Kỳ đầu

   Bà tôi là một người kì lạ. Bạn bè tôi khá sợ bà, và bọn nó thường gọi bà là phù thủy sau lưng tôi, nhưng thật ra bà vẫn luôn hiền lành và nhân hậu với bất cứ ai mà bà gặp.

   Tuổi thọ của bà cũng có phần cao hơn người khác, bà sống được đến năm 102 tuổi và đã qua đời không lâu hồi năm ngoái. Một điều nữa là với cái lối sống kì lạ của mình, mãi đến khi bà hơn 40 tuổi bà mới mang thai mẹ tôi, “điều kì diệu” của đời bà. Trong phần di chúc, những gì tôi được hưởng là một sợi dây chuyền và một tờ giấy nhỏ ghi là: "Chừng nào cháu còn đeo sợi dây này thì thiên thần hộ mệnh của cháu sẽ luôn bảo vệ cháu qua mọi tai ương”.

  Tôi không phải là một người mê tín, nhưng từ khi bà mất, sợi dây đó chưa bao giờ rời cổ tôi. Không phải vì tôi tin vào lời nhắn nhủ đó, mà là vì tôi xem sợi dây này như là thứ liên kết tôi với bà, một kỉ vật bà để lại cho riêng mình tôi.

   Khoảng một tháng trước, tôi đang ở một bữa tiệc giao thừa ở trường thì một thằng biến thái hết sức đi ngang qua tôi, diện mạo hắn thì cũng ổn nhưng bên trong thì không khác gì một thằng trẻ trâu, trên người lúc nào cũng mặc một cái áo bó sát và luôn hút mấy loại thuốc rẻ tiền. Hắn cố tán tỉnh tôi, nhưng tôi đã hết sức lịch thiệp từ chối, đám bạn hắn cười vào mặt hắn vì thất bại này, còn tôi thì lại tiếp tục vui vẻ với bữa tiệc và những người bạn của tôi.

   Vài tiếng sau, bữa tiệc bắt đầu lắng xuống dần. Là dân ngoại thành, tôi phải ở kí túc xá của trường. Nhìn đám bạn say xỉn bước vào những chiếc Uber, tôi thầm nghĩ là đi bộ để vận động cơ thể một chút sau khi tiệc tùng quá mức thì sẽ tốt hơn. Đi được khoảng vài chục bước, một bóng đen to lớn nhảy ra khỏi một bụi rậm bên lề đường và đè người tôi xuống, tôi cố chống cự, nhưng tay hắn đã đè chặt lên miệng tôi.

“Mày nghĩ mày từ chối tao mà được à, con khốn này?”, cái mùi thuốc lá rẻ tiền làm tôi dần nhận ra, “Chết rồi…”

   Hắn dùng một tay để cố gắng cởi nút quần jeans của tôi, tôi bất lực thở trong khi hắn cứ tiếp tục sờ mó tôi, ánh mắt tôi thì dường như đang mờ dần…

“Cái đ*o gì…”

   Đột nhiên 2 bàn tay kia không còn đặt trên miệng và hông tôi nữa, tên biến thái kia thì bị một lực gì đấy đẩy ra khỏi người tôi, lúc đó tôi vẫn chưa thể nhìn rõ được, nhưng tôi đã nghe thấy một tiếng đập mạnh, tiếng xương gãy, và tiếng người ói. Hoảng loạn và bối rối, tôi đang định chạy thì một giọng trầm cất lên.

“Xin lỗi vì đã để cô chịu đựng lâu vậy, sẽ không có lần thứ hai đâu”.

     Khoan, chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Tôi quay lại và thấy một cái bóng cao, thanh mảnh bên cạnh xác tên biến thái lúc nãy. Nghĩ kĩ mà nói, thật ra cái bóng đó nhìn không giống người cho lắm, cái bóng đen có 2 cái sừng nhô ra từ phía sau lưng, một cái đuôi dài có mũi nhọn, và cặp mắt màu vàng sáng rực. Với cái diện mạo đó, tôi đã không nghĩ đó là một vị anh hùng, có lẽ tôi đã sợ chết khiếp vì cái vẻ ngoài đấy nếu không có câu xin lỗi kia. Mà sao lại phải xin lỗi tôi?

  “Ờm…xin chào?”, tôi nhìn về phía tên biến thái, “Hắn..hắn chết rồi à?”

      “Chắc chắn là vậy rồi, và cũng hoàn toàn thỏa đáng nhé, cô không phải nạn nhân đầu, cũng chẳng phải nạn nhân cuối của hắn đâu nếu như hắn tiếp tục sống”, cái bóng đen thở dài.

  “Được rồi. Nhưng anh là ai? Ý tôi là, cảm ơn, nhưng mà tình huống này hơi khó xử.”

  Cái bóng đen nhìn tôi một cách quỷ quyệt, để lộ ra hàm răng trắng, sắc nhọn của mình.

   “Tôi á? Tôi là thiên thần hộ mệnh của cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #horror