Hoa trong gương, trăng trong nước - Ngoại truyện


LƯU Ý: BẠN NÀO REUP, VUI LÒNG CHỈ REUP ĐẾN CHƯƠNG III.I, SAU ĐÓ DẪN LINK VỀ WATTPAD CỦA MÌNH, MÌNH CẢM ƠN!

Cũng như các bạn, mình cũng muốn có tương tác mà.

Năm ấy, nàng học được một điều, thiên hạ là thiên hạ, trăm ngàn bể dâu cũng không thể làm mất đi thiên hạ, nhưng triều đình thì có thể. Vua rồi sẽ đổi họ, triều đình rồi sẽ thay da, chỉ có lê dân vẫn cứ sống kiếp tằm mọn như vậy.

Nàng cũng tằm mọn.

Tằm mọn như thế, nhưng nàng thà cả đời nhả tơ, còn hơn lại nâng váy vào cửa đế vương.

Vậy nên, ngày nàng gặp Đức Trang vương, đột nhiên, giống như cả quãng phù hoa cứ vậy mà trỗi dậy, sầu đến nao lòng.

Ngày nàng mặc giá y về thành vương phi của vương phủ, hình như mưa giăng khắp lối, lòng nàng không có gì, chỉ có những sợi tơ giăng thâu màn đêm, thâu cả đời người.

...

Rượu giao bôi uống cùng nhau. Ngài nâng hỉ khăn của nàng, hỏi rất khẽ "Bổn vương lấy nàng về, nàng có chịu không?"

Nàng đã nghĩ, nếu như không chịu, cũng đâu còn cách nào khác. Nàng cúi đầu, chớp mi, nhưng vẫn gật đầu khe khẽ. Đêm ấy, nàng nghe thấy tiếng ngài cười. Tiếng cười giống như hơi thở của đêm mùa thu. Cái khoảnh khắc nửa buồn nửa hạnh phúc. Nàng không biết diễn tả ngài như thế nào, nhưng nàng thấy nụ cười đó của ngài, rất giống mùa thu.

Ái ân cùng nhau qua đi một năm trời, đột nhiên ngày nọ, nàng thấy ngài nhận được một bức thư. Ngài nhìn bức thư ấy rất lâu. Cũng không mở ra đọc, nàng chỉ đứng từ xa, lòng tự nhiên dự cảm không lành. Lá thư đó của ai?

Lúc nàng rót trà cho ngài, ngài đọc binh thư. Lúc nàng vốn dợm bước rời đi, ngài gọi nàng lại, sau đó đem cho nàng chiếc ghế ngồi cạnh ngài. Thâm tâm của nàng khi ấy, hình như hơi run rẩy.

"Nàng biết vì sao ta chọn nàng không?"

Nàng lắc đầu. Nàng chưa từng hỏi, cũng không muốn hỏi. Linh cảm của nàng cho nàng thấy khi biết đáp án rồi, nàng sẽ đau lòng. Hóa ra, linh cảm cũng có thể đúng đến vậy.

"Vì nàng họ Lưu."

Ngài lấy bức thư từ trong ngăn bàn, nét chữ thanh lãnh, lịch duyệt rồi đưa cho nàng đọc. Nàng và ngài thành phu thê được một năm. Tuy ái ân cuộc đời không phải là lạt lẽo, nhưng không mặn nồng, cũng không cuồng nhiệt. Những nụ hôn như đơm, những cái siết tay nửa chừng tiếc nuối, đều cứ như thế mà trải qua một năm trời. Một năm qua, ngài không chia sẻ điều gì với nàng, nàng lại càng tịch lặng. Bây giờ, lần đầu tiên ngài mở lòng, lại để nàng đi sâu vào một thế giới mà nàng không thể hiểu.

Lá thư rất ngắn.

Những ký tự lọt vào mắt nàng, mang theo cả hồi ức, mang theo cả nhân duyên. Người trong thư cảm tạ ngài, người trong thư nói rằng đang hạnh phúc, người trong thư chúc ngài hạnh phúc.

Vậy tại sao, trông ngài như bị rút cạn sự sống đến nơi?

Lưu Điệp Yên chắp bút.

Nàng rùng mình trước nét chữ lịch duyệt này, nàng càng rùng mình trước nụ cười co quắp của ngài khi nhìn thấy cái tên.

Cố vương phi của ngài là Dương Điệp Yên. Vậy Lưu Điệp Yên lẽ nào là...

"Nàng là người thông minh." Ngài cười, vô vàn tiếc nuối "Có muốn nghe một câu chuyện thâm cung bí sử không? Một câu chuyện rất gần. Rất rất gần!"

Nàng gật đầu, ngài bảo nàng đi lấy rượu, đêm nay, ngài sẽ kể cho nàng nghe.

Rượu vào, lời ra, nàng dần dần biết được câu chuyện nghe chừng như xưa cũ.

Ngày xửa ngày xưa, có một vị vương gia nắm được báu vật của thiên hạ trong tay. Báu vật như nước, lại giống như có lửa, xinh đẹp, khí chất, cao quý. Nhưng vị vương gia đó chưa từng trân trọng. Báu vật tìm được người trân trọngm nàng ấy lên kế hoạch chạy trốn cùng kẻ đó. Trớ trêu thay, kẻ kia, lại là người mà vương gia coi như tri kỷ.

"Ta nghĩ ta biết Điệp Yên đã làm thế nào."

...

Ngày đó, cái tin Lưu Đạm Tiên bị đem ném xác xuống sông, đã chấn động ngài cỡ nào? Ngài còn không điên cuồng đi vớt xác tri kỉ, nhưng lại không hề tìm thấy. Có lục tung dòng sông cũng không thể, lúc trỏ về vương phủ, Điệp Yên đã không còn ở đấy.

Nàng ấy biết Đạm Tiên đã chết còn trước cả ngài.

Đáng ra khi ấy ngài phải nhận ra câu chuyện phía sau. Đáng ra khi Dương Điệp Tân xuất hiện nói rằng họ Dương không bao giờ để người nhà chịu thiệt, ngài phải hiểu, từ đầu đến cuối đều là bước tính của Điệp Yên. Nhưng ngài quá mù quáng, lại càng quá yêu thương. Thậm chí, lúc Điệp Yên nói rằng "Thiếp không bao giờ làm chuyện gì thừa thãi!" Ngài vẫn không nhận ra.

"Khi ấy, ta đã hy vọng rằng, nanfg ấy có thể quay lại, một lần nữa, yêu ta. Nhưng chẳng phải. Nàng ấy mặc đồ tang để khiến dân gian tò mò. Nàng biết dân gian tò mò sẽ thế nào không?"

Vừa hay, các thế lực đều đang đấu đá nhau, cái tin vương phi của ngài đi khóc tang cho một cầm sư giống như nhược điểm chí mang. Ngài lại liều mình trên con đường chính trị, mà Điệp yên, nàng nhận ra điều đấy, vậy nên, những tin đồn lẳng lặng tan đi như gió.

Ngài lại tiếp tục tin, bát nước hắt đi, không ít thì nhiều, vẫn có thể gạn lại. Nhưng, ngài không có cơ hội gạn lại bát nước đó. Điệp Yên khước từ trao ngài cơ hôi, cơ hội đó, đã tan vỡ vào ngày nàng ấy hiểu ngài không thể bảo vệ được thị thiếp của nàng, càng không thể cho nàng một đời bình an.

"Tin đồn không còn lan nữa, nhưng nó đã bén rễ trong lòng dân chúng về một giai thoại vương phi để tang cầm ca. Nực cười hơn, vương phi gọi cầm ca là tướng công." Ngài gằn giọng, tiếng cười khùng khục đâm vào màn đêm đầy đau dớn.

Trăng rớt lên người ngài như dát bạc. nàng nhìn phu quân, thấy ngài như tắm trong sầu khổ. Câu chuyện của ngài không chấm dứt, nàng cũng không can ngăn, chỉ tiếp thêm rượu cho ngài. Thật từ tốn.

"Điệp Yên rất thông minh! Nàng ấy không giống nàng, một kiểu thong minh bạo ngược. nàng ấy đủ tàn nhẫn để đạp lên tất cả, miễn sao có thể tìm được người coi trọng nàng ấy. Ta rất hận bản thân vì đã không thể yêu thương nàng ấy hơn... Nhưng, nàng ấy đã tuột khỏi tay ta như vậy đấy!"

Cái bén rễ rồi, muốn khơi lại vô cùng dễ dàng. Điệp Yên tổ chức đám giỗ cho Đạm Tiên, một lần nữa, tin đồn lại bùng nổ trong dân chúng. Kinh thành không ai không biết, chẳng mấy chốc mà đến tai thiên tử.

"Vốn, tội của Điệp Yên không cần phải chết!"

Ngài cười. Nàng ấy là trưởng nữ của Binh bộ Thượng thư, là chính phi của ngài, nếu khéo léo, nàng ấy hẳn nhiên không thể rơi vào con đường ban tử. Kẻ xin ban cho nàng ấy cái chết, nực cười thay, là phụ thân của chính nàng.

Họ Dương không để người nhà chịu thiệt, cuối cùng, ngài cũng được mở rộng tầm mắt rồi.

Biểu ca giúp người tình trốn thoát, nàng tự gây ra tai tiếng cho mình, phụ thân ban cho nàng cái cớ để nanfg thoát ly hoanfg tộc.

Rồi đạo thánh chỉ ban chết ném xuống dưới chân ngài.

Nữ nhi tình trường, là thứ gì khiến cho tâm can của đấng nam tử vùi lấp sa trường cũng có thể bị vặn vẹo? Tại sao, ngài lại có thể yêu một người đến thế? Nực cười hơn, ngài không biết mình yêu nàng ấy nhiều đến thế.

"Nàng biết tại sao ta chọn nàng không?"

Ngài nhìn thẳng vào nàng, tim nàng như bị thòng xuống. Cảm giác này, miễn cưỡng gọi là đau đi. Nàng yếu ớt cười rồi lắc đầu đáp "Thiếp không biết."

"Ta cần một người để xoá vết nhơ. nàng phù hợp. Phù hợp chưa đủ, quan trọng, nàng họ Lưu. Điệp Yên đã chối bỏ tất cả những thứ thuộc về nàng ấy mà đổi sang họ Lưu, ta chi có thể đi nhặt nhạnh những thứ đó về. Nàng họ Lưu, nàng như nước, nhưng là nước thật sự. Nước, Sẽ không làm ta đau lòng."

Nàng nhìn ngài, gật đầu.

"Được, thiếp sẽ không làm chàng đau lòng!"

Tiếng thờ ơ buông, nàng lặng lẽ đem phần yêu thương mới nhú kia chôn giấu. Nhưng có vẻ không kịp. Nàng đã yêu ngài rồi, một năm nay, nàng đã yêu ngài rồi. Nhưng nàng sẽ giấu. Ngài không cần phải bận lòng nữa, nàng hứa với ngài, cũng hứa với chính mình.

Vậy còn Đạm Tiên thì sao? Người đã nẫng đi báu vật trân quý của chàng, là tri kỷ của chàng, chàng có hận không?

Nàng thay chàng hận họ.

Bởi vì nàng không hiểu, chàng đã tước đi của họ thứ gì, nên nàng hận họ thay chàng. Cho đến ngày, nàng cùng chàng dạo bước Giang Nam.

...

Điệp Yên không bất ngờ khi thấy Kiến Lân, nàng chỉ đứng đấy, mi rũ xuống, lần khân một hồi. Ngài đứng cách nàng ba thước, cười gượng gạo "Nàng sống vẫn tốt?"

Nàng gật đầu, sau đó, ánh mắt xa xăm chợt nhìn thẳng đến người ép sau lưng ngài. Mi mục như hoạ, rất đẹp!

Nàng cười, gật đầu chào, rồi mời họ vào nhà.

.

Lưu Nhã Anh quan sát Điệp Yên bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng. Nàng nhận thấy, Điệp Yên không lảng tránh. Ánh nhìn đó cũng trong suốt vô tội. Nhã Anh nhíu mày ưu tư, lo lắng nhìn sang sắc mặt chồng mình. Ngài vẫn điềm nhiên.

Mưa bụi Giang Nam thấm ướt hữu tình. Trong màn mưa ấy, mùi trà cúc thoang thoảng, xa xăm. Giống mùa thu quá, cũng giống đêm của ngài và nàng quá!

Nàng ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Đức Trang vương và Điệp Yên nói chuyện đôi câu, rồi sau đó đưa mắt ra ngoài, chợt thấy cánh cửa gỗ kia được đẩy ra. Thân lam y thanh nhã bước vào, cẩn thận cụp dù. Ánh mắt người đấy lướt qua ba người thờ ơ, rồi dừng lại đầy sủng nịnh trên gương mặt của Điệp Yên.

Nàng nhìn Điệp Yên đứng lên đón phu quân. Nàng nhìn Điệp Yên nâng tay áo lau nước mưa trên gương mặt cương nghị nhưng dịu dàng. Nàng nhìn Điệp Yên được người đó đỡ lấy gáy, cẩn trọng hôn lên trán, lên vết sẹo mờ.

"Nhà ta có khách à?"

"Vâng, thiếp mời trà rồi, chàng vào tiếp chuyện." Điệp Yên đáp như thế, rồi đan tay mình vào tay phu quân.

Lưu Nhã Anh nhìn họ, mơ hồ nhận ra, nàng không hiểu mối quan hệ này một chút nào hết.

.

Đạm Tiên cúi đầu, nhìn xuống Kiến Lân bằng ánh mắt vẫn y như bảy năm trước. Kiêu ngạo vô cùng, cũng thản nhiên vô cùng.

"Ngài lặn lội đường xá xa xôi tới vậy chỉ để tới tệ xá của chúng tôi sao?" Đạm Tiên bình tĩnh hỏi, rót thêm một tuần trà, trà hơi nguội, chàng đứng lên tự mình đi pha nước.

"Để thiếp châm trà cho, chàng ngồi đi!" Điệp Yên ngăn lại, sau đó nhìn trên mép cổ áo chồng mình. Vết son? Nàng nhướn mày nhìn, Đạm Tiên bắt được cái nhìn đấy, cười khổ, đặt tay lên đầu nàng vuốt khẽ.

"Không có ai hôn ta đâu!"

"Vết son đó ở chỗ đấy, thiếp muồn lạc quan cũng khó..." nàng rụt rè nói, mắt tối lại u sầu.

"Trừ nàng ra, Lưu Đạm Tiên ta không chịu nổi người khác!" chàng bật cười, sau đó cầm lấy siêu nước mà vào bếp.

"Nơi này không có người nào khác sao?" Đức Trang vương chau mày.

"Không muốn có ai chen chân. Làm phu thê đơn thuần chốn dân gian thôi." Điệp Yên đáp lời.

"Nàng sống vẫn tốt!"

"Có một tiệm hoa nho nhỏ ở phía đông, Tiên là cầm sư danh tiếng, cuộc sống gọi là no đủ." Nàng điềm đạm đáp, vẫn chú ý đến ánh nhìn của người bên cạnh vương gia "Vương gia, ngài chưa nói cho tôi biết, bên cạnh ngài là ai."

Nhã Anh nãy giờ im thít lắng nghe, giây phút này nghe vậy, trong lòng không khỏi hồi hộp. Nhưng đợi mãi, không thấy ngài đáp, nàng cười gượng, nói thay.

"Tiểu nữ Lưu Nhã Anh, là hầu nữ mới của vương gia."

Nàng nói xong, người bên cạnh quay sang nhìn nàng nghi hoặc, Điệp Yên chỉ mỉm cười đầy ý tứ. Vừa lúc, Đạm Tiên mang theo ấm nước bước vào.

"Nhã Anh cô nương, nếu cô không ngại, tôi muốn khoe mấy nhành hoa của tôi." Điệp Yên rũ váy đứng lên, thân thiết kéo tay Nhã Anh rời khỏi.

Biết ý, Nhã Anh gật đầu, nương theo lực kéo ấy đứng dậy.

.

"Sao ngươi sống được?" Đức Trang vương hớp trà, không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Người của Yên đón được xác tôi. Bị thương không nhẹ, nhưng được cứu rất tận tình."

"Kế hoạch đó ngươi biết không?"

"Một nửa, tôi không biết tôi sẽ bị đâm đến trọng thương. Yên quả thật vô cùng táo bạo." Đạm Tiên cười nhạt, vẫn nhớ khoảnh khắc thoi thóp trong dòng nước siết.

Thứ duy nhất cứu chàng lúc đó, chỉ có đúng một điều "muốn làm nàng cười, ngươi phải sống!"

...

"Tôi và vương gia xa lìa, chỉ đơn thuần do tôi không yêu ngài ấy!" Điệp Yên nâng niu cây cảnh, cẩn thận vuốt ve mầm chồi "Nhưng vì cô đã yêu ngài ấy rồi, nên sẽ không có chuyện hai người cô đơn đâu."

"Tôi chỉ là hầu nữ." Nhã Anh đáp lời.

"Ái nữ Lưu thị nổi tiếng đất kinh kỳ không thể chỉ là hầu nữ được." Điệp Yên quay sang cười bình tĩnh "Xưa nay, tôi không làm chuyện gì thừa thãi, đưa cô ra ngoài này cũng vậy. Do muốn nói vài câu."

Nhã Anh không đáp lời.

"Ngài sẽ yêu cô. Yêu đến chết đi sống lại. Vì thế, hãy cố gắng thể hiện cô cũng yêu ngài. Cô giống như nước, ngài ấy lại là một củ sâm. Cô cho ngài ấy đủ tình yêu, ngài ấy sẽ yêu cô đến điên dại."

Nhã Anh nghiêng người, rất muốn hỏi Điệp Yên, nếu biết trước điều đó, sao cô không để ngài yêu cô đến như thế, để cho cô cũng yêu và được yêu? Nhưng nhìn cách mà Đạm Tiên bước ra, lo lắng đem thêm áo choàng khoác cho nàng ấy, Nhã Anh cười hiền lành.

Họ hợp nhau.

Vậy nàng và vương gia, có hợp không nhỉ?

Nàng đưa mắt tìm, đã thấy ngài bước ra, cầm lấy tay nàng, chào tạm biệt Đạm Tiên và Điệp Yên.

Lời bái biệt và chúc tụng vừa dứt, chợt, nhớ ra điều gì, ngài nói "Lưu Nhã Anh là chính thế của ta. Cũng là thê tử duy nhất!"

.

Tiễn họ rời khỏi ngõ, Điệp Yên dựa mình vào vai Đạm Tiên, cười khe khẽ.

"Hình như chúng ta đều đã hạnh phúc rồi, đúng không?"

"Ừ, nhưng chúng ta sẽ hạnh phúc hơn họ." chàng hôn lên mắt nàng, nụ hôn còn kèm theo cái cong môi mãn nguyện. Bọn họ còn cả đời bên nhau.

...

"Vương gia..." Nhã Anh kéo tay áo ngài, nhíu mày khó hiểu "Cần phải khai chi tán diệp, không thể chỉ có mình thiếp làm thê!"

"Rõ ràng nàng có yêu ta, vậy tại sao không học cách hưởng tình yêu trọn vẹn của ta cho nàng nhỉ?" và tiếng cười sảng khoái giữa làn mưa bụi.

Giang Nam áo bay

Mĩ nữ như mây

Quân tử rẽ lối

Pháo hỉ rơi đầy.

Sử sách chép lại, Đức Trang Vương gia có một chính thê Lưu thị, và ba người con trai. Hạnh phúc viên mãn.

Dân gian truyền miệng, ca nhi bậc nhất kinh đô Lưu Đạm Tiêm đem hồng trần giăng lối, đến lúc buông tay, rời khỏi dương thế, không một nhành nhang, không một nấm mồ, xác chôi sông, xuôi dòng mà thác.

Không nơi nào ghi lại họ có thể hạnh phúc đến thế.

--- TOÀN VĂN HOÀN ---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top