CHƯƠNG 98: SƠN ĐỘNG
Núi Tam Bà Bà cách thành Mộc Dương không tính là xa, chân núi có một thôn trấn nhỏ. Đoạn Bạch Nguyệt mua một bọc cơm chiên một bọc chân gà, đem theo cho Sở Uyên ăn dọc đường.
Đã gọi là giải sầu thì tất nhiên không cần để tâm đến thời gian. Sở Uyên đi rất chậm, đi giữa chừng thấy một ao nước nhỏ, bên trong có vài con cá đang quẫy đuôi bơi lội cũng sẽ đứng lại xem nửa ngày. Bởi vậy dù ngọn núi này không cao lắm nhưng cũng phải tới giữa trưa hai người mới lên đến đỉnh.
Phóng tầm mắt nhìn xuống núi, đại doanh của Sở quân dựng lên ngay ngắn chỉnh tề, nếu lắng nghe kĩ dường như còn có thể nghe thấy tiếng kèn lệnh duyệt binh. Đoạn Bạch Nguyệt tìm một khối đá sạch sẽ, nói: " Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi."
Sở Uyên nhìn quanh: " Nơi này hơi giống núi Cảnh Thái a."
" Nơi này cũng không đề phòng nghiêm mật như ở núi Cảnh Thái." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Bất kể đi tới đâu cũng có người đi theo, muốn nói chuyện riêng vài câu cũng không được."
" Ta cố ý đó." Sở Uyên nhận lấy đũa từ tay hắn.
" Ta cũng biết mà." Đoạn Bạch Nguyệt mở bọc cơm chiên ra, thở dài. Năm đó từ nghìn dặm xa xôi chạy tới vương thành gặp hắn, những tưởng có thể ở trong núi du ngoạn ngắm cảnh, ngờ đâu tới nơi mới phát hiện phía sau lưng hắn thời thời khắc khắc đều có thị vệ đi theo, mình muốn tới gần một chút cũng không được.
Sở Uyên nói: " Ăn ngon." WTO là đồ biến thái
" Đã đói bụng, tất nhiên ăn cái gì cũng thấy ngon." Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một cái chân gà: " Đáng tiếc là không mang theo rượu, Tây Nam Phủ vừa cất một lượng rượu mới, tên là Ỷ Phong, vào miệng còn ngọt hơn cả Phi Hà, có lẽ ngươi cũng sẽ thích nó hơn."
Sở uyên hỏi: " Ngươi cất sao?"
" Muốn đưa cho ngươi, tất nhiên là ta tự mình cất rồi, sao có thể giao cho người khác được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Có điều cũng không sao, cứ để như vậy thêm một đoạn thời gian nữa thì vị rượu lại càng thanh thuần, chiến sự xong xuôi ta sẽ tự mình đưa tới vương thành cho ngươi."
Sở Uyên gật đầu: " Ừ."
Ánh mặt trời chiếu vào giữa núi rừng khiến bầu không khí càng trở nên ấm áp. Sở Uyên gối đầu lên đùi hắn, ngẩn người nhìn mây bay trên trời cao.
" Đang suy nghĩ gì vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nói: " Không nghĩ gì hết."
Đoạn Bạch Nguyệt gỡ chiếc lá nhỏ vướng trên tóc hắn ra.
" Đợi bình loạn xong Đông Hải và Nam Hải rồi, đưa Cẩm Nương và hài tử vào cung đi." Sở Uyên nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: " Được." Một lúc sau lại nói: " Không biết có thể khiến vị Đào đại nhân kia tức chết hay không a." Nếu được như vậy thì thật sự là rất tốt.
" Lại nữa." Sở Uyên kéo tóc của hắn: " Thay vì ở đây cằn nhằn về Thái phó đại nhân thì tốt hơn là hãy suy nghĩ xem đoạn đường kế tiếp phải đối phó với Tiểu Cẩn như thế nào."
Nhắc tới vị thần y kia, đầu Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên lại bắt đầu đau.
Sở Uyên cảnh cáo: " Không cho phép khi dễ hắn."
" Ta làm sao có thể khi dễ hắn đây?" Đoạn Bạch Nguyệt rất là ủy khuất, cáo trạng nói: " Hắn không khi dễ ta đã là vạn hạnh rồi, mỗi lúc gặp phải ta đều hận không thể trốn đi. May mắn là có Thẩm minh chủ, nếu không chỉ sợ ta muốn dẫn ngươi ra ngoài hóng gió giải sầu cũng khó nữa là."
Sở Uyên nén cười.
" Mệnh khổ a." Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: " Không còn cách nào khác."
Sở Uyên đổi một tư thế nằm thoải mái, nói: " Ta muốn ngủ một giấc."
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, tay phải nhẹ nhàng đặt lên mắt hắn, che đi tia sáng mặt trời.
Trong dịch quán, Diệp Cẩn nhìn khách phòng trống rỗng, cộng với nụ cười khả cúc của Tứ Hỉ, siết chặt nắm đấm, hít thở thật sâu, phải bình tĩnh, không được gầm thét!!!
Thẩm Thiên Phong nói: " Tiểu Cẩn."
" Ngươi không cần nói!" Diệp Cốc chủ chống nạnh phất tay, khí thế rất là hung hăng.
Tứ Hỉ công công âm thầm nháy mắt với Thẩm Thiên Phong.
Thẩm minh chủ hiểu ý nói: " Có thuốc trị phong hàn không?"
"..... Ngươi bị cảm sao?" Diệp Cẩn quả nhiên nhíu mày.
Thẩm Thiên Phong nói: " Choáng váng đầu."
Diệp Cẩn đưa tay lên trán hắn thử nhiệt độ, thấy hình như có hơi nóng, vì vậy lôi kéo hắn về phòng bên cạnh uống thuốc —phòng giữ lại lật sau cũng được.
Nhưng mà mãi đến đêm khuya khoắt rồi mà Sở Uyên vẫn chưa trở về.
Diệp Cẩn: "...."
Diệp Cẩn: "...."
Diệp Cẩn: "..."
Tứ Hỉ công công thành khẩn nói: " Lão nô thật sự không biết Hoàng thượng đi chỗ nào a!"
Thẩm Thiên Phong cũng nói: " Gần đây cứ ở trong quân doanh suốt, khó có được mấy ngày nhàn rỗi, để Hoàng thượng đi ra ngoài giải sầu cũng rất tốt."
Giải sầu vì sao phải giải tròn một ngày đêm! Diệp cốc chủ hít sâu, đồng thời lãnh tĩnh suy nghĩ một chút, có lẽ giờ này ca ca hắn đang tiều tụy vì lo lắng, suy xét chuyện quốc gia đại sự, hoặc cũng có thể là đang thuần khiết ngắm trăng, ngâm một bài thơ. (:)))) ca ca của cưng đúng là đang ngắm trăng a *^O^*)
Đoạn Bạch Nguyệt ôm eo nhấc bổng Sở Uyên lên, bước về phía sơn động.
Sở Uyên nói: " Nếu còn chưa trở về, Tiểu Cẩn sẽ phái binh vào núi lục soát mất."
" Vậy ta sẽ giấu ngươi kĩ một chút." Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu hôn nhẹ hắn: " Miễn cho bị cướp đi."
Sở Uyên vỗ vỗ ngực hắn: " Thả ta xuống!"
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn ngồi bên đống lửa: " Có lạnh hay không?"
Sở Uyên lắc đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt siết chặt vòng tay, ở bên tai hắn thấp giọng nói: " Không muốn thả ngươi trở về."
Sở Uyên lười biếng dựa vào lòng hắn: " Ừ." Vậy sáng mai trở về.
Đống lửa phát ra tia lửa kêu tí tách tí tách nhỏ vụn, Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, cằm tựa lên vai, nghiêng đầu hôn một cái.
Sở Uyên né tránh: " Không được cử động."
Đoạn Bạch Nguyệt kiên định nói: " Cứ động."
Sở Uyên buồn cười, trở tay tát hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế cúi đầu hôn lên cánh môi hơi lạnh, từng chút từng chút làm nhiệt độ tăng lên. Sở Uyên nhắm mắt lại, hé răng cắn cắn môi dưới của hắn, cả người đều nằm trọn trong lòng hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt vòng tay ôm lấy thắt lưng tinh tế của hắn, ôm người thả xuống thảm cỏ khô mềm mại.
Sở Uyên nhìn hắn, một đôi mắt cực kì xinh đẹp, trong con ngươi còn ánh lên màu lửa.
Đoạn Bạch Nguyệt giật đai lưng của hắn ra, tay phải kéo người ôm vào lòng mình.
Sở Uyên vòng tay ôm lấy cổ Đoạn Bạch Nguyệt, y phục rớt xuống đầu vai, tóc đen như mực tản ra, tựa như gấm vóc phủ kín khuỷu tay.
Thân thể cũng dần dần nóng lên, Đoạn Bạch Nguyệt cắn cắn vành tai Sở Uyên, thì thầm lời ướt át: " Tiểu Uyên."
Sở Uyên hơi thở mập mờ, thân thể như rơi vào dòng suối ấm áp, mười ngón tay chặt chẽ cùng hắn giao triền, không bao giờ muốn rời xa nhau nữa.
Bên trong dịch quán, Diệp Cẩn đang nằm gọn trong lòng Thẩm Thiên Phong, nghiêm túc nghĩ chuyện.
Thẩm Thiên Phong xoa xoa sau gáy hắn: " Ngoan, ngủ đi."
Diệp Cẩn ngồi bật dậy, nắm cổ áo hắn điên cuồng lay động, đằng đằng sát khí, đằng đằng sát khí.
VÌ! SAO! TỚI! GIỜ! NÀY! RỒI! MÀ! VẪN! CHƯA! TRỞ! VỀ!!!!!!!
Định ngâm ra một tập thơ luôn có phải hay không!!!!!!
Thẩm Thiên Phong kéo chăn bao lấy hắn, chỉ lộ ra một cái đầu.
Diệp Cẩn: "...."
Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn hôn hắn: " Còn muốn nháo nữa sao?"
Diệp Cẩn ôm một tia hi vọng cuối cùng, suy nghĩ một lúc, nói: " Biết đâu chừng đã lạc đường rồi a." Lúc này ca ca hắn còn đang dãi gió dầm sương, bước đi loạng choạng, đội mưa to gió lớn gõ cửa nhà một hộ nông trang, muốn xin mấy cái bánh bao ăn chống đói, đã đói bụng đến nửa sống nửa chết rồi, hoàn toàn không có tâm tình làm chuyện nào khác.
Thẩm Thiên Phong nói: " Ừ."
Nói lấy lệ a! Diệp Cẩn đẩy hắn ra, xoay người nằm đối mặt với bức tường tiếp tục sinh hờn dỗi, ngay cả tâm tình tạc mao cũng không có.
Thẩm Thiên Phong nằm bên cạnh dở khóc dở cười, nhớ lại lúc mình cùng hắn thành thân thì Hoàng thượng cũng không chịu thả người như vậy,
Thật đúng là thân huynh đệ a.
Sáng sớm hôm sau, trên lá cây đọng đầy hạt sương nhỏ li ti. Đoạn Bạch Nguyệt đưa cá đã nướng xong cho Sở Uyên, nói: " Lúc ra ngoài quên mang theo muối ăn, tạm thời cứ lót bụng trước đã, đợi về dịch quán lại ăn điểm tâm."
Sở Uyên khoác áo ngoài của hắn, hỏi: " Ngươi định khi nào trở về thành Mộc Dương?"
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Ngày mai."
Sở Uyên gật đầu: " Ba ngày sau ta cũng sẽ lên đường tới thành Đại Côn, Sở Hằng lòng lang dạ sói, hiện giờ chắc đã không thể chờ đợi được nữa, muốn mau chóng liên thủ với ngươi đối phó Sở quân."
" Cho nên chiến sự lần này cũng không kéo dài được bao lâu nữa." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Chỉ cần song phương khai chiến, ngươi ta nội ngoại giáp công, chỉ một hai ngày là có thể tiêu diệt Sở Hằng. Vấn đề khó khăn chính là đảo Bạch Sương ở Đông Hải, đám phản quân trên đó mới thật sự khiến mọi người đau đầu." Thủ lĩnh tên là Thanh Cầu, năm xưa chính là bộ hạ của Vân Đoạn Hồn, từ nhỏ đã lớn lên ở Đông Hải, hiểu rất rõ về hướng gió trên biển, dòng hải lưu, và sự thay đổi của khí trời, hải vực xung quanh đảo Bạch Sương lại đều được bố trí cơ quan, không ai biết binh lực của bọn họ có bao nhiêu và phân bố như thế nào, chiến thuyền của Sở quân dù đã được bọc thiết cũng khó mà xông vào được.
" Khó đối phó cũng chỉ có thể cứng rắn đánh." Sở Uyên nói: " Phụ Hoàng đem chuyện này giao cho ta, ta cũng không muốn lại giao cho một Sở Hoàng kế tiếp nữa."
" Yên tâm đi, có ta giúp ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái giúp hắn lau khóe miệng: " Lúc còn nhỏ đã nói rồi, muốn giúp ngươi bình định tứ hải, hợp nhất cửu châu."
Sở Uyên xé xuống một miếng thịt cá, đưa tới miệng hắn: " Ừ, thưởng cho ngươi."
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Nam chinh bắc chiến như vậy mà chỉ thưởng cái này a?"
Sở Uyên rút tay về: " Không lấy thì thôi."
" Chỉ có mỗi một con này, ta cũng không nỡ ăn." Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: " Phải đối xử với tức phụ tốt một chút, tương lai mới có thể—-Ui~~~"
Sở Uyên vỗ vỗ tay, bình tĩnh đứng dậy: " Đi thôi, trở về."
Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa lỗ tai, đứng dậy đuổi theo hắn.
Dịch quán rất yên tĩnh.
Tứ Hỉ công công cười nói: " Thẩm minh chủ dẫn Tiểu Vương gia ra ngoài rồi, đi từ sáng sớm a."
Sở Uyên rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Bạch Nguyệt thầm nghĩ, sau khi trở về tây nam, nhất định phải chọn ra vài vò rượu ngon đưa tới Nhật Nguyệt sơn trang, giao cho Thẩm Thiên Phong.
"Còn chuyện của Lệ Thước nữa." Sở Uyên ngồi bên cạnh bàn uống trà: " Trên đường đi nàng cũng cực kì yên tĩnh, dường như là chỉ một lòng muốn gặp ngươi thôi."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Định khi nào sẽ thả nàng ra?"
" Đang lúc đại chiến, ít nhất cũng phải chờ giải quyết xong Sở Hằng đã." Sở Uyên nói: " Không biết nàng rốt cuộc có mục đích gì, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: " Ngươi quyết định là được."
Sở Uyên chống đầu, bĩu môi nói: " Trêu hoa ghẹo nguyệt!"
" Chuyện này cũng muốn úp lên đầu ta sao?" Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười.
" Nếu không thì phải tính trên đầu ai?" Sở Uyên ngồi thẳng dậy: " Tây Nam Phủ có bao nhiêu người, thành Đại Lý có bao nhiêu người, vì sao hết lần này tới lần khác đều chỉ nói ngươi." Vì sao không nói là Vương Nhị Cẩu bán bánh quẩy trên đường a, nghe nói cũng cực kì anh tuấn.
Đoạn Bạch Nguyệt đầu hàng: " Được được được, đều là ta sai, đều là lỗi của ta."
Sở Uyên nhéo cằm hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào: " Hôn một cái."
Sở Uyên nhắc nhở: " Tiểu Cẩn đã về!"
Đoạn Bạch Nguyệt trong nháy mắt đã ngồi thẳng trở lại, mặt mày nghiêm túc.
Phía thang lầu vẫn cực kì yên tĩnh, không có bất kì tiếng động nào.
Sở Uyên nhẫn cười.
Đoạn Bạch Nguyệt thương lượng: " Lần sau nếu lại muốn hù dọa ta, dùng người khác có được hay không?" Cho dù nói là có quỷ cũng được.
Sở Uyên lắc đầu: " Không được, Tiểu Cẩn tốt nhất."
Tây Nam Vương thở dài thật sâu, tự đáy lòng cảm thấy rất là khổ não.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top