CHƯƠNG 57: HUYỀN MINH HÀN THIẾT
Vài chục năm trước, giang hồ Trung Nguyên cũng không phải hòa thuận vui vẻ giống như bây giờ, không chỉ có ma giáo ba không năm lúc chạy ra khiêu khích phá hoại, mà những môn phái còn lại trong giang hồ cũng hết lần này tới lần khác không chịu yên ổn, hầu như cách một vài ngày lại có môn phái ước hẹn ngày ẩu đả mắng chửi lẫn nhau. Tuy bình thường dân chúng đều thích miêu tả chuyện này như là huyết vũ tinh phong, may ra lúc trò chuyện tán gẫu còn có thêm cái để bàn luận, nhưng trên thực tế chuyện này lại càng giống chướng khí mịt mù hơn, bởi vì chửi tới chửi lui nhiều lắm cũng chỉ chứng minh miệng lưỡi lợi hại, chẳng khác gì những kẻ lưu manh đanh đá ngoài đồng ruộng cả.
Mà mấy loại chuyện như cãi nhau rồi kéo bè kéo phái đánh nhau thì tất nhiên là càng nhiều người càng tốt, do đó mỗi khi tới gần ngày các môn phái ước định thì các lưu manh trên đường phố bỗng chốc cũng biến thành đệ tử của các môn phái — vài văn tiền hai bữa cơm liền có thể mướn bọn họ một ngày đêm, không chỉ ồn ào ầm ĩ giọng nói lớn, mà mấy chuyện như ân cần thăm hỏi tổ tông nhà người ta cũng không hề có áp lực nào, với bọn họ mà nói thì là vừa thuận miệng lại vừa có lời. Những tên lưu manh này cũng cực kỳ vui vẻ khi tham gia loại chuyện này, nguyên nhân là gì thì trước tiên phải kể đến là có náo nhiệt để xem, vừa không tốn sức lại có tiền, còn được chửi đã miệng thỏa thích, sau này về quê liền có thể khoác lác với xóm giềng, nhìn những ánh mắt cực kì hâm mộ ghen tị xung quanh mình, quả thực ngay cả đang mơ cũng có thể cười tỉnh. Có điều là, tuy công việc này dễ làm nhưng cũng có nguy hiểm, một lần nọ, lúc bang Tiêu Sơn và Kim Tiền Môn ước chiến đánh chửi, bởi vì những người mà hai bên mướn tới quá hung hãn, chửi nhau càng lúc càng hăng, đến cuối cùng thế cục càng không thể vãn hồi, cư nhiên thật sự rút kiếm chém nhau, những kẻ lưu manh này đâu đã từng lâm vào cảnh chém giết như vậy, vừa thấy máu thì cả đám đã vội vã quay đầu bỏ chạy, trong đó có một người chạy không nhanh lắm nên sau lưng bị chém trúng hai đao.
Người bị thương là một hậu sinh tuổi còn rất trẻ, đầu tóc rối bời vẻ mặt bẩn thỉu, đại khái là bởi vì thân thể cường tráng nên dù máu chảy cả người nhưng cũng không chết, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong một ngôi nhà tranh, bên cạnh có một nữ tử đang sắc thuốc.
" Nàng kia chính là Bạch Đầu Phượng sao?" Đoạn Dao nghe đến nỗi mê mẩn.
Cảnh Lưu Thiên gật đầu: " Không ai biết tên thật của Bạch Đầu Phượng là gì, chỉ biết thường ngày nàng vẫn luôn dùng một chiếc khăn trắng tinh trùm lên đầu che khuất mái tóc, trong tay lại cầm Bạch Phượng Kiếm, vì vậy mới có cái danh hào này. Sư phụ của nàng chính là người có võ học tu vi đứng hàng nhất nhì trong giang hồ khi đó- Khôi Bào Lão Ni, cho nên võ công của nàng cũng không hề thấp, vốn là không nên dính dáng gì đến chuyện của những môn phái nhỏ lẻ này, nhưng vì đúng lúc đi ngang qua, lại nhân từ thiện tâm nên thuận tiện cứu hậu sinh kia mà thôi."
Đoạn Dao nói: " Sư phụ là người của phật môn, là người thiện lương cũng không có gì khó hiểu."
" Đôi lúc quá thiện lương, cũng không nhất định là chuyện tốt." Cảnh Lưu Thiên nói: " Hậu sinh kia tên là Lý Thiên, ngươi nghe tên này lần nào chưa?"
" Lý Thiên?" Tên bình thường không có gì đặc sắc, Đoạn Dao suy nghĩ nửa ngày mới nói: " Hải Lãng Thủ ư?"
" Cái gì gọi là Hải Lãng Thủ!" Cảnh Lưu Thiên bật cười, gọi hạ nhân bưng tới cho hắn một chén trà ngọt. " Là Phá Lãng Trảm."
Không ai biết lai lịch của Lý Thiên thế nào, thậm chí trước cuộc chiến đó, trên giang hồ căn bản là không xuất hiện cái tên này. Những đệ tử của bang Tiêu Sơn sau đó hồi tưởng lại bảy tám lần, cũng nói lúc đầu chỉ thấy hắn ngồi xổm bên đường, xiêm y vừa rách vừa bẩn, tưởng hắn cũng là một tên lưu manh chơi bời lêu lổng, liền tới cho hắn vài đồng tiền, không phân trần gì lôi kéo hắn lên núi kéo bè kéo phái đánh nhau—–sau khi thấy hắn thật sự bị người chém, liền cũng nhanh chóng tản ra, chưa ai từng nghĩ người này vậy mà lại là một tuyệt thế cao thủ.
"Sao?" Đoạn Dao cũng không hiểu.
" Có thể là ngày đó đã xảy ra chuyện gì, hoặc là vừa mới trúng độc, có lẽ ngoài Bạch Đầu Phượng và chính bản thân Lý Thiên ra thì không ai trên thế gian này biết rõ ẩn tình trong đó." Cảnh Lưu Thiên nói: " Sau khi thương thế của Lý Thiên lành, liền cùng Bạch Đầu Phượng chung sống với nhau. Lúc sinh thời Khôi Bào Lão Ni có giấu một quyển bí kíp võ công, từ khi lão nhân gia mất, trong giang hồ có không ít người nhìn chằm chằm Bạch Đầu Phượng như hổ rình mồi, từng đám từng đám tìm tới cửa, lại từng đám từng đám đều bị Lý Thiên đánh đuổi đi. Chưởng pháp của hắn cực kì tinh diệu, thậm chí chỉ cần một quả đấm của hắn cũng có thể làm cho mặt đất nứt ra, cát đá bay đầy trời như sóng cuộn biển gầm, cho nên mới có danh hào là Phá Lãng Trảm."
"Nghe ra quả thật không tệ." Đoạn Dao nói: " Chỉ là nếu đã là đường tình trắc trở, thì chắc lúc đó hai người cũng không thành thân sinh con dưỡng cái."
Cảnh Lưu Thiên gật đầu: " Sau đó, không hiểu vì sao Lý Thiên lại mất tích."
Đoạn Dao: "..."
" Trước đó hắn làm người quá kiêu ngạo, đã đắc tội với rất nhiều người trong giang hồ." Cảnh Lưu Thiên nói: " Sau khi tin tức truyền ra, Bạch Đầu Phượng cũng liền trở thành miếng thịt thơm ngon trong mắt mọi người, có người vẫn như cũ nhớ mãi không quên quyển bí kíp võ công kia, có người lại thèm nhỏ dãi dung mạo của nàng, cũng có người muốn moi từ miệng nàng tung tích của Lý Thiên. Sau lại Bạch Đầu Phượng không chờ hắn nổi nữa nên mới suốt đêm chạy ra khỏi thành trốn đi, nhưng vẫn như cũ rơi vào bẫy của kẻ thù, lọt vào tay kẻ xấu."
" Không có võ lâm minh chủ đứng ra chủ trì công đạo sao?" Đoạn Dao hỏi.
" Võ lâm minh chủ đang ở Tây Vực xa xôi, huống hồ lúc đó cũng không ai biết Bạch Đầu Phương rốt cuộc đã rơi vào tay kẻ nào." Cảnh Lưu Thiên nói: " Mãi đến ba tháng sau, trên đường phố mới xuất hiện một nữ tử tóc bạc trắng điên điên khùng khùng, hồ ngôn loạn ngữ, võ công tẫn phế."
Đoạn Dao cau mày.
"Là chính nàng trốn thoát rồi chạy tới đó." Cảnh Lưu Thiên nói: " Sau đó có mấy môn phái nhìn không vừa mắt mới phái người tới cứu nàng, đúng lúc gặp được người đến truy sát nàng, cuối cùng mới biết hung phạm đứng sau chuyện này là ai."
" Là ai vậy?" Đoạn Dao hỏi.
" Một môn phái nổi tiếng hèn hạ vô liêm sỉ, tên là Huyền Thường sơn trang, từng bị Lý Thiên một mình đánh thắng toàn trang, nên đâm ra oán hận." Cảnh Lưu Thiên nói: " Sau khi tội ác bị bại lộ, các nhân sĩ chính đạo còn lại cùng nhau tấn công tiêu diệt, tuy nói đã báo được thù cho nàng, nhưng trong chốn giang hồ này cũng không còn hiệp nữ Bạch Đầu Phượng nữa."
" Sau đó thì sao?" Đoạn Dao tiếp tục hỏi.
" Chuyện sau đó cũng không còn ai biết, Lý Thiên dường như cũng chưa từng trở về." Cảnh Lưu Thiên nói: " Về phần Bạch Đầu Phượng, có người nói nàng đã chết, có người nói nàng đã xuất gia, cũng có người nói nàng đã gả cho một người bình thường, không ai biết đâu mới là sự thật."
" Như vậy a." Đoạn Dao nói. " Lý Thiên kia, thật sự là không trở về lần nào nữa sao?"
Cảnh Lưu Thiên lắc đầu: " Cho dù là hiện tại, cũng không có người nào biết được thân phận thật sự của hắn, còn sống hay đã chết, đi đâu rồi, càng đừng nói đến hành tung năm ấy."
" Ừm." Đoạn Dao nói: " Đa tạ Cảnh Lâu chủ, hôm nay ta buộc Cảnh Lâu chủ phá vỡ quy củ, hôm khác nhất định sẽ tìm cơ hội bồi thường."
" Đoạn Tiểu Vương gia khách khí rồi." Cảnh Lưu Thiên đẩy bình độc dược trên bàn về phía hắn: " Nếu ta không nhận số thù lao này, thì cũng không tính là chuyện mua bán, nói gì đến phá vỡ quy củ."
Đoạn Dao cầm bình nhỏ nhét vào trong ngực: " Vậy thì tính ta thiếu Lâu chủ một cái nhân tình."
" Không dám." Cảnh Lưu Thiên nói: " Chỉ là, vì sao đột nhiên Vương gia lại hỏi chuyện này? Là bởi vì đã nghe được chuyện gì đó, hay là đã gặp được người nào?"
" Ta cũng không chắc chắn được, nhưng nếu những chuyện xảy ra trước kia thật sự bi thảm như vậy, thì có lẽ không nên đến đó quấy rầy lão nhân gia." Đoạn Dao hít sâu một hơi: " Là do ta suy nghĩ quá đơn giản."
Cảnh Lưu Thiên gật đầu: " Tại hạ hiểu rõ."
Sau khi rời khỏi khách điếm Kim Mãn, Đoạn Dao vốn là muốn tới thôn Phúc Minh xem một chút, do dự một hồi rồi cũng xoay người trở về Bắc Hành Cung.
Mặt trăng sáng tròn lơ lửng trên bầu trời dần dần biến mất, mặt trời mọc lên ở phương đông, xua đi màn sương mù dày đặc, bên trong Tô Hoài sơn trang cũng bắt đầu có khói bếp bóng người.
Tuy đang là mùa hè nhưng buổi sớm trong sơn trang vẫn còn lạnh, Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn cao lên, nhẹ nhàng che lại đầu vai trần của người bên cạnh.
Sở Uyên đưa cánh tay lên che đôi mắt: " Giờ nào rồi?"
" Lại không cần vào triều sớm, ngươi quản nó giờ nào." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Buồn ngủ cứ việc ngủ tiếp."
Sở Uyên nói: " Trong phòng bức bối quá."
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy mở cửa sổ.
Nam Ma Tà đứng trong sân cười tươi như hoa.
Đoạn Bạch Nguyệt " loảng xoảng" đóng cửa gỗ, khóa lại luôn.
Nghịch đồ a....Nam Ma Tà lắc đầu thở dài liên tục, xoay người tới phòng bếp.
Đoạn Bạch Nguyệt trở lại giường, nhẹ nhàng ôm Sở Uyên vào lòng.
Sở Uyên bị hắn lăn qua lăn lại cả đêm, vẫn còn mê man chưa tỉnh hẳn, nên cũng không thấy rõ cửa sổ rốt cuộc là đang mở hay đang đóng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Đào Nhân Đức đi qua đi lại ngoài tiểu viện vài vòng, thị vệ đều nói là Tây Nam Vương chưa từng ra khỏi cửa, vì vậy cũng thả lỏng tâm tình, tính toán tới nhà ăn ăn điểm tâm, nhưng lúc đi qua phòng bếp thì suýt nữa đụng vào một lão nhân đầu tóc rối bời.
" Nam đại hiệp." Đào Nhân Đức hành lễ, bất động thanh sắc lùi lại hai bước. Dù sao vị trước mắt này cũng chết rồi sống lại mấy lần, cũng không biết đến tột cùng là thứ gì nữa, nên tránh xa một chút thì hơn.
" Đào đại nhân." Nam Ma Tà đang cầm một cái bánh quẩy gặm.
" Nam đại hiệp bị bệnh sao?" Đào Nhân Đức đưa mắt nhìn quanh phòng bếp, trong nồi đang sôi ùng ục, xung quanh không khí tràn đầy mùi thuốc đông y.
" Cũng không phải vậy." Nam Ma Tà trả lời: " Là thuốc bổ, Đào đại nhân có muốn uống một chén không?"
Đào Nhân Đức nhìn trên bàn rải đầy bò cạp, rết và nhền nhện khô, tươi cười đầy mặt xoay người cáo từ, rất sợ chỉ chậm một chút thôi là sẽ bị kéo lại bắt uống.
Nghĩ thật đẹp, có muốn uống cũng không có phần đâu. Nam Ma Tà lắc lắc cái đuôi sam được tiểu đồ đệ tết cho mấy ngày trước, tiếp tục ngồi xổm bên bếp lò sắc thuốc. Hầm khô rồi lại thêm nước, bảy tám lần như vậy rồi mới múc ra mang về tiểu viện.
Người mở cửa là Sở Uyên.
" Hoàng thượng." Nam Ma Tà nở nụ cười hiền lành.
" Nam tiền bối." Sở Uyên cũng không cảm thấy không được tự nhiên—dù sao phòng ngủ của Nam Ma Tà cũng nằm ngay bên cạnh, dựa theo võ học tu vi của hắn thì không thể nào không biết những chuyện xảy ra đêm qua. Huống chi vốn cũng là...người một nhà.
" Đây là thuốc." Nam Ma Tà đưa chén trong tay cho hắn, căn dặn: " Cần phải uống hết."
" Mười lăm mỗi tháng đều phải uống thuốc, chính là thứ này sao??" Sở Uyên đỡ lấy chén.
Nam Ma Tà gật đầu: " Đúng vậy, vừa độc vừa chua vừa đắng." Uống xong nhất định phải cho chút ngọt ngào mới đúng.
" Làm phiền tiền bối rồi." Sở Uyên hơi cúi đầu.
Nam Ma Tà thanh thanh cổ họng, vừa định tiếp tục hâm nóng bầu không khí một chút: " Thuốc này—-"
" Sư phụ." Đoạn Bạch Nguyệt đi tới đứng sau lưng Sở Uyên, ánh mắt như đao.
Nam Ma Tà bình tĩnh vuốt vuốt bím tóc của mình.
" Tiền bối về phòng nghỉ ngơi đi." Sở Uyên bật cười. " Ta sẽ trông chừng hắn uống thuốc."
" Có nghe hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt một tay chống cánh cửa, hơi khom người xuống đối mặt với ân sư. " Cần đồ đệ ĐÍCH THÂN đưa sư phụ về phòng không?" Nụ cười hòa ái, vừa nhìn liền biết hoàn toàn không phải là đang uy hiếp.
Nam Ma Tà ngay cả cửa cũng không đi, trực tiếp nhảy tường trở về tiểu viện của mình.
Sở Uyên: "...."
" Những gì sư phụ nói thì ngươi cũng biết rồi đó." Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa phòng: " Nghe một chút cũng được, nhưng không thể tin."
" Nam tiền bối cũng chưa nói cái gì." Sở Uyên ngồi xuống cạnh bàn, đưa chén thuốc cho hắn: " Vẫn còn nóng lắm."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đút ta."
Sở Uyên: "...."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đắng."
Sở Uyên nói: " Nếu đắng, chẳng phải là nên uống một hơi hết sạch hay sao?"
Đoạn Bạch Nguyệt lại suy nghĩ một chút, nói: " Tay ta đau."
Sở uyên buồn cười, múc một muỗng thuốc thổi nguội rồi đưa tới bên miệng hắn.
Cho tới bây giờ Đoạn Bạch Nguyệt cũng không biết, thì ra chén thuốc độc này cũng có thể ngọt ngào như vậy.
" Trong này là những thứ gì?" Sở Uyên hỏi: " Có loại dược liệu gì khó tìm không?"
" Mấy loại độc vật tầm thường mà thôi." Đoạn Bạch Nguyệt " Tây nam chỗ nào cũng có."
Sở Uyên nhíu mày: " Độc vật?"
" Đối với người bình thường là thuốc độc, nhưng đối với ta lại là thuốc giải." Đoạn Bạch Nguyệt đem nước thuốc còn dư trong chén uống cạn sạch: " Nếu không một khi Kim Tàm Tuyến thức tỉnh thì cũng sẽ không dễ dàng ngủ lại như vậy."
Sở Uyên thờ dài: " Nhưng cũng không thể cứ như vậy mãi được."
" Không nói chuyện này." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Lại nghe tới ba chữ Thiên Thần Sa nữa, đầu ta sẽ nổ tung mất, có sư phụ và người của Tây Nam Phủ truy tìm, ngươi cũng đừng nhúng tay vào nữa."
Sở Uyên gật đầu, rót chén trà cho hắn súc miệng. Bữa trưa cũng được đưa vào phòng, sau khi ăn cơm xong, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Ngủ một giấc nha?"
Sở Uyên nói: " Một canh giờ trước vừa mới ngủ dậy."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Dù sao cũng không có chuyện gì để làm."
Sở Uyên nói: " Khoảng thời gian nhàn rỗi sau giờ ngọ này, ngươi một là không biết phẩm trà, hai là không biết chơi cờ, ba là không muốn đọc sách, bốn là không thông âm luật, đích xác là không có việc gì để làm."
Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: " Nếu ta biết thì làm sao tới lượt Ôn đại nhân kia làm Thám hoa!"
" Ngươi người này." Sở Uyên dở khóc dở cười: " Không thích Thái phó đại nhân thì cũng thôi đi, Ôn ái khanh cũng đâu có trêu chọc gì ngươi đâu." Vì sao ba không năm lúc lại lôi ra niệm một lần.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nếu ngươi bằng lòng để hắn ở hẳn tại Thục Trung, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ nhắc tới hắn nữa."
" Ngươi đừng mơ." Sở Uyên nói: " Ôn ái khanh là rường cột của Đại Sở ta, ở bên ngoài trải nghiệm vài năm, nếu là thành tích xuất chúng, trẫm không chỉ đơn giản là muốn triệu hồi vương thành làm quan, mà thậm chí vị trí đứng đầu trăm quan cũng có thể cho hắn."
Đoạn Bạch Nguyệt: "..."
" Sao vậy? Ghen tị ư?" Sở Uyên đưa tay nâng cằm hắn lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Sớm biết ngươi thích thư sinh như vậy, trước đây ta cũng không học võ công làm gì, nên đi theo Vương phu tử, nói không chừng bây giờ cũng có thể xuất khẩu thành chương."
" Hồ ngôn loạn ngữ." Sở Uyên vỗ vỗ bá hắn: " Đừng nháo, mau vận công chữa thương đi."
Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên môi hắn một cái mới đứng dậy đi vào nội thất. Sở Uyên ngồi một mình uống xong hai chén trà, ánh mắt vô tình nhìn thấy bội kiếm của Đoạn Bạch Nguyệt, nhất thời hiếu kì liền cầm lên thưởng thức một chút. Nửa ngày sau rốt cuộc phát hiện, vật này nhìn xa thì giống một khối sắt vụn, cầm trong tay rồi sẽ biết, vật này chính là một khối sắt vụn cực kì cũ kĩ.
Cái thứ đồ chơi gì a... Sở Uyên cầm kiếm gõ loảng xoảng loảng xoảng lên mặt đất hai cái, gõ một lần ra một cái hố.
Mình có cần phải phái người ra ngoài, tìm cho hắn một binh khí xứng tay không đây?
" Tây Nam Vương a." Trong viện truyền đến giọng nói của Đào Nhân Đức.
Sở Uyên: "..."
" Tây Nam Vương." Đào Nhân Đức vẫn còn đứng trong sân viện gọi.
Hết lần này tới lần khác Nam Ma Tà lại không ở đây, xung quanh cũng không có động tĩnh gì.
" Tây Nam Vương, xin thứ cho tại hạ thất lễ." Gọi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, Đào Nhân Đức bước lên bậc thang, định vào xem thử có chuyện gì, tránh cho vị này lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Sở Uyên bỏ bội kiếm trong tay xuống, xoay người vào nội thất rồi tung người nhảy lên xà nhà — bởi vì có chút gấp gáp nên đã vô ý làm đầu ngón tay bị thương, may là khối sắt vụn kia cũng không sắc bén lắm, ngậm trong miệng một chút đã cầm máu rồi.
Đào Nhân Đức đẩy cửa vào phòng, thấy không có ai liền trực tiếp vào nội thất.
Đoạn Bạch Nguyệt ngưng thần tĩnh trí, đang nhắm mắt vận công tĩnh tọa. Thân trên xích lõa, nơi cổ còn có dấu ô mai mập mờ.
Đào Nhân Đức kề sát vào nhìn kĩ, thầm nghĩ người này bất tỉnh rồi hay sao...
Sở Uyên: "...."
Trên ngực Đoạn Bạch Nguyệt còn xăm một hoa văn hình rồng nho nhỏ, lúc Đào Nhân Đức nhìn rõ cái này thì đúng như dự liệu mặt mày biến sắc, vội vã xoay người rời đi.
Đoạn Bạch Nguyệt thở ra một hơi, mở mắt nhìn lên xà nhà.
Sở Uyên nhảy xuống, trên người dính đầy bụi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.
Sở Uyên nói: " Bây giờ thì tốt rồi, Thái phó đại nhân chắc chắn lại càng xác định ngươi dã tâm lang sói, cần phải đề phòng."
"Quản hắn." Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: " Vừa rồi ngươi ở bên ngoài làm gì vậy? Ta nghe loảng xoảng loảng xoảng, đào đất sao?"
Sở Uyên dừng một chút, nói: " Là bội kiếm của ngươi rơi xuống đất."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Chẳng trách."
Sở Uyên hỏi: " Đó rốt cuộc là vật gì?"
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: " Hình như được gọi là Huyền Minh Hàn Thiết."
Sở Uyên: "...."
Xem tình hình này, ngay cả tên gọi là gì cũng không xác định??
"Sư phụ đưa đó, nói là thượng cổ thần vật." Đoạn Bạch Nguyệt lấy y phục bên cạnh mặc vào.
Sở Uyên thật sự nhịn không được, nói: " Trong cung còn có một thanh Ngư Trường Kiếm, ngươi có muốn hay không?"
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: " Người tập võ, nào có đạo lý hai ngày ba lượt đổi binh khí."
Sở Uyên rất muốn nói, vậy cũng phải là "binh khí" mới được.
Trên bàn ngoài phòng, thân kiếm Huyền Minh Hàn Thiết hiện lên hoa văn, rồi lại lập tức biến mất, dù có người nhìn thấy thì cũng chỉ tưởng là mình gặp ảo giác mà thôi.
Sắc trời dần tối, hai người cùng nhau ăn một bát mì, Sở Uyên nói: " Ta phải trở về rồi."
" Trên đường nhớ cẩn thận, vài ngày tới không cho quay lại đây nữa." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Mỗi lần đi cũng mất một canh giờ, không bằng ở lại hành cung ngủ một giấc."
Sở Uyên cười cười: " Ừ, không tới."
Đoạn Bạch Nguyệt ôm eo hắn, cúi đầu hôn xuống. Sở Uyên nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hôn cực kì say mê. Hồi lâu sau hai người mới tách nhau ra, Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái cọ cọ cánh môi Sở Uyên, dịu dàng nói: " Chờ ta trở lại."
Sở Uyên vỗ vỗ ngực hắn, xoay người ra cửa.
Đoạn Bạch Nguyệt tiễn hắn ra ngoài, vẫn đứng nhìn theo cho tới khi bóng lưng hắn biến mất rồi mới xoay người về phòng.
Nam Ma Tà ngồi xổm trên cây vui vẻ cắn hạt dưa, ngắm nhìn mặt trăng di chuyển trên bầu trời từng chút từng chút một, sau đó mệt mỏi ngáp một cái, lựa tư thế thoải mái nhất vù vù ngủ, rất là tiêu diêu tự tại.
Sau nửa đêm, khắp núi đồi lại bắt đầu nổi gió lên từng trận. Rừng cây bụi cỏ bị gió thổi kêu sàn sạt, xa xa mơ hồ truyền tới tiếng sấm. Huyền Minh Hàn Thiết rung lên những tiếng ong ong nho nhỏ, thính giác Đoạn Bạch Nguyệt cực kì nhạy bén, lập tức mở mắt quay đầu nhìn về phía bàn.
Hoa văn lam sắc chậm rãi chạy dọc theo thân kiếm, như là những đóa hoa nở ra trong miền hoang dã.
Đoạn Bạch Nguyệt xuống giường, từng bước tới gần Huyền Minh Hàn Thiết, sau một lúc chần chờ thì đưa tay cầm lấy chuôi kiếm.
Chỉ trong chớp mắt cuồng phong gào thét tràn vào, cửa phòng bị ngoại lực mạnh mẽ đẩy ra loảng xoảng. Một đạo sấm sét ầm ầm vang lên, tia sét trắng xóa như là muốn xé rách bầu trời đêm đen kịt, trong giây lát đã chiếu ra gương mặt trắng bệch nhuốm máu đứng ở bật cửa.
" Tây Nam Vương." Giọng nói già nua của Lam Cơ dường như đến từ nơi sâu thẳm trong lòng đất: " Biệt lai vô dạng a."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top