truyen ma
My là một cô bé xinh xắn, dễ thương và là một học sinh gương mẫu nhất của trường, là một mẫu người được ưa thích của các boy ở trong trường....
Ngày ấy, My tình cờ quen được Lâm. Lâm là học sinh nam mới được chuyển vô trường......
My quen Lâm không phải vì Lâm đẹp trai, không phải vì lâm ga lăng, lại càng không phai vì Lâm giàu mà vì một lí do đơn giản là vì cái răng khểnh của Lâm...có lẽ từ lần đầu tiên gặp Lâm mà My đã kết cái răng khểnh của chàng........
My còn nhớ rất rõ hôm đó là ngày thứ hai..........ngày sinh nhật của Lâm, bữa ấy, Lâm mặc đồ rất đẹp khiến My không thể nào quên được, sau khi cùng bạn bè ăn sinh nhật, Lâm và My đi chơi tăng hai...
bỮa đó, Lâm chở My đi dạo phố cùng với chiếc xe mới là quà sinh nhật mà mẹ Lâm mới thưởng cho con trai kưng của pà...
-sinh nhật bữa nay sướng nha, nhận được quà tùm lum hết ah'...
-cÓ gì mur' sướng, Lâm thấy bình thường ak', được đi cùng với My là sướng nhất rồi
-thôi y................ông tướng, nịnh hoài ak'
-ai nịnh đâu, người ta nói thiệt cher' bộ...
-vậy cher' Lâm nhắm quen My được bao lâu rồi bỏ My
-quen tới chết........
Câu nói khiến My cảm thấy có cái cảm giác hạnh phúc vô cùng, có lẽ cũng vì câu nói đó đã khiến My không cam lòng được mà đánh rơi một giọt nước mắt xuống...
có lẽ vì hạnh phúc, vẫn còn mãi nói chuyện.... nên Lâm đã không làm chủ được tay lái....va quẹt vào chiếc xe oto đang chở hàng đi ngược hướng với Lâm...
................
Tỉnh dậy sau 1 thới gian ngất xỉu, mỞ đôi mắt to tròn ra, My thấy mẹ, pa, và cả đỨa em nhỏ nữa.........họ mừng rõ khi thấy My đã tỉnh dậy........
Có 1 cái cảm giác gì đó, khiến My cảm thấy không ổn... giật mình...My vội nyu' lấy tay mẹ mình, bàn tay của My vẫn còn run, My hỏi mẹ:
-Mẹ....!!! Mẹ ơi......!!! Lâm đâu......??????????
Người mẹ nhìn My một hồi lâu, pà không nói gì, chỉ nói chuyện về một vấn đề khác, để đánh lạc hướng câu hỏi của My, không muốn My hỏi đến vấn đề đó...
Linh cảm mắc bảo My là đã có chuyện chẳng lành xảy ra, cô nói với mẹ là muốn đi vệ sinh, rồi khẽ chạy xuống hỏi bác sj~..................
Mở dang sách những người đã đi.......
Cái tên Trần Mạnh Lâm......nó hiện rõ rành rành ở sổ...
Có lẽ vì shock nên My đã ngất đi, buồn lắm........ức lắm.......Lâm đã hỨa là sẽ bên My mãi....vậy mà Lâm vẫn bỏ My mà đi. Giờ nghĩ lại, câu nói mà Lâm đã nói với My trươc lúc chết: sẽ quen My tới chết.......nó giống như lời trăn trối vậy.......
bỮa hôm đó , sau khi đông hồ đã điểm 12 giờ đêm........My nằm mơ thấy Lâm, Lâm đi càng lúc càng xa, My cố nyu' lại nhưng không thể. Chợt tỷnh giấc, tất cả chỉ là giấc mơ......
Bỗng có cái cảm giác lành lạnh chay doc xương sống, My thấy 1 người, đứng trước cửa nhìn My, ngươi ấy bươc lại từ tưg đến chỗ My......
Linh cảm mắc bảo với My rằng đó chính là Lâm........có lẽ vậy..........
Nhưng khi con người ấy bước đến gần giường.........
- A'..........a'...........a'................
My la thất thanh, gương mặt của Lâm dường như đã bi biến dạng, nó thật kinh dị.........
gương mặt đầy máu, nát bét..............
Có lẼ đây là lần sợ nhất trong đời của My..........
nO' lÀm My cảm thấy sợ và ám ảnh, My tỰ nGhĩ: <tại sao mình lại sợ chính người yêu của mình nhỉ, có lẽ Lâm chỉ muốn nhìn mình lần cuối rồi an lòng đi đầu thai thôi> Nghĩ vậy nên My đã an tâm hơn, không còn cái cảm giác sợ hãi nỮa.........
Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn xảy ra như vậy. Lâm vẫn đứng đó, rồi cũng đi từ từ đến bên giương My, nhƯng lần này khác hôm qua, My không la nỮa..........
Nhỳn Lâm..............1 lúc, My lấy hết can đảm nói:
-s......a......a....sao.....Lâm không đi đầu thai đi
Lâm vẫn nhìn My, gương mặt Lâm thay đổi nhiều quá, có lẽ nó bi biến dạng vì tai nạn gây ra...
-Lâm đi đi........... Lâm làm My cảm thấy sợ......
cÂu nói phủ phàng do chính miệng My nói ra.........
Lâm vẫn nhìn My.........rồi người của Lâm mờ dần.... mờ dần........bất chợt biến mất..........
Có lẽ My đã sai, nhưng có lẽ làm vậy là tốt nhất cho cả hai con người ở 2 thế giới..........
Một thời gian sau, My quên được 1 boy ở trường, hắn cũng khá đẹp trai, nhà lại giàu, nhưng lại mang tiếng là đểu. Mặc kệ những tai tiếng của hắn, My vẫn quen hắn. Tưởng chừng như hạnh phúc mỹ mãn.......... nhưng không...........
Bữa đó, hắn chở My đi vòng vòng dạo phố, rồi chở vào 1 ngôi nhà hoang. Mắt hắn ngó nghiêng, dòm qua dòm lại.Không một bóng người, hắn an tâm.
Hắn bước đến chỗ My, ôm trầm lấy My, My cười nhạt:
-gì đó....!!! định nhõng nhẽo với My hãm...^^
Hắn không nói gì, càng lúc càng quá đáng.............hắn như mèo thấy mở, dường như hắn muốn chiếm luôn thân xác yếu đuối của My............
My chông cự, nhưng vô ick', có lẽ vì không đủ sức, hắn quá mạnh............
Bỗng 1 cơn gió khẽ thổi qua,gương mặt của My bỗng biến thành gương mặt của lÂm, gương mặt biến dị...............
-a'..............a'.......a'.......
Hắn bỎ My ra, chạy loạn như 1 tên điên, hắn chạy toán loạn, đụng bên này rồi đụng bên kya, rồi đâm đầu nhảy wa cừa gương mà chết..........
My thần người ra như người bị mất hồn, vừa sợ lại vưa không hiểu chuyện gì xảy ra.........
Trước mắt My giờ đây lag những dòng chữ đươc viết bằng máu khiến My cảm thấy bàng hoàng
-< hãy sống hạnh phúc , đừng bao giờ tin ai nữa,mãi je^u My>
Dòng chữ khiến lòng My cảm thấy đau nhói, như có vật gì rất nặng đang đè lên tjm My.........
Hối hận lắm, tự track' mình tại sao hồi trước lại xua đuổi Lâm, xua đuổi người mà mình yêu nhất, người mà mình trân trọng nhất...........
My bươc thẩn thờ đến cầu thang, My nhắm mắt, nước mắt My Ưa' trào..........rồi My thả mình nhảy xuống............sau đó là 1 sự im lặng đến đáng sợ........
Đám tang của My diỄn ra rất long trọng, không ai biết lý do tại sao My khiến My phải nhảy lầu..........
Mộ của My được đặt bên mộ của Lâm.........
cO' lE~................đó là hạnh phúc của 2 con người......................
Xem thêm: http://www.hihihehe.com/f/threads/143016-lO-ju-1-con-ma#ixzz0uhjoXoIy
câu chuyện thứ 1 : con ma sau vườn .
ngày xưa là lúc chiến tranh ác liệt , không biết bao nhiêu người Việt Nam đã chết . Mẹ tôi kể rằng khi đó mẹ tôi còn bé mẹ tôi và bà sống trong căn nhà của ông bà xây lên từ rất lâu . Đằng sau căn nhà ấy có một bụi dâu đất ( chắc các bạn biết dâu đất nhỉ ) thế là cứ mỗi lần bà tôi đi VS thì lại thấy bóng của một cô gái áo trắng đứng gần bụi dâu ấy . lúc đầu bà tôi tưởng đó là một cô gái hàng xóm nên không để ý . Rối đến lúc mẹ tôi học đại học và phải ở lại Hà Nội . Mẹ tôi ở chung phòng với 3 cô bạn trong một khu chung cư . Thế là đêm nào cũng như đêm đó , các cô bạn của mẹ tôi đếu thấy cô gái áo trắng đó đứng cuối giường mẹ tôi hoặc là có người đến nằm chung với mẹ tôi đều bi quăng xuống giường mà không hiểu nguyên do ( mẹ tôi không nhìn thấy cô ấy nên dĩ nhiên mẹ tôi không hiểu tại sao ) . Nhiều đêm liền sự việc cứ lặp lại nhiều lần nên mẹ tôi mới hỏi các cô bạn và các cô bạn trả lời rằng " tối nào tụi tao cũng thấy có một con bé mặc áo trắng đứng đầu giường mày tụi tao sợ nên không giám nói " . Thế là bà tôi dùng hết mọi phương cách để đuổi con ma ấy đi nhưng và cuối cùng có một ông thầy về dùng rễ của cây dâu đất sau nhà tết lại thành cái gối cho mẹ tôi nằm và từ đó về sau mẹ tôi không gặp lại con ma đó nữa .
cau chuyện thứ 2 : đường ray oan nghiệt .
chuyện này cũng ngắn thui .
chuyện xảy ra ở thị xã thái bình nay là thành phố thái bình . Có một đoạn đường ray ngày xưa thực dân pháp đã xây dựng nên . Vào một đêm không trăng có một em bé bị tàu nghiền chết trên đoạn đường ray ấy nhưng bác tàu trưởng không biết nên cứ cho tàu chạy , ngày hôm sau mọi người phát hiện ra và phải đi bốc từng mảnh xác của em bé đó , xác của em bé bị tàu nghiền kéo dài hơn 2km mọi người phải chia nhau ra để thu gom đc hết xác của em bé . Thế là từ đó về sau đoạn đường ray ấy hay có tiếng khóc oan của em bé và có những tai nạn tương tự xảy ra . Đoạn đường ray ấy bây giờ vẫn còn nhưng đã hết sử dụng ( bạn nào ở thái bình thì nên cẩn thận ) .
câu chuyện cuối : gốc cây ma quái .
chuyện này cũng ngắn ( nhưng có thật 100% )
chuyện này xảy ra ở 1 vùng miền bắc tôi cũng không nhớ rõ ở đâu . có một gốc cây đa ( chính xác là một gốc cây lớn chả biết nó cây gì ) thường xảy ra những vụ tai nạn chết người ( thường là xay xỉn đua xe tông vào gốc cây ấy và đất ở quanh gốc cây ấy cũng màu đỏ ) có một thầy pháp đi qua cái cây ấy và yêu cầu nhà chức trách phải chặt cái cây ấy đi để những tai nạn không lặp lại nữa . Hôm sau 1 đội thợ đc cử đến để cưa cái cây đó đi nhưng vừa cưa một cái cành cây lớn thì thấy máu từ đó chảy ra như 1 người vưa bị chặt tay , đội thợ vô cùng sợ hãi và không giám làm tiếp cho nên bắt buộc thầy pháp phải tự tay cưa . Thầy pháp vừa cưa phần trên ngọn thì có một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc máu từ đó chảy ra kèm theo một số bộ phận cơ thể . Thầy pháp đó liền dùng bùa dán vào thân cây và dùng phong ấn ( bà tui kể như zậy vì bà tui cũng chả bít đó là cái zì ) đóng kín chỗ cưa ra ấy và từ đó về sau cái cây ấy trở thành một thân cây rỗng và không sức sống .
chuyện này không phải tôi bịa đâu , tôi ngồi viết từng câu từng chữ đúng như sự thật mà người xưa kể lại . Những người kể câu chuyện này đã từng trải qua hoặc đã nhìn thấy mới kể ra như vậy .
mọi người coi xong thấy hay thì thank tui cái
ÁI NÀY LÀ MẸ MÌNH KỂ LẠI,MÀ HÀNG XÓM CŨNG BIẾT NỮA ĐÓ.
MẸ CỦA MÌNH NGÀY XƯA CÓ MỘT EM GÁI,MÌNH GỌI LÀ DÌ HẰNG.DÌ CỦA MÌNH ĐẸP LẮM(MÌNH THẤY HÌNH TRÊN BÀN THỜ ĐÓ),DÌ HỌC GIỎI NÊN ĐẬU VÀO TRƯỜNG Y.NĂM ĐÓ DÌ MÌNH 21 TUỔI,MỘT TỐI,BÁC GÁI MÌNH(CŨNG LÀ CHỊ RUỘT CỦA DÌ),KÊU DÌ QUA ĐỂ LẤY BẲNG TỐT NGHIỆP(BÁC MÌNH GIỬ DÙM DÌ),LẤY XONG LÀ COI NHƯ DÌ CÓ THỂ TRỞ THÀNH Y TÁ RỒI.NHƯNG XUI KHIẾN SAO MÀ KHI DÌ ĐI VÀO NHÀ BÁC MÌNH(Ở TRONG HẺM,BÂY GIỜ CÁC BẠN CÓ THỂ ĐẾN TRƯỜNG ĐUỐC SỐNG CƠ SỞ 1 TRÊN QUẬN NHẤT,NHÌN RA CÓ CÁI HẺM NHỎ,ĐẦU HẺM LÀ TIỆM PHỞ ĐÓ) THÌ BÁC MÌNH LỤC QUÀI KHÔNG THẤY CÁI BẰNG,MỚI KÊU DÌ THÔI NGÀY MAI QUAY LẠI LẤY.DÌ MÌNH ĐI TRỞ RA RỒI KHÔNG BIẾT SAO LẠI VÒNG VÔ.LÚC VÒNG VÔ THÌ CÓ CÁI XE CHỞ XĂNG CHỞ DẦU GÌ ĐÓ ĐỤNG CHẾT.LÚC ĐÓ DÌ TRẺ MĂNG,MẸ MÌNH NGHE TIN XONG THÌ LẬP TỨC KIỆN THẰNG ĐỤNG.NHƯNG HỒI ĐÓ NÓ MỚI CÓ 20 TUỔI À,VỚI LẠI NHÀ NÓ LÀM QUAN LỚN NÊN QUEN BIẾT DỮ LẮM,THỀ LÀ MẸ MÌNH KHÔNG KIỆN NỮA,BÙ LLAI5 NHÀ ĐÓ PHẢI LÀM ĐÁM MA LỚN VÀ BỒI THƯỜNG.CHƯA XONG ĐÂU NHA.
MẸ NÓI LÚC DÌ MỚI CHẾT THÌ DÌ VỀ QUẬY LẮM,TẠI VÌ DÌ CÒN CON GÁI MÀ.TRƯỚC NHÀ CỦA DÌ NGÀY XƯA CÓ CÂY MẬN ,MẸ VÀ DÌ HAY LEO LÊN ĐÓ HÁI MẬN ĂN LẮM.LÚC DÌ MẤT RỒI THÌ TỐI NÀO MẤY NGƯỜI HÀNG XÓM CŨNG NÓI CÓ CÁI BÓNG TRẮNG AI NGỒI Ở TRÊN ĐÓ QUÀI,RIẾT RỒI NAH2 MÌNH PHẢI CHẶT LUÔN.RỒI LÚC LÀM ĐÁM MA XONG,ANH EM TRONG NHÀ PHẢI KÉO RA PHÒNG KHÁCH NGỦ CHUNG HẾT,TẠI NGÀY NÀO CŨNG NGHE TIẾNG GUỐC LẠCH CẠCH LÓC CÓC HẾT.CÓ THỜI GIAN NHÀ MÌNH ĐƯỢC NGƯỜI TA THUÊ LÀM LÒ BÁNH MÌ,MẤY ÔNG NƯỚNG BÁNH SỢ ,BỎ VIỆC LUÔN,TẠI DÌ VỀ NGỒI LÊN CÁI LÒ LÀM BÁNH CHÁY KHÉT HẾT.RỒI BUỒNG TẮM KHÔNG AI VÀO CŨNG CHẢY NƯỚC NỮA,TẮT RỒI LẠI TƯ ĐỘNG BẬT,GHÊ CHƯA?KHOẢNG MẤY THÁNG SAU THÌ DÌ NGƯNG,NÓI GÌ THÌ NÓI,ĐÓ CŨNG LÀ NGƯỜI THÂN CỦA MÌNH,TRƯỚC ĐÂY CŨNG LÀ NGƯỜI THÔI,NÊN MẸ MÌNH KHÔNG CHỊU MỜI AI VỀ CÚNG CẢ.
À CÒN MỘT CHUYỆN NỮA,LÀ CHÚ MÌNH.
CÁI NÀY LÀ TẬN MẮT MÌNH BIÊT,HỒI ĐÓ MÌNH HỌC LỚP 2.
CHÚ MÌNH NGÀY XƯA LÀM BẢO VỆ CHO TRƯỜNG THCS VĂN LANG(Q.1),CHÚ MẤT NĂM 43 TUỔI,VÌ BỊ UNG THƯ MÁU.CHÚ CÓ MỘT NGƯỜI VỢ CHẾT DO TỰ ĐỔ XĂNG LÊN NGƯỜI TỰ TỬ(VÌ NGÀY XƯA CHÚ NHẬU NHẸT LẮM),VÀ HAI ĐƯA CON.LÚC CHÚ CHẾT THÌ KHÔNG NHẮM MẮT,MẸ MÌNH PHẢI LẠI VUỐT VÀ HƯA SẼ NUÔI HAI ĐƯA CON CHÚ THI MỚI ĐƯỢC.RỒI NHÀ MÌNH THỜ CHÚ,LÚC BẤY GIỜ NHÀ MÌNH KHÁ NHẤT TRONG TẤT CẢ ANH EM.HỒI MỚI CHÔM XONG,TỐI NÀO CHÚ CŨNG VỀ LỤC NỒI CƠM,NHÀ BẾP CỨ LẠCH BẠCH TIẾNG XỤC XẠO.CHÚ CÒN RA PHÒNG KHÁCH LỤC BÁO NỮA,RỒI CÁI NHÀ HỒI XƯA CHÚ Ở,KHÔNG AI DÁM THUÊ HAY MUA,TẠI CHÚ QUẬY DỮ QUÁ MÀ.
MÌNH KỂ ĐỂ MẤY BẠN NGHE THÔI,NHƯNG MÌNH MONG CÁC BẠN ĐỪNG CHỬI BỚI HAY XÚC PHẠM DÌ VÀ CHÚ MÌNH NHA.MÌNH CẦU MONG CHÚ VÀ DÌ MAU SIÊU THOÁT,AN NGHỈ NƠI SUỐI VÀNG.CON LẬP CÁI TOPIC NÀY KHÔNG PHẢI ĐỂ CHỌC PHÁ GÌ ĐÂU,XIN DÌ CHÚ BỎ QUA.
Thắng là 1 người gan dạ , dù anh có xem truyện ma hay phim ma giữa đêm khuya thì anh cũng kô sợ . Anh lại càng kô tin có ma quỷ , một hôm anh nghe nói ở Củ chi có 1 nhà sách mà trong đó có 1 quyển sách ma quái mà ai cũng sợ kô dám đọc , tính tò mò nỗi lên Anh nghĩ thầm :" ma quỷ con mẹ gì , chỉ giỏi lừa người khác để mình đến xem thủ coi thực hư ra sao " Nói là làm ,Thắng tót lên chiếc SH và lên đường về Củ chi . Theo lời chỉ dẫn của pà con cuối cùng anh cũng đến nơi, đó là 1 nhà sách củ kĩ ( chắc cả trăm năm rồi hay sao ấy ) Thắng liền tiến vào trong , chủ cửa tiệm là 1 ông lão khoảng 80 tuổi râu tóc bạc phơ quần áo xộc xệch trông rất tội nghiệp , thấy vậy Thắng liền hỏi : " Ông ơi , cháu nghe nói ở đây có quyển sách ma quái phải kô ông , nếu có thì ông cho cháu thuê nhé "
Ông lão đáp :" Có đấy , nó nằm ở kệ thứ 6 , hàng thứ 6 và là quyển thứ 6 từ phải sang trái , nhưng quyển này hiếm lắm nên ông kô cho thuê đâu , chỉ bán thôi"
Thắng tiếp lời " thế ông bán bao nhiu "
Ông lão trả lời : " Tính rẻ cháu 25 triệu thôi "
Thắng hốt hoảng : " sao đắt thế ông "
Ông lão : " Sách quý mà cháu , nó có từ thời ông cố nội của ông đấy"
Thắng nghĩ :" chết cha , vội quá có đem theo xu nào đâu , mà đã đến đây rồi thì chẵng lẽ về kô " Thắng vội nói :" hay là cháu cắm cho ong con xe SH này nhé , cháu mới mua lại tháng trước giá 30tr "
Ông lão :" ờ vậy cũng đc , nhưng cháu nhớ rằng mỗi ngày chỉ đọc 1 trang thôi nhé và đừng bao giờ đọc trang cuối nhé , sẽ chết ngay đó "
Thắng nghĩ :" Tao kô chết thì tao lại phá quán mày nhá thàng Già kia " và vội vả đón xe đò về nhà ngay trong ngày .
Tối hôm ấy , chỉ cần nữa tiếng Thắng đã đọc hết cuốn sách ma quái ấy nhưng khi đọc đến trang cuối thì bất ngờ Thắng rú lên 1 tiếng rồi lăn ra chết .
Khi cảnh sát đến khám xác thì bất ngờ 1 làn gió thổi qua lật tung từng trang sách đến trang cuối cùng thì Hỡi ơi Giá cuốn sách có 2k5
Chuyến này lỗ to rồi
Hồi ấy, nghĩa là cách đây đúng 56 năm, mùa Xuân năm giáp Thân (1884) ngày 16 tháng 2, thành Bắc Ninh thất thủ, về tay Pháp. Hai đạo binh, dưới quyền chỉ huy của hai thiếu tướng de Négrier và Brière de L'Isle, một mặt qua sông Hồng Hà, theo dọc sông Ðuống một mặt ở Hải Dương, đi tàu tới Phả Lại rồi đổ bộ, cùng men bờ sông Nguyệt Cầu tiến đánh Bắc Ninh.
trận ấy, quân Pháp chỉ mất độ tám tên binh và độ vài chục khẩu súng. Quân Tàu Cờ Ðen, núng thế, rút cả về Yên Thế, còn trơ quân An Nam thế cô, phải cởi giáp lai hàng. Một vị quan binh đứng đầu cai quản đội binh ta hồi ấy trong thành Bắc Ninh là Lãnh binh Lê Vũ Khúc. Ông là dòng dõi cựu thần nhà Lê, tuy không phải tôn thất, song tổ tiên ông đã làm quan tới chức Công Khanh, ba bốn đời nối tiếp nhau trong hàng tứ trụ. Sau bốn năm thế hệ văn quan, trong họ bỗng đổi nghề nghiên bút sang nghề cung kiếm, tổ phụ Lê Lãnh Binh xuất chân cử võ, làm tới Ngũ Quân Ðô thống, thân sinh ông làm Sơn Nam Ðề Ðốc, đến đời ông khí nhuệ nhụt đi chút ít, ông chỉ làm tới Chánh Lãnh Binh thôị Khi thành Bắc Ninh có cuộc xung đột binh đao, Lê Công đứng trên mặt thành đốc thúc quân sĩ, hợp với quân Cờ Ðen khánh chiến cùng binh Pháp.
Phải một tốp lính phía dưới thành bắn lên, ông bị một phát trúng dưới xương vai, một phát trúng tay phải, rơi mất ba ngón taỵ Biết mình khó lòng chống cự được nữa, Lê Công bèn nhảy vào trong thành, theo đường hầm chạy vào chiến trường, rồi lên ngựa phóng thẳng một mạch về chỗ đất phong ấp của ông, ở cách thành Bắc Ninh hơn một dặm. Gia đình ông ở cả trong ấp đó. Ông vừa phi ngựa tới cửa chưa kịp vào đến sân thì ngã gục xuống, lịm đị Vực vào nhà ông cứ thế thiếp dần, máu chảy ra lênh láng, không trối trăng câu nào cả.
Lê phu nhân hồi đó mới non bốn mươi tuổi; bà sống với hai người con trai đã khôn lớn, một người mười bốn, một người mười haị Cậu cả tên Lê Mạnh Khôi, cậu em là Lê Trọng Việt. Hai anh em được chứng kiến cái chết thảm thương của thân phụ lấy làm đau đớn lắm, tuy còn thơ ấu nhưng cũng đã cảm thấy sự tử biệt sinh ly là một nỗi thương tâm thống thiết nhất trên đờị Hai anh em giúp mẹ tắm rửa cho cha, khâm liệm tử tế và an táng cho người bị chết nạn chiến tranh vì tận tâm báo quốc.
Thành Bắc Ninh bị hạ rồi, khi loạn lạc đã yên, ba mẹ con thu thập đồ đạc, bỏ đất phong ấp ở Bắc Ninh rút về an cư lập nghiệp ở núi Gôi, là quê quán tổ tiên hai anh em Khôi và Việt.
Về đến tổ hương, mẹ dệt cửi vá may để nuôi cho hai con ăn học, theo các trẻ con trong làng. Sang đình thụ giáo của một ông đồ. Hai anh em họ Lê rất nhác, chẳng bao giờ thuộc bài vở sử kinh, chỉ toàn trốn thầy đi với lũ trẻ con du thủ du thực, tìm đến chân đồi chơi đánh trận giả và tập dượt quyền cước. Thầy đồ nhiều phen đánh đòn rất đau, mà hai anh em vần không chừa, cứ ham mê nghề võ hơn nghề văn. Bà từ mầu ngày ngày hết sức khuyên răn, Khôi và Việt thờ mẹ rất hiếu thảo nên lại quỳ xuống xin lỗi mẹ và hẹn sẽ ra công chăm chỉ học, nhưng đến hôm sau, vắng mặt mẫu thân thì chứng nào tật nấy như thường.
Dần dần, bà mẹ biết rằng máu truyền thống chảy trong huyết mạch hai đứa con mình còn sôi nổi hăng hái lắm, nên cũ chỉ bảo ban lấy lệ mà thôi, còn mặc hai anh em Khôi và Việt được tự do luyện tập gân cốt, không ngăn cản nữạ Thành thử đến sáu năm sau, cả hai cùng to lớn khỏe mạnh; rõ ràng một đôi lực sĩ hùng dũng, oai phong. Từ khi góa chồng, Lê mẫu làm lụng chăm chỉ, để dành để dụm, thu xếp tảo tần, khi bỏ ấp ở Bắc ra đi, cứ bao nhiêu của cải thu vén đem cả về Nam Ðịnh; nhờ thế cũng có ít nhiều ruộng nương phong phú, đủ túc dụng một đờị Hai anh em Khôi, Việt, kịp đến tuổi trưởng thành, bà chưa có thì giờ lo bề gia thất cho hai con thì tự nhiên lâm bệnh, rồi lúc khỏi, liệt mất cả hai chân, không làm ăn gì được nữa. Hai anh em phải ở nhà lo liệu công việc giúp đỡ mẹ già. Tuy nói là giúp đỡ, nhưng kỳ thực hai cậu ấm chả được việc gì có lợi, cả bà mẹ ngồi một chỗ mà vẫn phải để tâm coi sóc đến công chuyện hàng ngày. Ruộng nương thì bà ấy cho cấy rẽ, cứ đến vụ là có gia đinh đi thu thóc lúa về, hai cậu ấm chỉ phải trông lũ người nhà, đừng để chúng ăn bớt ăn xén, thế là đủ. Lúc bán lúa cho hàng sáo, thì cũng đã có các vú bõ đếm tiền đong thóc, chả bận gì đến cậu ấm cả và cậu ấm hai.
Những buổi tối không phải coi sóc người nhà, ngoài vụ mùa màng và vụ bán chác, hai anh em lại chia nhau, anh ở nhà với mẹ già ba tháng, em đi ngao du săn bắn nơi xa; rồi em lại trở về nhà ba tháng trong khi anh được tự do đi chơi đây đó. Cậu hai Việt hay vào mạn Ðồng Giao săn bắn, mồi khi cậu đi vắng thì cậu cả có thèm thuồng lắm cũng không dám rời mẹ đi chơi nốt, chỉ quanh quẩn vào chợ Ghềnh lùng hươu nai hay chồn cáo một hai ngày mà thôị Nhưng hễ cậu hai quay gót trở về, lại tha hồ cho cậu ấm Khôi muốn vượt bể băng ngàn được tới đâu mặc sức.
Một buổi sớm, cậu Việt về nhà bỗng thấy vẻ vui mừng tươi tỉnh, song chỉ vui mừng tươi tỉnh được ít hôm đầu. Vui tươi xong, cậu bỗng đâm ra thẫn thờ, vớ vẩn, tựa hồ thần hồn thần trí bị một cái gì ám ảnh; có ngày cậu buồn thỉu buồn thiu chẳng nói một câu nào, bà mẹ có hỏi thì cậu gượng cười chốc lát, nhưng phút sau, lại trầm ngâm mơ tưởng nhớ nhung aị Thấy anh cả đi vắng lâu, cậu lộ ra vẻ sốt ruột lắm, chỉ ngong ngóng ra đứng cửa chầu chực, đợi cậu Khôi về suốt mấy ngày.
Mong ròng rã ba tháng, cũng chả thấy, mãi gần sáu tháng mới gặp cậu ấm anh trở lại, tải về một xe gạc hươu nai và hai ba tấm da báo, một tấm da cọp và một bộ hổ cốt. Anh em chả kịp hàn huyên nữa; cậu hai thấy có anh về thì mừng quýnh vội vàng thu xếp hành lý ra đi ngaỵ Lần này cậu đi chơi có non nửa tháng đã về, đem theo một người con gái mặc tang phục, và một đứa trẻ độ 15 tuổi.
Từ trước tới nay, có nhiều nhà phú hộ và danh giá trong vùng Gôi, thấy hai anh em họ Lê con nhà võ tướng, và rất khôi ngô tuấn tú, có ý muốn gả con cho. Mối lái có đến nhà hai cậu ngỏ lời cho Lê mẫu biết, bà cụ hỏi ý kiến hai con, song cả hai cậu, chẳng cậu nào bằng lòng lập gia đình cả.
Lạy mẹ, anh em chúng con còn ít tuổi có đi đâu mà vội! Mẹ còn trường thọ nữa, vì lão niên đới tật là một số rất tốt. Nếu mẹ cho phép chúng con, thì chúng con sẽ tự chọn lấy người bạn trăm năm chăn gối, như thế sau này chúng con chẳng oán than nỗi gì. Duyên số là một sự tình cờ mà thành, chớ biết thế nào mà chọn lựa.
Lê Mẫu nghe hai con trình bày như vậy, cũng vui lòng chiều ý không có ép uổng nữạ Hai anh em vì trọng võ thuật, cũng chả nghĩ đến sự lấy vợ. Tới khi Việt thình lình đem một người con gái ở đâu về, cả nhà đều kinh ngạc hết sức. Cậu hai đem nàng ấy vào lạy mẹ và lạy anh, rồi đầu đuôi sự thể thế nào, thú thật cả một lượt cho mẹ và anh rõ. Lê mẫu mới hay thiếu nữ đó là nàng Oanh Cơ, quê ở Bàn Thạch tỉnh Thanh Hóa, mồ côi cha mẹ và hiện không còn ai thân thích họ hàng. Bà và cậu ấm cả thấy Oanh Cơ thùy mị dịu dàng lại thướt tha kiều diễm, nên rất vui lòng đẹp ý, nghỉ ngay đến sự cho phép nàng được cùng cậu hai Việt sánh đôị Cậu hai cũng chỉ mong ước có thế thôi, lú nghe mẹ và anh nói trúng tâm can mình, cậu bất giác đỏ mặt tía tai, phần vì thẹn, phần vì mừng, phần vì thương anh thương mẹ đã nghĩ đến hạnh phúc trăm năm của mình, không hề cản trở ý định của mình một chút cỏn con nào cả.
Cậu Việt vội bẩm mẹ là nàng Oanh còn có anh chị nàng bị chết trong khi vào rừng gặp cọp, phải đợi nàng trừ phục đã mới sẽ bàn đến chuyện thành hôn. Từ đó, hai cô cháu Oanh Cơ ở hầu hạ Lê Mẫu như hầu hạ mẹ già, không có lòng muốn đi đâu nữa. Mà cậu ấm hai cũng nhường anh đi xa săn bắn; về phần cậu, cậu chỉ muốn ở nhà thần hôn định tỉnh bên gối huyên đường mà thôi.
Hơn một năm sau, nàng Oanh Cơ mặc áo quần hồng, quấn khăn vành dây, che quạt lượt đỏ, lạy Lê Mẫu hai lạy để trở nên mợ Hai Việt. Lứa uyên ương mới cả ngày chỉ quấn quít lấy nhau, yêu nhau cực điểm, khiến mẹ già trông thấy cũng vui lòng. Trong gia định họ Lê từ đó, càng ngày càng thêm vui, thêm thịnh; Oanh Cơ đã từ lâu, đem về cho Lê Mẫu sự an nhàn thư thái, đem về cho cậu hai sự hạnh phúc êm đềm. Từ ngày có nàng, Lê Mẫu không phải nai lưng cáng đáng công việc trong nhà nữạ Bao nhiêu việc tần tảo thu vén gặt lúa, bán thóc, một tay nàng coi sóc được hoàn hảo, vẹn toàn.
Nàng là người không những có thanh, có sắc, nàng còn khéo léo đủ đường, tề gia nội trợ đảm đang khôn xiết. Nhà họ Lê có nàng thì phòng ốc cửa ngõ ngăn nắp đâu vào đấy; thềm gạch, sân hầu bao giờ cũng sạch sẽ tươm tất; đồ đạc giường chiếu bao giờ cũng ngay ngắn chỉnh tề; cơm bao giờ cũng ngon, canh bao giờ cũng ngọt; trong gia đình bao giờ cũng êm thắm yên vuị Lê Mẫu, nhiều phen ngồi bên ngọn đèn dầu đọc sách xem con dâu dệt cửi, thỉnh thoảng gấp sách ngường đọc trông Oanh Cơ một cách yêu thương âu yếm, bảo nàng rằng:
- Này nhà hai! Mày về làm dâu mẹ, mẹ chả còn có điều gì trách móc được. Mẹ bình sinh không có con gái, nay được con mẹ quý mến biết baọ Nhất là tất cả mọi chuyện trong nhà, con một tay thu xếp gọn gàng yên ổn cả, khiến mẹ được ăn không dưỡng lão, thực mẹ không ân hận oán than gì nữa! Sau này nếu mẹ thác đi, buổi lâm chung anh con chưa có vợ, vợ chồng con chưa có con, nếu hai sự ấy nhất đán nhờ Trời Phật, đều được như lòng mẹ ước, thì mẹ dù nhắm mắt cũng sẽ mãn nguyện đủ trăm bề.
Bà cụ mong như vậy, ai ngờ ước mong của bà có linh hiệu làm saọ Chẳng bao lâu, nàng Oanh thụ thai, khiến bà thiếu chút nữa mừng quá mà chết. Mãn nguyện khai hoa, Oanh cho ra đời một đứa con gái nhỏ giống mẹ như tạc, lại được cái vẻ khảng khái lẫm liệt của chạ Trong gia đình, nhờ có đứa trẻ càng tăng thêm hạnh phúc êm vui; cậu Việt, từ buổi có con, chỉ quấn quít chung quanh mình vợ, hầu hạ con như một ông bõ trung thành tận tụy.
Riêng chỉ có Khôi thì vẫn không quên nghề nguy hiểm, ở nhà không săn bắn tập luyện là thấy bồn chồn khó chịu vô cùng. Chàng thường đi đây đó suốt năm, ở nhà nhiều nhất chỉ được độ vài ba tháng. Mỗi kỳ ở nhà, Khôi lại bắt Việt theo mình ra chân đồi múa võ, sợ em lâu ngày không rèn tập thì gân cốt yếu kém đị Bởi thế, cứ độ nào có Khôi, thì Việt phải tạm xa vợ xa con một ngày hai buổi, cùng anh ra dượt võ ở ngoài đồng. Lâu dần thành một thói quen, hễ cứ anh đi vắng thì thôi, lúc nào anh có ở nhà, Việt lại cùng anh đối thủ. Hai anh em tựa hồ rất có tín ngưỡng trong nghề quyền cước; họ thi nhau trổ tài, không phải để cố ý đánh nhau, cũng không để khoe khoang tài nghệ mình trước mặt công chúng. Công chúng đây là vài ba người nhà quê hiền hậu, chất phác chả hiểu cung kiếm là gì. Lắm khi hai anh em họ Lê rượt nhau chạy bên mình họ, họ cũng thản nhiên điềm tĩnh cày bừa, không buồn để ý đến. Tuy họ không chú ý ngắm nhìn hai cậu ấm luyện võ, mà trong làng, từ trên chí dưới, chẳng ai là người không rõ hai anh em họ Lê là một đôi tráng sĩ hùng dũng, săn bắn rất giỏi, có sức địch nổi muôn người. Tiếng đó đồn đại rất xa, quanh một vùng từ Bình Lục cho đến chợ Ghềnh, Ðồng Giao, rất nhiều tay hào kiệt, rất nhiều đảng lục lâm, đều mộ tiếng cả hai chàng Khôi, Việt.
Hai chàng giỏi võ nghệ gần đến nơi tuyệt đích thế mà không bao giờ dùng sức mạnh của mình để làm một sự gì phạm pháp, hoặc mưu công danh tài lợi trong đờị Hai anh em chỉ an cư ở thôn quê, sinh hoạt bằng vài mươi mẫu ruộng và bằng nghề săn hươu, nai, beo, cọp; họ thờ mẹ chí hiếu, đối với anh em vợ con, thân bằng cố hữu, chí tình, tịnh không có một dục vọng cao kỳ nào cả.
Ai ngờ đâu xử thế đến như vậy mà cả hai đều không tránh khỏi dây oan nghiệt đến chằng vào cổ; một ngày kia, Khôi, Việt cùng bị tình nghi, phải bắt giải lên Tỉnh lỵ, rồi chẳng bao lâu, bị ghép vào tội án tử hình. Thực là vạ gió tai bay, chả ai hiểu vì đâu nên nỗị Có kẻ hiếu sự len lỏi vào gia đình hai cậu ấm, bàn tán rằng chẳng qua chỉ vì Oanh Cơ mà cửa nhà phút chốc tan tành. Họ nói:
Phàm giả những đóa hồng nhan rực rỡ và hoàn hảo quá chỉ toàn là những binh khí giết ngườị Muội Hỉ làm chết vua Kiệt, Ðắc Kỷ làm chết vua Trụ, Tây Thi xui Phù Sai vong quốc diệt thân và Bao Tự khiến U Vương táng mệnh, còn Quí Phi thì làm Minh Hoàng sống cũng như chết, thực quả đàn bà đẹp là cái mầm tai họa cho đời! Ðến vương bá bị những của vưu vật đó còn thiệt thân mất nước nữa huống chi người thường tránh sao khỏi nạn tan cửa nát nhà!
Câu nói ấy, tuy quá độc địa, song cũng có một phần sự thực. Sắc đẹp nàng Oanh Cơ quả là một duyên cớ trọng yếu khiến chồng và anh chồng nàng bị cái nạn đoản đầụ Hai anh em họ Lê bình sinh hay đem nhau ra thí võ ở chân làng Gôi, đều bị đao phủ hành hình tại chỗ đó.
Oan hồn, sau khi lìa khỏi xác trong một trường hợp cực kỳ thảm thiết, vì uất ức nên không tài nào tiêu tán được, nhất là vì hai tráng sĩ, chết rồi, lại không được họ hàng cầu nguyện cho linh hồn nhanh chóng được siêu thoát. Hấp thụ mãi khí thiêng liêng của non sông cây cỏ, hai vong hồn đó lâu dần hóa ra một thứ ma có đủ tư cách hiện hình về được, hiện về chẳng để dọa nạt hay làm hại ai cả, nhưng chỉ để diễn lại một bài quyền xưa kia họ ngày ngày hằng tập luyện ngõ hầu ghi trong cái thế hệ mới mẻ này vết tích một nỗi thương tâm uất ức của thời dĩ vãng, một nỗi đau thương do "oan nghiệt" dệt thành...
♥ Xem thêm các Chủ đề cùng chuyên mục:
OAN OAN TƯƠNG BÁO
_ AAAAAAAAAA!
Ông Đình kinh hoàng thét lên khi thấy xác con mèo cưng máu me bê bết, lớp da bị lột ra quá nửa nằm trên bàn làm việc.Nội trong mười ngày hôm nay xảy ra không biết bao nhiêu chuyện quái đản. Cái USB lưu trữ tư liệu về cuộc giao dịch bỗng mất tăm mất tích mấy hôm liền, rồi đột ngột hiện ra trên bàn, ông đưa vào máy tính kiểm tra lại thì dữ liệu bay sạch không còn tí gì, đã vậy lại còn hiện ra hình con ma nữ mắt đỏ ké những máu, tóc tai rũ rượi, trừng trừng nhìn ông làm ông suýt đứng tim. Trái banh tennis mà ông nhớ chưa bao giờ có mặt ở nhà ông bỗng nhiên xuất hiện trên đường ông đi từ giường đến toilet, làm ông suýt ngã gãy cổ. Đàn mèo năm con có những biểu hiện kỳ quái khác thường, như cứ đang ăn tối thì chạy ra cào cào vào gốc cây, vách tường, vừa cào vừa kêu meo meo nửa giận dữ nửa sợ hãi, có khi đang phơi nắng bỗng dưng nhảy bật dậy lăn lộn đau đớn. Con mèo này là con thứ hai mà ông mất, con trước bị chết chìm trong ao cá cảnh khi ông đi vắng. Hỏi vợ, hỏi con, chả ai biết gì. Đã thế lại còn những cơn ác mộng gần như tối nào cũng lặp đi lặp lại : ông đi chơi cùng gia đình vào sở thú, đang xem nửa chừng bỗng con sư tử phá nát song sắt vọt ra cắn vào tay ông, ông quay người toan chạy thì hai chân bỗng có cảm giác bị túm chặt, té ra là vợ con ông nắm lấy, nhưng nhìn kỹ thì đâu phải họ nữa : chúng là những con ác quỷ nanh nhọn vuốt dài, nắm chân ông lôi vào giữa một bầy ác thú đang đói mồi, chúng vây lấy quanh ông, đứng giữa là một con ma nữ bộ mặt y hệt như cái hình trong USB, cười lên the thé...
_ Có chuyện gì vậy anh?
Vợ ông bước vào và hỏi, nhưng bà Liễu cũng không cần câu trả lời từ miệng ông nữa. Bà đã nhìn thấy con mèo.Rú lên một tiếng kinh hãi, khuôn mặt trắng nhợt, bà lắp bắp:
_ Sao... sao lại... chuyện gì thế này...
_ Em đi ra ngoài đi, tiện thì mang một thau nước với cái khăn lau vào đây cho anh, anh đi chôn xác nó đã.
Bà Liễu chỉ ậm ừ được mấy tiếng rồi lảo đảo bước ra. Ông ngồi lại trong phòng, hai tay ôm đầu trầm tư. Mấy hôm đầu ông chỉ tưởng là có ai vào phá phách, nhưng sự việc đến hôm nay thì không phải vậy nữa rồi...
Tối ấy, cả ông cả bà đều không ai ngủ được. Quá mười hai giờ khuya, ông tự nhủ phải dỗ giấc ngủ để hôm sau còn đi làm sớm. Nhưng vừa trở mình, ông bỗng nghe tiếng xạch xạch ở ngoài cửa phòng. Một hồi khoảng mấy mươi giây, tiếng ấy bỗng ngưng, rồi lại tiếp tục. "Không thể là mấy con mèo" - ông nghĩ - "vì chính tay mình đã nhốt lại chúng vào trong chuồng sau bữa ăn tối.". Rồi có tiếng "côc, cộc" nghe như tiếng gõ cửa. "Không lẽ là thằng Bi ? Khuya thế này nó còn sang phòng ba mẹ làm gì?". Tiếng cộc cộc lại ngưng, rồi lại tiếp tục, cứ thế năm sáu lần. Nhớ lại những chuyện ban chiều, dù không tin có ma, ông cũng bỗng rờn rợn sống lưng. Ông quay sang lay vợ, cũng vừa lúc bà đưa tay sang bên ông. Hai người nhìn nhau, đọc được hết vẻ nghi hoặc và hoảng sợ trong mắt nhau. Tiếng cộc cộc lại vang lên, lần này lâu hơn, dài hơn như có ý chờ đợi. Thu hết can đảm, ông mò mẫm từng bước ra khỏi giường, đi thật chậm về phía cánh cửa. Cầm nắm đấm cửa, ông hít một hơi dài, rồi đột ngột mở bung ra thật mạnh. Ngoài cửa chẳng có ai. Chẳng có bất kỳ một ai. Hành lang vẫn tối thui và im ắng. Ông toan trở vào phòng, thì chân bỗng đạp phải một cái gì. Nhìn kỹ lại, ông hoảng hồn. Một con mèo nữa. MỘT CON MÈO NỮA! Con này chết còn thảm thương hơn hai con trước, toàn thân bị cào rách, còn như bị kéo lê, vì khi ông bật đèn lên, thấy vết máu vương vãi khắp hành lang.Thế này là sao... là sao...
Cả ông cả bà cùng thức trắng đêm. Lưng hai người như dán chặt xuống nệm, không dám trở mình, vì lỡ đâu...làm sao mà dám đưa lưng ra cho một nỗi khủng khiếp vô hình có thể giết mình bất cứ lúc nào (tôi cũng vậy, lúc viết truyện này tôi ngồi không cục cựa trên ghế luôn). Đêm ấy trôi qua trong sự thấp thỏm hãi hùng.
Bẵng đi một tuần không có chuyện gì xảy ra. Cơn ác mông tưởng như đã buông tha gia đình ông, nhưng không. Bốn giờ sáng thứ bảy, ông chạy bộ tập thể dục trong công viên. Vẫn còn tối, hơn nữa đây chỉ là một công viên nhỏ nên những con đường ông chạy qua đều vắng vẻ. Bất chợt, ông liếc thấy một cô gái ngồi trên xích đu. Một cô gái còn trẻ và rất đẹp, nhưng lại tạo cảm giác sợ hãi. Khuôn mặt cô ta trắng xanh như không còn chút máu, đến cái váy cô ta mặc cũng trắng toát. Đôi mắt, nét mặt cô đượm vẻ thê luơng.Cô ta nhìn ông Đình trân trân. Lấy làm lạ, ông dừng bước, hỏi:
_ Cô gái, cô làm sao thế? Mặt cô quen quá, hình như chúng ta có biết nhau?
Im lặng một lúc, cô gái nói:
_ Chúng ta đâu chỉ biết nhau suông. Anh quên em rồi sao?
Ông Đình ngạc nhiên không nói nên lời. Ông có khúc mắc gì với cô gái trẻ này sao? Cô ta đứng lên, bước đến gần ông, gió thối váy cô phất phới, tóc cô lòa xòa trước mặt. Bỗng ông Đình cảm thấy một mối nguy hiểm mơ hồ. Cô ta chậm rãi nói tiếp, thanh âm dần dần trở nên đáng sợ :
_ Giờ anh có vợ đẹp con ngoan rồi, chắc cô gái qua đường là em anh cũng không nhớ.Hai mươi năm trước, hai mươi năm trước anh đã hứa gì với em, đã thề thốt những gì với em? Anh đã chẳng bảo hai ta đời này kiếp này là của nhau sao? Anh đã chẳng bảo hai ta sống cùng sống, chết cùng chết đó sao?
Ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt ông Đình, cô ta gằn từng tiếng :
_ Em nghĩ đã đến lúc anh thực hiện lời thề ấy rồi.
Rồi khuôn mặt cô bỗng dúm dó lại, cô ta đưa hai tay lên ôm mặt, vặn vẹo một lúc, cô ta đứng yên, và bỏ hai tay ra. Khuôn mặt cô bây giờ không còn lạ gì với ông nữa. Đó chính là khuôn mặt con ma nữ ấy. Ông Đình chợt hiểu tại sao ông cảm thấy nguy hiểm kề cận, vì lúc cô ta bước đi, mái tóc cô rũ ra lòa xòa... hệt như mái tóc con ma nữ...con ma nữ đã hiện lên trong USB, con ma nữ đã ám ảnh từng giấc ngủ của ông. Cánh tay cô ta không còn trắng trẻo mịn màng nữa, mà đã rữa gần hết thịt, xương xẩu lộ ra trắng nhởn. Thét lên một tiếng phẫn hận, cô ta luồn bàn tay nát rữa, bầy nhầy máu lên cổ ông, siết thật chặt, thật chặt. Ông Đình nhắm chặt hai mắt lại để khỏi phải thấy bộ dạng đáng hãi hùng của cô ta, tay chân quơ quào hất cô ta ra. Hai người vật lộn cả mười mấy phút. Rốt lại ông Đình cũng xô cô ta ra được. Ông lồm cồm bò dậy, lùi ra xa khỏi cô ta đang nằm dưới đất. Cô gái nhìn vào mặt ông, rít lên cay độc :
_ Chuyện tôi với anh còn chưa xong đâu. Tôi sẽ còn tìm anh tính sổ. Đùng hòng thoát khỏi tay của tôôôôôôôôôi !!!
Một cơn gió thổi qua, cô ta biến đi mất, cũng là vừa lúc tia nắng đầu tiên chiếu xuống...
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top