truyen ngan
1/Ánh bình minh...
Nh0c sưu tầm thôi đó,
Ánh bình minh
"... Cô tin rằng một ngày nào đó ánh bình minh trong trái tim cô sẽ lại toả sáng..."
Nắng dần buông, gió hiu hiu thổi, Hiền rảo bước nhanh trên con phố đi về phía quán cà phê quen thuộc. Tâm trạng cô tràn ngập niềm vui, không hiểu do buổi chiều quá đẹp hay lời hẹn gặp của anh mà lòng cô xao xuyến lạ thường.
Yêu nhau đã hai năm, tình cảm thật chân thành, gắn bó, cô tin anh nên trao trọn tình yêu và con tim nơi anh. Tình yêu với cô thật đơn giản chỉ là niềm tin. Tin vào sự chân thành của anh, tin vào tiếng nói con tim mình, điều đó có phải là quá mạo hiểm chăng?
Buồn nhiều, khóc cũng nhiều mà sao vẫn không thể nào quên được những kỉ niệm của một thời xa xưa ấy!
Lạnh ngắt và vắng vẻ! Chỉ một mình em lang thang nơi góc phổ thân quen!
Còn không anh? dù chỉ là một chút tồn dư của những yêu thương hờn dỗi, của những mộng mị còn non nớt hôm nào!
Em nhớ anh nhiều lắm, rất nhớ và nhớ vô cùng! Lại càng nhớ nhiều hơn khi cái lạnh của mùa đông sớm về làm trái tim em giá buốt, nghe đâu đây trong tiếng gió thoảng lời anh nói "Anh yêu em và muốn cưới em!" còn như mới hôm qua.
Ước gì...........thôi em chẳng giám ước mơ gì cho đôi mình thêm nữa, vì dù thời gian có quay trở lại anh vẫn sẽ là anh của ngày hôm nay. Em không bất ngờ về một Thượng lạnh lùng , quyết đoán, một Thượng bảo thủ, cứng đầu nhưng em bất ngờ bởi lời chia tay không bao giờ có một lý do hoàn hảo, anh nói rằng chỉ là vì hoàn cảnh dù chưa bao giờ anh muốn hết yêu em. Có thật không anh hay em đang nghe một lời giả dối, lời của một kẻ sát nhân không dám tự mình thú tội trước những việc làm sai trái của bản thân, bởi anh đã giết chết một trái tim yêu còn non nớt, một trái tim đang tràn ngập những xúc cảm đầu đời.
Không! em vẫn tin anh và luôn đặt niềm tin vào anh dù khoảng trời không còn là của riêng hai đứa, dù anh đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc đời em khi ngọn lửa tình yêu vẫn còn đang cồn cào mãnh liệt, em vẫn tin anh và sẽ mãi yêu anh! Hãy đọc và hiểu em nhiều hơn anh nhé! Luôn mong anh quay trở lại! Yêu anh!
Đường phố đông đúc, cô phải len thật nhanh để đến chỗ hẹn đúng giờ. Một mùi hương quen thuộc, một hình ảnh thân quen đập vào mắt cô. Anh, đúng anh rồi, nhưng sao anh lại đang có vẻ rất tình tứ với một người con gái khác. Hiền thấy toàn thân lạnh ngắt, cổ họng nghẹn đắng, bầu trời như tối sầm lại.
- Xin lỗi em, chúng ta chia tay nhau đi...
- Em hiểu rồi, anh và người con gái đó... em không là gì của anh sao? Được rồi mình sẽ kết thúc ở đây...
Nỗi thất vọng ghê gớm cộng với nỗi đau khôn xiết như bóp nghẹt trái tim đáng thương của Hiền. Cô vùng chạy ra khỏi quán với khuôn mặt thấm đẫm nước mắt. Trái tim vỡ vụn của cô đang gào thét, cấu xé... niềm tin nơi cô không còn.
Đau khổ, thất vọng, chán nản nhưng Hiền biết cô vẫn còn yêu anh lắm. Nỗi nhớ nhung vẫn dày vò cô mỗi buổi đêm và đánh thức cô vào mỗi buổi sáng sớm. Yêu và hận, Hiền không biết làm thế nào để thoát khỏi cảm giác ấy. Cô ước gì mình có thể quên, nhưng liệu đến bao giờ?
************************
Có lẽ người hiểu cô nhất và là chỗ dựa tinh thần cho cô những lúc như thế này chỉ có thể là Hoàng - cậu bạn thân từ hồi còn để chỏm, lúc nào cũng chu đáo, tận tâm.
Hoàng luôn có mặt vào những lúc Hiền có chuyện buồn và suy sụp nhất, và chính cậu là người vỗ về, an ủi cô, đưa cô thoát ra đường hầm tối tăm của sự mất thăng bằng tâm lý. Bằng cách này hay cách khác Hoàng luôn mang sự dễ chịu đến cho Hiền, cô cũng cảm thấy gần gũi, tin tưởng ở bờ vai ấy.
Nhưng vì quá yêu anh hay còn quá đau khổ với mối tình đã mất, Hiền chưa cảm nhận hết được tình cảm thật sự Hoàng dành cho cô. Trong trái tim Hoàng, Hiền chiếm một vị trí thật sự quan trọng. Tim anh đau cùng nỗi đau của cô và hạnh phúc khi biết cô hạnh phúc.
Đã nhiều ngày nay Hoàng thực sự hoang mang, anh yêu Hiền và muốn được che chở cho cô trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng anh không biết tình yêu đơn phương trên suốt chặng dài sẽ đi về đâu, rồi anh sẽ phải làm sao khi con tim thấm mệt không còn muốn bước tiếp nữa. Không lẽ nào chứ? Anh tin vào tiếng nói của trái tim, tin vào sự lựa chọn của mình, nhưng sao đến bây giờ mà Hiền không chịu nhận ra tình cảm nơi anh, sao trái tim cô vẫn lạnh giá, đóng băng như thế. Hiền ơi, anh muốn sưởi ấm trái tim em!
Hiền bần thần ngồi nhâm nhi cốc cà phê đen đắng ngắt. Bầu trời thật ảm đạm, mưa buồn, con người còn buồn hơn. Tâm trạng cô thật sự rối bời, cô không biết phải đối diện ra sao. Lời tỏ tình của Hoàng vẫn còn văng vẳng bên tai, tuy nhiên biết trả lời thế nào khi trái tim cô vẫn chưa sẵn sàng cho những điều mới mẻ tiếp theo: vết thương cũ chưa lành, liệu cô có thể bắt đầu tốt cho một cuộc tình mới? Rồi việc Hoàng phải chuyển công tác ở một nơi xa, anh muốn cô cùng đi với anh... quả thật trong cô có nhiều nỗi băn khoăn.
Ngồi nơi đây ngắm ánh bình mình trên biển, tâm hồn Hiền dần dần ổn định và vui trở lại. Cô đã đúng khi chọn con đường đi cho riêng mình, mặc dù không có anh, không có Hoàng nhưng cô đã tìm được đúng con người cô. Cô tin rằng một ngày nào đó ánh bình minh trong trái tim cô sẽ lại tỏa sáng.
******************************************************************************************
2/KÝ ỨC TÌNH YÊU...
"Anh có yêu em không?" "Có". "Yêu như thế nào?" Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: "Thì... cũng như mọi người YÊU NHAU". VÂN ĐỎNG ĐẢNH: "Ứ, Ứ CẦN ANH NÓI thế. Phải cụ thể hơn cơ". Duy dụi tắt điếu thuốc lá, cố nén tiếng thở dài, giọng nói đã có phần khang khác: "Em vẫn bảo tình yêu là một khái niệm trừu tượng cơ mà". Cũng may Vân đã chịu ngồi im, đầu tựa vai anh, mắt lơ mơ nhìn cả vạt đồi thoai thoải tím ngắt sim mua. Một nơi nghỉ ngơi thật tuyệt - Duy nghĩ, nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ nằm xoài ra thoải mái, nhìn trời qua những kẽ lá và nghĩ mông lung. Duy chợt thấy buồn cười, có ai như anh không, ước có một mình trong lúc ngồi cạnh người yêu. Duy thấy vai mình nặng trĩu, dường như Vân đã ngủ. Anh đỡ mái đầu Vân ngả lên đùi mình, chăm chú ngắm từng nét mặt cô. Phải thừa nhận là Vân giống Linh, giống như hai chị em ruột mặc dù họ chẳng hề biết nhau ngoài đời. Nghĩ đến Linh, Duy vẫn thấy lòng mình se thắt, dù đã 6 năm rồi... Cũng rèm mi hoe hoe vàng cong vút (chứ không phải mi đen) khiến cho đôi mắt có vẻ gì là lạ, đầy ấn tượng. Cũng nốt ruồi son ngay trên cánh môi (nhưng nốt ruồi của Linh nằm chếch về bên trái, bướng bỉnh và tinh nghịch hơn), cũng đôi má bầu bầu, mái tóc ngang lưng, càng nhìn càng thấy giống. Bỗng Vân cựa quậy rồi mở mắt: "Sao nhìn em lạ vậy? Cứ như nghi ngờ điều gì ấy". Hình ảnh Linh vụt biến mất, chỉ còn lại là Vân. Duy lắc đầu, âu yếm vuốt vuốt mấy sợi tóc xoà trên trán người yêu, kỳ thực để cho Vân nhắm mắt, thôi quấy rầy anh bằng những điệp khúc câu hỏi cũ mèm.
Ừ NHỈ, TẠI SAO NHỮNG KỲ NGHỈ NGƠI LẠI CỨ gắn với mùa hè. Mà tại sao bao nhiêu năm rồi anh vẫn giữ thói quen đến những vùng đồi núi? Nó nhắc anh, bắt anh phải nghĩ về Linh nhiều hơn - cũng có nghĩa là giày vò, hành hạ anh đến khổ sở. Ngày ấy, Linh cũng yêu hoa sim tím vô cùng. Không, em yêu tất cả các loại hoa màu tím thì đúng hơn. Hai đứa bằng tuổi nhau, tròn hai mươi. Trong nụ hôn đầu choáng váng và run rẩy đến nghẹt thở, Duy hỏi nhỏ: "Gọi Duy là anh nhé?" Linh xấu hổ, cắn vào cằm anh thật đau. Yêu nhau đến độ tưởng như chết được vì nhau, Linh vẫn không thay đổi cách xưng hô: "Duy ơi, Linh nhớ Duy kinh khủng". "Duy ơi! Khăn len Linh đan cho Duy này". "Duy ơi, muốn ốm không đấy, trời mưa thế này mà dám đi đầu trần". Mới đầu Duy còn cự nự, cứ đòi Linh gọi là anh, Linh chỉ cười: "Khi nào mình... cưới nhau, Linh sẽ gọi Duy là anh, chịu không?" Duy chịu thua trước nụ cười thiên thần ấy để ôm ghì Linh trong vòng tay cuồng nhiệt của mình...
Chiều nắng nhạt dần và gió lồng lộng. Vân tung tăng đi trước Duy, thỉnh thoảng lại cúi xuống ngắt vài bông hoa dại. Tóc Vân bay xấp xoã, đáng yêu hệt như hôm anh gặp Vân lần đầu. Duy chạy tới, bịt mắt Vân, cắt ngang tiếng cười khanh khách của người yêu bằng một nụ hôn dài "Anh yêu em, biết không hả công chúa?" Vân buông ngay nắm hoa dại, vòng tay qua cổ anh, đắm đuối: "Ðừng làm em phát điên lên vì anh nữa"... Duy dìu người yêu đi chầm chậm. Lạ thay, bên Vân, anh vẫn không thôi nghĩ về Linh, dù anh yêu Vân thực sự, dù Linh đã thuộc về quá khứ xót xa...
...Linh chưa kịp bước sang tuổi 21, chưa kịp cùng anh thổi nến trong ngày sinh. Duy vẫn nhớ, ngày ấy anh đã hỏi Linh thích quà tặng gì nhất cho ngày sang tuổi mới. Linh áp đầu vào ngực Duy, thầm thì: "Linh chỉ thích có Duy thôi, thật đấy". Vậy mà Linh... Ðó là một ngày chủ nhật đường phố đông nghẹt đã cướp đi Linh của anh. Trong giỏ xe vẫn còn lăn lóc một gói quà nho nhỏ. Cô bạn chơi thân với Linh thổn thức: "Nó bảo... nó bảo sáng nay đi chọn mua tặng anh một chiếc cavat thật đẹp". Duy không tin vào tai mình nữa, anh điên cuồng chạy khắp bệnh viện như một gã tâm thần. Người ta ngăn không cho anh vào nhà xác, không cho anh vào với Linh khi Linh không còn biết cười, biết nói, biết nhìn anh... Anh đã gào lên nguyền rủa hết thảy, gào lên trong nỗi tuyệt vọng tột cùng...
"Anh xem em mặc áo dài màu này có hợp không?" Duy nhìn Vân đang xoay người trước gương, gật gù "Ðẹp lắm cưng ạ! Mà với anh, em mặc màu gì cũng đẹp". Vân quay lại, âu yếm sửa cổ áo cho Duy rồi la lên: "Sao anh không đeo cavat vào. Trời ạ! Mặc complê đi dự đám cưới mà thiếu cavat". Duy thành thật: "Anh chẳng có cái nào đâu". Vân ấn anh ngồi xuống ghế, với tay lấy chìa khoá xe "Ðể em đi mua cho anh". Mặt Duy thoắt tái nhợt, tim anh nhói lên như có vật nhọn nào vừa đâm trúng "Vân, đừng, kệ anh". Vân hốt hoảng nhào đến. Lát sau, Duy trở lại bình thường, lúng túng giải thích: "Anh hơi đau đầu. Nhưng anh không dùng cavat đâu". Vân dằn dỗi "Nhưng mà tại sao mới được chứ. Sao ANH GÀN THẾ? HAY ANH KHÔNG KHIẾN EM THÌ TỰ ANH ĐI MUA CŨNG ĐƯỢC. Ừ, MÀ CHƯA BAO GIỜ EM THẤY ANH DÙNG CAVAT". ĐƠN GIẢN THẾ MÀ cũng giận nhau. Vân đùng đùng bỏ về, không đi đám cưới sau một điệp khúc câu hỏi "Tại sao" mà Duy chẳng thể trả lời. Từ ngày Linh mất, Duy không bao giờ dùng cavat. Anh cứ có cảm tưởng cổ mình bị thít chặt lại khi nghĩ đến nguyên nhân cướp mất Linh của anh. Chiếc cavat Linh mua ngày ấy giờ nằm yên trong ngăn tủ với hàng bao kỷ vật khác: Khăn len, cuốn sổ, một mảnh mùisoa thêu...
Trong suốt thời gian yêu nhau, Linh chưa bao giờ giận Duy, kể cả những lần anh lỡ hẹn (vì có việc đột xuất) hay những lần anh đến trễ giờ. Nếu thấy lâu lâu anh không tới, Linh lại cuống quýt đến tìm: "Duy hư lắm đấy nhé. Linh cứ tưởng là Duy bị ốm, Linh lo cuống cả lên...". Có một đôi lần Linh dỗi, nhưng Linh có cách trừng phạt riêng, không ngúng nguẩy quay đi hay bỏ về mà sẽ mím chặt đôi môi hồng xinh xắn, ngăn cản nụ hôn của Duy. Nhưng chỉ được vài phút. Duy chưa bao giờ phải khổ sở chạy theo năn nỉ, dỗ dành Linh. Cũng chính vì thế, anh yêu Linh hơn tình yêu của tất cả thế gian này cộng lại...
Không phải Vân không biết trước cô, Duy đã yêu một người con gái khác. Giá như Vân chỉ bằng lòng biết đến đấy thôi, mặc kệ Duy với những gì thuộc về quá khứ, mặc kệ Duy với những kỷ niệm của riêng mình thì có lẽ Duy sẽ bớt đi những lúc đi về giữa quá khứ và hiện tại, sẽ gạt bỏ được những so sánh ngoài ý muốn. Và biết đâu anh lại tìm thấy tình yêu cuồng nhiệt, đắm đuối hệt thuở xưa ở Vân. Nhưng mọi chuyện lại không như thế. Vân đòi biết quá nhiều. Thoạt đầu chỉ là "Tên của chị ấy là gì hả anh?" và Vân xuýt xoa: "Em thích cái tên Thuỳ Linh lắm. Anh tin không, ngày nhỏ em có con bạn thân là Thuỳ Linh, bao nhiêu lần em khóc đòi bố mẹ đổi tên cho mình". Vân bảo: "Ai chẳng có những kỷ niệm. Em không hờn ghen với kỷ niệm của anh. Nhưng có điều, đừng sống mãi với kỷ niệm anh nhé". Lúc ấy nhìn Vân thật buồn và tội nghiệp. Duy cồn cào, anh thấy yêu và thương Vân thành thật, yêu một dáng hình, một tâm hồn, một tấm lòng biết cảm thông, chia sẻ. Vân đã khóc khi anh kể cho cô nghe vì sao anh mất Linh... Thế nhưng tại sao anh càng cố gắng không khơi dậy kỷ niệm thì Vân càng dồn ép, đòi anh phải kể về Linh nhiều hơn. Và càng biết về Linh thì Vân càng hay giận dỗi, so bì, trách móc. Anh không thể chịu nổi điệp khúc căn vặn "Anh có yêu em không?" và những câu hờn mát đến độc địa của Vân "Em chỉ vụng về thế thôi. Em biết, anh chẳng yêu em nhiều". Duy không biết thanh minh nhiều, anh lại tìm đến với Linh trong kỷ niệm như một sự cứu rỗi.
... Linh bảo: "Một ngày nào đó không còn thấy yêu Linh, Duy cứ đi yêu người khác mà Duy thích. Chỉ có điều phải thành thật mà nói lời chia tay. Ðừng lừa dối Linh". Duy véo mũi Linh, mắng: "Chỉ vớ vẩn thôi. Mình sẽ là của nhau đến trọn kiếp". Mắt Linh thoáng buồn "Linh muốn thế nhưng cuộc đời thì nhiều biến động...". Duy át đi: "Giả sử Duy yêu người khác, Linh chấp nhận chia tay, thế hoá ra Linh không yêu Duy". Linh bảo: "Linh sẽ buồn, sẽ đau lắm chứ nhưng nếu Duy hạnh phúc bên người khác hơn bên Linh thì...". Tại sao Linh lại có linh cảm chẳng lành về số phận, về tình yêu như thế? Ðể rồi chỉ ít lâu sau, anh phải gục đầu khóc trước những vòng hoa trắng, khóc giữa những đêm ngồi nghe bản nhạc quen thuộc một mình lẫn với tiếng mưa gõ nhịp đều đều, đều đều.
Duy lại đến tìm Vân như sau hàng bao lần giận dỗi trước đó. Thủ tục làm lành khó khăn hơn nhưng rồi cũng xong xuôi. Hai đứa lại đi dạo trong công viên. Mùa thu, hoa sữa thơm dịu dàng và quyến rũ. Những bông hoa nhỏ xíu rớt xuống nền gạch đỏ như sao sa. Tóc Vân thấp thoáng hoa sữa trắng ngà. Duy vòng tay qua thành ghế đá, mơ màng nhìn lên vòm lá. Hình như có một tiếng chim chiếp chiếp tội nghiệp đâu đây. Dường như Vân hỏi anh câu gì đó nhưng Duy vẫn mải tìm kiếm xem tiếng chim kêu ấy ở chỗ nào. Chắc chắn đó phải là chú chim sâu nhỏ thật dễ thương. Thế mà ngày bé, bao nhiêu lần anh mang súng caosu lêu lổng khắp các khu vườn... Chợt Vân giật tay lại, ngoắt người đi, giận dỗi. Duy giật mình, ngắt khỏi những suy nghĩ lan man: "Gì thế em?" Vân quay lại, nét mặt trở nên cau có: "Em biết mà, anh không thể nào khác đi. Anh lại nghĩ, lại nhớ, lại tiếc tình-yêu-cũ-của-anh rồi phải không?" Duy thất vọng, cúi đầu không nói. Vân vẫn không tha: "Hèn gì em hỏi anh đến ba lần mà anh không trả lời". "Em hỏi anh gì vậy? Anh im lặng cũng là một cách trả lời đấy chứ". Vân nhìn sững Duy, nghẹn ngào: "Anh không yêu em phải không. Ngồi với em mà anh chỉ nghĩ ĐẾN CHỊ LINH...". DUY CẮN MÔI ĐỘT NGỘT "Ừ! ANH YÊU Linh và yêu Linh mãi mãi". Vân bật khóc, cầm túi xắc rồi bước đi như chạy. Duy không đuổi theo như bao lần trước đó. Anh nhìn theo cô rồi buồn buồn nghĩ: Chắc là chẳng khi nào mình gặp lại Vân để làm lành nữa... Ôi! Ngày xưa, Linh thường mặc áo xanh, Linh thường đi thong thả...
*****************************************************************************************
3/Rồi một ngày anh sẽ quên em
Cô gái nhỏ yêu anh nhiều biết mấy
Đứng trước anh em kiêu kì là vậy
Nhưng đêm về nước mắt nhòe mi...
Rồi một ngày anh sẽ quên em
Tên của em sẽ chìm vào trăm ngàn tên khác
Tình yêu của em tình yêu của cỏ
Lặng lẽ xanh tươi lặng lẽ úa tàn...
Nó đã thật buồn khi đọc lên bài thơ đó. Đêm mùa đông gió thổi thật mạnh. 1 mình bưóc đi trên con đường quen thuộc của cả nó & anh ngày xưa. Nó cố tìm về những kỉ niệm đẹp mà nó đã có với anh. Mỉm cười 1 mình dù nó biết rất rõ nó đang tự dối lòng mình. Nó cay đáng lắm, ngậm ngùi lắm nhưng nhất định sẽ ko bao giờ cho anh biết được sự thật đó, vì nếu biết anh sẽ càng khó rời xa nó hơn. Thôi thì như vậy đã là quá tốt rồi. Cả nó & anh ko còn phải cảm thấy có lỗi với nhau nữa, ít nhất là trong lúc này. Nó ko hiểu sao nó lại ko thể khóc, thật sự là nó rất muốn khóc, khóc thật to, thật nhiều ... Nó chỉ còn biết mỉm cười, cười 1 mình, cười với những người xung quanh để không ai biết nó đang buồn & phải bận tâm đến nó. Nó đã quá mệt mỏi, Có thể đó cũng là lý do tạo nên khoảng cách ngày càng xa giữa anh & nó. Nó ko tiếc nuối, cũng ko nhói đau như khi chia tay tình yêu đầu tiên của nó mà thay vào đó là cảm giác lạc lõng, trống rỗng như vừa đánh rơi 1 điều gì đó quan trọng lắm nhưng chắc chắn rằng mình ko thể nào tìm lại được.
Thôi thì đành gửi đến gió tình yêu của ngày xưa - ngày gió minh chứng cho tình yêu của nó.
Cảm ơn gió, cảm ơn 1 người đã cho nó thêm 1 lần biết yêu
*********************************
4/" Tình không biên giới, tình buồn triền miên.Tình trong xa cách tình càng khó quên".
Em rất thích câu hát này trong một bài nhạc, có lẽ vì đúng với hoàn cảnh của hai đứa mình. Duyên số đã mang mình đến với nhau thật tình cờ đúng không anh? Trải qua biết bao vui buồn, bước qua hết mọi nỗi đau của quá khứ mình mới có được một tình yêu như hôm nay. Nhưng chính khoảng cách đã thử thách chúng mình một lần nữa. Em không biết được mình có đủ nghị lực để vượt qua sự khó khăn này không, nhưng em luôn tin tình yêu của chúng mình sẽ đủ lớn để mang mình đến một bến bờ hạnh phúc.
Anh biết không, hình bóng của anh luôn hiện diện trong trái tim và tâm trí em, em mong chờ anh từng giờ, từng phút. Quen nhau đã hơn 1 năm rồi, mà khoảng thời gian mình được gần nhau còn ít hơn lúc ta xa nhau nữa.
Em bên đây rất cô đơn và trống vắng.Và em cũng biết, bên kia anh cũng chẳng hơn gì em. Anh nói sẽ sớm về bên em, nhưng vì hoàn cảnh nên chưa có một thời gian chính xác nữa. Không biết em sẽ chờ đợi anh đến bao lâu, nhưng em sẽ chờ, em biết em sẽ làm được mà vì chỉ còn một chút nữa thôi, thì tình yêu của chúng mình sẽ có kết quả tốt đẹp rồi.
Anh hay nói với em mình phải tin tưởng nhau. Vâng, em luôn tin ở tình cảm của anh và luôn hãnh diện khi có anh trong cuộc đời em.
Thời gian ơi, hãy trôi qua nhanh đi để bé Khỉ và bé Heo sẽ được bên nhau mãi nha.
******************
5/Phải rồi, mình đã chia tay!
Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, hai tháng, à không, chính xác là 2 tháng và 17 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.
Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".
Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.
Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.
Anh và em học cùng một trường đại học. Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng dãy. Em là nhóc năm 1, anh là lão làng năm 4. Già quá em nhỉ, thế nhưng em lại xưng tên với anh, anh cũng không nói gì và xưng lại với em. Anh vẫn không thể quên nét ngạc nhiên đến buồn cười khi em phát hiện ra anh... già hơn em. Trông em lúc ấy như cô nhóc phát hiện ra một chỗ trốn bí mật vậy. Để đến lúc đi ngủ, giây phút em phát hiện ra sự thật... kinh khủng ấy vẫn còn theo anh trong giấc mơ.
Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải lôi thằng bạn thân theo, nó cứ cằn nhằn suốt thôi. Em cũng dẫn theo nhỏ bạn. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?
Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!
Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?
Nhớ có lần em muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ. Đang đi, bỗng em reo lên:
"Tối nay có trăng kìa anh!"
Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.
Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...
Em luôn hỏi:
"Vì sao anh luôn ấm mà em lại lạnh thế?"
Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế em thích lắm. Em luôn nũng nịu than lạnh để được ấp trong tay anh. Tình yêu thật ấm áp!
Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước, anh lại tập cho em uống. Anh đút từng muỗng, em nhăn mặt như con nít uống thuốc vậy, nhìn rất đáng yêu. Anh không biết rằng em chịu tập uống nó vì anh, vì anh rất thích uống cà phê, vì em muốn được cùng anh thưởng thức vị nồng và ấm sực của nó khi mùa đông về. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.
Anh không nhận ra...
Nên anh đã để em ra đi...
Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc!
Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.
Em mệt mỏi!
Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...
Ngày mình chia tay
Trời vẫn còn đông...
Đông cho trời và đông cho lòng người...
Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.
Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài để tự nhiên, vẫn cái áo cổ lọ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...
Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.
Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.
Một chàng trai. Sao lại như thế?
Phải rồi, mình chia tay rồi mà!
Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!
Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!
Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...
Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.
Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:
"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"
Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ?
Phải rồi, mình đã chia tay!
*********************8
6/Từ một vùng nông thôn tôi bước lên thành phố sau khi đã đậu một trường cao đẳng mà tôi không hề mong muốn. Tôi tìm nhà trọ với một người bạn cùng quê mà tôi mới quen thông qua giới thiệu của một người bạn cùng lớp. Chúng tôi đã chơi thân với nhau như những người bạn đã quen từ rất lâu. Tôi đã gặp anh, một người chẳng có gì nổi bật lắm ngoài việc anh là sinh viên của một trường đại học nổi tiếng nhưng tôi ấn tượng ở anh nhất là sự chững chạc và có phần hơi gia trưởng. Trong suốt thời gian dài chúng tôi xem nhau như anh em và chơi đùa với nhau như những đứa trẻ( tôi không còn thấy nhiều nét chững chạc của anh nữa).
Ttôi bắt đầu nhớ anh từ khi nào mà chính tôi cũng không biết nữa, rồi tôi được nghỉ học một tuần lễ vì nghỉ lễ. Tôi về nhà và rất nhớ anh và nhớ những buổi tối tôi cùng anh nói chuyện với nhau và ngắm sao ở ban công của phòng trọ (tôi ở cùng dãy trọ với anh).
Người bạn thân của tôi chuyển đi sống với nhà họ hàng, đêm trước lúc chuyển đi chúng tôi đã nói chuyện với nhau và trong chủ đề ấy có anh và tim tôi đã nhói đau khi nghe bạn tôi nói rằng: "anh nói thích tao rồi mày ơi" và mặc dù như vậy nhưng tôi cũng cố cười và nói: "chúc mừng mày nha". Trong đêm hôm đó tôi đã không hề ngủ được và luôn nghĩ về anh. Bây giờ tôi và anh không còn sống gần nhau nữa nhưng mỗi khi nhìn thấy anh tim tôi lại nhói lên không biết đến bao giờ thì điều đó mới hết...
******************
7/Em không thể xóa hết ký ức về anh, vì sao em lại làm như vậy mặc dù em rất yêu anh . Em xóa tất cả tin nhắn, email, số điện thoại của anh, em bỏ đi tất cả những gì liên quan đến anh để em kô thể gọi điện hay nhắn tin cho anh nữa. Chỉ có một thứ em kô sao xoá bỏ được chính là ký ức về anh trong em.
Càng cố gắng em lại càng nhớ anh nhiều hơn. Em nhớ lắm cái nắm tay anh xiết chặt, em nhớ lần đầu gặp anh ở quán Đồng Xanh, ừ nhỉ! lúc đó cảm giác em thật lạ vì đã bao lâu yêu nhau thế mà cho đến lúc đó mới thấy và được ngồi đối diện cùng anh ...um... em thấy mình thật hạnh phúc . Em rất muốn nói với anh câu nói em yêu anh khi anh cố hỏi em có muốn nói gì trong lần chia tay anh về lại Buôn Mê hay kô? nhưng anh ơi em kô sao nói được.
Em sợ, em sợ anh kô yêu em , em sợ em sẽ mất anh . Em đủ nhạy cảm để có thể hiểu được một ai đó . Đến bây giờ em mới cảm nhận được nỗi đau khi yêu một ai đó mà kô được đáp lại nhưng họ còn may mắn hơn em rất nhiều . Em đã cho họ biết em kô yêu họ khi họ tỏ tình với em . Thà như vậy lại dễ chịu hơn còn như em bây giờ em kô chịu nỗi nữa rồi anh à!.
Em sẽ cố quên đi tình cảm của mình dành cho anh . Em sẽ vẫn bên anh khi anh cần em nhưng em sẽ thôi yêu anh vì em yêu anh à !
******************
8/Em chưa từng nói với anh rằng em yêu màu hồng , chỉ vì màu yêu thích của anh là trắng và đen. Em chưa từng nói với anh rằng em ko thích nghe loại nhạc mà anh đang nghe bởi vì đó là loại nhạc anh mê nhất.Em đã cố nghe để rồi cuối cùng thấy nó hay hay , ngày nào ko nghe em lại thấy thiếu vắng. Em chưa từng nói với anh rằng em rất ghét mỗi khi anh nói " tùy em " nhưng khi nhìn vào cái nheo mắt của anh , thay vì nhăn mặt thì em lại phì cười . Em chưa từng nói với anh rằng những ngày Ban Mê trở lạnh thế này em nhớ anh quá chừng và ước được ủ ấm bàn tay trong đôi tay ấm nóng của anh như mọi khi . Hình em cũng chưa từng nói với anh rằng em thích biển thì phải , mặc dù anh bảo rằng anh yêu biển vô cùng . Anh còn nói , một ngày nào đó anh muốn về quê em , nơi ấy biển luôn hoang dại và dạt dào .Nơi ấy , chỉ có biển , anh và em... Em cũng chưa từng nói với anh rằng em rất sợ sấm sét , những lúc trời mưa em thường trốn vào trong chăn , gọi điện cho anh để được anh vỗ về . Em chưa nói anh nhỉ , nên chưa bao giờ anh hiểu tại sao em luôn gọi anh mỗi khi trời mưa . Em luôn thích cái cách anh nheo mắt tinh nghịch nhìn em mỗi lúc muốn trêu em điều gì đó . Thích cái cách anh vuốt tóc em rồi bảo , tóc em.... đẹp và mượt hơn tóc anh . Thích những lúc anh nhìn em thật lâu , thật dịu dàng rồi phán " Mắt em nhỏ xíu , anh chẳng thấy anh trong đó ". Em cũng chưa nói với anh rằng những ngày anh mê man trong bệnh viện , em đã đến , lặng lẽ ngồi bên anh và nói với anh tất cả những gì em cần nói , nhũng gì em muốn nói và anh muốn nghe . Bàn tay em đã lau hộ anh những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong vô thức .Bàn tay em bé nhỏ ko đủ ấm , có làm cho anh khó chịu ko ? Phải chi trong ngôn ngữ ko có 2 chữ " giá như " anh nhỉ , để em ko bao giờ cảm thấy hối tiếc bởi những điều em chưa nói được với anh . Để ngày trắng trời hoa cúc em ko khóc nhiều đến thế. Ỡ nơi nào đó mà người ta hay gọi là thiên đường anh có được hạnh phúc ko??? Ước gì anh nghe được lúc này khi em muốn nói rằng : Em yêu Anh..... dẫu là quá muộn....
9/
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top