Chương 4 : Hữu kinh vô hiểm

Thẩm Thiên Tuyết cũng tò mò ló đầu ra xem, và nhanh chóng sợ hãi đến té ngã, bịt chặt mắt hét lên.

2 xe ngựa phía sau cũng từ từ dừng lại, Thân thị cũng chưa biết đầu đuôi, vén rèm hướng ra hỏi: "Lưu Toàn, sao còn chưa đi? Dừng lại giữa đường làm gì? "

Thẩm Thiên Nhiễm buông rèm, lạnh lùng dặn dò: "Lưu Toàn, không nên ở đây lâu, cố gắng né tránh tử thi, không được thì cứ cán qua! "

"Vâng!" Giọng Lưu Toàn run rẩy.

Thẩm Thiên Tuyết vẫn cứ la hét, Thẩm Thiên Nhiễm cầm tấm khăn tay bên cạnh đột nhiên nhét vào miệng ả ta, lạnh lùng hỏi: "Hét nữa à, muốn dụ hung thủ tới đây hả?"

"Huuuu...." Thẩm Thiên Tuyết sợ hãi, tiếng la lên đến cổ họng lại nuốt trở vào, ả ta vứt tấm khăn đi, nhìn Thẩm Thiên Nhiễm đầy căm ghét: "Nhị tỉ, sao lấy thứ bẩn thỉu này nhét vào miệng muội? " Thẩm Thiên Tuyết cũng không phải xinh lắm, nhưng có một đôi mắt lung linh như nước, lúc tức giận cũng có vẻ rưng rưng, khiến người nhìn không cầm nổi xót xa.

Lúc trước nàng rất thích vị muội muội này, cảm thấy nó rất ngây thơ, nũng nịu, vui cười đều toát lên sự chân chất, không giống những người khác khi nhìn nàng đều ẩn hiện vẻ chê bai trong ánh mắt.

Thì ra là do cặp mắt của tam muội đẹp, chứ hoàn toàn chẳng phải là do không ẩn giấu sự khinh ghét, nên mới khiến nàng tưởng đó là nũng nịu chân thật, vô hại.

"Không muốn chết thì im lặng ngay cho ta!" Thẩm Thiên Nhiễm lạnh lùng nhìn ả ta, ánh mắt hoàn toàn không có một chút tia ấm.

Thẩm Thiên Tuyết hoàn toàn không tin nổi, trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Nhiễm, đây là nhị tỉ sao? Trong trí nhớ, đừng nói đến việc nhìn thấy những chuyện đẫm máu như vậy, dù là bị người ta nói nặng vài câu cũng chịu không nổi ngất đi.

Thẩm gia nhị tiểu thư nổi tiếng là nhút nhát nhu nhược vô năng, thường ngày ngoại trừ trước mặt cha ra, ả chưa bao giờ xem nàng là đích tỉ, dù có cự cãi, sau đó chỉ cần vài lời ngọt ngào dụ dỗ là qua chuyện.

"Tỉ...không sợ à?" Ả quan sát kỹ lưỡng, người trước mặt khuôn mặt vàng úa không khởi sắc, tóc tai cũng vàng hoe như rơm khô, lại còn thưa thớt chẳng còn bao nhiêu sợi. Duy chỉ có 1 điều khiến người ta ganh tị, đó chính là Thẩm Thiên Nhiễm có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp. Không sai! Đúng là Thẩm Thiên Nhiễm, vẫn y hệt, nhưng có chỗ nào đó không đúng.

"Sợ cái gì? " Sợ máu hay là sợ ruột gan đang phơi bày ra ngoài kia? Chỉ là một đống xác chết không biết nhảy lên làm tổn thương người khác thì có gì đáng sợ! " Thẩm Thiên Nhiễm thản nhiên như không, lúc Thân thị vứt Tứ Nhi trước mặt nàng, cảnh tượng đó, mãi mãi như một lưỡi dao nhọn không bao giờ tan biến khỏi tâm trí nàng, hỏi thế gian này còn điều gì có thể khiến nàng đau hơn, sợ hãi hơn chứ!

""Hứ~ Ghê gớm lắm sao? " Thẩm Thiên Tuyết nghĩ đến ban nãy mình bị bẽ mặt, ánh mặt đầy tức giận, quay mặt đi, lầm bầm tiếp: "Người xấu hay làm trò! "

Thẩm Thiên Nhiễm mặc kệ ả ta, hai tay nắm chặt tay vịn bên cạnh, quả nhiên khi bánh xe cán lên xác chết, xe lắc lư dữ dội, Thẩm THiên Tuyết không chú ý nên sau ót đụng mạnh vào cửa sổ, đau đến phát khóc.

Xe ngựa cuối cùng cũng vượt qua hết đống xác chết đó, chạy đi trong bằng phẳng.

Khi qua đến gần con sông, Thẩm Thiên Nhiễm dặn dừng xe lại, bảo các nha hoàn, ma ma xuống xe rửa sạch vết máu trên bánh xe.

Sau khi xe ngựa khởi hành lần nữa thì lại rất suôn sẻ, khi đến gần cửa thành, xe ngựa dừng lại, Lưu Toàn quay vào hỏi: "Nhị tiểu thư, trước cửa thành có thị vệ đang kiểm soát. Nghe nói có thích khách lẫn vào trong hoàng thành."

Lúc trước ra khỏi nhà, nàng đều bám chặt Thân di nương, bảo ả ta phải lên chung xe ngựa với mình, bình thường nàng thấy khi qua cổng thành, gặp thị vệ kiểm soát đều sẽ lấy ngân lượng từ gian phòng ngầm phía sau xe ra cho họ.

Nhưng hôm nay nàng đã cho Thân Như chung xe với Quách ma ma, để mọi người biết rằng, di nương cũng chỉ là di nương, chẳng qua cao cấp hơn nô tài 1 chút, Thẩm Thiên Tuyết tuy là do Thân di nương sinh ra, nhưng cũng còn gọi là nửa vị chủ nhân.

"Ừm, biết rồi! " Xe ngựa Thẩm gia đều có đánh dấu Thẩm gia, ngồi trong đó chỉ là nữ quyến Thẩm gia, Thẩm Thiên Nhiễm đoán họ cũng sẽ không vào trong kiểm tra, nhưng để tiện, nàng vẫn quay người ra gian phòng phía sau lấy ngân lượng ra, đỡ mất công phải tốn thời gian tra hỏi.

Khi Thẩm Thiên Nhiễm kéo cửa ngầm ở gian xe phía sau ra, một gương mặt tuấn tú trắng trẻo đập ngay vào mắt nàng, ngũ quan tinh tế của nam tử đó hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào, nhìn nàng với đôi mắt sâu thẳm đầy băng giá

Thẩm Thiên Nhiễm cảm nhận được sự nguy hiểm toát lên từ người này. Khẽ giật mình, ánh mắt dò xét gương mặt nam tử đó, nhưng lại xem như không thấy hắn, nàng nhanh chóng quay đầu đi, đưa tay vào chiếc tủ nhỏ bên cạnh lấy nén bạc, giả vờ nhưng không có chuyện gì, kéo cửa lại, buông rèm xuống, "Lưu Toàn, lén nhét bạc cho các vị quan gia, bảo rằng trời lạnh cho họ mua ít rượu ấm người. "

"Vâng, nhị tiểu thư! "

Thẩm Thiên Nhiễm nghĩ có lẽ lúc đi qua đống xác đó, nam tử này đã thừa cơ leo lên phía sau xe, lúc xe lắc lư dữ dội, mọi người đang trong tình trạng khủng hoảng nên đã không phát hiện trên xe có thêm 1 người.

Thị vệ nghe nói là xe ngựa của Thẩm nhị tiểu thư bèn nhanh chóng cho đi ngay. Thẩm Thiên Nhiễm vẫn đang băn khoăn thì nghe thị vệ cười bảo: "Thiên kim phủ khác e còn có thể giấu thích khách, Vô Nhan Nữ của Thẩm gia, cho 10 cái gan cũng không dám, hơi có chút gió thổi động rừng là đã ngất xỉu, còn biết thưởng cho chúng ta đấy kìa? "

Thẩm Thiên Tuyết phụt cười, nháy mắt chọc ghẹo: "Tỉ tỉ, bọn họ khen tỉ là lương dân kìa! "

Thẩm Thiên Nhiễm nhíu mày, "Hửm? Thế nên muội đang vui cho ta à? Thẩm Thiên Tuyết, người ta châm biếm tỉ tỉ ruột của mình, có vẻ muội vui hơn ai hết? " Trước kia nàng không bước ra cửa lớn bao giờ, danh tiếng nhu nhược, nhát gan lại có thể khiến thị vệ giữ cổng thành cũng lấy ra nhạo báng, chỉ có thể là có người cố ý lan truyền, mục đích là để ai cũng xem thường đích tiểu thư Thẩm gia.

"Tỉ tỉ..., muội...."

"Được rồi, muội không lên tiếng không ai bảo muội bị câm! " Nàng lạnh lùng liếc ả ta, không chờ Thẩm Thiên Tuyết lên tiếng đã tựa vào gối êm nhắm tịt mắt lại, cố gắng nhớ về những chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Nam tử phía sau xe rốt cục là ai? Khi nàng vừa mở cửa ra thì có một mùi máu tanh lan tỏa, chứng tỏ hắn ta bị thương không nhẹ.

Lúc trước, khi nàng gặp bất hạnh, suốt dọc đường về cứ mê mê man man, tỉnh rồi lại khóc, hoàn toàn không để ý mọi việc xảy ra trên đường.

Thân thị lúc đó đi cùng xe với nàng, chắc bà ta đã phát hiện. Với sự tính toán linh trí của bà ta, ắt đã vạch ra bài toán.

Duy chỉ nhớ khi về đến Thẩm phủ, Nhị ca của Thân thị dẫn theo đôi trai gái Thân Hiên Ngọc và Thân Nhu Giai tới nhờ vả nhà họ Thẩm.

Lúc đó, nhà họ Thẩm đột nhiên bị đả kích bởi tai họa nên cả nhà rối tung lên. Nhất là mẹ, đã chịu đả kích rất lớn, không chỉ không hết bệnh mà ngược lại bệnh tình còn nặng hơn.

Còn Thẩm Việt Sơn lúc trước bị hoàng đế gọi vào cung, 1 tháng trời sau mới về nhà họ Thẩm. Người duy nhất có thể làm chủ cho nàng không có mặt, lại càng tăng thêm bi kịch của nàng.

Lúc về đến Thẩm phủ, trời đã chập tối.

Nhìn lại tấm bảng khắc chữ vàng: Thẩm Phủ, trong lòng nàng dâng trào cảm giác ấm áp, nhất là nhìn thấy đại ca Thẩm Dật Thần đứng ngay trước cửa chờ nàng về.

Ánh tịch dương soi rọi lên bóng hình trước mặt, tà áo xanh nhạt thuần khiết không tì vết, không vương bất kỳ bụi trần, Công tử như ngọc - bốn từ này dùng để hình dung đại ca của nàng quả thật rất phù hợp. 


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top