CHƯƠNG 84: HẮC NHA
Đúng như Đoạn Bạch Nguyệt sở liệu, thuyền lớn đi trên biển theo phương hướng đại khái giống như là muốn đi tới Phỉ Miễn quốc trong truyền thuyết. Lúc tới được phụ cận vùng sương trắng, cơ hồ tất cả mọi người trên thuyền đều tự động lấy ra một mảnh vải đen, che đi đôi mắt của mình.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Đây là ý gì?"
Sở Hạng nói: " Cũng không phải là tại hạ đa nghi đâu, chỉ là Vương giáo đầu mới đến đây nên có quy củ nào cần theo thì vẫn phải theo, sau này nếu đã trở nên quen thuộc rồi thì tất nhiên lúc ra vào sương mù sẽ không cần phải che mắt nữa."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Xem ra lúc trước ta nghĩ sai rồi, nhìn tình hình này, chủ tử chắc cũng không phải chỉ đơn giản là người làm ăn."
Sở Hạng lắc đầu: " Nếu chỉ là một người làm ăn, Vương giáo đầu đi theo ta chẳng phải đã quá ủy khuất rồi sao? Võ công xuất thần nhập hóa như vậy, đương nhiên là phải thi triển quyền cước làm đại sự, đem thứ đã mất trước đây đoạt lại lần nữa."
Đoạn Bạch Nguyệt tự mình che đôi mắt lại, cũng không nhiều lời nữa.
Sở Hạng đối với hắn cực kì hài lòng, võ công cái thế lại trầm mặc ít nói, hiểu được cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, người như thế tương lai nhất định sẽ rất hữu dụng.
Theo suy đoán của Đoạn Bạch Nguyệt thì thuyền lớn cần nhiều nhất là hai ba ngày để băng qua sương mù. Nhưng không ngờ phải tới mười ngày sau mới đỗ vào bến cảng. Mà trong suốt mười ngày này, chỉ cần gỡ khăn che mắt thì bên người sẽ có người canh chừng, ngay cả cửa khoang thuyền cũng không thể bước ra nửa bước. Lúc ăn cơm, tất cả mọi người thường bị tập trung trong đại sảnh dưới đáy khoang thuyền, chỉ dùng dạ minh châu chiếu sáng, xanh lè u ám lại thâm trầm, chiếu ra khuôn mặt trắng bệch của người ngồi phía đối diện, chẳng khác gì địa ngục Tula.
Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm lắc đầu, một người bình thường nếu phải sống trong hoàn cảnh này quá lâu chỉ sợ cũng sẽ phát điên. Mà chiến tranh sợ nhất chính là người điên — để có thể thoát khỏi những tháng ngày áp lực buồn khổ thế này, ai ai rồi cũng có thể liều mạng.
" Vương giáo đầu." Sau khi thuyền lớn dừng hẳn, Sở Hạng tự mình tới đón hắn: " Đây cũng là đảo hoang thạch."
Đoạn Bạch Nguyệt bước ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy bốn phía một mảnh hoang vu, so với đảo Tinh Châu còn đổ nát hơn vài phần, thật không giống như là nơi để cho người ở.
Sở Hạng nói: " Đây là hải đảo dùng để luyện binh, xung quanh đảo đều là cơ quan và sương mù dày đặc, tuyệt đối sẽ không có ngoại nhân xông vào."
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Chủ tử cũng ở nơi này sao?"
Sở Hạng lắc đầu: " Sau hôm nay, nơi này sẽ là địa bàn của Vương giáo đầu, ta cũng chỉ thỉnh thoảng tới xem một chút mà thôi. Nếu thấy còn thiếu cái gì thì cứ việc nói ra, ta sẽ cho người chuẩn bị."
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: " Được."
" Lên đênh trên biển nhiều ngày như vậy chắc cũng đã mệt mỏi rồi, mọi người về chỗ nghỉ ngơi trước đi." Sở Hạng phân phó: " Buổi tối sẽ thiết yến ở tiền thính, làm tiệc đón gió tẩy trần cho chư vị."
Đoạn Bạch Nguyệt đi theo đoàn người trở về chỗ ở, dọc đường đi vẫn là bãi đá ngầm, hoặc là cỏ hoang mọc thành từng bụi nhỏ. Sau khi đi qua mấy khúc quanh thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một dãy phòng ốc, xây dựng rất chỉnh tề, khá giống với những gì thấy được ở đảo Tinh Châu trước đó, chẳng qua là kích thước mỗi phòng lớn hơn rất nhiều. Phạm vi hải vực bị bao phủ bởi sương mù cực lớn, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu hải đảo như vậy. Mà Sở Hạng lại vẫn luôn cực kì đa nghi, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng không dò xét được tin tức gì.
Nếu đã lấy thân phận là giáo đầu để lên đảo thì tất nhiên không thể cái gì cũng không làm. Vậy mà lại phải giúp nghịch tặc luyện binh đối phó với người trái tim mình yêu, chuyện như vậy tất nhiên là kẻ ngốc cũng biết là không thể làm.
Đoạn Bạch Nguyệt nằm trên giường, hai tay đan vào nhau gối sau ót, nhìn đỉnh giường suy tính bước tiếp theo.
Quân lính trên đảo ít nhất cũng có hơn một nghìn người, hơn nữa rõ ràng đã qua lựa chọn, mỗi người đều có vài phần công phu. Theo những gì Sở Hạng nói thì nhóm người này cần phải xuất sư trong vòng nửa năm, sau đó sẽ rời khỏi hải đảo, tiếp tục đổi nhóm khác tới.
**********
" Sáng nay lúc ta tới, thấy trên bến cảng dường như có không ít người." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Là chủ tử phải rời đi sao?"
Sở Hạng lắc đầu: " Hôm nay có khách tới."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nhiều người như vậy, xem ra là khách quý rồi."
Sở Hạng hỏi: " Vương giáo đầu có từng nghe tới Phỉ Miễn quốc chưa?"
Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc nói: " Tất nhiên là nghe rồi, nhưng không ngờ rằng trên thế gian này thật sự có quốc gia đó, khách quý hôm nay cũng tới từ Phỉ Miễn quốc sao?"
Sở Hạng gật đầu: " Cũng không chỉ đơn giản là tới từ Phỉ Miễn quốc, mà là người có địa vị nhất tại Phỉ Miễn quốc."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Chủ tử có địa vị, bằng hữu tất nhiên cũng nên là người có địa vị."
Sở Hạng cười to: " Ở trên đảo này đợi gần nửa tháng, giờ mới biết được thì ra Vương giáo đầu cũng biết khách sáo như vậy."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nói thật thôi."
Sở Hạng nói: " Người hôm nay tới là quốc chủ của Phỉ Miễn quốc, tên là Hắc Nha, tính tình có hơi âm tàng bất định, nhưng cũng là người có bản lĩnh như Vương giáo đầu vậy."
Lúc hai người đang nói chuyện thì có một nhóm người đang từ phía xa đi tới. Người dẫn đầu toàn thân hắc y, vóc dáng cao lớn hơn dáng người trung bình của người Nam Dương rất nhiều. Mặc dù tiết trời không lạnh nhưng vẫn quấn áo choàng dài màu đen, khi gió thổi qua thật sự không hổ với cái tên của mình chút nào, hoàn toàn chính là một con....quạ đen a.
Sở Hạng cười cười đi tới đón, sau khi khách sáo với nhau vài câu thì xoay người chỉ chỉ vào Đoạn Bạch Nguyệt, như là đang giới thiệu.
" Vương Phú Quý." Tiếng Hán của Hắc Nha tuy rằng cứng ngắc nhưng vẫn miễn cưỡng có thể nghe được: " Được rồi, ta nhớ kĩ ngươi."
Đoạn Bạch Nguyệt ôm quyền: " Quốc chủ."
" Vì sao quốc chủ lại tới đây sớm như vậy?" Sở Hạng hỏi: " Theo ngày đã định trước thì hiện tại vẫn còn ở đảo Lê Lê mới đúng."
Hắc Nha nói: " Khoảng thời gian trước, tại đỉnh Hoang Dã Vân có địa chấn và biển động, sóng dâng lên rất cao, ta sợ Thiên Thần Sa sẽ bị cuốn đi nên mới gấp gáp tới nhìn một chút."
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên khẽ động.
Sở Hạng nhíu mày: " Không sao chứ?"
" Không sao." Hắc Nha nói: " Chỉ là bị bụi đất vùi lấp, đã dọn dẹp sạch sẽ rồi tìm nơi khác chôn lại, Sở huynh cứ việc yên tâm."
Sở Hạng thở phào nhẹ nhõm, lại nói:" Có cần đổi một nơi khác không?"
" Đỉnh Hoang Dã Vân là đảo nhỏ bí mật nhất trong hải vực sương mù." Hắc Nha nói: " Thứ mà Hoàng đế Sở quốc muốn tất nhiên là vô cùng trân quý. Ngay cả Sở huynh đây cũng nói, đối phương cực kì quỷ kế đa đoan, phải phòng bị nghiêm ngặt. Nhưng cũng không cần quá lo lắng, bây giờ ngoại trừ mọc thêm cánh, nếu không không ai có thể xông vào đỉnh Hoang Dã Vân được."
Sở Hạng gật đầu: " Ta tin quốc chủ."
" Lúc mới tới bến tàu ta có nghe nói trên đảo vừa đón nhận một vị giáo đầu thần công cái thế." Hắc Nha hỏi: " Có thể đánh thắng được Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong của võ lâm Trung Nguyên không?"
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Có thể thử xem."
" Ta từng nghe năm đó Tần Thiếu Vũ đã từng đơn thương độc mã xông vào giữa mấy vạn đại quân Mạc Bắc đại khai sát giới, ngay cả thánh hà trong sa mạc cũng bị nhuộm đỏ." Hắc Nha nói: " Nếu tương lai Vương giáo đầu có thể thật sự đứng cùng chiến tuyến, như vậy là có cơ hội lập công tích vĩ đại ghi danh vào sử sách rồi."
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nói: " Ta cũng đang đợi ngày này."
Tại một mảnh hải vực khác, Sở Uyên đang ngồi trên lan can nhìn Tứ Hỉ dẫn người cầm sổ ghi chép danh sách tra xét ở bến cảng. Đây là một cảng lớn, đoàn người lùng soát suốt hơn nửa canh giờ nhưng vẫn chưa thể tìm ra cái tên Tư Không Duệ. Sở Uyên quăng trái cây trong tay, nhảy xuống thuyền định đi hỗ trợ thì đột nhiên lại nghe thấy có người ở sau lưng mình la to: " Tư Không Duệ! Tư Không Duệ là vị nào? Thuyền sắp rời bến rồi nha!"
" Tới đây tới đây!" Tư Không Duệ đeo bọc y phục trên lưng, còn trong lòng thì ôm một đống bàn giặt y phục, đẩy ra đoàn người chạy tới.
Sở Uyên nói: " Đứng lại!!"
" Đứng cái gì mà đứng." Tư Không Duệ vừa mới đuổi một đám thầy bói giả người mù xong, còn tưởng Sở Uyên là đồng bọn của họ nên cũng không quay đầu lại mà tiếp tục bước chân lên thuyền." Ta biết mệnh ta tốt, không cần tính quẻ gì đâu, sau này gặp lại a sau này gặp lại."
Sở Uyên phi thân lên nắm y phục hắn kéo xuống. Tư Không Duệ không kịp phòng bị gì, suýt nữa bị kéo ngã úp mặt xuống đất. Vì vậy tức giận xoay người lại: " Ngươi cái đồ lừa gạt—&" Lừa gạt cái gì?" Sở Uyên nhếch khóe miệng nhìn hắn.
Tuy đã hơn mười năm chưa gặp lại nhau nhưng Tư Không Duệ cũng đã nhìn thấy bức họa trong tay Đoạn Bạch Nguyệt, hơn nữa khí chất của người trước mặt lại sang quý vô cùng, cho nên cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thân phận của Sở Uyên. Vì vậy cười tươi rói chào hỏi: " Ha ha.... Phiên phiên giai công tử!"
Nam Ma Tà và Tứ Hỉ nghe được động tĩnh cũng chạy tới.
Sở Uyên nhìn quanh quất phía sau hắn, hỏi: " Người đâu?"
Tư Không Duệ thành khẩn đáp: " Chỉ có một mình ta."
Nam Ma Tà thở dài: " Cũng tới lúc nào rồi, còn giấu giếm làm gì nữa."
Tư Không Duệ rất là ủy khuất: " Thật sự chỉ có một mình ta." Khi quân là tội lớn, cái này ta biết mà, vì vậy lại bổ sung: " Một người ở Ly Kính quốc, còn một người theo thuyền lớn màu đen tới Phỉ Miễn quốc rồi."
Sở Uyên nhíu mày, một mình đi Phỉ Miễn quốc?
" Nơi này không thích hợp để nói chuyện." Tứ Hỉ nhỏ giọng nói: " Trở về khách điếm rồi nói tiếp."
Tư Không Duệ ôm đống bàn giặt y phục trơ mắt nhìn chiếc thuyền mình ghi danh rời đi, thất tha thất thểu bị Nam Ma Tà kéo lên xe ngựa.
Đoàn người tìm một khách điếm gần đó, Tư Không Duệ chẳng cần chờ ai hỏi cũng đã tự giác kể ra hết đầu đuôi mọi chuyện.
Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm: " Hắn đi Phỉ Miễn quốc làm giáo đầu???"
Tư Không Duệ nói: " Đúng vậy."
Sở Uyên: "..."
Nam Ma Tà đau đầu như muốn nút ra.
" Hay là về Ly Kính quốc trước đi? Có thể sẽ có tình hình mới." Tư Không Duệ dè dặt đề nghị.
Sở Uyên gật đầu: " Được." Tuy là lực lượng trú quân ở Bắc Hải vẫn đang chờ xuất phát, lúc nào cũng có thể khai chiến, nhưng không ai biết rốt cuộc Thiên Thần Sa được giấu ở nơi nào, nếu khiến cho đối phương dưới tình thế cấp bách mà hủy mất thì thật sự là mất nhiều hơn được. Chuyện đã tới nước này, tất nhiên là phải càng ổn thỏa càng tốt.
Nam Ma Tà dùng tốc độ nhanh nhất thuê một chiếc thuyền, cả đêm căng buồm đi về phía Ly Kính quốc. May mắn là dòng hải lưu và hướng gió đều thuận lợi nên thuyền đi nhanh hơn trước rất nhiều. Bầu trời ban đêm cao trong và đầy sao, Sở Uyên đứng ở mũi thuyền nhìn về phương xa, ánh mắt thâm thúy, như là đang nhìn người âu yếm trong tim.
Tư Không Duệ cuối cùng cũng nhìn ra được vài phần manh mối, vì vậy dùng cùi chỏ chọt chọt Nam Ma Tà: " Sư phụ!"
" Ta cũng không phải là sư phụ ngươi." Nam Ma Tà nhanh chóng xua tay: " Nếu để cha ngươi biết, đoán chừng sẽ từ tổ phần Tư Không gia bò ra, chạy thẳng tới hầm mộ của ta chờ tính sổ."
Tư Không Duệ dùng ánh mắt " mọi người đều hiểu mà" nhìn hắn, nói: " Đoạn huynh và Hoàng thượng...phải không?"
Nam Ma Tà vẫn kiên định lắc đầu: " Ta cũng không biết."
Nhưng Tư Không Duệ cũng đã bắt đầu ngẩn người suy nghĩ miên man, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, đồng thời cũng nghĩ, trăm năm sau nếu có thể có người đem cuộc tình sâu đậm này viết vào kịch bản, chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người đều sụt sịt thổn thức.
Bởi vì cực kì cảm động!
Tại Ly Kính quốc lúc này, Đoạn Dao đang đứng trong một quán cá viên chờ lấy tiền, rất là vui sướng — Đi ra bên ngoài, tất nhiên là cần phải có thân phận, cũng không thể ngày ngày rãnh rỗi ôm đao đi dạo khắp nơi được, đúng lúc nghe nói quán cơm này thiếu người, vì vậy lập tức chạy tới ghi danh xin làm, thuận tiện để cho bản thân cũng giống người tìm việc làm lấy tiền lo sinh hoạt, vừa kiếm được tiền, vừa thám thính được tin tức.
Tỷ như chuyện liên quan đến vị chủ tử thần bí trên đảo Tinh Châu, cùng với nương tử ly kì mất tích của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top