1. Phòng trọ Nơ Trang Long

Em được giới thiệu thuê căn nhà bên Nơ Trang Long, sau bệnh viện ung bướu hay Gia Định em không nhớ nữa.​

Nhà cũ kỹ như lâu lắm không ai ở, bụi và mạng nhện chăng đầy. Trong nhà có đến mấy cái bàn thờ: thờ Mẹ Quán Âm, thờ ông Địa, thờ Thiên, thờ Ông Táo…. Riêng có một cái như bàn thờ gia tiên. Em thắc mắc sao thờ gia tiên mà chủ nhà không mang theo nhưng rồi cũng mệt quá không để tâm nữa.​

Nhà cũ nhưng khá rộng, giá lại rẻ nên em dọn vô ở luôn, đêm ngáy khò khò ngon lành. Gần 2h sáng thì thức giấc bởi tiếng nhạc lanh lảnh…​
“Dance the night away / Live your life and stay young on the floor”​
Thì ra là một cái xe hàng đến giờ lấy hàng, còi xe cài bài “On the floor” mà thời gian đó nàng Lopez vẫn thường hay quẩy. Sau này em biết ngày nào cái xe này cũng cặp hông nhà trọ vào giờ đó.​

Nhà góc tù góc nhọn nên chủ nhà làm những chiếc tủ gương ở các góc cho thêm vuông vắn. Bạn em ghé chơi một lần là không hẹn ngày quay lại luôn, nó sợ mất hồn khi thấy bóng mình khắp nơi, cứ như có thêm người trong nhà, còn em không hiểu sao lại béo tốt, sống khoẻ.​

Một tuần trôi qua bình yên, đêm đó em nằm ngủ say sưa thì bỗng nghe bài hát quen thuộc lảnh lót. Bực mình vì mất giấc ngủ, em mở mắt ra: người em không thể động đậy được, cứ như ai trói. Bóng đè rồi! Em hoảng hốt.​

Em cố cựa quậy cái đầu nhìn sang phải. Tim em suýt vọt ra khỏi lồng ngực: từ lúc nào một bà già, rất già đã nằm bên cạnh em. Bà già cũng quay mặt về phía em nhưng mắt không nhìn em mà cứ mở trừng trừng.​

Rồi bà từ từ ngồi dậy, như một thước phim quay chậm, nghiêng đầu tháo cái khăn mỏ quạ ra. Tóc bạc trắng đổ dài xuống phản. Bà chải tóc, từ từ, mải miết, mải miết… Em không biết thước phim kinh dị đó chạy trong bao lâu, chỉ biết bà già chải xong lại nằm xuống mở mắt trừng trừng, nằm xong lại ngồi dậy tháo khăn chải tiếp, phải năm sáu lần.​

Hình ảnh đó thật quá sức chịu đựng. Em vận hết sức để quay đầu sang bên trái, hướng đó có chiếc xe hàng và cửa sổ! Khi vừa liếc được mắt sang bên đó thì trời ơi, đập vào mắt em là một cha xứ mặc áo thụng đen và một cô bé tóc thắt bím đôi mặc váy trắng. Hai người đứng bên phản nhìn em chằm chằm. Đúng lúc đó thì cái chăn mỏng đắp ngang ngực em từ từ tụt xuống phía chân giường!​

Tiếng nhạc vẫn lảnh lót xa xa như nhắc em rằng không phải mơ, em đang tỉnh. Đúng rồi em đang tỉnh mà! Lấy hết can đảm em hự một tiếng rồi tung chăn vùng dậy chạy ra khỏi phòng. Mọi việc diễn ra rõ ràng từng bước: xỏ dép vào chân, mở cửa nhà, mở cổng sắt, lao ra đường.​

Nhưng đèn đường đâu sao không sáng. Cả con đường tối mù mù, chiếc xe cũng im bặt tiếng nhạc. Trong bóng tối có những người đi đường lầm lũi. Mừng như bắt được vàng, nghĩ rằng đây là những người đi chợ sớm, em túm lấy tay một chú lắc lấy lắc để: “Chú ơi cứu con với, trong nhà kia có ma”. Người đó trả lời em: “Ủa nhà đó có ma lâu rồi mà sao giờ con mới biết à”!​

Như điện giật, óc em loé lên điều gì đó không bình thường. Hình như những hình hài đang đi trên con đường này không phải là người… Em giật lùi chạy vào nhà, bò thì đúng hơn… Rồi em choàng mở mắt: em vẫn đang nằm trên phản, cửa nhà vẫn đóng kín! Nhưng sao em vẫn không nhúc nhích được. Và rồi cái vòng lặp đáng sợ lại tái diễn: bà già trợn mắt ngồi chải tóc, ông cha xứ, cô bé áo trắng, cái chăn tụt xuống giường, bỏ chạy ra đường và những bóng người vật vờ đi lại.​

Tất cả kéo dài từ 2 đến 5h sáng làm em kiệt sức. Sáng đó em nghỉ làm. Em đi vòng vòng quanh xóm mới phát hiện ra đây là xóm đạo, ngay sau lưng nhà trọ là một hàng bia mộ của người công giáo! Cách cổng nhà chục mét có một khe hẹp nằm giữa hai bức tường, trong khe là một cái miếu cô hồn, dấu tích để lại cho thấy nơi đây thường có người nhang khói…​

Ban ngày đỡ sợ nhưng em không dám vô nhà, cố gắng tìm hiểu thêm xem có khái niệm gì về bà già tóc trắng không nhưng vô ích, hàng xóm quanh đó khá khép kín, một phần có lẽ vì khu vực này gần bệnh viện, khá phức tạp.​

Nhưng như em nói “cùi không sợ ghẻ”, biết đi đâu giờ, phải sống tiếp thôi. Em ở đó hơn năm, không gặp thêm chuyện gì nữa. Chỉ có một hôm cô hàng xóm hỏi han em mấy câu rồi nói: “Có biết sao mà nhà này có hai cái cổng lận không?” (bên hông nhà chỗ cái xe hay đậu cũng có cổng nhưng đã khoá lại từ lâu, em không bao giờ mở). Em tò mò thì cô bảo: “Hồi trước cái cổng khoá là cổng chính. Nhưng không hiểu sao người nhà đó cứ thấy bóng người bảng lảng vô ra cổng đó hoài, chủ nhà mới khoá kín lại và trổ cổng mới”! Thật là teo não.​

Trả nhà xong có một dịp gặp cô chủ nhà (khi thuê đến tháng em gửi tiền trọ qua người giới thiệu chứ không gặp cô), tự nhiên em thắc mắc về cái bàn thờ trông giống bàn thờ gia tiên. Cô chủ bảo đó là bàn thờ bà tổ cô bên chồng. Cô chú chia tay nhưng cô thờ bà đã lâu, bà rất thiêng nên cô vẫn để bàn thờ lại căn nhà đó. Cô chú là người Bắc. Em rợn cả người nghĩ đến chi tiết cái khăn mỏ quạ. Thấy em xanh xám, cô cười cười hỏi: “Ủa em cũng gặp bà hả”!​

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top