Chương 5 - chương 6


Chương 5.

  "Thiếu tướng đại nhân, đã có kết quả DNA ngày hôm qua."

"Ừ? Như thế nào?" Milos đi theo nghiên cứu viên tới trước một cái màn ảnh.

"Đại nhân, người chắc chắn đưa cho tôi là DNA của loài người chứ? Kết cấu của nó hoàn toàn bất đồng với người Statos chúng ta, gen của nó càng giống với gen của sinh vật viễn cổ, nhưng nó không hề nguyên thủy, ngược lại, nó cũng cất giấu tin tức di truyền không thấp hơn chúng ta." Nghiên cứu viên chỉ lên biểu thị đồ trên màn ảnh, hai mắt sáng lên, nói: "Đại nhân có phải hay không lại phát hiện ra giống loài mới? Nếu như không ngại, có thể hay không giao cho tôi để nghiên cứu?"

Milos cũng không để ý tới lời hắn nói, chẳng qua là ra lệnh: "Đem tài liệu đưa cho ta."

Nghiên cứu viên vừa đưa phần cuối của tài liệu cho Milos, vừa chưa từ bỏ ý định hỏi: "Đại nhân thật sự không cân nhắc đem sinh vật này giao cho tôi nghiên cứu sao? Kỹ thuật chuyên môn của tôi rất thành thạo cũng có chút danh tiếng."

"Chờ tôi nghiên cứu qua rồi nói sau." Milos sau khi lấy được số liệu DNA cũng không lưu lại nữa, hắn xoay người rời khỏi phòng nghiên cứu.

Nghiên cứu viên nhìn theo bóng lưng của hắn, nhỏ giọng nói thầm: "Anh một người Thiếu tướng, không có việc gì sao lại nghiên cứu cái dị sinh vật kia làm gì..."

Milos lập tức trở lại chỗ ở, nơi đó còn một sinh vật đơn độc không biết là gì đang đợi hắn.
Milos cũng không lo lắng cô chạy trốn, bởi vì không có thân phận đặc quyền thì ngay cả cửa phòng cô cũng không ra được, huống chi nơi này khắp nơi đều được quản chế, toàn bộ đồng phục áo giáp còn được trang bị máy theo dõi và máy xác định vị trí, trừ phi cô có thể ẩn thân, nếu không căn bản không thể lặng yên không một tiếng động rời khỏi căn cứ.

Cửa kim loại mở ra, Milos nhìn một cái đã thấy người xương đó mặc đồng phục toàn giáp đang xem lịch sử phát triển của hành tinh Statos.

Nghe thấy tiếng cửa mở, An cũng chỉ tùy ý quét mắt nhìn hắn một chút, sau đó lại đem sự chú ý chuyển tới trên màn ảnh.

Ánh mắt Milos chợt lóe, cũng không có nói gì nhiều, bước đi tới bên người cô, đưa cho cô một cái cổ tay có bề ngoài giống di vật cuối cùng của một người.

"Đây là di vật cuối cùng của một người lính của tôi trước kia từng mang, hắn mấy năm trước đã hy sinh, bởi vì vẫn không tìm được người nhà của hắn, cho nên tôi vẫn cất giữ giấy khai tử của hắn, không có xóa bỏ tên hắn trên hồ sơ, tạm thời cô sẽ dùng thân phận của hắn." Milos giải thích, "Hắn kêu Anthony, nam giới, năm nay 24 tuổi, là một lính dã chiến. Tôi đã giải mã di vật cuối cùng của hắn, cô dùng..."

Lời nói tới đây đột nhiên dừng lại, hắn vốn muốn nói là "Cô dùng vân tay để thiết lập quyền hạn mới", nhưng rất nhanh hắn nhớ ra cô căn bản không có chỉ tay, vì vậy đổi lời, nói: "Tôi đem số liệu DNA của cô truyền lại cho cô, ngoài ra cô cũng tái thiết một mật mã mới để mở khóa."

Vật trong tay An truyền tới tiếng tít tít báo hiệu số liệu truyền đã hoàn thành. Milos từng bước một dạy cô tới những bước hoàn thành, cuối cùng nói: "Tôi dự tính cho cô quyền hạn cấp C, những nơi công cộng bên trong căn cứ cô đều có thể tự do ra vào."

Cái gọi là "Bên trong nơi công cộng" là chỉ trung tâm nghiên cứu và phòng ăn chuyên dụng của quân khu, phòng giải trí, phòng tập thể hình, thư viện. Nhưng, nếu như muốn tiến vào khu vực bí mật hoặc là rời đi căn cứ thì phải có đặc quyền cấp B trở lên.

An đeo lên đồng hồ có bề ngoài giống chiếc vòng tay vốn thuộc về Anthony, cô lập tức cảm nhận được một cỗ năng lực quét lên thân thể mình, mấy chục giây sau, âm thanh xác nhận của bảng biểu trong cổ tay xuất hiện.

Từ đầu đến cuối chỉ giới hạn trong bản thân cá nhân sử dụng, nếu như người khác không phải chủ nhân đeo lên chiếc đồng hồ sẽ gặp sự cảnh cáo nghiêm trọng và sau mười giây, tin tức của đối phương sẽ được báo động về trung tâm.

An cũng phát hiện ra bản thân cô cũng đã nghĩ chuyện quá đơn giản rồi, ở dưới sự phòng ngự nghiêm mật này, chỉ bằng bản thân cô căn bản sẽ không trốn thoát được. Mặc dù cô chỉ có mấy khô lâu thú hỗ trợ, nhưng mục tiêu là bản thân cô quá lớn, không giống với khô lâu thú linh hoạt có thể dễ dàng tránh thoát phòng thủ.

"Còn có cái gì không hiểu không?" Milos hỏi.

Mặc dù có nhưng cô cũng không muốn nói, cô chính là cao lãnh như vậy đấy. An quay đầu lại, đem tầm mắt lần nữa chuyển tới màn hình.
Milos cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng giữa sự trao đổi giữa bọn họ, hắn đang định nói gì đó thì lại nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ cửa truyền tới có người tới chơi. Ngay sau đó là tiếng nói của một người thanh niên: "Thiếu tướng Milos, sĩ quan Âu Mạc có việc báo cáo."

"Chuyện gì?" Milos hỏi.

" Đã đến giờ cơm trưa, Ngài dùng cơm ở trong phòng hay là đi phòng ăn?"

Milos suy nghĩ một chút, trả lời: "Cậu trước tiến vào đây."

"Tách", cửa kim loại mở ra, thân ảnh thẳng tắp của Âu Mạc xuất hiện ở cửa.

Hắn bước vào trong phòng, đầu tiên là thấy Milos đứng ở trước màn ảnh số liệu, ngay sau đó hắn liền chú ý tới một tên ăn mặc toàn thân giáp chiến đang ngồi xếp bằng ngồi.

Đồng phục "hắn" không có cấp bậc nên không thể nào phân biệt được thân phận. Nhưng ở trong căn cứ số 3, Thiếu tướng Milos là trưởng quan cấp bậc cao nhất, sao tên binh lính này dám tùy ý như vậy ở trước mặt hắn? Sĩ quan đứng ở một bên, "hắn" lại thoải mái ngồi ở đó? Có cho cái gối đầu, nói không chừng sẽ trực tiếp nằm xuống.

Âu Mạc có ấn tượng đầu tiên đối với An có thể nói chính là kém tới cực điểm.

"Âu Mạc, đây là thượng sĩ Anthony." Milos giới thiệu, "Từ nay về sau, hắn cũng sẽ trở thành thân binh của tôi."

"Cái gì? Hắn?" Âu Mạc không dám tin trợn mắt nhìn An.

An cũng chậm rãi từ dưới đất đứng lên, một dạng như vậy nhìn Âu Mạc.

"Hắn không thích nói chuyện, tính cách nội liễm, cậu chiếu cố nhiều hơn một chút." Milos phân phó như vậy.

"Đã rõ." Âm thanh Âu Mạc có lực vang lên, sau đó cũng đưa tay ra với An, "Tôi là sĩ quan cấp hai - Âu Mạc, cùng cậu đều là thân vệ của Thiếu tướng đại nhân, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, cùng nhau tận tâm tận lực phục vụ vì đại nhân."

An cũng đưa tay cầm tay hắn một chút.

Âu Mạc nhíu mày một cái, người này không chỉ có kỷ luật tản mạn, hơn nữa còn không có lễ phép."Hắn" chẳng qua là một tên Trung sĩ, so với mình còn thấp hơn hai ba cấp, không chào quân lễ cũng được đi, lại còn một bộ dáng hờ hững không để ý tới người, đối với thiếu tướng Milos cũng không có lộ ra sự cung kính."Hắn" rốt cuộc làm sao có thể được Thiếu tướng Milos chọn trúng trở thành thân binh?

"Anthony mới tới thăm dò tinh không lâu, cái gì cũng không hiểu, mấy ngày nay tôi sẽ đích thân mang hắn đi làm quen với hoàn cảnh."

Tự mình mang "Hắn" đi làm quen hoàn cảnh? Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại khiến Milos hạ mình đến loại trình độ này! Âu Mạc tuyệt đối không thừa nhận hắn ghen tỵ.

"Âu Mạc, cậu đi an bài một chút, sau này hắn sẽ ở phòng 102 ngay sát vách cậu."

" Rõ." Sau khi Âu Mạc hành lễ cũng nói với An, "Cậu đi cùng tôi."

Milos giơ tay nói: "Cậu đi trước an bài, tôi chờ một lúc sẽ mang hắn đi qua."

Đây là tiết tấu thất sủng sao? Âu Mạc buồn bực rời đi phòng của sếp, ngay cả chuyện dặn dò hắn dùng cơm cũng quên.

Chờ Âu Mạc đi rồi, Milos cũng dặn dò An: "Cô bình thường tận lực ít tiếp xúc với người ngoài, nhưng Âu Mạc là thân binh của tôi, rất nhiều chuyện không cách nào tránh hắn, cho nên cô phải mau chóng thích ứng với hoàn cảnh, đừng lộ ra sơ hở."

" Ngoài ra, giữa chúng ta tồn tại vấn đề trong liên lạc, tôi hy vọng bất đầu từ bây giờ cô học tập chữ viết của chúng tôi." Milos ý bảo cô mở ra thiết bị, sau đó giúp cô mở ra phần mềm ngôn ngữ học, rồi giải thích, "Đây là phần mềm (Software) học tập ngữ âm học, thích hợp cho nhi đồng từ ba tuổi đến mười ba tuổi, tôi tin tưởng với trình độ trí lực của cô, rất nhanh có thể học được."

An cũng tiếp nhận đề nghị của Milos, song hiệu suất học tập cao bao nhiêu thì cô cũng không đảm bảo được. Cô cảm thấy tạm thời bảo trì chướng ngại trao đổi của bản thân mới có lợi, rất nhiều vấn đề cô không muốn trả lời hoặc không cách nào trả lời vấn đề, nên nếu có thể mượn lý do này tránh thì tránh. Chờ cô đã hoàn toàn nắm giữ được chữ viết của Stratos thì tình huống lúc đó không còn giống nhau. Trong khoảng thời này, cô sẽ hoàn toàn dung nhập với thế giới này.

Việc duy nhất cô cần phải làm, chính là nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn.

Âu Mạc từ khi rời khỏi phòng Milos, việc làm đầu tiên chính là tra hỏi tin tức của Anthony.

Tất cả thông tin của mọi người ở trong căn cứ đều được ghi chép lại bên trong kho số liệu, sĩ quan cấp trên có thể tra tìm.

Anthony, nam, sinh ngày 9 tháng 3 năm x351, năm x368 nhập ngũ, năm x370 thăng 2 cấp thành Hạ sĩ, được phân vào bộ đội dã chiến thuộc Thượng tá Milos, tham gia tác chiến dã ngoại tổng cộng là ba lần, phục kích mô hình nhỏ hơn mười lần, rồi sau đó nhận lệnh hoàn thành một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ cuối cùng 3 năm, nhiệm vụ được giữ bí mật thông tin, thời gian thực hiện nhiệm vụ là ba năm, tích lũy quân công, thăng cấp làm thượng sĩ. Ngày 3 tháng 7 năm x375, được phái đến căn cứ thăm dò tinh số 3, trở thành thân binh Thiếu tướng Milos.

Ngày 3 tháng 7 năm x375, cũng chính là ngày hôm trước. Ngày hôm trước quả thật có một nhóm tân binh đến, đoán chứng Anthony chính là một người trong số đó. Khó trách hắn được Thiếu tướng Milos chọn làm thân binh, bởi vì hắn là bộ hạ cũ của đại nhân trước kia.

Âu Mạc nghĩ như thế nên cuối cùng trong lòng cũng thoáng cân bằng. So với 5 năm trước Anthony chính là bộ hạ của Thiếu tướng Milos, mình đi theo đại nhân mới hai năm mà thôi.

Vì an bài thân phận của An, Milos quả thực mất không ít tâm, theo lẽ thường, cơ bản sẽ không kiểm tra ra vấn đề gì. Nhiệm vụ bí mật lần đó mặc dù hoàn thành nhưng Anthony lại hy sinh trong nhiệm vụ đó, mà Milos lại là người duy nhất biết hắn hy sinh. Hắn vốn định sau khi tìm được người nhà của hắn thì sẽ cho hắn vinh dự hạ táng, đáng tiếc vẫn không thể tìm được người nhà của hắn. Sau đó, hắn lại bị phái tới thăm dò tinh, chuyện này đành bị tạm thời gác lại. Bởi vì tính bí mật của nhiệm vụ, ngoài trừ những lãnh đạo cao cấp, những người khác cũng không biết rõ nội dung cụ thể, cái này chính là điều kiện thuận lợi cho Milos sửa đổi thông tin.

Milos đưa An vào trong phòng ngủ của cô, cũng dặn dò cô cẩn thận rồi mới đi ra ngoài ăn cơm.

Chờ hắn cơm nước xong trở lại cũng đi nhìn An, lúc này đã thấy An cả người trần truồng đứng ở trước gương, toàn bộ đồng phục áo giáp của nàng bị vứt tùy ý trên mặt đất.

Milos hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Hy vọng sau này cô sẽ không tùy tiện cởi đồng phục ra."

An cũng liếc hắn một cái, cô còn không lên án người nào đó lưu manh tự ý không mời mà vào đâu. Phòng ngủ của cô chẳng lẽ không có bố trị phòng vệ sao? Có thể tùy tiện để người khác tự do ra vào sao?

Milos giống như là biết cô đang suy nghĩ gì, mặt hắn không thay đổi giải thích: "Sĩ quan cao cấp có quyền tiến vào gian phòng của binh lính."
Nói cách khác, muốn ở trong phòng đánh phi cơ cũng phải cầu nguyện sĩ quan không đột nhiên xông tới sát phong cảnh.

Quên đi, An cũng quyết định không so đo với hắn. Cô chỉ chỗ răng thiếu hụt ở trên giường kia, sâu xa nhìn Milos, có nên trả lại răng cho cô hay không? Thiếu đi một cái răng, gương mặt cô sẽ không còn thích hợp nữa.

Milos nói: "Răng đã biến thành tài liệu tài liệu nghiên cứu rồi." Ý là không lấy về được.

An tức giận xoay người, đi vào bồn tắm, tạo thành mấy tiếng động lớn, một đống xương cốt được tán ra ngâm ở trong nước ấm, toát ra bong bóng.

Milos đi tới, tiện tay chụp tới mò ra một miếng xương hông.

Rầm một tiếng, một cái đầu lâu từ trong nước nhô ra, trong mắt lóe lên hai ngọn lửa u lam hừng hực.

Còn có hay không để yên cho người khác tắm rửa hả?

Chương 6.

  Sau khi có thân phận, An cũng không gấp đi thăm dò căn cứ. Dù sao cô bây giờ cũng không phải là nhân loại bình thường, phải cẩn thận khắp nơi tránh để nhiều người chú ý.

Lúc Milos không có ở đây, cô sẽ ở trong thư phòng tập viết chữ, nghiên cứu bản đồ, thu thập các loại tin tức liên quan tới hành tinh này cũng như Staous. Chờ Milos rảnh rỗi sẽ đưa cô đi thăm khắp nơi.

Vì vậy, mấy ngày gần đây sẽ thường xuyên nhìn thấy Thiếu tướng đại nhân mang theo một người thấp gầy toàn thân mặc áo giáp đi lang thang ở căn cứ, chỉ cần không có công vụ, bên người Thiếu tướng đại nhân tất nhiên sẽ có bóng người này, vị thân binh mới này so với Âu Mạc hình như càng được Thiếu tướng đại nhân coi trọng.

Thấy tình hình này, trong lòng Âu Mạc dần dần sinh ra ý thức nguy cơ, hắn âm thầm coi Anthony là kẻ thù của mình. Mấy ngày quan sát, người này không chỉ có dáng dấp yếu ớt, làm người khác tức lộn ruột, hơn nữa hoàn toàn không biết việc thân là một thân binh của Thượng tướng Milos thì cần phải làm những gì. Trừ việc giống như cái bóng đi sau lưng của Thượng tướng ra, lúc thường hắn cũng làm gì khác.

"Hắn" có rất nhiều điều cổ quái, tỷ như mỗi ngày đều mặc toàn thân áo giáp, ngay cả ngón tay cũng không lộ ra một chút, "hắn" cho tới bây giờ đều không ăn cơm ở phòng ăn, cũng không thấy "hắn" đi nơi nào khác. Cho nên, "hắn" rốt cuộc giải quyết vấn đề cơm nước như thế nào?

Ngoài ra, vóc người "hắn" thuộc mức độ trung bình, từng nhịp bước, các phương diện dáng người, lễ nghi cũng không thấy chút phong phạm quân nhân. Âu Mạc cảm thấy "hắn" ngay cả tư cách binh lính cũng không được.

"Thượng tướng Milos, Anthony thật sự đã nhập ngũ năm sáu năm rồi sao?" Âu Mạc nhịn không được hỏi.

Milos vừa lật tư liệu vừa trả lời: "Hắn đã từng tham gia một nhiệm vụ bí mật, nhiệm vụ kia không thể bại lộ thân phận quân nhân, mấy năm đó, hắn một mực trà trộn trong dân thường nên đã hoàn toàn từ bỏ thói quen ngày xưa, thẳng đến giờ vẫn chưa tìm được thói quen quân nhân."

"Thì ra là như vậy!" Âu Mạc lộ vẻ bừng tỉnh, trong lòng thì đoán nhiệm vụ giữ bí mật là ở nơi nào, cho nên, sở dĩ mỗi ngày Anthony mặc áo giáp có lẽ là vì không muốn bị người nhận ra.

Dù là vậy, Thiếu tướng đại nhân đối với "hắn" cũng quá khoan dung rồi. Không tham gia huấn luyện thường ngày, không làm việc, không tuân thủ kỷ luật, không có quan niệm về thời gian. Nếu là những binh lính khác trong quân khu chắn chắn không cần đến ba ngày đã bị đuổi khỏi quân ngũ.

Âu Mạc quyết định sẽ nghiêm ngặt dùng quy tắc đối với "hắn", toàn lực để cho "hắn" xứng chức với thân vệ binh của Thiếu tướng Milos.

"Thượng sĩ Anthony, đã tới giờ huấn luyện!" Năm giờ sáng, giọng nói của Âu Mạc từ ngoài cửa truyền tới.

An đang học văn tự Staous thì vô cớ bị gián đoạn nên rất không vui.

Cô đứng dậy mở cửa rồi yên lặng nhìn vị khách không mời mà đến đang đứng ở cửa kia.

"Thượng sĩ Anthony, mặc dù chúng ta đều là thân binh của Thượng tướng Milos nhưng cũng không thể tùy ý thiếu chuyên cần. Bắt đầu từ hôm nay, sáu giờ sáng mỗi này, cậu với tôi cùng nhau tham gia huấn luyện thường ngày." Âu Mạc nhìn cô mặc chỉnh tề cũng có chút bất ngờ nào cả vì hắn vốn nghĩ người này vẫn còn đang ngủ.

An đi ra khỏi phòng theo Âu Mạc tới sân huấn luyện. Cô không hề muốn mình quá mức khác biệt, mỗi ngày huấn luyện thường ngày hai giờ cũng không phải là việc khó gì. Mặc dù trên người cô nhìn như gầy dơ xương, nhưng trên thực tế cô rất rắn chắc, cho dù bị súng bắn cũng không có việc gì.

Cái gọi là huấn luyện thường ngày chủ yếu là mang theo vật nặng chạy, leo cầu thang, tập cử tạ, tập sức kéo, tập bắn các loại. Trong căn cứ có phòng trọng lực nên có thể tự do điều chỉnh mức độ huấn luyện tương ứng.

"Hi, Âu Mạc." Một sĩ quan nhìn thấy Âu Mạc thì lập tức cười lớn tiếng chào hỏi, ngay sau đó nhìn thấy An ở phía sau lưng hắn thì lập tức lộ vẻ kinh ngạc trên mặt, "Anthony cũng tới sao?" Toàn bộ căn cứ cũng chỉ có một người Anthony này ăn mặc kín mít toàn thân áo giáp, hơn nữa, "hắn" có vóc người như "gà giữa bầy hạc", coi như không cần nhìn mặt hắn cũng có thể nhận ra "hắn".

Mọi người vây lại, hỏi thăm lẫn nhau.

"Anthony này, lúc huấn luyện không thể mặc trang phục phòng vệ, cậu có thể cởi chế phục trên người cậu ra." Một sĩ quan nói với An.

An nghe vậy cũng không nhúc nhích giống như không hề nghe thấy.

Sĩ quan cau mày, giọng nói có vẻ nghiêm nghị: "Thượng sĩ, tôi ra lệnh cho cậu cởi xuống đồng phục của cậu."

An vẫn không có động tác gì.

Âu Mạc lên tiếng, nói: "Anh Lỗ, cứ để cho "hắn" mặc đồng phục đi, "hắn" đã được Thiếu tướng đại nhân cho phép rồi!"

Sĩ quan trợn mắt nhìn An, lạnh lung nói: "Đã vậy thì, cậu mang nặng gấp ba lần so với những binh lính khác."

An vẫn im lặng không lên tiếng.

"Thượng sĩ, trả lời!"

An vẫn tự nhiên không đáp lời, cô cúi đầu nhìn thời gian một chút, đã qua sáu giờ ba phút. Vì vậy giơ tay lên, ý bảo đối phương hẳn lên bắt đầu huấn luyện.

Sắc mặt tên sĩ quan kia âm trầm nhìn chằm chằm An mấy giây, sau đó mới xếp hàng và mang mọi người tiến vào sân huấn luyện.

Sân huấn luyện có một đường chạy vòng tròng, mỗi vòng được thiết lập một số liệu trọng lực khác nhau. An được bố trí ở đường đua số 1, mang nặng gấp 4 lần người khác.

"Không phải là nói ba lần sao?" Âu Mạc không đồng ý nhìn về phía sĩ quan kia.

"Cho "hắn" một bài học". Sĩ quan hừ một tiếng, nói: "Để cho "hắn" biết quân đội cũng không phải là nơi để hắn chơi đùa."

Âu Mạc lắc đầu một cái, không nói them gì nhiều, hắn cũng bắt đầu chạy theo đội ngũ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía An để tùy thời chuẩn bị cứu viện. Không chỉ có hắn, lực chú ý của mọi người đều nhìn về phía An, bởi vì "hắn" là người xui xẻo duy nhất hưởng thụ trọng lực gấp bốn lần. Mặc dù trên người có hộ giáp nhưng cũng không thể giảm bớt bao nhiêu gánh nặng. Áo giáp có lực phòng ngự tốt nhưng lại là kiểu thiết kế hóng mát nên năng lực phản kháng rất thấp. Mặc áo giáp sẽ làm phải chịu đựng gấp đôi trọng lực bình thường.

Tất cả mọi người đều suy đoán trong đầu người đàn ông gầy yếu này có thể giữ vững được bao lâu.

Trên thực tế, trọng lực bốn lần so với An mà nói căn bản không coi vào đâu. Cô chẳng qua chỉ là một bộ xương, chỉ cần xương quá cứng, trọng lực gấp mười lần hay hai mươi lần đều không tổn thương được cô, đây cũng là ưu thế đáng vui mừng của cô khi biến thành một bộ xương.

An không nhanh không chậm chạy, tim không đập, lòng không tức giận, phổi không thở gấp, máu không lưu thông, trừ bước chạy có chút khó khăn bên ngoài, động tác thậm chí còn tự nhiên hơn người khác.

Tự nhiên? Ở trọng lực bốn lần sao?

Tất cả mọi người đều cảm thấy ánh mắt mình có vấn đề. Bọn họ từng người chạy thở hồng hộc, mồ hôi chảy ướt lưng, mà cái người bọc kín trong đồng phục sao có thể ung dung chạy như vậy?

Có người không tin chuyện kỳ lạ, chạy vào đường chạy số một của An, kết quả không quá hai phút suýt nữa phải nằm xuống nên phải vội vàng trở về đường đua của mình. Chậc, đây hoàn toàn không phải là người bình thường có thể làm được!

Mấy chục phút sau, những người khác đều đã mệt mỏi, nhịp bước nặng nề mà an vẫn luôn giữ tốc độ chạy chậm từ đầu đến cuối. Thẳng sống lưng, dáng người nhẹ nhàng, nhịp bước vững vàng, một bóng người gầy nhỏ dần trở thành cái nhìn khiến người khác phải chú ý ở trong sân huấn luyện. Vốn là người khinh miệt "hắn", gờ phút này đã hoàn toàn lộ vẻ kính nể, ngay cả vị sĩ quan bất mãn với "hắn" lúc ban đầu cũng không thể không thừa nhận được, nếu chỉ bàn về thể năng thì người này hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo.

Sau khi kết thúc chạy bộ, mọi người đang đứng tại chỗ khôi phục thể lực nhưng tầm mắt vẫn luôn rơi trên người An.

Tên sĩ quan kia cố ý kiểm tra cực hạn của "hắn", sau lúc huấn luyện phá lệ "chiếu cố" tới "hắn". Nhưng mà sau mỗi lần hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cho đến cuối cùng, vẫn không thể mò tới cực hạn của "hắn".

Âu Mạc cho đến lúc này cũng đã hiểu vì sao Thiếu tướng Milos lại đặc cách chọn "hắn" làm thân binh của mình, người này không phải là đóng kịch mà thực sự rất cường hãn. Thể năng kinh khủng như vậy cùng với vóc người của "hắn" hoàn toàn cách xa, quá mức tưởng tượng.

Sauk hi hoàn thành huấn luyện, tên sĩ quan kia nói với Âu Mạc: "Người anh em, sau này chớ kêu người này tới huấn luyện thường ngày nữa, hay để cho những binh lính khác lưu lại con đường sống đi, tinh thần họ đều sắp bị đả kích cạn sạch rồi."

Âu Mạc: "..."

Từ đó sau,, Âu Mạc cũng không tới "kêu rời giường" nữa, An hoàn toàn có buổi sáng sớm yên tĩnh giống như đặc cách thuộc về mình. Một lần huấn luyện thông thường để thấy được sự nhỏ bé của cô.

"Nghe nói ngươi đi tham gia huấn luyện thường ngày?" Sauk hi Milos trở lại liền hỏi.

An cũng gật đầu.

"Còn đem trấn áp những binh lính khác?"

Chuyện nhỏ, không cần quá bội phục cô.

Milos ngồi bên cạnh cô, bình tĩnh nói: "Những sinh vật các ngươi thật sự là mạnh mẽ ngoài dự liệu của tôi, để cho tôi không thể không phòng bị. Thẳng thắn mà nói, tôi bây giờ không biết nên lựa chọn hợp tác với ngươi là chính xác hay không?"|
Dĩ nhiên là chính xác! Tuyệt đối cặp bài trùng! An cũng thành khẩn nhìn hắn.

Milos tự nhiên không thể hiểu được sự thành khẩn trong ngọn lửa ẩn nấp trong thõng mắt kia, chẳng qua hắn có cảm giác cô không có địch ý.

"Tôi nói như vậy cũng không phải là hủy bỏ hợp tác lúc trước, chỉ là hy vọng chúng ta sẽ hiểu rõ nhau hơn." Hai tay Milos vắt chéo nhau, nghiêm nghị nhìn An, nói: "Tôi cũng có thể bảo vệ ngươi, như vậy, ngươi có thể cung cấp gì cho tôi chứ?"

Milos dừng một chút, lại nói: "An, tôi chuẩn bị một tháng sau tổ chức lần thăm dò lần thứ năm. Đối phó với mãnh thú, tôi có đủ lòng tin nhưng đối với sinh vật đặc thù, chỉ sợ cần cô trợ giúp, ví dụ như cái loại có thể biến người thành xương trắng trong nháy mắt."

Hắn cầm miếng cốt bội từ trong túi ra, hỏi: "An, cô có thể giúp tôi chế tạo vật này hay không?"

An không biết nên trả lời như thế nào. Điêu cốt là sở trường của nàng, nhưng điêu khắc ra tác phẩm có thể hóa linh như loại này thì cần dung tới linh cốt mới chết chưa lâu làm vật liệu, hơn nữa còn phải là hài cốt bị lục yêu cắn nuốt. Vật liệu có hạn thì không thể chế tạo được. Trước mắt cô chỉ có ba thứ, cốt bội trên tay Milos, ngoài ra còn có hai cốt đao được đặt trên người hai xác chết.

Hơn nữa, cô cũng không hoàn toàn nắm giữ cách dung của những cốt điêu này, ít nhất cô không tự mình nghiệm chứng qua. Dĩ nhiên, chuyện này cô không nói ra sự thật, chỉ có thể để cho Milos cảm thấy hợp tác với cô có giá trị thì hắn mới có thể bảo vệ cho cô.

Milos cần cốt điêu, nàng cũng cần giống như hắn. Hay là chờ bọn họ cùng tiến hành thăm dò rồi lại tiếp tục làm đi.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top