Author: Sole Soul

Shoujo-ai/T/Complete

Warning: không có gì để warn hết '______'

A/N: gần đây đang bị áp lực nhiều quá nên viết để xả bớt ^^" no flame, please





...

Hôm nay, em mở hộp mail để gửi tài liệu cho vài người. Loay hoay một lúc, cuối cùng lại mở mục Sent mail và xóa hết những mail từng gửi cho người. Xóa sạch sẽ, kể cả những mail không phải chỉ gửi đến một địa chỉ.

Em thoáng có suy nghĩ, mình ác quá. Nhưng rồi, đầu óc cho em hàng tá lý do để làm vậy.

Vậy ra em tàn nhẫn hơn mình nghĩ?

Em log out, đôi mắt dõi mông lung về điểm nào đó vô hình ở phía trước.

Em thiếu điều mở điện thoại xóa luôn số phone của người...



Giao đến.

Vẫn kaki bụi bặm với áo sơ mi. Xộc xệch, lơ đãng, và cái nhìn hiền hậu.

- Giao đến có chuyện gì?

- ...nói chuyện với em chút. Cũng lâu rồi, phải không?

Em tự hỏi, vẻ tỉnh táo đó là thật hay giả? Nụ cười nhẹ nhàng đó được tạo thành bởi cảm xúc, hay đơn thuần do chuyển động của các cơ?

Lặng im một lúc, vẫn không tìm được lý do từ chối, em mở chốt cửa.

- Giao vào đi!

- Ừ!

Giao cười. Cái mỉm môi vẫn hiền lành quá sức.

- À... em không còn để bức hình chụp chung trên bàn nữa?

Em không đáp, làm thinh xuống bếp lấy nước, đoán biết Giao đang nhìn quanh... Những món đồ nho nhỏ được người tặng đã biến mất khỏi ngôi nhà. Em khoan khoái tự hỏi, Giao đang cảm thấy thế nào nhỉ?



Thái độ Giao không thay đổi mấy so với trước kia, thân thiện và vui vẻ. Câu chuyện loanh quanh những chủ đề vô thưởng vô phạt. Em nhìn cách Giao xua tay, vuốt mặt... không che giấu được tia thất vọng, buồn chán thỉnh thoảng lóe lên trong mắt. Không khí trong ngôi nhà đã trở thành xa lạ với Giao. Người ngồi đối diện giờ chỉ đưa về phía khách cái nhìn lạnh lẽo.

Em thấy thỏa mãn với nỗi thất vọng Giao đang cố giấu.

Kẻ độc hành ngây thơ ấy lẽ ra không nên bước vào cuộc đời em...

Có một lúc, trong cuộc trò chuyện, Giao chợt lặng thinh, vươn vai, thở một hơi dài. À, em chẳng hiểu quá rõ cử chỉ ấy nữa sao?

Em không nói gì, ngồi nhấm nháp tách trà, tận hưởng sự khó chịu lan tỏa từ phía đối diện.



Giao về rồi, em đứng trông ra cửa sổ... Mình làm vậy chỉ để tổn thương thêm một người?

Đôi bàn tay từng ôm xiết lấy người giờ trở nên thừa thãi. Em muốn khóc. Nhưng nỗi niềm chỉ tan dần một cách chậm chạp vào không trung, dứt khoát không chịu đọng thành nước chảy ra khỏi mắt.

Đứng chừng hai tiếng đồng hồ, đôi chân mỏi rã rời, em mới vào nhà nghỉ.



Em nằm mơ. Giấc mơ loang loáng hình ảnh vừa quen vừa lạ. Em nhớ ra mình từng yêu người nhiều biết mấy. Ừ, nhiều... đủ để không bao giờ muốn rời xa, không bao giờ muốn làm tổn thương người ấy.

Giấc mơ của em đầy nắng. Nóng đến kinh người. Cơn gió dịu dàng nhất đến thoáng qua cùng màu áo xanh mát rượi của người. Vòng tay ôm... xiết chặt... rồi biến mất nhanh như ánh chớp. Em đứng giữa cánh đồng nóng gay gắt, trơ trọi một mình với cảm giác hư ảo từ chiếc ôm kia. Thực hay giả? Em đang mơ trong chính giấc mơ của mình?

Em mở mắt, thấy trên người quầng nắng chói chang. Ánh sáng hắt vào đôi mắt còn chưa tỏ, nên em ngỡ mình hãy còn mộng mị. Cái nóng này... rất giống trong giấc mơ.



Có căm giận người không? Có, em căm đến tột cùng. Có muốn xem tất cả như một trò đùa ác? Có, em muốn xem đây chỉ là trò đùa. Có nuối tiếc hay không? ...Không, em không tiếc.

Mọi khoảnh khắc với người... em không tiếc.

Chính vì thế mà em hận.



Cứ ngỡ người độc lập lắm đấy. Cuối cùng vẫn quay về chốn mình được sinh ra, chọn lấy nghĩa vụ với gia đình, bỏ mặc em trong căn nhà trống rỗng.

Người từng nói cũng yêu em thật nhiều.

Em từng tin những lời nói đó.

Nhưng người đặt dấu chấm hết cho cuộc tình, không ai khác...

Người phản bội không phải em.

Nên em có quyền hận.

Phải không?



Ừ, em có quyền. Và em đang hận.



Một buổi chiều, em bắt gặp người giữa dòng xe dày đặc trên phố. Người không đi một mình. Em không hiểu vì sao lại đi theo. Họ đến công viên, rảo bước dưới những gốc cây và trò chuyện. Cảm giác căm phẫn trỗi dậy trong em mạnh hơn bao giờ hết, mỗi lúc em thấy nụ cười từ đôi mắt từng chỉ dành cho riêng em cái nhìn tha thiết. Nhớ đến nao lòng việc được đi cạnh người như thế...

Họ ngồi lại một ghế đá. Người trầm tư hẳn. Cách người vuốt mặt... Lòng em khẽ quặn. Người chỉ làm vậy khi rất buồn. Người kia ôm lấy người, và người khóc.

Em đâm ghét cả người kia. Cô ta không có quyền ôm người như vậy. Nỗi căm ghét bốc thành lửa cháy rừng rực trong người. Em tiến lại phía họ...

- Giao tìm được người mới nhanh quá!

Giọng nói tỉnh rụi của em khiến Giao bất động.

- Em...

- Còn quen ai thì giới thiệu cho em một người. Em cũng muốn có ai đó đi chơi chung.

Em nhếch mép cười. Khinh khi tột bậc. Giao sững sờ, mím môi, nước mắt còn chưa khô trên má.

Cô gái nọ chừng cũng ngạc nhiên, chỉ biết ngây người nhìn. Hai tay cô ta hãy còn choàng quanh vai bạn. Em biết chắc, người này chỉ là bạn.

- Chưa gì đã làm nũng với người ta. Giao biết cách làm người khác động lòng quá chứ.

Tiếng nghiến răng của Giao khiến em muốn ngã quỵ. Em nhịp chân, che giấu sự run rẩy của mình.

- Tôi không hiểu em đang nói gì, tôi với Giao không phải...

- Được rồi, được rồi... - Em xua tay – Không cần giải thích đâu, em hiểu mà.

Em nở cái cười bao dung giả tạo, chào hai người và đi khuất.



Em chạy thật nhanh về nhà, khóa cửa, lao vào phòng tắm dấp nước lên mặt. Nước văng tung tóe trên tấm gương soi, rơi thành vũng dưới sàn. Em quan sát mình trong tấm gương mờ hơi nước, mờ cả vì những hơi thở nặng nề của em.

Kẻ đó là mình sao?

Em lê bước về phòng ngủ, ngã thân thể nặng như chì xuống giường.

...chìm vào giấc ngủ miên man...

...và mơ thấy mình đang khóc.




hết

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #gxg