Bởi yêu thương là mong manh
" Cuộc đời này của chúng ta luôn đầy ắp những điều bất ngờ, bạn không bao giờ có thể lường trước những gì sẽ xảy ra trong những lúc bạn không bao giờ nghĩ đến – một điều chắc chắn rằng sẽ chẳng có gì là chắc chắn trừ khi điều ấy đã chắc chắn xảy ra " – một người bạn đã nói với tôi như thế trong một buổi sáng Saigon bên ly café tí tách nhỏ từng giọt thong thả .
Saigon ồn ào hối hả qua lớp kính, chỉ cách nhau một vách ngăn mỏng manh trong suốt như thế,mà đã là hai thế giới tách biệt, cùng tồn tại song song .
¤¤¤
Em và tôi là hai thế giới song song như thế, một vách ngăn quá mỏng nhưng quá đủ để tôi không thể nào với đến em . Nhìn thấy em hàng ngày đó, cười và nói trong cái nhịp sống xoay em như chong chóng . Những lối đi trải thảm đỏ trên con đường của em .. Và tôi dõi theo bước chân em qua lớp kính ấy, đưa tay với đến nhưng rồi chỉ chạm vào một mặt kính quá lạnh lẽo và cam chịu .
Hai thế giới, em và tôi ..
¤¤¤
Hai mươi bốn tuổi, tôi là kẻ lông bông theo ngôn từ của cha mẹ . Tôi thả hồn theo những hình hài trong bàn tay, kiến tạo nên một điều gì đó tôi cố nắm bắt từ trong tiềm thức, chuyển tải qua đôi tay khô khan của mình, mong mỏi thổi một hồn sống vào trong những tạo vật ấy, để chúng-nói ..
Một ngày của tôi bắt đầu không bằng sáng hay chiều, mà bằng những khoảng riêng tôi tìm thấy cho mình khi ở trong căn phòng bừa bộn những tạo vật của tôi . Màu và đất đan xen nhau, bộ mặt lúc nào cũng lem nhem của tôi chưa bao giờ là điều hấp dẫn với bất cứ anh chàng nào có ý định tìm kiếm điều-gì-đó .
Mặc cho gia đình rên rỉ, bỏ ngoài tai tất cả những xì xào lo lắng của họ tộc, tôi vẫn cứ là tôi, chìm trong cái thế giới riêng yên tĩnh và đầy những suy tư của mình .
Nếu có ai đó bắt gặp một cô gái với mái tóc cuốn cao, đôi mắt lúc nào cũng xa xăm lơ lửng, và một khuôn mặt hơi lem nhem trong những cửa tiệm mỹ thuật của Hà Nội- thì đó là tôi .
Trong suốt những năm miệt mài trong xưởng vẽ của trường, tôi không nhớ nổi tên của quá năm người bạn thường xuyên ngồi gần tôi . Tôi là một kẻ-lơ-lửng, những giá trị tồn tại trong thế giới xoay chuyển hàng ngày dường như không có mấy tác dụng lên tôi. Những nhu cầu thiết yếu của con người theo năm cấp độ, thì với tôi, chỉ còn là hai. Bỏ qua những nhu cầu về một mối quan hệ yêu đương nào đó, về những sự cần cho những bảo đảm ,vânvân và vân vân ... Với tôi, ăn,ngủ, nghỉ và chìm trong thế giới riêng - là tất cả những gì tôi quan tâm .
Ngoài những lúc ngưng giam mình trong phòng riêng, tôi lang thang trên các miền đất qua những quyển sách. Với sách, tôi mở rộng lòng đón tất cả những điều một người có thể thu nhận về những câu chuyện và những mới lạ chưa từng tiếp xúc .
Tôi tiếp thu tất cả,hiểu tất cả, trừ một điều tôi không hiểu – tình yêu ! Qua những trang sách,những áng văn, truyện .. Tình Yêu dường như lung linh và tuyệt vời lắm . Cho dù tôi chưa biết Tình Yêu hình dạng ra sao, tròn méo hay vuông vức, và thế nào là Yêu – nhưng qua những miêu tả, tôi mang máng hình tượng ra cảm giác khi yêu .. Một tò mò tôi giữ cho riêng mình.
¤¤¤
Lang thang trên những con phố vắng ngày Chủ nhật luôn là công việc yêu thích của tôi. Cả ngày, chân bước thong thả trên hè phố, miệng lẩm nhẩm một vài bài hát quen thuộc,cố giữ cho mình không dọa nạt những người xung quanh bằng giọng ca vịt bầu .
Chủ Nhật cũng là ngày tôi ăn mặc sạch sẽ và dễ coi nhất .
Kinh thánh kể rằng, sau sáu ngày đêm tạo dựng nên vạn vật, ngày cuối cùng, Đức Chúa quyết định nghỉ ngơi một ngày – ngày đó là Chúa Nhật – ngày của Chúa .
Tôi đính chính, tôi không phải là con chiên ngoan đạo của Ngài, xa hơn nữa, tôi không theo đạo . Nhưng tôi thích những truyền thuyết , luôn luôn mang lại một niềm tin tốt đẹp cho con người .
¤¤¤
Em xuất hiện vào một ngày giữa lúc tôi đang trong căn phòng của mình, lúi húi vùi vào những mảng màu xen kẽ ... và khi tôi ngước nhìn lên, em đứng đó ..
Rải trong màu nắng hắt qua ô cửa sổ, em trong viếc váy gợn màu thiên thanh dịu nhẹ, mỉm cười bằng mắt . Yên lặng . Gam màu trong tôi chuyển vàng, vàng ngợp lá mùa thu .
Trong một khoảnh khắc, tất cả bất động . Cả hơi thở nhẹ trong không khí ...
¤¤¤
Và như thế, em đi vào trong tôi từ buổi chiều ấy. Mảng màu của tôi tung tóe, trên khuông vải vuông vức, nét cọ tôi múa trong niềm đam mê của lần đầu khám phá.
Những buổi chiều Chủ Nhật, tôi không còn một mình lang thang trên những con phố, thay vào đó, tôi ngồi với em trên căn phòng có cửa sổ xinh xinh nhìn lên bầu trời xanh biếc.
Em bảo rằng trời xanh là tĩnh lặng. Chiếc áo màu thiên thanh buổi đầu gặp gỡ em không mặc nữa mà cất một cách trang trọng trong ngăn tủ. Em nói trong những đêm hai đứa nằm bên nhau, em muốn giữ nguyên vẹn trong tôi lần đầu tiên của em. Em nói rằng đó sẽ là vĩnh cửu, vĩnh cửu của Tình yêu..
..Tôi đã tin em..
.. Saigon đầy nắng.
Cậu bạn nháy mắt cười với tôi khi thấy hai người bước vào quán. Tôi quay lại nhìn hờ hững. Họ đẹp. Nhưng nét đẹp của họ do những điểm xuyết của son phấn đắt tiền, như khoác lên mình một cái mặt nạ, họ giấu con người thật sau đó.
Có những chuyện đổi thay như số phận đã sắp đặt. Nhưng cũng có những chuyện do ý muốn mà không thành.
Tôi yêu bằng tình yêu khờ khạo lần đầu tiên, yêu bất chấp những gì xung quanh. Hóa điên trong những mảng màu hoan lạc của mật ngọt. Cho đến khi nhận ra em đang đứng trước tôi qua một lăng kính, tôi gục ngã hoàn toàn.
Ngày em đến cũng là một ngày đầy nắng, nhưng nó không như cái lần đầu tiên em đến với tôi trong chiếc váy thiên thanh dịu nhẹ. Ngày hôm ấy, phủ một màu đen. Mảng tối lan rộng từng chút, từng chút một. Em cười trong lúc những giọt nước lăn trên đôi má mỏng manh. Em cười cho đến lúc ra đi.
Người ta bảo, phải yêu mới biết thế nào là hạnh phúc, nhưng phải yêu mới biết thế nào là đau khổ, tận cùng của những cơn đau. Ví tình yêu như vực thẳm, tình yêu có thể đẩy con người ta xuống đến những cùng cực họ không ngờ.
Tôi những tưởng tôi đã có thể chạm vào em ngày hôm ấy. Em nói em không khóc bao giờ, ngày hôm ấy em cũng không khóc. Em cười. Còn tôi, tôi đứng trong khoảng tối màu nhất mà người ta có thể thấy được. Thốt nhiên tôi không biết mình ở đâu.
Tranh tôi vẽ bỗng thành một hiện tượng, quằn quại gầm gừ. Giới phê bình đánh giá cao và cười sung sướng với phát hiện của mình, còn tôi bán những đau khổ của mình, từng chút từng chút, cho đến khi tôi nhận ra càng bán chúng đi, trong tôi chỉ còn một sự hận thù. Những bức tranh trong khoảng thời gian tôi và em thì tôi giữ lại, phủ lên chúng trong góc phòng đầy bụi, còn hận thù, tăng lên theo giá tranh trên thị trường.
Cuối cùng, vực thẳm nào cũng có đáy. Tôi trèo lên bằng những cố gắng cật lực, bám vào chút hơi thở còn lại, chút sức lực còn lại.. Tôi ngừng bán những hận thù và đau khổ. Bỏ hẳn căn phòng thân quen đã chứng kiến tất cả, tôi bắt đầu một cuộc sống mới.
Ở Saigon nắng đổ, tôi thấy mình yên tĩnh. Trong con mắt của gia đình, tôi không là một kẻ lông bông nữa mà đã là một " họa sĩ", vì vậy tôi có quyền tìm cho mình những cảm hứng mới.
Và ..
Tôi đã không quên em như Tôi hằng mong. Tôi chỉ chuyển đau đớn của mình vào những dạng thức khác. Nhưng Tôi sống vì Em, vì tình yêu của tôi, vì Em trong tôi là màu thiên thanh, màu của Trời xanh.
¤¤¤
Tôi thôi không còn định nghĩa Tình yêu nữa. Vào một ngày nắng khác, khi tôi lại đang lang thang trên một vỉa hè với hai hàng cây, một bàn tay đã nắm lấy tôi. Là Em. Em tìm được tôi ở một nơi xa lạ, bất ngờ như khi em tìm đến trong căn phòng nhỏ bé của tôi ngày nào.
Em đã khác, và tôi cũng đã khác. Nhưng những gì đã trao nhau thì vẫn đó, nằm trong lòng bàn tay.
Có cơn gió thoảng qua hay tiếng em thoảng qua tai tôi, bình thản như em vốn thế. Em hỏi về tôi bằng những gì em vẫn hỏi. Bàn tay tôi run lên. Tôi rút tay mình khỏi Em. Em thôi không cười. Em nói em muốn làm Bạn.
Có lẽ tình yêu trong tôi quẫy đạp, nhưng tôi lại mỉm cười với em và gật đầu.
...
Những bức tranh tiếp theo và những tạo vật về sau đó của tôi, mang hình hài hỗn loạn. Bộ mặt. Có ai đó luôn đi tìm những bộ mặt. Tôi thì tạo ra những hình hài méo mó, nhưng vẫn là hình Người. Cười, khóc, đau đáu, quằn quại, xa xăm.. tôi làm cho chúng tự tạo ra dáng vẻ của mình. Tôi từ đó hay cười.
Ngày em lên xe hoa là ngày tôi rũ bỏ những cây cọ và đất nặn. Tôi đi tìm Bình Yên.
Có thể là thực, có thể không thực. Tôi đang có một tự truyện của mình, không có thời gian, không có những gì vòng quanh của thế giới thực, chỉ là một thế giới Yêu thương của tôi.
Tôi lang thang, từ trong truyện hay trong cuộc sống, tôi luôn lang thang. Ở những vùng sâu thẳm của ký ức, những gì đau thương hay thất bại, tôi vẫn giữ. Một kẻ luôn hoài niệm và nhạy cảm. Những mềm yếu là tất nhiên và trốn chạy là phản ứng tự vệ.
Bởi trong một căn phòng nhỏ, nơi tôi đang ngồi lại đây, nghĩ về Em, tôi luôn tự hỏi, Em có Hạnh phúc không?
Còn tôi, Hạnh phúc là hai chữ ghép lên như những mảnh thời gian. Hạnh phúc không trường cửu mà là những khoảnh khắc. Một sự phức tạp bao trùm nội tâm con người khi họ thật sự không biết họ phải đi đâu, về đâu, và ý nghĩa cho mọi sự từ khi họ sinh ra, phải chăng là lý do, họ luôn bắt đầu bằng tiếng Khóc?
Bởi Yêu Thương là Mong manh
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top