CHƯƠNG 94: THIÊN ƯNG CÁC
Gần tới cửa ải cuối năm, lại càng cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn một chút. Ngày hôm đó sau khi lâm triều xong, khó có được trước ngự thư phòng không có ai đứng chờ thảo luận chính sự, Tứ Hỉ cười ha hả nói: " Hoàng thượng có muốn xuất cung đi dạo một chút không? Gần đây trong thành rất náo nhiệt a."
Sở Uyên nói: " Có việc gì vui sao?"
" Chuyện đại hỷ thì không nhưng những chuyện vui nho nhỏ thì ngày nào cũng có." Tứ Hỉ nói: " Hiện tại cũng sắp tới năm mới rồi, các thương nhân đều đang vắt óc suy tính, tìm đủ biện pháp chiêu mộ khách nhân, nhiều thứ hiếm lạ cũng từ khắp nơi đổ về vương thành. Người muốn thành thân cũng nhiều, nghe nói muốn mời gánh hát góp vui trong ngày hỉ sự cũng phải tranh giành nhau, ngay cả cồng chiêng cũng tăng giá chóng mặt."
" Ngươi ngược lại biết rõ ràng a." Sở Uyên bật cười: " Cũng được, ra ngoài đi dạo giải sầu cũng tốt."
Tứ Hỉ hầu hạ hắn thay thường phục, chủ tớ hai người cũng không ngồi kiệu mà đi bộ ra ngoài hoàng cung. Trên đường phố quả nhiên là vô cùng náo nhiệt, các nhà đang đón tân nương cũng rất nhiều, còn gặp phải một nhà giàu vừa đi vừa không ngừng phân phát kẹo mừng, nhân đậu phộng trộn với hạt sen hầm nhuyễn, bao phủ bên ngoài là lớp mạch nha, ngọt ngào như mật, nhận vào tay như nhận chút cát điềm.
Dân chúng chen chúc hai bên đường tươi cười nhận lấy kẹo mừng, hưởng chút không khí hân hoan, các tiểu oa nhi lại càng lanh lợi hoạt bát chạy nhảy vòng quanh, không cẩn thận ngã sấp xuống, tay nhỏ bé dính đầy mạch nha kéo vạt áo Sở Uyên lau lau, lưu lại dấu vết màu vàng nâu của đường và màu đen của đất.
" Ôi chao!" Tứ Hỉ sốt ruột.
" Không sao, tiểu hài tử không cẩn thận mà thôi." Sở Uyên cười cười, ý bảo hắn đừng dọa đến tiểu oa nhi: " Đi thôi, ngay đằng trước chính là phủ đệ của Thiên Phàm, vừa lúc tới xem một chút, ba ngày nay cũng không thấy hắn vào triều."
" Dạ." Tứ Hỉ giúp hắn xoa xoa vạt áo, lách qua đám người đi về phía phủ Tướng quân. Nhật Nguyệt sơn trang là môn phái đứng đầu trên giang hồ, bởi vậy xây dựng tòa nhà cho tam thiếu gia đương nhiên cũng không hề nhỏ, mái nhà cong cong góc cạnh mượt mà uyển chuyển, mái ngói đỏ tươi, bảng hiệu là do Sở Uyên đích thân viết, nhìn xa xa cực kì có khí thế.
" Hoàng thượng." Phía sau có người nhỏ giọng kêu.
Sở Uyên xoay người lại.
Lưu Đại Quýnh xách trong tay vài bao thuốc bổ, chạy tới chỗ hai người, nói: " Có phải Hoàng thượng đang muốn tới phủ đệ của Thẩm tướng quân không?"
Sở Uyên gật đầu: " Trùng hợp như vậy, tới đây rồi mà cũng có thể gặp Lưu ái khanh."
" Thực không dám giấu diếm, vi thần cũng đang muốn tới xem Thẩm tướng quân một chút, cũng đã bị bệnh ba ngày rồi, vi thần rất là lo lắng." Lưu Đại Quýnh lắc lắc mấy cái bọc giấy trong tay: " Đây chính là thứ tốt, đại bổ a!"
Sở Uyên cười trêu: " Nếu trẫm nhớ không lầm thì chất nữ của Lưu ái khanh tháng trước đã thành thân rồi mà."
" Tứ chất nữ thành thân, ngũ chất nữ vẫn chưa thành a." Lưu Đại Quýnh thành thật nói, Thẩm tướng quân chính là miếng bánh ngon, không thể buông lỏng tay được.
Tứ Hỉ thật đau răng.
Sở Uyên cũng thấy dở khóc dở cười với sở thích này của hắn, lệnh Tứ Hỉ tới gõ cửa.
Người ra mở cửa cũng không phải là lão quản gia như thường lệ, mà là một thiếu niên còn nhỏ tuổi, nhìn kiểu cách y phục giống như là tộc nhân từ nơi khác tới, đôi mắt màu xám tro, nhưng cũng rất sáng.
" Các ngươi tìm ai?" Thiếu niên hỏi.
" Chúng ta là bằng hữu của Thẩm tướng quân." Tứ Hỉ nói: " Nghe nói Tướng quân bị bệnh nên đến thăm hắn."
" Thì ra là vậy a." Thiếu niên nghiêng người: " Thẩm tướng quân đang ở hậu viện."
" Đa tạ." Tứ Hỉ hỏi: " Trung thúc đâu rồi? Mỗi lần đều là hắn ra mở cửa."
" Trung thúc đi mua hàng tết rồi." Thiếu niên đóng cửa kĩ càng: " Ta phải canh cửa, không thể rời đi được, các ngươi tự vào đi thôi."
Tứ Hỉ nói tạ ơn, ba người cùng nhau đi tới hậu viện. Sở Uyên nói: " Thiếu niên kia có đôi mắt màu xám tro, dường như là đến từ Loan Nguyệt quốc."
Tứ Hỉ và Lưu Đại Quýnh liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc.
Đó là nơi nào?
Chưa từng nghe qua.
Không biết gì hết!
Sở Uyên cười nói: " Là một tiểu quốc ở phía Tây Vực, rất ít qua lại với Đại Sở. Có điều Thiên Phàm xuất thân giang hồ, trong phủ có những bằng hữu này cũng không có gì kì quái, trẫm chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi."
Mặc dù phủ đệ của Thiên Phàm không nhỏ nhưng hạ nhân cũng không có bao nhiêu, mấy ngày nay càng gần tới cuối năm nên hơn phân nửa đều trở về quê đón năm mới với gia đình, bởi vậy không khí trong phủ nhìn qua có chút vắng vẻ hiu quạnh.
" Ngươi xem, ta đã nói là Thẩm Tướng quân nên sớm thành thân rồi mà." Lưu Đại Quýnh nói: " Đón năm mới mà cứ hiu hiu quạnh quạnh, không tức phụ cũng không hài tử, tòa nhà có to lớn cỡ nào thì chung quy cũng chẳng được gì a."
" Ái khanh cũng đừng có ầm ĩ nữa." Sở Uyên nói: " Cũng sắp sang năm mới rồi, không thể để hai tai của trẫm được yên tĩnh chốc lát hay sao?"
" Khụ khụ." Lưu Đại Quýnh thức thời câm miệng, được được, không nói không nói.
Sở Uyên đưa tay đẩy cửa tiểu viện ra.
Tươi cười trên mặt lưu Đại Quýnh chợt cứng ngắc.
Thẩm Thiên Phàm đang ngồi dưới tàng cây cùng người nói chuyện phiếm, đối phương là một hồng y nữ tử cực kì xinh đẹp, ngũ quan minh diễm dáng dấp động lòng người, mái tóc đen dài tùy ý buộc ngang hông, cổ tay đeo một chuỗi ngọc năm màu, cũng đang ngồi nhìn sang bên này.
" Chu Sa cô nương?" Sở Uyên bật cười.
" Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phàm hành lễ, trong lòng âm thầm kêu khổ —vì sao lại không có ai tới thông truyền?
" Hoàng thượng." Chu Sa cũng có chút ngoài ý muốn.
" Nhìn ngươi cũng không giống như là bị bệnh a." Sở Uyên cười nói: " Miễn lễ đi."
Thẩm Thiên Phàm ho khan hai tiếng: " Đa tạ Hoàng thượng."
" Lần trước thấy cô nương chính là ở đại mạc tây bắc." Sở Uyên nói: " Nếu đã tới vương thành, vì sao lại không vào cung làm khách?"
" Ngày hôm trước vừa mới tới thôi." Chu Sa nói.
" Cho nên có người liền bị bệnh những ba ngày." Sở Uyên vỗ vỗ bả vai Thẩm Thiên Phàm, rất có thâm ý.
Thẩm Thiên Phàm nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai.
Lưu Đại Quýnh thấy vậy cực kì muốn rơi lệ, bận rộn không công hơn nửa năm trời, thì ra là thích loại này a, vì sao không nói sớm.
Chu Sa nói: " Ta tới vương thành là vì tìm thuốc a."
" Tìm được rồi sao?" Sở Uyên hỏi.
" Ừ." Chu Sa nói: " Vốn đang định ngày mai vào cung diện kiến Hoàng thượng, thuận tiện đưa tấm địa đồ."
" Địa đồ?" Sở Uyên hỏi: " Địa đồ của nơi nào?"
Chu Sa nói: " Phỉ Miễn quốc."
Sở Uyên có chút kinh ngạc.
"Lần trước nghe Hoàng thượng nhắc tới Thiên Thần Sa, ta cũng liền để tâm đến danh tự này." Chu Sa nói: " Tộc nhân ta dựa vào vu y mà sống, từ xưa đến nay cũng không định cư tại chỗ mà vẫn đi chuyển khắp nơi trên đại mạc, vài chục năm trước cũng có người từng tới Phỉ Miễn quốc, trị thương cho công chúa Phỉ Miễn quốc."
" A?" Sở Uyên hỏi: " Tộc nhân của cô nương hiện giờ đang ở đâu?"
" Đã qua đời rồi." Chu Sa nói: " Hắn cũng không lưu lại bất cứ thứ gì, chỉ có tấm địa đồ hải vực của Phỉ Miễn quốc này, và cũng là do A Cửu tìm được lúc sắp xếp lại di vật của phụ thân."
" Thì ra là vậy." Sở Uyên hiểu rõ: " Đa tạ cô nương."
" Hoàng thượng nói quá lời, chỉ là công nhấc tay mà thôi." Chu Sa nói: " Vậy ta trở về phòng lấy địa đồ đây."
Sở Uyên khẽ gật đầu, nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, sau đó dùng ánh mắt rất là nội hàm nhìn Thẩm Thiên Phàm.
" Hoàng thượng." Thẩm Thiên Phàm thấy da đầu tê dại: " Chu Sa cô nương chỉ là ở nhờ trong phủ của mạt tướng vài ngày thôi."
" Trong vương thành này có bao nhiêu khách điếm? Vì sao lại phải ở nhờ phủ tướng quân?" Sở Uyên nhướng mi.
Thẩm Thiên Phàm nói: " Khách phòng có rất nhiều, để không cũng phí."
" Ngươi a." Sở Uyên vỗ vỗ vai hắn: " Thật là không có mắt."
Lưu Đại Quýnh đứng bên cạnh mặt mày đưa đám.
Đầu Thẩm Thiên Phàm cũng mơ hồ phát đau.
May mà Sở Uyên biết rõ tính tình của hắn, cũng chưa nói thêm điều gì, sau khi nhận được địa đồ thì cùng Tứ Hỉ cáo từ, thuận tiện vừa xách vừa kéo đi Lưu Đại Quýnh.
Bản địa đồ này vẽ hơi chút qua loa, chỉ có thể nhìn ra Phỉ Miễn quốc là quốc gia được cấu thành bởi hai mươi ba tòa tiểu đảo, phân bố chằng chịt trong hải vực sương mù, phạm vi cực lớn. Ngoài ra cũng chỉ đánh dấu thêm mấy chỗ có nguồn nước ngọt, không có tin tức hữu dụng nào khác.
Chiến loạn Đông Hải chưa bình định được, hiện tại nói về Phỉ Miễn quốc cũng còn quá sớm. Sở Uyên gấp lại địa đồ cất đi, lại mở ra một cái tấu chương từ Đông Hải đưa tới, nhìn qua một chút.
" Là Ôn đại nhân đưa tới sao?" Tứ Hỉ vừa giúp hắn châm trà vừa cười hỏi.
Sở Uyên gật đầu. Nội dung của phong tấu chương này được viết cực kì cặn kẽ, Ôn Liễu Niên đang vô cùng cao hứng, đầu tiên là nói đã cùng Đoạn Vương đạt được thỏa thuận, Đoạn Vương còn tặng Diệp cốc chủ ba con Hồng Giáp Lang, sau đó còn nói, Sở Hằng vẫn phái người giả thần giả quỷ quấy phá ở Tam Thước Lãng, may là có Đoạn Vương từ sau tương trợ, cùng Thẩm minh chủ và mọi người nửa đêm nổ tung chiến thuyền của bọn chúng, ánh lửa chiếu sáng cả góc trời, Sở gia phụ tử cả kinh trợn mắt há hốc mồm, mấy ngày gần đây quả nhiên đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Sở Uyên cười cười, rơi vào trầm tư.
Mấy ngày sau đó lại tới giao thừa đón năm mới. Trong cung thiết yến chiêu đãi văn võ bá quan, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng trở về Nhật Nguyệt sơn trang mừng năm mới. Bên trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên đang hạ đũa như bay ăn bữa cơm đoàn viên. Về phần Đoạn Bạch Nguyệt, cũng nhập gia tùy tục bưng một đĩa bánh chẻo một bầu rượu, một mình uống rượu ngắm trăng.
Đoạn Niệm đứng bên cạnh vừa giúp hắn châm rượu vừa thở dài trong lòng. Qua năm mới rồi, Vương gia đã có thể tính là ba mươi a, vẫn chưa được thành thân, thật là thảm.
Từ năm mười tám tuổi đã chuẩn bị hồng trù đoạn, đến bây giờ vẫn chưa thể dùng được, Kim thẩm thẩm chắc đã vội vàng muốn chết rồi.
Qua năm mới, thời gian lại càng trôi đi nhanh hơn. Bên trong vương thành nhìn qua như gió êm sóng lặng, nhưng những người biết nội tình thì đều thấp tha thấp thỏm chờ đợi ngày khai chiến sắp tới.
" Lão Đào." Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Lưu Đại Quýnh dùng cánh tay chọt chọt Đào Nhân Đức, nháy mắt ra hiệu hỏi: " Hoàng thượng của chúng ta, sao rồi?"
Đào Nhân Đức thần bí liếc hắn một cái.
" Ai nha!" Lưu Đại Quýnh cảm khái: " Chậc! E là chưa tới vài năm nữa, ta và ngươi đã có thể cáo lão hồi hương rồi. Năm xưa Tiên Đế đúng là đã lo nghĩ quá nhiều, Hoàng thượng đâu cần hai lão hủ chúng ta phụ tá hai mươi năm, mười năm cũng đã là quá nhiều."
Đào Nhân Đức nói: " Hiện tại nói mấy câu này e là vẫn còn sớm."
" Sao lại sớm được?" Lưu Đại Quýnh nói: " Hiện tại Hoàng thượng muốn làm cái gì, người khác có thể mơ hồ không rõ, nhưng lão hồ ly ngươi lại không biết được hay sao?"
Đào Nhân Đức nói: " Tứ hải thái bình là một chuyện, lập hậu nạp phi lại là chuyện khác. Hoàng thượng chỉ làm bốn chữ trước, còn chuyện kia thì lại một cái bóng cũng chẳng thấy đâu."
" Chuyện này phải dựa vào ngươi rồi." Lưu Đại Quýnh rũ rũ tay áo: " Nhưng ta nghĩ là khó lắm a!"
Đào Nhân Đức liếc hắn một cái: " Hôm nay không ăn đồ nướng à?"
Lưu Đại Quýnh mặt mày rạng rỡ: " Ăn!" Ngươi trả tiền.
Trên đường lớn, một đội ngân giáp tướng sĩ đang giục ngựa chạy về phía trước, Lưu Đại Quýnh cuống cuồng che đồ nướng lại, rất sợ bụi đất bay vào.
Ngân giáp: áo giáp màu bạc.
Đào Nhân Đức nói: " Là ngân giáp thân vệ quân."
Lưu Đại Quýnh tập trung tinh thần ăn đồ nướng, cũng không muốn bị chuyện khác quấy rối.
Đội thân vệ quân này là do chính tay Thẩm Thiên Phàm thành lập, sau khi bình định xong quân phản loạn tại cánh đồng tuyết ở đông bắc thì vẫn bí mật bồi dưỡng tại Ngư Chủy Tiều ở Bắc Hải, về đối ngoại cũng chỉ nói là đã phái tới Nhật Nguyệt sơn trang, cũng không có mấy người biết rõ chân tướng.
Hiện tại, lực lượng phản quân ở các quốc gia lân cận khắp biên cảnh tây bắc đã diệt trừ. Đi tiếp lên phía bắc, La Sát quốc cũng đã bại chiến nguyên khí đại thương. Còn Thất Tuyệt quốc thì lại kết thành đồng minh với Đại Sở, liên hợp khai thác thủy long mạch, lợi dụng mạch nước ngầm tạo ra một dòng sông bắt nguồn từ tuyết nguyên kéo dài rồi hợp làm một thể với Con Đường Tơ Lụa cổ xưa, thương lộ mở rộng nối thẳng từ đại lục tới tận cùng phía tây xuôi ra bến cảng, con dân áo cơm no đủ, đời sống an ổn thuận hòa. Còn Cánh Đồng Tuyết ở Đông Bắc, dư nghiệt tiền triều làm ác đa đoan đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Dân chúng sinh sống quanh năm ở biên cảnh đông bắc chịu cảnh gió gào tuyết phủ cũng được kế hoạch phân nhóm di dân dần về phía nam, không bao giờ phải sống trong cảnh bị lão thiên gia ngược đãi nữa, kho lương và y phục cũng trở nên đầy đủ sung túc hơn nhiều.
Cũng bởi vậy, binh lực trước đây vẫn luôn phải đặt ở phòng tuyến phía bắc lãnh thổ cũng có thể rút ra, một lần nữa phân phối lại, không cần phải lo lắng buồn phiền nữa.
Sở Uyên dán niêm phong tín hàm lại, sai người khẩn cấp tám trăm dặm đưa tới Đông Hải, thành Mộc Dương.
Mấy tháng sau, một đạo tin tức kinh thiên động địa nổ tung khắp Đại Sở.
Tây Nam Vương phản rồi!
" Lần này không giống a, lần này là phản thật đó!" Đầu đường trong vương thành, giá cả tiểu thoại bản không ngừng tăng cao, nhưng cũng vẫn như cũ cung không đủ cầu. Dân chúng cho dù phải đánh vỡ đầu cũng muốn mua cho được một quyển <Tây Nam Vương bí sử> về xem, chỉ cầu có thể hiểu rõ lý do vì sao đang yên đang lành lại thật sự muốn phản rồi — nghìn vạn lần đừng có đánh thật rồi đánh thẳng tới vương thành a.
Thành Mộc Dương có ưu thế lớn nhất chính là dễ thủ khó công. Tây nam quân suốt đêm bao vây nha môn tri phủ, đem toàn bộ quan viên địa phương nhốt vào nhà giam, đóng chặt cửa thành, những khẩu đại pháo đen ngòm quay đầu về phía quan đạo, khiến người cảm thấy trong lòng tê dại.
Một nơi trời cao hoàng đế xa như vậy, đại quân của triều đình tất nhiên cũng vô pháp kịp thời tới ứng cứu. Chỗ duy nhất trong thành có thể trông cậy được chính là Sở Hằng đang ở thành Đại Côn và lực lượng Hắc Long Quân.
Sở Thừa cả giận nói: " Nếu ta nhớ không lầm thì đại nhân chính là người được Hoàng thượng phái tới hòa đàm với Đoạn Bạch Nguyệt."
Ôn Liễu Niên vô cùng bi phẫn, ta đàm rồi a, nhưng đàm không ra kết quả, muốn trách ai? Trách ta sao? Còn có thể nói đạo lý hơn được nữa hay không?!
Sắc mặt Sở Hằng thâm trầm, ý bảo nhi tử không được nhiều lời.
Sở Thừa giận dữ phất tay áo ra cửa
Ở Đông Hải chiếm giữ nhiều năm như vậy, nếu nói không hề có thực lực thì tất nhiên sẽ chẳng ai tin. Chẳng qua là Sở gia phụ tử cũng không muốn xuất binh nghênh chiến với Đoạn Bạch Nguyệt. Kể từ lúc vị kia trong triều đăng cơ tới nay, rõ ràng là muốn từng bước thu hồi lại quân quyền, cho nên việc nên làm nhất lúc này là bảo toàn thực lực để chống lại hắn, mà không phải là xung phong bán mạng vì hắn nữa— nếu thật sự chính diện giao tranh với tây nam quân, đấu với nhau một năm một năm rưỡi, chờ khi song phương đều sức cùng lực kiệt rồi, quân đội Đại Sở mới chạy tới ngồi mát ăn bát vàng làm ngư ông đắc lợi, vậy chẳng phải là tâm huyết bao năm qua của mình đều bị hủy hoại trong chớp mắt hay sao?
" Phụ thân." Sở Thừa nói: " Có cần ta phải đích thân đi gặp vị Tây Nam Vương kia một lần hay không?"
Sở Hằng trầm mặc không nói gì.
" Hắn muốn Bạch Giang lấy nam, chúng ta muốn Bạch Giang lấy bắc, cũng không mâu thuẫn." Sở Thừa nói: " Cứ tạm thời phân chia thiên hạ này như vậy đã, chung quy cũng tốt hơn là bị vị trong triều kia từng bước thu hồi quân quyền. Đối với huynh đệ thân sinh của mình mà còn ngoan độc như vậy, mà phụ tử chúng ta cùng lắm cũng chỉ là ngoại thích. Chẳng lẽ còn mong chờ hắn có thể thủ hạ lưu tình hay sao?"
Sở Hằng khẽ gật đầu.
Sở Thừa hiểu ý: " Hài nhi đã hiểu."
Trên quan đạo bên ngoài cách thành mấy trăm dặm, đại quân Sở quốc đang nhanh chóng tiến về phía trước, chiến kỳ Cửu Long che khuất ánh mặt trời, ngước mắt nhìn không tới được điểm cuối.
Sở Uyên mặc nhuyễn giáp màu vàng, mang trường kiếm bên hông cưỡi ngựa dẫn đầu thiên quân vạn mã, tuổi trẻ kiệt ngạo, ý chí bừng bừng.
" Rốt cuộc vì sao lại phải ngự giá thân chinh a?" Bên trong thành Đại Côn, Diệp Cẩn vẫn đang vô cùng phẫn hận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nắm tay tận sức cào tường, phái một người tới không phải được rồi sao, họ Đoạn kia có cái gì tốt!!!
Đầu Thẩm minh chủ rất là đau.
" Hoàng thượng." Mấy ngày sau, Thẩm Thiên Phàm quay đầu ngựa lại, trở về bẩm báo: " Phía trước có một môn phái trên giang hồ, tên là Thiên Ưng Các. Chưởng môn nhân là bằng hữu lúc nhỏ của mạt tướng, hay là đêm nay tới đó nghỉ tạm đi?"
Sở Uyên gật đầu: " Được."
" Mạt tướng đi an bài ngay." Thẩm Thiên Phàm nhận lệnh rời đi. Các chủ của Thiên Ưng Các tên là Lệ Ưng, khi còn nhỏ có ở Nhật Nguyệt sơn trang khoảng ba bốn năm, quan hệ với huynh đệ Thẩm gia cũng rất tốt. Hơn mười ngày trước đột nhiên lại nghe thấy tin tức nói đại quân sẽ đi ngang qua địa phận của mình, đâu cần ai tới phân phó, từ lâu đã chuẩn bị xong mọi chuyện, đầu heo thịt khô chân dê trong vòng mười dặm xung quanh đều bị càn quét vơ vét mua sạch sẽ, chỉ chờ được làm cơm cho các tướng sĩ Sở quân.
" Chạy nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có được một nơi giống nhà để ngủ một giấc." Tứ Hỉ công công vặn thắt lưng đau nhức.
Sở Uyên thấy vậy buồn cười: " Bảo ngươi ở lại trong cung rồi, đi theo làm chi?"
Tứ Hỉ công công nói: " Như vậy không được, lão nô phải hầu hạ Hoàng thượng."
" Nếu không giảm béo đi một chút, trẫm cũng nên tìm người hầu hạ ngươi a." Sở Uyên vỗ vỗ bụng bự của hắn, nói: " Được rồi, mau về nghỉ ngươi đi, trẫm đi tìm Thiên Phàm."
" Dạ!" Tứ Hỉ công công thầm nghĩ, lần này gặp lại Tiểu Vương gia, không biết còn có thể xin chút thảo dược nấu nước uống hay không, muốn giảm cân a.
Trong tiền thính, Lệ Ưng đang tán gẫu với Thẩm Thiên Phàm, nghe được đệ tử nói Hoàng thượng tới liền vội vàng ra cửa nghênh đón.
" Các chủ không cần đa lễ." Sở Uyên nói: " Trẫm chỉ tùy ý tới xem một chút, không quấy rầy đến hai vị chứ?"
" Hoàng thượng nói quá lời, chúng ta chỉ là đang nhắc lại mấy chuyện hồi bé mà thôi." Thẩm Thiên Phàm nói: " Còn nữa, Lệ huynh cũng vừa mới nói là thật may mắn khi không đem muội muội gả cho Tây Nam Vương."
Sở Uyên: "....?"
" Hoàng thượng không biết đó thôi, muội muội kia của ta đúng là không có mắt." Lệ Ưng nói: " Sáu bảy năm trước lúc tới tây nam, không biết vì sao lại nhìn trúng Tây Nam Vương, sau khi về nhà thì khóc nháo muốn ta tới đó ngỏ ý kết thân."
" Ồ, còn có chuyện này sao?!" Thái độ của Sở Uyên rất là hiền hòa.
" Lúc đó gia phụ vẫn còn tại thế, vô luận như thế nào cũng không đồng ý, nói Tây Nam Vương không giống loại người có thể an phận sống qua ngày chút nào, dã tâm lang sói, không thể gả được." Lệ Ưng tiếp tục nói.
" Lệnh tôn nói chí phải." Sở Uyên gật đầu.
" Sau đó cũng là do phụ thân làm chủ, đem nàng gả cho Thiếu Bang chủ của Hà Bang." Lệ Ưng thở dài: " Chẳng qua là mệnh nàng cũng khổ, thành thân chưa được vài năm thì trượng phu liền bị người thiến."
Sở Uyên: "..."
Thẩm Thiên Phàm giật mình: " Sao trước đây không nghe Lệ huynh nói gì về việc này? Là do ai gây ra?"
Lệ Ưng khó xử nói: " Chuyện này khó mà nói ra ngoài được."
Thẩm Thiên Phàm lại hỏi: " Vậy hiện giờ Lệ cô nương đang ở đâu? Vẫn còn ở lại Hà Bang sao?"
Lệ Ưng lắc đầu: " Xảy ra chuyện như vậy, còn để nàng lưu lại phu gia làm chi, ta còn chưa kịp phái người tới đón, nàng cũng đã tự mình cầm hưu thư chạy về, khóc lóc đòi tái giá."
........
Thẩm Thiên Phàm chỉ có thể nói: " Cũng tốt."
" Không nói tới chuyện phá tâm trạng hỏng bét của ta nữa." Lệ Ưng nói: " Hoàng thượng và Thẩm huynh thật sự muốn ngay ngày mai tiếp tục lên đường sao? Hay là ở lại thêm mấy ngày nữa hẵng đi."
" Chiến sự đang vô cùng cấp bách, một ngày cũng không thể chậm trễ được." Thẩm Thiên Phàm nói: " Lòng tốt của Lệ huynh ta nhận, chờ lúc trở về rồi nói sau vậy."
" Cũng được." Lệ Ưng nói: " Vậy tại hạ nguyện chờ thiết kỵ Đại Sở chúng ta đại thắng trở về."
Bên dưới thành Mộc Dương, Sở quân vẫn đang không ngừng chửi mắng — Sở Uyên cũng đã tự mình dẫn binh xuôi nam rồi nên Sở Hằng cũng không thể cái gì cũng không làm, vì vậy liền phái ra hai nghìn Hắc Long quân tới chinh phạt trước. Hoặc là nói, mỹ danh thì gọi là chinh phạt, nhưng thực chất chính là cãi nhau. Ngày ngày chỉ là tập trung dưới tường thành ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông đối phương một phen, sau đó liền hò nhau thu binh, trở về viết cho Sở Uyên cái tấu chương, tỏ rõ mình cũng đã làm hết sức mình rồi.
Đoạn Niệm đứng trên tường thành nhìn bọn họ hưng trí bừng bừng chửi nhau, sau đó ngáp dài trở về phòng, định đi ngủ một giấc.
Mấy ngày nay Vương gia không ở đây, ngay cả tâm tình mở cửa thành hù dọa đám người kia một chút cũng không có, muốn mắng bao lâu liền mắng bao lâu.
Trên đường nhỏ giữa rừng núi, Hỏa Vân Sư bốn vó như bay lên không trung, chẳng khác gì một tia chớp màu đen chợt lóe mà qua. Bỏ lại sau lưng thêm một tòa thành trấn, phía chân trời xa xa, những đám mây không ngừng biến ảo thành muôn hình vạn trạng.
" Giá!" Đoạn Bạch Nguyệt phất tay giơ roi, vạt áo tung bay dưới ánh mặt trời.
" Tới tới tới! Mua đường cao nha, đường cao gia truyền của Thiên Ưng Các đây!" Phiên chợ dưới chân núi vô cùng náo nhiệt, các tiểu thương đang không ngừng rao hàng, ngoài đường cao ra còn rất nhiều thứ như cá nướng, mì sợi, giày thêu.... toàn bộ đều là sản nghiệp tổ truyền của Thiên Ưng Các—-cũng khó trách, trong vòng mười dặm khắp bốn phương tám hướng chung quanh nơi này, Thiên Ưng Các chính là môn phái lớn nhất, vì vậy các tiểu thương đều muốn mượn chút thanh thế để dễ bề làm ăn, hơn nữa chỉ cần có quan hệ với Thiên Ưng Các thì cũng không còn sợ đám lưu manh du đãng quấy phá nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt dắt ngựa vào khách điếm rồi từ vách đá dựng đứng phía sau núi phi thân bay lên đỉnh núi. Phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới, khắp thung lũng đều là phòng ốc nối dài liên miên không dứt, tường trắng ngói đen cực kì khí thế, chính là Thiên Ưng Các.
Lúc này đã qua giờ ăn trưa, Sở Uyên cũng không có khẩu vị gì, chỉ uống một bình trà trái cây, hiện tại đang nằm trong sân nghỉ ngơi. Tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm thấy như là có người đang âm thầm nhìn chằm chằm mình.
"...."
" Hoàng thượng." Thấy hắn đứng dậy, Tứ Hỉ tiến lên nói: " Có cần ăn chút gì không?"
Sở Uyên lắc đầu: " Trẫm muốn một mình ra ngoài đi dạo, bất cứ ai cũng không được phép đi theo."
Tứ Hỉ nhận lệnh, trong lòng rất là buồn bực, theo thời gian đã ước định trước thì chắc Thẩm tướng quân cũng sắp tới đây rồi, lúc này mà Hoàng thượng còn muốn đi đâu?
Sở Uyên một mình chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ vào rừng, dưới chân lá rụng xào xạc khiến không khí xung quanh càng trở nên vắng vẻ tĩnh mịch hơn.
Đoạn Bạch Nguyệt đi theo phía sau lưng hắn, khoảng cách càng lúc càng gần, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.
Sở Uyên dừng bước, khóe miệng khẽ cong lên.
Đoạn Bạch Nguyệt lẳng lặng nhìn bóng lưng người mình yêu, trong phút chốc chỉ cảm thấy như có hàng nghìn hàng vạn tình cảm ồ ạt dâng lên tự đáy lòng, ngay cả vành mắt cũng nóng lên.
Sở Uyên hỏi: " Ngươi tới làm gì?"
Đoạn Bạch Nguyệt sãi bước tới gần, đưa tay ôm hắn vào trong ngực, giọng nói ấm ách: "Nhớ ngươi..."
Sở Uyên khẽ nhắm mắt lại, mặc cho hắn tùy ý duyện hôn cổ mình, lưu lại một trận đau đớn tê dại. Qua hồi lâu mới nói: " Độc giải rồi sao?"
" Ừ." Đoạn Bạch Nguyệt siết chặt cánh tay, không muốn buông ra nữa.
Sở Uyên hỏi tiếp: " Còn nhớ trước đây trẫm đã nói gì không?"
" Quên rồi." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu nói: " Ngươi cũng quên rồi."
Sở Uyên dựa người vào lòng hắn, giọng nói có chút ý cười, lười biếng nói: " Trẫm cũng không định tha thứ cho ngươi."
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau: " Cho ta thêm một cơ hội."
Sở Uyên đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt hắn, nhìn một lúc thật lâu rồi mới nói: "Vẫn cứ như cũ."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Hả?"
Sở Uyên nói: " Xấu xí!"
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: " Lúc trước ta làm vậy cũng không phải vì xấu hay đẹp, mà là vì độc."
" Bởi vì độc, là có thể trốn đi sao?" Sở Uyên nhìn hắn, rút tay về: " Bây giờ trở về cũng muộn rồi, trẫm không cần ngươi nữa."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Không cần thì cứ không cần đi."
Sở Uyên nhướng mày nhìn hắn.
" Năm đó làm thế nào dụ tới tay, Bổn Vương làm lại một lần là được." Đoạn Bạch Nguyệt cầm cổ tay hắn kéo vào lòng cúi đầu muốn hôn, bên ngoài bìa rừng lại truyền tới tiếng bước chân và tiếng người nói chuyện.
" Ngươi nói xem, đang yên đang lành vì sao đột nhiên lại muốn theo Hoàng thượng và Thẩm tướng quân đi Đông Hải?" Lệ Ưng đau đầu như muốn nứt ra.
Lệ Thước dựa người vào thân cây, nói: " Tất nhiên là vì Đoạn Vương gia!"
Sở Uyên ngồi xổm trên cây, xem náo nhiệt.
Đoạn Bạch Nguyệt chẳng hiểu ra sao, có quan hệ gì đến ta đâu?
" Tây Nam Vương hiện tại đã là phản tặc rồi, ngươi còn muốn sao nữa?" Lệ Ưng trợn mắt há mồm.
" Phản tặc ta cũng nhận." Lệ Thước cắn răng nói: " Năm xưa lúc ta du ngoạn tới tây nam thì đã cùng hắn có phu thê chi thực rồi, cho nên lần này bất kể thế nào ngươi cũng phải đồng ý để ta đi Đông Hải."
Lệ Ưng cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ muội muội hắn chắc chắn đã điên rồi: " Ngươi lặp lại lần nữa?"
" Lặp lại mười lần cũng vậy thôi." Lệ Thước nói: " Nói chung lần này ta nhất định phải đi tìm cho bằng được họ Đoạn kia, ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không?"
Ánh mắt Sở Uyên rất là cao thâm khó lường, hai tay chống cằm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh mình.
Tây Nam Vương mờ mịt chẳng hiểu gì, lần đầu tiên trong đời biết được cái gì gọi là tai bay vạ gió, là họa từ trên trời rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top