Dòng thư cuối

Gửi em, Yoo của anh,

Khi em tìm thấy bức thư này, anh đã không còn tồn tại ở thế giới mà em đang sống nữa. Đừng ngạc nhiên vì cách xưng hô quá lạ lẫm thế này nhé! Anh xin đảm bảo rằng, đây là lần đầu tiên, duy nhất và cuối cùng anh gọi em bằng cái tên này thôi, sẽ không còn lần sau nữa đâu.

Yoo của anh ...

Đừng bận tâm quá nhiều, cũng không cần hồi đáp lại đâu. Chỉ là, anh hi vọng sẽ có người lại gọi em bằng cái tên thân mật này, với âm điệu và màu giọng dễ nghe nhất. So với họ tên đầy đủ của em, một chữ Yoo nghe mềm mại và đáng yêu biết chừng nào.

Yoo không thuộc về anh, anh cũng chẳng có tư cách gì để nhận em là của riêng mình nữa. Từ ngày hôm nay trở đi, chúng ta chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Yoo à,

Đừng phí công tiếc nuối một người chưa từng có một ngày hít thở chung một bầu không khí với em, chưa từng cùng em sống đúng nghĩa dù chỉ một ngày trên thế giới này. Mặc dù hai trái tim đã từng đập chung một nhịp, nhưng điều đó có nghĩa lí gì không, khi anh đến với em chỉ còn là một linh hồn vất vưởng?

Gặp được em, anh đã thật sự được sống thêm một lần nữa, dù khi ấy anh chỉ còn là một hồn ma lạnh lẽo. Anh muốn yêu em bằng tất cả những gì anh có, và cả những gì anh chưa có. Nhưng đến khi gặp được em rồi đi theo em, anh chẳng còn lại gì ngoài một linh hồn bế tắc và tuyệt vọng đã nằm dưới đáy vực sâu.

Thời gian ở bên cạnh em, đôi khi anh lại nhớ đến một câu mà người ta vẫn thường dùng để nói về những người tự kết liễu cuộc đời mình, giống như anh: "Trong khi trên giường bệnh còn những người đang cố gắng từng ngày để giành giật lấy sự sống, còn những người được sống lại muốn tự sát". Giống như tự sát là một tội ác không thể tha thứ. Thỉnh thoảng anh vẫn tự hỏi, nếu như anh không tự mình tìm đến cái chết, thì những người mắc bệnh hiểm nghèo kia có được cứu sống hay không? Hoặc là, anh có thể đổi mạng sống của mình cho một người xứng đáng hơn hay không, giống như em chẳng hạn?

Câu trả lời là không. Ba mươi năm vất vưởng ở khu phố lao động nghèo ven đô, anh nhận ra cái chết của mình vô nghĩa đến chừng. Sẽ chẳng có gì thay đổi chỉ vì một người chọn tự sát thay vì tiếp tục sống và đối mặt với sự hắt hủi của xã hội. Người ta vẫn tiếp tục đay nghiến nhau vì những chuyện vụn vặt, và vẫn có những người chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này.

Đến khi anh gặp được em, em có biết anh đã sợ hãi và đau đớn như thế nào khi thấy một người giống như mình đang dần đi vào vết xe đổ của mình hay không? Anh sợ rằng anh không thể đưa tay ra đỡ lấy em trước khi em bị đẩy xuống đáy vực. Anh sợ rằng lại có thêm một người nữa đổ máu vì những định kiến mà người ta vẫn coi là chuẩn mực sống.

Nhưng may mắn thay, ít nhiều chuyện này đã không xảy ra rồi. Anh không dám nhận công về mình đâu, cũng chẳng có tư cách để khuyên bảo em điều gì. Hi vọng em sẽ sống tốt, đương nhiên là tốt hơn anh, vì vốn dĩ em đã mạnh mẽ hơn anh rất nhiều rồi. So với một người chỉ biết chạy trốn như anh, Yoo-ssi quả thật là thần tượng của anh đấy!

Anh đã phân vân không biết có nên viết lá thư này cho em hay không, vì những gì cần nói anh đều đã nói rồi. Nhưng anh vẫn quyết định để lại cho em vài dòng, coi như là lời biện minh của anh đi.

Vì thế cho nên, từ giờ về sau, em chỉ cần sống cho bản thân mình thôi. Làm những gì mình muốn. Chứ đừng làm bất cứ điều gì vì một người như anh nữa.

Cánh cửa căn nhà của em, sau này hãy mở cho người xứng đáng hơn bước vào nhé. Cho đến khi ấy, cứ để nó bảo vệ chủ nhân của mình đi. Không cần khóa quá chặt đâu, cũng không cần sợ có ai đó bước vào và làm tổn thương em nữa đâu. Em đủ mạnh mẽ rồi, đứng một mình cũng tốt, nhưng có người phù hợp để dựa vào sẽ bớt mệt mỏi hơn nhiều đấy.

Cũng đừng cố tìm người giống hệt anh nữa! Đến anh chị em sinh đôi còn khác nhau dấu vân tay, làm gì có chuyện người giống người? Hơn nữa, giống anh thì có gì tốt cơ chứ?

Anh chỉ cảm thấy, sau này, nhất định sẽ có người tốt đẹp hơn anh, tử tế hơn anh, chu đáo và ân cần hơn anh, sẽ tự đến gõ cửa căn nhà của em, chứ chẳng cần em phải lang thang đến tận một nơi xa xôi nào đó để tìm kiếm.

Người đó nhất định sẽ hứa hẹn với em nhiều điều về một tương lai tươi đẹp phía trước và thực hiện trọn vẹn lời hứa đó với em, không giống như anh.

Người đó có thể cùng em già đi, cùng em đi qua những thăng trầm trên đường đời, cùng em thay đổi, không giống như anh mãi mãi mang hình hài của nghệ sĩ guitar ba mươi tuổi, nhìn thời gian trôi vụt đi, mang em theo mà bỏ quên mất mình.

Người đó sẽ nấu cho em ba bữa ăn một ngày, đưa em đến những nơi em muốn, uống rượu hoặc tán gẫu cùng em cả đêm, ở bên cạnh em những khi em cần, kiên nhẫn với những lúc tâm trạng em hơi thất thường, yêu chiều em như một vị tiểu thư.

Nếu người ấy đến, hãy mở cửa cho người ta nhé. Để người ta bước vào cuộc đời em và chia sẻ mọi vui buồn cùng em. So với anh, người như thế đáng để em tin tưởng hơn nhiều.

Thế đấy, chuyện của chúng ta kết thúc thật rồi. Một đoạn đường ngắn ngủi đi cùng nhau không đáng để em quá lưu luyến đâu. Biết rằng em sẽ rất khó để quên đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng đừng vương vấn quá nhé! Anh không xứng đáng để em dành nhiều hồi tưởng vậy đâu.

Nếu anh nói rằng anh không còn gì để tiếc nuối, thì quả thực anh đang nói dối, nói dối một cách trắng trợn.

Nhưng dù có tiếc nuối thì cũng chẳng để làm gì.

Vì trước kia anh đã sai lầm quá nhiều rồi, nên bây giờ anh chỉ đang trả giá cho những tội lỗi của mình thôi. Tội của anh là tin tưởng sai người, dành hết tất cả cho người không xứng đáng mà không biết trân trọng những người thật sự yêu thương mình.

Giờ đã quá muộn để sửa sai rồi. Vậy nên, anh biết đến lúc mình phải rời đi thôi! Còn gì để oán trách hay than thở nữa đâu!

Yoo à,

Em ổn chứ? Anh hi vọng câu trả lời là "".

Tình yêu không có lỗi, chúng ta gặp nhau cũng không phải sai lầm, yêu nhau càng không có tội tình gì. Nhưng em biết sao không? Đúng người không bằng đúng thời điểm, giá như anh có thể gặp em sớm hơn ... Vì chúng ta không sống cùng thời, không hít thở chung một bầu không khí, không thể chia sẻ hơi ấm cho nhau, ... Nếu anh cứ cố chấp ở bên cạnh em, cuối cùng anh sẽ lại gây ra tội lỗi lớn không thể tha thứ.

Hoặc có thế, biết đâu đấy, Kim-ssi của em cuối cùng lại trở thành tội đồ chỉ vì lưu luyến thế giới này thì sao? Như vậy chẳng còn vui nữa đâu.

Biết đâu, sau này nghĩ lại, có khi em lại nhận ra, em chưa từng yêu anh thì sao? Chỉ là anh vô tình đi ngang qua vào lúc em cô đơn nhất, vô tình giống với mẫu người lí tưởng chưa từng xuất hiện của em mà thôi. Nếu như vậy thì không phải càng tốt hơn sao? Không cần day dứt, cũng chẳng cần đau buồn nữa!

Dù sau này chúng ta không sánh bước cùng nhau nữa, con đường dài phía trước, anh vẫn chúc em thượng lộ bình an.

Vĩnh biệt.

Kim-ssi của em.

~~ THE END ~~

Bây giờ là kết thúc thật rồi đó.

Nhưng mà khoan, nán lại một chút nào các bạn,

Mình còn đôi lời muốn nói.

Sẽ không mất nhiều thời gian quá đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top