Chương 16 đến chương 22


Chương 16. Phượng sí lưu kim

**********

"Bọn hắn phạm sai lầm đều có ta tới bảo đảm, không cần làm phiền Hào", Hạ Hoằng Thâm nói xong, chậm rãi bước hai bước về hướng này.

Trong nháy mắt, Tống Quân căn bản không thấy rõ hắn làm thế nào mà đã thấy hắn ởtrước mặt mình và Phượng Tuấn Nguyên.

Thần dạ du nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm, phẫn nộ càng tăng lên, hắn chỉ thanh Trường đao vào Hạ Hoằng Thâm, nói: "Tiên quân cái gì? Chỉ là một con yêu thú mà thôi, ngươi đừng tưởng chúng ta thật sự sợ ngươi!"

Tống Quân nghe thần dạ du nói, cảm thấy thật sự ngạc nhiên.

Sắc mặt Hạ Hoằng Thâm cũng không thay đổi, lãnh đạm nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Thần dạ du chỉ Phượng Tuấn Nguyên cùng Tống Quân nói : "Hôm nay mở quỷ môn, hai tiểu tử này lại cố tình ở đây quấy rối trật tự âm dương, ta phải hỏi tội chúng trước mặt, ngươi dám ngăn trở?"

Hạ Hoằng Thâm nói : "Ta chính là muốn cản đấy."

Thần dạ du biến sắc, không nói hai lời quơ Trường Đao bổ xuống Hạ Hoằng Thâm, quát: "Vậy ngươi trước hết ngăn được đao của ta đã!"

Hạ Hoằng Thâm nâng tay lên, Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên nhất thời nhẹ nhàng bị gió thổi đi xa hơn một trượng. Cả hai chỉ nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm thân hình nhoáng nhẹ nhàng đã tránh thoát đao phong của thần dạ dụ đánh xuống, đầu ngón tay gảy nhẹ đem linh lực từ đao của Thần dạ du đi lệch hướng.

Tống Quân há hốc mồm, hắn không biết sự tình sẽ phát triển như thế này. Coi như hắn trước từng thấy không ít yêu ma quỷ quái nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua một trận như này.

Một trường đao chưa nói, nếu đúng như hắn đã nghe thấy, kẻ kia có lẽ là quỷ sai, còn Hạ sư huynh là gì?

Tiên quân? Yêu thú? Tống Quân thật không rõ cảm giác của mình lúc này.

Nhưng ngay sau đó, Tống Quân lại lo lắng thay Hạ Hoằng Thâm, mặc kệ Hạ Hoằng Thâm là người hay là yêu, Tống Quân vẫn đứng về phía đối phương. Trong tay kẻ kia là trường đao mà Hạ Hoằng Thâm thì tay không, tuy chưa nhìn thấy hắn rơi xuống hạ phong nhưng mỗi lần Thần da dụ hạ trường đao xuống đều xuất hiện từng trận âm phong khiến Tống Quân kinh hãi không thôi.

Lúc Tống Quân ức chế không nổi lo lắng mà tiến lên hai bước thì Phượng Tuấn Nguyên cũng nóng lòng muốn tiến lên.

Tống Quân trong lòng cả kinh, đưa tay muốn ngăn trở Phượng Tuấn Nguyên, "Này!"

Phượng Tuấn Nguyên cảm nhận Thần dạ du bổ trường đao âm khí tới, không tự chủ được lui về phía sau vài bước. Hắn có vẻ nôn nóng, nhưng lại không nói lời nào, cảm giác không thể thờơ nhìn hai người giao thủ.

Khi Phượng Tuấn Nguyên lại tiến lên lần nữa lại bị âm khí của Thần dạ dụ cưỡng ép trở về, lần này hắn chỉ có thể thở hổn hển.

Nhưng cũng chính lúc này, Hạ Hoằng Thâm đột nhiên cùng Thần dạ du đang triền đấu tách ra, hắn đứng ở bên cạnh Phượng Tuấn Nguyên, chìa một bàn tay ra nói: "."

Phượng Tuấn Nguyên sửng sốt, ma xui quỷ khiến đưa tay cầm lấy tay của Hạ Hoằng Thâm.

Tống Quân căn bản không kịp kinh ngạc, chỉ nháy mắt sau hắn liền nhìn thấy kim quang từ trên người Phượng Tuấn Nguyên hiện ra, ngay sau đó hắn cả kinh cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, sau đó thấy trong tay Hạ Hoằng Thâm hóa thành một thanh trường binh. (Mèo: Tr mt nhìn)

Thanh trường binh kia giống như thanh trường trạc xiên, trong đó lưỡi dao sắc bén, hai bên đều là lưỡi cong hình Nguyệt Nha, kim quang chảy xuôi.

Tống Quân cũng không nhận ra tên binh khí là gì, nhưng mà Hạ Hoằng Thâm và Thần Dạ du đều nhận biết nó, động tác hắn ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh trường binh trong tay Hạ Hoằng Thâm, nói : "Phượng sí lưu kim?"

Hạ Hoằng Thâm không trả lời, trong tay nắm lấy chuôi trường binh sắc bén, đâm tới mặt giáp Thần dạ du

Thần dạ du dùng Trường Đao làm phách chắn, chỉ cảm thấy hai tay ê ẩm tê dại một trận, nhất thời vang lên lời đồn của Bạch Vô Thường về người trước mặt này. Thần dạ du vốn là hung thần, mặc dù có là thượng cổ mãnh thú, hắn cũng quả quyết không e ngại, nhưng vào giờ phút giao thủ này, hắn đột nhiên cảm thấy người trước mặt này có chỗ đáng sợ.

Chính là hắn nào biết, Hạ Hoằng Thâm không có hóa nguyên mẫu, đó chỉ là một ít lực lượng dư thừa.

Hai thanh trường binh kịch liệt va chạm, boong boong tiếng vang không ngừng, thần dạ du là thần minh âm phủ, hơn nữa Tháng bảy vốn là tháng âm, âm khí cường thịnh, chỉ một thoáng âm phong đại trở về.

Tống Quân bị cuồng phong thổi trúng cơ hồ đứng không vững thân hình, suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.

Đột nhiên, hắn cảm giác có một thứ lực đạo dịu dàng đem hắn bao trùm, hắn thấy xung quanh người là ánh sáng màu vàng, có thể là vì Hạ Hoằng Thâm cùng Thần dạ du giao thủ rất nhiều nên đã dùng linh lực bảo vệ hắn.

Ánh mắt Tống Quân dừng ở trên người Hạ Hoằng Thâm.

Thấy hắn quơ chuôi phượng sí lưu kim, tư thế tiêu sái, thần sắc hờ hững, mà người cùng hắn giao thủ đang có dấu hiệu suy tàn, đang dần thoái lui về phía sau.

Thần dạ du không chịu được thế tấn công của Hạ Hoằng Thâm.

Phượng sí lưu kim không hổ là thần binh tiên kiếm nổi tiếng, linh lực cường thịnh hơn xa so với âm khí trường đao không có khả năng đối kháng, có lẽ người bên ngoài không nhìn ra nhưng Thần dạ du có thể cảm giác rõ ràng từ trong tay Hạ Hoằng Thâm.

Hắn nhìn ngón tay dài nhỏ của Hạ Hoằng Thâm chuyển động cán dài phượng sí lưu kim, thoải mái vung lên một vòng tròn, hướng tới đỉnh đầu hắn bổ xuống, hắn theo bản năng nâng trường đao lên chắn, trong nháy mắt cảm thấy hối hận, chỉ sợ trường đao không thể ngăn cản được linh khí của phượng sí lưu kim.

Trong khi hắn suy nghĩ chủ quan thì công kích không dừng trên đầu của hắn, vào thời khắc cuối cùng, ngón tay Hạ Hoằng thâm nhẹ nhàng đẩy cán dài một chút, phượng sí lưu kim vung vào không trung bên người Thần dạ du.

Biết đối phương là dưới tay lưu tình, Thần dạ du chỉ cảm thấy phất uất trong ngực, muốn hét lớn một tiếng nói Hạ Hoằng Thâm không cần nhẹ tay, nhưng hắn vẫn lựa chọn ẩn nhẫn vào thời khắc cuối cùng, hắn từ trong chiến đấu thoát thân ra, chỉ nói với Hạ Hoằng Thâm: "Yêu thú ngươi chớ có hung hăng càn quấy! Âm dương hai giới trật tự sâm nghiêm, há lại để bọn ngươi tùy ý làm bậy! Việc ngày hôm nay, ta sớm hay muộn sẽ cùng có cái kết với ngươi!"

Hạ Hoằng Thâm đứng tại chỗ, bình tĩnh đáp: "Xin đợi đại giá."

Lập tức, Thần dạ du khiêng đại đao biến mất trên đường.

Chỉ còn lại Tống Quân, Hạ Hoằng Thâm cùng với trường binh còn tại trong tay Hạ Hoằng Thâm.

Tống Quân nhìn vũ khí trong tay Hạ Hoằng Thâm biến hóa thành bộ dạng Phượng Tuấn Nguyên, trố mắt một lát, tức giận liếc mắt nhìn chằm chằm Hạ Hoằng Thâm, liền xoay người chạy đi.

Hạ Hoằng Thâm không có ý ngăn cản hắn, chỉ nói với Tống Quân: "Ngươi không sao chứ?"

Nỗi lòng của Tống Quân giờ phút này phức tạp, trong lúc nhất thời đúng là một câu cũng nói không nên lời, hắn cảm thấy nếu bên cạnh có một cái cây, hắn sẽ đỡ vào thân cây nói: "Chờ ta chút."

Đáng tiếc không có cây, hắn cũng không có ý tứ bất hòa trước sự giúp đỡ của Hạ Hoằng Thâm, bồi hồi mãi ở trên miệng một câu, vì thế chậm rãi nói ra: "Ngươi là người hay là yêu".

Đột nhiên, Tống Quân nghe được bên cạnh có tiếng ve kêu ở trên cây, vừa rồi vốn đang im lặng không giống nhân gian, hiện tại không biết như thế nào đã khôi phục cảnh tượng náo nhiệt, lão nhân vẫn ngồi xổm ven đường hoá vàng mã, người trung niên vẫn tản bộ, tiểu hài tử đang cãi lộn nhau.

Trên mặt sông sương mù tán đi, màu đỏ của đèn lồng lớn cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Trong thời gian ngắn Tống Quân có cảm giác đã trở về nhân thế.

Hắn mờ mịt quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa phía trước là đoàn người Chu Hoa Phùng Xuân.

Có một đàn chị quay đầu nhìn thấy hắn, còn phất tay chào hắn.

Tống Quân nhất thời có chút ngu ngơ, hắn trả lời một câu: "Vâng", sau đó nhìn Hạ Hoằng Thâm và cái chén chính mình vẫn luôn cầm trong tay, nói: "Ta đưa cái chén trả lại cho giáo sư Chu đã."

Hạ Hoằng Thâm nói một câu: "Đi thôi."

Tống Quân vì thế đuổi theo đoàn người. Sau khi đưa chén trả lại cho Chu Hoa Phùng Xuân, mọi người tiếp tục vừa nói chuyện vừa tản bộ đi về trường học, Tống Quân quay đầu thì đã không thấy Hạ Hoằng Thâm đâu cả.

Một khắc vừa rồi dường như là thời gian và không gian ngừng lại, Tống Quân từ nơi nào thoát thân đi ra, sự tình phát sinh đều không tìm được tung tích.

Còn về Hạ Hoằng Thâm, Phượng Tuấn Nguyên, Tống Quân tận mắt nhìn thấy, trong óc rối loạn, thẳng đến khi trở về ký túc xá, hắn mới một mình an tĩnh cẩn thận suy nghĩ kỹ về việc này.

Hạ Hoằng Thâm không phải người, ít nhất không phải người thường, có lẽ ngay cả Phượng Tuấn Nguyên cũng không phải. Nhưng Tống Quân không cảm thấy sợ hãi, hắn chỉ cảm thấy có chút hoang mang, từ khi đi học đại học đến nay, hắn đã gặp rất nhiều chuyện kỳ quái, lúc trước đều không có gặp qua, hắn không rõ vì sao lại như vậy. Mà người đàn anh thân cận tín nhiệm của hắn hiện tại lại giống như không phải nhân loại bình thường, từ nhỏ đã được học theo chủ nghĩa duy vật, trong một đêm nhận thức bị phá vơ, hắn cảm thấy mình khó có thể chấp nhận.

Sau khi tự nghĩ ở trong phòng nửa giờ, Tống Quân mở cửa phòng đi đến trước cửa phòng Hạ Hoằng Thâm gõ cửa.

Cửa phòng rất nhanh mở ra, HạHoằng Thâm mặc T-shirt sẫm màu, quần dài bằng bông, dưới chân đi một đôi dép lê đứng ở trước cửa phòng nhìn Tống Quân.

Tống Quân liếc hắn một cái, đột nhiên thấy khẩn trương, sau đó hắn nghe Hạ Hoằng Thâm hỏi kỹ hắn:"Muốn ăn ròng ròng không?"

Tống Quân cũng không biết làm sao, hắn lại một lần ngồi ở trong phòng Hạ Hoằng Thâm ăn ròng ròng, hắn cũng không phải là mèo. (Người yêu bác là mèo mà, chp nhn đi, nhún vai)

Hạ Hoằng Thâm ngồi ở trên ghế, nhếch lên một chân, ánh mắt Tống Quân không tự giác bị đôi chân trần không đi dép lê của hắn hấp dẫn, Hạ Hoằng Thâm cho dù là chỉ là bàn chân, cũng có màu da trắng nõn xinh đẹp, móng chân mượt mà trơn bóng, nhìn cả người hắn giống như hoàn mỹ, không có tỳ vết. (M: Mèo là đng vt t k thích hoàn m, anh chp nhn s phn vi con mèo to xác đó đi)

Hạ Hoằng Thâm như phát hiện Tống Quân nhìn chân mình chằm chằm nên cố ý nâng lên một chút cho hắn xem (Mèo: anh dùng sc d :3), còn hỏi hắn: "Ăn ngon không?"

Tống Quân bị hắn hỏi, ngược lại mới nhớ lại mục đích của mình tới đây, hắn đem ròng ròng đểở một bên, hỏi: "Sư huynh, ngươi là người đúng không?"

Hạ Hoằng Thâm không trả lời.

Tống Quân hỏi dò: "Vậy là yêu quái?"

Hạ Hoằng Thâm như cũ không đáp.

Tống Quân đột nhiên có chút ủ rũ, hắn không phải người có thói quen hùng hổ dọa người, kỳ thật hắn có chút yếu đuối, không thích miễn cưỡng người khác, cũng không tranh thủ yêu thích thứ này. Liên tiếp hỏi hai vấn đề mà Hạ Hoằng Thâm không có trả lời hắn, hắn lập tức cảm thấy không khí ngột ngạt khó thở.

Nghĩ tới lúc trước Hạ Hoằng Thâm nắm tay của Phượng Tuấn Nguyên, sau đó Phượng Tuấn Nguyên hóa thành binh khí của Hạ Hoằng Thâm là một chuyện, Tống Quân cảm thấy trong lòng khó chịu, hắn đứng lên, nói: "Em đi về trước."

Hạ Hoằng Thâm không có mở miệng lưu hắn lại.

Lúc Tống Quân ra cửa, có chút tức giận nói: "Ròng ròng ăn vặt tuyệt không ngon!" Sau đó đóng chặt cửa phòng Hạ Hoằng Thâm. (Mèo: ha ha, anh ghen ri)

Chương 17. Miếu thành hoàng

Tống Quân cả đêm đều đắm chìm bên trong cảm xúc không tốt, thẳng đến khi sắp ngủ thì tiểu hắc miêu đột nhiên xông vào.

Từ sau khi gặp ở chỗ bà nội, Tống Quân chưa từng nhìn thấy tiểu hắc miêu, hắn cảm thấy hắc miêu đi lạc bên ngoài nên không có trở về trường học, lại không nghĩ rằng đêm nay gặp được nó.

Tống Quân lấy thức ăn giành cho mèo còn đặt ở trong phòng giả bộ cho vào một cái chén nhỏ, đưa tới trước mặt tiểu hắc miêu.

Hắc Miêu gục đầu xuống, liếm lấy thức ăn giành cho mèo, nó dường như thực thích hương vịthức ăn giành cho mèo này, còn hơn chân giò hun khói tràng linh tinh nhiều lắm.

Tống Quân cảm xúc không quá tốt, nhìn thấy nó ăn hết thức ăn giành cho mèo, liền cho rằng nó sắp phải đi.

Nhưng hôm nay không biết lý do vì sao, Tiểu hắc miêu ăn xong thức ăn giành cho mèo, thế nhưng gục xuống liếm móng vuốt của mình, không có ý tứ sẽ rời đi.

Đã đến giờ Tống Quân đi ngủ, hắn nghĩ dù sao cửa sổ cũng đang mở, tiểu miêu khi nào muốn đi thì đi, vì thế hắn mở quạt nhỏở đầu giường định đi ngủ.

Không ngờ chú mèo kia động tác rất nhanh, lập tức nhảy lên giường hắn chạy trốn.

Tống Quân vội vàng lấy tay bắt lấy nó, kinh hãi nói: "Ngươi không thể trèo lên giường."

Dù sao chú mèo này cũng chỉ là mèo hoang, tuy nhìn rất sạch sẽ, da lông bóng loãng, nhưng Tống Quân cũng không thể để nó nhảy lên giường mình, vạn nhất nó có bọ chó thì sao?

Tiểu hắc miêu bị hắn nắm sau gáy, xoay đầu lại, hướng về phía mặt của hắn "Meo meo ~" một tiếng.

Tống Quân nhất thời cũng có chút mềm lòng , hắn đem Tiểu hắc miêu để trên mặt đất, còn chưa kịp nói không được, con mèo kia lại một lần nhảy lên giường của hắn.

Một lần nữa tóm được con mèo, Tống Quân không còn biện pháp, cũng không đành lòng ném nó ra ngoài cửa sổ, do dự một chút, Tống Quân tính toán tắm rửa cho nó một cái.

Quyết định xong, Tống Quân một tay nhấc con mèo, một tay nhấc một ấm nước đi tới phòng nước.

Mặc dù là mùa hè, Tống Quân vẫn pha nước ấm, sau đó mới đưa con mèo ném vào chậu.

Tiểu hắc miêu bị ném vào chậu nước, lập tức muốn bò ra, Tống Quân bắt lấy nó đè cả người nó xuống.

Bị nước thấm ướt da lông, chú mèo nhìn có vẻ nhỏ đi, hai mắt vừa sáng vừa tròn, trông thật đáng thương. Nhưng Tống Quân lại nhịn không được cười, hắn đem nước dội từ trên đỉnh đầu tiểu hắc miêu, nhìn nó dùng sức lắc lắc đầu, cảm thấy rất có ý tứ, tâm tình buồn bực của buổi tối liền tốt hơn một chút.

Sau khi giúp con mèo tắm sảng khoái, Tống Quân lấy khăn mặt lau khô nước trên người nó.

Mùa hè trời nóng bức, dùng khăn lau qua một lúc, lông của Tiểu hắc miêu coi như có chút khô, Tống Quân nghĩ giường mình có chiếu, cứ kệ nó nhảy lên giường.

Lúc ngủ, Tiểu hắc miêu nằm bên cạnhTống Quân.

Vừa mới bắt đầu Tống Quân ngủnghiêng, nó sẽ đem đầu gối lên cánh tay của Tống Quân, sau khi Tống Quân chuyển người lại nằm ngửa , nó tựu ngực Tống Quân nằm úp sấp lên người Tống Quân.

Tống Quân cảm thấy bị nó ép tới thở không thoải mái, đưa tay bắt nó từ trên ngực mình xuống.

Lúc sau, Tống Quân lại cảm giác được nó trở lại bên mình tìm một tư thế thoải mái khác. Cái đuôi của tiểu hắc miêu đảo qua đảo lại trên bụng Tống Quân, Tống Quân bị quấy ngủ, liền đem tay ôm nó vào bên cạnh người.

Tiểu hắc miêu dường như rốt cục cảm thấy thư thái, đem cằm gối lên cánh tay không động đậy của Tống Quân.

Tống Quân bất tri bất giác ngủ.

Chính là Tiểu miêu ghé vào bên cạnh hắn nhưng vẫn không nhắm mắt, trong bóng đêm mở to hai mắt nhìn thấy mặt hắn ngủ.

Tống Quân tỉnh lại khi hừng sáng đã không thấyTiểu hắc miêu. Hắn đã có thói quen Tiểu Miêu tự do như vậy, cũng khôngđể ý.

Chỉ là khi mở cửa phòng nhìn thấy cánh cửa phòng đối diện của Hạ Hoằng Thâm đang đóng thì cảm thấy trong lòng mình có chút không thoải mái.

Mặc kệ Hạ Hoằng Thâm là người hay là yêu, Tống Quân cũng dám nói hắn không sợ hãi, hắn chú ý tới vẫn là thái độ của Hạ Hoằng Thâm, hắn không thể nói rõ vì sao mình lại như vậy, chỉ là nghĩ tới chuyện của Hạ Hoằng Thâm thì cảm thấy rất phiền não.

Vì thế liên tiếp vài ngày, Tống Quân đều cố ý tránh mặt Hạ Hoằng Thâm.

Lúc hắn ra khỏi cửa sẽ nhìn cửa đối diện một cái rồi mới đi ra ngoài. Hơn nữa lúc ở ký túc xá, hắn đều tận lực giảm bớt số lần đi ra ngoài, tránh gặp mặt Hạ Hoằng Thâm.

Một tuần qua đi, vào một buổi tối, lúc cánh cửa phòng Hạ Hoằng Thâm còn đóng thì Tống Quân ra ngoài, hôm nay hắn vừa ra ngoài, Hạ Hoằng Thâm liền mở cửa nhìn hắn.

"Hạ sư huynh" Tống Quân nhìn Hạ Hoằng Thâm, không tự giác khẩn trương lên, rõ ràng cũng không phải mình làm việc trái với lương tâm.

HạHoằng Thâm hỏi kỹ hắn : "Ngươi muốn đi đâu?"

Tống Quân nhỏ giọng nói: " Em tính lát nữa đi phòng thí nghiệm." Phòng thí nghiệm có điều hòa, so với ký túc xá còn mát mẻ hơn.

Hạ Hoằng Thâm nói: "Đừng đi ."

Hắn nói bình thản, nhất thời khiến trong lòng Tống Quân nổi lên một ngọn lửa không tên,hắn muốn rống một câu "Dựa vào cái gì", chợt nghe Hạ Hoằng Thâm còn nói một câu: "Đi với ta tới nơi này."

"Dạ?" Cơn tức của Tống Quân lập tức bay đến tận ngoài chín tầng mây, "Đi nơi nào?"

Hạ Hoằng Thâm nói: "Đi theo ta."

Tống Quân đi theo Hạ Hoằng Thâm ra ngoài ký túc xá, đi ở bên trong đại học, Tống Quân đột nhiên sinh ra một ý nghĩa hai người bọn họ có cùng một cái hẹn.

Mùa hè khô nóng, đi tới ở vườn trường, cùng Hạ Hoằng Thâm chậm rãi bước đi, mặc dù không có nói chuyện, nhưng tâm tình cũng dần dần tốt lên.

Hạ Hoằng Thâm chưa nói cho Tống Quân muốn đi đâu, một đường thẳng ra ngoài cổng trường học đi về bờ sông bên ngoài cửa bắc.

Tống Quân nghĩ Hạ Hoằng Thâm Đại chắc là muốn rủ hắn đi tản bộ mà thôi.

Từ buổi tối ngày rằm tháng bảy hôm đó, bên bờ sông nhìn cũng không có sự khác nhau, thật ra mỗi ngày mùa hè vào chạng vạng đều có người đi tản bộ bên bờ sông, nhất là người già và trẻ nhỏ.

Bọn hắn đi tới trời tối, người tản bộ cũng không có giảm bớt.

Hạ Hoằng Thâm đi trên đường không nhanh không chậm, tới bờ sông, hắn mang theo Tống Quân đi dọc theo đường mòn ven sông. Trên đường mòn có đủ loại cây liễu, Tống Quân thỉnh thoảng phải đưa tay gạt cành liễu rũ xuống ngăn trở đường đi.

Đi được một khoảng cách, có một cầu thang ở bên cạnh đường mòn, có thể đi theo cầu thang xuống dưới bờ sông.

Đúng lúc này, Tống Quân thấy bên bờ sông có một chiếc thuyền ngừng lại.

Hắn lặng đi một chút. Đây là con sông ngang qua thành phố, vị trí địa lý đều là chợ trung tâm vây quanh, bình thường ngẫu nhiên có vài chiếc thuyền chở vật liệu xây dựng sẽ không có thuyền khác, ngay cả du thuyền du lịch cũng không có.

Chiếc thuyền ô bùng này nhìn rất nhỏ, lại còn cũ nát, không thể nào là thuyền hiện nay.

Tống Quân theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cũng không có thiếu người dọc theo đường mòn bờ sông tản bộ, lại dường như không có ai chú ý tới nơi này nhiều ra một cái thuyền.

Mà lúc này, Hạ Hoằng Thâm chạy tới bờ sông, hắn hơi hạthân mình, gõ trên thân thuyền.

Chỉ thấy từ mui thuyền phía dưới nhô ra một cái đầu mặt đầy nếp nhăn nhìn bọn hắn, sau đó giương tay lên, ý bảo bọn lên thuyền.

Hạ Hoằng Thâm lên thuyền đầu tiên, sau đó chìa một bàn tay ra đón Tống Quân.

Tống Quân hơi chút chần chờ, sau đó cũng nắm tayHạ Hoằng Thâm nhảy lên thuyền.

Người chèo thuyền từ mui thuyền chui ra, ngồi vào sau thuyền bắt đầu mái chèo.

Tống Quân nắm chặt cánh tay của Hạ Hoằng Thâm, Hạ Hoằng Thâm giúp hắn ngồi xuống, nói: "Cẩn thận."

Tống Quân "Vâng" một tiếng, không buông tay của Hạ Hoằng Thâm.

Thuyền nhỏ xuôi dòng xuống, tốc độ cũng không quá nhanh.

Tống Quân hỏi Hạ Hoằng Thâm bọn họsẽ đi đâu, Hạ Hoằng Thâm lại nói đến sẽ biết.

Một lát sau, Tống Quân nhìn thấy trên mặt sông phía trước nổi lên một tầng hơi nước rất nặng, thuyền nhỏđi vào trong sương mù, nhất thời cảnh sắc quanh thân đều bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn xa xa ởbờ biển như cũ sáng ngời.

Nhưng chỉ một lúc sau, thuyền nhỏ lại từ trong sương mù đi ra ngoài, tầm mắt Tống Quân đã khôi phục rõ ràng, hắn tiếp tục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hướng bờ biển phía bên phải xuất hiện một tòa đại miếu xanh vàng rực rỡ hùng vĩ.

Nếu Tống Quân không có nhớ lầm, nơi đó vốn hẳn là quản trường lớn của trung tâm chợ.

Vẻ mặt Tống Quân mờ mịt, hắn nghĩ chỗ đại miếu này không ở nhân thế, hoặc là nó luôn luôn đứng lặng ở nơi này, không có một người có thể nhìn thấy nó.

Thuyền nhỏ lắc lưtiến gần vào bờ.

Sau khi Hạ Hoằng Thâm rời khỏi thuyền cũng kéo Tống Quân xuống thuyền, sau đó đi về phía trước dọc theo một đường mòn lên đê, mà ở phía trước đê chính là quảng trường tòa đại miếu phía trước, ở giữa đặt một cái lư hương đỉnh, bên trong còn đốt nén hương.

Tốn Quân nghe thấy từ trong miếu truyền tới tiếng chuông, chung quanh thì tràn ngập hương nhang đốt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên cửa miếu có một tấm biển đề ba chữ "Miếu thành hoàng"

Hắn ngạc nhiên quay đầu trở lại, nhìn thấy đại miếu này ởlân cận bờ sông, cả quảng trường hoàn toàn vắng vẻ, một người đều không có.

Nơi này làm sao có thể có người, Tống Quân từ khi vào thành phố học đại học, đã nhiều năm hắn chưa từng nhìn thấy nơi này có một miếu thành hoàng được bảo tồn đầy đủ như thế này. Chỗ miếu này không còn ở nhân thế đi.

Cửa miếu mở rộng ra, hai bên có tượng thần hung thần áp sát dựng thẳng.

Khi bọn hắn đến trước cửa miếu, Tống Quân thấy hai tôn tượng kia biến hóa thành hình người, tay cầm trường thương ngăn họở ngoài cửa, quát lớn: "Người nào?"

Tống Quân dừng bước, nhìn về Hạ Hoằng Thâm, chỉ thấy Hạ Hoằng Thâm giơ tay lên, cũng không biết từ chỗ nào lấy ra giấy ký tên giao cho thuộc cấp thủ vệ.

Giấy trên thẻ tre viết cái gì Tống Quân không rõ ràng lắm, chỉ thấy sau khi thủ vệ kia nhìn thấy sắc mặt hòa hoãn lại, hắn nói với Hạ Hoằng Thâm: "Hào gia hiện giờ đi vắng, quản sự bên trong miếu là Âm Dương Tư Công."

Hạ Hoằng Thâm nói: "Có thểgặp không?"

Hai gã tướng thủ thành liếc nhau, một người trong đó nói: "Mời đi theo ta"

Chương 18.Tháp trn hn

Tướng thủ thành kia mang theo Hạ Hoằng Thâm cùng Tống Quân đi vào bên trong miếu, không có tiến vào chính điện mà là bay thẳng đến phía bên phải thiên điện đi vào.

Tống Quân một đường đi, một đường đánh giá miếu thành hoàng này, cảm thấy miếu đạo gia ở nhân gian cũng không có khác nhau quá lớn. Nhưng vì hắn chưa từng đêm khuya đi tới miếu nên không gặp qua cảnh sắc vắng vẻở bên trong.

Hạ Hoằng Thâm ở bên cạnh nhìn không chớp mắt.

Tới phía bên phải thiên điện, trên quảng trường trước điện vẫn bầy đặt một lô đỉnh đốt hương nến, mặt sau quảng trường là bảo điện nguy nga, tuy rằng kém chính điện, nhưng khí thế không nhỏ. Con đường ở cửa điện có một cái tấm biển, mặt trên là "Âm dương tư" ba chữ to Long Phi Phượng Vũ (rồng bay phượng múa).

Người đứng một mình trên quảng trường, bởi vì đưa lưng về phía bọn hắn nên Tống Quân chỉ nhìn thấy mái tóc dài tới eo của người nọ, thân mặc áo cà sa màu tối, trong tay là một châm trường hương, ta đang để bên trong cạnh đỉnh lô.

Dường như là biết có người tiến vào, người nọ quay người nhìn lại Tống Quân.

Khi Tống Quân thấy mặt của hắn, nhất thời hoảng sợ, cước bộ dừng lại một chút.

Người nọ kỳ thật cũng không xấu, chẳng những không xấu, ngược lại ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, dung mạo tuấn mỹ, chính là chính giữa khuôn mặt của hắn đồng dạng trái phải hai bên đều không có nhan sắc giống nhau, một bên thì trắng bệch, một bên thì ngăm đen, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Tướng thủ thành dẫn đường chấp tay nói với người nọ: "Tư công, khách nhận muốn gặp ngài."

Người nọ gật gật đầu, tướng thủ thành xin cáo lui.

Tống Quân sau đó thấy người nọ khách khí hành lệ, nói: "Chậm trễ thượng tiên đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."

Hạ Hoằng Thâm nói: "Nơi nào thượng tiên đến? Phải là Yêu thú gặp qua Âm Dương Tư công."

Hắn nghe trong lời nói có chút ý cười nhạo, ngữ khí cũng bình thản.

Người nọ đúng là đệ nhất thuộc hạ của Hào Tọa Âm Dương Tư Công Công đại nhân, nghe hắn nói vậy lại bái: "Thượng tiên nói đùa, Thần dạ du tức giận thô lỗ nói vậy, thượng tiên đừng cùng hắn tính toán."

Hạ Hoằng Thâm không nói.

Tống Quân thấy đối với người ngoài hắn cũng khách khí, hắn như thế nào lại luôn có một cái mặt lạnh, nhất thời cảm thấy không khí có vài phần xấu hổ.

Âm Dương Tư Công cũng không để ý thái độ của Hạ Hoằng Thâm, nói: "Thượng tiên hôm nay đến là vì sự việc ngày Rằm tháng bảy?"

Hạ Hoằng Thâm nói: "Ngày ấy Phượng lưu quấy rầy trật tự bách quỷ dạ hành, làm thương Quỷ hồn vô tội, ta thay hắn tới bồi thường."

"À?" Âm Dương Tư Công chậm rãi đi tới gần hắn.

Hạ Hoằng Thâm năm ngón tay mở ra, trong tay xuất hiện cái bình sứ nhỏ, hắn đem bình sứ ném cho Âm Dương Tư Công, nói : "Cố hồn chi dùng."

Âm Dương Tư Công nhận ở trong tay, thở dài: "Tiên Gia Bảo vật a, tại hạ thay Quỷ Hồn tạơn thượng tiên."

Nói xong, Âm Dương Tư Côngnhìn về phía Tống Quân, một lát sau mới kỳ quái nói: "Vị công tử này cũng không phải phượng sí lưu kim."

Tống Quân bị hắn thấy có chút sợ hãi, theo bản năng sát lại gần Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm nói: "Hắn không phải."

Âm Dương Tư Cônglại đánh giá Tống Quân một lát, dường như có chút nghi hoặc, theo sau nói với Hạ Hoằng Thâm: "Thượng tiên nếu đã đến đây, liền chờ một lát, việc ngày ấy, Thần dạ du cũng đã không đúng với Ngài."

Hạ Hoằng Thâm không có trả lời nhưng cũng không có cự tuyệt.

Rất nhanh, Thần dạ du khiêng Trường Đao của hắn đi tới thiên điện, lúc này cả khuôn mặt đều đen, nhưng vẫn chấp tay cung kính với Hạ Hoằng Thâm: "Tiên quân, trước đây đều là hiểu lầm, đắc tội."

Hạ Hoằng Thâm vốn cũng không thèm để ý thái độ của Thần dạ du đối với hắn như thế nào, hắn sở dĩ một chuyến tới miếu thành hoàng này, không chỉ là bởi vì Thiên Phượng Tuấn Nguyên gặp rắc rối, càng nhiều hơn vì hắn muốn tiếp tục lưu lại ở nơi này.

Đồ đạc của hắn còn không có đều cho không, hắn không thể rời đi thành phố này, dĩ vãng như vậy, nếu cùng Hào gây ma xát càng nhiều thì càng không tiện. Nếu như bây giờ người đã biểu hiện lui bước đúng như ý hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ mượn cơ hội tỏ rõ ý đồ của mình.

Hạ Hoằng Thâm nói với Thần dạ du, "Nếu trước đây có nhiều hiểu lầm, hôm nay hiểu lầm đều đã tiêu trừ, sau này chúng ta làm việc đều không tương quan."

Thần dạ du nghe vậy nhất thời liền muốn giận, lại bịtaycủa Âm Dương Tư Côngđè lại cánh tay, thật sự nén xuống.

Hạ Hoằng Thâm tiếp tục nói: "Ta tới thế gian là theo chỉ dụ của Thiên đế tìm kiếm tiên Gia Bảo vật dưới đèn trong Đăng Thiên Nhân, ở thế gian tự nhiên hành vi sẽcó chừng độ, tuyệt không quấy nhiễu trật tựthế gian, Hào đại nhân vạn có thể yên tâm."

Âm Dương Tư Côngmỉm cười, "Thượng tiên đã nói như thế, tại hạ tự nhiên tin tưởng, chỉ cần không quấy nhiễu trật tự âm dương hai giới, chúng ta tuyệt đối sẽ không can thiệp việc làm của thượng tiên."

Hạ Hoằng Thâm gật đầu một cái, "Cáo từ."

Âm Dương Tư Công nói: "Thượng tiên đi thong thả."

Hạ Hoằng Thâm mang theo Tống Quân rời đi, từ đầu đến cuối, Tống Quân một câu cũng không nói, hắn chỉ yên lặng ở giữa nghe đối thoại của bọn hắn, trong lòng thật sự chấn kinh rồi.

Hiện tại, hắn có thể xác định Hạ Hoằng Thâm đích xác không phải con người, nghe Âm Dương Tư Công kia nói, Hạ Hoằng Thâm là tiên nhân trên trời. Tống Quân liếc trộm nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái, cảm thấy là sự thật, phàm nhân làm sao có bộ dạng này.

Lúc bọn hắn rời đi không có ai tiễn hắn, nơi này nếu là thần tiên quỷ quái thì Tống Quân nghĩ nhất định sẽ có người âm thầm nhìn bọn hắn, như vậy cũng sẽ không dám tùy ý đi lại.

Từ Thiên điện đi ra, Tống Quân nghe thấy bên trong miếu có thanh âm gõ chuông, hắn ngẩng đầu nhìn lại phương hướng của âm thanh, phát hiện ở phía sau hậu điện có một tòa bảo tháp thẳng lên mây.

Tống Quân không tự giác dừng bước.

Hạ Hoằng Thâm bên cạnh hắn vì thế cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn theo hắn về tòa bảo tháp, đột nhiên nói: "Đó là tháptrấn hồn của miếu thành hoàng."

"Tháp trấn hồn?" Tống Quân thì thào lặp lại lời nói.

Hạ Hoằng Thâm nói: "Tháp trấn hồn có thể trấn áp các loại sinh hồn như Quỷ Hồn, một khi bị ném vào bên trong tháp, liền không thể đi ra. Hắc Bạch Vô Thường từ nhân gian câu Quỷ Hồn về, nên đầu thai thì hướng Địa phủ đầu thai, nên xuống Địa ngục liền áp tới tầng Địa Ngục mười tám, còn lại liền câu cho vào trong tháp, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời."

Tống Quân sửng sốt, hỏi: "Không thể siêu độ sao?"

Hạ Hoằng Thâm lắc đầu, "Siêu độ vong hồn từ trước đến nay là do nhân loại làm, đều không phải là âm phủ Địa phủ chịu trách nhiệm."

Tống Quân nghe vậy, trong lúc nhất thời có chút cảm khái.

Trước kiacòn cho rằng thế giới này không có quỷ, người chết hồn diệt, tất cả sẽ trở thành hư vô (Mèo: anh quên cht biến thành lượng à, xác đi thì hn phi biến thành gì???). Chính là tâm tình hiện tại đã bị biến hóa nghiêng trời lệch đất, dứt bỏ ác quỷ đả thương người không nói, từ sau khi nhìn thấy bà nội, Tống Quân phát hiện thân thể mất đi còn có linh hồn tồn tại, đối với người sống còn có ký thác lớn như thế nào. Hắn biết bà nội vẫn còn, cả đời bà nội hướng thiện, sống thọ và chết tại nhà, lúc này có lẽ đã chuẩn bị đi đầu thai ở Địa ngục, kiếp sau sẽ đầu thai ở một gia đình phú quý hạnh phúc cả đời mới đúng. Vừa nghĩ như vậy, hắn có thể hiểu bà nội qua đời bi thống, cảm thấy không chừng một ngày hắn và bà nội sẽ gặp nhau ở kiếp sau, có thể không hề quen biết nhau nhưng chỉ cần bà hạnh phúc là đủ rồi.

Hắn là một người có thiên tính thiện lương. Mọi người nói trong xã hội phức tạp, lòng người lạnh lùng, hắn lại nghĩ rằng không đúng, mọi người đều có thể không thiện, nhưng không nên cười nhạo tâm người thiện, nếu không sau này sẽ chỉ còn sự lạnh lùng.

Hạ Hoằng Thâm đưa tay nắm cả bả vai hắn, "Đi thôi."

Tống Quân gật gật đầu, đang muốn xoay người lúc rời đi, đột nhiên cảm thấy được trong lòng có một cảm giác, phản ứng không quá mãnh liệt, thậm chí trong nháy mắt hắn té quỵ trên đất.

Hạ Hoằng Thâm kéo hắn lại.

Tống Quân đưa tay đè lại ngực, hắn tưởng là mình đột phát bệnh tim, tâm dồn dập một cái lại một cái.

Hạ Hoằng Thâm hỏi kỹ: "Như thế nào?"

Hắn lắc đầu, lại một lần nữa nhìn về phía tháp trấn hồn kia, cảm giác giống như có đồ vật gì đó giữ lại mình, trong lòng trống vắng, bất an lợi hại.

Hạ Hoằng Thâm lại một lần nữa hỏi: "Không có sao chứ?"

Tống Quân cảm nhận tim đập chậm một cái, được Hạ Hoằng Thâm giúp đỡ đứng lên: "Không có việc gì", hắn nói: "Chúng ta đi thôi."

Hạ Hoằng Thâm nắm tay hắn, cũng nhìn thoáng qua tháp trấn hồn, cũng không thấy cái gì khác thường, vì thế nói: "Đi thôi."

Từ miếu thành hoàng rời đi, vẫn đi theo chiếc thuyền ở bên bờ sông.

Trong khi người chèo thuyền chèo thuyền, Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm đứng ở ven mép thuyền, nhìn trong nước sông ảnh ngược đèn đường hai bên bờ sông.

Tống Quân vốn có chuyện muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy mặt người chèo thuyền, do dự một chút không thốt ra, thẳng đến khi hai người bọn họ lên bờ, trong giây lát xung quanh bọn hắn đã khôi phục cảnh tượng náo nhiệtlúc ban đầu, Tống Quân quay đầu nhìn lại, bên kia bờ sông không còn có bóng dáng miếu thành hoàng, tất cả đều là kiến trúc hiện đại cao lớn.

Hai người trở về trường học, Tống Quân rốt cục mở miệng hỏi: "Anh là thần tiên trên trời xuống nhân gian tìm đồ vật sao?"

Đây là nội dung bên trong đoạn đối thoại mà hắn nghe được.

Hạ Hoằng Thâm trả lời dường như không chút để ý, hắn nói: "Đúng vậy."

Tống Quân liền vội vàng hỏi: "Ngươi là thần tiên gì?"

Hạ Hoằng Thâm liếc hắn một cái, thuận miệng nói: "Ngọc Hoàng đại đế."

Tống Quân sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng hắn là thuận miệng nói bậy, nhất thời có chút rầu rĩ. Hắn vốn đang có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ý thức được Hạ Hoằng Thâm cũng sẽ không trả lời hắn ngay, trong lúc nhất thời cũng không có hứng thú.

Bất quá một lát sau, Tống Quân vẫn nhịn không được hỏi: "Vật của ngươi tìm được rồi sao? Là Phượng Tuấn Nguyên sao?"

Hạ Hoằng Thâm lúc này nói hắn: "Chưa đầy đủ lắm"

"Đèn trong Đăng Thiên Nhân?" Tống Quân lại thử thăm dò hỏi một câu, đây là câu nói của người nọ hắn nghe được ở miếu thành hoàng, hắn hoàn toàn không biết đèn trong Đăng Thiên Nhân là thứ gì.

Hạ Hoằng Thâm dừng bước lại nhìn hắn, "Ngươi rồi sẽ biết."

Tống Quân không rõ vì cái gì mình sẽ biết, vẫn là nói thời cơ chưa tới, Hạ Hoằng Thâm sẽ có một ngày nói cho hắn biết. Nhưng khi nhìn thái độ hiện giờ của Hạ Hoằng Thâm, hắn cảm giác mình có hỏi cũng không cần thiết.

Chẳng qua trong lòng thủy chungvẫn không thấy vui, hắn nói: "Vậy ngươi đêm nay mang ta đi nơi đó là có ý tứ gì?"

Hạ Hoằng Thâm nói với hắn: "Mang ngươi tản bộ."

Tống Quân trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, dẫn hắn tản bộ thế nhưng dẫn hắn đi tới âm phủ.

Hạ Hoằng Thâm đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của hắn, "Không cần không vui."

Tống Quân ngẩng đầu, nhìn Hạ Hoằng Thâm mặt không chút thay đổi dùng thanh âm lãnh đạm của hắn đến an ủi người khác, đột nhiên cảm thấy mình không có lý do gì để không vui cả.

Quên đi, hắn cười cười nói: "Sư huynh, trở về đi."

Hạ Hoằng Thâm gật đầu một cái, "Ăn cái gì không?"

Tống Quân vội vàng nói: "Kiêng ròng ròng chơi!"

"...À."

Chương 19. Thích

Tháng chín chính thức khai giảng, nếu như có thể thay đổi, Tống Quân sẽ đến quản lý nhà trường xin chuyển tới khu ký túc xá nghiên cứu sinh. Nhưng hắn lại không có ý nghĩ này, trừ bỏ cách phòng thí nghiệm rất gần thì điều kiện của ký túc xá đều khiến hắn hài lòng, hơn nữa so với ký túc xá trường học còn tiện nghi hơn một ít, nên hắn có cảm giác mình không cần phải dọn ký túc xá.

Hơn nữa đối diện còn có Hạ sưhuynh và Hành Huy hai người luôn chiếu cố hắn.

Chính thức nhập học thì đồng nghĩa với việc bắt đầu đi học, Tống Quân nghiên cứu lịch dạy học đều tập trung vào năm thứ nhất, lịch dạy học có môn sinh vật là phiền toái, nghe nói sinh viên bỏ học môn này rất cao, không ai giữ vững được tinh thần đọc sách môn này.

Bên phòng thí nghiệm cũng thả lỏng được một chút, Chu Hoa Phùng Xuân vẫn đang chờ công văn tăng chức, hắn thân là học viên duy nhất của Chu Hoa Phùng Xuân nên áp lực không thể nói là không lớn.

Hắn thường nghe nói học viên lớp trên thường đi thắp hương cầu Bồ tát phù hộ cho kết quả thực nghiệm được thuận lợi, nghe vậy Tống Quân thực dở khóc dở cười.

Nhưng hoàn hảo, Tống Quân bên này có Hạ Hoằng Thâm có thể giúp đỡ hắn.

Tống Quân nghe một đàn anh tiến sĩ sinh trong phòng thí nghiệm nói, trước kia Hạ Hoằng Thâm là người rất lợi hại, ba năm mà đã có SCI của năm bốn, thầy chủ nhiệm viện nghiên cứu sinh đã tìm hắn cho hắn tốt nghiệp sớm nhưng Hạ Hoằng Thâm còn muốn tiếp tục học nữa.

Kết quả học viện vì lưu hắn lại nên đồng ý cho hắn tiếp tục học cùng các sinh viên ở học viện nghiên cứu bệnh lý chuyên nghiệp.

Có Hạ Hoằng Thâm giúp đỡ, Tống Quân cảm thấy việc thực nghiệm thuận lợi hơn nhiều, mỗi khi có số liệu, Hạ Hoằng Thâm sẽ giúp hắn phân tích, thậm chí còn điều chỉnh điều kiện thực nghiệm, còn hữu hiệu hơn cả hướng dẫn của Chu Hoa Phùng Xuân.

Vào một buổi chiều, Hạ Hoằng Thâm giúp Tống Quân kiểm tra xứng quan hệ thống, khi đó có một người ở phòng giảng dạy tới tìm hắn liền vứt xuống một đồ vật.

Tống Quân ngồi trước bàn thực nghiệm nhìn lô hàng hệ thống thuốc thử, đột nhiên nghe được một nữ sinh cùng khối nói: "Anh Hạ đối với ngươi tốt ghê, bạn trai của mình cũng không tốt với mình như vậy đâu."

Tống Quân nghe vậy lặng đi một chút, hắn cũng biết Hạ Hoằng Thâm đối với hắn tốt lắm, nhưng bị một người cô gái so sánh với người yêu thì không chưa từng nghĩ tới.

Nếu thật cẩn thận nghĩ lại, Hạ sư huynh có phải hay không ít nhiều có thích mình? Tống Quân nghĩ vậy, không phải cái thích bình thường mà là cái thích giữa những người đang yêu.

Rất kỳ quái đúng không? Hai người bọn họ đều là nam, Tống Quân sống hơn hai mươi năm cũng không có chơi với người bạn cùng giới hay khác giới (mèo: anh là người t k ri), nhưng hắn cảm giác mơ hồHạ Hoằng Thâm đại chắc là thích hắn, giống như hắn cũng thích Hạ Hoằng Thâmnhư vậy.

Hình như hắn cũng giống như là thích Hạ Hoằng Thâm?!

Trong nháy mắt kia, Tống Quân cảm thấy lỗ tai mình đều đỏ bừng, may mắt là hắn đang cúi mặt trước bàn thực nghiệm nên không ai nhìn thấy hắn.

Hắn cảm thấy bối rối nhưng không hề kinh ngạc, hắn biết hắn đúng là thích Hạ Hoằng Thâm, không để ý đến thân phận và thái độ của Hạ Hoằng Thâm.

Tống Quân cảm thấy được tâm tình có chút phức tạp, giống như đã có điểm vui vẻ lại có điểm bất an.

Động tác trên tay ngừng lại, hắn nghĩ hắn là cô nhi cũng tốt, như vậy người hắn thích là nam nhân hay là nữ nhân cũng sẽ không có ai biết hắn có kết hôn hay không, có hài tử hay không. Nhưng Hạ sư huynh thì sao? Đúng rồi, Hạ sư huynh vốn không phải là người, anh ấy là thần tiên, anh ấy đang tìm vật gì đó ở nơi này, có lẽ sau khi tìm thấy sẽ lập tức rời đi, nhưng cũng không chắc chắn như vậy, hắn sẽ không lão, không chết, không có buồn chán sinh mệnh, nói không chừng khi hắn già chết, Hạ sư huynh vẫn không tìm được vật hắn cần tìm thì sao?

Nhưng cái này cũng không có gì đáng vui vẻ, khi đó mình đã là một lão đầu tử, mà Hạ sư huynh vẫn là Hạ sư huynh của hiện tại.

Tống Quân bỗng nhiên thương cảm, bắt đầu hâm mộPhượng Tuấn Nguyên. Phượng Tuấn Nguyên không phải là binh khí của Hạ sư huynh sao? Hắn hẳn cũng sẽ không già, cũng sẽ không chết, ởtrong những năm tháng buồn chán đều được làm bạn với Hạ sư huynh, hai người một mực cùng nhau...

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, trong một buổi chiều, Tống Quânkhông có được kết quảthực nghiệm.

Khi Hạ Hoằng Thâm tới, hắn thấyTống Quân ngồi ởtrước bàn thực nghiệm ngẩn người, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Quân nhất thời có chút luống cuống tay chân, bắt đầu thu dọn đồ đạc, "Không có gì."

Hạ Hoằng Thâm nhìn màn hình máy tính, nói: "Kết quả này phảicó từhai giờ đi."

Tống Quân có chút ngượng ngùng, hắn vì miên man suy nghĩ cảbuổi chiều mà lãng phí thời gian, kết quảlà số liệu thực nghiệm đềukhông có "Đi trước ăn cơm đi", hắn nói.

Hạ Hoằng Thâm lại nói : "Đợi một chút, ở chỗ này ăn đi."

Tống Quân sửng sốt.

Loại chuyện này, Hạ Hoằng Thâmthời gian trước kia ởphòng giảng dạy vật chứng đọc luận văn thạc sĩ từng giữqua, trong tủ treo quần áo của hắn còn lưu cả nồi nấu bánh sủi cảo, dùng lò vi sóng của phòng thí nghiệm để nấu bánh sủi cảo đông lạnh vừa nhanh gọn.

Hai người ở trong phòng thực nghiệm nấu bánh sủi cảo ăn.

Tống Quân lần đầu tiên làm loại chuyện này.

Bánh sủi cảo đông lạnh thật ra ăn không ngon, nó không có dấm chua và các loại gia vị khác, nhưng nấu đồ ăn ở trong phòng thí nghiệm có vẻ có một cảm giác mỹ vị. Hơn nữa còn cùng ăn với Hạ Hoằng Thâm.

Kỳ thật tốc đông lạnh bánh sủi cảo cũng không như thế nào ăn ngon, cũng không có dấm chua cùng mặt khác đồ gia vị có thể trám, chính là ở phòng thí nghiệm nấu đồ ăn chuyện này thân mình tựa hồ thì cho thực vật tăng thêm một tầng mỹ vị. Hơn nữa còn là có thể theoHạ Hoằng Thâm cùng nhau ăn.

Hạ Hoằng Thâm mặc áo trắng dài, một tay cắm ở trong túi, một tay cầm đũa nhẹ nhàng quấy trong nồi.

Tống Quân gom xong đồ quay qua hỏi: "Xong chưa?"

"Sắp xong",Hạ Hoằng Thâm vừa nói vừa điều chỉnh lửa trong lò vi sóng thấp một chút.

Đợi cho bánh sủi cảo nấu xong, người thứ nhất hắn đưa ăn làTống Quân, "Cẩn thận cònnóng".

Tống Quânăn một cái, đích xác còn có chút nóng, hắn mở miệng thổi bớt nóng rồi mới đem bánh chẻo nuốt vào.

"Được không?" HạHoằng Thâm hỏi hắn.

Tống Quân gật gật đầu, "Tốt lắm, ăn thật ngon."

Hạ Hoằng Thâm vì thế dùng đôi đũa của mình gắp một cái đưa vào miệng, sau đó gật gật đầu, "Tốt lắm."

Tống Quân chú ý tới động tác của hắn, nhịn không được mỉm cười một chút, loại cảm giác này khiến lòng hắn cảm thấy thực thỏa mãn.

Đêm hôm đó, hai người cùng nhau ở phòng thí nghiệm ăn xong hết túi bánh sủi cảo đông lạnh. Kết quả buổi tối hôm đó, Tống Quân nằm ở trên giường dạ dày không thoải mái, lăn qua lộn lại rất lâu mới ngủ được.

Trước khi ngủ, Tống Quân còn đang suy nghĩ Hạ sư huynh thật tốt, hắn rất thích hắn.

Vào một ngày cuối tháng chín, xế chiều ngày đó Tống Quân không có lớp, trực tiếp ngủ trưa mới đi phòng thí nghiệm. Ởdưới tầng một tòa nhà pháp y, hắn gặp lại tiểu cảnh sát Long Tinh.

Có lẽ vì gần đây có một vụ án mới nên dưới nhà pháp y có hai xe cảnh sát đỗ.

Long Tinh mặc T-shirt quần bò ngồi xổm ven đường chơi di động, trông có điểm giống học sinh trung học.

Tống Quânđi qua chủ động chào hỏiLong Tinh.

Long Tinh ngẩng đầu lên, trong ánh nắng buổi trưa chiếu xạ hơi hơi híp ánh mắt, lập tức hắn liền nhận ra Tống Quân, cười lên nói: "Tống giảng viên".

Cảnh sát nhiều khi không phân biệt giữa học viên và giảng viênở nơi này, cho nên đều gọi chung một chữ giảng viên.

Tống Quân cảm thấy ngượng ngùng, hắn nói với Long Tinh: "Đừng gọi ta là giảng viên, cảnh sát Long, gọi ta Tống Quân đi."

Long Tinh vì thế lập tức sửa lại lời nói, "Tống Quân, vậy ngươi cũng gọi là ta Long Tinhlà được."

Biết Long Tinhcòn nhỏ tuổi hơn mình, Tống Quân cũng không cảm thấy gọi tên hắn thì có cái gì không tốt, hắn hỏi: "Các ngươi lại có vụ án?"

Long Tinh gật gật đầu, "Lại muốn phiền toái Hạgiảng viên".

"Hạ sư huynh?" Tống Quân quay đầu nhìn trước cửa tòa nhà pháp y có người đi ra đi vào, hỏi: "Hắn đã tới chưa?"

Long Tinh lắc đầu, "Còn chưa có tới, thi thể sáng sớm đã chở tới đây, hiện tại đang mở phòng phẫu thuật, có hai người nữa nói chờ Hạ giảng viên tới."

Tống Quân "à" một tiếng, "Ta đây đi trước".

Long Tinhxua tay với hắn, "Chào".

Tống Quân đi lên phía trước, Long Tinh lại ngồi xổm xuống chơi trò chơi trong điện thoại di động của hắn.

Đột nhiên, Tống Quân nghe được Long Tinhkêu một tiếng "Ai nha", hắn quay đầu trở lại, không ngờnhìn thấy là Hạ Hoằng Thâm đã tới, Hạ Hoằng Thâm cầm trong tay quyển sách, đứng bên ngườiLong Tinh, dùng sách gõ lên đầu Long Tinh một chút.

Long Tinhnhìn thấyHạ Hoằng Thâm thật cao hứng, lập tức đứng lên, "Hạgiảng viên, ngươi rốt cuộc đã tới".

HạHoằng Thâmbiểu cảm trên mặt không thay đổi, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động của hắn, "Còn không có qua được?"

Long Tinh có vẻ có chút buồn rầu, "Cửa ải này ta đánh một tuần cũng không đánh qua, đánh không lại sẽ không có biện pháp qua được một cửa".

Hạ Hoằng Thâm đưa tay, "Đưa ta."

Long Tinh vội vàng lấy điện thoại đưa cho hắn, sau đó nhận lấy sách của hắn, đứng sát vào nhìnHạ Hoằng Thâm chơi game.

Hạ Hoằng Thâm gục đầu xuống, ngón tay ở trên màn hình điện thoại của Long Tinhbấm liên tục, vẻ mặtLong Tinh cũngkhẩn trương biểu tình.

Một lát sau, Tống QuânnhìnLong Tinh vui vẻ cười rộ lên, la lớn: "Qua màn rồi!"

Hạ Hoằng Thâm trảđiện thoại lại cho hắn.

Long Tinh gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động của mình, mặt tươi cười, "Ta làm sao lại không qua được, quả nhiên vẫn là Hạgiảng viên lợi hại hơn!"

Hạ Hoằng Thâm không nói gì thêm, cầm lại sách của mình, đi vào tòa nhà pháp y.

Tống Quân đang nhìn Hạ Hoằng Thâmđưa điện thoại trả lại cho Long Tinhthì xoay người rời đi, chờkhi Hạ Hoằng Thâm tiến vào tòa nhà thì hắn đã đi vào thang máy.

Lưu lại Long Tinh một người ở bên ngoài, còn đắm chìm trong hưng phấn đã qua màn trò chơi.

Một lát sau, đồng nghiệp của Long Tinh lại đây đạp hắn một cước, "Gọi ngươi đi theongười nhà nạn nhân giải thích sự tình, ngươi đã đi nói chưa?"

Long Tinh nắm vững điện thoại di động, nói: "Bọn họ kích động khóc lớn như vậy, không ai chịu nghe ta nói..."

"Không ai nghe ngươi nói là ngươi có thể nói sao? Ngươi có phải hay không cũng không muốn bắt tội phạm hả?"

Long Tinh rời mắt, bĩu môi.

"Còn không đi vào! Giải phẫu bắt đầu rồi đấy!"

Long Tinh gật gật đầu, "Ta vào đây."

Chương 20. S c

Vào buổi sáng ngày thứ sáu, Tống Quân tới bệnh viện Phụ Chúc của trường học lấy hàng mẫu máu thử.

Trước đó hắn đã liên hệ với khoa kiểm tra của bệnh viện cho nên Tống Quân chỉ cần trực tiếp đi vào phòng thí nghiệm là được. Buổi sáng hôm đó, hắn đi đến phòng thí nghiệm, sau khi hệ thống kiểm tra phóng PCR xác nhận xong thì mới thu thập đồ vật tới bệnh viện.

Kết quả không nghĩ tới, khi Tống Quân vừa đi vào cửa bệnh viện gặp cảnh tượng ở ngoại khoa lầu một, hình như là có chuyện xảy ra.

Hắn đang tính toán đi vào tìm hiểu thì vô ý nhìn thấy trong đám người có một người quen không ngờ là Phượng Tuấn Nguyên.

Tống Quân đã nhiều ngày không gặp Phượng Tuấn Nguyên, trường học lớn nhưvậy, hai người lại không cùng ngành nên không phải cố ý thì bình thường cơ hội gặp mặt sẽ rất ít.

Sau một hồi do dự, Tống Quân liền đi qua, muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra. Đợi khi hắn đến gần, hắn mới phát hiện có người đang la hét ầm ĩ với Phượng Tuấn Nguyên.

Phượng Tuấn Nguyên là thực tập viên ở bệnh viện, hắn giống như những người khác sẽ quản lý giường bệnh. Trong bệnh viện luôn sẽ có tranh cãi khi chữa bệnh, tuy rằng không biết nguyên nhân của những ầm ĩ đó, nhưng Tống Quân vẫn có thể nhìn ra người đó là người nhà bệnh nhân.

Có một nữ nhân khóc, một nam nhân lôi kéo cánh tay của Phượng Tuấn Nguyên không cho hắn rời đi.

Thần sắc Phượng Tuấn Nguyên khi nói chuyện có chút lạnh lùng nhưng không bỏ tay nam nhân ra.

Tống Quân bỗng nhiên nhìn tay người nam nhân kia vung nắm tay lên đánh vào mặt Phượng Tuấn Nguyên. Má phải Phượng Tuấn Nguyên bị đánh xuất hiện một đường vết rách.

Bảo vệ trị an vội vàng tới ngăn cản, Tống Quân lúc này cũng vọt lên lôi kéo Phượng Tuấn Nguyên tránh né sự phẫn nộ của đôi vợ chồng.

Phượng Tuấn Nguyên nhìn Tống Quân có chút kinh ngạc.

Tống Quân lôi kéo hắn, nói: "Đi trước đi."

Phượng Tuấn Nguyên không có cự tuyệt đểTống Quân lôi kéo đến thang máy của bệnh viện.

Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyêntới phòng thực tập của Phượng Tuấn Nguyênở tầng trệt, hộ sĩ đứng đang cùng các y tá bận rộn nhìn qua bọn hắn vì vừa rồi còn tranh cãi.

Tống Quânhỏi hộ sĩ thuốc tiêu độc và băng gạc, nhờhộ sĩ đứng bên cạnh giúp xử trí trong phòng và xử lý vết thương trên mặt giúp Phượng Tuấn Nguyên.

Phượng Tuấn Nguyên buồn bực không lên tiếng.

"Vừa rồi những người kia là ai?" Tống Quângiúp hắn xử lý tiêu độc xung quanh vết thương trên mặt hắn bằngthuốc nước, sau đó mới lau khô.

Phượng Tuấn Nguyên không trả lời vấn đềcủa hắn.

Sau đóTống Quân một bên ở trên vết thương của hắn dán lên băng gạc, một bên lại hỏi: "Ngày Răm tháng bảy có chuyện gì đã xảy ra hôm đó?"

Phượng Tuấn Nguyên lúc này nhìn hắn một cái, nhưng vẫn như cũ không nói lời nào.

Tống Quân cũng hiểu được khai thông cho người này thật sự quá khó khăn, hắn dùng băng dán băng gạc tốt cho hắn, sau đó nói: "Ngươi tốt rồi, ta đi trước."

Phượng Tuấn Nguyên trầm mặc nhìn hắn rời đi.

Khi Tống Quân đi đến trước thang máy, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Phượng Tuấn Nguyên, nhớ tới đêm hôm đó hắn ở trong tay Hạ Hoằng Thâm biến thành một thanh binh khí thanh xinh đẹp màu vàng. Thật raTống Quân có chút kỳ quái, vì cái gì Hạ Hoằng Thâm biết rõ thân phậnPhượng Tuấn Nguyên, nhưng vẫn không đem hắn tìm về đi, vấn đề đóhắn muốnhỏi Hạ Hoằng Thâm, Hạ Hoằng Thâm chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết; mà xem vẻ mặt khó có tin được của Phượng Tuấn Nguyên lúc ấy, chỉ sợ mình cũng không hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra.

Đi khoa kiểm tra lấy máu hàng mẫu xong, sau khi cho vào một túi plastic mang đi, Tống Quân đứng trong thang máy nghe hai hộ sĩ tám chuyện về chuyện tình diễn ra ở tầng một.

Thì ra ở khoa ngoại có một cô gái trẻ chết khi trên bàn phẫu thuật, lúc đó Phượng Tuấn Nguyên chính là y sinh quản lý giường bệnh của cô gái đó. Phượng Tuấn Nguyên vốn không có quan hệ lớn tới chuyện này, nhưng bởi vì ca phẫu thuật cho cô nương này vốn rủi ro rất lớn, trước khi tiến hành cần thông tri cho người nhà, hỡn nữa người mổ cũng không phải là y sinh Phượng Tuấn Nguyên, bác sĩ phải là người dặn dò, nhưng hắn lại bị đẩy lên đầu việc cô gái kia chết thật sự là vô tội.

Nhưng người nhà hiển nhiên không cho là như vậy, vì hắn là y sinh quản lý giường bệnh đó nên người nhà cho rằng mọi việc đều do hắn làm, hiện tại đứa nhỏ xảy ra chuyện, người đầu tiên được tìm đến nhất định là hắn.

Hai người hộ sĩ nói xong, trong giọng nói còn có chút tiếc hận cho Phượng Tuấn Nguyên, cũng có chút lo lắng, sợ hãi sẽ có chuyện xảy ra sau đó.

Tống Quân yên lặng nghe, hắn định sau khi lấy hàng mẫu máu xong sẽ trở về phòng thí nghiệm, nhưng hiện tại hắn nhịn không được muốn đi xem Phượng Tuấn Nguyên.

Không biết vì cái gì, đối với Phượng Tuấn Nguyên, hắn cảm thấy bản thân hắn có chút trời sinh cảm giác thân thiết.

Trở vềkhoa ngoại, Tống Quân tìm hộ sĩ hỏi Phượng Tuấn Nguyênở nơi nào.

Hộ sĩ chỉ chỉ văn phòng Y Sinh.

Tống Quânđi qua gặp Phượng Tuấn Nguyên đang ngồi một mình ở trên ghế, sững sờ nhìn máy tính. Hắn chắc chắn tâm trạng không được tốt, mặc dù không biểu hiện ở trên mặt nhưng nhìn người không có chút tinh thần.

Tống Quân gõ cửa, Phượng Tuấn Nguyên xoay đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi còn chưa đi à?"

"Ngươi không sao chứ?" Tống Quân hỏi.

Phượng Tuấn Nguyên nâng tay sờ sờmiếng băng gặtở trên mặt, nói: "Không có gì."

Tống Quân nhìn hắn, do dựcó nên trở về nói chuyện này cho Hạ Hoằng Thâm hay không.

Kết quả lúc này Phượng Tuấn Nguyên đứng lên, hắn tự tay bắt đầu cởi nút thắt của áo khoát trắng, sau đó cởi bỏ áo, đi đến tủ treo quần áo bên cạnh lấy khăn mặt và sữa tắm bước ra ngoài, nói với Tống Quân: "Ta đi tắm, ngươi muốn đi theo không?"

Tống Quân biết hắn đang đuổi khách, thấy thái độhắn không thân thiết, cũng không có mặt dày mày dạn lưu lại an ủi hắn, vì thếhắn rời đi.

Phượng Tuấn Nguyên cầm theo đồ vật đi qua bên cạnh hắn, hướng tới cuối hành lang vào phòng tắm.

Tống Quân đáng lẽđã muốn rời đi, ánh mắt hắn vô tình rơi ở trên bàn máy tính của Phượng Tuấn Nguyên. Thấy người ở đây đều đang mê mang, Tống Quân có chút chần chờ, sau đó mới cầm lấy điện thoại lên, tính toán đưa choPhượng Tuấn Nguyên.

Từ phòng trực ban y sinh đi đến hành lang đều có phòng bệnh cũng không có cửa sổ, hai bên đều là phòng, có cả văn phòng trực ban, phòng họp, phòng trưởng khoa cùng với phòng nghỉ của hộ sĩ, cuối cùng là buồng vệ sinh, phòng tắm.

Phượng Tuấn Nguyên đang đi vào phòng tắm hoa sen.

Tống Quân cầm đi động đuổi theo, ở bên ngoài gõ cửa một chút.

Phượng Tuấn Nguyên ở bên trong đang mở vòi nước tắm nên chắc không có nghe thấy tiếng đập cửa, cho nên không có mở cửa.

Tống Quân thăm dò cầm tay cằm của cửa, phát hiện cửa không khóa, hắn mở khẽ một đường nhỏ mới phát hiện bên trong còn có hai gian phòng là phòng riêng, Phượng Tuấn Nguyên đang ở trong phòng kế bên phải, đang bật nước, cửa phòng đã đóng lại.

Khi Tống Quân gọi hắn một lúc, đột nhiên không mở miệng bởi vì hắn mơ hồ nhìn thấy từ trong hơi nước bảo phủ một ánh sáng, Tống Quân nhìn thấy ngoài cửa phòng ngoài có một cô bé đang ngồi xổm.

Cô bécó sắc mặt tái nhợt, mặc đồng phục người bệnh, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang từcửa phòng riêng chìa một bàn tay đi vào.

Tống Quân còn chưa kịp kêu ra tiếng, chỉ nghe thấy tiếng vang ngắn ngủi mà dồn dập phát ra từ bên cạnh phòng Phượng Tuấn Nguyên, ngay sau đó hắn lập tức mở ra cửa phòng riêng.

Cô bé không thấy nữa.

Phượng Tuấn Nguyên Thượng đang trần truồng, sắc mặt hắn trắng bệch, đứng đối diện với Tống Quân ở cửa, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương là sự kinh ngạc, trong lúc nhất thời không kịp phục hồi tinh thần lại.

Sau một lúc lâu, Phượng Tuấn Nguyên mới đưa taytắt nước, cầm lấy khăn mặt vây quanh hạthể, hắn hỏi Tống Quân: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

Tống Quân biết hắn cũng nhìn thấy, cái kia không phải chỉ làảo giác của mình.

Phượng Tuấn Nguyêntay giơ lên, lau nướcở trên mặt, hắn đi sang phòng bên cạnh, Tống Quân lại đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Nói xong, Tống Quân chỉ vào mặt đất để cho hắn nhìn, Phượng Tuấn Nguyên cúi đầu, phát hiện trên mặt đất trong phòng riêng có một dấu chân tiểu hài tử theo Phượng Tuấn Nguyên từ phòng tắm đi ra cửa rồi biến mất ở trên hành lang.

Da đầu Tống Quân có chút run lên, hắn nhìn sắc mặt xấu hổ của Phượng Tuấn Nguyênở bên cạnh.

Hai người trong chốc lát đều sững sờ, Tống Quân nói: "Muốn ta chờ ngươi không?"

Phượng Tuấn Nguyên trầm mặc, gật gật đầu.

Mặc quần áo tử tế, Phượng Tuấn NguyêncùngTống Quânđi ra khỏi phòng tắm.

Tống Quân hỏi hắn: "Vậy người đó là gì?"

Phượng Tuấn Nguyên lắc lắc đầu, một lát sau nói: "Ta nhìn thấy một bàn tay với vào, giống như muốn bắt chân ta."

Tống Quân nói: "Đúng là có một cô bé, mặc đồng phục bệnh nhân."

Nói tới đây, Tống Quân đột nhiên trầm mặc, bởi vì hắn đang nhớtới đứa bé chết trên bàn phẫu thuật kia. Tống Quân quay đầu nhìn Phượng Tuấn Nguyên, quả nhiên trong mắt Phượng Tuấn Nguyên có chút trố mắt, hiển nhiên cũng nghĩ tới cô bé kia.

Cô békia cũng gống như bố mẹ nó muốn tìmPhượng Tuấn Nguyên trả thù?

Hai người theo hành lang đi ra ngoài, đứng trước một hộ sĩ.

Hộ sĩ vừa nhìn thấy Phượng Tuấn Nguyên nói rằng: "Phượng Y Sinh, vừa rồi có Phó Y Sinh đang tìm ngươi."

Phượng Tuấn Nguyên "Vâng" một tiếng.

Lúc này, Tống Quân nhìn thấy một người nam y sinh cao lớn đi tới bên này, trong tay hắn cầm bệnh lịch, trên người là đồng phục phẫu thuật, bên ngoài chiếc áo trắng to ôm lấy một bọc giống như là một đứa trẻ vừa mới sinh xong.

Hộ sĩ trẻ tuổi vừa nói chuyện với Phượng Tuấn Nguyên từ xa nhìn thấy hắn liền mỉm cười chào hỏi: "Phó Y Sinh, Phượng Y sinh ở đây."

Nam Y sinh anh tuấn gật đầu, nhìn Phượng Tuấn Nguyên mỉm cười.

Phượng Tuấn Nguyên vẫn là bộ mặt lạnh lùng.

Phó Y sinh đem bệnh lịch đặt ở trước bàn của hộ sĩ, sau đó nói với Phượng Tuấn Nguyên:"Tiểu Phượng chuẩn bị một chút, buổi chiều cùng ta đi đỡ đẻ."

Phượng Tuấn Nguyên gật gật đầu, "Đã biết."

Tống Quân thấy không có việc gì, nói vớiPhượng Tuấn Nguyên "Ta đây đi trước".

Phượng Tuấn Nguyên còn chưa nói gì, Phó Y Sinh lại chủ động nói với Tống Quân: "Ngươi cũng là sinh viên trường học của chúng ta sao?"

Tống Quân lặng đi một chút, gật gật đầu, "Xin chào."

Phó Y sinh cười cười, nói: "Xin chào Đồng học, người học ngành nào? Tên gọi là gì?"

Tống Quân không quen thuộc với Phó Y sinh, không biết hắn có phải đối với toàn bộ đệ tử đều hòa khí như vậy hay không, nhưng đối phương thái độ tốt, tóm lại dễ dàng sinh ra hảo cảm, vì thế nói: "Tôi tên Tống Quân, không thuộc bên lâm sàng, là nghiên cứu sinh ngành pháp y vật chứng."

"À", Phó Y sinh cười nói, "Ngành pháp y tốt, không giống lâm sàng, nhiều việc mệt chết, áp lực cũng lớn."

Tống Quân cười cười không nói chuyện.

Nữ hộ sĩ đứng phía sau Phó Y sinh trở lại cầm bệnh lịch hàn huyên với hắn vài câu, nói nếu có thời gian thì theo Phượng Tuấn Nguyên nói chuyện với người nhà bệnh nhân.

Tống Quân xin phép rời đi.

Sau đó Phó Y sinh cầm lại bệnh lịch, nhìn đồng hồ nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó chuẩn bị đi phòng phẫu thuật, Tiểu Tống cũng cùng nhau đi ăn đi."

"A?" Tống Quânim lặng một chút, "Không cần, như thế cảm thấy hơi xấu hổ."

Phó Y sinh mỉm cười nói: "Có cái gì ngượng ngùng, ngày hôm nay ta mời khách, các ngươi là những học sinh bình thường cũng khó được ăn ngon một chút, không nên khách khí, cùng ta đi nào."

Đối phương rất khách khí, Tống Quân ngược cảm thấy cự tuyệt thì không tốt, đem một túi máu gửi ởvăn phòng Y Sinh, đi theo Phó Y sinh và Phượng Tuấn Nguyên tới nhà ăn bệnh viện.

Chương 21, Phó Văn Thch

Phó Y sinh tên đầy đủ tên là Phó Văn Thạch, là suất ca nhất nhì trong bệnh viện C đại Phụ Chúc, là kim cương Vương lão ngũ* .Đương nhiên những điều này là do Tống Quân sau nghe người ta nói.

* Ch người đàn ông kit xut, còn đc thân, không ch giàu có còn đp trai, phong đ, tài gii, đt chun v mi mt.

Cùng Phó Văn Thạch ở chung khiếnTống Quân cố gắng cảm thấy thoải mái, đối phương là phó chủ nhiệm Y sư ngoại khoa, nhưng đứng chung cùng một chỗ với bọn họ một chút cái giá đều không có, thái độ thân thiết, lời nói cử chỉ cũng rất có ý nhị.

Tống Quân thật ra rất muốn làm Y Sinh, nhưng hắn cảm giác trong lòng mình không thể thừa nhận năng lực đi gánh vác các loại áp lực. Cho nên khi hắn nhìn Phó Văn Thạch mặc áo blouse trắng có bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, không tự giác nổi lên vài phần yêu thích và ngưỡng mộ, tuy vậy, Tống Quân vẫn cảm thấy không ai có thể mặc đẹp mắt hơn so sánh với Hạ Hoằng Thâm mặc áo blouse trắng.

Cơm trưa ăn ở nhà ăn bệnh viện, Phó Văn Thạch dùng phiếu cơm của mình mua ba suất, đối với Tống Quân mà nói, quả thật xem như cho hắn cải thiện cơm nước .

Ba người ngồi ở trong góc nhà ăn nhưng vẫn khiến người khác chú ý, vừa mới bắt đầu Tống Quân còn không có phát hiện, sau lại phát hiện có mấy bàn hộ sĩ đều nhìn bọn hắn, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Phó Văn Thạch một mực nói chuyện phiếm với bọn họ.

Phượng Tuấn Nguyên vẫn là bộ dạng tâm tình không tốt, hắn vốn là một người ít biểu lộ cảm xúc, không thế nào sẽ xử lý tốt mối quen hệ giữa người, giống như Phó Văn Thạch chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn cũng vẫn giữ một bộ phờ phạc.

Tống Quân lại cảm thấy được không tốt, ít nhất không quá lễ phép, cho nên đại đa số thời điểm là hắn cùng Phó Văn Thạch nói chuyện.

Phó Văn Thạch nói tới một ít học thuật chuyên ngành và chuyện bệnh viện, Tống Quân cũng nghe thấy thú vị, cảm thấy thực hứng thú.

Cơm nước xong, Tống Quân theo chân bọn họ cùng nhau trở về bệnh viên, cầm hàng mẫu máu tính rời đi.

Trước khi đi, Phượng Tuấn Nguyên thế nhưng nói với Tống Quân một tiếng "Cám ơn".

Tống Quân lặng đi một chút, phản xạ có điều kiện hỏi một câu: "Cái gì?"

Phượng Tuấn Nguyên nhất thời ngó mặt đi chỗ khác, "Không có gì."

Tống Quân giơ tay lên đặt trên đầu, "Chính ngươi cẩn thận một chút."

Hắn đang nhớ lại đứa bé kia, cùng với cha mẹ cô bé níu lấy Phượng Tuấn Nguyên.

Phượng Tuấn Nguyên sờ soạng một chút băng gạc trên mặt, nhẹ nhàng "Được" một tiếng.

Trở về phòng thí nghiệm, Tống Quân đem máu dạng thu lại, nhìn một chút kết quả thực nghiệm, hé miệng ngáp. Ăn no thì nghĩ đến ngủ, hắn thấy cái lưng mỏi, nghĩ cách về trước ký túc xá ngủ một giấc ngủ trưa, buổi chiều làm tiếp.

Ở trước cửa gian phòng ký túc xá, Tống Quân đang ở cắm chìa khóa mở cửa, đột nhiên nghe được bên tai có một thanh âm có chút tức giận.

Bởi vì khoảng cách quá thân cận, hắn lập tức bị dọa đánh rơi cái chìa khóa, đột nhiên xoay đầu lại mới phát hiện là Hạ Hoằng Thâm.

Tống Quân xoa ngực, "Hạ sư huynh, ngươi có cần hù chết em không?" Lời hắn nói một chút cũng không khoa trương, buổi sáng mới ở bệnh viện gặp qua chuyện kỳ quái, tâm lý thừa nhận của hắn có chút yếu ớt.

Hạ Hoằng Thâm lại không hề phản ứng gì, đầu để sát vào bên cạnh cổ của hắn, tựa hồ hít lấy hương vị trên người hắn.

"Ừ?" Hạ Hoằng Thâm phát ra âm thanh.

Tống Quân có chút ngượng ngùng lại thấy có gì đó kỳ quái, "Làm sao vậy?"

Hạ Hoằng Thâm nghe một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu: "Nặng nề mùi khai của trẻ."

Tống Quân nhất thời không thể tin trừng lớn hai mắt, đỏ bừng cảkhuôn mặt nhìn Hạ Hoằng Thâm, không rõ Hạ Hoằng Thâm nói những lời này có ý tứ gì.

Sau khi nói xong, Hạ Hoằng Thâm liền rời khỏi hắn, đi trở về gian phòng của mình.

Tống Quân đứng ở cửa sửng sốt hồi lâu, lúc sau nhặt lên cái chìa khóa trở về trong phòng, chuyện thứ nhất chính là cỡi quần áo ra ngửi ngửi. (mèo: haha) Quần áo hôm nay hắn mới vừa đổi, chỉ có hương vị xà phòng mà thôi.

Chính là hắn thật sự quá để ý câu đến nói kia của Hạ Hoằng Thâm, nhịn không được cầm ấm đun nước đi phòng nước tắm rửa.

Tắm rửa xong đi ra, Tống Quân đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác mát.

Bất tri bất giác đã cuối tháng chín, mắt thấy chính là tháng mười, thời tiết càng ngày càng lạnh. Một mùa hè đến nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, hiện tại nhớ đến thật sự giống như đã trải qua mấy đời.

Giữa trưa ngày đó, Tống Quân hỏi tình hình gần nhất của mấy người bạn học hồi đại học mà hắn quan hệ thân thiết.

Sau một lúc, Tống Quân cười cười, giơ cánh tay lên giãn thân thể một chút, nghĩ phải vượt qua thật tốt ba năm cuộc sống nghiên cứu sinh này.

Sau khi rời giường lúc ngủ trưa, Tống Quân đứng trước cửa phòng Hạ Hoằng Thâm và gõ cửa, lúc trưa hắn bị hoảng sợ nên quên mất chuyện của Phượng Tuấn Nguyên, hiện giờ mới nhớ đến, Tống Quân quyết định nói cho Hạ Hoằng Thâm một tiếng.

Không ngờ sau khi nghe xong, Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh nói "À" một tiếng.

Tống Quân có chút kỳ quái, "Anh không giúp cậu ta sao? Cậu ta không phải là ... của anh" trong lúc nhất thời không tìm thấy từ thích hợp để hình dung quan hệ của bọn hắn.

Hạ Hoằng Thâm nói: "Không sao, hắn sẽ không có việc gì"

Tống Quân nghe xong, đột nhiên nghĩ đến thân phận lợi hại của Phượng Tuấn Nguyên, nghĩ rằng quả thật không phải yêu ma quỷ quái dễ dàng có thể thương tổn được hắn. Nếu Hạ Hoằng Thâm tin tưởng hắn như vậy, mình cũng sẽ không cần phải lo lắng quá mức, vì thế gật gật đầu, "Vâng, đã biết."

Qua một thời gian, Tống Quân không có nghe được tin tức của Phượng Tuấn Nguyên ở bệnh viện bên kia, hắn nghĩ cha mẹ cô bé chắc là lúc đó nhất thời không nghĩ ra, đã là chuyện quá khứ thì tốt rồi.

Buổi sáng ngày thứ hai, Tống Quân có một khóa học.

Hắn đang ngồi trong phòng học cả một buổi sáng, khi tan học đã là giờ ăn cơm.

Từ phòng học cầm sách đi ra, Tống Quân gặp Phó Văn Thạch ở phòng học bên cạnh.

"Anh Phó?" Tống Quân nhìn thấy hắn liền chủ động chào hỏi hắn.

Phó Văn Thạch đang cầm chén nước cùng một cái bao đựng Computer, cười với Tống Quân, "Trùng hợp vậy? Đi học sao?"

Tống Quân gật gật đầu, "Anh Phó cũng đi học?"

Phó Văn Thạch nói: "Đúng vậy, anh là sinh viên lâm sàng học chưa tốt nghiệp."

Tống Quân mỉm cười, không thể nghĩ ra lời nào nữa, liền hỏi: "Anh Phó đi ăn cơm sao?"

Hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, không nghĩ tới Phó Văn Thạch thế nhưng trả lời hắn: "Tốt, cùng đi ăn cơm đi."

Lời mời do mình thốt ra trước, Tống Quân không thể cự tuyệt. Hắn vốn không muốn cùng Phó Văn Thạch đi ăn cơm, cũng không phải là vì không thích Phó Văn Thạch mà bởi vì Tống Quân vốn có chứng sợ người lạ, cùng một người không quá quen biết cùng nhau ăn cơm, tránh không được phải tìm đề tài nói chuyện, hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Trên đường đi đến nhà ăn, Phó Văn Thạch nói mình quên mang vé ăn cơm, Tống Quân vội vàng nói: "Không sao, ngày hôm nay tôi mời khách."

Hắn biết không thể mời người ăn quá kém, vì vậy Tống Quân tìm chỗ ngồi cho Phó Văn Thạch xong thì cũng đi xếp hàng lấy cơm.

Bên này người hơi nhiều, Tống Quân đứng ở hàng cuối cùng, một bên xếp hàng một bên lấy điện thoại di động nhìn.

Đột nhiên có một bàn tay khoát lên vai của hắn, Hạ Hoằng Thâm ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Đang xếp hàng ăn?"

Tống Quân vội vàng quay đầu nhìn lại, "Hạ sư huynh?"

Hạ Hoằng Thâm mặt không chút thay đổi, hỏi hắn: "Mời ai ăn cơm?"

Hắn vừa hỏi như vậy, Tống Quân biết chắc là hắn nhìn thấy mình và Phó Văn Thạch cùng nhau đi vào nhà ăn, vội vàng nói: "Là một đàn anh bên lâm sàng, anh ấy không mang phiếu cơm, nên em mời anh ấy ăn bữa cơm"

"À, " Hạ Hoằng Thâm nói.

Tống Quân đột nhiên cảm thấy hình như hắn không vui . (mèo: anh y đang ghen)

Hạ Hoằng Thâm một bàn tay khoát lên trên vai Tống Quân, không có ý định rời đi, nhưng cũng không nói thêm những lời khác.

Tống Quân hỏi: "Cùng nhau ăn không?"

Hạ Hoằng Thâm nói: "Ồ."

Tống Quân có chút phát điên.

Tống Quân vì thế rõ ràng nhờ Hạ Hoằng Thâm giúp hắn xếp hàng, chính mình lại đi lấy thêm hai phần đồ ăn, khi hắn trở lại bàn ăn, Phó Văn Thạch nhìn Hạ Hoằng Thâm, lập tức đứng lên.

"Ân?" Tống Quân cảm thấy phản ứng của Phó Văn Thạch có chút lớn , "Anh Phó?"

Phó Văn Thạch hướng hắn cười cười.

Tống Quân vội vàng giới thiệu Hạ Hoằng Thâm cho Phó Văn Thạch, "Đây là đàn anh cùng học viện với tôi, anh ấy là tiến sĩ sinh bệnh học, tên gọi Hạ Hoằng Thâm, còn đây là Phó chủ nhiệm ngoại khoa ngực."

Hạ Hoằng Thâm mắt lạnh nhìn Phó Văn Thạch.

Tống Quân chú ý tới ánh mắt của Hạ Hoằng Thâm, cảm thấy hắn có chút không lễ phép, thật cẩn thận kéo một chút tay áo của hắn.

Lại không dự đoán được Phó Văn Thạch đột nhiên nói: "Vừa rồi vừa nhận được một cú điện thoại, hiện giờ có một ca phẫu thuật gấp, bữa cơm này ăn không được, cám ơn ngươi Tiểu Tống đồng học."

Tống Quân sửng sốt, "Gấp gáp như vậy?"

Phó Văn Thạch cười nói: "Lần tới có cơ hội tiếp tục mời ngươi ăn cơm." Nói xong, hắn cầm đồ đạc xoay người đi ra cửa nhà ăn.

Tống Quân còn không kịp phản ứng, đem đồ ăn đặt lên bàn, nói với Hạ Hoằng Thâm: "Chỉ còn hai người chúng ta ăn cơm."

Hạ Hoằng Thâm ngồi xuống đối diện với hắn.

Tống Quân nhìn Hạ Hoằng Thâm hình như không được cao hứng, đưa tay gắp một đũa cá vào chén của hắn. Cá này là sau khi nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm thì quyết định chọn.

Hắn cắn đũa đột nhiên hỏi: "Sư huynh, ngươi là mèo à?"

Hạ Hoằng Thâm giương mắt nhìn hắn.

Tống Quân đột nhiên nhớ tới, lúc trước thần dạ du từng nói qua Hạ Hoằng Thâm là yêu thú, cái dạng gì yêu thú? Tống Quân mới suy nghĩ, kinh ngạc nói: "Sư huynh, ngươi là miêu yêu?"

Vẻ mặt Hạ Hoằng Thâm một chút biến hóa đều không có, cũng căn bản không trả lời hắn.

Tống Quân cũng đã thói quen, hắn nói: "Trong phòng ký túc xá của em thường xuyên có một chú mèo hoang xông tới, lần tới giới thiệu mọi người với nhau."

Hạ Hoằng Thâm dùng đũa gõ một chút lên đầu của hắn.

Tống Quân cười cười.

"Để ý người kia", Hạ Hoằng Thâm đột nhiên nói.

"Hả?" Tống Quân không hiểu ra sao cả, lập tức kịp phản ứng, "Anh nói anh Phó?"

Hạ Hoằng Thâm bưng bát lên, kẹp thịt bò đưa vào miệng chậm rãi nhai lấy.

Tống Quân nói chuyện với hắn chỉ được một nửa đã cảm thấy rất thống khổ, truy vấn: "Vì sao phải để ý anh ta? Anh nói không thể tiếp xúc với hắn tiếp xúc là sao?"

Hạ Hoằng Thâm lại nói : "Chính mình tự xem đi."

Tống Quân sửng sốt, cầm lấy bát và hai miếng cơm, sau đó nói với Hạ Hoằng Thâm: "Anh Phó là chủ nhiệm phòng thực tập của Phượng Tuấn Nguyên."

Hạ Hoằng Thâm lại gắp một đũa thịt bò, chậm rãi ăn, chính là hơi gật gật đầu, cũng không có nói cái gì.

Buổi tối, Tống Quân mở cửa sổ, cảm giác con gió lạnh từ bên ngoài thổi tới trên mặt, vì thế thật sâu hít vào một hơi, bò tới trên cửa sổ ngồi, hai cái đùi khoát lên cửa sổ bên ngoài.

Tống Quân cảm thấy Hạ Hoằng Thâm cũng thích hắn, chính là có đôi khi lại cảm thấy Hạ Hoằng Thâm âm tình bất định, bản thân hoàn toàn không biết đối phương suy nghĩ cái gì.

"A ——" Tống Quân đột nhiên hét to một tiếng.

Trên nóc nhà đối diện có một con mèo đen nhỏ chuẩn bị nhảy sang đây bị kinh hách, vẫn đang duy trì tư thế chuẩn bị nhảy qua, sau đó đột nhiên lủi lại đây, từ trên cửa sổ nhảy vào trong lòng Tống Quân.

Tống Quân bị nó làm hoảng sợ, lúc sau nhận ra con mèo đen mới buông lỏng một hơi.

Tiểu Hắc miêu điều chỉnh một chút ngồi trên đùi hắn, cũng cùng hắn nhìn phía ngoài cửa sổ.

Tống Quân sờ sờ đầu của nó, âm thầm thở dài một hơi.

Chương 22. Meo meo

***

Buổi tối ngày thứ tư, Hành Huy khó được lúc rảnh, rủ Tống Quân cùng đi ăn cơm.

Hành Huy gần nhất ở bệnh viện thực tập, cũng xảy ra một ít tranh cãi với phòng chủ nhiệm, đối phương có ý tứ giữ hắn lại thực tập. Vì chuyện này nên Thành Thụy Cảnh và hắn lại ầm ĩ một trận, để cho hắn tìm đối phương xin lỗi một câu. Mặc dù Hành Huy có tính cách vui tươi lạc quan, cũng cảm thấy tâm tình buồn phiền, vì vậy buổi chiều quay về ký túc xá gặp Tống Quân mới kéo hắn đi ra ngoài cùng nhau ăn cơm.

Tống Quân cũng có tâm sự, tuy rằng hắn cảm giác chuyện mình đi theo Hành Huy ra ngoài không coi vào đâu, chính hắn lại bị Hành Huy ảnh hưởng, càng cảm thấy tâm tình không tốt.

Hành Huy muốn uốngbia rượu, vừa uống rượu vừa kể hết những buồn phiền gần đây với Tống Quân.

Tống Quân đương nhiên sẽ không nói, hắn một bên ngồi nghe Hành Huy nói, một bên cũng uống rượu.

Sau khi uống xong, Hành Huy đi phía trước, đột nhiên chạy tới thùng rác bên cạnh phun ra.

"Ợ?" Tống Quân cũng có chút say xe, từ trên bậc thang bên cạnh ngã xuống thiếu chút nữa bị vấp ngã trên mặt đất.

May mắn có người ở phía sau tiếp được hắn.

Tống Quân bị người từ phía sau ôm lấy, trong khoảng thời gian ngắn không có kịp phản ứng, mờ mịt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người ôm mình không ngờ là Phó Văn Thạch.

"Anh Phó?" Tống Quân vốn rất kỳ quái vì sao lại nhìn thấy Phó Văn Thạch ở đây, còn không phát hiện ra tư thế này thoạt nhìn có vài phần thân mật.

Phó Văn Thạch cười nói với hắn, "Cẩn thận một chút."

Tống Quân nói: "Cám ơn."

Phó Văn Thạch nhìn ra hắn uống rượu, giúp hắn giữ một cánh tay, nói: "Uống rượu à?"

Tống Quân có chút ngượng ngùng, hắn quả thật uống không ít, say khướt, ý nghĩ có chút mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy bị Phó Văn Thạch cầm lấy một bàn tay như vậy thật sự không quá thoải mái, vì thế rụt cánh tay về một chút muốn Phó Văn Thạch buông hắn ra, lại không dự đoán được đối phương bàn tay phi thường nhanh, hắn rụt một chút thế nhưng không thể tránh ra.

Phó Văn Thạch hỏi hắn: "Ngươi muốn đi đâu? Ta đưa ngươi đi."

Tống Quân đột nhiên nhớ tới Hành Huy, hắn quay đầu đi tìm, "Anh Hành Huy còn ở đây?"

Không dự đoán được Phó Văn Thạch cầm lấy tay hắn thế nhưng không cho hắn rời đi.

Tống Quân không hiểu ra sao cả, nhìn về phía Phó Văn Thạch, "Anh Phó?"

"Anh Phó," cùng lúc đó, thanh âm của một người có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Tống Quân cùng Phó Văn Thạch đồng thời quay đầu nhìn lại thì thấy Phượng Tuấn Nguyên đang đi tới đây.

Phó Văn Thạch cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay của Tống Quân, nói với Phượng Tuấn Nguyên: "Tiểu Phượng, trùng hợp vậy."

"Vâng, " Phượng Tuấn Nguyên nhẹ giọng nói, hắn trên chân còn đi dép lê, tóc còn ướt, trong tay còn có cái túi nhựa, giống như là mới vừa tắm rửa xong thì đi ra mua đồ.

Tống Quân đầu có chút đau, đưa tay nện cái trán.

Phượng Tuấn Nguyên đi đến trước mặt Tống Quân, nói với hắn: "Theo ta quay về ký túc xá không?"

Tống Quân có chút sợ tiếp tục dây dưa với Phó Văn Thạch, gật gật đầu, lại xoay người sang chỗ khác muốn tìm Hành Huy.

Phó Văn Thạch thấy thế, nói: "Vậy các ngươi cùng nhau trở về đi, ta đi trước, cẩn thận một chút."

Phượng Tuấn Nguyên không trả lời hắn.

Phó Văn Thạch cười phất phất tay, xoay người rời đi.

Mà lúc này, Tống Quân nhìn thấy Hành Huy đã thổ xong, một bàn tay chống tường đang gọi điện thoại. Hắn đến gần nghe thấy Hành Huy gọi điện thoại cho Thành Thụy Cảnh, vì thế không đi quấy rầy.

Trở lại bên này vẫn thấy Phượng Tuấn Nguyên còn đứng nguyên tại chỗ chờ hắn.

Tống Quân lắc đầu, nói: "Anh Phó có chút kỳ quái."

Phượng Tuấn Nguyên chính là lắc lắc đầu, không biết hắn đang muốn nói cái gì.

Hai người đứng trong chốc lát, Hành Huy nói chuyện điện thoại xong, lại đây nói cho Tống Quân hắn đi trước.

Tống Quân có chút bận tâm hắn, hỏi: "Anh một mình không có sao chứ?"

Hành Huy chụp bả vai hắn, "Tiểu Cảnh lập tức tới đây, các ngươi đi trước đi, anh không sao."

Tống Quân nghe vậy, lúc này mới yên lòng lại, nói với Phượng Tuấn Nguyên: "Chúng ta đi thôi."

Trời sắp tối, trên bãi bóng vẫn còn người chơi bóng, chắc là chờ đèn sáng sẽ tiếp tục chơi tiếp.

Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên ở bãi bóng ngồi trong chốc lát.

Vết thương trên mặt của Phượng Tuấn Nguyên còn chưa được tốt, hai tay Tống Quân chống lên mặt, quay đầu trộm nhìn hắn, nghĩ mặt hắn tốt như vậy nếu lưu lại vết sẹo thật đáng tiếc.

"Ta thấy cô bé kia", Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên nói.

Tống Quân sửng sốt, lập tức ý thức được hắn nói cô bé, chắc là lúc hắn đang tắm ở trong phòng thì nhìn thấy cô bé ấy.

Phượng Tuấn Nguyên ngữ khí thực bình tĩnh, hắn nói: "Xế chiều hôm nay có một phẫu thuật, bởi vì có điểm phiền toái, sau khi làm xong phẫu thuật đã muộn, trong phòng phẫu thuật đã kết thúc, đèn cũng đã tắt."

Thanh âm của hắn rất nhẹ, Tống Quân nghe vậy có chút sợ hãi.

"Ta đã ra rồi mới đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, phát hiện ta để quên kính mắt ở trong phòng phẫu thuật, vì thế trở về lấy. Khi đó bọn hắn cũng đã đi hết rồi, toàn bộ phòng giải phẫu đều không có ai, bên trong tối đen, chỉ có bàn phẫu thuật. Khi buổi chiều kia ta trở lại gian phòng phẫu thuật, phát hiện cửa bên ngoài đóng, ta đẩy cửa vào liền nhìn thấy một người nằm ở trên bàn mổ."

Tống Quân nhất thời tỉnh rượu.

Phượng Tuấn Nguyên đưa tay bắt một chút tóc, "Người nọ giống như một đứa bé, vì ánh sáng mờ nên ta nhìn không rõ ràng. Người bệnh phẫu thuật buổi chiều là một nam thanh niên, căn bản không phải đứa bé, hơn nữa người bệnh cũng đã được đưa đi sớm. Ta lúc ấy mới nhớ lại, gian phòng kia chính là cô bé làm phẫu thuật nằm ở giường số mười lăm bị chết. Sau đó ta nhìn thấy cô bé ấy ngồi dạy, hai chân từ trên bàn phẫu thuật muốn bò xuống..."

Tống Quân hỏi: "Sau đó thì sao?"

Phượng Tuấn Nguyên nhìn hắn, "Sau đó ta sợ, liền đóng cửa lại chạy ra. Kính mắt ta cũng chưa lấy."

Tuy rằng vẫn là chạng vạng, chung quanh nơi nơi đều rất náo nhiệt, Tống Quân vẫn cảm thấy hơi thở âm lãnh trong lời nói của Phượng Tuấn Nguyên, hắn không khỏi co rúm lại thân thể một chút, hỏi: "Là cô bé đó sao?"

Phượng Tuấn Nguyên nói: "Hẳn là cô bé ấy."

Tống Quân trầm mặc, "Vì cái gì nó còn tới tìm ngươi?"

Phượng Tuấn Nguyên lắc đầu, một lát sau nói: "Chắc là bởi vì ta đã hại chết cô ấy."

"Đừng nói như vậy," Tống Quân nói, "Chuyện này không liên quan đến ngươi."

Phượng Tuấn Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn phía xa người đang đá bóng, đột nhiên hỏi Tống Quân: "Ăn thịt nướng không?"

"Hả?" Tống Quân bị hỏi đến sửng sốt.

Phượng Tuấn Nguyên nhắc tới túi nhựa của hắn, Tống Quân lúc này mới phát hiện hắn mua một túi thịt nướng.

"Chưa ăn cơm chiều à?" Tống Quân hỏi hắn.

Phượng Tuấn Nguyên gật đầu, "Từ phòng giải phẫu đi ra liền trực tiếp tới đây."

Tống Quân nói: "Ta kiêng, vừa rồi ăn rất nhiều, ngươi từ từ ăn đi."

Phượng Tuấn Nguyên yên lặng cúi đầu ăn.

Tống Quân ngồi trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới Hạ Hoằng Thâm nói để ý Phó Văn Thạch, hắn nói với Phượng Tuấn Nguyên: "Ngươi phải cẩn thận anh Phó."

Phượng Tuấn Nguyên liếc hắn một cái, "Làm sao?"

Tống Quân cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, hắn chỉ có thể nói: "Không biết, Hạ sư huynh nói vậy."

Lúc này, trên trận có người một cước mạnh mẽ sút bóng nhưng lại bị lệch, bóng bay tới phía bọn họ.

Bởi vì sắc trời quá mờ, Tống Quân ngay từ đầu căn bản là không chú ý tới, chỉ thấy Phượng Tuấn Nguyên bên người giơ tay lên, hình như là cản quả bóng kia xuống, kết quả cả quả bóng thế nhưng từ trung gian bị chia thành hai, rơi trên mặt đất.

Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên ngây ngẩn cả người, cúi đầu xem tay của mình, không rõ mình rốt cuộc vừa làm cái gì.

Cầu thủ tới tìm bóng, căn bản không hề biết Phượng Tuấn Nguyên đã cắt bóng thành hai, đều mờ mịt hồi lâu đứng tại chỗ tìm bóng, không biết chuyện gì xảy ra.

"Không sai, " phía sau đột nhiên có một cái thanh âm nói.

"Hạsư huynh!" Tống Quân lập tức đứng lên.

Phượng Tuấn Nguyên cũng đứng lên, xoay người nhìn người đột nhiên đứng phía sau bọn họ là Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm nói với Phượng Tuấn Nguyên: "Thân thể còn nhớ cảm giác, sau này vài thứ đó sẽ không dám tùy tiện tiếp cận ngươi."

Phượng Tuấn Nguyên nhìn Hạ Hoằng Thâm trong chốc lát, ánh mắt có chút nảy sinh ác độc, lập tức liền một câu không nói xoay người rời đi.

Tống Quân nhìn bóng lưng Phượng Tuấn Nguyên rời đi, nói với Hạ Hoằng Thâm: "Hắn giống như thực bài xích ngươi."

Hạ Hoằng Thâm "Ừ" một tiếng, bộ dạng không sao cả.

Tống Quân có mấy lời cũng muốn hỏi, rồi lại sợ hãi Hạ Hoằng Thâm ghét bỏ chính mình xen vào việc của người khác, vì thế không hỏi.

"Trong phòng ngươi không có thức ăn giành cho mèo" Hạ Hoằng Thâm đột nhiên nói.

Tống Quân không hiểu ra sao cả, không rõ hắn vì sao lại nhắc tới chuyện này, chần chờ nói: "Bởi vì mua túi nhỏ, vì mèo nhỏ ăn uống ít, nhưng mà làm sao anh biết được?"

Hạ Hoằng Thâm nói: "Lần trước đi vào phòng ngươi nhìn thấy."

Tống Quân trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, hắn đã quên lần trước Hạ Hoằng Thâm từng vào phòng hắn một lần.

Hạ Hoằng Thâm hỏi hắn: "Đi mua không?"

"Dạ?" Tống Quân sửng sốt, lập tức nói, "Vâng, đi mua ạ."

Hai người rời bãi bóng đi ra bên ngoài, Hạ Hoằng Thâm đểsát vào cổ của hắn nói, "Ngươi uống rượu sao?"

Tống Quân luôn cảm thấy được động tác này có chút thân thiết, ngượng ngùng nói : "Theo anh Hành Huy hét một chút."

Hạ Hoằng Thâm hỏi hắn: "Vì cái gì không gọi ta?"

Tống Quân bị hỏi đến không biết trả lời thế nào, thầm nói là anh Hành mời khách, hắn không gọi em như thế nào kêu anh tới? Nói quanh co trong chốc lát, không trả lời vấn đề này của Hạ Hoằng Thâm.

May mắn Hạ Hoằng Thâm cũng không tiếp tục hỏi, hai người cùng nhau đi tới siêu thị bên ngoài trường học.

Tống Quân đến trước container sủng vật mua thức ăn giành cho mèo, hắn nghĩ tiếp tục mua loại thức ăn lần trước, bởi vì Tiểu Hắc miêu trông rất thích ăn.

Nhưng vì Tiểu Hắc Miêu không thường xuyên tới phòng hắn nên hắn do dự vẫn mua gói nhỏ tránh để lâu bị hỏng.

Hạ Hoằng Thâm đứng ở phía sau hắn, đưa tay cầm túi lớn trên kệ hàng.

"Quá lớn!" Tống Quân nói.

Hạ Hoằng Thâm không để ý tới hắn, đem thức ăn cho mèo bỏ vào xe đẩy, sau đó lại duỗi tay cầm lấy bao túi lớn.

Tống Quân sắp phát điên, "Ngươi gặp qua nó sao? Ngươi làm gì chiếu cố nó như vậy?"

Hạ Hoằng Thâm dừng lại động tác, quay đầu nhìn hắn, "Ngươi không thích nó?"

Tống Quân "Ách" một tiếng, "Ta thích nó, thế nhưng đãi ngộ cũng quá tốt rồi, chính mình còn không có ăn tốt như vậy đâu."

Hạ Hoằng Thâm nói: "Ngươi có thể cùng ăn với nó." (mèo: Kh kh, chết cười mt)

Tống Quân bất đắc dĩ nói: "Quên đi, ta còn không có tham đến mức này, mua đi mua đi mua đi..."

Đến cuối cùng, hắn bao lớn bao nhỏ trở về tất cả đều cho Tiểu Miêu ăn, trong lòng nghĩ Hạ sư huynh rất kì quái, rõ ràng ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua con mèo kia, còn đối với nó tốt như vậy. So sánh ra, đãi ngộ với mình không tốt như vậy , Hạ Hoằng Thâm cũng chưa nghĩ đến cho hắn đồ ăn vặt. (Mèo:Ròng ròng anh ăn là cái gi?)

Hắn cũng không biết, Hạ Hoằng Thâm là thật tâm nghĩ bọn hắn có thể cùng nhau ăn, nhưng là hắn rõ ràng sẽ không biết chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top