Hội
Yire ngồi thơ thẩn bên cây đàn piano. Anh đang sáng tác đoạn cuối của bài hát mới. Anh đã sáng tác xong cả một bài hát dài gần mười mấy phút, chỉ còn đoạn cuối nữa thôi nhưng cả tuần nay anh vẫn chưa hoàn thành được. Biết bao nhiêu giai điệu cho đoạn cuối được đánh ra rồi lại bị gạch bỏ đi, anh mệt mỏi đóng nắp đàn lại và ngồi áp mặt trên đó.
Một cơn gió nhẹ khẽ lùa qua cửa sổ làm bức rèm trắng bay phất phơ. Buông đôi mắt lơ đãng nhìn qua kẽ hở nho nhỏ giữa khunh cửa sổ và bức rèm đang bay bay, Yire thoáng ngẩn người ra khi nhìn thấy có một cô gái bận áo liền váy trắng dễ thương đang đứng ngoài cửa sổ.
Cô gái mang vẻ đẹp thuần khiết hơn cả đám mây trắng ngoài kia. Thấy Yire nhìn mình, cô khẽ nhìn anh mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đó đi kèm với ánh mắt ngây thơ như trẻ sơ sinh trong đáng yêu làm sao.
Biết bao nhiêu câu hỏi vang lên trong đầu Yire: Làm sao lại có người đến được đây? Vì nơi này chỉ có anh và những người trong Hội Đồng Chính Phủ Cấp Cao mới biết và đến được. Còn một điều quang trọng nữa: Hình như cô gái này bị câm? Vì anh thấy cô đang cố dùng đôi tay của mình để diễn đạt điều cô muốn nói với anh
Anh cảm thấy lạ vì trước giờ, hình như chưa bao giờ có một người khuyết tật nào nghe nhạc của anh. Vì trong đĩa nhạc đầu tiên, lời tự sự của anh vô tình khiến cho tất cả những người khuyết tật (không phải chỉ riêng người điếc) căm ghét và tẩy chay âm nhạc của anh. Anh chợt nghĩ, chắc hẳn vẫn có những người khuyết tật nghe nhạc của anh, có điều anh vẫn chưa gặp được họ thôi.
Giẻ đứng phắt dậy. Anh bước lại gần cửa sổ, vé tấm màn lên để nhìn cho rõ cô gái. Anh bị cuốn hút không phải bởi sắc đẹp của cô mà bởi những động tác tay cô đang làm. Chúng trông thật ngộ nghĩnh, dễ thương. Gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc dài của cô tung bay, thỉnh thoảng cô lại khẽ đưa tay vuốt tóc nhìn anh đỏ mặt, bối rối.
Các cử chỉ đó kết hợp với khuôn mặt khả ái, cùng những thắc mắc đã tạo nên sức lôi cuốn mãnh liệt đối với chàng nhạc sĩ. Sống 12 năm trời trên những đám mây trắng lạnh lẽo, tách biệt với cuộc sống con người, không gặp gỡ bất kì ai, trái tim anh ngỡ như không còn tha thiết gì với cuộc sống này nữa thì nay một người con gái bỗng nhiên xuất hiện khiến anh tưởng như đang thấy ảo ảnh trước mặt: trong nàng tựa như thiên thần.
---------------- đường phanh cách------------
/Tg; xin lỗi mấy bạn nha, vì mình vô trách nhiệm viết truyện này quá. Nhưng tại dạo này mình không suy nghĩ ra chuyện gì buồn, nên tạm thời mình sẽ drop truyện này nha mấy bạn. Chừng nào mình nghĩ ra nữa thì mình viết tiếp. Mình chân thành cảm ơn mấy bạn đã theo dõi truyện của mình trong thời gian qua./ (♡^_^♡)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top