CHƯƠNG 47: TRIỀU NHAI CHUYỆN XƯA
" Chuyện gì?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
" Tới thôn Phúc Minh, xem thử người tên là Phượng Cô đang làm gì, cuộc sống hằng ngày trôi qua có tốt không." Lão nhân nói: " Lúc trở lại, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao Đốt Tinh lại có thể sáng lên."
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: " Được."
Lão nhân nói: " Nhiều năm như vậy, cũng đã có vài người tới tìm ta tranh thủ hỏi chuyện cũ, nhưng ngươi là người gật đầu nhanh nhất sảng khoái nhất trong tất cả, thậm chí còn không hỏi xem Phượng Cô là ai, không sợ bị ta lừa hay sao?"
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: " Ta và tiền bối không thù không oán, có lẽ trong thôn Phúc Minh kia cũng không thể nào thiết lập sẵn cạm bẫy ám khí chờ ta. Cùng lắm là tới đó một chuyến, giúp tiền bối thăm hỏi cố nhân mà thôi."
"Vậy thì đi đi thôi." Lão nhân xua xua tay: " Nhớ kỹ, đừng làm phiền đến nàng."
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người rời đi, cũng không trở về khách điếm mà giục ngựa chạy thẳng ra khỏi thành.
Hai người vốn cũng không quen biết, nên đương nhiên hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng lão nhân kia. Nhưng đối phương chỉ bằng một cái liếc mắt liền có thể nhận ra bội kiếm của mình là Huyền Minh Hàn Thiết, có lẽ thân phận cũng không đơn giản, chưa biết chừng lần này có thể gỡ bỏ bí mật xung quanh chuyện Đốt Tinh phát sáng.
Chỉ cần vậy thôi thì lần giao dịch nay vô luận như thế nào cũng phải thực hiện.
Thôn Phúc Minh cách thành Vân Đức không tính là xa, Hỏa Vân Sư lại là tuyệt thế lương câu. Trời vừa mới lờ mờ sáng thì Đoạn Bạch Nguyệt đã tới cửa thôn rồi. Vài người trẻ tuổi dường như là vừa xuống núi, trong tay cầm mấy con gà rừng, đang vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
" Các vị tiểu ca." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Có thể cho ta hỏi một chút, trong thôn này có người nào tên là Phượng Cô không?"
" Có có có, là ngôi nhà đằng kia, chính là ngôi nhà có ống thông khói đang bốc lên dày đặc đó." Một người trong đó nói: " Ngươi cũng tới nhà nàng mua tống tử đường phải không?"
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười.
" Thật đúng là làm ăn phát đạt a, sớm thế này đã có khách tìm tới cửa rồi." Hậu sinh kia có chút hâm mộ, lại nói: " Cũng phải, nếu tới trễ một chút nữa, các cửa hàng trong thành đều đến lấy hàng, khi đó muốn mua nữa e là phải bỏ nhiều bạc vào thành mới mua được. Tống tử đường của Phượng Cô ăn rất ngon, người người bên ngoài đều bằng lòng trả gấp đôi bạc để mua đó."
Thì ra là nhà làm tống tử đường. Đoạn Bạch Nguyệt nói tạ ơn rồi tới nhà kia gõ cửa, tiểu cẩu trong viện ăng ẳng kêu vang, sau đó liền bị chủ nhân quát mắng một tiếng, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, một lão phụ nhân mái tóc hoa râm nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt, nghi hoặc hỏi: " Vị công tử này, tới đây tìm người nhà ta sao?"
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đi ngang qua nơi này, nghe người ta nói nơi này có nhà làm tống tử đường rất ngon, nhớ tới nương tử nhà ta đã từng nói muốn ăn nên đến đây xem một chút. Không biết bà bà có phải là Phượng Cô không?"
" Là ta." Lão bà bà cười nói: " Phần tống tử đường kia đều đã bị các cửa hàng trong thành thu mua hết rồi, họ không cho phép ta bán cho những người khác. Nhưng nếu công tử muốn mua cho nương tử ăn thì cứ cầm hai ba gói cũng không sao, cũng không cần trả bạc, dù sao cũng không phải thứ đồ đáng giá gì."
"Đa tạ bà bà." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đi đường suốt đêm, có thể vào nhà xin chén nước uống không?"
Lão bà bà gật đầu, dẫn hắn vào trong sân ngồi, lại gọi trượng phu của mình ra tiếp chuyện.
" Lần đầu tiên có khách tới nhà sớm như vậy." Một lão đầu vẻ mặt hồng hào bước ra từ phía sau sân, hai vai để trần, mái tóc hoa râm, tiếng cười sang sảng: " Ta chỉ mới ngao xong nước đường thôi, công tử muốn mua tống tử thì phải đợi thêm khoảng một canh giờ nữa."
" Không sao cả." Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười: " Chỉ cần không quấy rầy đến hai vị lão nhân gia thì đợi bao lâu cũng không thành vấn đề."
" Lưu lại cùng ăn điểm tâm đi." Lão bà bà nói: " Nhi tử và nương tử của hắn đều đã lên núi rồi, nhi nữ và nữ tế cũng vào thành làm ăn, ngày mai mới trở về, ngày hôm qua có người hàng xóm mang tới tặng rất nhiều bánh bao, trời lại nóng như vậy, chỉ hai lão già chúng ta không thể nào ăn hết được, e là sẽ hỏng mất."
Nhi tử và nương tử của hắn: con trai và con dâu.
Nhi nữ và nữ tế: con gái và con rể.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: " Ta giúp bà bà dọn dẹp phòng bếp."
" Đừng a, nhìn ngươi như vậy nhất định cũng là công tử ca của đại gia tộc quyền quý, cứ ngồi uống trà đi." Lão bà bà liên tục xua tay: " Phòng bếp nhà ta rất nhỏ, nhiều người ngược lại chật chội khó xoay thân."
Đoạn Bạch Nguyệt lại ngồi xuống.
Bánh bao rất nhanh đã được chiên xong, kèm thêm vài bát cháo dưa muối, tất nhiên rất là thô sơ bình dị, nhưng cũng là hương vị mà nơi khác không có được. Trên bàn cơm, hai vị lão nhân vẫn luôn tươi cười vui vẻ nói chuyện phiếm với Đoạn Bạch Nguyệt, đợi tống tử đường ra lò rồi lại gói hai gói đầy ụ đưa cho hắn, sống chết không chịu nhận bạc. Lão đầu cười nói: " Lão bà tử này của ta rất thích những người trẻ tuổi giống như công tử, đi xa nhà như vậy vẫn không quên lo lắng cho nương tử của mình. Mau cầm lấy đi, tống tử đường nhà ta không thiếu người mua, cũng không cần phải so đo một hai gói này làm gì. Huống hồ chúng ta đã đáp ứng các cửa hàng trong thành là không thể bán cho người khác, nếu công tử cứ khăng khăng đòi trả tiền, thì cũng chính là đang ép chúng ta phá bỏ quy củ."
" Vậy tại hạ cũng chỉ đành da mặt dày đón nhận thôi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đa tạ hai vị, tại hạ còn phải nhanh chóng lên đường nữa, cáo từ trước."
Lão bà bà gật đầu, cùng bạn già tiễn hắn ra cửa rồi lại trở về tiếp tục bận rộn làm việc. Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn một cái rồi giục ngựa chạy đi.
Trở lại Bắc Hành Cung lần nữa thì cũng đã tới nửa đêm.
Lão nhân vẫn đang chơi cờ một mình như cũ, nghe được hắn vào cửa cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Hiện giờ Phượng Cô sống rất tốt."
Lão nhân hỏi: " Tốt là như thế nào?"
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Phu thê ân ái, nhi nữ song toàn, trong nhà làm ăn nhỏ, nguồn tiêu thụ rất tốt, không lo thiếu ăn thiếu mặc."
Lão nhân nói: " Vẫn còn bán tống tử đường a..."
Đoạn Bạch Nguyệt đem một gói tống tử đường đặt lên bàn cờ: " Lão bà bà tốt lắm, đưa cho ta cái này."
" Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lão nhân gật đầu rồi nhắm mắt, như lão tăng nhập định vậy.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không quấy rầy hắn.
Qua khoảng một nén nhang sau lão nhân mới mở mắt ra, nói: " Ta quên mất, hôm qua đã đáp ứng ngươi, phải nói chuyện về Đốt Tinh."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Thật không dám giấu diếm, tại hạ có một bằng hữu có thể làm Đốt Tinh phát sáng."
" Đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì." Lão nhân lắc đầu.
Chân mày Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên nhíu lại.
" Đảo Triều Nhai kia cũng vậy, không phải là nơi tốt lành gì." Lão nhân nói: " Hoặc cũng có thể nói là đã từng rất tốt, sau đó dần dần hiểu biết sự phồn hoa bên ngoài, cũng liền bị hủy."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Tại hạ nguyện nghe rõ ràng."
" Tương truyền xưa kia Triều Nhai lão tổ dẫn theo tộc nhân đi theo hướng đông, là vì muốn tìm một nơi thích hợp để khổ tu, cho nên không cần suy nghĩ cũng biết, nơi nào khổ thì theo tới đó, nếu không thì làm sao có thể gọi là khổ tu." Lão nhân nói: " Khoảng thời gian đầu, tộc nhân cũng chịu được cảnh cô quạnh vắng vẻ, tu thân dưỡng tính tụng kinh niệm phật. Qua được mấy trăm năm thì dần dần thay đổi, có người trẻ tuổi bắt đầu chạy ra bên ngoài, nhìn thấy những phồn hoa thịnh vượng của đại lục, rồi lúc vô ý cứu được một thương nhân bị lạc đường trên biển, cùng hắn lênh đênh tới một hòn đảo đầy hoàng kim."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Thật sự có đảo hoàng kim sao?"
" Thế nhân đều nói đảo Triều Nhai chính là đảo hoàng kim, lại không biết toàn bộ hoàng kim trên đảo Triều Nhai thật ra đều được đưa đến từ một hòn đảo nhỏ khác." Lão nhân nói: " Nơi đó vốn là nơi mà một nhóm hải tặc dùng để cất chứa những của cải mà chúng cướp được, về sau có thể là đã gặp nạn trên biển nên hòn đảo nhỏ kia cũng trở thành đảo hoang. Sau khi thương nhân kia cơ duyên xảo hợp biết được tin tức này, đã dẫn theo vài người trẻ tuổi trong tộc tới đó, dù đã qua lại hơn mười lần vẫn không thể chuyển hết số vàng bạc châu báu ấy về Triều Nhai. Giai đoạn sóng to gió lớn trên biển cũng đã tới, không thể tiếp tục ra khơi nữa, vì vậy đã ước định tương lai lại cùng nhau tới đó một lần nữa. Trước khi rời đi đã cùng tộc nhân Triều Nhai vẽ lại một tấm bản đồ, thương nhân kia giữ một nửa, tộc nhân Triều Nhai giữ nửa còn lại."
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: " Thì ra là vậy."
" Tộc nhân Triều Nhai có tiền tài, bắt đầu tiêu xài phung phí chẳng kiêng nể gì, các thương thuyền lui tới trên biển cũng dần dần phát hiện, khắp tòa đảo nhỏ này đều là hoàng kim, cho nên vô cùng vui vẻ mang đủ các loại hàng hóa cao thấp tới, a dua nịnh hót tìm mọi cách lấy lòng để kiếm nguồn tiêu thụ. Người Triều Nhai vốn thanh tu khổ hạnh mấy trăm năm, cũng dần trở nên tham mộ hư vinh siêng ăn biếng làm, không còn chút dáng dấp nào của Triều Nhai lão tổ xưa kia nữa." Lão nhân ngậm ngùi: " Tham niệm hại ngươi a..."
" Sau đó thì sao?" Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục hỏi.
" Sau đó, thương nhân kia vì vậy mà giàu có, cũng vì vậy mà trở thành người điên." Lão nhân nói: " Thì ra trước kia cùng hắn vô ý phát hiện đảo hoàng kim còn có thêm bảy người khác, bởi vì không biết gần đó có đám hải tặc nào không, cho nên lần đó mọi người cũng không mang theo hoàng kim trở về, sau khi tránh được đoạn thời gian sóng cao gió lớn nguy hiểm thì vội vàng lặng lẽ dong thuyền rời đi. Chỉ là, cho dù là ai, nhìn thấy núi vàng núi bạc sáng chói kia cũng đều sẽ không thể nào quên được. Trên đường trở về, thương nhân kia từng bước từng bước sát hại bảy người còn lại, muốn một mình.độc chiếm bí mật này."
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
" Nhưng là bí mật dù che giấu giỏi, hoàng kim cũng được tộc nhân Triều Nhai trợ giúp lấy về, thương nhân kia lại bị tâm ma quấy phá." Lão nhân nói: " Bởi vì dù sao cũng là bảy mạng người máu me đầm đìa, biết thương nhân phát điên, tộc nhân Triều Nhai cũng hoảng hốt, muốn tìm hắn lấy lại nửa tấm bản đồ kia, nhưng không ngờ tòa nhà hắn ở đã sớm bị lửa thiêu rụi, ngay cả chính hắn cũng đã bị quan phủ chặt đầu thị chúng."
" Cho nên hiện tại chỉ còn lại nửa tấm bản đồ duy nhất, và đang ở trong tay tộc nhân Triều Nhai?" Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Vậy thì có quan hệ gì đến Đốt Tinh?"
"Tộc nhân Triều Nhai xem nửa tấm bản đồ đó như trân bảo, tất nhiên là phải cất giấu ở nơi an toàn nhất." Lão nhân nói: " Đốt Tinh phát sáng thì có thể thức tỉnh Lam Hỏa Ngư, chỉ có đi theo bầy cá này thì mới có thể tìm được hòn đảo cất giấu nửa tấm bản đồ đó."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Chỉ là nửa tấm mà thôi.."
" Đúng vậy, chỉ có nửa tấm mà thôi." Lão nhân than thở: " Nhưng nửa tấm bản đồ ấy lại hết lần này tới lần khác có thể làm cho tất cả mọi người trên đảo đều đánh mất lý trí, vài chục năm trước thì còn có một đám lão nhân kiên trì giữ gìn chính nghĩa, nhưng sau khi các lão nhân qua đời thì chỉ còn lại những người tuổi trẻ, trên đảo liền chướng khí mịt mù, ngày ngày câu tâm đấu giác hãm hại lẫn nhau, chỉ vì nghĩ nếu có thể tìm được nửa tấm bản đồ kia, cũng liền có thể tìm được đảo hoàng kim."
"Tìm được nửa tấm bản đồ? Ý là nửa tấm bản đồ của thương nhân kia sao?"
Lão nhân lắc đầu: " Là nửa tấm bản đồ của tộc nhân Triều Nhai."
Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.
Lão nhân lại nói: " Vì muốn các hậu bối chung sống hòa thuận với nhau nên các lão nhân trong tộc quyết định hủy đi nửa tấm bản đồ đó, hi vọng rằng có thể chặt đứt niệm tưởng của mọi người. Không ngờ quyết định này bị các hậu sinh kia biết được, cầm đuốc vây quanh nơi ở của các lão nhân suốt đêm, buộc bọn họ phải giao ra Nguyệt Minh Cổ."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nguyệt Minh Cổ? Không phải là giao ra Đốt Tinh sao?"
" Hạt châu như Đốt Tinh vậy, trên đảo còn có hơn mười hạt, người trong giang hồ võ lâm Trung Nguyên do không biết nội tình bên trong nên mới xem viên Đốt Tinh trong Cửu Huyền Cơ kia như bảo bối." Lão nhân nói: " Đốt Tinh vốn không có bất kì giá trị gì, mà là thứ có thể làm Đốt Tinh phát sáng &Đoạn Bạch Nguyệt bất giác nắm chặt tay: " Cho nên những người có thể làm Đốt Tinh phát sáng thì trong cơ thể đều có Nguyệt Minh Cổ, đúng không?"
" Bởi vậy mà vừa nãy ta mới nói là không phải chuyện gì tốt, tìm được nửa tấm bản đồ đó thì sao chứ?" Lão nhân nói: " Vẫn là mau chóng giúp bằng hữu kia của ngươi chữa bệnh đi."
" Nguyệt Minh Cổ là vật gì? Có thể có nguy hiểm hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt cau mày.
Lão nhân cười nói:" Trên người ngươi có ít nhất cũng bảy tám loại cổ độc, chắc cũng là một người am hiểu các loại cổ, còn sợ không giải được Nguyệt Minh hay sao? Sau khi lấy cổ trùng ra ngoài thì châm lửa đốt đi, vĩnh tuyệt hậu hoạn, nếu không thì tham niệm lại sẽ tiếp tục hại người."
" Tiền bối rốt cuộc là ai?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Lão nhân phất phất tay: " Đi đi, đi phá hủy triệt để Triều Nhai đi, nơi đó vốn là một tòa cô đảo, sau này cũng không nhất định sẽ có người đến được đó. Sớm đi hủy đi, rồi ta nói cho ngươi biết ta là ai."
" Đa tạ tiền bối." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đợi ta giải được Nguyệt Minh Cổ rồi sẽ tới tìm tiền bối nói chuyện sau."
Lão nhân gật đầu, nhắm mắt lại, không lâu sau đã gục đầu xuống, nặng nề ngủ thiếp đi.
Sắc trời dần sáng, trong hành cung cũng càng lúc càng náo nhiệt. Trên quan đạo bên ngoài thành, Tứ Hỉ công công cười nói: " Tới rồi tới rồi, Hoàng thượng, có thể thấy đằng trước chính là cửa thành rồi."
Sở Uyên vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, chỉ thấy quan viên và dân chúng địa phương đã quỳ tại chỗ nghênh đón, hàng loạt cái đầu đen thui.
Dù đã sớm biết Đoạn Bạch Nguyệt không thể nào có mặt trong đám người đó, nhưng vẫn là có chút....thất vọng.
Tứ Hỉ công công nhìn thấy, cười ha ha vô cùng vui vẻ.
"Lão Đào a." Lưu Đại Quýnh xuống kiệu, nói: " Quan địa phương trong thành Vân Đức này vậy mà lại là học trò của ngươi, chung quy cũng là địa bàn của ngươi, ăn cơm nơi này đều do ngươi trả."
Đào Nhân Đức đau răng: " Rốt cuộc đến bao giờ ngươi mới chịu cáo lão hồi hương?"
" Còn sớm còn sớm." Lưu Đại Quýnh vặn eo: " Ít nhất phải chờ Thái phó đại nhân hồi hương hai năm, rồi sau đó ta mới đi."
Đào Nhân Đức đá hắn một cước, cũng lười tranh cãi với hắn. Lần này tới hành cung, tuy không đến mức không có chuyện gì phải làm nhưng chung quy cũng thanh nhàn hơn lúc còn ở vương thành rất nhiều, bàn cờ lá trà giấy vẽ đều mang theo tới, cũng nên nghỉ ngơi vài ngày.
Quan viên địa phương ba quỳ chín lạy xong lại thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, sắc mặt Sở Uyên trong trẻo lạnh lùng uy nghiêm, nhưng trong lòng lại nhớ tới một câu mà Đoạn Bạch Nguyệt vẫn thường hay nói.
Thật đúng là rất muốn nhét vào miệng người này một nắm trùng.
Chờ tiếp đãi xong tất cả mọi người, trở lại tẩm cung thì đã tới giờ ăn trưa. Lúc đẩy cửa ra thì quả nhiên liền thấy Đoạn Bạch Nguyệt đã ngồi bên bàn chờ.
Tứ Hỉ công công thức thời lui ra ngoài.
" Làm sao vậy?" Sở Uyên hỏi: " Nhìn ngươi không vui, ai chọc giận ngươi rồi??"
" Không phải là ta không vui, mà là lo lắng." Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, kéo hắn ôm vào lòng: " Đừng cử động."
"Sao?" Sở Uyên không hiểu.
" Đừng cử động." Đoạn Bạch Nguyệt nhắc lại lần nữa, đưa tay chậm rãi lần tìm từ phía sau cổ xuống thắt lưng.
" Này!!" Sở Uyên tránh tay hắn, trừng mắt lên, động tay động chân cái gì!!!!
" Dường như ta đã biết được lý do vì sao Đốt Tinh có thể phát sáng rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên sửng sốt: " Hả?"
" Để ta xem lưng ngươi một chút, không cần phải sợ, không có việc gì." Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay hắn: " Xem xong ta sẽ nói cho ngươi biết."
Sở Uyên: "..."
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn ngồi xuống bàn.
Sở Uyên nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, tự mình cởi vạt áo ra rồi kéo áo xuống cho hắn xem.
Tứ Hỉ công công nghĩ, trên đường đi có nghe hoàng thượng nói đói bụng, có nên đưa chút thức ăn vào không a! Kết quả vừa mới lén nhìn qua khe cửa sổ một cái thì đã hốt hoảng nhanh chóng quay lưng lại, sau đó giải tán hết hạ nhân vừa mới đưa trà tới, còn đang đứng chờ trong viện, lại gọi thêm ngự lâm quân tới canh giữ bên ngoài, không cho bất cứ ai tới tẩm cung.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa ngón cái lần từng tấc từng tấc dọc theo sống lưng trắng nõn, Sở Uyên cau mày, vừa định hỏi xem hắn rốt cuộc đang làm cái gì thì bỗng nhiên lại thấy đau nhói trên lưng.
" Ui......."
Đoạn Bạch Nguyệt ngừng tay, nhẹ nhàng ấn vào chỗ đó lần nữa thì quả nhiên liền cảm nhận được có một khối nho nhỏ cưng cứng, nếu không xem xét kĩ lưỡng thì không ai có thể nhận ra.
" Ngươi lấy kim đâm ta ư?" Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn mặc lại y phục, nói: " Ta nói xong ngươi đừng hoảng sợ, cũng không phải chuyện to tát gì, Dao nhi và sư phụ tới đây thì sẽ giải được loại cổ này thôi."
Mặt Sở Uyên tràn đầy nghi ngờ.
" Đốt Tinh gặp được Nguyệt Minh Cổ thì sẽ phát sáng." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Có thể là hơn mười năm trước, lúc tộc nhân Triều Nhai vào cung thì đã hạ cổ trên người ngươi."
"Ta?" Sở Uyên nhíu mày, bất giác đưa tay xoa xoa chỗ vừa mới phát hiện được.
" Không biết là vì sao, nhưng cũng không có vấn đề gì." Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn, đem mọi chuyện nói lại một lần.
Sở Uyên cảm thấy có chút không thể tin.
" Người đó đang ở ngay trong một tiểu viện của hành cung này, nhưng ta đã đáp ứng với tiền bối là nếu không có chuyện thì sẽ không tới đó quấy rầy." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Ngươi có biết lão nhân kia là ai không?"
Sở Uyên lắc đầu: " Từ nhỏ tới giờ, hầu như năm nào cũng tới hành cung ở một đoạn thời gian, nhưng lại chưa từng nghe nói có thế ngoại cao nhân nào cư trú ở đây. Chỉ có điều, có thể ta không biết lão nhân kia là ai, nhưng ta lại biết thương nhân trong cố sự kia là người nào."
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: " A?"
" Chính là tổ tiên Thẩm gia, cũng chính là Nhật Nguyệt sơn trang bây giờ." Sở Uyên nói: " Thương nhân kia tên là Thẩm Liễu, võ lâm minh chủ đương thời có chút giao tình với hắn, không đành lòng nhìn hắn bị quan phủ tịch thu gia sản, chém đầu toàn gia, nên mới cứu người con nối dòng là Thẩm Lạc. Hai mươi năm sau, thiên hạ đại loạn, Thẩm Lạc phụ tá tổ tiên Sở thị tạo dựng giang sơn, vì vậy mà Thẩm gia lại phát triển hùng mạnh một lần nữa."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Thì ra là thế."
" Chuyện này cũng không phải là bí mật gì trên giang hồ, chỉ là Nhật Nguyệt sơn trang bây giờ chính là đại môn phái đứng đầu, nên không ai dám bàn ra tán vào mà thôi." Sở Uyên nói: " Năm ấy khi Thẩm Liễu nổi cơn điên, cũng chỉ nói ngoài biển có một tòa đảo hoàng kim bị hải tặc vứt bỏ, mà không hề nói gì đến chuyện Triều Nhai, do đó cũng không ai biết hai việc này liên quan mật thiết đến vậy."
" Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện này." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đem toàn bộ Nguyệt Minh Cổ trong cơ thể ngươi lấy ra hết, mới là chuyện quan trọng nhất."
" Nếu cứ để như vậy thì sao?" Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: " Sẽ biến ngốc!"
Sở Uyên: "...."
" Đùa ngươi thôi, chắc cũng sẽ không có chuyện gì lớn." Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: " Chỉ là, bất cứ loại cổ trùng nào cũng đều uống máu mà sống, không phải thứ tốt lành gì, vì sao lại phải nuôi?"
" Ngươi cũng biết là vậy a." Sở Uyên véo véo chóp mũi hắn: " Còn Kim Tàm Tuyến kia thì sao?"
" Kim Tàm Tuyến ngoan hơn Nguyệt Minh Cổ nhiều, một năm chỉ tỉnh một lần thôi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Cho nên không sao hết."
Sở Uyên dở khóc dở cười.
" Ngày mai sư phụ và Dao nhi sẽ tới." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đêm mai sẽ giải Nguyệt Minh cho ngươi."
" Ừ." Sở Uyên gật đầu, lại nghi hoặc hỏi: " Vì sao Nam tiền bối và Dao nhi không đi cùng với ngươi?"
Đoạn Bạch Nguyệt đáp:" Bởi vì ta không cho bọn họ đi theo."
Nhưng dù không cho đi theo, cũng chịu không nổi phải đi theo.
Đoạn Dao đeo bọc y phục nhỏ trên lưng, vô cùng cao hứng đi theo phía sau sư phụ.
Nam Ma Tà dừng lại bên đường mua mấy cái bánh bao, vừa ăn vừa chia cho tiểu đồ đệ, nói: " Cẩn thận một chút, đừng để cho vị ca ca kia của ngươi phát hiện ra chúng ta."
" Đó là đương nhiên." Đoạn Dao nói: " Ngày mai là đến thành Vân Đức rồi, hôm nay chúng ta sẽ dịch dung!"
" Tốt!" Nam Ma Tà tán thưởng.
Hai người ngồi xếp bằng dưới một tàng cây im mát, còn chưa kịp mở bọc y phục ra thì đã thấy xa xa có người cưỡi ngựa chạy tới đây.
Đoạn Dao nhanh chóng che mặt.
Nam Ma Tà lè lưỡi ra ngoài dài hết mức có thể, mặt mũi dữ tợn biến hình.
Ngũ quan đã biến đổi hoàn toàn như thế này rồi, chắc chắn không ai có thể nhận ra được.
Người kia xoay người xuống ngựa, nói: " Nam sư phụ, Tiểu Vương gia!"
....
" Khụ khụ." Nam Ma Tà khôi phục vẻ mặt bình thường, đưa tay vỗ một cái lên đầu tiểu đồ đệ.
Đoạn Dao hỏi: " Cần phải gào khóc sao?"
Người vừa tới ngăn lại, nói: " Vương gia vẫn chưa tức giận, ngược lại còn bảo thuộc hạ ra roi thúc ngựa tới đây, mời Nam sư phụ và Tiểu Vương gia nhanh chóng vào thành."
Nam Ma Tà ngay lập tức tinh thần tỉnh táo: " Thật vậy sao?"
Người đó nói: " Vương gia dường như rất gấp gáp."
Nam Ma Tà mạnh mẽ vỗ đùi một cái, gấp gáp thì chứng tỏ là có chuyện xảy ra, có chuyện xảy ra thì rất tốt, trùng hợp gần đây nhàn rỗi sắp mốc meo rồi.
Mặt trời từng chút từng chút lăn xuống núi, bên trong Bắc Hành Cung, Đoạn Bạch Nguyệt đang cùng Sở Uyên ăn cơm. Vạn tuế gia ngự giá thân chinh, tất nhiên các quan viên địa phương phải chuẩn bị yến tiệc tiếp đón, nhưng Tứ Hỉ biết Sở Uyên sẽ không ăn được gì trong những dịp như thế này, vì vậy cố ý dặn phòng bếp làm vài món mà bình thường hắn thích ăn, sau khi yến hội kết thúc thì đưa vào phòng, kèm thêm rất nhiều món ăn mặn, hợp khẩu vị của Tây Nam Vương.
Sở Uyên ăn một miếng thịt kho tàu, kèm với cơm trắng.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Có muốn ăn cá hay không?"
Sở Uyên gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt đút cho hắn một miếng, cười nói: " Sao hôm nay khẩu vị tốt vậy?"
Sở Uyên nói: " Cũng không phải khẩu vị tốt, nếu ta không ăn, ngươi sẽ lại dông dài lải nhải nửa ngày."
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: " Dông dài lải nhải???"
" Không muốn ăn là vì tiết trời nóng nảy, thật sự không phải vì Nguyệt Minh gì đó." Sở Uyên nói: " Coi như là có thật, thì cũng đã hơn mười năm rồi, cũng không cảm thấy có gì to tát."
" Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi." Đoạn Bạch Nguyệt lại gắp cho hắn một miếng xương sườn. " Nhưng vẫn phải ăn cơm đàng hoàng, cái này không ngán, ăn thử xem."
Sở Uyên thật sự rất là hiếu kỳ: " Tây Nam Phủ bình thường sẽ nấu những món gì?" Ngẫm lại Dao nhi cũng vậy, chỉ ăn thịt, một chút rau xanh cũng không đụng vào.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nếu là có ngươi ở đó, ta nhất định sẽ tìm mười tám vị đầu bếp, mỗi ngày làm toàn món rau xanh."
Sở Uyên dùng đầu đũa sạch gõ gõ mũi hắn: " Dẻo miệng."
" Nếu không tin, ngươi cứ nhớ kĩ mấy lời này trước." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đợi sau này về tây nam rồi xem ta có làm được hay không."
Sở Uyên chậm rãi ăn miếng xương sườn: " Cũng được."
Ngồi xe ngựa từ vương thành đến đây cũng mệt nhọc, khó khăn lắm mới tới được hành cung, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một tháng. Buổi tối nằm trên giường lớn, Sở Uyên chẳng muốn động đậy gì nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt đem người ôm vào trong ngực, ngón tay cứ mãi ấn ấn trên lưng hắn, lúc đầu Sở Uyên còn mặc kệ, sau lại chịu không nổi nữa bắt đầu trốn tránh: " Dừng tay!!!"
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Không nhịn được."
" Nhột, lại còn đau." Sở Uyên: " Trước đây không biết cũng không hề gì, hiện tại cứ động tới đó là lại khó chịu."
" Ngày mai sư phụ và Dao nhi tới rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đêm nay cứ ngủ đi đã."
" Nam tiền bối vẫn phải mang mặt nạ sao?" Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nói: " Không mang nữa cũng được, nhưng ta phải nói một chuyện trước đã, không cho phép ngươi tức giận."
Sở Uyên nhíu mày: " Cái này chưa chắc."
Đoạn Bạch Nguyệt: "..."
" Nói, có chuyện gì gạt ta?" Sở Uyên túm vạt áo hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt thật đau đầu, rồi lại không thể cứ lừa gạt hắn mãi, vì vậy đành phải nói: " Lúc trước ngươi tới Quỳnh Hoa Cốc gặp người tên Bạch Lai Tài kia, chính là sư phụ của ta."
Sở Uyên quả nhiên ngẩn người.
Đoạn Bạch Nguyệt đem mọi chuyện kể lại một lần.
Trong bóng tối, Sở Uyên dùng ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, nói: " Thì ra là đã sớm có dự mưu."
" Ta quả thật là cực kì vô tội." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Lần đó sư phụ chạy ra khỏi hầm mộ thì ngay cả Tây Nam Phủ cũng không về một lần, trực tiếp chạy đi tìm Diệp cốc chủ, lần đầu tiên ta gặp lại sư phụ cũng là ở Quỳnh Hoa Cốc lần đó."
Sở Uyên ở trong chăn đá hắn một cước.
" Tình cảm của ta đối với ngươi, có thể giấu được những người khác nhưng không thể nào giấu được sư phụ." Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay hắn, đưa lên miệng hôn một cái: " Người còn sốt ruột hơn cả ta, ngày ngày đều nghĩ tới chuyện làm việc vui, cách ba năm ngày lại muốn luộc trứng gà."
Sở Uyên bật cười.
" Tính tình của sư phụ, đợi ngươi ở chung lâu rồi sẽ biết, không ai có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng lão nhân gia." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Có điều, sư phụ đối với ta và Dao nhi thật sự rất tốt."
Sở Uyên nói: " Ta sẽ không giận tiền bối."
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Vậy là tốt rồi."
Sở Uyên nói: " Giận ngươi!"
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy bất công: " Vì sao?"
Sở Uyên nói: " Không vì sao hết."
Đoạn Bạch Nguyệt: "...."
Sở Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngay lập tức dán sát vào, vòng tay ôm chặt lấy hắn, dùng cằm cọ cọ.
Sở Uyên cong cong khóe miệng, lười biếng nói: " Buồn ngủ."
" Ngủ đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Sáng mai ngủ dậy không cho tức giận nữa."
" Vậy cũng chưa chắc." Sở Uyên nhắm mắt lại.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc mai của hắn.
Cả người Sở Uyên đều cuộn tròn trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt, một khắc cũng không muốn tách ra.
Lúc trước tỏ ra xa cách lạnh lùng, là vì sợ mình càng lún càng sâu, cũng là bởi vì thái độ chợt dần chợt xa bất cần đời của hắn, nhưng rồi khoảng thời gian này sớm chiều ở chung, lại càng ngày càng có thể nhìn hiểu trái tim của hắn, có một số việc từ lâu đã không che giấu được, vậy thì cũng không muốn che giấu nữa.
Cho dù vẫn không dám hi vọng xa vời về tương lai phía trước, nhưng chỉ cần có thể an ổn như bây giờ cũng tốt lắm rồi, còn chuyện sau này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Mười ngón tương khấu, một đêm cũng chưa từng tách ra.
Ngày hôm sau vẫn như cũ là quan viên địa phương nối dài không dứt, chờ báo cáo cái này rồi báo cáo cái kia. Đoạn Bạch Nguyệt ở một mình trong tẩm cung, không có việc gì làm nên tiếp tục ngủ, mãi tới khi Sở Uyên trở về mới tỉnh dậy.
" Lười." Sở Uyên nói.
" Có hoàng thượng nuôi ta, đương nhiên phải lười rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Cơm tới há miệng, y phục tới dang tay."
Sở Uyên nói: " Hôm nay lại có một vị quan địa phương dâng tấu cáo trạng ngươi."
Đoạn Bạch Nguyệt co rút khóe miệng: " Tới đây rồi vẫn tránh không thoát ư? Ai vậy? Nói đi, ta tới đánh hắn."
Sở Uyên đáp: " Đào Lễ, đồng hương của Thái phó đại nhân."
" Ngươi xem, tới tới lui lui vẫn là hắn." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Lão đầu kia cũng một xấp tuổi rồi, rốt cuộc khi nào mới có thể cáo lão hồi hương?"
Sở Uyên cười cười: " Trước khi phụ hoàng lâm chung đã đem trẫm và giang sơn này ủy thác cho hắn. Đào gia ba đời đều là trung lương, nếu chưa nhìn thấy giang sơn thanh bình thịnh thế, con cháu hoàng gia đông đảo, có người kế thừa ngôi vị, sợ là Thái phó vẫn chưa đi."
Thanh bình thịnh thế còn dễ nói, còn con cháu hoàng gia đông đảo thì.... Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Ngươi sinh hay là ta sinh?"
Sở Uyên đánh hắn một cái tát: " Câm miệng!!!"
Tây Nam Vương đưa hai tay ôm má, rất là ủy khuất.
Sinh không được a...
" Khi nào Nam tiền bối và Dao nhi tới?" Sở Uyên hỏi.
" Chắc cũng tới rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Yên tâm đi, thị vệ trong hành cung này, đối với bọn họ mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi."
Sở Uyên cười liếc mắt nhìn hắn: " Yên tâm ư?"
" Sau này ta điều động cho ngươi vài sát thủ của Tây Nam Phủ." Đoạn Bạch Nguyệt rất thức thời, nói: " Có việc thì bảo vệ ngươi, không có việc gì thì giả quỷ hù dọa Đào Nhân Đức."
Sở Uyên che lỗ tai: " Trong vòng ba ngày không cho nói tới Thái phó đại nhân." Nếu không cũng đã là lão nhân một xấp tuổi như vậy rồi, bị hắn niệm ra bệnh thì phải làm sao bây giờ!
Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ thầm, được, ba ngày không được nói, ngày thứ tư tiếp tục nói.
"Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công bên ngoài viện nhẹ giọng nói: " Người đã tới rồi."
Sở Uyên nói: " Mời vào đi."
Tứ Hỉ công công mở cửa, cười ha hả nói: " Mời hai vị."
Nam Ma Tà vẫn như cũ mang cái mặt nạ xanh nanh vàng.
Đoạn Dao tươi cười xán lạn, tẩu tẩu a!
"Dao nhi!" Sở Uyên đưa tay kéo hắn tới bên mình, lại nói. " Nam tiền bối, gỡ mặt nạ xuống đi, hôm nay trời nóng a."
"Không cần." Giọng Nam Ma Tà rất là chói tai.
Đoạn Dao thấy hơi đau răng.
Đoạn Bạch Nguyệt thấy thật là mất mặt, đi tới kéo rớt mặt nạ của hắn.
Nam Ma Tà kinh hô một tiếng, nhanh chóng lấy hai tay che mặt lại, chỉ lộ ra nửa con mắt giữa hai kẽ tay.
Đoạn Bạch Nguyệt nói:" Đã biết ngươi là ai rồi."
Nam Ma Tà thở phào nhẹ nhõm, cười hắc chắc nói: " Hoàng thượng."
Sở Uyên rót cho hắn chén trà: " Lúc ở thành Vân Thủy đã có ơn cứu mạng, ta phải cảm tạ tiền bối mới đúng."
" Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến." Nam Ma Tà nhanh chóng xua tay: " Hoàng thượng phúc lớn mạng lớn, hồng phúc tề thiên, ta cũng chỉ là đúng lúc đi ngang qua mà thôi." Nói xong lại liếc liếc đồ đệ, nhìn thấy chưa, phải dụ dỗ như vậy, mới có thể mau chóng thành thân.
Đoạn Bạch Nguyệt: "..."
" Sao lại gấp gáp tìm ta và sư phụ như vậy, có chuyện gì sao?" Đoạn Dao hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Có mang Tử Thiềm Thừ theo không?"
" Có." Đoạn Dao lấy từ trong bọc y phục của mình ra một giỏ trúc nhỏ, sau khi mở ra thì Tử Thiềm Thừ liền nhảy nhót nhảy nhót, rồi kêu " Oa!" " Oa!"
Sau lưng Sở Uyên nổi đầy gai ốc.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay hắn, nói: " Đừng sợ, sẽ không mang nó đi nấu canh cho ngươi ăn."
Đoạn Dao: "..."
Nấu canh????!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top