Trưởng thành - Có một mùa hoa cải trong tim

Chị Lụa là con bác Năm đầu xóm, người vừa dễ thương, lại vừa chịu thương chịu khó. Nghe Hai thưa chuyện của mình với chỉ, tía má tôi ưng ý trong bụng lắm, định mùng mười tháng năm mang trầu cau sang nhà dặm ngõ, rồi tính chuyện cưới xin trong năm nay luôn cho tiện. Tôi đưa mắt nhìn làn gió xoay mình chuyển nhẹ sang mé sông, lẳng lặng nghe tiếng cười vui vẻ của Hai với chỉ. Ngắt một bông bụp đỏ, tôi khẽ cài lên chiếc giỏ mây chị Lụa để trong hiên nhà. Lòng nhủ thầm, hạnh phúc nhé, Hai già!

Ngước mắt lên, Anh đứng đối diện tôi, cách một cái hàng rào. Vạt áo trắng lay động trong gió, mái tóc đen huyền rối bù, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nụ cười khó hiểu. Tôi ngơ ngẩng nhìn bóng lưng Anh quay đi, chẳng thốt nổi lên một câu an ủi như thuở nào. Trên hàng rào bông bụp đỏ ối một màu, mấy nhánh hoa cải vàng bé nhỏ li ti, khẽ động. Anh đã hái nó, tự bao giờ?

***

Ba người họ là bạn thân cùng trường cấp ba, chung một lớp, cũng chung một tổ. Dường như số phận sắp đặt để trêu ngươi, Hai tôi ngồi bàn nhì, chị Lụa ngồi bàn ba, Anh lại là người ngồi bàn sau lưng chỉ. Có lẽ vì vậy mà, Anh mãi mãi vẫn là người đến sau, dõi theo bóng lưng người thương rồi tan trường lại lầm lũi đếm bước chân của hai người phía trước. Những năm tháng ấy, mỗi bận chứng kiến cảnh hai người họ vui vẻ bên nhau, tôi lại liếc mắt nhìn sang Anh, thấy thấp thoáng trong đó là nỗi buồn nồng đượm vương trên khóe môi hay cười, trái tim tôi từng hồi chợt co rút. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, một người con trai lại có lúc mỉm cười mong manh đến thế! Năm tháng tĩnh lặng trôi qua, chúng tôi cùng nhau trưởng thành, thói quen ấy dần dần trở thành vô thức, để rồi đến lúc này, khi Hai tôi và chị đã có thể cùng nhau khép lại câu chuyện tình đẹp như mơ ấy, để vẽ nên viễn cảnh tương lai hạnh phúc phía trước, trái tim tôi lại không tự chủ được lo nghĩ đến Anh.

Tốt nghiệp cấp ba, Hai tôi và Anh cùng đỗ vào Đại học Công nghiệp thành phố Hồ Chí Minh, chuyên ngành Công nghệ thông tin. Sau bốn năm miệt mài trên ghế giảng đường đại học, cả hai đều chọn rời xa miền quê sông nước này, vươn cánh bay đến chân trời mới để tạo dựng ước mơ.

Nhớ những đêm đại học xa nhà, tôi mơ màng nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài kia. Khắp nơi giăng trải một màu cam vô vị của ánh đèn đường, những sắc màu sực sỡ mà cứng nhắc của cuộc sống thị thành hối hả. Bỗng dưng thèm lắm hình ảnh một dòng sông sáng trong soi rõ đáy nước với những mái chèo xuôi ngược trên khắp nẻo đường quê hương. Những lúc cô đơn, trống trải ấy, tôi thường tìm đến bờ vai Anh như một điểm tựa vực dậy tinh thần. Cũng có những đêm mùa thu nóng nực, giữa lòng thành phố này, dưới sự tranh đua hơn thua của lòng người đầy mưu tính, hay những bận nỗi đau tìm về khi bắt gặp hình ảnh thân thiết giữa Hai và ai kia, Anh lại đến tìm tôi, chỉ để mượn tạm một bờ vai, nhắm mắt tĩnh lặng và yên ổn. Dưới tán cây bằng lăng tím của khu trọ sinh viên, chúng tôi dắt nhau đi qua hết những nỗi đau còn sót lại, chỉ để hy vọng ươm mầm một yêu thương mới, dẫu là chỉ mong manh. Tôi hiểu anh, hiểu cả những niềm vui và nỗi muộn phiền.

-        Em có yêu một người, chỉ là người ấy lại yêu một người khác! – Tôi để mặc mái tóc anh phả vào mặt mình, ngước mắt lên trời để ngăn từng dòng xúc cảm đang nhộn nhạo trong đáy lòng.

- Ừm, anh biết rồi. Người đó thật hạnh phúc! – Anh cười buồn bã.

- Anh thì sao? Đến lúc nào mới quên được chị ấy?

-        Lúc nào sao? Anh không biết, mà cũng không muốn biết. Anh sẽ đợi đến lúc cô ấy không còn yêu người ấy nữa! – Anh ngước mắt nhìn tôi, một tia sáng lạ kỳ thoáng chốc vụt qua.

-        Anh thật ngốc, anh trai!

-        Em cũng vậy mà, em gái! – Anh khẽ thở dài, vươn tay vuốt mái tóc rối của tôi, rồi vén sang hai bên tai. – Chỉ có những ai đã từng bước qua tình đơn phương, mới hiểu hết nỗi đau mà người trong cuộc phải che giấu. Chỉ mong người đó được an yên, bản thân mình chẳng mong làm phiền và chiếm giữ. Yêu là mong cho người mình yêu được hạnh phúc, đó chẳng phải là lòng chiếm hữu tầm thường của bản năng. Yêu, là phải như thế!

Tôi gật đầu, nghe trái tim mình từng hồi vỡ nát.

Thời gian dưới bàn tay an bài của số phận, bỗng dưng biến hóa muôn hình vạn trạng. Cuộc sống mới, con người mới, tình yêu mới dường như chẳng hề mảy may ảnh hưởng đến hai người con xa xứ ấy. Tía má hai nhà đợi được sự trưởng thành chững chạc của chúng tôi, chị Lụa đợi được Hai tôi trở về nguyên vẹn với tình yêu lúc đầu, Hai với Anh chưa bao giờ mất đi tình bạn thân thuở còn ngây ngô thơ trẻ. Riêng tôi, tôi vẫn đứng đây, tại chỗ cũ này, với niềm hy vọng mong manh mà xa vắng…

Tháng mười đến, nắng thu vàng nhuộm thắm cả khoảng trời trong xanh vời vợi, Hai tôi tưng bừng làm chú rể. Dượng tôi ở Cà Mau mang theo mấy vựa lúa mới trúng, đèo bồng theo hai đứa em họ sinh đôi lên nhà tôi ăn cưới. Không khí gia đình tôi lúc ấy còn nóng hơn cả đêm ba mươi tết. Sáng ngày hỉ, tía tôi lấy võ lãi đi rước dâu, Hai tôi cười tít mắt tít mũi bưng mâm trình giờ hết nâng lên lại hạ xuống. Anh đứng bên cạnh Hai, vẫn áo sơ mi trắng, quần tây đen, mỉm cười hiền hòa như ký ức tuổi thơ tôi ngày ấy. Gió từ vạt sông thổi lên từng đợt, Anh đưa tay đỡ nội tôi xuống trước, rồi tới phiên mấy cô dì lớn tuổi phía sau, cuối cùng, vươn tay xoa đầu tôi cười như mùa thu tỏa nắng. Tôi ngơ ngẩn nhìn Anh, khóe mắt bỗng cay cay. Nỗi lòng của Anh, ai là người thấu rõ? Nỗi lòng của tôi, biết tỏ rõ cùng ai?

Hôm nay, Anh làm phù rể…

***

-        Mày biết không con, thế gian này có nhiều loại người lắm. Nhưng suy cho cùng, mục đích chính vẫn là sống, làm việc và yêu thương lẫn nhau. Họ có thể gặp khó khăn bất cứ lúc nào, nhưng họ không được phép gục ngã, dẫu là những lúc thất bại nhất. Vì thế, nghe này con trai, tía muốn mày mạnh mẽ lên và nhìn đời bằng đôi mắt mới, đôi mắt của tuổi trẻ đủ trưởng thành để có trách nhiệm với bản thân, đủ chín chắn để làm việc và đủ kiên nhẫn để lắng nghe những người quan trọng trong cuộc đời mình. Thế mới là đàn ông, hiểu chưa con? – Tía hắng giọng, phe phẩy cái quạt trong tay, gác một chân lên ghế. Tôi đứng châm trà một bên, liếc mắt nhìn sang gương mặt háo hức của hai vợ chồng son kia. Tay nắm tay khắng khít, hạnh phúc dạt dào.

-        Con hiểu mà tía. Vợ chồng con sẽ luôn yêu thương nhau cho đến lúc bạc đầu, như tía với má đó thôi! Hơn nữa, qua tháng này, con xin nghỉ hẵng trên kia, về mình lập nghiệp. Dù sao, tía má ở đây, vợ con cũng ở đây, con chẳng thể xa thêm giây phút nào. – Hai ôm vai chị Lụa, ánh mắt ngời sáng những dự định mai sau.

-        Sau này, vợ chồng con với tía má, có rau ăn rau, có sắn ăn sắn, ngọt bùi cay đắng gì cũng trọn hiếu dâu con. Xin tía má đừng lo! – Chị Lụa thẹn thùng nắm lấy tay chồng, rơm rớm nước mắt.

-        Được, được! – Tía vỗ đùi đen đét, cười hà hà đầy mãn nguyện.

Trong đêm, tôi nghe mùi hương hoa cải sau vườn thoang thoảng, trộn lẫn với mùi trà hoa cúc vấn vương trên đầu mũi. Phố xá nơi thành thị kia xô bồ mà hối hả, sặc sỡ mà đắm say, thế nhưng chẳng thể trói buộc được hai trái tim yêu của người con mảnh đất này. Từng hàng tre cao vút thấp thoáng hòa lẫn với màn đêm đen, che khuất ánh trăng sáng trong giữa bầu trời miền quê yên ả. Liệu sau bao nhiêu năm nữa, lũy tre này có còn, con sóng nước kia vẫn chảy, ánh trăng này hãy còn vằng vặc giữa đêm khuya? Tương lai, ai mà biết cho được.

- Thùy!

Có tiếng người gọi tên tôi khe khẽ. Tôi quay đầu lại, bắt gặp Anh đứng sau lưng mình từ lúc nào. Con dế dưới chân nhủi mình nhanh chóng, chốc lát đã biến mất vào tổ ấm của mình. Anh vạch đám hoa cải sang hai bên, cẩn thận đi chân trần bước đến chỗ tôi ngồi. Ấm áp.

-  Chưa ngủ sao? – Giọng Anh trầm lắng giữa đêm khuya.

-        Dạ, chưa ngủ được, ra đây hóng mát. Còn anh, sao giờ này mà chưa chịu đi ngủ? Sáng mai anh không lên phố sao? – Tôi đưa mắt nhìn lên khoảng trời mông lung trước mặt, từng vì sao lấp lánh trong đêm, sáng ngời tựa ánh mắt Anh bây giờ. Mai Anh đi rồi, nỗi buồn vô cớ chợt trào dâng. Hai cũng đã có chốn đi về của mình, ý niệm của Anh về mối tình đầu ấy cũng nên đặt dấu chấm hết. Chẳng còn lý do gì để níu giữ một trái tim tổn thương mang nhiều vết xước, nơi hữu hiệu để xoa dịu, chỉ có thể là thôi gặp, thôi nhớ nhung. Còn tôi, vẫn chỉ bám trụ lại nơi tỉnh lị bé nhỏ này, an phận làm cô y tá trẻ. Hoài bão, mơ mộng của tuổi trẻ, thôi thì cũng đã ngủ yên.

-        Tâm trạng vẫn còn nặng nề, nên chưa thể tĩnh tâm mà ngủ an giấc được. – Anh ngắt lấy một nhánh hoa cải, đưa lên mũi hít hà hơi thở của những giọt sương đêm. – Có những người thật ngốc, tốn rất nhiều thời gian vẫn không sao quên được một người. Nhưng nếu đã không quên được, thì cũng nên dũng cảm tỏ bày một lần, để mai sau đừng hối hận rồi tự trách bản thân mình. Em thấy đúng không?

-        Đúng vậy! – Tôi cười khổ, hai tay ôm lấy đầu gối mình, co người lại thành một cụm. Nếu có thể quên được dễ dàng như thế, cũng đã chẳng có những câu chuyện tình thấm đẫm đau thương. Trên đời này, mỗi một người đều có một chuyện tình để nhớ, dẫu đẹp nên thơ hay chỉ là hững hờ trong thoáng chốc. Bao năm qua, tôi chờ cũng đã chờ rồi, dẫu chưa một lần đủ can đảm để nói lên nỗi lòng mình cho đối phương hiểu rõ. Bởi lẽ, tôi vẫn còn nhớ như in lời Anh nói, “Yêu là mong cho người mình yêu được hạnh phúc, đó chẳng phải là lòng chiếm hữu tầm thường của bản năng.”

-        Thùy, nhìn kìa!

Một ngôi sao băng xoẹt ngang qua bầu trời đêm, chốc lát chỉ còn lại chút vệt sáng le lói cuối chân trời. Tôi gối đầu lên khuỷu tay, mỉm cười lắng nghe từng lời Anh nói. Hướng kia là chòm sao Bắc Đẩu, hướng kia lại là chòm Tiên Hậu, qua bên phải một tí lại là chòm Mục Phu, thấp thoáng xa xa lại là chòm sao Thiên Nga như dải lụa bạc vắt ngang bầu trời… Bàn tay Anh lành lạnh khẽ nắm lấy tay tôi, từng ngón tay ấy mở nhẹ lòng bàn tay rồi đặt vào đấy một cành bông bụp đỏ.

-        Em biết không, có một điều bí mật, vẫn luôn muốn nói cùng em!

Tôi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Anh. Sương đêm càng lúc càng dày đặc, cái lạnh từng chút từng chút thấm vào da thịt, làm ướt cả mảng đất bên cạnh chỗ tôi đang ngồi. Anh nắm lấy tay tôi, vẻ mặt hiền hòa và nghiêm túc. Trái tim đập từng hồi trong lồng ngực, tôi mơ hồ biết được điều bí mật mà anh muốn nói. Phải chăng, lời cầu nguyện vừa rồi của tôi, ông trời đã động lòng trắc ẩn?

-        Thùy, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ xem em là em gái cả!

-        Ơ… – Trái tim đột nhiên bị hẫng đi một nhịp. Tôi có chút ngơ ngác nhìn anh.

-        Bởi vì, anh yêu em! – Anh nhoẻn miệng cười, tay kia xoa nhẹ mái tóc tôi. – Anh vẫn luôn nghĩ rằng, người em yêu chẳng phải là anh, vì vậy, vẫn luôn giấu kín tình cảm của mình, bao năm qua không dám thổ lộ cho em biết. Mãi cho đến hôm qua, anh tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Lụa và Hoàng. Hóa ra, chúng ta vẫn cứ mãi chơi trò trốn tìm nhau!

Tôi nắm chặt cành hoa đỏ ấy, lắng nghe người đối diện từng lời, từng lời nói rõ lòng mình. Có chút bất ngờ, xen lẫn niềm hạnh phúc đang trào dâng tự đáy lòng. Đêm khuya ướt đẫm sương rơi, mặt trăng trôi nhẹ rồi ẩn nấp sau đám mây xám trên nền trời quang đãng.

- Vậy mà em đã tưởng… – Thì ra, người con gái trong câu chuyện mỗi đêm dưới tán bằng lăng tím kia, lại chính là tôi.

- Đúng vậy, vậy mà anh đã tưởng… Thùy, ngần ấy năm đã bỏ lỡ, bắt đầu lại được không?

Tôi gật đầu, niềm vui như đang lan tỏa trên từng tế bào. Hóa ra, điều mà tôi bỏ lỡ suốt ngần ấy năm không chỉ là lòng cảm thông vô ích, mà còn là tình yêu lẽ ra phải dũng cảm tỏ bày cùng nhau. Anh ôm tôi vào lòng, lắng nghe tiếng trái tim cuối cùng đã tìm được chung nhịp đập. Tôi nhắm mắt, hồi tưởng lại quãng đường từ thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, bất cứ ngã rẽ nào đều có Anh âm thầm đứng đó. Chỉ là, tôi mê muội chẳng hề biết đến mình cũng là người nắm giữ trái tim anh.

- Cảm ơn mày, Long!

Tôi xoay người lại, bắt gặp nụ cười tươi như hoa của ông Hai già mắc dịch, đang giơ ngón cái tỏ vẻ tán thưởng với Anh. Đám hoa cải lay mình trong gió, khắp nơi bỗng lan tràn mùi vị hạnh phúc. Hóa ra, Hạnh Phúc à, tao đã bỏ lỡ mày lâu đến vậy!

Tháng Mười yêu dấu, có một mùa hoa cải trong tim.

Anh vẫn luôn đi tìm, góc vườn quen thuộc cùng em bao ngày khôn lớn…
                                  
                                Mai Thảo Nguyên         

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top