CHƯƠNG 1: VƯƠNG THÀNH ÁN MẠNG

Phía tây nam có ngọn núi, tên là Lạc Tiên.

Lạc Tiên Sơn tên dễ nghe, cảnh trí cũng đẹp. Giữa tháng ba, tháng tư, khắp nơi trên núi đều là chồi non xanh xanh biếc biếc, nước mưa mênh mông rơi xuống, chỉ sau một đêm sẽ nở đầy hoa dại, gió thổi đong đưa khiến lòng người thanh thản thoải mái. Đúng là một nơi thích hợp để đạp thanh-du xuân.

Thế nhưng dân chúngdưới chân núi mỗi khi nhắc tới nơi này chín phần mười sẽ lắc đầu, hơn nữa còn khuyên người nơi xa tới ngàn vạn lần đừng lên núi, hỏi nguyên nhân cũng ấp úng không chịu nói. Chỉ khi thấy người nào cứng rắn muốn xông vào mới hé lộ một chút ...Thì ra mấy năm gần đây có người lên núi chiếm đất xưng vương, đầu lĩnh sơn trại tên là Vương Đại Bảo, thủ hạ là một đám lâu la tính tình ngang ngược vô lý, động một chút làđòichém đòi giết, trong tay lại có đao, mọi người bị khi dễ vài lần, cũng không dám vào núi khuyên can nữa, xem bọn chúng như ôn thần, có thể tránh bao xa thì tránh bao xa, chỉ cầu mong ngày ngày được sống yên ổn.

Cũng may tây nam núi nhiều rừng rộng, mất đi ngọn núi này cũng không vấn đề gì.

Có điều dân chúng muốn yên ổn, Vương Đại Bảo lại không nghĩ vậy a.

Hắn vốn là một ác bá tại Sở quốc, có nhà có đất có cả võ quán, ngày ngày trôi qua thoải mái dễ chịu. Làm người quen thói diễu võ dương oai, không cẩn thận gây ra án mạng kinh động đến hoàng thượng đang đi tuần, vì sợ không giữ được tính mạng nên suốt đêm lẩn trốn, chạy thẳng tới tây nam làm thổ phỉ. Chẳng qua đã quá quen ăn sung mặc sướng, rồi đột nhiên phải tới nơi thâm sơn cùng cốc này chịu khổ, cho nên đoạn thời gian đầu cũng tương đối an phận, nhưng lâu dần khó tránh khỏi tâm tư lung lay, vẫn muốn tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Mà giờ phút này, hắn đang ngồi kiệu đi tới Tây Nam Phủ – ai cũng biết, sự tồn tại của Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt đối với Sở quốc mà nói chính là vừa vi diệu lại vi diệu a.

Đương kim thiên tử Sở Uyên lúc lên ngôi chỉ mới vừa tròn mười tám tuổi. Lúc đó, các vị lão thần trong triều chia bè kết phái, tây bắc trộm cướp nổi lên khắp nơi, chỉ có tây nam miễn cưỡng xem như yên tĩnh, thậm chí còn hỗ trợ bình loạn, triều đình tự nhiên không thiếu khen thưởng trấn an, nào là đất phong nào là vàng bạc châu báu. Thời gian qua đi, các phiên vương ở đại đô tâm hoài bất quỹ đều bị tước vị, chỉ có Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt không chỉ không có bất kì tổn hại nào, mà còn được thụ phong mười sáu châu biên thùy, đem địa phận quản hạt kéo dài tới Sở quốc cảnh nội.

Đại thần trong triều đối với chuyện này đều kín đáo phê bình, đều nghĩ Đoạn Bạch Nguyệt quá mức được voi đòi tiên, trong tay lại có trọng binh, không thể không đề phòng. Dân chúng gần xa len lén đàm luận, nói Tây Nam Vương dã tâm lang sói, nói không chừng ngày nào đó sẽ dẫn binh bắc thượng, đến lúc đó vị kia trong triều chỉ sợ lại phải đau đầu.

Mà Vương Đại Bảo cũng nghe thấy tin đồn này.

Nếu thân ở tây nam, thì chỗ dựa vững chắc nhất dĩ nhiên là Tây Nam Vương. Mà muốn nhờ cậy hắn, đầu tiên phải làm chính là tạo ấn tượng tốt. Đúng lúc phủ trạch mới của Tây Nam Vương khánh thành, Vương Đại Bảo mấtnửa tháng mới chuẩn bị xong lễ vật, đem lên núi chôn một tháng, liền không kịp chờ đợi đào ra, chạy tới Tây Nam Phủ hiến bảo.

Sau khi xuống kiệu, Vương Đại Bảo theo quản gia vào phủ. Tây Nam Vương phủ có kiến trúc không giống lối kiến trúc thông thường là sàn đá cẩm thạch, mà càng giống với điện Kim Loan trong vương thành. Nên nếu nói Tây Nam Vương không có dị tâm, kẻ ngốc cũng không thể nào tin tưởng được!

Trong vườn hoa phía trước, một thiếu nữ y phục trắng tuyết dáng người đầy đặn đang ngồi bên cạnh bàn ngẩn người, quản gia nhỏ giọng nhắc nhở: "Là chủ tử, chớ nhìn loạn".

Vương Đại Bảo nghe vậy cúi đầu, thiếu nữ kia nhìn thấy hai người, vì vậy đứng lên giòn giã hỏi: " Là khách nhân ư?"

"Dạ." Quản gia trả lời, " Là tới bái kiến Vương gia."

Thiếu nữ quan sát từ trên xuống một phen, Vương Đại Bảo thấy nàng thật lâu không nói lời nào, vì vậy chủ động tán thưởng: "Tiểu thư thật sự là như hoa như ngọc, dung mạo tựa thiên tiên!!"

Vừa dứt lời, quản gia sắc mặt trắng bệch, thiếu nữ cũng cả giận nói:" Ngươi lặp lại lần nữa xem!"

Vương Đại Bảo lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ còn ngại mấy chữ này quá thô bỉ, muốn dùng thơ văn cao nhã hơn để ca ngợi hay sao?? Trời biết, hắn chẳng qua chỉ là một đầu lĩnh thổ phỉ mà thôi, lùn văn hóa a.

"Tiểu Vương gia thứ lỗi, vị khách nhân này mới từ trên núi xuống nên vẫn chưa quen cảnh đời." Quản gia vội vàng hòa giải.

"..." Tiểu Vương gia? Vương Đại Bảo khiếp sợ.

"Hừ!!" Thiếu nữ, mà có lẽ phải gọi là thiếu niên giậm chân, nổi giận đùng đùng xoay người vào nhà.

"Hồ ngôn loạn ngữ." Quản gia cũng trừng hắn một cái, "Cũng may Tiểu Vương gia không muốn cùng ngươi tính toán, đợi lát nữa gặp Vương gia, nếu lại không biết nặng nhẹ như vậy nữa thì cẩn thận rơi đầu!"

Vương Đại Bảo có khổ mà không thể nói. Dân gian lan truyền Tây Nam Vương phủ có một Tiểu Vương gia, tính khí bướng bỉnh cùng Tây Nam Vương đều là độc nhất vô nhị, ai biết hắn sẽ xuất hiện với hình dáng này chứ. Tây Nam Vương nghìn vạn lần đừng có nhã hứng giống vậy nha, thích mặc nữ trang chạy loạn khắp nơi.

Trong lòng có chút lo sợ bất an, Vương Đại Bảo được đưa đến tiền thính tạm thời ngồi uống trà.

Sau một nén nhang, bên ngoài rốt cuộc truyền tới tiếng bước chân.

"Vương gia!" Thị vệ trong viện cùng nhau hành lễ.

Vương Đại Bảo cũng vội vàng đứng dậy khom người: " Tiểu nhân tham kiến Vương gia."

" Ngươi chính là người đào được bảo vật?" Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở chủ vị, tùy ý hỏi một câu.

"Chính là tại hạ, chính là tại hạ." Vương Đại Bảo không kìm nổi vui vẻ, hai tay dâng lên hộp quà, đồng thời trộm quan sát Tây Nam Vương trong truyền thuyết một chút. Ngũ quan tuấn lãng thân hình cao lớn, một thân tử y đẹp đẽ quý phái, quanh thân khí độ bất phàm, vừa nhìn liền biết là chỗ dựa cực kì vững chắc.

Đoạn Bạch Nguyệt mở hộp, sau đó nhíu mày: "Đá??"

"Là đá, nhưng là không phải đá bình thường." Vương Đại Bảo giả vờ thần bí, tiến lên chỉ cho hắn xem.

Hoa văn loáng thoáng, một con mãnh hổ tây nam chân đạp trên kim long, hàm ý không cần nói cũng hiểu.

Tây Nam Vương im lặng nhướng mi.

Vương Đại Bảo thỏa mãn chờ đợi.

"Rất tốt." Hồi lâu sau Đoạn Bạch Nguyệt mới nói một câu.

Trái tim treo trên miệng của Vương Đại Bảo cuối cùng cũng rơi trở lại, tựa hồ đã nhìn thấy tương lai vinh hoa phú quý.

"Tiếp theo có ý tưởng gì không?" Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

"Đây là thuận theo thiên mệnh a." Vương Đại Bảo lại tiến gần hắn hơn chút, "Nếu để cho dân chúng tây nam cũng nhìn thấy viên đá này một lần thì rất có lợi cho Vương gia."

Đoạn Bạch Nguyệt nghe xong bất động thanh sắc, tùy ý cho đầu của hắn cách mình ngày càng gần, cuối cùng suýt nữa đụng phải.

"Chẳng biếtý Vương gia thế nào?" May mà Vương Đại Bảo dừng lại đúng lúc, tránh phải xui xẻo bị một chưởng đánh bay.

"Không tồi, không hổ là khách nhân đến từ Đại Sở." Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, "Sau này ở lại trong Tây Nam Phủ đi"

"Thật vậy sao?" Vương Đại Bảo trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy, vui mừng đến suýt nữa ngất đi.

"Đương nhiên là thật." Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, hướng bên ngoài gọi: "Dao nhi!"

"Chuyện gì?" Thiếu niên trong hoa viên hồi nãy vào phòng.

"Mang khách nhân tới khách phòngnghỉ ngơi đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Không có sự cho phép của Bổn vương, không được ra khỏi cửa."

"Đi thôi." Thiếu niên cũng không nhìn hắn. "Nhanh một chút, ta còn có việc phải làm."

"Dạ dạ dạ, đa tạ Tây Nam Vương, đa tạ Tiểu Vương gia." Vương Đại Bảo cũng không kịp suy nghĩ xem cái gì gọi là " Không có sự cho phép không được ra khỏi cửa", theo sát thiếu niên đi ra ngoài.

Thiếu niên nhìn qua có thân hình đơn bạc nhưng bước đi thì lại cực nhanh, Vương Đại Bảo lúc đầu còn theo kịp, sau đó cơ hồ là chạy như bay, choáng váng thở hồng hộc suýt nữa té nhào một cái.

"Tới rồi." Thiếu niên dừng lại, nhịn không được nói: " Vào đi thôi."

Vương Đại bảo nhìn nhà giam âm trầm trước mắt mà sợ ngây người.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì Tây Nam Vương vừa nói chính là...khách phòng a??

"Có phải là đã có hiểu lầm gì không?" Vương Đại Bảo cười hỏi.

"Không hiểu lầm, khách phòng của Tây Nam Vương phủ chính là như vậy, mặc kệ ngươi tin hay không." Thiếu niên vỗ vỗ tay, xoay người đi ra ngoài. " An tâm ở đó đi, không để người chết đói đâu."

"Tiểu vương gia—" Vương Đại Bảo còn muốn nhờ hắn giải thích hai câu, cũng đã bị vài tên thị vệ xông lên bắt nhét vào phòng giam.

"Vương gia." Tại tiền thính, quản gia tiến lên bẩm báo: " Lại có thư từ Vương thành đưa tới."

"A?" Tây Nam Vương dường như rất hứng thú, thuận tay đem cụcđá rách nát kia quăng một bên, đứng dậy đi thư phòng.

Mà cùng lúc đó, đương kim thiên tử Sở Uyên ở xa ngàn dặm, tâm tình lại không tốt chút nào.

"Hoàng thượng." Thiếp thân nội thị Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: " Nên dùng bữa rồi."

"Không có khẩu vị, bảo ngự thiện phòng mang xuống đi." Sở Uyên có chút phiền muộn, đặt chén trà trong tay sang một bên.

Tứ Hỉ công công ở trong lòng thở dài, khom người lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đăng cơ hơn hai năm, Hoàng thượng trải qua những ngày này cũng không thoải mái chút nào a...

Sau một nén nhang, Sở Uyên bỏ tấu chương xuống, nổi giận đùng đùng phân phó vài tên thị vệ đem cây mai trong tẩm cung đào lên, có thể quăng bao xa liền quăng bao xa..

Thị vệ nhận lệnh, sau đó đâu vào đấy phân công hợp tác, ngươi mang xẻng ta đào đất, không chỉ động tác phải mau mà còn phải chú ý mang theo đất, càng nghìn vạn lần không được làm tổn hại đến cây mai — dù sao không quá ba ngày, Hoàng thượng tất nhiên lại hạ chỉ mang nó về chỗ cũ á — mùa đông còn phải cho nó nở hoa mà. Bảy tám năm qua lại chôn lại đào, tới tới lui lui lăn qua lăn lại nhiều không đếm xuể, nếu là cây cối bình thường chắc đã sớm tàn lụi từ lâu, mà gốc mai này lại có thể một năm một năm càng tươi tốt. Coi như là chuyện hi hữu có thật!

Tuy nói hiện giờ không phải mùa đông giá rét nhưng ban đêm trong vương thành vẫn tương đối lạnh. Mọi người đều đóng chặt cửa phòng, sáng sớm thì nướng trong ổ chăn. Nửa đêm giờ Tý mưa xuân tầm tã, vốn là thời gian đi ngủ, đột nhiên trong thành lại vang lên tiếng hét, phu canh tè ra quần, tiếng hét dường như xé rách trời cao:

"Giết người aaaa!!!"

Một lúc sau, thị vệ tuần tra chạy tới hiện trường, chỉ thấy xung quanh trong hẻm nhỏ đều là vết máu, nhìn một cái cũng khiến cho lòng người hoảng loạn, một nam tử mặc cẩm bào quỳ rạp trên mặt đất, sau lưng cắm một thanh đao nhọn, xem ra tắt thở đã lâu.

Thị vệ đem hắn xoay lại, thấy rõ là ai thì sửng sốt, saukhi xác nhận một lần nữa mới trở về báo: "Bẩm báo thống lĩnh, người chết hình như là Tiểu Vương gia của A Nỗ quốc."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top