chút do dự.
Một lời cự tuyệt rõ ràng, đủ để phủ nhận bao cố gắng của tôi trước giờ. Tất cả những cố gắng ấy cuối cùng cũng chỉ như phù du, chẳng thể làm thay đổi được tình cảm của hắn. Có lẽ, hắn muốn nói như thế từ lâu rồi.
"Tại sao?"
Tôi nghe thấy giọng mình bình tĩnh đến lạ. Ánh mắt tôi cũng nhìn xoáy vào hắn. Trước đây cứ cách một thời gian hắn lại nói tôi đừng thích hắn nữa, nhưng khi ấy tôi không bao giờ hỏi tại sao, và vẫn thích hắn như thế, vẫn có bút chì và cục tẩy, vẫn theo hắn vẽ tranh mặc dù chẳng nhận lại điều gì.
Nhưng ngay lúc này, tôi bỗng giật mình, thì ra tôi cũng biết mệt mỏi.
Tôi không nhận được câu trả lời cho lần duy nhất hỏi "tại sao" kia. Hắn xoay người đi xa dần, qua con ngõ nhỏ và rồi chỉ còn là một chấm đen trong dòng người tấp nập.
Có lẽ, hắn quả thực chỉ là một trong số rất nhiều rất nhiều người sẽ đi lướt qua tôi trong cuộc đời này, là hai đường thẳng song song không bao giờ chạm nhau dù chỉ một lần.
Cả thanh xuân của tôi dành để theo đuổi một người. Đến cuối cùng chỉ nhận lại một câu cự tuyệt không hề đắn đo. Có phải, tôi đã lãng phí thanh xuân tươi đẹp rồi không?
[còn tiếp...]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top