KỲ 1 : Trò Chơi Trốn Tìm (Phần cuối)
Mấy ngày trôi qua cuối cùng tôi cũng chán cơm Tĩnh Tĩnh làm, ở nhà tìm kiếm khắp trên mạng cũng tìm không ra cách phá giải trò chơi trốn tìm này nên tôi quyết định đi ra ngoài ăn cơm thư giãn một chút
Nhưng tôi ở vệ đường đưa tay hơn nửa ngày, từng chiếc taxi không người ngồi chạy qua cũng không có ai đồng ý dừng lại chở tôi một đoạn đường. Tôi đợi đến sốt ruột, dứt khoát tìm đại một nhà hàng ở gần đó đi vào.
"Phục vụ! Phục vụ!" Tôi gọi mấy tiếng, mấy người phục vụ đang đứng đùa giỡn nói chuyện phiếm nhưng từ đầu đến cuối không ai thèm để ý đến tôi cả.
Tôi nhịn không được đi đến bên cạnh bọn họ, vỗ vỗ vai một người trong số đó: "Cậu có ý gì? Không nghe thấy tôi gọi sao?"
Vẻ mặt của người nọ cứng lại, nghi hoặc nhìn quanh bốn phía.
"Sao vậy?" Đồng nghiệp tò mò hỏi.
"Kỳ lạ hình như có người vừa vỗ vào người tôi…”
"Đừng nói nhảm nữa giữa ban ngày ban mặt, đừng dọa tôi chứ…”
Vẻ mặt mọi người biểu lộ vẻ mất hứng xong lại đổi chỗ tiếp tục tán gẫu.
Tôi như rơi hầm băng, cứng ngắc tại chỗ không thể động đậy. Bọn họ nhìn không thấy tôi?
Tôi vọt tới bên cạnh một thực khách, cố sức kêu to, phất tay, hắn cũng không có chút phản ứng nào. Thậm chí khi tôi chịu không được đấm vào mặt hắn một cái, hắn cũng chỉ cau mày nhìn bốn phía.
Tôi giựt lấy cái bát trong tay hắn nhưng dùng hết sức lực cũng không thể động đậy được. Với thế giới này mà nói, tôi đột nhiên trở thành người trong suốt, người...tàng hình
Tôi vô tri vô giác quay về nhà của Tĩnh Tĩnh, đẩy cửa ra, mùi đồ ăn quen thuộc bay tới.
"Ông xã anh trở về rồi!" Tĩnh Tĩnh cười chào đón.
Tôi đột nhiên sụp đổ ôm chặt lấy Tĩnh Tĩnh khóc như một đứa trẻ. Cô ấy không hiểu làm sao nhưng vẫn dịu dàng an ủi tôi: "Cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn còn có em đây."
Đúng rồi, trên thế giới này tôi thật sự chỉ còn có cô ấy.
Sau khi nín khóc, ăn cơm tối xong tôi ngồi trên ghế sa lon im lặng suy nghĩ.
Một việc mà tôi đã suýt bỏ qua bỗng nhiên trở thành việc được ưu tiên nhất bây giờ: Giết Trương Chí Vĩ!
Tiểu Bân, Hạo Thiên...... những người bạn cũ thường xuyên qua lại với Trương Chí Vĩ bây giờ đã không còn đáng tin cậy, hiện tại bọn nó cũng không nhận ra tôi. Không, căn bản giờ đã không nhìn thấy tôi.
Trương Chí Vĩ từ lâu cũng không trở về chỗ của Tĩnh Tĩnh nhưng đối tôi mà nói chuyện này ngược lại là chuyện tốt, nếu không tôi hoàn toàn không biết nên làm sao ở cùng với Tĩnh Tĩnh
Thậm chí tôi đã nghĩ tới việc báo cảnh sát. Nhưng đáng tiếc tôi tỉnh ngộ quá muộn, hiện tại chỉ cần rời khỏi nhà của Tĩnh Tĩnh thì tôi liền biến thành u linh, mọi người nhìn không thấy nghe không được, thậm chí tôi không có cách nào cầm lấy dù chỉ là một mảnh giấy ở bên ngoài.
Ắt hẳn là bởi vì mọi người đã quên tôi đi. Chỉ có Tĩnh Tĩnh là còn nhớ rõ tôi, cho nên tôi mới có thể tiếp tục tồn tại ở nhà cô ấy, sống như một "con người" .
Tôi chỉ còn một cách cuối cùng.
Chơi trốn tìm!
Chỉ cần chơi trốn tìm một lần nữa, Trương Chí Vĩ nhất định sẽ xuất hiện. Nếu như tôi tại thời điểm hắn tìm kiếm đẩy cửa tủ ra, có phải sẽ có thể trực tiếp gặp mặt hắn?
Tôi tìm cớ để Tĩnh Tĩnh rời khỏi nhà, cất con dao trốn vào tủ quần áo.
"Tim đập mạnh, chơi trốn tìm, người tránh ma, ma vào phòng. Tôi trốn xong, tới tìm tôi, bắt được tôi, mang tôi đi......"
Tiếng ghi âm chậm rãi phát ra, theo câu nói “Tôi tới tìm bạn" tiếng bước chân trong phòng ngủ vang lên.
Tiếng bước chân dần dần đi đến trước cửa tủ, tôi bắt đầu thở dốc, càng nắm chặt con dao trong tay.
Rốt cục, tiếng bước chân cũng ngừng lại trước cửa.
Tôi hét lớn một tiếng, đẩy cửa xông ra ngoài!
Trong căn phòng mờ tối, ánh sáng của ngọn nến yếu ớt đung đưa, một bóng người đứng trước cửa tủ hình như vì cử động của tôi mà trở tay không kịp.
Tôi không nghĩ được nhiều như vậy, giơ con dao lên mang theo oán khí hung hăng đâm vào ngực đối phương!
Một nhát, hai nhát, ba nhát......
Đâm liền mười mấy dao, đến khi máu thấm ướt tay áo của tôi, đối phương cũng không động đậy được nữa, tôi mới lảo đảo mở đèn phòng ngủ lên.
Trương Chí Vĩ, cuối cùng tao cũng......
Khoan đã, trên mặt đất kia là......
Tĩnh Tĩnh?
Tôi mở to hai mắt nhìn thi thể trên đất không dám tin, trên mặt của cô ấy vẫn còn sự hoảng sợ và nghi ngờ, máu nóng từ ngực chảy xuống đầy mặt đất nhưng thân thể cô ấy đã không động đậy được nữa. Dưới chân của Tĩnh Tĩnh một bịch nhãn rơi tán loạn, trong đó có mấy trái lăn xuống bên cạnh cửa tủ quần áo
Không sai là tôi lấy cớ mình muốn ăn nhãn để cô ấy đi ra ngoài phố mua. Thế nhưng sao cô ấy lại trở về nhanh như vậy?
Cảnh báo từng được nghe qua đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Trước khi đoạn ghi âm nói đến câu “Bên thắng được ăn kẹo” dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không được đi ra khỏi chỗ núp!!!"
"Không. Tôi vốn là muốn giết Trương Chí Vĩ. Phải, là Trương Chí Vĩ!" Tôi kích động muốn đứng lên, cố sức giãy dụa, mặc kệ còng tay siết chặt tay tôi đến đau buốt "Có một người tên là Trương Chí Vĩ, hắn là quỷ do tôi gọi ra! Hắn cướp đi thân phận của tôi!"
"Thành thật một chút đi!" Người cảnh sát trung niên không khách khí quát lớn, cả khuôn mặt đều tràn đầy vẻ giận dữ "Mười ba nhát, tổng cộng mười ba nhát! Tên cầm thú nhà anh, đó là vợ mới cưới của anh đó!"
Vị cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh cũng không nhịn được bổ sung: "Trước khi chết cô ấy đã cố sức giãy dụa, thậm chí cào nát cả đáy tủ! Pháp luật sẽ không bỏ qua cho anh đâu Trương Chí Vĩ!"
Tôi vội vàng giải thích: "Tôi không phải là Trương Chí Vĩ, tôi là A Xuyên, Trương Chí Vĩ chỉ là tôi lừa gạt Tĩnh Tĩnh. Không tin các người đi điều tra thử đi, các người có thể đi hỏi Tiểu Bân, đi hỏi Hạo Thiên, đều là vì Trương Chí Vĩ thật lấy đi của tôi tất cả, mới khiến......"
Hai vị cảnh sát liếc nhau, sắc mặt dường như có chút cổ quái. Vị cảnh sát trẻ tuổi hơi do dự, mới thử thăm dò: "Trước đó anh đã làm kiểm tra tình trạng thần kinh chưa?"
Sau một ngày, tôi có được kết quả điều tra của cảnh sát ở bệnh viện tâm thần.
Người bệnh Trương Chí Vĩ, cô nhi, được quân nhân phục viên họ Trương nhận nuôi. Vì lúc nhỏ chơi trốn tìm với bạn bè bị lãng quên, để lại bóng ma tâm lý, đè nén lâu ngày nên sinh ra nhân cách thứ hai tên là"A Xuyên". Vào một ngày nọ khi tiến hành một trò chơi thông linh, bệnh tình tái phát, tàn nhẫn sát hại vợ của mình rồi giấu vào tủ quần áo
"Không thể nào!" Tôi ném báo cáo ném xuống đất, lớn tiếng gào thét "Tôi là A Xuyên, tôi không phải Trương Chí Vĩ! Trước khi tôi chơi trốn tìm hắn không có tồn tại!"
Bệnh tâm thần...... Làm sao có thể! Ký ức 20 năm qua của tôi chẳng lẽ đều là giả? Không, rõ ràng đều do cái trò chơi này đã triệu hồi ra ác quỷ.
Thế nhưng… Thế nhưng…Nếu...... Tôi nói là nếu......
Tinh thần tôi thật sự có vấn đề thì sao?
Tôi rơi vào mù mịt, chán nản cúi đầu.
"Cạch" một tiếng, một vật nhỏ từ trong túi rơi ra, nhanh như chớp lăn đến dưới chân của tôi.Là một viên bi.“Tim đập mạnh, chơi trốn tìm, người tránh ma, ma vào phòng….”
Bạn đã từng chơi trốn tìm chưa?
Tôi tới tìm bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top