Hoa trong gương, trăng trong nước - iii.i
Edited: 14/03/2018
Phần hạ (i)
Nàng không biết lý do gì, tim nàng lại đập thình thịch khi ngón tay thô ráp của Đạm Tiên miết trên má mình. Còn ngại ngùng hơn cả nụ hôn khô lạnh giữa nàng và Đức Trang vương trong đêm động phòng thành thân. Cuối cùng, để che lấp sự xấu hổ này, nàng lắp bắp.
"Tay cô thô thật đấy, đè cung đàn nhiều nên ráp như vậy phải không? Ta mang thuốc mỡ cho cô bôi nhé!"
Lúc ngẩng lên, lại thấy sóng mắt trầm lặng vô cùng, nụ cười hờ hững đấy khiến sự bối rối vừa rồi như chưa từng xuất hiện. Lòng nàng lại lạnh ngắt, ánh mắt miên man một hồi, sau đó mới kéo tay áo của Đạm Tiên.
"Hôm qua, vì sao cô bảo chàng sang chỗ của ta?"
Một tiếng cười khảy, một ánh nhìn lạt lẽo, Đạm Tiên nhìn xuống ánh mắt trong veo của vương phi, sau đó dùng tay búng lên trán của nàng.
"Không phải vương phi muốn đem tôi về, để trở thành người ở phe vương phi sao?"
Điệp Yên quay gót nhíu mày, đỡ trán, nàng đi trước, Đạm Tiên cũng biết ý dời bước theo sau, chậm chạp trở về biệt viện của mình, vừa đi vừa nói chuyện. Câu đầu tiên nàng nói trên quãng đường ngắn ngủi đấy là "Ta chưa từng yêu vương gia."
Câu thứ hai "Ta đem cô về, để bọn thị thiếp kia đừng đến chỗ ta làm loạn nữa."
Nàng nâng phần búi tóc phía sau, rồi kéo cổ áo xuống, lộ ra một vết sẹo rất nhỏ, rất mờ. Đạm Tiên hơi kinh ngạc, nhưng nhìn vết sẹo, nàng có thể đoán thương thế này đã từ rất lâu.
"Vương gia hay đi đánh trận, những ngày đầu về đây, mấy vết thương này đều từ lũ thị thiếp đó gây ra." Nàng ngồi xuống bàn trà, trong ấm không có trà, cũng không có nước. Biệt viện là biệt viện, tịch mịch vô cùng, chỉ có mấy nhành hoa nàng vẫn vun trồng, sắp sang đông, chỉ còn cành khô lá úa. "Ta không thích tranh giành, trong triều, phụ thân vẫn chật vật với các bên vây cánh, ta không muốn vì chuyện nữ nhi tình trường mà làm khó phụ thân lẫn trượng phu."
Mắt nàng tối lại, giọng càng đằm xuống, mênh mông.
"Khi đó, ta vẫn hy vọng phu quân có thể bảo vệ ta."
Chỉ tiếc, sau đó, nàng nhận ra, nàng đã lầm.
Một khoảng lặng tịnh lại. Nàng kể lại sau cái chớp mắt an nhiên, nghe qua cứ ngỡ chuyện người ngoài. Vốn định lên tiếng, nhưng lời chưa kịp thốt ra, Điệp Yên đã quay sang nhìn Đạm Tiên, cười như nắng.
"Tốt quá, ta chưa từng yêu vương gia. Nên chưa từng đau lòng vì ngài ấy. Cô là người chốn phong trần, có lẽ cũng như ta, hiểu rằng lời hứa của nam nhân, y hệt như giấc mộng. Trong mơ thề thốt, tỉnh giấc rồi mới thấy, mộng tàn, đêm tan, lời là vô nghĩa."
Không có hương trà, chỉ có mùi vị lạnh bạc của buổi sớm mờ sương và gió lạnh. Đạm Tiên nhìn vị vương phi này, liền gờn gợn một nụ cười vô cùng ưu nhã.
"Sáu năm trước, tôi trở thành ca kỹ."
Điệp Yên nghiêng người, tỏ ý lắng nghe.
"Khi đó, vương gia nhìn thấy tôi, liền đem một vạn lượng bạc mua tôi trong một năm." Đạm Tiên trào phúng cười, ánh mắt hấp háy, vương những tia sáng chẳng thể lý giải "Tôi biết ơn vương gia. Đến bây giờ, vẫn biết ơn vương gia. Nhờ ngài ấy, thân thể này không bị chà đạp đến man dại."
Điệp Yên cảm thấy trong lòng nàng chua chát cứ thế tràn ra. Nàng không biết vì lý do nào mà bản thân trở nên chua xót. Vì vương gia chẳng thể bảo vệ nàng, nhưng lại sẵn sàng bảo vệ gái thanh lâu? Hay vì số phận của họ Lưu này quá bi đát. Nàng với lấy chén Tống trên bàn, ngón tay thanh mảnh miết lấy miệng chén, sau đó chỉ im lặng rồi vỗ vỗ bàn tay của Đạm Tiên.
"Sau này, cô đừng bảo chàng sang chỗ ta nữa." Điệp Yên vuốt mai tóc mình, cẩn thận cài lại trâm trên tóc "Chàng hay ta đều không thoải mái."
"Được rồi." Đạm Tiên gật đầu, sau đó nhướn mày nhìn nàng "Vết thương sau gáy cô, vì đâu mà có?"
Điệp Yên vươn tay, sờ sờ vết sẹo, như có như không đáp rằng tôi đã quên rồi. Mà trước mắt, hình ảnh tơi bời hôm ấy lại như hiện về.
Tuần đầu tiên, Dương Điệp Yên về vương phủ, nàng có mang theo một thị nữ. Thị nữ rất ngoan, nàng rất thích thị nữ ấy. Nhưng chưa đầy nửa tháng sau, nàng dùng tay không cào đất, chôn thây tiểu cô nương lanh lợi hoạt bát. Mỗi lần bàn tay bấm sâu vào mặt đất đến toác máu, là mỗi lần nước mắt rơi xuống không ngừng.
Vết sẹo của nàng xuất hiện, cùng lúc với thị nữ của nàng bị đánh chết. Đó là vào đêm thứ năm khi vương gia rời khỏi vương phủ. Nàng về khuê phòng của mình, cẩn thận trải nệm rồi gối đầu lên chiếc gối son đỏ còn thêu chữ hỉ bởi chỉ vàng. Màu đỏ son đấy, nửa phân chớp mắt sau, hóa thành màu máu tươi.
Nàng cảm thấy da thịt mình lạnh lẽo, gáy mình hình như bị thứ gì đó trườn qua, nguy hiểm, cùng sát khí. Lần đầu tiên nàng gặp rắn. Nàng hốt hoảng vùng dậy, vội vã lao ra ngoài, hét lớn. Loài vật máu lạnh kia lao theo, đớp lên cổ nàng, rồi trượt răng nanh kéo xuống. Máu lẫn máu, chưa đầy khắc sau, người vây quanh biệt các của nàng đánh rắn, đám thì lôi kéo lang y đến bắt mạch cứu chữa, nàng chỉ nhớ, trong tiếng huyên náo xa xăm cùng cơn mê sảng kéo đến, nàng nghe tiếng ai đó cầu cứu vô cùng bi thảm.
Lúc nàng tỉnh lại, thị nữ của nàng đã bị đánh chết.
Những chuyện sau đó, nàng không muốn nhớ. Nhưng kẻ thả rắn vào khuê phòng của nàng, kẻ đánh chết thị nữ của nàng, đều chẳng còn thở nổi nữa.
Đó là lúc, nàng chùn bước trước ân ái của Đức Trang vương.
...
Tình yêu đáng giá? Rất đáng! Nhưng trong mắt hoàng gia, phân nửa tình yêu đều là lợi ích. Vậy nên, trong mắt nàng, phân nửa tình yêu của Đức Trang vương, đều không đáng để nàng vọng tưởng.
Chàng đối xử với nàng rất tốt. Chỉ có lũ thị thiếp nép vào bóng hình của chàng mới quỷ kế đa đoan. Nàng trả cho chúng trượng phu của nàng, trơ mắt nhìn lằn ranh giữa nàng và chồng cứ thế vỡ ra, trôi nổi.
Dương Điệp Yên thật sự mưu cầu một tình yêu duy nhất. Không cần hờn ghen, không cần toan tính.
Nàng trầm lặng bên bàn đá, họ Lưu bên cạnh nàng tựa hồ đã ngủ, đột ngột cất giọng rất trầm.
"Vương phi, dù mang nặng ơn nghĩa của vương gia, nhưng tôi cũng như vương phi, chưa từng động lòng."
"Ừ, ta biết." nàng quay sang nhìn Đạm Tiên, dịu dàng mỉm cười "Nên mới đem cô về, làm bình phong che chắn cho ta, cũng làm người có thể hiểu được lòng của ta."
---
Đông đến, tết nguyên đán cũng sắp tới gần, trong vương phủ cứ thế bận bịu thay mới đổi cũ. Từng đống, từng đống vải vóc của các thị thiếp lẫn trang sức được đem đi bỏ. Nàng là vương phi, lại phải chật vật kêu lũ gia đinh đem hết chỗ đấy về viện của nàng.
Cuối ngày, nàng vui vẻ kêu Đạm Tiên qua lọc đồ cùng mình.
"Vương phi cũng không thiếu của cải, mang về làm gì?" Đạm Tiên bê hộ nàng mấy hòm gỗ, Điệp Yên nhìn theo, hơi ngơ ngác.
"Không nghĩ cô lại khỏe như thế." Nàng mỉm cười, nhớ lại lúc nãy còn cố gắng kéo lê mấy hộp gỗ. "Ta muốn lọc một ít đồ, gửi đến cho mấy đứa trẻ ở xóm mồ côi. Phần còn lại, ta bán đi để lấy chút tiền."
"Vương phi quản chi tiêu trong vương phủ, sao cần phải lấy tiền, lương không đủ chăng?"
"Lương có, của hồi môn cũng có, có điều, sau này muốn thoát ly, ta phải chuẩn bị cho tốt." Điệp Yên hì hụi nhấc đống vải vóc lên giường phân loại. Những thứ này nàng đều từng mua, biết chất liệu vải, sẽ không bị hớ. Cả trang sức cũng có thể đổi thành bạc vụn, đến khi ly khai rồi, nàng sẽ đi thật xa.
Lúc nói ra câu này, phải một lúc sau nàng mới để ý nàng đã lỡ nói ra kế hoạch của mình. Điệp Yên hốt hoảng ngẩng lên, chỉ nhìn thấy đôi mắt trầm lặng sâu hút kia. Cuối cùng, nàng cúi xuống, gượng gạo cười.
"Cô giữ bí mật giúp ta, nhé!"
"Với một điều kiện."
Nàng ngẩng lên ngơ ngác.
"Vương phi cho tôi đi cùng."
Nàng không đáp, bây giờ nàng ốc không mang nổi mình ốc, hà cớ sao phải kéo theo kẻ cùng nàng truân chuyên.
"Ta còn có thể chăm hoa làm kế sinh nhai, còn cô?"
"Làm cầm sư cùng vương phi!" họ Lưu cười đáp lại, không hiểu vì sao, lúc mắt nàng chạm vào ý cười sáng lạn đấy, tim Điệp Yên lỗi một nhịp.
"Ngày mai, cô cùng ta ra ngoại thành một chuyến." Điệp Yên nói.
"Được!"
Đã cùng một thuyền, đành cùng nhau khua chèo gạt nước mà đi.
Nào có ngờ, lúc đưa đồ lại kéo theo loại truyện bất ngờ mà có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới. Bởi máu tanh lại vấy bẩn, bởi lòng người lại nôn nao, bởi... trời xanh lại buông thêm ảo não.
---
Nàng lạch cạch lên xe ngựa cùng Đạm Tiên, càng ở gần, càng cảm thấy họ Lưu này không giống bất cứ nữ nhân nào nàng từng gặp. Người đâu lại thích... khuân vác thế? Lúc nàng đặt câu hỏi, người đẹp trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng chỉ sờ sờ vết sẹo trên gương mặt, sau đó quay đi cười cầu tài.
Lúc đến được thôn mồ côi, phát đồ và trở về cũng là giữa trưa. Chính cái khắc mặt trời treo giữa đỉnh đầu ấy, là lúc bóng đêm phủ lấy đôi mắt của cả nàng và Đạm Tiên.
"Cô thật sự thích bọn trẻ con nhỉ!" Điệp Yên mỉm cười khi bước vào xe ngựa trước.
Không thấy người đáp lại, đột nhiên nghe tiếng bịch nặng nề, nàng quay lại. Rồi hốt hoảng khi thấy Lưu Đạm Tiên không rõ vì sao lăn ra ngất giữa trưa nắng. Nàng sợ hãi nhảy xuống thềm xe, lay lay người đột ngột nằm vật ra. Sờ trán, liền hoang mang khi thấy phần đó nóng rẫy.
"Đạm Tiên, Đạm Tiên, nghe ta không?" nàng vỗ vỗ gương mặt của người này, sau đó đôi mắt mờ dại kia mở ra. "Đứng dậy được không, ta đỡ cô!"
Nàng hì hụi đỡ lưng của Đạm Tiên dậy, vừa đỡ lưng vừa ai oán rõ ràng Đạm Tiên mảnh khảnh, cớ sao lại nặng tới vậy. Vất vả lắm mới kéo được người dậy, nàng khoác tay họ Lưu nọ qua vai mình, ì ạch kéo lê. Đột nhiên thấy trên đỉnh đầu man mát. Chật vật ngước lên, thấy nụ cười hắt ra, uể oải.
"Tôi nặng lắm, vương phi đừng đỡ tôi, lát nữa kiểu gì vương phi cũng ngã!"
"Tỉnh rồi? Tỉnh thì mau mau, bước nhanh một chút, ngã vào xe rồi ta hất cẳng cô lên, chứ bây giờ ta không đỡ nổi cô nữa, ngã mất!"
Ấy thế mà nàng cũng xoay xở để nhét được một Đạm Tiên cao hơn nàng hẳn một cái đầu rưỡi vào khoang xe ngựa, còn bản thân lại hì hụi đánh xe. Lúc đi, họ Lưu kia bưng mạng che mặt, ăn vận có chút giống bà thím bán thịt lợn nên chẳng ai để ý. Giờ nàng thân hình vừa mảnh, trang sức tuy không phải lụa gấm cao sang, nhưng mà cũng là kiểu thục nữ... e là chút nữa đi đường, chẳng mấy chốc mà lộ ra mình là vương phi.
Đắn đo một hồi, nàng quyết định lột áo Đạm Tiên.
Đến lúc chui vào khoang xe giằng co liền bị giữ tay lại.
"Làm gì đấy?"
"Cô đưa áo cô đây!" Điệp Yên thì thào "Cô phát sốt rồi, tôi đưa cô đến đại phu, nhưng tôi mặc thế này không tiện đánh xe."
"Đội nón vào! Và đừng đưa tôi đến đại phu, về phủ đi!" Đạm Tiên buông tay nàng ra, sau đó mệt mỏi thiếp đi, trán vẫn rịn mồ hôi.
Điệp Yên lắc đầu, sau đó tìm thấy mũ mạng vừa nãy của họ Lưu, đội lên đầu rồi đánh xe đến chỗ thầy lang.
Lại một màn chật vật kéo xuống. Người trên vai nàng lúc này chắc hẳn đã lả đi rồi, bởi nàng chỉ nghe tiếng rên mệt mỏi, cùng với những câu chữ ú ớ chẳng hoàn chỉnh. Lúc đặt được thân người lên trên giường để đại phu bắt mạch, Điệp Yên cũng đứng thở hồng hộc.
"Phu nhân..." đại phu bắt mạch cho Đạm Tiên hơi nhíu mày "Sao công tử đây lại giả nữ thế này?"
Điệp Yên nghe như sấm nổ bên tai. Chả có nhẽ giữa trời quang đột nhiên nổi giông gió? Nụ cười gượng gạo, đắng nghét nở ra trên gương mặt, dẫu cho vị đại phu chẳng thể nhìn thấy sau lớp che mạng.
"Giả nữ..." nàng lẩm bẩm nhưng cuối cùng chỉ thăm hỏi tình hình của Đạm Tiên "Người này sao rồi, có phải bệnh gì nghiêm trọng không?"
"Thân thể hư nhược, vừa phong hàn, vừa thêm cảm nắng nên mới như vậy. Tôi kê cho phu nhân mấy thang thuốc, phu nhân sắc cho lão gia nhà mình uống, hết thuốc đến bắt mạch lại."
Nàng gật gật đầu, sau đó nhận lấy khăn rồi ngồi xuống cạnh Đạm Tiên. Cẩn thận dùng khăn ẩm lau đi mồ hôi, cũng là bôi đi phấn son trên gương mặt của họ Lưu. Từng thứ, từng thứ chắp vá lại, thành mảng tranh hoàn chỉnh.
Ngươi không chấp nhặt nữ nhân, vì ngươi không phải là nữ nhân.
Ngươi không muốn về vương phủ, bởi cũng không muốn mãi mãi nằm dưới thân một gã đàn ông.
Ngươi cao như thế, áo rộng như vậy, cổ áo lúc nào cũng kéo lên là để che yết hầu.
Ngươi là nam nhân, nên mới dễ dàng bê đồ nặng nhọc.
Ngươi là nam nhân, nên không muốn ta kéo áo của ngươi ra.
Ngươi là nam nhân...
Sao ngươi giả thanh nữ được?
Sao ngươi chịu được qua sáu năm mà không bị lộ?
Sao ngươi vẫn đủ can đảm để sống?
Và, ngươi có yêu phu quân của ta không?
Những câu hỏi rơi trong tâm trí nàng, nhưng nàng cũng chỉ trầm lặng lau mồ hôi cho họ Lưu, đến lúc chậm rãi xốc tay vào cổ áo, người trên giường theo bản năng mà gạt tay nàng ra. Điệp Yên rũ mi, cười thản nhiên.
"Đừng lo, ta không biết ngươi là nam nhân, trước cũng không biết, sau càng không biết."
Nghe giọng nàng vỗ về, cuối cùng, họ Lưu cũng để cho nàng lần giở lớp áo. Từng lớp từng lớp gỡ xuống, mắt nàng càng chìm sâu vào trong những ký ức của riêng mình. Nam nhân này đã chịu những thứ gì...
Để lại nội y bằng lụa trên thân người, nàng nâng vạt áo lau mồ hôi trên lưng họ Lưu. Gầy! Gầy đến xót xa. Để không bị nhận ra là nam nhân, kẻ khờ này liền siết lại phần ăn, khiến cho thân xác như cánh ve, giống hệt cành củi. Và ánh mắt nàng mịt mờ trước những vết màu chàm, nâu, đỏ trên lưng kẻ đó.
"Mai ta tìm cách để ngươi cùng ta bị thất sủng. Nha!" nàng chạm vào những vết hôn loang loáng trên phần lưng gầy rộc, sau đó lén lút thở dài.
...
Mặt trời về tây, lòng nàng cũng lụi tàn như mặt trời.
Lưu Đạm Tiên tỉnh dậy khi mùi xả ngạt trong mũi, nóng đến bức bối. Lúc quẫy chăn, mở mắt và đầu óc choáng váng, liền nghe tiếng nói nhẹ tênh.
"Tỉnh rồi sao? Đói không?"
Ngồi dậy sờ soạng thân người mình, lại nhìn vương phi nhỏ nhắn trước mặt, nụ cười méo mó trên gương mặt xinh đẹp.
"Vương phi."
"Đạm Tiên cô nương" nàng thở hắt ra, lắc lắc đầu "ta hỏi cô đói không."
Đối phương gật gật đầu, Điệp Yên mới đứng lên đi bưng cháo. Lúc nàng quay lại, kẻ trên giường đã ăn vận lại như nữ nhân bán thịt lợn đầu đường. Điệp Yên đè nén lòng mình, càng không muốn mình vì bất cẩn mà trượt ra lời nói khiến kẻ đối diện thương tâm. Đưa cháo đến trước mặt người nọ, nàng ngồi xuống hỏi khẽ.
"Bưng cháo ăn được không, ta bón cho ngươi nhé?" nàng lo lắng ngước nhìn Đạm Tiên, lại bị ánh nhìn soi mói kia của hắn vây lấy. "Không nói là không còn sức phải không, để ta bón."
Cổ tay nàng lại bị nắm lại, Điệp Yên ngao ngán thở dài. Sao cứ hơi một chút tay của nàng lại bị người ta nắm? Nàng cùng vương gia thành hôn đã vài năm, số lần nắm tay cũng chẳng nhiều đến như vậy.
"Cô cầm thìa hay ta cầm thìa?" nàng đành buông thìa xuống, gặng hỏi một câu.
"Vương phi đã thấy những gì rồi?" Đạm Tiên lên tiếng. Lần đầu tiên nghe thanh âm nam trầm đục như vậy, Điệp Yên nhoẻn miệng cười.
"Đã phô giọng thật cho bổn phi nghe, chứng tỏ ngươi đã biết ta thấy những gì rồi, câu hỏi này, hà cớ phải trả lời sao?"
Người đối diện lại không đáp.
"Ăn đi, rồi về phủ. Nếu muộn rồi mà ta chưa về, sẽ không hay!" nàng vỗ về "Vả lại, ta và ngươi đều giữ bí mật của nhau, đều là những bí mật có thể kéo đến cái chết!"
Đạm Tiên ngẩn ra. À phải, bí mật. Hắn và nàng đều có bí mật. Nàng muốn buông bỏ. Buông bỏ vị trí vương phi, rũ bỏ sóng gió quan trường. Nghe ra nhẹ tựa lông hồng, đến lúc ấy là nàng mới hiểu, nàng muốn rũ bỏ vị trí ấy khó khăn ra sao.
---
Đứng đợi hai người là một bầy thị thiếp cùng Đức Trang Vương. Trời còn chưa tối đã được người ta đốt đuốc đi tìm, nàng không rõ mình nên khóc hay cười. Rút cục lại bưng ra một nụ cười nhuộm mệt mỏi. Điệp Yên cùng Đạm Tiên sóng bước, thoạt nhìn đều lãnh diễm như nhau, nếu như không phải người bên cạnh Điệp Yên cao vượt trội như thế. Cũng may, vương phi vóc dáng vốn nhỏ bé, chẳng trách đứng cạnh nữ nhân lay động lòng người như Đạm Tiên, vẫn có thể mong manh đến vậy.
"Ngươi đoán xem, chàng đón ai?" nàng kéo ống tay áo của Đạm Tiên, khe khẽ hỏi.
Nhìn nàng, nụ cười trên môi hắn cực kỳ co quắp. Nếu không phải đón vương phi, hắn đi đầu xuống đất cho nàng xem. Và nếu là hắn, hắn cũng sẽ đón nàng.
"Là đón ta đấy, đón ta nên mới kéo thị thiếp ra cùng, sẽ sủng ta trước mặt lũ tiện nhân ấy, rồi tháng tới, chúng lại đến nhũng nhiễu ta..." nàng hơi cười, tay vẫn ghì lấy mảnh vải áo của Đạm Tiên, rồi hạ giọng "Ngươi đang ốm, cẩn thận nhé, ta sẽ che chở cho!"
Hắn nhìn nàng, mày nhíu lại thật sâu. Lời nói này, vẫn là để nam tử nói thì hơn.
"Vương phi không cần lo! Ta vẫn ở đây cùng nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top