truyen
để tôi có thể bước ra ngoài kia...lao đến với cô ...tôi sẽ quỳ xuống ...khóc lóc , sẽ cầu xin , sẽ làm mọi thứ để mong cô tha lỗi...
...bật dt lên...tôi nghe tiếp đoạn cuối cùng...
" thôi...hùng ngồi đây...để ngân ra kêu nó vô ...sợ nó ngoài đó trúng gió nữa..."
" lo quá ta...thôi tui cũng về đây , vậy là chiều mai bà đi hả "
" uhm..., cảm ơn hùng nghen, cho ngân nhiều vầy khi nào mới trả được lại đây "
" gì đâu mệt quá , của má hùng gửi cho ba ngân thôi mà , à ...chiều mai cần chở ra bến xe ko ...hùng qua chở ..."
" thôi ...không cần đâu , ngân đi taxi cũng được mà "
"gì đâu mà, mai 5 h phải ko...có gì hùng qua chở đi , ok ? thôi tui về nhen "
" uhm..."
trời ...thì ra là ba cô trong sài gòn bị đau...mình quả là thằng khốn , nhà cô có chuyện hệ trọng như vậy , cô đang buồn như vậy , vậy mà còn ngồi đây ghen tuông vô cớ , trách móc cô , ôi trời ơi...tại sao mình khốn nạn thế này ...cô ơi...em ...xin lỗi...em đến với cô...ngay đây....ko còn gì để do dự , đắn đó , chần chừ nữa...
kéo áo mưa trên giá trùm vào , tôi mở cửa , phóng xe lao vào trong màn đêm.....
nép vào dưới gốc cây cho đỡ lạnh...mở dt ra...tôi ko biết ...nếu bây h ..cô ra đây thì tôi sẽ nói gì nữa ... tôi sợ , trong lúc xúc động , mình sẽ nói ra những điều ko nên nói , rồi cô sẽ hỏi này nọ ...và tôi lại phải dối trá , quanh co , tìm đủ mọi cách để thuyết phục cô rằng tôi chỉ có mình cô ...ko còn ai khác...ko...tôi đã mệt mỏi với những điều như vậy ...tôi ko muốn nói dối cô thêm nữa ...nhưng thực sự ...tôi cũng ko có đủ can đảm để thừa nhận sự thật ...tôi biết sẽ có ngày tôi phải xa cô ...nhưng ko phải là hôm nay , trong một buổi bình minh u tối , giữa màn mưa lạnh lẽo này...tôi ko muốn quay về mà chưa được hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô , chưa được cảm nhận hơi ấm cơ thể của cô ...chưa được áp mặt vào mái tóc xõa mượt mà ấy...tôi chưa chuẩn bị để mất cô...
..chuông dt đã đổ...vẫn còn thơi gian để dừng lại trước khi cô thức dậy...và bắt máy ....phải làm sao đây..lùi bước hay ...tiếp tục...cô ơi...đừng bắt máy ...làm ơn...
tại sao cùng lúc tôi có thể vừa thèm khát được gặp cô ..lại vừa sợ hãi phải đối diện với cô đến như vậy ...tôi phải làm sao đây...
gập máy lại...tôi quyết định quay về ...
...những hồi chuông dt dồn dập chợt rung lên...đúng là cô đã gọi lại...hít một hơi thật sâu...tôi mở máy ra ...
_ Alo ...
_ Alo , t hả - sóng mũi tôi chợt cay cay khi được nghe cái chất giọng êm ái ấy...
_ em...t...nè ...cô...
_ có gì mà gọi cô sớm vậy t...
_ em...à...ko có..đi...tập thể dục ko...
_ cái gì ? t sao vậy...trời đang mưa mà....sao mà đi được...
_ à...vậy..hả....vậy...thôi ...vậy...em...em về nhen...
_về cái gì ? ặc...đang ở đâu mà về ...t sao vậy ...sao giọng run run vậy...
_ ko sao...cô...ngủ đi...em...em... - ánh đèn bật sáng từ trong nhà cô...
_em sao...nói đi....có phải đang đứng trước nhà ko...
_em...
_T ... - giữa muôn ngàn giọt ngắn ngọt dài từ lung linh mờ ảo dưới ánh đèn đường....tôi có thể thấy...bàn tay cô đang vẫy tôi ...và tiếng cô gọi vang tên tôi giữa màn đêm...bước từng bước ...tôi tiến đến bên thiên thần hộ mệnh của cuộc đời tôi....
_ Trời , bị sao vậy , đang mưa gió bão bùng mà tự nhiên đội áo mưa qua rủ đi tập thể dục là sao ! đi vào đây nhanh !
chưa bao h bị mắng mà tôi lại cảm thấy mãn nguyện như thế ...
_ hê hê ...mưa chút xíu mà gì đâu... - tôi tỏ ra khá bình thản và thanh minh...
_ điên hả , mưa vầy mà chút xíu , còn ko vào nhanh đi , đứng đó tui quýnh bây h !
_ thôi , vào đó nổi điên quýnh người ta nữa , có ai bảo phải xuống đâu mà tự nhiên xuống rồi h hù quýnh người ta nữa, thôi lên ngủ tiếp đi , em về ! - tôi tỏ ra khá ngang ngược ...hy vọng cô sẽ nổi điên lên ...vì tôi biết ..chỉ có như vậy..cô mới nói thật ra những gì mình nghĩ....vì cô là con người yếu đuối , nên ít khi nào dám nói thẳng hay hỏi thẳng những chuyện làm người khác buồn lòng bao h...
_ ha hay quá há ! nữa đêm nữa hôm...xuống mở cửa cho rồi còn đổ thừa này nọ ! mặc kệ ông...thích về thì về đi , thấy ghét !
cô đang giận...mà đồ chiểu đã nói , vì chưng hay ghét cũng là hay thương...hehe ...còn thương em lắm phải ko cô...vậy là em vui rồi...em chỉ cần có vậy ....những lời mắng mỏ , trách móc của cô...làm em vui xiết bao...cô càng bao dung , càng vị tha ...em càng thấy mình ko xứng đáng...cảm ơn cô...tốt nhất là cô hãy cứ ghét em nhiều vào...
một nụ cười...chợt đến trên đôi môi tê cóng vì lạnh của tôi...nhìn cô thêm lần nữa ...tôi quay đi...
_ ơ...ơ...cái gì vậy ...về thiệt hả... -cô vội chạy theo ...níu tôi lại... - từ đã ...
_ sao...thì đuổi thì ..em về ...kì ghê...đã đuổi mà còn níu kéo nữa...
_ thì...ai giữ đâu...ghét cái mặt...chờ hết mưa đã... - cô buông tôi ra...ngại ngùng...
tôi vẫn cười và quay đi...
_ ơ.... - chắc cô đang bối rối lắm khi thấy tôi chẳng hề có chút ý định nào nán lại ... - nói..giỡn thôi mà... - cô lẽo đẽo theo tôi...
_ vào nhà đi ! đứng đây ướt bị đau bây h ! - tôi đẩy cô vào
_ kệ tui ! làm quan tâm lắm ko bằng ! tui đứng khóa cửa ko được hé ! - cô nhìn tôi bằng ánh mắt hờn dỗi...
_ơ...khóa cửa ...thì làm sao em dắt xe vào được...
_ ha...!
....
bước chân vào trong nhà ...tôi nhìn cô lo ngại....
_ ủa...mà có má cô ở nhà ko...!
_ cũng biết sợ hả ! tưởng gan cóc tía chứ !
_ suỵt....nói nhỏ thôi...bác nghe bây h !
_ nhà tui tui thích nói to ko được hả ! -chắc cô tức lắm khi nãy h bị tôi chọc quê mấy cú...hihi... tội nghiệp...
_ phải cô đang cố tình chơi em phải ko ! bác mà xuống đây , hỏi này hỏi nọ , là em đổ thừa hết cho cô cho coi ! - tôi càng tỏ ra ngang ngược để xem sự tức giận của cô co thể bùng nổ đến mức nào ...
_ thách ông đó ! dám ko! ông mà dám nói lung tung...tui...
_ tui sao...định làm gì em ! -tôi thách thức ...
_ đi về ...nhanh ...đi về ...ko cho ở nữa ....! - nắm lấy tay áo tôi...cô lôi tôi ra khỏi nhà....tôi hiểu cảm giác ấm ức của cô lúc này , chắc cô đang rất giận vì bị đánh thức giữa đêm...đội mưa xuống mở cửa cho toi mà còn bị tôi shock hàng nữa...ko tức làm sao cho được...
đẩy tôi ra khỏi phòng khách , cô đóng sầm cửa lại...đúng là...cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh...có lẽ mình hơi quá lố...hihi...thôi kệ...có khi như vậy cũng tốt , tất cả những gi mà cô vừa làm ... là đủ nói lên tình cảm của cô dành cho tôi rồi...tôi còn muốn gì hơn nữa...cảm ơn em...
nhìn vào cửa kính , cô đang bước vội lên cầu thang...ko thèm ngoái lại nhìn tôi một cái...ghê chưa....
mở cửa ra...vào trong nhà lấy áo mưa ...tôi tắt điện cho cô ....rồi bước trở ra sân khép cửa lại ....
...dưới gốc cây mà chỉ mấy phút trước tôi còn nép mình co ro vì lạnh và vì sợ...h đây...tâm hồn tôi đã thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều...cô có biết là em đang cười mãn nguyện ko...vì h đây em chắc rằng...trên chiếc giường ấm áp mà mình đã từng ôm ấp nhau ...cô vẫn đang nghĩ về em...về tình yêu của chúng mình...về tất cả những gì mình đã cùng xây đắp...ngắn gọn hơn , đó là tình yêu ...
mở dt lên ...tay tôi run rẩy bấm từng phím ...nhắn cho cô....
" em tắt điện đóng cửa rồi , chìa khóa cổng sắt em bỏ trong chậu hoa dưới cổng ấy...
p.s : giá mà cô biết em đã ghen và bực tức như thế nào khi thấy cô đi chơi với ông hùng ! nhưng mà cô cứ ngủ ngon ....vì anh se ko bao h có thể ngừng yêu ngân...mãi mãi là vậy !
..tin nhắn vừa gửi đi ...thì chuông dt cũng đổ ngay lập tức...lại là cô...mệt ghê hihi...
_ T ...nói gì vậy...cô đi chơi với Hùng hồi nào..đâu....bạn bè ..đi uống nước thôi mà...
_ thì ...ai nói gì đâu...nhưng mà ...làm sao ko ghen tức , ko giận cho được khi thấy người mình yêu...đi uống nước với người khác...
_ uhm...mệt ghê...ghen thì ghen...nhưng mà ...ngân chỉ đi uống nước nói chuyện thôi đấy nhé...ko được nghĩ lung tung đâu...
_thiệt ko đấy ...khó tin quá !
_thiệt ! thề mà ...
_ uhm..hihi..thôi ngủ đi...em về đây...ko phá cô nữa...
_ ngủ gì mà ngủ nữa..tui tức ông quá nè...đến phá người ta rồi định chạy hả !
_ ha ! cô hay nghen...tội cô lớn lắm , em chưa phạt cô là may rồi ! lại dám đuổi người ta về , h còn lên giọng nữa chứ !
_ uhm ! có giỏi thì vào đây xem ai phạt ai !
_ mà...má cô có nhà ko ...nói 1 tiếng coi ...cứ úp úp mở mở sao dám vào !
_ mệt quá ...ko có ...đi sài gòn rồi !
_ ủa ! có chuyện gì vậy...sao đi sài gòn ...có phải là ba cô bị đau ko...
_ trời ! sao...sao...biết hay vậy ! mới đây mà...ai nói cho t vậy ...
_ haha ! nằm nhà bấm quẻ thôi ....
_ thôi ...vào đây rồi nói...tốn tiền điện thoại người ta quá hà !
_ cho em phạt thì...mới vào...còn ko thì về ...
_ thì vào đây...mới phạt được chứ...cứ đứng nói hoài...
_ hihi...chết cô với em rồi...
_ xií́...
dắt xe lại trong sân ...
điện phòng khách bật sáng...từ trong nhà ..giọng cô hối thúc
_ nhanh đi , ướt hết bây h...
_ từ từ...nãy đuổi người ta cho lắm vào h hối...
_ còn đứng đó nói nhiều tui quất mấy roi đấy ...dắt xe vào nhà luôn đi...để đó cho ăn trộm vô à !
_dạ ạ ạ ạ......
... nhìn nét mặt nôn nóng của cô...chắc đang "nóng " trong người lắm rồi đây...
_ trời...mặc áo mưa mà sao ướt mem vậy ! - cầm áo mưa của tôi, cô treo lên giá...
_ do cô chứ ai ! -tôi tỏ ra bực bội...
_ tự nhiên do tui !
_ trời mưa ầm ầm mà cứ ...hết đuổi ra rồi đuổi vô...lạnh run người đây...!
_ thôi...cô lỡ...ai biểu t cứ ...lì lì chi... - hihi...mới làm dữ có chút mà cô đã yếu lòng rồi...phải lợi dụng bắt nạt thêm chút nữa mới được...
_thôi mệt quá , kiếm cho em cái khăn lau đi... - tôi ra lệnh...
_uhm...chờ chút... - cô vội vã bước lên phòng lấy khăn cho tôi...ngồi xuống ghế...tôi cũng ko hiểu sao tình thế lại quay ngoắc 180 độ như thế , lúc đội mưa đến đây , mục đích duy nhất của tôi là thú nhận tội lỗi và xin cô tha thứ ...thế mà bây h...tôi là trở thành kẻ ăn hiếp cô...
_ nhanh đi cô ! làm gì mà lâu vậy ! lạnh muốn chết nè... - tôi gọi vọng lên trên gác...
_ uhm...chờ chút...
nhìn cái điệu bộ hối hả của cô chạy xuống từng bậc thang...tôi lại thấy buồn cười...
_ nè...lau nhanh đi ko nước thấm vào người nữa...
_ cô có phải là người yêu em ko vậy !
_ cái gì nữa đây ! - cô nhìn tôi nhăn nhó...
_ còn ko mau lau dùm em... -tôi chìa đầu ra...
_ vừa vừa phải phải thôi nha...nãy h...ăn hiếp tui hơi bị nhiều đó... - cô "đứng lên" phản kháng..
_ ăn hiếp cái gì...ai là người có lỗi...còn cãi nữa...
biết ko thể nói lại một thằng ngang bướng như tôi...cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt..nhưng lập tức cô đã...trả thù...phủ cái khăn lên đầu tôi...cô lợi dụng vừa lau vừa xào xáo cái đầu tôi , vừa giật mấy cái đau điếng...
_ cô...cô chơi em hả...
_ chứ gì nữa đây ! ko thấy người ta đang lau hả !
_cô...cô lau mà sao giống cô đang rửa rau quá....đầu em chứ phải rổ rau đâu mà cô chơi xào qua xào lại vậy ...ko có chút thành ý gì hết ...cô định xây tổ chim trên đầu em hả !
_hihi....vậy...tự lau đi...thấy ghét... - cô cười tinh quái...lấy cái lượt trên tủ ..cô đưa cho tôi...
_ còn cười nữa à...lại đây cho người ta phạt coi !
_ phạt sao...
_lại đây thì biết ...hỏi cái gì !
_ thôi...lên kia đi...ở đây ...kì quá...tự nhiên ngồi giữa phòng khách vậy ....
_haha ! thế cô nghĩ em định làm gì cô mà phải lên kia...hihi...đầu óc đen tối lạy luôn... - tôi cười khoái chí..còn cô thì ngượng ngùng ko biết nói gì...
_thôi...tui...đi ngủ đây...kệ ông ngồi đó muốn làm gì thì làm... - cô ngượng ngùng quay đi...
ko để cô thoát...tôi đứng dậy nắm tay cô lại
_ bây h lên có ngủ được ko mà ngủ..lại đây em phạt đã rồi mới được ngủ...
_ ko...tui mệt rồi ! - tỏ ra khá cảnh giác...chắc lần này cô sợ bị hớ như lúc nãy...
_phạt nhanh mà...chút xíu là xong...hehe...lại đây ...
đẩy cô lại ghế...
_ cái gì nữa đây...định làm gì tui thế...
_ thế cô nghĩ là em sẽ làm gì....hihi...đoán thử xem nào...
_ thôi...tui đi ngủ đây..mệt quá....
_thôi mà...từ từ ngủ...lúc nãy ngoài kia đã nói cho người ta...phạt rồi mà - ôm cô vào lòng...tôi ko cho cô chạy thoát...
_ thì...làm gì...nhanh đi chứ...lòng vòng hoài...
_hihi...làm liền đây... -ngồi xuống ghế , tôi đập đập lên đùi mình - lại đây nằm nè...nằm úp lên đùi em đi...
_trời...cái dụ gì vậy... -cô ngớ người ra...
.....
kéo váy cô ngược lên , cặp mông trắng phau tròn trịa hiện ra...vừa nhìn thấy tôi đã muốn áp mặt xuống cắn 1 cái cho đã...nhưng mà phải kiềm chế...
_ chách - tôi phát cái đầu tiên lên mông cô...
_quỷ ...đau... - cô dãy nảy lên
_ hihi...biết tội mình chưa !
_ko biết ! - cô bật lên phản đối , đè cô xuống, tôi nạt
_ko biết hả ! - chách ! - cặp trắng múp máp của cô lại nẩy lên vì cái đánh thứ hai của tôi
_đau mà...nhẹ thôi...! - chắc là cô đau thật ...vì chỗ tôi đánh hơi ửng đỏ lên...mà cũng có thể do làn da nhạy cảm ...vì tôi chỉ phát nhẹ thôi mà...
_ chừa chưa! còn dám đi chơi với người khác ko...!
_ nữa...đã nói đi uống nước thôi mà ! - cô vừa kéo váy xuống vừa thanh minh...
_ thiệt ko !
_ thiệt...ai nói dối làm gì ...
_thôi được rồi...tạm tin...à...còn cái tội nữa...nặng hơn...
_tội gì ! tui đâu làm gì đâu !
phát cô một cái nữa...tôi ôm cô ngồi dậy...
_ tại sao ngân sắp đi xa mà ko báo cho t biết hả...ngân ...định bỏ t một mình phải không...
_trời ...sao...biết tui sắp đi ! ông...phải ông nghe lén ko...
_em mà thèm nghe lén à !
_chứ sao...mấy chuyện này ngân chưa nói...mà sao t biết...mà ngân cũng chưa nói với ai hết...sao t biết được !
_ko quan trọng ! ngân được lắm...ko nói ai...mà lại đi nói cho ông hùng hả ! ngân ko coi t ra gì hết phải ko !
_trơi ! ko phải vậy đâu ! tại...hùng là bà con với nhà ngân mà...nên chuyện gì má ngân cũng nói với nhà hùng hết ...mà ngân cũng định nói cho t mà...tại mấy ngày nay gọi điện có được đâu !
đúng rồi...quên bén đi là dt của tôi đã hư ...đang phải xài nhờ cái của đào ...nhưng dù sao..trách móc là vậy...nhưng tôi đâu có giận cô chút nào....chỉ là tôi muốn phải chính cô cho tôi nghe tường tận mọi sự việc...ôm cô vào lòng...tôi hôn lên mái tóc thơm nồng của em...
_ uhm...từ h...chuyện gì cũng phải nói cho t biết nghe chưa...t muốn chuyện gì mình cũng chia sẽ cho nhau hết...được ko...móc tay nghen...từ h hứa là ko dấu diếm gì nữa nghen...
_ uhm...hứa mà...có gì đâu mà phải dấu t chứ....à...t...t nói thì hay lắm...thế...t có giấu ngân điều gì ko!
câu hỏi của cô...làm tôi cứng đờ...
Thành phố thức dậy dưới bóng mưa...
...tôi cũng như tất cả những con người biết yêu thương , biết căm ghét biết sợ hãi trên thế giới này ...cần có những buổi sáng ...được thức dậy trong vòng tay ấm áp của những người mình thương yêu...để cảm thấy cuộc đời này còn đầy đủ ý nghĩa của nó ...
...trong vòng tay ấm áp của cô...tôi đang cảm thấy thực sự sợ hãi...tôi đã đi quá xa...và càng lúc càng lạc lối trong con đường mình đã chọn...quá nhiều ngã rẽ...dù sớm dù muộn ...nhựng ngã rẽ ấy...đều dẫn đến cái đáy tận cùng của sự đau khổ...cho tất cả ...cô và búp bê...cả đào nữa...họ có lỗi gì đâu...tại sao tôi lại kéo họ vào cuộc đời đầy những ám ảnh và ảo mộng mà tôi đang sống...những lời nói dối ngày nào như những giọt mật ngọt ngào nơi đầu lưỡi ...h lại là thứ chất độc đang giết chết những điều tốt đẹp mà chúng tôi đã tạo nên cùng nhau ...
lại một lần nữa...tôi chọn cách dối trá...để níu giữ thiên thần lại trong vòng tay...
_ ý ngân...là sao...t dấu ngân điều gì...?
_ thì ngân...ko biết nên ngân mới hỏi t ...
_ nhiều lắm !
_ trời ! còn ko mau nói đi ! cho t một cơ hội đấy !
_ là sao...
_ thì...đánh kẻ chạy đi..chứ ai đánh người ở lại...thật thà thú nhận đi ...có chuyện xấu xa gì mau khai hết ra...tui...tha cho...ko thì đừng trách...
giá mà có thể nói ra một cách dễ dàng...chắc cô nghỉ mọi chuyện chỉ đơn giản là " bạn " , " uống nước " và " trò chuyện " ....
_ thì...cũng như cô...thôi ...
_ như tui là là...sao...nói rõ coi...đi với ai ! khai mau...
_thì bạn cũ...đi...uống nước...trò chuyện thôi mà...mà sao cô biết ! -tôi giả vờ ngây ngô...
_ thiệt ko ... - buông tôi ra..cô nhìn thẳng vào mắt tôi...làm sao một người cả tin như cô có thể nhìn xuyên thấu được cái tâm hồn tăm tối của tôi...với sự vị tha , thánh thiện của mình...chắc cô ko bao hh có thể tưởng tượng được người mà mình đang đặt trọn trái tim , sự tin tưởng , niềm hy vọng...lại là một kẻ dối trá hèn hạ...
thay cho 1 lời nói dối nữa...đôi môi lạnh giá của tôi đáp lại cô bằng một nụ hôn gượng gạo vô hồn....
_thôi....em về...nghen...
_ ủa....sao về...
_ thì...về thay đồ...chứ lạnh quá...đồ ướt hết rồi nè... - bàn tay tôi...nắm chặc lấy tay cô...cố lưu lại chút hơi ấm cuối cùng trước khi tôi phải trở lại con đường đầy mưa gió lạnh lẽo ngoài kia...
_ uhm... - cô nhìn tôi thở dài...
....
theo tôi ra ngoài sân...bàn tay cô ko rời tay tôi...
_ thôi...cô vào đi...coi đau nữa....
cô mỉm cười ...
_ lo xa quá , về nhanh đi ...à...đường trơn trượt ...coi chừng té nhen..đi từ từ thôi....
_ biết rồi...tay lái lụa mà...t ...về...nghen... - lời từ biệt đã nói...nhưng những ngón tay còn đan chặt vào nhau ko rời...bước thêm một bước nữa ra ngoài sân...những giọt mưa chảy tràn từ trên mái hiên mang theo cái vị nồng nồng của rong rêu đọng lại trên môi tôi.... dưới hiên nhà ấy...thiên thần yêu dấu của tôi vẫn đứng đó..ánh mắt dõi theo từng bước chân của tôi... Ngân ơi...tha thứ cho anh...
...
về đến nhà...thì mưa cũng đã tạnh ...
hy vọng thời tiết sẽ đẹp trở lại để chuyến đi của cô được an lành....
_ Trời ! anh đi đâu mà từ tờ mờ thế ! - từ trên ghế , mẹ bật dậy nhìn tôi...
_ đi...ăn sáng...
_trời chưa sáng ai bán mà ăn !
_ mệt quá...lớn rồi mà cứ hỏi này hỏi nọ như em bé ko bằng ! - tôi càm ràm
_ anh hay nhen ! anh ra khỏi nhà mà ko báo với ai 1 tiếng, làm tui tưởng có chuyện gì mà đang mưa gió cũng vác xe đi ! h còn cãi này cãi nọ nữa ! - sao càng lúc tôi càng thấy mẹ ...khó chịu . tôi ko hiểu có chuyện gì mà mấy hôm nay cứ thấy mẹ cáu bẳn cả ngày !được rồi. đang buồn bực trong người đây ...lâu rồi cũng chưa được nghe chửi !
_ chờ con chút ! - cởi cái áo thun ướt mem ra cho đỡ lạnh , tôi vắt lên vai và ngồi xuống đối diện mẹ - đó , h thích chửi gì chửi cho đã đi ! má bực gì cứ nói cho đã đi ! con ngồi cho má chửi nè !
_ ơ...cái thằng...coi chừng anh với tui nhen...h muốn gì đây !
_ thì ko phải má đang bực bội trong người muốn tìm người chửi cho đã à , con ngồi đây nghe nè !
_ Anh ! ...càng ngày càng hỗn với tui là sao !
_ từ từ , xí bùm , yêu cầu có dẫn chứng , ví dụ cụ thể , ko được nói bừa ! - ko hiểu sao mẹ càng bực...tôi lại càng thích thú...
_ anh.... -mẹ cứng họng ko biết nói gì ! tôi cười...
_sao...nhanh đi ...cho con lên thay đồ nữa chứ , lạnh quá nè !
ko muốn nói gì với thằng con bất trị thêm nữa ...mẹ lại dùng chiêu thức quen thuộc...đừng dậy mẹ đánh tôi tới tấp...
_ hư nè...lì nè...
_ ái...má hay quá há...tự nhiên đánh con là sao !
_còn ko mau đi thay đồ đi ...đứng đó tui quýnh nát đít bây h !
_haha ! -tôi cười khoái chí chạy lên lầu , còn mẹ thì chỉ biết với theo đánh thêm mấy cái....
...
chiếc giường ấm áp với những mùi hương quen thuộc của mèo , của mẹ...và comfort làm tôi khoang khoái chìm vào giấc ngủ...nhưng có ai ngờ rằng...khi tỉnh dậy...tôi lại bước vào một cơn ác mộng...với búp bê...
...cái ghế dựa kêu răng rắc ...hình như có ai trong phòng...chắc lại là con quỷ mèo đây mà ...ko phải...là mùi nước hoa của búp bê...dụi mắt tỉnh dậy....tôi chết điếng...em đang ngồi trên bàn học tôi ....trên tay là dt của Đào , thôi bỏ mẹ rồi ...
_ ủa....linh...hả ...., tới...hồi nào vậy...
ko để cho tôi nói hết câu , quăng dt xuống ...em đứng dậy ...nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phẫn nộ ...rồi bước ra khỏi phòng...
trời ơi! ...chuyện quái gì thế này hả trời ! lật tung cái cái mền , tôi chạy theo em...
_ linh...từ đã....
_dạ thưa bác cháu về ! - em mỉm cười ..chào mẹ tôi
_ ủa, sao mới tới mà về liền à !
_ dà...tại nhà cháu có chuyện...cháu về nghen ...
_ uhm.. bữa sau qua chơi nghen ...
em vừa ra cửa , thì tôi đã đứng đó chờ sẵn...nắm tay em tôi lắp bắp...
_ từ từ..có gì... từ từ nói chứ ....sao vậy !
_ ông tránh ra cho tui về... - em gạt tay tôi ra , lạnh lùng quay đi ....
ặc...nhìn nét mặt của em , tôi bắt đầu lạnh cả sống lưng...ko hiểu em đã phát hiện ra điều gì mà tức giận đến mức vô tình vô nghĩa đến vậy , mình nhớ là tất cả tin nhắn trong máy đào đã bị mất hết rồi mà...quái lạ ....
_ chứ cái...gì vậy linh...ai làm gì mà mặt mày hầm hầm thế ! lại đây coi... - chạy vội theo em ra ngoài sân , tôi với theo nắm tay em lại ...gạt phắt tay tôi ra em dủng hết sức cú tôi một cái thật đau...
_ chứ ...cái gì vậy ...có gì từ từ nói coi...làm gì mà nóng vậy
_ ông cút đi , tui ko muốn nhìn thấy mặt ông nữa ! - em hét lên
_ trời ..có gì từ từ nói linh ơi...có mẹ t trong nhà mà....
áp lại...em vừa đánh vừa nhéo tôi như thể em muốn xé xác tôi ra ngay lập tức....tôi đưa tay lên vừa đỡ vừa ôm em lại....
_ chết đi....đồ đểu ....
_ trời...từ từ nghe t giải thích mà...từ từ linh ơi...
đẩy tôi ra em nhìn tôi đầy căm giận...
_ giải thích cái đầu ông chứ giải thích ! ko ngờ ...ông lại...khốn nạn đến vậy...đồ đểu ...ông dám lừa dối tui à... - mắt em đã bắt đầu rươm rướm nước...
nắm hai tay em...tôi kéo sát vào người tôi...và bịt miệng em lại....
_ bây h 1 là linh im cho t nói rồi có gì cùng giải quyết , 2 là linh cứ chửi cứ hét toán lên đi , để má t với ba t nghe thấy , rồi mình giải tán luôn , chọn cách nào !
giật tay tôi ra khỏi miệng , em đập tôi thêm mấy cái nữa...cơn ghen đã làm em ko còn là chính mình nữa ...đẩy em nép vào trong góc vườn ...tôi nói
_ xong chưa , đã tay chưa !h có chuyện gì nói rõ ra nghe coi !
_ còn hỏi nữa hả ! ông đừng có bày đặt giả điên với tui , tui biết hết rồi !
_ biết gì !
_ biết gì hả ! láo nè - lại giở trò bạo lực...y chang là thằng anh ...
_ h bà có ngồi im hay ko ! làm gì mà cứ sồn sồn lên vậy , bà làm vậy có giải quyết được gì ko !
_ giải quyết cái gì mà giải quyết ! ông phản bội , dối trá với tui ,rõ rành rành vậy mà giải quyết ! - 2 hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má em...
_ tui lừa bà cái gì, phản bội bà cái gì , nói thử coi !
_cả ngày hôm qua ông đi đâu làm gì với con đào ! tại sao đt nó lại ở đây ! ông nói tui nghe thử coi !
_ trời...tưởng chuyện gì !
_ ò , ông có coi tui ra là gì đâu mà !
áp đến gần , tôi ôm em lại , dù cho em có dãy nãy vừa khóc vừa đánh tôi như điên như dại tôi vẫn ko buông em ra...
_thôi mà...nghe t nói đã ! đau t mà !
_ông đi chết đi !
_rồi, nghe t nói xong đã rồi t đi chết được chưa !
_ ko ! đi chết bây h đi !
_ thì nói xong câu cuối đã rồi chết chứ !
em im lặng....gục đầu vào ngực tôi và khóc...lau nước mắt cho em...tôi nói
_ hôm qua...t với đào..đi nhậu với mấy đưa bạn ...rồi lúc về t với nó đi...tắm biển
đẩy tôi ra...em hét lên...
_ đấy...tui biết mà ...còn chối nữa ko! còn nói là ko có gì à ! đồ dối trá !
_trời . đi tắm biển thôi mà ! đi biển mà linh làm như đi ...đâu ko bằng ...cả đống người ngoài đó chứ đâu phải có tui với đào ko đâu mà ...
_ rồi sao ...rồi sao ông cầm dt nó ...!
_ thì xuống biển mà quên lấy dt ra. nước nó vào , bị hư , nên nó nhờ t đem về sửa dùm chứ sao !
_ vậy là xong rồi hả...
_uhm...
_ vậy thôi hả...!
_uhm... - cái giọng bất chợt dịu dàng của em làm tôi cảm thấy ...run sợ...
_ thế hai người chỉ là bạn thôi hả ...
_uhm.....
_ đó ! đến h mà cái miệng vẫn nói dối leo lẻo !
_trời , bạn chứ sao ! chứ linh muốn gì nữa đây!
_ bạn mà hun nhau thắm thiết quá há !
_ nữa...hun hồi nào !
_ hồi nào hả ...vào dt của nó mà coi nhá ! tui hết tin lời ông nổi rồi, từ lúc ông với nó gặp nhau tui đã nghi có chuyện rồi , vậy mà ông bày đủ trò nói láo tui , h rành rành ra đấy , ông còn cãi ko !
_trời ! từ từ đã mà , ko phải như linh nghĩ đâu , từ từ...đứng đây , t lên lấy dt đã ...
đẩy tôi ra...em dắt xe ra về
_từ từ..đứng chờ t lên lấy dt đã chứ ...đứng im đây nghen... - phắng lên phòng ...tôi chộp cái dt và chạy xuống...nhưng em đã ko còn đứng đó chờ tôi nữa...
phóng lên trên phòng , tay tôi run rẩy bấm vào từng mục trong menu ...ko biết em đã xem gì ...thôi đúng rồi ...thẻ nhớ ....ko biết đào có lưu gì trong đó ko....quả nhiên là vậy , toàn những tấm hình chúng tôi chụp cùng nhau hồi lơp 11...lúc đó tôi rất muốn có dt , nhưng ba mẹ nhất quyết ko cho vì sợ tôi sao lãng việc học...từ lúc làm quen với đào , ngày nào tôi cũng mượn dt em để chơi game , lướt web và chụp hình cho đỡ ghiền...nhưng mà ko ngờ em vẫn còn lưu lại những tấm hình kỉ niệm ngày xưa của chúng tôi trong máy...
cầm cái dt ...tôi chỉ muốn đập vào tường thật mạnh cho hả giận....chỉ ví lý do lãng nhách này mà mọi bí mật tôi cố che giấu linh về quan hệ của tôi và đào đã bị bại lộ...bao nhiêu công sức nỗ lực , bao nhiêu khó khăn vất vả thử thách tôi phải nếm trải để có được linh...chẳng lẽ lại phút chốc tan biến vì mấy cái tấm hình khốn kiếp ấy...trời ơi là trời...làm sao đây...biết vậy lúc trước mình nói thật ra là ngày xưa mình và Đào đã yêu nhau cho xong...cũng chỉ vì ko muốn mọi chuyện lằng nhằng , tôi đã nói dối đủ điều với l để che giấu , bây h thì mọi thứ đã vỡ lỡ ra...tôi biết ăn nói làm sao với em đây ! ...
....
Gắn sim của tôi vào máy đào..tôi gọi cho Linh...
_ Alo...Linh hả ....
_ h ông muốn gì !
_ tui hỏi bà muốn gì mới đúng đấy ! bà làm cái trò gì vậy , có gì từ từ nói chứ làm gì mà sồn sồn lên vậy !
_ nói gì nữa...mà nói - đầu bên kia...giọng em lại nghẹn ngào...lại khóc ... trời...chắc lại đang nằm một cục trong phòng rồi suy diễn lung tung ra rồi lại tủi thân đây mà...
tôi dịu giọng xuống....
_ t...cầu xin linh đấy ...nghe t nói đã...chứ h linh cứ khóc than vậy giải quyết được gì ko ! nếu linh còn yêu t...thì phải nghe t nói rõ ràng đã chứ ...linh cứ nóng nảy như vầy t khổ lắm...
_ phải....tui vậy đó...ông ko thích thì chia tay đi...đi theo nó đi...tui ko cần...
_ linh ko cần nhưng mà t cần ....10 phút nữa t đứng trước trạm xe buýt gần nhà linh ấy . nếu còn yêu t thì ra đó mình nói chuyện, còn ko thì...tùy linh...
_tui ko ra ...ông làm gì tui .
_ đó là quyền của linh !
...cuối cùng thì em cũng xuất hiện...nhìn đôi mắt đỏ hoe của em...bao nhiêu bực bội vì phải chờ đợi của tôi cũng tan biến theo...
ngồi cách tôi 1 ghế , đối mắt em đờ đẫn nhìn theo bóng những con người đang rệu rạo trong cái nắng của trưa hè ...tháo một nút áo ra cho đỡ nóng...tôi đưa tay nắm lấy tay em...ko giật lại cũng ko đáp trả...em vẫn ngồi bất động như là ko có tôi bên cạnh...
_ linh à...mình đi đâu uống nước cho mát đi..t khát nước quá...
_ tui ko khát ! - lời nói ko chút cảm xúc của em làm tôi càng thêm nản lòng...tôi cũng im lặng...ko biết nói gì thêm nữa ...
_ có gì nói nhanh đi ! - em lên tiếng...
_ phải l tức t vì mấy cái hình trong dt ko ! chuyện ko phải như vậy đâu...đó là...
em hét lên cắt ngang lời tôi
_ ko phải gì nữa ! rành rành vậy mà chối !
_ đó ...lại nóng nảy ...từ từ nghe nói hết đã ! đó là mấy hình chụp từ lúc học lớp 11 , lúc đó t chưa quen l...và lúc đó ...
_ lúc đó ông với nó yêu nhau chứ gì !
_uhm...
_ vậy tại sao bữa h tui hỏi ông nói chỉ là bạn là sao !
_thì h linh muốn t nói sao ! h hết yêu rồi thì là bạn chứ là gì nữa . chẳng lẽ nói là người yêu cũ của t à !
_ ít ra ông cũng phải nói là hai người đã từng thích nhau , tại sao ông lại giấu diếm , rồi còn dẫn tui đi uống nước với nó nữa chứ . ông làm tui như một con khờ , đóng kịch với nó ngay trước mắt tui ! đã vậy mà cứ mở miệng ra là bạn này bạn nọ . tui nói vậy có gì oan ức cho ông ko !
trước những lời lẽ sắc nhọn của em...tôi ko còn biết biện minh làm sao nữa ....vì tất cả những điều em nói đều...ko có gì sai...
...
_ tại sao ...linh cứ nhìn từ phía linh mà sao ko nhìn từ phía t ...linh ko hiểu là t cũng khó xử lắm à !
_ phải...ông khó xử ...tui biết ông quá mà , tình cũ ko rủ cũng tới chứ gì !
_ h ý linh là sao ! chính linh là người đòi đi theo nhen , chứ ko phải t . linh thì nói hay lắm..sao linh ko hiểu rằng , cả t cả nó cũng khó xử ,sao linh ko hiểu là nó thấy người mà từng yêu nó đi với người con gái khác nó cũng tức cùng hờn lắm chứ ! mà nó vẫn phải im lặng , còn t nữa , t đã phải bắt nó là đừng nói gì, đừng nhac gì chuyện quá khứ hết vì cái gì, vì t sợ linh buồn , linh giận, vậy mà linh ko hiểu à !
_vậy h sao ! h ông đổ hết cho tui à ! uhm , phải , chính tui nè, làm kì đà cản mũi hai người , được rồi , vậy tui xin lỗi , từ nay tui ko dám bắt ép ông hay nó phải "khó xử " hay im lặng gì hết , ông thích làm gì thì làm ,tui ko có cản nữa!
đừng dậy, em quay bước đi ...nhưng tôi ko thể để em đi dễ dàng như vậy được ...
_ đứng lại đó ! nói cho hết rồi đi !
giằng tay tôi ra...
_ đó , thì tui nói hết rồi đó , ông muốn trở lại với nó thì cứ tự nhiên , xem như ko có tui , dễ dàng mà !
trước cái thái độ bạc tình bạc nghĩa của em , tôi bắt đầu thấy điên lên vì giận
_ linh...đừng có ép t đến đường cùng nhen . linh đừng có mà nói những câu vô tình vô nghĩa như vậy !
_ uhm ! tui vô tình vô nghĩa ! h ông muốn chia tay ko . chia tay đi rồi ông được thoải mái theo nó đi tắm biển tắm sông tắm ao tắm hồ gì cho thoải mái , khỏi sợ tui quấy rầy
_bà...muốn vậy hả .... ! - tôi ko còn nhận ra búp bê đáng yêu của tôi nữa...lời chia tay..mà tại sao em có thể nói ra dễ dàng đến như vậy !
nắm tay em lại , nhìn thẳng vào mắt em...tôi muốn chính em nói rằng em ko còn muốn bên tôi nữa
giằng tay tôi ra... em nhìn tôi...rồi dậm mạnh một cái...tôi gục xuống
_ á .... - đế giày em giập lên 5 đầu ngón chân tôi đau thấu xương...
ngước lên...bóng em đã đi xa dần...vừa ôm chân cà nhắc tôi vừa lếch theo vừa gọi em ...
_ L ...từ từ đã....t....xin lỗi....t....yêu l mà...từ từ....
...ngồi một mình một bóng giữa trưa hè nắng gắt ... tôi ko biết phải làm gì lúc này nữa ...biết vậy lúc này thật thà thú nhận tội lỗi , mềm mỏng với em một chút rồi chờ em ngui ngoai cho qua chuyện ...h thì hay rồi...
cả đoạn đường về nhà ...rồi cả buổi chiều hôm đó...tôi cứ nằm đó...cầu trời khấn phật cho mọi chuyện qua thật nhanh....mong là em sẽ ko vì một phút tủi thân mà quyết định điều gì cả...tôi hiểu linh...trong lúc giận hờn hay tự ái, em chưa bao h có thể tự kiềm chế được mình , chỉ muốn chửi mắng và đánh tôi đến khi hả giận , nhưng tôi chưa bao h trách em vì điều đó , ngược lại chính sự bộc lộ mãnh mẽ ấy làm tôi càng yêu em hơn , tôi biết em làm như vậy cũng xuất phát từ tình yêu mãnh liệt dành cho tôi ...lúc nào cũng vậy...dù em đúng hay là sai...thì tôi luôn là người nhận lỗi và dỗ dành em ... vì tôi biết với cái tính khí đó , em ko bao h chịu nhận phần thua về mình . Và sau những lần cãi nhau đó ...chúng tôi lại càng "ghiền " nhau hơn...vì đơn giản " đấu tranh là nguồn gốc của sự phát triển " ... nhưng tôi hiểu rằng , lần này mọi chuyện sẽ ko kết thúc dễ dàng gì ....ko còn đơn giản là những lời xin lỗi , những cái vuốt ve nữa...
điện thoại đổ chuông...trời...chắc là em đây mà....
nhưng đó là lại là cô...
_ Alo...em nè cô ..
_ T...h t có bận gì ko ....
_ ko cô , sao cô..
_ có chuyện này...nhờ t chút được ko !
_ trời ! cô nói gì vậy , nhờ với vả cái gì , nghe xa cách dzữ , có gì cứ nói đi xem nào
_ hihi....vậy mới xứng làm người yêu tui chứ ...
_uhm...thì nói đi...phải chở cô ra xe ko ...
_ trời...t đọc được ý nghĩ của ngân hay sao vậy ....!
_ hehe ...tất nhiên " vậy mới xứng làm người yêu của cô " chứ . giỡn thôi chứ em cũng đang định qua nè ! 5 h xe chạy phải ko...
_ ko phải đi xe mà đi tàu ...7 h tàu chạy...nhưng mà bây h ra sớm...vậy được ko...hay sao t...
_ thì đương nhiên phải ra sớm rồi ! chờ em chút nhen...em qua liền ...
nói ngon lành là vậy...cả buổi chiều h , tôi cứ vật vờ trong phòng nghĩ cách giải quyết chuyện của linh...còn tâm trí đâu mà lo cho cô nữa ....dù sao h tôi cũng vui được đôi chút...vì hôm qua thằng hùng nó tỏ ý muốn chở cô đi mà cô có chịu đâu , vậy mới là người yêu của chứ ....
...
Tiếng còi tàu hú vang làm tôi giật mình ...quay sang....cô đang nhìn tôi...
_ chuyện gì buồn vậy t... - nắm tay tôi cô hỏi...
_ ko có gì đâu cô..
_ thế nãy h ngân nói gì t nghe ko...
đương nhiên là ko rồi...làm sao mà tôi nghe cô nói gì khi tất cả những gì tôi đang nghĩ đến là chuyện giữa tôi và búp bê...
_ có chuyện gì nói ngân nghe đi...sao cứ im im vậy ....
cầm tay cô lên...tôi cắn một cái ...rồi áp lên má...
_ ko sao thiệt mà...
_ ngân đi...mấy ngày rồi ngân về mà...có đi luôn đâu mà lo ... - chắc cô nghĩ tại do cô đi mà tôi buồn đây mà ...
_uhm...vào đó nhớ gọi điện cho t nhen...
_ uhm...đàn ông gì kì quá...toàn bắt người ta gọi ko à ...
_ hihi...sợ tốn tiền dt phải ko ...bao nhiêu , em đưa trước cho nè !
_ xí í í....ai thèm...
vuốt ve mái tóc mượt mà của cô...tôi lại thấy buồn và giận mình...sau những nỗ lực chiếm đoạt trái tim của cô ...cuối cùng tôi đã có được...để rồi h đây là những chuỗi ngày sống trong lo sợ ... cô càng đối tốt càng yêu thương tôi...tôi lại càng chìm sâu xuống đáy ...rồi đến khi mọi chuyện vỡ lỡ ra...còn ai kéo tôi lên khỏi vũng lầy ấy....
nhìn những ánh mắt buồn bã của những người đang chứng kiến đoàn tàu kia xa dần vào hẻm núi mang theo người thân của họ đi...tôi lại càng cảm hoang mang...sự đoàn tụ nào rồi cũng đến lúc ly biệt ...và mỗi sáng thức dậy ...mọi giác quan của tôi đều mách bảo rằng...cái ngày đó ko còn xa nữa...rồi sẽ có 1 ngày...tôi ngồi trên những chiếc ghế trên đoàn tàu kia..ngoái nhìn ra cửa sổ...và ...sẽ ko có ai còn đứng đó ngóng theo tôi nữa ...và tôi..cùng với sự nuối tiếc , ân hận , dằn vặt của mình...cũng chìm vào sau màn đêm kia ...và ko bao h có thể quay lại ...
..."chuyến tàu số hiệu xxx khởi hành từ ga xyz đi tp hồ chí minh sắp cập bến...mời..."
_ t...hình như là tàu của Ngân...
_ uhm...coi lại vé thử ...phải ko...
_ phải...
...
bước lên khoang cùng cô...trên những chiếc ghế nệm bọc vải thô cũ nát... những con người đang lò mò ngồi dậy , trong họ thật mệt mỏi vì phải chờ đợi...nhìn ra cửa sổ...họ đang cố tận dụng chút thời gian ít ỏi khi tàu dừng để cố thu vào tâm trí những hình ảnh nơi vùng đất lạ lẫm mà họ đang đi qua...ngồi xuống bên cạnh cô..tôi mỉm cười dù trong lòng đang cảm thấy gần như mất hết hi vọng...chỉ mấy phút nữa ...cô gái thiên thần của tôi sẽ ko còn bên cạnh tôi nữa...h thì tôi mới thấm thía cảm giác sắp phải đánh mất đi những gì quý giá nhất của cuộc đời mà bấy lâu nay mình vẫn ngỡ như là hoàn toàn bình thường....
_ cho...em đi với cô ...cho em đi với...
_ hihi..đùa hả... - cô cười...nhưng nhìn vào nét mặt u ám một màu của tôi...cô tỏ ra lo lắng...
_ cô chỉ đi mấy ngày thôi mà...rồi cô về...thiệt đấy , đừng có buồn mà...
gục đầu lên vai cô...tôi cố ngăn hai hàng nước mắt chảy xuống..nhưng ko được...
_ trời...sao vậy t...
_ko...sao.... -tôi vẫn nghẹn ngào ...
_có chuyện gì nói cô nghe đi...t cứ vầy sao ngân yên lòng mà đi được... - ôm mặt tôi ...bàn tay ấm áp của cô..vuốt những giọt nước mắt trên má tôi...
_em...xin lỗi...cô...em .... - những người xung quanh bắt đầu nhìn về phía chúng tôi...ko hiểu chuyện gì đang xảy ra ...
_thôi ...từ từ...đứng dậy ...đi xuống đây với cô..có gì từ từ nói...đi...đừng khóc nữa....- nắm tay tôi...cô kéo tôi ngồi dậy...chúng tôi rời chỗ...bươc ra khỏi toa...băng qua những đường ray rỉ sét...tay cô vẫn xiết chặt tay tôi ko rời....
...
dưới bóng tối của một con tàu đang nằm yên lặng trong sân ga..chúng tôi tựa đầu vào vai nhau...những cái vuốt ve , cái ôm nồng ấm của cô...khỏa lấp dần nỗi tuyệt vọng trong tôi...
_ dù...có chuyện gì ...ngân cũng luôn đứng bên t...nên t đừng có buồn...có gì cứ nói cho Ngân đi...rồi mình cùng giải quyết mà...
làm sao mà em nói ra được hả cô...một khi đã nói ra ...thì có lẽ chúng ta sẽ ko còn những ngày hạnh phúc trong vòng tay nhau nữa...dù cho cô có tha thứ , thì em cũng ko còn đủ tự tin để xuất hiện trước mặt cô với trái tim chia làm hai nữa ...áp mặt lên mái tóc cô...mùi tóc thơm nồng nàn ấy...làm tôi chỉ muốn được ôm cô trong vòng tay mãi mãi ...hôn lên mái tóc ấy...tôi ko cho những ngọn gió kia cướp mất cái bất gì chút hương nào ...cô là của tôi...mãi mãi là như vậy ...chỉ có bên cô tôi mới có cảm giác bên gia đình mình , trong cô luôn có hình bóng của mẹ , của mèo , và của một thiên thần hộ mệnh ... ..và chỉ có ở bên cô tôi mới được cảm nhận thiên đường của sự an bình , cực lạc....
_ em xin ...lỗi...
_ lỗi..gì ...mà phải xin...cứ nói ra đi...dù có bất kì lỗi gì...cô cũng tha thứ cho t hết... nếu t tin vào tình yêu của cô ..thì nói ra hết đi...t càng giữ kín ..cô càng thấy bản thân mình có lỗi với t đấy ...
_ ko...lỗi của em...
_ nhìn cô đi t...bây h ko còn là lỗi của t nữa...mình là một rồi...lỗi của t cũng là lỗi của cô....nói cho cô biết đi...
_ em....đã...ko ...thực lòng ...với cô...em...đã .....
_ sao...nói tiếp đi...cô sẽ ko trách t đâu....
_ em....cô ơi...em...có phải mình sống là phải có trách nhiệm với những người mình yêu thương ko.....
_ phải...phải luôn là vậy ....
_ vậy ...đôi lúc...mình phải làm những điều đem đến hạnh phúc cho người này , nhưng lại là hành động tàn nhẫn với người khác, tron khi cả hai mình đều yêu thương...vậy thì ...lúc đó...mình đã làm sai hay là đúng....
_ nếu chỉ là...vô tình...ko có cố ý tàn nhẫn với người khác...và điều mình làm...là để đem lại hạnh phúc cho người mình yêu thương thì cô nghĩ..người làm điều đó...ko có gì là sai cả ....
_ kể cả điều đó có làm người kia căm giận mình suốt đời ư....
" đoàn tàu số hiệu xyz đi từ ga ...đến ga...sắp khởi hành ...mời quý khách nhanh chóng....." ...tiếng động cơ xe lửa dồn dập nổi lên....h phút ly biệt đã cận kề ...ai ai cũng tranh thủ những giây phút cuối cùng để nói những lời yêu thương, để chúc tụng , để ôm ấp nhau ....những hình ảnh hiếm hoi khi mà những lo toan , suy tính , ham muốn , ích kỉ , nhỏ nhen, hận thù chợt bị đốt cháy bởi giây phút ngọn lửa của tình bạn bè , vợ chồng, mẹ con , anh em bùng lên....những giọt nước mắt rơi xuống đã nói thay cho tất cả....
ôm chặc lấy tôi...những nụ hôn âu yếm từ đôi môi ngọt ngào của cô đặt lên trán lên mắt tôi...tôi gần như ngất đi trong đê mê...nắm chặt hai tay tôi cô nói bằng hơi thở gấp gáp...
_ bất kể điều gì...ngân tha thứ cho t...đừng tự dằn vặt mình nữa....mạnh mẽ lên...chỉ cần t biết là t đã có lỗi , và biết rằng mình phải đi tìm sự tha thứ ...thì ngân luôn sẵn sàng chấp nhận...nhớ chưa....đi thôi....
bàn tay cô lại nắm chặc tay tôi...kéo tôi ra khỏi nước mắt ...
...
_ ê thằng kia ....tránh ra khỏi đường ray nhanh ! muốn chết à - tiếng người bảo vệ hét lớn...
bên trong..cô đập tay liên tục ra hiệu cho tôi dừng lại ...nhưng tôi vẫn chạy theo...miệng vẫn thét vang tên cô ...một tiếng còi tàu hú lên giữa màn đêm....ở bên khung cửa toa tàu ấy...tôi biết nước mắt cô vẫn rơi và môi cô vẫn thầm gọi tên tôi...
Dừng lại trước cổng nhà , kéo áo lên tôi lau sạch nước mắt nước mũi dính trên mặt , đưa hai ngón tay , tôi xoa cho mắt bớt đỏ..mẹ mà phát hiện thì lại hỏi này hỏi nọ rồi lại suy diễn lung tung ...
đẩy xe vào nhà ...may mà ko có ai trong phòng khách...nhưng vừa bước lên cầu thang...tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó...phát ra từ trong phòng con mèo...hình như là mẹ và nó đang bàn chuyện gì đó...quái lạ...chỉ mới hôm qua còn cãi nhau ầm ĩ...h đã to nhỏ dấm dúi gì với nhau thế nhỉ...ko thể cưỡng lại sự tò mò...tôi ghé tai vào cửa phòng ...
_ thôi h ...phải cho anh con đi thôi mèo à...chuyện đến mức này rồi...để nó lại chắc nó ko còn tâm trí nào mà học với hành nữa đâu... - vừa nghe mẹ nhắc đến t mình ...ruột gan tôi chợt nóng lên như lửa đốt...ko biết lại là chuyện gì nữa đây ...
_ ảnh lớn rồi..để tự ánh quyết định ...chứ h má có ép ảnh cũng ko nghe theo đâu...mà ở đây đã thế...ai biết được qua bên đó sao nữa...
_chứ h má phải làm sao đây...để nó vào sài gòn , rồi tụi nó sáp lại rồi làm bậy , đến lúc đó thì còn học với hành gì nữa !
_ ảnh ko dám đâu mà...mà thấy bà linh cũng dzữ lắm chứ đâu có hiền đâu!
_ Thôi cô ơi , lửa gần rơm , lâu ngày cũng bén , ở đây tui ngày nào cũng theo dõi , cũng la mắng , nói này nói nọ , làm đủ cách mà anh cô với con bé linh cũng cứ ... như thế, huống chi h vào sg , ko ai quản lý nữa , cô biểu sao mà ko có chuyện cho được
_ ờ há...sao hồi mà ko bảo ảnh học ở đây mà cho dzô sài gòn
_ tui nói nó có nghe đâu ! ba cô nói nó còn chưa nghe nữa là ...ko cho thì nó hờn giận , nó bỏ ăn bỏ uống rồi nằm lăn ra đấy , như đêm hồi bữa tui với cô khiêng nó lên giường đấy...ko nhớ à !
_ trời...vậy h..con má tính sao....ảnh đã nói ko muốn đi rồi mà...
_thôi con nhường cho anh đi...nó nói vậy...chứ nó cũng muốn đi lắm...hôm bữa lúc má nói chuyện đi du học với nó ...nó cũng lồng lộn lên đòi đi ...mà do lúc đó má làm dzữ nên nó mới nhịn thôi...
_ má bất công quá...cái gì cũng băt con nhường cho ảnh hết...ko biết đâu....con đã nói từ đầu là con muốn đi rồi..ko biet...má làm sao làm đi....
_nghe má nói nè...ko phải má ko cho con đi...nhưng mà con là con gái , yếu đuối , mà qua đó xứ người ,ko biết cuộc sống ra sao...bác cô nói thế chứ biết qua đó ổng có lo lắng chăm sóc gì cho cô ko ,rủi có chuyện gì sao má sống nổi...h con cứ ở đây thêm 1 hai năm nữa đi...rồi chờ anh con nó qua nó ổn định rồi má cho con qua theo luôn chứ gì đâu....
_trời...chờ ảnh qua ổn định rồi biết chừng nào...thôi má để con đi trước đi mà...
_con lì quá mèo...anh con nó là con trai...nó chịu khó chịu cực đươc , h qua nó làm quen với môi trường bên đó rồi chừng con qua nó rành rồi con nương tựa anh con phải khỏe ko !
_ko biết đâu....
tự dưng nghe đến đây...tôi ko cảm thấy có chút vui vẻ , hưng phấn nào như lần đầu tiên được biết mình sẽ có cơ hội đi du học nữa ...thay vào đó là một sự hờn giận , sợ hãi và lo lắng...tại sao mẹ lại có thể tự ý sắp đặt cuộc đời tôi như vậy , ko biết bao nhiều lần cả ba và mẹ đã can thiệp vào những quyết định của tôi nhiều đến mức đã có lúc tôi đã nghĩ mình ko còn khả năng tự định hướng cho cuộc đời mình nữa ...có những lúc tôi cũng phản kháng lại dù tôi biết họ đã làm đúng , nhưng sự cương quyết , cứng rắn của ba cùng với sự mềm mỏng khôn khéo của mẹ cuối cùng làm tôi phải đầu hàng... nhưng sự miễn cưỡng chấp nhận lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy mình thật yếu đuối và bất lực....
Dù cho những gì mẹ đang nói là cố thuyết phục con mèo để giành quyền lợi cho tôi , nhưng sự tự ý , âm thầm lén lút quyết định của mẹ làm cho tôi cảm thấy mình hoàn toàn ko được tôn trọng trong ngôi nhà này ... và một lần nữa , chính mẹ lại tự phá vỡ lời hứa của mình khi đang cố can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư của tôi ...điều đó càng làm tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề hơn dù cho điều mẹ đang làm là vì gì đi chăng nữa ...nhưng sự sợ hãi bắt đầu lớn dần trong tôi khi cả hai người trong kia bắt đầu đề cập đến cô thiên thần ...
_ còn chuyện với cô má tính sao...con thấy ảnh cũng thương cô ngân lắm...h bắt ảnh đi chắc gì ảnh chịu ...
_ thì đó ...vậy nên ,h má nói con là để cho anh con nó đi đi...qua đó cho nó yên ổn nó học ...chứ ở bên đây hết người này đến người khác , làm sao mà nó tập trung học được...
_ trời...thôi ...để ảnh bên đây đi...cô ngân cũng tốt chứ đâu có sao đâu mà má lo...con thấy ảnh cũng thương cô hơn thương bà Linh mà...chứ má ko thích cô Ngân hả...
_ thích chứ sao ko ...nhưng mà ko được con ơi...
_sao ko...thì...để cổ kèm cặp ảnh chứ gì đâu má lo quá....
_tui đẻ ra anh em cô , một tay tui nuôi từ nhỏ đến lớn , tính tình nó sao tui ko hiểu hả, nó muốn cái gì là cố đòi cho bằng được....má đây mà còn chịu thua nó...huống chi là cô giáo nó ....thì má củng thích con gái hiền lành , nết na như cô giáo nó...nhưng mà ...làm sao được..h anh cô nó còn hỷ mủi chưa sạch...mà cô nó thì sắp đi lấy chồng...cứ cho là h má đồng ý cho 2 tụi nó ... con nghĩ thử bây h nhà bên kia có chờ được đến lúc thằng T nó học xong đại học , ra trường đi xin việc ko !...
..
_ sao đứng đây T ! - tiếng ba từ phía sau lưng làm tôi giật thót người ...
_ trời . mày làm gì mà như ăn trộm thế con , má đâu rồi !
tôi lóng ngóng...
_ đâu có ...đâu biết....
_ gì thế anh - tiếng má từ trong phòng vọng ra ...
tôi vội vã chạy biến về phòng...
Nằm xuống giường...tôi ko thể nào tin được...tại sao mẹ lại biết ...chỉ có thể là con mèo ...đúng rồi..chỉ có thể là nó .Nhưng từ bao h ..từ bao h mà nó lại bán đứng tôi như thế , chẳng lẽ chỉ vì chuyện du học này , mà nó sẵn sàng bất chấp mọi cách để giành lấy kể cả đâm sau lưng tôi hay sao...tại sao nó lại có thể bạc tình bạc nghĩa đến như thế ...mèo ơi ! mày làm tao thất vọng quá ! uổng công tao tin tưởng mày ! ...khốn nạn ! nỗi uất ức vì sự rạn nức vô cớ với Linh còn đang đè nén thì một sự lo sợ mới lại đang lớn dần trong tôi ...h thì mẹ đã biết chuyện tôi với thiên thần , và theo những gì nãy h mẹ nói ...mẹ sẽ ngăn cản chuyện này ... ko , ko thể nào để điều đó diễn ra...tôi phải làm sao đây , thiên thần là lẽ sống , là sự tin yêu , và chính lời hứa mang lại hạnh phúc cho cô mãi mãi ...là điều khiến tôi luôn kiên định nỗ lực với tất cả khả năng của mình ...tôi sẽ ko bao h chấp nhận sự chia lìa này ...ko bao h...
...
_t...ơi...ngủ chưa con... - bước vào phòng tôi...mẹ ngồi xuống bên cạnh ....
úp mặt xuống nệm...tôi im lặng...
_ ngủ chưa ....mẹ nói cái này cái.... -lại cái giọng ngọt ngào dụ dỗ ấy....rợn hết cả gai ốc...
_ ngủ.....rồi....
_ hay quá há...ngủ mà con trả lời nữa....quay qua đây nói chuyện với mẹ chút đi....
tôi vẫn im lặng...kéo áo tôi lên , mẹ lại đánh đúng vào yếu điểm của tôi ...ghét cái tay quá...
_ gì nữa đây.... - tôi dãy nãy lên...
_ bữa h làm gì mà lơ lơ tui vậy ...
_ mệt quá...ai lơ... - tôi nhăn nhó...
ôm mặt tôi, mẹ kéo lên đùi ...phát tôi một cái mẹ bắt đầu tỏ ra nghiêm nghị...
_ chứ làm gì mà cứ về nhà là nhăn nhăn nhó nhó ghê vậy , có ai chửi mắng đánh đập gì anh ko !
_ chứ h con nhăn mà má cũng cấm hả !
_ mà ai làm gì mà nhăn mới được chứ ! có gì nói ra tui nghe với chứ ! về nhà mà cứ nhăn nhăn vậy ai mà chịu nổi !
Lại còn giả vờ quan tâm...cứ nghĩ lại cảnh mẹ với con mèo ngồi nói xấu sau lưng tôi , tôi lại thấy giận mẹ kinh khủng...dãy ra khỏi người mẹ, tôi quay mặt vào tường...
_ con với cái... - mẹ thở dài...căn phòng lại chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng...
nằm xuống cạnh tôi ...mẹ nói...
_có phải anh buồn tui chuyện ko cho anh đi du học phải ko !
_mệt quá...con đã nói là má muốn làm gì thì làm mà ...đừng có nói chuyện đó với con nữa ...! - tôi gắt lên...
_làm gì làm là sao...nhà có mấy người...có gì phải cùng bàn bạc chứ...
_ bàn gì...má coi lời nói của con ra gì đâu mà bàn ...
_anh nói gì vậy, vừa phải thôi nghen ... nãy h ko phải thấy tui hiền là muốn nói gì nói đâu !
tôi im lặng...
_ h...má nói vầy nè...h...má ...nghĩ lại rồi...chắc là má cho con đi ...được ko...ý con sao...
_ ko sao cả...h con ko muốn đi nữa .
_cái...gì...ko đi...là sao...
_thì ko đi là ko đi chứ sao !
_sao...sao hồi bữa con nói muốn đi mà...
_ thì h ko muốn đi nữa...con nghe theo lời dạy bảo của má đấy !
_vậy hả...trời...sao...ko nói sớm...vậy thôi...ko đi thì thôi...má cũng...ko muốn con đi đâu... - cái giọng nữa buồn nửa vui của mẹ làm tôi cảm thấy mẹ thật đáng thương...chắc mẹ đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm mới dám quyết định đồng ý để tôi đi...vì có người mẹ nào muốn đứa con yêu quí mà mình mang nặng đẻ đau , dành trọn tình yêu thương công sức để nuôi nấng rời xa vòng tay đâu...nhưng vì tương lai của tôi , chắc mẹ đã chọn cách chôn dấu nỗi đau cho riêng mình ...
sau một hồi im lặng...mẹ lại nói...
_ hôm bữa...đó...lúc đó...do mẹ nghĩ chưa kĩ...nên nặng lời...con đừng để bụng nghen...
_uhm...thì ai nói gì đâu...qua rồi thì thôi...nói lại làm gì ...
_mà...sao con ...ko đi nữa....có chuyện gì vậy...bữa thấy con thích lắm mà...
_ thì ...nghĩ lại rồi..nhà có 4 người...mà ông ba cứ đi hoài...h con đi nữa ....còn mình má với con mèo sao yên tâm được...
_trời...chắc nay trời bão lớn quá ...hihi....
...nói vậy cho mẹ vui lòng thôi ...chứ thật ra đó cũng chỉ là 1 nửa lý do, còn 1 nửa còn lại thì...chắc các bạn cũng đã biết...làm sao tôi có thể bỏ cô và búp bê lại , cứ nghĩ đến cảnh búp bê phải ở bên đây đơn độc , ngày ngày đi tới lui cái vũ trường bẩn thỉu kia , rồi bao nhiêu cạm bẫy giăng ra trước mặt em...ko có tôi bên cạnh , liệu em có thể kháng cự lại những cám dỗ ấy , rồi còn gã anh trai vũ phu kia ...những lúc em bị gã ta mắng chửi đánh đập , còn ai bên cạnh để chia sẽ an ủi vỗ về cho em...
còn cô...người duy nhất mang đến sự thanh thản , yên bình và khát vọng vươn lên...tình yêu của chúng tôi h đã vượt qua gần hết những ngày giông tố khi cả hai phải e dè , lén lút , ngập ngừng khi đến với nhau...một khi đã sang xứ người ...rồi ai sẽ ôm ấp vỗ về , giang vòng tay ấm áp ra cho tôi tựa vào...
...
_ vậy là...h ko đi nữa phải ko... - ôm tôi vào lòng...tay mẹ vuốt ve mái tóc ...
_ uhm...
_ vậy ...để..má nói với ba...chứ ba con bữa h cứ cằn nhằn mẹ chuyện này hoài ...
_ cằn nhằn gì...sao cằn nhằn ...
_ thì...do ba muốn con qua đó tập làm quen với cuộc sống tự lập đó , ổng nói bên đây má cứ nuông chiều con với con mèo ...sợ hai đứa hư...nên qua đó có ông bác với mấy ông anh nữa ...chỉ cho học hành rồi có bằng cấp này nọ ...có tương lại....
_ nữa...ổng nghĩ sao mà ..đem con bỏ chợ vậy ... con mình mà mình ko lo...mà đem giao cho người ta !
_thì...má cũng nói vậy...má cũng đâu chịu...con má dứt ruột đẻ ra ...mà tự nhiên bắt qua kia...ghét ! - kiểu nói chuyện gió chiều nào xoay theo chiều đó của mẹ lúc nào cũng làm tôi nguôi ngoai mỗi khi tức giận...tự nhiên h ko còn thấy ghét mẹ chút nào nữa...h mẹ đang ở thế yếu...lợi dụng bắt nạt mẹ chút xem sao...
_ gớm ...chả mưu tính sắp đặt hết rồi h thấy người ta phản đối lại bày lý do này nọ ... - tôi bóng gió ...
_ ơ...con nói ai thế...
_nói mẹ đấy ! , con biết mẹ âm mưu gì rồi , đừng có vờ vịt !
_ơ...ơ...đang yên đang lành mà anh muốn gì đây...tui vờ vịt cái gì !
_ thế nãy to nhỏ gì với con mèo trong phòng kia ...
_nữa ...đâu có nói gì đâu mà .... - từ ngoài , con mèo nhảy lên giường chui giữa vào giữa tôi và mẹ... con quỷ nhỏ...lanh chanh bắt ghét...
mẹ cũng phụ họa theo nó
_uhm..đâu có nói gì đâu mà...bạn chuyện đi du học ko à...
vừa nhắc đến hai chữ du học , nó đã nhãy cẫng lên
_ đó...má nghe anh hai nãy h nói rồi nghen...ảnh ko đi nữa đó ...h con đi nghen...hehe ...
thì ra nãy h nó dám đứng ngoài kia nghe lén...láo thật ...tôi vội phản đối...
_ cô đừng có mơ , tui mới nói là đang suy nghĩ thôi ...đứng có mừng
_dẫy...tự nhiên...nãy h nói ko đi rồi mà...em đứng kia nghe rõ ràng...má...ảnh nói ko đi
má cũng mắng nó
_con hay quá nghen mèo...dám nghe lén hả..hư thiệt...
trên chiếc giường nhỏ bé của tôi...ba mẹ con cứ nằm tranh cãi đến lúc những cặp mắt dít lại vì buồn ngủ...nhìn những gương mặt thân thương bên cạnh ...tôi biết cuộc tranh luận vẫn còn đang diễn ra trong những giấc mơ của họ....vì đó là những gì thường ngày ở gia đình tôi...cãi nhau rồi thương nhau ...thương nhau rồi cãi nhau...chỉ có thể là gia đình...là nơi đầu tiên và cuối cùng mà bạn có thể nghĩ đến khi trái tim còn đập ...
....
sáng...
tiếng chuông dt reo lên rộn rã đánh thức tôi dậy ...
_ alo...dậy chưa t...
_ rrrrr ô ô ô ô iiiiii
_ chu cha....h mới ngủ dậy đó hả...
_ ssssaaaaooo...ý kiến gì...tại nhớ cô nên cả đêm trằn trọc nè...mới ngủ chút thôi...
_thiệt ko....thương ghê chưa...hihi...
_ sao...cô ngủ được ko...chật chội vậy mà sao ngủ được phải ko...
_ thì...cũng chật...mà nửa đêm buồn ngủ quá nằm đè lên người ời bà bên cạnh luôn mới ghê chứ ...hihi...
_ trời...tội bả dữ...mà phải là...bà ko đó...hay ông nào...
_nữa nữa...nghĩ bậy đi....hồi tối về nhà có sao ko...
_ ko sao...hết...buồn chút thôi mà...
_uhm...ngân đi ít bữa ngân về thôi...ráng ít bữa nghen...
_biết rồi nói hoài...thì h ráng chịu chứ sao...ghét ngân quá...khi nào về phạt cho biết...
_ uhm...hihi...ăn hiếp tui hoài...sau này mà ăn hiếp tui nữa coi chừng nghen...
" sau này " ....hai từ ấy...gợi lại cho tôi câu nói của mẹ đêm qua..." làm sao nhà bên đó...có thể chờ đến lúc nó học xong...ra trường...kiếm việc ..." , một viễn cảnh mờ mịt...làm lời hẹn ước của chúng tôi trở nên chông chênh hơn bao h hết....mình phải làm sao đây hả cô...
_alo....t...có đó ko...sao im vậy....
_em...đây...mà...
_sao im vậy...có gì à...
_ko....sau này...em ko ...bao h ăn hiếp cô đâu...em thương cô lắm...em thề đấy...
_uhm...thề nhen....mà..hôm qua...t định nói với ngân gì thế...chưa kịp nói hết phải ko...
_ ko ! ko..có gì đâu...chuyện gia đình thôi...để hôm nào em kể cho...nghen...thôi cô đi nghỉ đi...chắc mệt lắm phải ko...
_ uhm..vậy có gì...cứ gọi điện cho ngân nhen...đừng có ngại...
_ ok...em gửi lời thăm ba cô nghen...yêu..ngân nhiều lắm...hun ngân xỉu luôn nè...
_thôi...kinh quá...nước miếng ko hà...hihi...thôi nghen
_uhm...
Khi tiếng tút tút từ đầu kia vang lên...cũng là lúc tôi nằm xuống...cố chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa ...vì tôi biết , ngày hôm nay , tôi chẳng thể làm được gì khi mà ko còn búp bê và cả thiên thần bên cạnh....
Nhắm mắt lại ...cố làm cho tâm trí trỗng rỗng ...nhưng những kỉ niệm với em ...cứ dần dần ...lấp đầy những khoảng trống...cũng chính tại chiếc giường này...tôi và em cùng đắm chìm trong đê mê của dục vọng...
làm sao để trở về được những ngày ân ái mặn nồng như xưa đây...
_anh hai...dậy chưa... - tiếng con mèo từ ngoài hành lang...
thò đầu ra khỏi mền tôi nhìn nó
_ gì nữa đây...
_ ba kêu anh kìa...xuống nhanh nghen...
_có chuyện gì thế...cô lại mách lẻo gì phải ko !
_ nữa...ai biết...tự nhiên đổ thừa tui...
...
mỗi lần ngồi đối diện với ba , tôi lại thấy trong lòng nơm nớp lo sợ , ko hiểu là co chuyện gì nữa đây , mà mẹ đâu rồi , mỗi lần nói chuyện với ba , đều có mẹ ngồi bên cạnh để dàn xếp mỗi khi câu chuyện đi vào chiều hướng căng thẳng ... nhưng sáng nay ko hiểu mẹ đi đâu mất....con mèo cũng chạy biến lên phòng ...chỉ còn lại mỗi mình tôi và một ông già bảo thủ ...
_ có gì thế ba... -tôi rụt rè..
_ lại lấy cái phích nước dùm ba cái...
nghe giọng ...chắc ko phải là vấn đề gì nghiêm trọng...nhưng sự hồi hộp cũng chưa được giải tỏa đi là bao...có lẽ đó là do "di chứng " ám ảnh tôi từ thời cấp 2...mỗi lần đi họp phụ huynh hay bị cô giáo mời lên trường thì ..y như rằng..những trận đòn sống dở chết dở sẽ lại xảy đến...ko chỉ có mình tôi phải chịu ...mà còn mẹ nữa...chỉ vì âm thầm kí những bản kiểm điểm , sổ liên lạc cho tôi mà mẹ cũng bị ba mắng lây ...tội nghiệp mẹ...chính sự bảo bọc khoang dung với niềm tin rằng tôi sẽ thay đổi ...chính là điều khiến tôi luôn kiên định vượt qua mọi thử thách để tìm lại chính mình trên con đường học tập...
pha ấm trà...ba rót cho tôi một ly...
_ sao...chừng nào mới có điểm thi ...
_ chắc cũng sắp có ...
_ uhm...mà chỉ tiêu nghành con có nhiều ko...thấy chắc ăn ko...hay là tính đến nguyện vọng 2 nữa...
_ thì ...cũng nhiều ...mà chắc ko cần nguyện vọng 2 đâu...
_ uhm...nhưng mà ba nói con vầy nè...có gì ...nếu mà lỡ ko được nguyện vọng 1 thì nộp nguyện vọng 2 về tp mình học , ở gần nhà cho nó tiện , bà má anh cũng khỏi lo...bữa h này nào bả cũng than chuyện anh đi học xa dzữ lắm ...
_ dà...chắc vậy...
_à....hồi sáng...má nói h con ko muốn đi du học nữa phải ko...
_dà...
_ mà tại sao mới được...thấy đứa nào cũng muốn đi mà con ko muốn là sao...sợ cái gì thế ! nói ba nghe thử coi !
_ ko phải ...sợ...mà...do...
_do sao
tôi im lặng...vì ko biết làm cách nào để nói cho ba hiểu những gì đã chi phối đến quyết định của tôi...làm sao một người bảo thủ nghiêm khắc như ba có thê chấp nhận lý do rằng chỉ vì những người phụ nữ mà thằng con trai duy nhất của mình lại từ chối một cơ hội hiếm có để bám trụ lại ở việt Nam...
tiếng chuông điện thoại vang lên...phá vỡ bầu không khí đang đóng băng của cuộc nói chuyện...bước ra khỏi chỗ..ba bắt máy lên...
_ Alo....ai đấy...
Từ xa..tôi nghe thấy một giọng nữ oang oang đầu bên kia...ko biết là ai vậy...chẳng lẽ...
_ lộn số rồi cô ơi ! - ba tôi đáp !
giọng bên kia lắng xuống...
_ phải..nhà T đây...cháu gặp t phải ko...chờ xíu nghen .
sặc..ko biết là ai mà lại lanh chanh lóc chóc đến nỗi ko phân biệt được giọng tôi và giọng người khác như vậy...cầm máy lên...
_ alo . t nè
_trời...t hả...ai ở trong nhà ông vậy ...
_ ba tui chứ ai trời ! nãy bà có chửi bậy gì ko đó...
_ trời...ba ông hả...ai biết...trước h gọi đến toàn gặp má ông với ông ko hà...ai biết...có gì chút xin lỗi ba ông dùm tui nhen ....
_ hihi...ko sao đâu...có gì ko Đào...
_à...ông...sửa...dt dùm tui chưa...sao bữa h ..lâu dzữ vậy...
_à...xong rồi chứ sao chưa...cũng định chút cầm qua đưa cho bà nè...ok ?
_ uhm...vậy chút cầm qua dùm Đào nhen...cảm ơn t nhen...
_ uhm...thôi hé.
....
vừa ngồi xuống ghế ba tôi đã hỏi...
_ai vậy T
_bạn củng lớp với con thôi...
_uh. Thân ko
_ cũng...bình thường ....
_ à...sẵn đây ba nói cái này luôn...má con cũng nói cho ba...chuyện con với ...con bé L gì đấy...với cô giáo nữa...phải ko
Tóc gáy tôi dựng đứng lên khi biết chuyện của tôi đã đến tai ba...thôi rồi lượm ơi...còn gì mà che với đậy nữa....
_ con...con.. -tôi ú ớ...
_thôi...ko phải giải thích...chuyện ..bình thường chứ gì đâu mà... - tôi thở phào nhẹ nhõm...
_ dà....
_ nhưng mà ...bây h ko phải lúc thích hợp để yêu đương - tôi lại nín thở lo sợ... - h ba nói vầy nè...cái chuyện đi du học ...con cứ suy nghĩ kĩ đi rồi từ từ quyết định ...thời gian còn dài ...nói là vậy chứ chắc phải sang năm mới đi được...h có phải con đang vướng mấy cái chuyện tình cảm ko ... nhưng mà h ko phải lúc thích hợp đâu , đàn ông là phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu , giỏi giang thì sức mấy mà lo ế ,h anh cũng lớn rồi, mấy chuyện tình cảm riêng tư ba với má ko có can thiệp vô nữa . quyết định là tùy con , nhưng mà ba nói vầy , nếu mà tụi bay thương nhau thật lòng, thì cứ đi lo cho chuyện công danh sự nghiệp trước đi đã , chuyện kia từ từ mà tính...h anh chưa có gì trong tay trong khi người ta là giáo viên có bằng thạc sỹ này nọ , con nhà gia giáo nữa , liệu bên kia họ có chấp nhận anh ko ! còn con bé linh thì...ba nghĩ ko có phù hợp đâu...bạn bè thì được..chứ đừng có tính chuyện lâu dài...còn vì sao thì...anh lớn rồi cũng tự hiểu...h ba nói vậy đó...con tự quyết định đi , làm gì thì làm nhưng mà phải có sự nghiệp trong tay cái đã , để sau này gặp lại họ hàng anh em bạn bè mình còn ngẩng cao đầu , người ta mới coi trọng mình , còn chuyện tình cảm nam nữ cũng quan trọng nhưng mà bây h ko phải là lúc thích hợp , có cũng được mà ko có cũng ko sao vì con còn trẻ , mơi 18 tuổi thôi ...còn cả cuộc đời để đi đây đi đó , gặp người này người nọ , tìm hiểu làm quen ...ko người này thì người khác ...ba nghe má nói là cô giáo cũng thương con thiệt sự ...nên ba nghĩ chắc cô cũng sẽ chờ con thôi ... 4 -5 năm nữa thôi mà , chuyện nhỏ phải ko ! đó..nãy h ba nói vậy con tự hiểu ...tuổi trẻ lúc nào cũng đặt công danh sự nghiệp lên hàng đầu , ko phải chỉ để cho bản thân ko mà còn làm nở mày nở mặt cho gia đình giòng họ nữa ...nhớ chưa !
....
ngụm nước trà đắng chát trôi dần xuống cổ họng...những điều ba nói ko có gì sai cả..chung quy lại cũng chỉ muốn tôi hiểu rằng...nam nhi sống trên đời phải lấy đại nghiệp làm trọng...đừng chỉ biết đến chuyện nữ nhi thương tình mà bỏ lỡ những cơ hội tiến thân...ba nói vậy cũng muốn nhắc nhở tôi về hai chữ " trách nhiệm" của người con trong gia đình...phải sống sao cho xứng với công lao tình cảm mà ba mẹ đã vun đắp cho tôi...sau cuộc nói chuyện ấy...nghĩ lại những ngày qua...chỉ vì sa những chuyện nhỏ nhen thường tình rồi đâm ra tức giận , trách móc người khác ...mà tôi đã quên mất rằng bản thân mình còn nhiều điều sai sót , ngu muội , tắc trách...chỉ vì muốn vun đắp cho bản thân mà đã ko thèm quan tâm đến suy nghĩ cảm xúc của người khác..chắc mấy ngày nay mẹ buồn lắm khi tôi về nhà mà ko nói năng với ai tiếng nào , mặt mày thì lúc nào cũng cau có , nhăn nhó ...rồi lớn tiếng chửi mắng con mèo nữa...tôi nghiệp nó...
....
Dừng xe trước cửa chờ Đào...cầm dt em trong tay , tôi đang lo ko biết bây h mà trả em dt thì lấy gì mà liên lạc với cô đây...chắc lại phải trấn lột dt của con mèo mấy ngày trước khi có đủ tiền sửa dt...đang lò mò xóa hết tin nhắn thì Đào xuất hiện...
_ tới lâu chưa T . -em chào tôi bằng một nụ cười...
_ à...mới...dt nè...
_ ủa...bị hư gì vậy t...bị dzô nước ko hà phải ko !
_ à ...uhm....
_ mà làm sao mà bình thường trở lại được vậy...
_thì...bỏ lên bếp ga sấy chứ sao !
_trời...dt tui mà ông làm như mực nướng ko bằng...chắc teo hết nhựa rồi quá !
_ hehe ...vẫn y nguyên nhen ...vậy mới tài chứ !
_để coi...hư gì là ông đền dzô cho tui đó - hơ..con nhỏ này ..tốn cả mấy trăm ngàn thay main lại còn ko cảm ơn một tiếng mà con bắt bẻ này nọ , đúng là đàn bà...
_thôi...vậy bà đứng đó kiểm tra đi tui về ! - tôi lắc đầu ngán ngẩm...
_ủa...về...hả...sao gấp vậy... - em ngạc nhiên
_uhm...thì dt đưa Đào rồi đấy...
_thì...từ từ...đi đâu uống nước nói chuyện chút chứ ...chưa cảm ơn mà... - cũng biết điều đấy chứ ....
_ thôi mệt quá...nước đó thì ngày nào chả uống...có nước gì khác ngon hơn ko...
_ trời...thì..cũng nhiêu đó..chứ có gì khác đâu...h ông muốn uống nước gì..
_thế h bà có nước gì...
_ Quỷ ... -em nhéo tôi một cái ...- thì..muốn nước gì nói mới biết chứ...
_ hihi...thôi..để dành nước của đào uống sau...... h mua bia ra biển uống nhen...
_trời...sao ko vào quán luôn...
_mệt...ồn ào chật chội...ra biển cho thoáng...như hồi lúc gần chia tay mình hay ra đó uống rồi ôm nhau ngủ ấy...
_uhm...hihi...tự nhiên nhắc lại thấy ...buồn dã man.....
chúng tôi thở dài nhìn nhau gượng cười...ngày ấy...chúng tôi bỏ lại sau lưng tất cả...để sống những ngày trọn vẹn cuối cùng bên nhau...bao lời hứa và thề hẹn...h thì chính tôi đã phá vỡ tất cả...nắm tay em tôi pha trò...
_ thôi...đi...ra đó có gì ...nhảy xuống biển giải quyết luôn...hehe...nhớ bỏ dt lại nha...
_ quỷ....để....vô lấy đồ đã...có gì đem theo thay...
_ uhm...cho t mượn cái quần luôn nha...có gì thay...
_ặc..haha...ông..nói thiệt ko...tui vô lấy nè...
_thiệt...lấy đi..haha....
Thoát khỏi những con đường chật chội và ồn ã của tp ... tôi và em tìm đến một nơi quen thuộc mà ngày trước chúng tôi hay đến...một bãi biển hoang vắng nằm dọc theo con đường quốc lộ cách ko xa thành phố về hướng Nam....trưa vắng...chỉ có chúng tôi...dập dìu nhau qua những mỏm đá trơn tuột phủ đầy rong rêu để đuổi bắt nhau...rồi cùng ùa xuống biển ngụp lặng trong làn nước trong vắt dưới ánh nắng mặt trời gay gắt...dù cho ánh nắng như thiêu như đốt từ bầu trời mùa hè ko chút gợn mây làm đầu chúng tôi ong ong lên vì mệt ...và sóng cứ đập liên hồi vào mặt...tôi và em vẫn cứ lì lợm nắm chặt lấy tay nhau ko rời...cả hai đều biết rằng...đầy sẽ là những kỉ niệm cuối cùng mà chúng tôi có thể có cùng nhau...và ko ai muốn đánh mất đi những giây phút tuyệt vời trong làn nước biển xanh trong này...
_ ủa...t...sao ...nước biển chỗ đây...nó trong vắt vậy...ko có đục như bãi biển trong thành phố mình...nhìn thấy đáy luôn kìa...
_ uhm...đương nhiên...chỗ đây ko có ai ở nên đâu có rác đâu...bà ko thấy chỗ mình tắm toàn khách sạn với nhà dân hả...ngày nào nó chả đổ rác rưới xuống...hôm bữa đang bơi...ngụp lên lặn xuống...ngậm nước phun chùn chụt...cuối cùng ngoi lên bà bít tui thấy cái gì nổi lềnh bềnh ko !
_ gì...
_ Kotex softina chứ cái gì !
_trời ...hihi...đứa nào mà chơi ác thiệt....
_ thì cả đống đứa đổ rác ra biển biết đứa nào...mà chưa kể ...mấy đứa ra biển....vừa tắm vừa ...tè như bà nữa ...hihi
_ nữa...nói hoài...tại bữa đó đường cùng chứ bộ...ông nghĩ ra chứ ai còn nói...
_ hihi...đùa thôi...chứ lần nào đi biển tui chả...tè...sướng phải ko...
_thôi im đi....ghê quá...
_ hihi...ấm ấm đúng ko...
_uhm...hihi....
_vậy...nãy h bà thấy ấm ko...
_là sao...đâu có ...ra đâu mà ấm...
_ bà ko ra ...nhưng mà tui ra....
_ặc...quỷ...xích ra...xích ra....
_haha !
em lội nước chạy vội lên bờ ...tôi cũng bám theo níu em lại...
...
Gần về chiều...ánh nắng bắt đầu dịu bớt...sau những bữa tiệc trên bờ...người ta bắt đầu kéo xuống để tắm biển...chủ yếu vẫn là những du khách đến từ phương tây...hàng độc ở tp chúng tôi...tôi nói như vậy vì đã lâu lắm rồi từ ngày đi nghỉ mát ở nha trang đến h...tôi mới thấy lại những cô nàng phương Tây da trắng tóc vàng trong những bộ bikini hai mảnh cuốn hút đến chết người...tuy là có Đào bên cạnh ..nhưng tôi ko thể nào cưỡng lại được vẻ đẹp từ những đường cong đầy cuốn hút phô bày dưới ánh nắng rực rỡ của mùa hè...đứng với đào...nhưng mắt tôi cứ đảo liên tục về phía họ...
_ nhìn gì đấy ! - nắm tai tôi em kéo lại...
_ ái đau...quỷ...tự nhiên nhìn mà cũng cấm !
_ ông coi chừng nhen...cái tật háo sắc...cứ thấy gái là tươm tướp lên...
_ ha...tự nhiên..tui đang nhìn mấy thằng...mà
_ ặc...ông...bị gay hay sao vậy...
_ gay cái gì bà...tự nhiên thấy cơ bắp nó cuồng cuộng thèm thôi....bà nhìn thử coi...cái bắp tay nó to gần bằng cái bắp đùi mình kìa...
_ uh...thì...tây mà ...cái gì ko to....
_ uhm...mà ko biết ...cái ấy ủa nó co to ko nhỉ...hihi...
_ghê quá đi...thôi xuống tắm lần nữa rồi về nè...chiều rồi...
_uhm...lại gần chỗ tụi nó đang tắm thử...thấy nãy h cặp kia áp áp lại ko biết đang làm gì...
_ dzô dziên...kệ tụi nó...
...
nói là vậy....nhưng vừa xuống biển...tôi với em vừa bơi vừa đùa giỡn rồi giả vờ đuổi nhau lại gần bọn tây...ngụp xuống dưới ...quả nhiên ko ngoài dự đoán...hai đứa đang mò mẫm nhau dưới nước...
_ sao t...thấy gì ko... - em háo hức nhìn tôi
_thấy....
_sao...
_thì đang ấy ấy chứ sao....
_ấy ấy là sao...
_thì...ấy như hồi xưa mình ấy nhau ấy....
_ ông xạo xạo...dưới nước mà cũng ấy...
_ko tin bà lặn xuống nhìn coi...nói láo làm gì...
_sặc...ông biết tui ko biết lặn rồi còn nói....
_dễ lắm...lại tui chỉ cho...hít một hơi thật sâu....rồi chúi đầu xuống...đạp mạnh...rồi mở mắt ra...thấy mờ mờ thôi nhưng cũng rõ lắm...
_ trời...mở mắt nữa hả...
_sặc...ko mở mắt thì sao thấy đường mà lặn bà...
_ mà mở mắt nước vào đau mắt ko...nước muối mà...chắc rát lắm phải ko...
_ ko có đâu...đã lắm...nước sạch mà trong lắm...ko phải dơ dáy như ở biển mình đâu...ko tin bà thử coi...bà ko thấy mắt tui bình thường hả..đâu có gì đâu...
_ ko có mới ghê...đỏ ngầu...
_trời...ko có sao đâu mà...dũng cảm lên...lần đâu tui cũng sợ lắm...nhưng mà thử đi...cảm giác như thấy một thế giới khác...
_hihi...ông nói gì mà bay bướm vậy...để thử coi sao...đau mắt là ông đền cho tui đó...
_uhm...lại đây...ôm t vào đi....
_ủa...gì vậy....
_ t...xin lỗi Đào....
_vì gì chứ....
_từ lúc quen đào đến lúc Đào ra đi...t chưa bao h....có thể mạnh dạn đứng lên để bảo vệ Đào...chưa bao h mang lại hạnh phúc cho Đào...chỉ biết dựa vào tình yêu của em để sống...vậy mà khi em ra đi..anh đã phản bội lời hứa của tụi mình...anh xin lỗi em nhiều lắm...anh biết h anh có làm gì cũng chuộc olại lỗi lầm với em được...
_t...im đi....tui...ko muốn khóc thêm nữa vì một kẻ bội bạc như t đâu....
_ phải...t là thằng bội bạc...t đáng chết phải ko...
_phải...t đáng chết lắm...tui hi vọng vào t biết chừng nào...mà t lại đối xử với t như vậy hả t...tui...hận t lắm t biết ko... - từng ngón tay của em...cắm chặt vào lưng tôi...đầy căm giận...và đôi mắt long lanh trong nắng lúc trước...h đã đục ngầu sự hờn giận...nước mắt em...tan vào trong làn nước biển trong suốt như pha lê...khẽ khàng hôn lên đôi mắt ấy...đầu lưỡi tôi mặn đắng nước mắt em...
_ t còn nhớ lần đầu gặp Đào...
_sao... - em tròn xoe mắt nhìn tôi...đã lâu rồi tôi mới thấy ánh mắt ngây ngô này...
_thì...t ....ghét Đào chứ sao...
_tự nhiên...ghébảot tui...ai làm gì đâu mà t ghét...
_thì..nghe đào bồ thằng đầu gấu...nên tưởng Đào cũng gấu lắm chứ...
_ ko gấu mới ghê...nói thiệt t...tui cũng đã...đánh nhau mấy lần rồi...
_ặc...thiệt ko...sao ...từ trước đến h ko nghe nói lần nào vậy trời...
_thì...sợ ông chạy mất dép thôi...ai lại đi kể chuyện xấu của mình...
_uhm...hihi...vậy mà tui tưởng...
_tưởng gì....
_thì...sau đó...làm quen được với Đào..mới biết Đào ko như t nghĩ...tính tình thiệt dễ thương...lại hay đứng ra bảo vệ cho t trước mấy bọn con gái nữa chứ...nên
_nên sao...hihi...nên mê tui phải ko...
_uhm....mê như điên luôn...nhất là lúc thấy đào ngồi bên thằng sơn...t muốn nhào lên đập bàn nhậu luôn....
_hhihi...xạo quá...nhát thấy mồ...rủ tui đi chơi mà cũng ko dám tới chỗ đông người nữa mà đòi...đập bàn mới ghê chứ...sao hồi đó ko dám đứng lên giành giật tui với nó đi...
_thì...biết rồi còn hỏi...với lại lúc đó chưa có gì chắc chắn...sợ lúc " phất cờ " đứng lên...đào ko theo tui mà ở lại phe nó ...thì tui có nước đâm đầu chết quá...vậy nên...tối nào cũng nằm nhà tự kỉ hết...
_ trời...gì mà...tội vậy...thương tui vậy đó hả.. - sự hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt xinh đẹp của em...
_uhm...cứ học bài xong là lấy cây bút mà với lời bài hát mà đào chép cho t đó...ra tự sướng...rồi ngủ..đêm nào ngủ mà nằm mơ thấy đào là coi như hôm đó t trúng số , hôm sau sướng cả ngày
hai dòng nước mắt lại lăn dài trên má em...những giọt nước mắt hạnh phúc...và tôi chợt thấy bàng hoàng..tại sao đến bây h...khi mỗi người sắp phải chia ly hai ngả...thì tôi mới làm em òa khóc trong hạnh phúc...còn trước kia..những ngày mang danh người yêu của em...tôi đã làm được cái quái gì cho em...ko...tôi ko làm được gì cả..vì tôi đã quá yếu đuối quá hèn nhát...tôi là một thằng hèn....
vén mái tóc đẫm nước trên trán cho tôi...em cười...
_ rồi sao nữa...Đào còn làm gì mà t sướng nữa ko...
tôi biết em đang muốn nghe thật nhiều...để những kí ức ngây ngô ấy...sẽ mãi theo em trên con đường lẻ bóng ngày mai....
_ thì...cứ mỗi lần Đào...mua kẹo mua hạt dưa lên...ko cho đứa nào mà cho một mình mình t....rồi 2 đứa đánh caro ....rồi h kiểm tra mình ném tài liệu cho nhau...rồi...cứ có chuyện gì vui là Đào ko nhìn ai khác mà chỉ nhìn mình t rồi cười...tất cả...làm t sướng như mơ ...cứ đêm nào t về nhà cũng tưởng tượng Đào là một công chúa...bị thằng quái kia nó áp buột nó hành hạ...buột phải theo nó...nhưng trong lòng luôn đem tình yêu dành cho một thằng lính quèn như t...ko biết nói sao đây ta...tự nhiên...thấy ngượng quá...
_ đừng có dừng lại...nói đi mà... - em ôm chặc lấy tôi ánh mắt đầy khát khao...
hôn lên trán lên má em...tôi khóc...
_ tha lỗi cho t...t biết làm gì hơn cho đào đây...
_ ko cần phải làm gì cả...chỉ cần như vậy...là Đào vui rồi...chỉ vậy thôi t à...
_ lúc trước chưa có được em...ngày nào anh cũng tưởng tượng ra một danh sách những điều sau khi có em rồi mình sẽ làm cùng nhau....vậy mà...ko hiểu sao...lúc mình bên nhau...ko có điều gì là anh thực hiện được...
_điều gì...nói em nghe đi...h mình làm vẫn còn kịp mà...
_lúc nãy ...anh chỉ em lặn rồi mở mắt.....là để ...làm một trong những điều đó...
_sao...lặn hả...
_ko..phải..t muốn...được lặn cùng đào dưới nước ...rồi nhìn xem đào có khác gì khi ở trên bờ ko...rồi...cùng hun nhau...
_trời...gì mà...nghiệt ngã vậy t...
_thì...vậy...mới nói...
_thì h làm luôn đi...
_mà em chưa biết lặn...chưa biết mở mắt dưới nước mà...
_thì ...chỉ em lại đi...nhanh lên....
....
mỗi lần chúng tôi...ngụp xuống...rồi lại trồi lên...là mỗi lần những ánh mắt khó hiểu tò mò của những người xung quanh lại đổ dồn về phía chúng tôi...họ ko hiểu tại sao hai con người ấy...cứ ngụp xuống nước cả phút...rồi lại cùng trồi lên thở phì phò...rồi lại ngụp xuống...chỉ có chúng tôi...mới hiểu tại sao mình lại làm như vậy...xiết chặc lấy nhau...vì nước biển cứ làm môi chúng tôi trượt lên nhau rồi nước biển ùa vào mũi vào tai đau rát......những nụ hôn đầy khó khăn và đau đớn theo đúng nghĩa của nó...nhưng tình yêu với những đợt sóng cuộn trào của nó....cứ cuốn chúng tôi đến những bến bờ đê mê ko thể trở lại....
Mặt trời chầm chậm rót mật xuống mặt biển....những đôi tình đùa nghịch cùng với những con sóng dịu dàng vỗ bờ...còn tôi và em thì vẫn đang loay hoay tìm cách giải quyết hết đống đồ ăn lúc sáng vừa mua...nhớ lại lúc đó ...vừa vào siêu thị em đã chạy vội vào hàng thực phẩm ...chất đầy cả xe ....còn tôi thì cứ đứng đó la oai oái vì làm sao 2 người làm sao ăn hết cả đống đồ như vậy...em trả lời tôi khá hờ hững : tui thích !
_ t....làm sao đây...ông ráng ăn ...cho hết đi..bỏ phí.. - nhìn hai cái má căng phồng vì cố nhai cho hết cái bánh ...trông em thật là ngố...
_ cũng biết phí hả ...hồi sáng đã nói ăn ko hết mà ko nghe ! ko biết , bà làm sao làm xử lí hết đống đó cho tui ! - tôi giả vờ cằn nhằn ...
_ no quá...ăn ko...nổi nữa...
_ nè...nước nè...vừa uống vừa ăn cho nó dễ....nuốt
_ ặc....
_ hihi...thôi...bỏ đi...t đùa thôi... - giang hai chân ra...tôi ra hiệu cho em chui vào lòng.... - lại đây ngồi ngắm cạnh chút rồi về...nhanh đi...
như thoát trút được gánh nặng ....quăng cái bánh xuống..em nhảy vào lòng tôi...nhìn những đám mây rực rỡ màu sắc đang lơ lững trôi...em hỏi tôi...
_ đố ông nghen...mấy đám mây kia giống cái gì...
tôi nhìn em...đã lâu lắm rồi...tôi mới nghe lai những câu đố ngây ngô của em...nhớ lại ngày xưa...chính những câu đó ấy...đã kết nối hai tâm hồn chúng tôi lại với nhau...nếu là t của ngày xưa....chắc tôi đã ko ngần ngại mà phan ra một câu trả lời khờ khạo ...để rồi bị em gõ vào đầu ...mắng là ngố...rồi tôi lại có lý do để quay đi giận hờn vu vơ...để em phải rối rít xin lỗi...nhưng h t trước mặt em ko còn là một thằng nhóc nhút nhát ngại ngần khi bên em nữa...thời gian đã biến tôi thành một người khác trước đến nỗi mỗi lần đứng trước gương...tôi lại tự hỏi những nét hồn nhiên trong sáng trên khuôn mặt mình lúc trước đã biến đi đâu mất ko còn lại chút dấu vết....
_ sao...dễ mà...cứ đoán đi... - em nhìn tôi chờ đợi...
_thì...gợi ý thử đi...
_à...cái gì mà thiệt to ...nhưng mà liếm một cái là teo lại còn chút xíu....
_ặc...cái gì ta...gợi ý thêm chút nữa đi....
_trời...cái gì mà..hồi trước tui hay với ông hay mua trước cổng trường...rồi ngồi thi...ai liếm cho nó tan trước đó...trời...ko nhớ thiệt hả....
_à...á.....á......trời....kẹo bông.....kẹo..bông đúng ko! haha !
_ thông minh ghê há !
từ những cái kẹo bông đang bay lơ lững trên bầu trời...tôi và em...tranh nhau kể về những kỉ niệm thân thương mà chúng tôi đã từng trải qua cùng nhau...từng cái một...em ko để cho tôi bỏ xót bất kì những gì...mà em và tôi đã từng xây đắp cùng nhau...cho đến khi những tia nắng cuối cùng đã tắt...tiếng tranh cãi của chúng tôi vẫn còn vọng về cùng tiếng sóng rì rầm vỗ bờ....
_ Đào...có lúc nào...đào nghĩ đến chuyện trả thù t ko....
_ Ngay từ khi nghe chuyện...ông và l...đến tận bây h...chưa lúc nào...tui thôi ý định...sẽ có lúc tui trả thù T
buông tay em ra....câu trả lời của em làm tôi sững sờ...đó là điều tồi tệ nhất tôi muốn nghe từ em..tất cả những gì tôi đang làm...cũng vì muốn xoa dịu đi những đau đớn mà tôi đã gây ra cho em...nhưng có lẽ ko có tác dụng gì cả ...h thì tôi cũng ko còn đủ can đảm nhìn vào mắt em nữa....tôi cảm thấy ân hận vì câu hỏi vừa đặt ra đã phá vỡ đi tất cả ...
_ sợ hả... - em nhìn tôi...lại nụ cười mỉa mai như cái đêm chúng tôi gặp lại ở bãi giữ xe...
im lặng.... tôi biết em có thể đọc được điều đó trong mắt tôi...
_h...t...phải làm gì...để đào ...ko nghĩ về chuyện đấy nữa đây...
_ chia tay Linh đi ! - câu trả lời của em làm tôi nhận ra ...lại một câu hỏi ngu ngốc khác mà tôi vừa nói ra...
_ Đào...biết điều đó ...t ko thể làm mà...
_ phải...haha...tui ..đùa thôi mà... - nụ cười cay đắng lại đến trên gương mặt em...và ngày hôm đó...kết thúc bằng những nụ cười như vậy...cả tôi và em..chúng tôi đều cười...vì chúng tôi biết...con đường đã ko còn ngã rẽ nào để cho chúng tôi có thể quay lại nữa...hãy để những giọt nước mắt ....cùng hòa vào trong lòng đại dương vô tận...và lưu giữ mãi những kỉ niệm tươi đẹp cuối cùng mà chúng tôi đã có cùng nhau...
....
Đêm mùa hè...
Thành phố đã lên đèn...
tựa đầu vào lưng tôi...em thở dài...tôi biết em còn đang tiếc nuối cái hương vị vừa mặn nồng vừa trong trẻo của biển ...tôi chỉ còn biết một tay lái xe...tay còn lại nắm chặt lấy tay em...
_t...vào đường nhỏ đi nghen... - một câu nói quen thuộc...của 1 năm về trước...
_ tại sao...
_ cứ vào đi...ông ko sợ hả...
_sợ gì...
_ thì...nó biết..tui với ông...đi vầy..nó chả lồng lộn lên...
_ thì...vậy mới "trả thù" được chứ ...
_ ông muốn vậy à ....
tôi im lặng....đánh tôi một cái ...em lại cố tỏ ra vui vẻ...
_ hehe...tui đùa thôi mà...ai trả thù đâu mà lo...vào đường nhỏ đi đi...
_ dù sao...thì...đào đã trả thù được rồi đấy....
_ ...t...nói cái gì vậy...trả thù được...là sao...tui đâu có làm gì đâu...
_ thì...có ai nói Đào làm đâu...
_nhưng mà...có chuyện gì mới được chứ...
_hihi...đùa thôi...ko có đâu..uhm...mấy cái hình trong dt ...hồi trước mình chụp đó...đến bây h mà đào vẫn còn giữ hả...
_uhm...lúc nghe chuyện ông với linh...tui tức điên luôn....cũng định xóa...nhưng mà ...tiếc...
_ đừng xóa...nghen...lỗi là của t...mấy cái hình đó nó có làm gì đâu mà xóa nó....
_ ha...hình của tui...tui muốn xóa hay ko kệ tui...liên quan gì đến ông....
_ sao ko liên quan...có t trong đó mà ko liên quan hả...
_uhm...được rồi...chính ông nói nghen...giữ thì giữ...sau này tui gửi cho nhỏ linh cho biết...hehe...nghĩ sao mà nó thấy mấy hình mình chụp hun nhau ta...chắc nó giết ông luôn quá...hehe
chỉ tiếc là em ko còn có cơ hội làm điều đó nữa rồi...
_ sao...sợ ko.... - áp mặt lên trên...em cười ...nhưng khuôn mặt u ám của tôi...làm em lai hoảng hốt..
_ trời...giỡn thôi mà...ai làm vậy đâu mà lo...ông nghĩ tui là người như vậy hả...
_ ko...t...biết Đào...ko bao h làm như vậy mà...
_ uhm...Mà lúc nãy...t nói...Đào trả thù ...đươc rồi...là sao...có phải...linh biết chuyện trước kia của tụi mình rồi phải ko...
_uhm...
_trời...hèn chi...từ sáng đến h ...cứ tui nói đến nó...là mặt ông lại nhăn nhó....tui nghi rồi....mà sao nó biết...
_tại Đào nói chứ ai !
_ hả hả...cái..gì...tui nói gì...tui thề ko biết ...tui mà nói là ra đường xe cán...
_ thôi...dừng lại...t đùa...thôi mà..
_quỷ...nhưng mà..ai nói mà nó biết...
_nó tự biết...
_là sao...
_hôm bữa mình đi tắm biển về đó..hai cái dt mình hư hết...nên t đem đi sửa...mà ko đủ tiền...nên sửa mình cái của đào..xong đi về t để dt trên bàn rồi đi ngủ...ai ngờ sáng dậy thấy linh vào phòng ngồi lục dt coi lúc nào ko hay...
_trời...rồi sao...trời...có phải nó...thấy hình tụi mình chụp ko...
_uhm...
_ac...rồi ...nó nói sao...
_thì...nó giận quá..bỏ về luôn chứ sao....
_trời....dừng xe lại đi...
_sao...
_ kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện đi....vừa đi vừa nói nguy hiểm quá...
_thôi...ko sao đâu...h muộn rồi...đào ko sợ nhà la à..
_ thì...hồi sáng xin đi cả ngày rồi mà...đi thêm chút nữa sao đâu...vào công viên đi....kể đầu đuôi nghe coi....
trên chiếc ghế đá thân quen...nơi ghi dấu bao nhiêu kỉ niệm của chúng tôi những ngày con đi học...những buổi sáng cúp tiết ...cả hai đều ko biết đi đâu...ra đường thì sợ bố mẹ , người quen bắt gặp...sợ hơn cả là bọn thằng sơn mà thấy..thì tôi no đòn...vào hàng quán để ăn uống để chơi thì lại ko có tiền...chỉ có chiếc ghế đá dưới bóng cây này là miễn phí cho chúng tôi...tình yêu cũng vậy....luôn luôn miễn phí cho tất cả mọi người...
mỗi lần trốn học ra đây... vừa dựng xe đạp xuống...tôi và em đã nhảy đến tranh nhau chỗ ngồi...em thích ngồi về phía gần biển hơn...cả tôi cũng vậy...và khi những gói oishi cay cay...hay hộp xôi lúc sáng mua vội chưa kịp ăn được mở ra...thì bữa tiệc của chúng tôi lại bắt đầu...lúc nào tôi cũng dụ dỗ em chơi đánh bài tiến lên ..luật chơi thật đơn giản ...ai thua sẽ bị sai khiến ...điều kì lạ là...chưa bao h em thắng được tôi ván nào...và mỗi lần bị phạt ...tôi lại bắt em ngồi làm một pho tượng bất động để cho tôi muốn làm gì thì làm...những nụ hôn vội vã lên môi em...làm đôi má xinh đẹp ấy lúc nào cũng đỏ bừng bừng vì ngượng...nhưng chưa bao h em cố thắng tôi một ván nào để lật ngược tình thế cả...ngay cả khi tôi cố tình chia cho em cả 4 con "heo" ....
....
đêm nay...cũng với đôi tay vuốt ve và đôi mắt đầy cảm thông của ngày nào...em lại khiến tôi muốn gục đầu lên ngực em để than thở...để kể lể và được em an ủi như ngày xưa...dù rằng h đây em ko còn mắng tôi là ngốc là khờ nữa...nhưng lúc nào tôi củng muốn được là thằng ngốc trong mắt em...
_ vậy...h ...hai người đang chiến tranh đúng ko...
_ uhm...
_ mà...nếu tui là nó...chắc tui cũng...tức lắm ...cứ nghĩ cảnh...người yêu mình...ngồi cùng bồ cũ nói nói cười cười trước mặt mình mà mình lại ko hay biết...ai mà ko tức giận cho được...
_thì..vậy...nhưng mà...làm sao mà dám nói ra được...ít ra linh cũnng phải thông cảm cho t chứ...
_thì...con gái mà...thì lúc tức sao nghĩ được nhiều như vậy...h chỉ còn cách ông qua gặp nó xin lỗi nó đi...chắc h nó cũng hết giận rồi đó...
_ ko được Đào ơi...làm sao gặp mà gặp....
_trời...thì gọi điện nói nó ra...
_mà nó...ko bắt máy ...
_thì...tới nhà nó...gặp...mua quà gì cầm tới...bánh kẹo hay cái gì mà nó thích đó....
_ trời...càng ko đươc...bà quên là anh nó đang thù tui à...hắn mà thấy tui bén mảng tới là nó giết liền...
_ặc...quên há...vậy h sao...phải gặp mới nói chuyện được chứ....à...hôm bữa ông nói nó làm trong vũ trường phải ko...sao ông ko tới đó thử coi...
_chỗ đó..cũng có..thằng anh nó mơi nghiệt...h tới nó thấy nó đập liền...lúc trước tui hứa với ông anh nó ko làm cho nó buồn nữa...rồi liên tiếp mấy chuyện xảy đến...h thấy mặt tui chắc thằng anh nó..giết tui quá
_ thì cứ tới thử coi...chắc gì gặp nó...đi thử đi...chứ cứ ngồi đây than sao mà giải quyết được...
nhìn thái độ chần chừ ngại ngùng của tôi...em lắc đầu ngán ngẩm...
_ sợ gì mà...đông vậy nó ko dám đánh ông đâu...hay tui đi với ông cho đỡ sợ nghen...
_ko phải tui sợ nó đánh...
_chứ sợ gì...
_ tới...đó...ko biết nói gì...có mấy bà bạn của linh trong đó nữa....cả đám bu vô chửi tui...một mình tui làm sao nói lại hết bà ...
_ ờ há....chắc nó cũng kể cho mấy bà đó biết rồi....
_thì...vậy...ở cùng nhà mà...chuyện gì ko kể cho nhau nghe...
_trời...nghiệt ngã thiệt...h..chắc chỉ còn cách...
_cách gì...
_thì..tui đến đó với ông...3 tụi mình gap nhau...nói rõ ra thôi...3 mặt một lời...chắc là nó sẽ hiểu....
_ ặc...nó đang tức mà ...h thấy bà nữa ..chắc không được đâu ...
_ chứ h sao...thì cứ tới đó nói chuyện với nó đi...cứ mạnh dạn lên...xin lỗi chút là được mà...có gì nếu không được thì đào vào nói thêm cho chứ gì đâu mà sợ....
nhìn ánh mắt khẩn thiết của Đào , tôi không thể tin được vài phút trước , chính em đã nói muốn trả thù tôi vì yêu linh và bây h thì cũng lại là em đang cố thuyết phục tôi tìm cách làm hòa với linh...tôi cũng không hiểu trong đầu em đang nghĩ gì ...phải chăng...tình yêu của em dành cho tôi cao thượng đến mức chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là điều hạnh phúc nhất của em...
_Đào...sao...đào lại muốn...giúp t chuyện này vậy...ko phải lúc nãy đào nói muốn trả thù t sao...
_ờ...thì..tại tui thấy ông tội nghiệp , tui giúp ko được hả !
_thiệt không...tưởng ghét t lắm chứ...
_ ai nói ko ghét đâu ...
_ghét thì ghét mà thương thì thương đúng ko ....hihi...
_xí...thôi đi nhanh lên , 7 h rồi ...
_đi đâu...về hả...
_ủa...thì đi...qua chỗ l...tui nói nó cho chứ ....về làm gì ...
_trời , làm gì mà gấp vậy , để từ từ cho nó bớt tức đã chứ ...mai mốt gì đi cũng được mà...có cần gấp vậy ko...
_ mai mốt sao được mà mai mốt ...tối mai...tui phải ra lại ngoài kia rồi....
_Trời !
.....
Trước cổng vũ trường...
Không còn cảm giác tự tin của kẻ chiến thắng như ngày nào vào đây cùng búp bê nữa...nỗi lo sợ đang gặm nhắm tinh thần tôi ...không biết đằng sau cánh cửa kia ...điều gì đang chờ đợi tôi ...Bình tĩnh đi T ơi...chỉ cần bước vào..men theo bức tường rồi bước lên cầu thang ...và linh sẽ ở đó chờ mình ...đơn giản vậy thôi mà...
Đẩy cánh cửa bước vào...cái cảm giác run sợ và hồi hộp như lần đầu vào đây tìm em đã trở lại trong tôi...nhưng có Đào ở sau lưng...tôi cũng đỡ sợ phần nào...tội nghiệp Đào, chỉ vì muốn giúp tôi lần cuối cùng mà em bất chấp việc mình có thể bị mắng chửi để vào đây thanh minh dùm tôi , tôi biết dù cho kết cục của chuyện này là như thế nào đi chăng nữa thì món nợ tôi nợ Đào sẽ càng thêm nặng nề...
_Trời , T ! - vừa trông thấy tôi chị kiều đã chạy đến...
chưa kịp hỏi câu nào...thì tôi đã phải nhận một lời cảnh bảo
_ Tới đây làm gì vậy , thằng anh con Linh nó thấy thì chết.... -nhìn nét mặt hốt hoảng của chị ta...tôi hoàn toàn tin điều đó là thật ...
_ em...tới...
_ tới tìm Linh phải ko !
_Dà..
_trời...bữa h cãi nhau với nó phải ko !
_dà...
_thôi vào đây rồi nói ...nhanh ..ủa...ai đây....bạn hả - chị ta bắt đầu chú ý đến cô bé đang lẽo đẽo theo tôi từ nãy đến h...
_ em chào chị... -Đào rụt rè...
_uhm...bạn linh luôn phải ko !
_dà....
_uhm.thôi lại đây có gì từ từ nói...đi...
tôi và Đào nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm...có lẽ Linh chưa kể gì nhiều , mọi chuyện đến h vẫn chưa vượt quá khỏi tầm kiểm soát...
_ bữa h...hai anh em nhà nó...bị chạm chạm hay sao ấy !
_là sao chị... -tôi bắt đầu lo sợ...
_ thì...từ bữa cái chuyên t nói với thằng anh con linh xong đấy ... - có đào bên cạnh...chị kiều nhìn tôi ngần ngại ko dám nói tiếp
_ko sao đâu...đây là...bạn thân của em với Linh...chuyện gì cũng biết...
_vậy hả....uhm...từ bữa nó đánh T xong rồi hình như tối đó nó đánh con Linh nữa phãi ko !
_ dà...tát một cái..
_đó..từ bữa đó hai anh em nó suốt ngày kình cãi với nhau...chị hỏi có chuyện gì nói ra giải quyết giùm cho mà ko ai chịu nói...
_vậy...Linh kể chị chuyện đó chưa...
_rồi...mới kể đây...ông ăn gì mà ngố vậy...cái chuyện từ cái đời nào rồi còn đem ra kể chi vậy ko biết nữa .
_thì ...do bữa đó...gấp rút wa , em cũng ko biết cách nào giải quyết nữa...sợ thằng Sang nó nói trước thì nó ...bịa đặt thêm này nọ...rồi...sao nữa chị..
_thì...nó cấm con linh gặp t chứ sao...nó kêu nó mà thấy hai đứa đi cùng với nhau nữa...nó đập thẳng tay .
_dà...vậy h...linh đang ở đâu chị...
_thôi ...T đi về đi...h ...nó đang điên điên đừng gặp nó làm gì cho mệt...
_là sao..chị...cho em gặp chút thôi...ko sao đâu...
_ko biết 2 đứa cãi nhau cái gì mà bữa h nó cứ về nhà là nằm khóc...hỏi sao ko nói...
_trời..vậy h linh đang ở nhà phải ko...em qua được ko...
_ko được đâu...
_sao chị...em qua nói chuyện chút thôi mà...
_ko phải là chị cản cái gì...nhưng mà...
_nhưng sao...
_ nó đang ở dưới kia kìa....
_ dưới kia là sao...linh...làm gì dưới đó...
_thì...bữa h...có mấy thằng bạn của thằng anh đó...cứ thấy nó là rủ rê...chị kêu ở nhà đừng tới đây làm gì cho tụi nó chọc ghẹo...nó kêu tới đây chơi cho đỡ buồn...ở nhà cũng ko có làm gì...
_trời..vậy là...h l đang đi với mấy người đó hả...
_uhm !
_Trời...thôi...chị ngồi đây nghen...em...xuống đó chút... - ko còn suy nghĩ được gì nhiều..chỉ mới nghe chuyện Linh đang bị bọn ăn chơi chốn vũ trường này động chạm đến , tôi đã sôi máu lên vì tức giận. Đây không phải là lần đầu tiên vì tức giận tôi mà em lại buông thả bản thân mình đến mức như vậy , nhớ lại ngày xưa , chỉ vì căm giận tôi coi thường sự trong trắng của em...và cũng vì muốn choia tay vì sự ngay cấm của gia đình, em đã thẳng thừng xa rời tôi mà ko cho tôi có cơ hội để giải thích thêm một lời nào...ko thể để chuyện đó xảy ra một lần nữa...
_ê ..ê từ từ t...đi đâu vậy... - chị kiều đứng dậy nằm tay tôi kéo lại...
_thì...phải xuống kéo linh ra chứ...chẳng lẽ để vậy à...
_trời...từ từ đi...nghe chị nói đã...mấy bữa nay ngày nào nó đi về chị cũng chửi hết mà nó có nghe đâu...h t xuống ko chừng ko nói được nó làm nó tức thêm nữa...
_chứ h...làm sao...chả lẽ cứ để như vậy à !
_từ từ đã...cứ ngồi xuống đi...để tui xuống kêu nó lên...chứ ông xuống ko chừng ko kêu được nó còn bị thằng anh nó thấy nó đánh cho chết ! 2 đứa ngồi đây đi...để chị....
Đào nắm tay tôi an ủi...
_Chị nói đúng đấy...T cứ ngồi đây đi...có gì từ từ nói...
....
mỗi giây trôi qua , tâm trí tôi càng lúc càng rối bời...ko hiểu em đã nghĩ gì mà có thể dễ dàng đánh mất mình như vậy , đây có phải chỉ là một quyết định bộc phát nhất thời trong lúc cô đơn hay đây chính là bản chất con người em...lúc nào tôi cũng lo sợ rằng sẽ có ngày em sẽ vướng vào những cạm bẫy nơi đây nhưng ko ngờ ngày ấy lại đến ngay lúc này...
cuối cùng chị Kiều đã quay lại...một mình...với gương mặt cau có tức giận...
_thôi ...t về đi...nó ko muốn gặp t lúc này đâu...
_linh...nói sao hả chị...
_thì nó nói no ko muốn gặp t ...rồi chị nói nó có thêm một người bạn thân của nó với t nữa...nó cũng nói là ko quen nên ko muốn gặp luôn...
_trời !
_thôi...hai đứa về đi...có thằng anh nó dưới đó nữa đó...
_mà...linh đang làm gì vậy chị...đang ở với mấy người đó hả...
_uhm...
_ko...h...chac em phải xuống gap linh rồi mới về ..chứ h để linh vậy...em chịu ko nổi...
_thôi mà...về đi mà...h xuống thằng anh nó thấy nó đánh đó...nghe lời chị đi...
cùng lắm ăn mấy cái bạt tai thôi mà, tôi vì em mà đã lãnh ko biết bao nhiêu cái đạp cái tát , h có nhận thêm một cái nữa thì cũng chả ăn thua gì ! bỏ lại sau lưng hai người phụ nữ, tôi bước xuống...
_ đừng t ! - bàn tay em níu tôi lại...
_ ko sao đâu , đào cứ ngồi đây chờ đi !
_ Đưng mà...lỡ có chuyện gì thì sao...để đó...Đào đi cho ....
_nhưng mà...
_Ko sao đâu , con gái nói chuyện với nhau dễ dàng hơn...chị ơi...Linh ngồi chỗ nào hả chị... - Đào hỏi chị kiều
_ nó ngồi cái bàn gần quầy bar nhất đó em , cứ đi thẳng lên là thấy...
_dà...
Lại những giây phút hồi hộp chờ đợi trôi qua...cuối cùng thì Đào cũng quay lại...với Linh...nhưng không phải chỉ mình em mà là một nhóm nữa ...tôi không khó để nhận ra đó chính là cái đám bạn của thằng anh của Linh , chính cái bọn đã mời rượu Linh hôm trước . Nhưng thay vì theo Đào tới chỗ tôi thì Búp bê lại dẫn chúng tới bàn bida ...Đang ngỡ ngàng không hiểu điều gì đang diễn ra thì Đào nói :
_ Linh kêu có chuyện gì thì chờ chút , h Linh đang mắc công chuyện với bạn ...
_ cái gì...công chuyện gì... - Rõ ràng là đang đi phục vụ cho bọn kia , không thèm ngó ngàng gì đến tôi mà còn bày đặt công với chả chuyện
_ thì tui ...cũng ko biết ...hay t chờ chút thử ...
Chị kiều từ trong quầy bước ra, nhận thấy sự tức giận của tôi cũng an ủi
_ thôi mà ...h nó đang bị điên điên , h t về đi , để hôm nào nó hết giận đã ...
Nhìn em đang đi qua đi lại nói nói cười cười với bọn chúng , tôi chỉ muốn bay đến làm cho ra lẽ chứ nói chi là đi về , chả lẽ bây h lại ôm cục tức ra về sao..ko thể nào được .
_ H sao t... - Đào nhìn tôi , cô bé h đây cũng tỏ ra khá bất lực, chắc trước khi đến đây Đào nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra êm thấm nhưng tôi hiểu búp bê quá mà , em sẽ ko để cho mọi chuyện đi qua một cách dễ dàng
_ Chìa khóa xe t đây , bây h, đào ra nhà xe lấy xe rồi chờ t ngoài đó đi
_ ủa...còn t thì sao
_ Để t giải quyết xong chuyện này với Linh đã rồi t ra liền
_ trời...thôi ...h mìh về luôn đi , sáng mai gặp l cũng được mà , lúc nãy đào xuống thấy linh cũng say say rồi đấy ...h t nói chắc gì linh nghe...
_ Đã nói là ra trước đi mà cứ ! -tôi gắt lên .
_thôi em gái cứ ra trước đi , có chị đứng đây rồi , không sao đâu ...- chị kiều nhìn Đào an ủi
_Vậy thôi...tui ra trước đây...kệ ông....
Cuối cùng thì tôi cũng kéo đào ra được khỏi rắc rối không cần thiết này , ngày mai em đã phải đi rồi, tôi ko muốn em phải lo lắng hay bận tâm gì thêm cho tôi nữa ....
tiến lại gần chỗ bàn bida mà linh đang đứng , tuy trên môi em đang nở một nụ cười nhưng điệu bộ em trông thật mệt mỏi và uể oải . Xung quanh là những kẻ ăn mặc sành điệu , tay thì khua khua cây cơ , miệng thì châm chọc lẫn nhau ...
_ Linh... - tôi khẽ chạm vào vai em ...những ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn về phía tôi
Có chuyện gì không ! - lời nói lạnh lùng của em làm tôi sững sờ ...
_ Có chuyện...muốn nói ...được ko !
_ Chuyện gì ...có gì nữa đâu mà nói... - làm sao em có thể buôn ra những lời hờ hững như vậy ...
_ tất nhiên là có chuyện t mới đến tim linh , còn nghe hay không là quyền của Linh , bây h t xuống nhà xe đứng đợi , nếu muốn nghe t nói thì hãy xuống , còn không thì ...tùy Linh
_ tui ko muốn nói gì hết ! - em hét lên .
_có chuyện gì thế Linh . - cô gái bên cạnh trừng mắt vào tôi .
_ Vậy t Linh quyết định , h t xuống nhà xe chờ Linh .
....
Vừa thấy tôi đào đã cuống quýt lên :
_ sao...được chưa , nói chưa
_ rồi...tại có mấy người ở đó nữa nên ko nói nói được nên hẹn xuống đây
_ vậy h ..ngồi đây chờ hả
_ uhm...
...
tuy là người ngoài cuộc nhưng nhìn điệu bộ của đào tôi thấy em còn sốt ruột hơn cả tôi , nắm tay em khẽ cười ...
_ cảm ơn Đào nghen...theo t làm chi cho mệt không biết nữa
_ko sao mà...xin lỗi t nghen...tự nhiên lưu mấy hình trong máy làm gì ko biết nữa ..biết vậy hôm bữa xóa cho rồi...
_ Đào nói gì vậy , xin lỗi là sao , T mới phải xin lỗi và cảm ơn đào mới phải , Đào lưu lại hình trong máy tức là đào còn trân trọng tình cảm của t , t mới phải xin lỗi đã làm đào buồn mới đúng ...
_thôi...dù sao cũng qua rồi...chút l xuống thì t cứ nói dịu dàng chút nghen , dù sao lỗi cũng là tại bọn mình mà
_ uhm...giá mà ...
_thôi...đừng nói nữa ...đã làm thì không ân hận ...biết sẽ ân hận thì lúc trước đừng làm...
_uhm...
....
đã gần 10 h...1 tiếng rưỡi đã trôi qua...và em vẫn chưa xuất hiện...từ trong vũ trường, kẻ thì phấn khích kẻ thì uể oải bắt đầu kéo nhau ra về...tôi và đào cứ đứng đó quan sát từng người 1 nhưng vẫn ko thấy em ...từ nãy h ,đào cứ nhìn đồng hồ liên tục, tôi biết em đang lo về trễ sẽ bị mắng , cả tôi cũng vậy vì chúng tôi đã đi cả ngày hôm nay ....có lẽ phải chở em về trước đã rồi quay lại chờ linh tiếp cũng chưa muộn
_ Thôi Đào...mình về đi...trễ rồi...
_ ủa...vậy Linh thì sao...
_thôi để hôm nào gặp cũng được...ko sao đâu...h mình về đi..
_vậy có được ko ...hay chờ chút nữa ..
_đã nói là ko sao đâu mà , đi ...
vừa dắt xe ra khỏi bãi ...đào đã thốt lên
_ T...linh ra kìa ...
quay ngoắc lại...quả nhiên em đang đi ra...với bọn ăn chơi lúc nãy nhưng lần này...có cả gã anh trai của linh nữa...vừa thấy tôi gã đã lao đến !
_ Thằng kia ! tao nói mày sao mà mày còn bén mảng đến đây hả ! mày muốn chết à ! - Nhìn gương mặt hung hãn của hắn , người tôi bắt đầu run lên vì sợ...
_ em...em đến.... - tôi lắp bắp
_đến làm cái chó gì ! muốn lợi dụng nó nữa hả , mày tin tao đập chết mẹ mày không ! - gã hét lên . hai con mắt long sọc lên vì tức giận , tay gã thì lăm lăm cú đấm như sẵn sàng quất vào mặt tôi bất cứ lúc nào ..tự đằng sau những kẻ đi theo Linh cũng chạy tới níu tay gã lại , từ phía sau đào cũng kéo tôi lùi lại
_thôi...có gì từ từ nói , làm gì nóng vậy mày !
Linh thì vẫn đứng đó...né tránh ánh mắt của tôi....
_h máy có cút không ! - gã đưa ra yêu cầu ...
_em muốn nói chuyện với Linh - lấy hết can đảm , tôi nói
_chuyện gì mà nói , đéo có nói gì hết , thằng mất dạy , mày lợi dụng nó chưa đã hay sao h còn chuyện gì nữa mà nói .- những kẻ xung quanh bắt đầu nhìn tôi như một thằng bệnh hoạn hèn hạ, , những tiếng xì xầm vang lên....
tôi biết loại người phàm phu tục tử như gã dù có nói khô cổ họng cũng không có ích gì ...còn em thì ...vẫn đứng đó ko dám nhìn về phía tôi...
_ Linh ơi ! T có chuyện muốn nói thật mà ! - tôi né người qua gã , định tiến về phía em nhưng ko cho tôi có cơ hội lại gần , chụp lấy cổ áo tôi gã giật mạnh
_ Dm mày lì à - gã đẩy mạnh tôi một cái làm tôi té ngửa ra sau .
_ Anh làm cái trò gì vậy ! Bạn tui muốn gặp Linh thì liên quan gì đến anh mà anh hung hăng vậy ! - Vừa đỡ tôi dậy , đào nhìn vào mặt hắn ta hét toáng lên ...
_Tao là anh nó , tao ko cho gặp đấy , mày làm gì tao !
_ Là anh hả ! là anh kiểu gì mà để em mình bước vào cái chỗ ăn chơi này uống rượu say xỉn , giao du với những người ăn chơi này hả ! - Đúng là đào của tôi ngày nào, sẵn sàng đứng ra bên vực cho tôi dù là tôi đúng hay sai...Đào ơi...anh cảm ơn em nhiều lắm ..
_Sao , có liên quan gì đến mày không ! mày làm như thằng bạn mày nó đàng hoàng lắm hả !
_ Ko biết có đàng hoàng hay không nhưng cũng không cư xử với người khác cái kiểu thô bạo cộc cằn như anh đâu - lại một lần nữa , gã giận tím mặt mày khi bị một cô bé ko quen ko biết làm cho quê độ trước đám đông ...ko biết nói gì hơn gã hét lên
_ tụi bay cút nhanh !
_ thôi đi T , về , bỏ đi , đừng thèm - Đào đẩy tôi ra xe...tôi cũng ko muốn ở lại đây thêm chút nào nữa ...ko muốn bị chửi bới bị sỉ nhục thêm chút nào nữa...
Ngoái lại...tôi thấy em...đứng đó...bất động như con búp bê vô hồn ....nhìn theo tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top