Chương 65: Bênh vực

Vì chỉ là chuyện nhỏ, lại cũng không mất gì nên Văn Minh Ngọc cũng không để tâm, sau buổi học lại có chuyện khác khiến cậu chú ý nên rất nhanh đã quên mất.

Trong lớp.

Một đám thiếu niên tụ tập nói chuyện đùa giỡn các kiểu, hôm nay họ nói tới thoại bản, Ngọc Mộc không đỡ nổi oán khí của nhiều độc giả vì để kết cục BE như vậy nên đã viết phiên ngoại về chuyện xưa của Đường Ý Viễn và Trình Vân Trăn khi còn học ở Quốc Tử Giám.

Cuối cùng độc giả cũng yên tĩnh hơn chút, họ vui vẻ xem tiếp.

Triều đình tranh đấu đã viết xuất sắc như thế rồi, vậy mà sang tuổi thiếu niên, Ngọc Mộc cũng vẫn có thể viết ra ngây ngô nhiệt huyết của lứa tuổi ấy, khiến độc giả đôi khi xem mà bật cười, họ cảm thấy có lúc họ cũng từng ngu xuẩn y như trong truyện, rồi chợt có cảm giác thấu hiểu y như đã từng đi học cùng nhân vật chính vậy.

Có học sinh cầm thoại bản mới, nghi ngờ nói: "Trước kia xem văn phong, ta còn tưởng Ngọc Mộc có khi phải lớn hơn chúng ta tới mười mấy tuổi, phải qua tuổi nhi lập rồi ấy, thế mà giờ viết về giai đoạn thiếu niên lại khiến ta bối rối quá, Ngọc Mộc viết về lứa tuổi này quá thật, giống như một người bạn học của chúng ta vậy."

"Hơn nữa, các ngươi không cảm thấy Ngọc Mộc quá hiểu Quốc Tử Giám sao? Ta không nhịn được mà nghi ngờ, Ngọc Mộc......liệu có phải là một trong số chúng ta không nữa!" (Conan nhập à =))))))

Hai mắt thiếu niên nọ sáng ngời, nói cực kỳ chắc chắn.

Văn Minh Ngọc nghe, tự dưng hơi chột dạ.

Nhưng những người khác lại không cho là đúng, "Ngươi giỏi thế sao không đi mà làm quan huyện xử án đi hả? Độ tuổi mà phù hợp lại còn ở Quốc Tử Giám, thế thì chỉ có các tiến sĩ, ngươi dám đi điều tra chắc?"

Bạn cùng trường kia cũng chỉ thuận miệng nói, nghe vậy lập tức lắc đầu, "Không dám không dám."

Chẳng ai tin lời hắn, mà đến bản thân hắn cũng không nghĩ đó là sự thật, không ngờ chỉ nói bừa mà lại đúng chân tướng. Nhưng rất nhanh, cả đám lại quay sang bàn cốt truyện.

Phiên ngoại thời niên thiếu này có rất nhiều chuyện thú vị xoay quanh chuyện đi học hàng ngày, tất cả đều vô cùng bám sát hiện thực, ôn thi ngủ gật bị tiến sĩ đánh tay, họ thấy nhân vật chính cũng phải trải qua tình cảnh tương tự như mình, không nhịn được mà cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều, thì ra hai kẻ đa mưu túc trí ấy trước kia còn có những mặt trẻ con như vậy, khiến người ta vừa cảm thấy mới lạ vừa thấy đáng yêu.

Trừ cái này cũng vẫn còn không ít chỗ hay ho khác, có pháo hôi cố ý gây sự, có vai chính đi vả mặt, hai nhân vật chính đi thi luôn không ngừng giành nhau hạng nhất, đấu đến đấu đi, va chạm thành rất nhiều điểm kích thích.

Trước đó đã để độc giả có ấn tượng đại khái về CP rồi nên phiên ngoại này hoàn toàn chính là đại tiệc phát đường, những ai từng hóng những màn đối chọi gay gắt của hai nam chính giờ cũng ngồi hóng cả tình hữu nghị của họ phát triển.

Thậm chí cái anh chàng râu quai nón lần trước đứng ở cửa tiệm sách mắng Ngọc Mộc không trung thực kia giờ lại tình nguyện nhảy hố.

Đúng là triều đình thiên ngược bao nhiêu thì thiếu niên thiên ngọt bấy nhiêu.

Đọc đi đọc lại, râu quai nón nhìn những chuyện xoay quanh Đường Ý Viễn, lại nhớ tới hình tượng Thượng thư luôn bình tĩnh vững vàng trong tương lai, anh ta không khỏi nghĩ đến Đường Ý Viễn tráng niên tảo thệ......này mẹ nó là đường trộn thủy tinh đúng không? Quá là ngược!

Không chỉ có học sinh Quốc Tử Giám xem thoại bản mà cũng có cả những tiến sĩ ngẫu nhiên xem, nhưng họ cũng không phải fan của Ngọc Mộc, chỉ là rảnh thì xem thôi.

Hai ngày sau.

Tiến sĩ Vu thích xem thoại bản bước vào lớp, bắt đầu giảng bài.

Khi còn một khắc nữa là hết giờ học, tiến sĩ Vu đặt tay lên một tập giấy, đó là sách luận trước đó các học sinh, giờ đã chấm xong, hôm nay ông quyết định cho lời bình, bất kể là tốt hay xấu, ông cũng sẽ khen ngợi hoặc phê bình thẳng tay.

Tiến sĩ Vu cầm một tờ giấy lên, tươi cười nói: "Lần này người viết sách luận tốt nhất là Thái Tân Hàn, ý tưởng độc đáo, sáng tạo khác người, tuy có chỗ còn chưa đủ nhưng ở tuổi này mà viết được như vậy đã là rất tốt rồi."

Ông vừa dứt lời, các học sinh bên dưới đều khiếp sợ, vì thành tích của Thái Tân Hàn bình thường chỉ ở mức trung bình khá, chẳng có gì nổi bật, thế mà giờ tiến sĩ Vu lại khen hết lời.

Tiến sĩ Vu không nhìn thấy những động tác nhỏ phía dưới, ông chỉ chăm chú nhìn những con chữ trên giấy, vừa đọc lên vừa giải thích cho các học sinh.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của các học sinh cũng thay đổi, chậm rãi trở nên bội phục, ánh mắt nhìn Thái Tân Hàn cũng không như trước nữa. Điều này khiến Thái Tân Hàn vô cùng hưởng thụ, hắn thích trở thành tâm điểm chú ý.

Tiến sĩ Vu đọc xong, lại vuốt râu khen ngợi hai câu, còn nói: "Kết luận này tự dưng khiến ta nhớ tới thoại bản của Ngọc Mộc, cải cách là một kế hoạch trăm năm, không phá đi sao có thể xây mới, ngẫu nhiên cấp tiến cũng rất đáng khen, Thái Tân Hàn, viết rất tốt, sau này tiếp tục cố gắng."

Thái Tân Hàn gật đầu thưa vâng, thoạt nhìn rất đắc ý, nhưng ánh mắt lại lén lút nhìn sang Văn Minh Ngọc.

Sắc mặt Văn Minh Ngọc rét run, cũng nhìn chằm chằm hắn.

Vừa rồi khi tiến sĩ Vu mới đọc vài câu, Văn Minh Ngọc đã nhận ra có gì đó không đúng, bởi vì nội dung sách luận của Thái Tân Hàn giống hệt những thứ cậu đã viết ba ngày trước, chỉ có cách diễn đạt là hơi khác.

Sắc mặt Văn Minh Ngọc thay đổi, lập tức tìm kiếm trên án thư, quả nhiên không thấy tờ giấy kẹp trong sách đâu nữa. Lúc đó tiến sĩ dặn dò làm bài tập, Văn Minh Ngọc mải suy nghĩ, sau đó cậu nghĩ ra hai ý tưởng, cuối cùng vì cảm thấy rất khó lựa chọn nên cậu đã viết hẳn hai bài luận.

Cuối cùng cậu nộp lên một bài, còn một bài thì kẹp trong sách. Cậu không nộp bài này vì cảm thấy nó còn chưa tốt, nhưng ngược lại, cậu càng vừa ý bài này hơn, chỉ vì trong đó có một vài quan điểm còn chưa hoàn thiện, chưa đạt tới những gì cậu muốn cho nên cậu muốn để lại đó rồi sửa lại hoặc viết lại lần nữa.

Nhưng không ngờ trong lớp học cũng có kẻ gian, trộm bản nháp của cậu, còn chiếm làm của riêng.

Tiến sĩ Vu vừa nói xong, tiếng chuông tan học cũng vang lên. Ông thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi lớp.

Văn Minh Ngọc thực sự không thể chịu đựng nổi, đầu óc vang ầm ầm, muốn trực tiếp tìm tiến sĩ Vu thuật lại toàn bộ tình hình. Nhưng Thái Tân Hàn đã sớm đoán trước, lập tức tiến lại tóm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Văn Minh Ngọc giờ đang cực kỳ phản cảm với hắn, đến mức giờ tay bị hắn đụng vào cũng cảm thấy ghê tởm, cậu không chút do dự hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Ta không cảm thấy ta với ngươi có chuyện gì hay ho mà nói, ngươi dám làm chuyện đê tiện như thế, nên hiểu một khi bị phát hiện, ngươi sẽ phải trả giá đắt."

Cậu không cố ý đè thấp âm lượng nên rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của những người khác, đặc biệt là Diệp Húc cách đó không xa, cậu ta nghi ngờ Thái Tân Hàn đang bắt nạt Văn Minh Ngọc.

Thái Tân Hàn vừa rồi còn rất tự mãn nhưng giờ đã lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, vội vàng nói nhanh: "Ngươi không có chứng cứ, tiến sĩ Vu làm sao có thể tin ngươi? Ta cho ngươi năm trăm lượng, không, hai ngàn lượng, coi như ta mua bài luận của ngươi, số tiền đó không ít đâu, thay vì làm ầm ĩ để tiến sĩ có ý kiến với ngươi, chẳng bằng nhận tiền đi."

Rõ ràng Thái Tân Hàn mới là kẻ làm sai, thế mà hắn dám dùng thái độ cao ngạo mà nói ta cho ngươi tiền như thể Văn Minh Ngọc mới là người được lợi, như thể đương nhiên là cậu sẽ đồng ý.

Văn Minh Ngọc giận đến bật cười, không khách khí nói: "Cút! Đừng khiến ta ghê tởm!"

Thái Tân Hàn lại một lần nữa tóm lấy tay cậu, sức lực rất lớn, vẻ mặt âm ngoan, "Lần trước ta đã nghe thấy Diệp Húc nói lời bất kính với Thánh thượng, ngươi không muốn hại bạn mình chứ....."

Dụ dỗ không được thì chuyển sang uy hiếp, vẻ mặt còn tràn đầy phẫn hận vì Văn Minh Ngọc không biết tốt xấu.

Hắn căn bản không hề cảm thấy bản thân làm gì sai, Thái Tân Hàn có riêng một bộ quy tắc xử sự cho mình, hắn đặt lợi ích lên trên hết, mà khi kết bạn thì càng phải vậy, trong mắt hắn, bạn bè càng giống như lợi ích hơn, cho nên hắn chỉ lui tới với những người có gia thế tốt. Nếu người thành tích cực tốt, có khả năng sẽ đề tên bảng vàng rồi làm quan thì thái độ của hắn cũng sẽ tử tế với họ hơn chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, vì kẻ không có gia thế quá lắm cũng chỉ có thể làm được những chức quan nhỏ.

Hắn đã cho người điều tra gia thế của Văn Minh Ngọc rồi, chẳng có gì đặc biệt, nghĩ đến quý tộc mang họ Văn ở kinh thành này cũng chỉ có Quảng Dương Hầu đã bị phế, có lẽ Văn Minh Ngọc cũng chỉ là một kẻ thuộc chi thứ, không đáng là gì cả.

Vì thế, Thái Tân Hàn bất mãn vì cậu là một thứ dân mà dám cao ngạo như vậy, nhân lúc không ai chú ý liền lục lọi án thư của cậu, vậy mà lại ngoài ý muốn phát hiện được bài luận kia. Đúng lúc Thái Tân Hàn còn đang lo không biết phải viết thế nào, liền trực tiếp lấy bài của Văn Minh Ngọc sửa lại một chút, sau đó chép lại rồi nộp lên.

Thái Tân Hàn không ngờ tiến sĩ Vu lại yêu thích bài luận này đến thế, còn tán thưởng trước mặt mọi người. Trong lòng hắn có hơi hoảng, nhưng lại càng kiêu ngạo và đắc ý, cả người như muốn bay lên. Hắn cũng chẳng lo Văn Minh Ngọc sẽ làm gì mình, dù sao thì quý tộc muốn xử trí một thứ dân là chuyện quá đơn giản, bất kể là dùng tiền hay dùng quyền thế áp người, thứ dân đều không có cơ hội phản kháng.

Nhưng hắn không ngờ Văn Minh Ngọc lại to gan như vậy, dám giằng co với hắn.

Bọn Diệp Húc đều bước nhanh tới, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy? Hắn bắt nạt ngươi sao?"

Lập tức, cả bọn liền bao vây Thái Tân Hàn.

Mấy người bạn của Văn Minh Ngọc không chút do dự đứng bên cạnh cậu, Vệ Thần cùng Sở Xu Lệ đều không phải gia đình quyền quý, nhưng lúc này cũng vì cậu mà đối địch với Thái Tân Hàn.

Văn Minh Ngọc vốn đã không muốn thỏa hiệp, lúc này lại càng có dũng khí, cậu nói thẳng: "Bài luận kia vốn không phải do hắn viết, hắn trộm của ta."

Thanh âm vang dội vô cùng hữu lực, những người xung quanh đều nghe thấy, vẻ mặt họ khiếp sợ, không ngờ lại có người mặt dày vô sỉ đến vậy.

Diệp Húc phản ứng lại, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học gọi tiến sĩ Vu còn chưa kịp đi xa lại để ông xử lý việc này.

Giờ thì Thái Tân Hàn thực sự luống cuống rồi, nhưng không muốn tỏ ra yếu thế, cố gắng giữ vẻ mặt âm trầm nhìn Văn Minh Ngọc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi thực sự muốn làm lớn chuyện? Đừng có hối hận!"

Tiến sĩ Vu nghe Diệp Húc nói xong cũng vô cùng kinh ngạc, lấy trộm bài luận của người khác là hành vi cực kỳ ác liệt. Ông quyết đoán xoay người trở lại lớp học.

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Tiến sĩ Vu nghiêm mặt hỏi.

Thái Tân Hàn giành nói trước: "Hắn vô duyên vô cớ nói bài luận của ta là của hắn, còn gào thét lên với ta, nhưng rõ ràng bài luận đó là do ta vất vả suy nghĩ viết ra, ta thực sự không hiểu, không thể chịu được nỗi oan như vậy. Ở đây ta vẫn còn lưu bản nháp, xin tiến sĩ xem."

Hắn vừa nói vừa cầm một tờ giấy trên án thư của mình tới, còn quay sang chất vấn Văn Minh Ngọc, "Ngươi bôi nhọ ta như vậy, có chứng cứ gì không? Đồ cũng không phải cứ ngươi nói của ngươi thì sẽ là của ngươi."

Ngữ khí đàng hoàng nghiêm nghị, không hề chột dạ, y như hắn mới là người bị oan vậy.

Trong thoáng chốc, các học sinh đều có vẻ mê mang, rốt cuộc ai mới nói thật vậy?

Vẻ mặt tiến sĩ Vu không đổi, cũng chưa hề tin tưởng một bên, ông cúi đầu nhìn lướt qua trang giấy trong tay với tốc độ cực mau, sau đó lại ngẩng lên nhìn Văn Minh Ngọc, ôn hòa hỏi: "Ngươi có chứng cớ gì không?"

Dựa theo hiểu biết của ông mấy tháng nay về Văn Minh Ngọc, kỳ thực ông cũng không nghĩ Văn Minh Ngọc sẽ tùy tiện nói ra những lời này. Nhưng đồng thời, ông cũng không thể tùy tiện nhận định một học sinh lấy trộm bài luận của người khác được, ngay cả khi nó vượt xa thành tích bình thường của người đó. Kết luận vội vàng tuyệt đối không phải việc mà một người thầy nên làm.

Cho nên ông muốn nghe cả hai người nói, cho họ cơ hội chứng minh bản thân.

Văn Minh Ngọc lắc đầu nói: "Bản nháp của ta kẹp trong sách, giờ đã mất rồi."

Thái Tân Hàn cười trào phúng: "Vậy đó chỉ là lời nói một bên của ngươi, ngươi nghĩ ngươi nói sao thì sẽ thế chắc."

Mấy người có quan hệ tốt với Thái Tân Hàn đều phụ họa với hắn, mấy kẻ bình thường không ưa Văn Minh Ngọc cũng thi nhau bỏ đá xuống giếng, còn tranh thủ chỉ trích vài câu, dù sao cũng không trách tội họ được. Nhưng lại có càng nhiều học sinh đứa về phía Văn Minh Ngọc, hai bên dần có xu thế cãi nhau, tiến sĩ Vu phải mở miệng yêu cầu họ giữ trật tự.

Lúc này, Văn Minh Ngọc mới nhìn sang tiến sĩ Vu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tuy bản nháp bị mất, nhưng bài luận vẫn là do ta viết, hết thảy đương nhiên là ở trong đầu ta, ta có thể nói ra toàn bộ quan điểm của mình, tiến sĩ có thể dựa vào đó mà phán đoán."

Thái Tân Hàn nhíu mày, "Vừa rồi tiến sĩ đã đọc toàn bộ sách luận rồi, ngươi chẳng phải cũng đã nghe hết nội dung rồi sao? Như vậy sao có thể chứng minh được gì."

Văn Minh Ngọc bình tĩnh đáp lời: "Văn bản chỉ dùng để biểu đạt ý tưởng để tiện bề bổ sung hoặc sửa chữa, nhưng đó chỉ là bản sơ thảo của ta, trong đó còn có rất nhiều những thứ chưa viết, chính vì nó còn chưa đủ hoàn thiện nên ta mới nộp một bản khác, còn bản này ta còn đang định viết lại."

"Còn Thái Tân Hàn ngươi khẳng định là do bản thân viết ra, vậy hẳn trong lòng ngươi cũng có không ít ý tưởng, không ngại nói ra chứ? Phiền tiến sĩ nghe hai người chúng ta lần lượt trình bày, cho chúng ta cơ hội chứng minh bản thân."

Tiến sĩ Vu vẫn rất có hứng thú với bài luận này, nghe nói còn có thể hoàn thiện, đương nhiên ông muốn xem xem học sinh của mình còn có thể phát triển tới mức nào.

Vì vậy ông gật đầu: "Đây cũng có thể coi như một cách để chứng minh, Thái Tân Hàn, ngươi có đồng ý không?"

Nghe Văn Minh Ngọc nói chuyện, sắc mặt Thái Tân Hàn càng lúc càng kém, hắn nghiến chặt răng, hận không thể giết luôn Văn Minh Ngọc, khiến cậu không thể nói thêm một chữ nào nữa. Nhưng trước mắt bao người, hắn chẳng thể tỏ thái độ, chỉ có thể nghẹn lại, cãi bằng được bài luận kia là do mình viết, không thể có chút chột dạ nào được.

Hắn hận Văn Minh Ngọc đã đẩy hắn vào hoàn cảnh như vậy. Chẳng qua chỉ là một bài luận mà thôi, Văn Minh Ngọc nghĩ bản thân là ai chứ, được hắn chọn được hắn dùng chính là vinh hạnh của Văn Minh Ngọc, sau khi nhận tiền không phải mọi chuyện đều xong sao, sao lại phiền toái lắm thế. Chắc chắn hắn sẽ không tha cho Văn Minh Ngọc.

Nhưng lúc này mà cự tuyệt thì có vẻ hắn lại không có tự tin, sẽ khiến kẻ khác hoài nghi, vì thế Thái Tân Hàn gật đầu, còn nói: "Có thể, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự, cực kỳ quan trọng, tiến sĩ Vu có thể mời thêm một vị tiến sĩ khác đến không?"

Tiến sĩ Vu hơi nhướn mày, ý là sợ ông bất công sao?

Tuy có hơi không vui, nhưng tiến sĩ Vu cũng không cự tuyệt, ông gật đầu.

Thái Tân Hàn lập tức cho người đi mời tiến sĩ Phạm. Tiến sĩ Phạm từng được cha hắn giúp đỡ, còn đang có ý đồ móc nối quan hệ, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn. Thái Tân Hàn rất chắc chắn, nếu Văn Minh Ngọc đã không biết lượng sức mà dám chống lại hắn, vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội này để Văn Minh Ngọc cút khỏi Quốc Tử Giám!

Đợi một lúc, thế mà người tới không phải tiến sĩ Phạm, mà lại là Tế Tửu, quan chủ quản của Quốc Tử Giám.

Tế Tửu tới là vì thị đồng của Văn Minh Ngọc đến tìm ông, vừa nghe thấy tình huống này, ông đã vội vàng chạy tới. Người khác có thể không biết, nhưng Thánh thượng đã tự mình dặn dò ông, sao có thể để Văn Minh Ngọc xảy ra chuyện ở chỗ ông được.

Thái Tân Hàn cúi đầu che giấu biểu cảm vặn vẹo không thể kiềm chế của mình. Tế Tửu cũng tới rồi, thân phận của ông đương nhiên thừa đủ để xử lý việc này, Thái Tân Hàn chẳng thể tìm cớ gọi người quen tới hỗ trợ nữa.

Tiến sĩ Vu cũng không ngờ Tế Tửu sẽ đến, cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó lại nói, "Nếu Tế Tửu đã tới, Thái Tân Hàn, ngươi hẳn là không ý kiến gì nữa chứ?"

Thái Tân Hàn cắn răng gật đầu.

Tế Tửu đã hiểu đại khái tình huống, nghiêm túc hỏi: "Các ngươi ai nói trước?"

Văn Minh Ngọc còn chưa kịp mở miệng đã thấy bên ngoài vang lên một tiếng thông báo – "Thánh thượng giá lâm!"

Cậu lập tức sửng sốt.

......

Không phải vô cớ mà Mục Trạm đột ngột đến Quốc Tử Giám.

Nửa canh giờ trước.

Mục Trạm phải xử lý rất nhiều chính sự, sau một lúc bận rộn, hắn hơi đau đầu, không xem thêm được gì nữa. Bực bội giơ tay nhéo nhéo chân mày, nhưng hắn cũng không thể không chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng không ngờ hắn cứ vậy mà ngủ quên, lại còn mơ một giấc mơ thực kỳ quái.

Hắn mơ thấy Văn Minh Ngọc.

Bóng dáng đơn bạc, cách hắn hơi xa, còn quay lưng về phía hắn.

Bóng hình nho nhỏ ấy đang ngồi xổm trên mặt đất, thoạt nhìn rất là đáng thương.

Mục Trạm nhíu mày, hắn duỗi tay muốn ôm người vào ngực, nhưng không hiểu sao hai chân hắn không nhúc nhích nổi, giống như bị đóng đinh tại chỗ vậy.

Cảm giác phẫn nộ không cách nào hình dung tràn đầy trong ngực, xông thẳng lên đỉnh đầu rồi nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn, nhưng vì không thể làm gì nên lại càng khó chịu.

Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng không thể chạm tới kia, muốn mở miệng nói chuyện, rồi lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Giãy dụa một lúc, Mục Trạm nhận ra những hình ảnh này chỉ là giả, hắn đang bị bóng đè.

Hắn muốn tỉnh lại, nhưng vẫn bị vây hãm trong giấc mộng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng kia dần biến mất trong bóng tối, rời khỏi tầm mắt hắn.

Trước mắt hắn chỉ còn bóng tối lạnh băng.

Hắn đột nhiên mở to mắt, tỉnh lại.

Đáy mắt thâm thuý tựa như mặt biển đêm khuya, bình tĩnh lạnh băng nhưng phía dưới lại là sóng ngầm mãnh liệt, là lốc xoáy giữa dòng nước xiết, vô cùng nguy hiểm.

Mục Trạm vô thức tìm kiếm thân ảnh Văn Minh Ngọc, nhưng xung quanh chẳng có một bóng người. Hắn dần dần thanh tỉnh, nhớ ra giờ Văn Minh Ngọc đang ở đâu, lập tức không chút do dự lạnh giọng hạ chỉ, "Đi Quốc Tử Giám."

Triệu Đức Toàn không rõ nguyên nhân, nhưng lập tức y lệnh mà làm.

Các cung nhân được đào tạo bài bản đi thành hàng, mênh mông cuồn cuộn bãi giá Quốc Tử Giám.

Tuy lần gần nhất Mục Trạm tới đây là lúc hắn đăng cơ, nhưng hắn rất rõ ràng Văn Minh Ngọc đang học ở đâu, chẳng cần người khác dẫn đường, hắn bước thẳng tới đó.

Chỉ là một giấc mơ, dựa theo tính cách của hắn hẳn sẽ chẳng cần để tâm làm gì. Nhưng đột nhiên Mục Trạm rất muốn thấy Văn Minh Ngọc, dường như chỉ khi thấy cậu thì tâm tình phiền muộn táo bạo của hắn mới có thể ổn định.

Đến gần lớp học, hắn đã ngửi thấy mùi hương trái cây nhàn nhạt, hương vị tin tức tố quen thuộc làm hắn bình tĩnh hơn chút, bước chân lại càng nhanh hơn, cung nhân phía sau gần như phải chạy theo mới có thể đuổi kịp hắn.

Cuối cùng hắn đã bước tới cửa lớp học.

Vừa nghe thanh âm Thánh thượng giá lâm kia, tất cả mọi người đều chấn kinh rồi lập tức quỳ xuống hành lễ.

Bọn họ đều hoảng loạn nên chỉ cúi đầu thật thấp, nhìn khoảng đất nhỏ trước mắt mình, thậm chí còn không chú ý tới Văn Minh Ngọc vẫn đang đứng chứ không hề động.

Văn Minh Ngọc ngây người, cậu hoàn toàn không ngờ Mục Trạm sẽ đột nhiên xuất hiện.

Con người chính là như vậy đó. Khi chỉ có một mình thì dù có xảy ra chuyện thế nào cũng sẽ cắn răng tự mình giải quyết, tuyệt đối không để lộ ra nửa phần yếu đuối, dù tức giận khổ sở bao nhiêu cũng vẫn quật cường chống đỡ tới giây phút cuối cùng. Nhưng nếu người mình vẫn luôn tín nhiệm ỷ lại đột nhiên xuất hiện, vậy thì cảm xúc căng chặt kia sẽ sụp đổ ngay tức khắc, thậm chí còn hơi muốn khóc.

Lúc Văn Minh Ngọc thấy Mục Trạm, cậu lập tức cảm thấy lòng mình chua xót, hốc mắt đỏ lên, muốn được hắn ôm vào lòng an ủi.

Mục Trạm nhìn cậu, cảm thấy cảm xúc của cậu có gì đó không ổn, hắn lập tức bước nhanh lại xoa xoa đầu cậu, còn nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

Vừa được hắn ôm, Văn Minh Ngọc cảm thấy bản thân như được ngâm mình trong nước ấm, cảm xúc cũng như được xoa dịu, không khó chịu như vậy nữa.

Họ chỉ ôm nhau ngắn ngủi có mấy giây, bởi còn nhớ rõ đây không phải là lúc thích hợp, sẽ khiến người khác thấy kỳ lạ.

Mục Trạm thì chẳng quan tâm, hắn thậm chí còn có loại xúc động muốn kéo toàn bộ những kẻ khiến Văn Minh Ngọc không vui ra ngoài giết hết cho xong việc. Nhưng làm vậy chẳng thể giải quyết được việc này, còn khiến Văn Minh Ngọc mang tiếng xấu. Đó không phải là thứ hắn muốn mang đến cho Văn Minh Ngọc.

Vì thế Mục Trạm liền áp sát lên gáy Văn Minh Ngọc, gần như đang hôn nhẹ cậu, hắn ngửi chút hương trái cây để bản thân bình tĩnh lại.

Mục Trạm dùng ánh mắt trấn an, lại vuốt vuốt tóc cậu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người cũng không ai nói câu gì nhưng lại rất ăn ý, không tiếng động truyền đạt hết thảy.

Bởi vì Thánh thượng tới mà không hề báo trước, khiến tất cả mọi người khiếp sợ, tất nhiên phải mất mấy giây mới có thể hoàn hồn, đầu óc họ trống rỗng, bên tai ong ong, không hề chú ý tới tiếng vải dệt cọ xát trong thời gian ngắn ngủi, lại càng không thể tưởng tượng Thánh thượng ôm một người trấn an.

Mục Trạm bước đến trước mặt Tế Tửu, lạnh giọng nói: "Bình thân."

Tất cả mọi người giờ mới lục tục đứng dậy, để tránh có vẻ đột ngột, Văn Minh Ngọc cũng làm ra vẻ như mình vừa đứng lên.

Nếu những người khác bởi vì lần đầu diện thánh mà rũ mi liễm mục, không dám nhìn trộm long nhan, nội tâm hoảng loạn vô thố, thì Thái Tân Hàn chính là hoàn toàn sợ hãi, hắn đã nghe nói tới thanh danh của bạo quân, nếu việc hôm nay bại lộ thì hắn biết làm sao bây giờ?!

Ngày xuân lạnh giá vậy mà trán hắn không ngừng đổ mồ hôi, nhỏ giọt xuống, quần áo sau lưng cũng ướt đẫm.

Mục Trạm nghe Tế Tửu báo cáo tình hình đại khái, ánh mắt lạnh băng như dao nhọn đâm vào người Thái Tân Hàn. Uy áp vô cùng đáng sợ giống như đã hoá thành thực thể đè chặt lên ngực hắn, khiến hắn run bần bật, gần như không thở nổi, muốn quỳ rạp trên đất.

"Vậy thì bắt đầu tự chứng minh đi, cô sẽ ở đây nhìn xem."

Mục Trạm chậm rãi nói, giọng điệu uy nghiêm mà lạnh băng.

Theo lý mà nói thì giọng nói này hẳn là hơi quen thuộc đối với đám Vệ Thần, nhưng hôm Lễ Thượng Nguyên ấy, Mục Trạm nói rất ít, giọng điệu cũng dịu dàng hơn hiện tại rất nhiều, như thể hai người khác nhau vậy. Hơn nữa Thánh thượng đột nhiên giá lâm cũng đã đủ chấn động rồi, họ không rảnh để ý những chi tiết này nữa.

Văn Minh Ngọc bước lên một bước, nói lại chi tiết từng câu từ trong bài luận mình đã viết ra, tư thái thong dong, bình chân như vại, tư thái vững vàng này đến tiến sĩ Vu cũng có chút bội phục, hơn nữa cậu đã giải thích hết những phần tinh tuý trong bài luận, những phương án cải cách cũng rất rõ ràng, không thể có chuyện vừa nghe một lần trên lớp đã có thể giải thích rõ tới mức này được.

Chỉ cần kẻ nào có đầu óc đều có thể xác nhận bài luận này là do cậu viết ra.

Sau đó thì tới lượt Thái Tân Hàn.

Nếu Mục Trạm không có ở đây, hắn còn có thể cố tình giãy dụa một hồi, nhưng giờ hắn đã bị sát thần Mục Trạm này doạ, chưa kể ánh mắt giết người kia cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Thái Tân Hàn giờ nói chuyện cũng không thuận, Mục Trạm nhìn hắn chằm chằm, hỏi liên tiếp mấy vấn đề liên quan tới bài luận kia. Hắn lắp bắp, hoàn toàn không trả lời được.

Giờ ai bị oan uổng, ai lấy trộm bài luận của ai, đã rõ ràng cả rồi.

Nhưng Mục Trạm chưa dừng lại, vẫn cứ lạnh giọng chất vấn, cuối cùng vẻ mặt Thái Tân Hàn tái nhợt, hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, sợ hãi như sắp hỏng cả người, "......Đúng! Là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên đã ăn trộm bài luận!"

Các học sinh đều cúi đầu, trong lòng hoảng sợ.

Sự việc kế tiếp lại càng nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.

Mục Trạm nghiêm khắc nói: "Kẻ vô phẩm vô đức, khinh nhờ thánh hiền như vậy không có tư cách ở lại học trong Quốc Tử Giám, cũng không được phép tham gia khoa cử, triều đình không cần những kẻ như vậy."

"Đồng thời, Thái Sử không biết dạy con, giáng xuống làm tri huyện ở Thạch Điện, phạt năm năm bổng lộc."

Chỉ ngắn gọn hai câu mà đã định đoạt tất cả tương lai của Thái Tân Hàn, cả đời này hắn không thể làm quan, gia thế mà trước nay hắn vẫn tự hào cũng bị tước mất, toàn bộ nhân mạch tích luỹ được cũng mất sạch.

Sắc mặt Thái Tân Hàn xám trắng, cả cơ thể run bần bật vì tuyệt vọng và nan kham.

Hắn không thể hiểu nổi vì sao mình lại xui xẻo như vậy, trùng hợp đúng lúc Thánh thượng tới nơi này. Nếu không phải vì thế thì hắn sẽ lo lót chu toàn việc này. Đến giờ mà hắn vẫn còn chưa hiểu bản thân đã động vào người không nên động, ngay khi hắn trộm bài luận kia thì đây đã là kết cục định sẵn cho hắn rồi.

Tế Tửu cúi đầu tiếp chỉ. Hình phạt này tuy có hơi nặng nhưng cũng xem như giết gà doạ khỉ, về sau trong Quốc Tử Giám sẽ không có kẻ nào dám làm như vậy nữa. Tất cả mọi người sẽ biết Thánh thượng vô cùng chán ghét hành vi này, một khi phạm phải, vậy chính là đã tự tay chôn vùi tiền đồ của mình.

Đám Diệp Húc cũng vui thay cho Văn Minh Ngọc, chờ Thánh thượng vừa rời khỏi, họ lập tức hoan hô ôm lấy cậu, cũng tính rủ nhau ra ngoài chúc mừng một phen.

Nhưng vừa xong việc, khi Thánh thượng chuẩn bị rời đi lại nói: "Văn Minh Ngọc, ra đây cùng cô."

Sau đó mang người đi thẳng, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Đám Diệp Húc nghẹn tới tận hôm sau, chờ khi Văn Minh Ngọc vào lớp mới bao vây cậu, truy hỏi cậu hôm qua Thánh thượng gọi cậu đi làm gì.

Văn Minh Ngọc nhất thời nghẹn lại, cả người cứng đờ. Hôm qua cậu ngồi xe ngựa hồi cung cùng Mục Trạm, họ ôm nhau hôn nhau, còn nói rất nhiều những lời tâm tình bí mật, cuối cùng thậm chí còn buông màn giường......nhưng mấy chuyện này sao có thể kể ra được!

"Thánh thượng, ờm, bảo ta không cần suy nghĩ chuyện đó, dặn dò ta phải nghiêm túc học tập, cần cù siêng năng, giữ phẩm đức thuần hậu......."

Tai Văn Minh Ngọc đỏ bừng, sắp sửa không bịa chuyện nổi nữa rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sung