Có anh đây, không cần tỏ ra mạnh mẽ.

Tác giả: Huyen Trang Bất Hối.

Quán trà nằm trên một con phố sầm uất, sự cổ kính mang theo nét u buồn nhàn nhạt. Quán trà không mang hơi hướng hiện đại,ngược lại mộc mạc một cách giản dị. Những chiếc ghế gỗ đơn giản được đặt bên thành cửa sổ. Bên trong ấm áp xua tan đi cái lạnh ngày đông bên ngoài.

Cô nhấm một ngụm trà, hơi ấm trôi xuống yết hầu. Bao năm rồi vị trà nơi đây vẫn vậy, không chút thay đổi theo thời gian.

Từ trong góc, chiếc loa vang lên âm thanh dịu êm, giọng ca nữ trầm buồn du dương cất tiếng hát.

"Run run đôi vai em đau ngày nào bước đi
Tin yêu em trao cho anh mất đi sao đành
Nghe bao yêu thương lâu nay dặn lòng cố quên
Giờ lại thiết tha.".
Lời ca như dòng chảy quá khứ trôi dạt vào trái tim cô. Lồng ngực như có một thứ gì đó ngẹn lại khiến cô cảm thấy khó thở.

Bài hát này đi liền với tuổi trẻ của cô, là bài hát gắn liền với cô suốt những tháng năm thanh xuân cuồng nhiệt.

Cô và người ấy, đã cùng nhau nghe bài hát này đến si mê.

Một góc quán trà, người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần bò ôm sát lộ ra đôi chân dài. Mái tóc được cắt tỉa tỉ mỉ. Anh khép mi mắt, như đang suy tư, như đang nhớ lại. Bài hát này, với anh, rất quen thuộc.

"Cho anh hôn đôi mi em ướt bao đêm rồi
Cho anh ôm bao cô đơn thắt tim em gầy
Cho anh yêu em hơn xưa, ngày buồn đã qua
Lại có nhau.".

Cô uống ngụm trà cuối cùng, cầm chiếc áo lông màu trắng mặc vào. Mái tóc đen tuyền xõa xuống như suối. Cô rất đẹp, nét đẹp sang trọng, thanh tao. Cô đến quầy tính tiền, rút chiếc ví trong túi sách lên ra một tờ tiền mệnh giá lớn.

Ông chủ cười hiền hòa nhìn cô.
"Cô không có tiền lẻ à".
Cô cười, lắc đầu, nhẹ giọng đáp.
"Dạ không".

Đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói của nam, rất trầm và có chút khàn.
"Có phải em không?".
Bàn tay cầm ví của cô có chút run rẩy, một động lực vô hình nào ngăn cản cô không thể quay đầu.
Người đàn ông phía sau tiếp tục lên tiếng, giọng nói có chút sững sờ đến sợ hãi.
"Là em, đúng không?".

Một phút sau cô mới chậm rãi quay lưng, đối mặt với khuôn mặt người đàn ông với cô gần như khắc cốt ghi tâm.
Người đàn ông nhìn cô, niềm vui mừng như vỡ òa.

"Anh biết là em". Phải, anh biết là cô, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ khiến anh nhận ra. Là cô.

Cô cố gắng mỉm cười thật tươi, gật đầu với anh.
"Lâu rồi không gặp, anh khỏe chứ".
Anh nhìn cô, rất lâu sau mới đáp.
"Anh ổn, còn em?".
"Cũng như anh, em ổn".
"Em, hạnh phúc chứ".
Cô giấu tay đằng sau túi sách, không để cho anh thấy bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi mặc cho trời mùa đông lạnh lẽo.
"Em hạnh phúc". Cô nói rất nhẹ nhàng, ngữ khí khiến anh không chút nghi ngờ.
Cô và anh không rời đi ngược lại cùng nhau ngồi vào bàn cô mới ngồi khi nãy.
Anh gọi cho cô một ly sữa nóng. Cô không từ chối, nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ đến sở thích của cô.

Anh nhìn cô, thời gian không khiến nhan sắc của cô phôi pha ngược lại thời gian khiến cô càng thêm đằm thắm,sự nồng nàn của người phụ nữ từng trải.

Cô rất đẹp, luôn đẹp như vậy.
"Anh nghe nói, em đã kết hôn". Anh hỏi.
Cô gật đầu, cười thản nhiên.
"Phải rồi".

"Càng trưởng thành anh càng nhớ ngày ấy, anh mãi không thể tìm lại cảm giác vui vẻ như lúc xưa". Anh nói với cô,giọng nói có chút tư vị buồn bã.

Cô không đáp, im lặng nghe.
Anh ngập ngừng hồi lâu, trầm giọng nói.
"Ngày ấy, chúng ta còn quá trẻ, tình yêu còn quá nông nổi".
Cô cười cười, không biết đáp thế nào.

Anh ngiêng đầu nhìn cô, mãi lâu sâu mới nghe thấy cô nói.

"Em luôn không tin câu nói, cảnh còn người mất. Lúc trước chúng ta cùng nhau đến đây với danh phận là người yêu, sau này gặp lại cùng nhau ngồi một bàn lại với danh phận là bạn cũ. Cuộc đời đúng là không ai nói trước được điều gì phải không?". Nói xong cô uống một ngụm sữa nhỏ, mùi vị ngọt thấm xuống đầu lưỡi nóng bỏng khiến cô muốn rơi lệ.

"Ngày ấy là anh nông nổi, là anh sai khi đánh mất em".

Cô lắc đầu:"Anh không sai, chỉ là khi ấy chúng ta còn quá trẻ để hiểu sự quan trọng của đối phương".

Anh gật đầu: "Anh không tìm được người phụ nữ thứ hai giống em".

Nhìn cô, lưu luyến nói tạm biệt. Hai người chào nhau rồi đi hai con đường riêng biệt, ngã ba đường, anh rẽ phải, cô rẽ trái. Không một lần nhìn lại.
Cô trở về nhà, ngồi trước bàn làm việc nhìn bức ánh trên mặt bàn, cô gái trong ảnh ông chặt lấy cổ người đàn ông, đôi môi mỉm cười hạnh phúc. Cô với tay úp bức ảnh xuống, nhắm chặt mắt, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

Lục dưới ngăn bàn có một quyển nhật ký phủ một lớp bụi mỏng, cô dùng khăn giấy lau sạch rồi chậm rãi lật ra.

Dòng chữ viết nhanh dần dần hiện diện trước mắt.

"Thành phố này, hoa lệ và rực rỡ quá, đến mức em không nhìn ra sự cám dỗ và nguy hiểm của nó.

Tình yêu của anh, dịu dàng và ấm áp quá, khiến em không thể nhìn ra sự đau đớn và lừa dối phía sau".

Cô lấy chút, chậm rãi viết xuống trang cuối cùng của nhật ký.
"Hoa tàn rồi, cánh hoa hóa tro bụi. Yêu thương lỡ rồi, quá khứ hóa hư vô".
Thời gian không khiến ta lãng quên đi một người, mà nó chỉ khiến ta trở nên giỏi giang khi giấu người ấy vào trong tim thật sâu không ai thấy.

Nhiều năm trước còn ngây thơ, cô có thể chạy đến trước mặt anh và nói "em nhớ anh". Vài năm sau trưởng thành, nỗi nhớ lại được giấu ở trong lòng, không thể bật ra khỏi miệng. Âm ỉ ở trong tim, dần dần trở thành nỗi buồn không tên. Đau đến thấu tận tâm can.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Cô hít một hơi sâu lấy điện thoại trong túi sách. Bấm nghe
"Vợ à, anh đây". Giọng nói ấm áp từ đầu giây bên kia vang lên.

Cô giật mịn, cô thực sự đã quên mất bản thân đã là phụ nữ có gia đình. Bên cạnh cô đã có một người đàn ông tuyệt vời. Anh bao dung cô, yêu thương cô bằng tất cả những gì có thể. Anh bao dung tất cả những tổn thương quá khứ của cô. Cô biết bản thân không nên vì quá khứ mà đau đớn, cô không nên đau lòng.
"Em đây". Cô nén nước mắt, nhẹ giọng nói.
Đầu giây bên kia im lặng một hồi, người đàn ông ôn nhu nói.
"Có anh đây, không cần tỏ ra mạnh mẽ như vậy".

Cô mím môi, không nhịn được bật khóc.
"Chồng à, em rất khó chịu".

Anh thở dài, dịu dàng an ủi.
"Ở nhà ngoan, anh sẽ lập tức trở về. Được không?".

Cô gật đầu, đáp: "Dạ".

Anh là người đàn ông luôn xuất hiện khi cô cần. Là người luôn ở bên mỗi khi cô mệt mỏi. Anh dịu dàng, ân cần mỗi khi cô đơn nhất. Anh dùng tinh yêu của mình bao bọc lấy cô.

Cô không nên nhớ lại quá khứ, không nên lật lại quá khứ. Bởi bên cạnh cô lúc này có một người đàn ông tuyệt vời hơn ai hêt.

Anh vội vàng trở về nhà, mở cửa phòng làm việc nhìn cô đang thấy thất thần rơi lệ trên mặt bàn. Anh chậm rãi bước đến, vòng tay ôm chặt cô. Để mặc cô khóc trong lòng mình.
"Anh ở đây rồi, không cần cố gắng mạnh mẽ".

Trong cuộc đời này, bạn nhất định sẽ gặp hai người đàn ông. Một người khiến bạn đau đến tận cùng, cũng khiến bạn yêu đến mức quên cả tôn nghiêm của chính mình.

Một người sẽ xuất hiện khi bạn tổn thương. Dịu dàng xoa dịu nỗi đau của bạn, mặc cho tình yêu của bạn không còn được nồng nhiệt như với người trươc đó. Nhưng họ vẫn ở bên bạn, dùng tình yêu của chính mình ôm lấy trái tim lạnh giá của bạn.

Là người sẽ không bỏ mặc bạn mà ra đi.
Là người cho dù bầu trời có sập cũng sẽ vì bạn chống đỡ.

Là người yêu bạn, yêu cả tổn thương của bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top