CHƯƠNG 25: QUY LAI SƠN TRANG
Đêm khuya vắng vẻ, Đoạn Bạch Nguyệt gác chân nằm trên giường, ngẩn người nhìn chăm chú vào đỉnh giường.
Bên cạnh cái gối có một con nhện cực lớn đang nằm, vô tội, rất vô tội, cực kì vô tội.
Trong phòng sát vách, Sở Uyên trằn trọc không ngủ được, vì vậy cầm lấy một quyển sách định giết thời gian. Quyển sách này là do Tứ Hỉ lúc đi mua điểm tâm thì tiện tay mang về, nói là bí sử về Tây Nam Vương, rất đẹp, ai cũng thích, thậm chí muốn mua được nó còn phải xếp hàng.
Sở Uyên mở trang thứ nhất ra, trên đó là một bức họa cực lớn, đem Tây Nam Phủ vẽ thành bách trùng oa, không chỉ có nhện độc mà còn có cả rắn độc rết độc kiến độc, Đoạn Bạch Nguyệt thì lại được vẽ thành một con yêu quái có cái đuôi bò cạp, mặt mày dữ tợn, nửa thân trên lõa lồ đang xé đùi dê.
Sở Hoàng "Cạch" một tiếng khép sách lại, nghĩ mình có cần phải hạ thánh chỉ quét sạch dân phong, để cho dân chúng chỉ được xem những thứ đáng xem hay không?.
...........
Hai người đều trằn trọc cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau Sở Uyên đã nghe loáng thoáng tiếng Tứ Hỉ công công đang trò chuyện bên ngoài, lại qua một lúc nữa thì cửa viện "kẽo kẹt" mở ra, rồi sau đó là giọng nói của Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên khoác áo bước xuống giường, Tứ Hỉ vào phòng phục vụ hắn rửa mặt, nhân tiện dè dè dặt dặt hỏi rằng Tây Nam Vương đã mua sẵn điểm tâm rồi, Hoàng thượng muốn dùng luôn hay gọi đầu bếp dịch quán làm cái khác.
Sở Uyên lấy khăn lau khô mặt, đẩy cửa ra khỏi phòng. Đoạn Bạch Nguyệt đang ôm kiếm ngồi bên bàn đá dưới hành lang, trước mặt là hộp thức ăn rất lớn vẫn còn đang bốc khói.
"Muốn ăn không?" Thấy hắn đi ra, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Bánh kẹp thịt đùi dê nướng, nghe nói lão bản của tửu lâu này đã mời đầu bếp từ Tây Vực tới nấu đó."
Đùi dê a.... Sở Uyên đột nhiên nhớ tới bức họa đêm qua.
"Sao vậy?" Thấy hắn chỉ đứng yên lặng không nói gì, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nhếch khóe môi, nhẫn cười nói: "Ăn."
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt thoáng chút hoài nghi, vui vẻ đến thế sao?
Sở Uyên đã vào phòng.
Tứ Hỉ công công đi theo sau, liên tục nháy mắt với Tây Nam Vương, Hoàng thượng đang vui như thế, nghìn vạn lần đừng đem con nhện kia ra nữa đó, nhìn phát hoảng a.
Bánh nướng vàng óng xốp giòn cộng với thịt dê nướng cay dùng để ăn sáng thường khiến người ta thấy ngán bởi mùi dầu mỡ, huống gì khẩu vị của Sở Uyên trước giờ vẫn luôn thanh đạm, nhưng lần này hiếm thấy hắn không xoi mói gì, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng.
Là Hoàng tử lớn lên ở trong cung nên tất nhiên rất là khuôn phép. Người khác ăn bằng tay kiểu gì cũng nhỏ nước hoặc rơi vài mảnh vụn, nhưng hắn lại có thể ăn một cách cực kì nho nhã xinh đẹp, vừa không có mảnh vụn rơi vừa không phát ra tiếng động.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy chỉ cần nhìn hắn ăn thôi cũng đã đủ no rồi.
Sở Uyên uống cạn muỗng canh cuối cùng trong chén, thấy toàn thân ấm áp hẳn lên.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Chuyện kim sơn bên ngoài thành muốn xử lý như thế nào?"
Tứ Hỉ công công đứng ngoài cửa nghe vậy lắc đầu, Tây Nam Vương cũng thật là, tại sao vừa mới ăn cơm xong đã vội nói công sự rồi?!!!
" Hả?" Sở Uyên lau miệng.
"Ba ngày nữa là Lam Cơ đi rồi, trước khi đi nàng tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp đem tư khố của Từ Chi Thu ra khỏi thành." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Dù nàng vận chuyển về Thiên Sát Giáo chúng ta cũng có thể cướp lại được. Nhưng nếu có thể khiến nàng không cách nào mang ra khỏi thành thì tốt hơn rất nhiều. Bây giờ có quá nhiều việc xảy ra, nên bớt được việc nào thì hay việc đó."
Sở Uyên gật đầu: " Việc này không khó, trẫm đã nghĩ xong rồi. Đúng lúc vùng phụ cận vách núi kia đều là rừng cây trân quý, quan phủ phải bỏ rất nhiều tiền bạc mua từ Nam Dương về vun trồng, cũng chưa cao bao nhiêu. Trước đây Từ Chi Thu cũng lấy việc này coi như công tích viết tấu chương trình lên vài lần, nếu trẫm muốn tới xem một chút cũng không có gì đột ngột." Đến lúc đó lại dẫn theo binh mã tới, có lẽ dù Lam Cơ có lớn gan cỡ nào đi nữa cũng không dám cứng rắn cướp đoạt dưới mí mắt triều đình.
"Được, vậy thì cứ làm như thế." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Ta cũng sẽ sớm tìm ra tung tích của các lão nhân."
"Lại muốn dịch dung thành Ngụy Tử Y sao?" Sở Uyên nhìn như đang thưởng thức chén trà, giọng điệu tùy ý.
"Tất nhiên là không." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Mục đích giả trang thành Ngụy Tử Y chỉ là đòi bạc, hiện giờ Lam Cơ cũng đã đáp ứng chia rồi, nếu lại hai lần ba lượt tìm tới thì dễ dàng khiến nàng sinh nghi."
Sở Uyên lại hỏi: " Vậy thì dịch dung thành người nào?"
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: " Vì sao cứ phải dịch dung?"
Sở Uyên thầm nghĩ, đương nhiên phải dịch dung rồi, nhìn ngươi hôm qua vui như thế kia mà.
"Tối hôm qua Lam Cơ đã nói, ba ngày đầu tháng sau Thiên Sát Giáo sẽ tổ chức Bách Cổ Khánh, quy mô có vẻ rất lớn, Lam Cơ thân là giáo chủ nên tất nhiên phải nhanh chóng trở về." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Nàng không có nhiều thời gian ở trong thành này nữa, nhưng nếu phải đi thì cho dù không mang được tòa kim sơn cũng nhất đinh sẽ dẫn theo các lão nhân."
Sở Uyên hỏi: " Cần người trợ giúp không?"
"Người của Tây Nam Phủ cũng dư sức đối phó với ma giáo rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Đợi cứu được các lão nhân rồi điều tra Từ Chi Thu tiếp cũng không muộn."
Sở Uyên nói: "Ừ."
"Vài ngày tới ta phải theo dõi gắt gao khách điếm Nhạn Hồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Mặc dù Lam Cơ chưa tới mức dám ra tay với triều đình nhưng lúc vào núi cũng phải tăng cường phòng bị."
Sở Uyên tiếp tục nói: " Ừ."
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: " Ta đi đây."
Sở Uyên gật đầu, nhìn hắn rời khỏi tiểu viện rồi mới gọi Tứ Hỉ truyền Hướng Liệt tới.
Sau khi rời dịch quán, Đoạn Bạch Nguyệt trở về khách điếm một chuyến. Đoạn Niệm đang ngồi bên bàn vùi đầu ăn điểm tâm, nhìn thấy hắn thiếu chút nữa đã sặc sợi mì, Vương gia bị trúng tà rồi ư? Vì sao lại mua bộ y phục khó coi như vậy để mặc chứ? Nền vàng nhạt cây liễu xanh a.
Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh tung ra một chưởng.
Đoạn Niệm ôm đầu, cảm thấy mình thật là vô tội.
Tại phủ nha, gần đây Từ Chi Thu thật sự là nóng trong người, ngay cả miệng cũng nổi đầy bọt nước, đang nổi giận đùng đùng với đám hạ nhân thì đột nhiên nghe quản gia thông truyền 'Hoàng thượng giá lâm', liền hoảng hốt thay quan phục chạy tới cung nghênh.
" Sắc mặt Từ ái khanh không được tốt cho lắm a." Sở Uyên chậm rãi dùng nắp gạn bọt nước trong chén trà.
" Bẩm Hoàng thượng, mấy ngày nay hạ quan đúng là có chút không khỏe, cả người không còn chút sức lực nào cả." Từ Chi Thu nói: " Đã tìm đại phu chẩn bệnh bốc thuốc uống rồi."
"Ái khanh là rường cột nước nhà, cần phải chú ý giữ gìn thân thể a." Sở Uyên buông chén trà. " Trẫm ở thành Đại Nhạn này cũng đã được một thời gian, tối hôm qua đột nhiên lại nhớ tới chuyện ái khanh từng nói trên núi ngoài thành có rừng cây gỗ quý mua từ Nam Dương, sinh trưởng tốt lắm, không biết hiện giờ còn không?"
"Vẫn còn." Từ Chi Thu nói: " Đều đã phát triển hơn rất nhiều, ước chừng qua vài năm nữa là có thể thành rừng cây."
"Trong ngự hoa viên có một gốc cây, được chuyển từ phía nam về trồng mà cũng khó sống sót, không nghĩ rằng ở nơi này đúng là có thể trồng được loài cây tới từ Nam Dương." Sở Uyên nói:" Hôm nay trẫm rãnh rỗi, không biết ái khanh có đồng ý theo trẫm đi xem một chút hay không?"
"Tất nhiên, tất nhiên." Từ Chi Thu liên tục đáp ứng: " Hạ quan sẽ đi chuẩn bị ngay."
Thiên tử đi tuần, tất nhiên có không ít người theo hộ tống. Vì vậy giữa trưa hôm đó dân chúng liền thấy một đội ngự lâm quân trùng trùng điệp điệp ra khỏi thành, đội ngũ lớn đến nỗi ngước mắt nhìn cũng không thấy người cuối cùng. Lúc đầu còn tưởng có chuyện gì lớn xảy ra, sau đó mới biết Hoàng thượng muốn lên núi kiểm tra rừng cây.
Từ Chi Thu ngồi trên một cỗ kiệu đi theo phía sau, trong lòng thở dài thật sâu. Thật ra hắn cũng không phải sợ tư khố bị phát hiện, dù sao thì cơ quan trên vách núi được chế tác cực kì tinh diệu, hơn nữa Lam Cơ cũng không ngu xuẩn đến mức biết rõ có số lượng lớn ngự lâm quân ở trong núi như vậy mà vẫn tới lấy bạc. Hắn chỉ hối hận chính mình quá háo sắc, cũng quá thiếu cảnh giác, nên mới trúng kế của yêu nữ ma giáo, bị cướp đi nhiều tiền của như vậy, mất trắng toàn bộ công sức bỏ ra nhiều năm qua.
Cũng may là thôn Thu Phong vẫn còn, Ngô Gia Xa Hành vẫn còn, chỉ cần chờ trong thành này yên tĩnh trở lại thì có thể tiếp tục biến Quỷ Mộc Hạp thành vàng bạc.
Cây cối trong núi đang vào mùa nảy mầm, nhìn qua khắp nơi đều là chồi non xanh biếc, đúng là cảnh đẹp ý vui. Ở một khoảng đất trống lớn giữa rừng, những cây được vận chuyển tới từ Nam Dương sinh trưởng rất tốt, cũng đang đâm chồi, tràn trề sức sống.
Sở Uyên vui mừng nói: " Từ ái khanh quả thực là một nhân tài."
"Hoàng thượng quá khen, vi thần chỉ là người nhập cây về, còn lại toàn bộ đều là công lao của những người giữ rừng ạ." Từ Chi Thu nói: " Bọn họ cả đời đều ở trong rừng canh giữ cây cối, những cây này lúc mới đưa tới đều đã rễ khô lá rụng, may mà có bọn họ ngày đêm không ngủ dốc lòng chăm sóc mới có thể sống được thế này."
"A?" Sở Uyên thích thú: " Không biết những người giữ rừng kia đang ở nơi nào? Trẫm thật sự rất muốn gặp bọn họ một lần."
Từ Chi Thu vội vàng sai người chạy tới sau núi mời những người đó đến. Tổng cộng có bảy người, tuy tuổi đã cao nhưng do cả đời hoạt động ở trong rừng nên xương cốt vẫn rất chắc khỏe. Thành Đại Nhạn nổi tiếng với nghề mộc, muốn làm được thì phải có rừng cây, người có thể đảm nhiệm trọng trách giữ rừng như vậy thì nhất định cần phải có kinh nghiệm phong phú. Sở Uyên cùng bọn họ trò chuyện vài câu, phát hiện những người này đều rất có trình độ trong cách ươm giống cây trồng. Vì vậy long tâm đại duyệt, không chỉ ban thưởng rất nhiều thứ mà còn hạ lệnh cho ngự lâm quân lưu lại nơi này, theo học các lão nhân ở đây rồi đem tất tả kinh nghiệm chép lại thành sách, thậm chí còn cố ý mời họa sĩ trong thành tới vẽ lại các giống cây khác nhau để phân loại cách ươm trồng.
Từ Chi Thu làm từng việc từng việc một, lòng cảm thấy có chút hả hê. Với tình hình này có lẽ Lam Cơ không dám tới chuyển số bạc này đi, tuy rằng số bạc này cũng không có khả năng thuộc về mình lần nữa nhưng có thể cho nàng chút khó khăn thì cũng là một chuyện tốt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên núi ngoài thành đều là ngự lâm quân. Người của Thiên Sát Giáo tới xem xét ba bốn lần, lại tìm dân chúng trong thành nói bóng nói gió trò chuyện, kết quả mọi người đều nói ít nhất còn phải một tháng nữa, nhưng cũng không hẳn sẽ xong việc.
Lam Cơ nghe vậy cực kì tức giận nhưng cũng không có cách nào khác.
"Giáo chủ." Thị nữ nói: " Không bằng lưu tòa kim sơn ở chỗ này trước đã, dù sao Từ Chi Thu cũng không dám động tới, chờ đại quân của triều đình đi rồi chúng ta đến lấy lại cũng không muộn."
Lam Cơ bực bội phất tay: " Cứ theo lời ngươi nói mà làm, hai ngày sau khởi hành trở về tây nam."
Đoạn Bạch Nguyệt đứng ngoài cửa sổ nghe được, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
Đương nhiên, để không phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn phải cải trang thành Ngụy Tử Y thêm lần nữa, tìm tới hỏi khi nào mới nhận được bạc. Lam Cơ đang tâm phiền ý loạn, tất nhiên không có tâm tình nghĩ chuyện khác, nghe hắn mở miệng đóng miệng đều là bạc mà thấy đầu đau điên cuồng, vội vã uống vài chén rượu rồi khéo léo đuổi hắn đi. Lúc ra cửa, Đoạn Bạch Nguyệt như trút được gánh nặng, lại uy hiếp Đoạn Niệm không được nói chuyện này cho bất cứ ai.
Đoạn Niệm cúi đầu đồng ý, vất vả lắm mới nhịn được cười.
Hai ngày sau, giáo chúng Thiên Sát Giáo quả nhiên dẫn theo vài xe ngựa chở tủ gỗ, ngụy trang thành tiểu thương rời khỏi thành Đại Nhạn. Thủ vệ cửa thành phía đông là người của Từ Chi Thu nên cũng dễ dàng thả bọn họ ra ngoài. Đoạn Bạch Nguyệt lặng yên không tiếng động theo đuôi đoàn người, chạng vạng hai ngày sau thì dừng lại bên đường thổi cơm. Thải Điền mang theo năm thị nữ vội vã vào cánh rừng, ước chừng một nén nhang sau thì dừng lại ở một bãi tha ma, không biết đã đụng vào cơ quan nơi nào mà một ngôi mộ đơn chậm rãi mở ra dưới ánh trăng.
Đoạn Bạch Nguyệt ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, nhìn các nàng lần lượt nhảy vào, lát sau trở ra thì dẫn theo một đám lão nhân. Tất cả đều bị bịt miệng nhưng lại không trói tay chân, chắc cũng nghĩ đó đều là người cao tuổi nên chạy không thoát được.
Đoạn Bạch Nguyệt đếm từng người từng người một, vừa đủ hai mươi sáu, cũng vẫn như cũ không tra được tung tích của Mộc Si Lão Nhân.
"Nhanh lên." Thải Điền giục: " Miễn là các ngươi nghe lời, mai sau ắt còn mạng để sống. Nhưng nếu dám nghĩ tới chuyện chạy trốn thì đừng trách cô nãi nãi không khách khí."
Các lão nhân này đều ở trong thành cả đời làm thợ mộc kiếm sống, chưa từng rơi vào hoàn cảnh như vậy. Đêm hôm đó mọi người đang ngủ thì đột nhiên ngửi thấy một cỗ mùi thơm ngọt, sau đó đại não choáng váng, tới lúc tỉnh lại thì đã bị giam giữ trong phòng tối, không phán đoán được thời gian cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đã nhiều ngày rồi chưa từng được thấy ánh sáng mặt trời, giờ lại bị yêu nữ đe dọa như thế nên sợ hãi đến mức đi đường cũng không vững.
Thải Điền tuy thấy bực bội, lời nói hung ác độc địa nhưng cũng không dám ra tay tàn nhẫn với những phạm nhân bình thường như thế này, hơn nữa suy cho cùng phải tân tân khổ khổ trói những lão nhân này lại, đều là vì muốn mang về giáo chế tạo cơ quan, không thể để xảy ra sơ suất.
Đều là lão nhân nên nếu cứng rắn cướp người sẽ khó tránh khỏi làm họ bị thương, huống hồ trước khi tìm được tung tích của Mộc Si Lão Nhân, Đoạn Bạch Nguyệt cũng chưa muốn động thủ, vì vậy hắn chỉ theo sát họ trở về doanh địa.
Đầu kia cơm nước đã nấu xong, mỗi lão nhân được phân một chén canh, ngồi xổm trên mặt đất ăn. Đoạn Bạch Nguyệt thuận tay bắn một viên thuốc vào trong chén của một lão nhân trong số đó. Đối phương ít nhất cũng khoảng bảy mươi tuổi, nhai nuốt cực kì khó khăn, mà không ăn thì lại sợ bị đánh, vì vậy đưa chén lên miệng cứ thế rót, không lâu lắm đã ăn hết sạch.
"Giáo chủ, đêm nay có cần phải tiếp tục lên đường không?" Thải Điền hỏi.
"Đi thêm một canh giờ nữa đi." Lam Cơ nói: " Sâu vào rừng cũng ít người hơn."
Thải Điền gật đầu, dặn dò những người khác dọn dẹp sạch sẽ, lại dẫn tới ba chiếc xe ngựa cho các lão nhân chia nhau đi vào.
"A!" Trong đám người truyền đến tiếng kinh hô.
"Kêu cái gì!!" Mày liễu Thải Điền dựng đứng, nâng chưởng muốn đánh người.
Một lão nhân trong đó ôm ngực, co giật ngã xuống đất, mặt mũi trắng bệch há miệng thở dốc, nhìn qua giống như là phát bệnh tim, không bao lâu liền nhắm mắt tắt thở.
Thải Điền đá hai cái vào người lão nhân, không thấy ư hử gì nữa bèn hỏi Lam Cơ xem phải xử lý thế nào.
Lam Cơ lắc đầu: " Đem chôn đi, đào sâu một chút, tránh bị người phát hiện." Dù sao cũng là người đã chết trong thiện đường, không có lý do gì xuất hiện ở bên đường như thế.
Thiên Sát Giáo tuy đã giết không ít người nhưng đây là lần đầu tiên phải chôn một người. Vài thị nữ hợp lực đào một hố to, đem lão nhân chôn thật kĩ xong mới xoay người rời đi.
Ánh sáng ngọn đuốc mang đoàn người đi càng ngày càng xa, trong đêm tối vắng vẻ, Đoạn Niệm dẫn theo người tới đào lão nhân ra, dùng áo choàng quấn lại mang về thành. Tây Nam Phủ có một loại dược có thể làm cho một người chết giả ba ngày, ăn giải dược vào sẽ tỉnh lại.
Các lão nhân còn lại phải trơ mắt nhìn đồng bọn bị mất mạng nên tinh thần càng thêm sa sút, cúi đầu ngồi trong xe ngựa không nói một câu. Đối với chuyện này Lam Cơ rất vừa lòng, chỉ cần không chết không điên thôi, còn yên tĩnh một chút cũng là chuyện tốt, nếu đều ưa cằn nhằn lải nhải như Mộc Si Lão Nhân, thỉnh thoảng còn kêu gào la hét nữa mới gọi là đau đầu.
Đoạn Niệm ra roi thúc ngựa, tuấn mã phi nhanh trên sơn đạo, chỉ mất một ngày đêm đã mang lão nhân kia về khách điếm trong thành, đồng thời viết một phong thư phái người đưa cho Tứ Hỉ, nửa canh giờ sau, Hướng Liệt tự mình tới cửa dẫn mọi người về dịch quán.
Thái y đã ôm hòm thuốc chờ trước cửa rồi, lão nhân cũng đã được uống giải dược trước, dùng nước nóng lau người rồi cho uống nước nóng, chẳng bao lâu đã lo lắng bất an mở mắt. Chẳng qua là vừa mở mắt đã thấy nguyên một đám người đứng bên giường, suýt chút nữa lại bị hù dọa ngất đi.
Tứ Hỉ công công tiến tới đỡ lấy lão nhân, lại an ủi khuyên răn nửa ngày mới trấn an được.
"Hoàng thượng??" Lão nhân nghe vậy vô cùng khiếp sợ, run lẩy bẩy không dám tin đây là sự thật.
"Đúng vậy, chính là Hoàng thượng." Tứ Hỉ công công nói: " Lão nhân gia đừng sợ."
"Hoàng thượng a!" Lão nhân nước mắt giàn dụa, cũng không cố lê thân thể yếu nhược muốn quỳ xuống mà chỉ ôm ngực ho khan liên tục. Hướng Liệt vội vàng đỡ lấy lão nhân, rồi bưng chén trà nóng đưa qua.
"Không cần đa lễ." Sở Uyên nói: " Rốt cuộc nhiều ngày nay đã xảy ra chuyện gì, lão nhân cứ việc nói ra hết là được, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi."
Lão nhân tên là Chử Phó, là nghệ nhân lão luyện trong thành này, do không có con cái nên vẫn luôn ở thiện đường. Dù đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn tai thính mắt tinh, tư duy rõ ràng. Tuy lần này phải trải qua kiếp nạn nhưng sau khi uống một bát canh nóng xong thì cũng đã bình tĩnh trở lại, đem mọi chuyện mình trải nghiệm trong thời gian qua kể lại một lần.
"Thiên Hồi Hoàn?" Sở Uyên nhíu mày.
"Đúng vậy." Chử Phó nói: " Lúc chúng ta tỉnh lại thì có người đến hỏi ai biết chế tạo Thiên Hồi Hoàn, mọi người đều lắc đầu, nhưng nàng lại nói chúng ta giảo hoạt lừa nàng."
"Lão nhân gia thật sự không biết đó là cái gì sao?" Sở Uyên hỏi.
Chử Phó gật đầu: " Ta cùng các bạn già đều chỉ làm các loại bàn ghế, dù có làm cơ quan cũng chỉ làm một ít ám khí thông thường. Nếu làm lớn hơn nữa chỉ sợ thứ nhất là quan phủ không cho phép, thứ hai là không ai mua, thứ ba là bản vẽ những thứ này rất ít. Thiên Hồi Hoàn là vật gì, chúng ta ngay cả tên cũng chưa từng nghe chứ đừng nói là làm."
"Nếu đã không biết làm thì sao ma giáo vẫn muốn mang các vị đi?" Sở Uyên nhíu mày.
"Chúng ta nói không biết làm, bọn họ liền rút đao muốn giết người, có người sợ hãi quá nên nói có thể làm thử." Chử Phó nói: " Những người còn lại cũng gật đầu theo trong hoảng loạn tột độ, nghĩ phải bảo toàn tính mạng trước đã. Huống hồ nghe nói Mộc Si tử cũng bị bắt, nói không chừng thật sự có thể chế tạo ra cái đó."
"Mộc Si Lão Nhân?" Sở Uyên lại hỏi.
"Đúng vậy." Chử Phó gật đầu. " Mộc Si tử không giống chúng ta, hắn không làm bàn ghế, biết võ công, chỉ hứng thú với ám khí, đã nghiên cứu cả đời về nó, ám khí trong tòa tháp Cửu Huyền Cơ cũng là do hắn tạo ra."
" Những người đó có nói Mộc Si Lão Nhân ở nơi nào không?" Sở Uyên truy hỏi.
Chử Phó trả lời: " Cái này thì chưa nói, chỉ nói là mấy ngày nữa sẽ gặp được."
Mấy ngày nữa có thể gặp. Sở Uyên xoa xoa cằm, xem ra vẫn chưa đưa người ra khỏi Nhạn Vân Châu...
Còn chưa lên đường đã chết một người, những người còn lại nhìn qua cũng quá yếu đuối, Thải Điền lo lắng nói: " Chắc là phải đi chậm một chút." Bằng không nếu là chết thêm vài người nữa thì muốn phá giải được thiên hồi hoàn cũng khó.
"Đường xá xa xôi, nếu đi chậm hơn nữa cũng không so được với tốc độ suy yếu của những người này." Lam Cơ dựa vào xe ngựa: " Ta sẽ viết một phong thư, ngươi đưa tới Quy Lai sơn trang, nói với Tề Túy Mộng là Thiên Sát Giáo gặp phải phiền toái, muốn đến chỗ hắn ở tạm vài ngày."
"Dạ!" Thải Điền nhận lệnh, lại hỏi thêm: " Còn người lúc trước bắt được thì sao?"
"Tất nhiên cũng phải mang về Quy Lai sơn trang." Lam Cơ lười biếng nói. " Chung quy bắt người cũng là vì phá giải cơ quan, cho nên không cần thiết phải chạy về tận tây nam, chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh là được. Còn lại hai mươi ngày, nếu gấp rút lên đường cũng không đến mức bỏ lỡ Bách Cổ Khánh."
Thải Điền gật đầu, xoay người ra ngoài chuẩn bị.
Quy Lai sơn trang, Tề Túy Mộng.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, thật sự không nghĩ tới người này cũng có quan hệ tới ma giáo, hơn nữa dường như là cũng khá tin tưởng lẫn nhau.
Quy Lai sơn trang cũng không phải là môn phái chính thống trong võ lâm nhưng lại rất có danh tiếng trên giang hồ, vì trang chủ Tề Túy Mộng chính là một tay cất rượu tài ba, cho dù có nhiều bạc trong tay cũng thật khó mà mua được. Tây Nam Vương phủ đã từng mua mấy vò rồi, đám trùng mà Đoạn Dao nuôi thích ơi là thích, ngâm mình cả ngày trong đó mơ màng chẳng chịu chui ra.
Nếu Sở Uyên muốn Mộc Si Lão Nhân, đương nhiên Đoạn Bạch Nguyệt sẽ nghĩ mọi biện pháp cứu người ra ngoài một cách nguyên vẹn. Do vậy hắn cực kì kiên trì, chờ ở nơi Thiên Sát Giáo dựng trại suốt ba ngày trời mới thu được hồi âm của Tề Túy Mộng.
"Quả thật là người làm ăn." Lam Cơ chậc lưỡi: " Biết bổn giáo gặp rắc rối liền biến thành sư tử, đòi ăn cũng thật không ít."
"Đối phương muốn gì?" Thải Điền hỏi.
Lam Cơ nói: " Bồ Đề tâm kinh."
Đoạn Bạch Nguyệt nghe được rùng mình một cái.
Thải Điền cười nhạo: " Nếu muốn Bồ Đề tâm kinh thì sao không đi tìm cái lão nửa người nửa quỷ Nam Ma Tà, hỏi chúng ta làm cái gì?"
"Được rồi, tương lai nếu bắt được Tiểu Vương gia của Tây Nam Phủ thì giao cho hắn thẩm tra hai ngày là được." Lam Cơ khoát tay: " Không phải chuyện gì lớn."
" Khi nào chúng ta khởi hành tới Quy Lai sơn trang?" Thải Điền hỏi.
"Ngay bây giờ." Lam Cơ ghét bỏ nói: " Chạy trên đường nhiều ngày như vậy, toàn thân đều phải thối."
Quy Lai sơn trang cách đó cũng không xa, đi nửa ngày là có thể tới nơi.
Tề Túy Mộng dường như biết Lam Cơ sẽ đáp ứng điều kiện của mình nên đang ở dưới chân núi chờ nàng. Vì muốn chưng cất rượu nên sơn trang cũng cực kì rộng lớn, xung quanh đều là vò rượu, người nào không có tửu lượng tốt thì e là chỉ vào đây ngửi mùi thôi cũng có thể say.
Đoạn Bạch Nguyệt dễ dàng lẻn vào sơn trang, nhìn Lam Cơ và Tề Túy Mộng vào phòng, còn tưởng là sẽ thương nghị đại sự gì, kết quả không lâu sau liền nghe trong phòng truyền ra âm điệu dâm đãng, nghe có vẻ cực kì sung sướng.
.........
Tây Nam Vương thấy mình có chút xui xẻo.
Các lão nhân được an trí trong một tiểu viện, xung quanh đều có người canh gác. Thải Điền thu xếp ổn thỏa cho mọi người xong thì ăn qua loa hai cái màn thầu lót bụng, cũng không đợi ăn tối mà vào phòng ngủ, dường như buổi tối còn có việc phải làm.
Quả thực tới lúc nửa đêm, Thải Điền một mình rời khỏi sơn trang, men theo đường nhỏ xuống núi.
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được Mộc Si Lão Nhân rồi.
Khoái mã phi một mạch về phía trước, với khinh công của Đoạn Bạch Nguyệt mà nói, muốn lặng yên không tiếng động theo sát nàng cũng không có gì khó khăn. Một lúc lâu sau, Thải Điền xoay người xuống ngựa, nâng tay nắm dây leo trên vách núi linh hoạt leo lên.
Đoạn Bạch Nguyệt thật sự không nghĩ tới Lam Cơ sẽ giấu Mộc Si Lão Nhân ở một nơi bí ẩn như vậy.
Hai người một trước một sau leo lên vách núi, sau đó sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy cách đó không xa có một ngôi nhà gỗ đang bốc cháy hừng hực, thế lửa cuồn cuộn nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top