[truyện dài] HOÀNG TỬ LẠNH LÙNG VÀ CÔ NHÓC LANH CHANH
Tên truyện: Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô
Nhóc Lanh Chanh
Giới thiệu nhân vật:
NỮ
-(nó) Nguyễn Hoàng Bảo Nhi là một đứa con
gái trong gia đình khá giả, học lực cực giỏi
(ngu có môn văn ak), có đôi mắt to màu nâu
đen trong veo, hàng mi dải cong vút, đặc
điểm duy nhất thu hút ánh nhìn của mọi
người. Tính tình thì như con nít sáng nắng,
chiều mưa, trưa râm râm, tối có giông, hôm
sau bình thường^.^(thân phận của nó là một
bí ẩn)
+ Bạn thân:
- Tôn Nữ Quỳnh Lam là tiểu thư của tập
đoàn thời trang phân phối khắp thế giới. Học
lực giỏi, ngoại hình và gương mặt xinh xắn.
Đặc biệt là hám trai, khi mới gặp hắn đã bị
"dính chưởng" ^^
- Phan Ngọc Thoại Mi là con gái nhà kinh
doanh lớn trong nước, thuộc dạng quậy phá,
thích đánh nhau nhưng không có võ(lanh
chanh). Học cũng giỏi, cũng hám trai và
cũng ..... "dính chưởng"
NAM
-(hắn) Trần Lam Phong là công tử của tập
đoàn đá quí có chi nhánh khắp Châu Á.
Ngoại hình và gương mặt hot. Là hot boy của
trường Blue Star. Một người lạnh lùng(không
biết tại sao ^^!) cực kì giỏi võ.
Các nhân vật khác sẽ được giới thiệu khi
xuất hiện
Chap 1: Cuộc chạm mặt
Hôm nay nó và hai con bạn thân sẽ chuyển
qua trường mới, trường Blue Star - ngôi
trường nơi các con nhà quí tộc trở lên mới
được vào học nhưng cũng phải thuộc hàng
giỏi trở lên- nó vào được đây là nhờ vào xuất
học bổng duy nhất của trường mà nó giựt
được, còn hai con bạn của nó cũng tò mò
nên chuyển theo.
Tít....tít....tít
Tiếng chuông bào thức vang lên in ỏi. Nó
ngái ngủ đưa tay tìm ra nơi phát ra âm
thanh đáng gét phá rối giấc ngủ ngàn vàng
của nó.
-Áaaaa....6h50 rồi sao, 7h là vào học rồi,
kiểu này chắc chết quá!!!!
Nó vọt ra khỏi chiếc giường yêu quí của
mình(dù không muốn tí nào) chạy đi làm
VSCN, mặc quần áo trong vòng 3″(quá pro)
rồi phóng ra khỏi nhà.
-Ax, baba mama đi làm hết rồi, làm sao bây
giờ
Không nghĩ nhiều nữa, nó cắm đầu chạy như
bay tời trường, cũng may là trường nó gần
nên không đến nỗi chạy đứt hơi mà chết(con
này nói quá!)
Mải lo cắm đầu chạy mà nó không để ý thấy
nguyên cục đá bự khủng bố( thiệt ra bằng có
cái bàn tay à ^^!) nằm ngay trước mặt.
chuyện gì tới rồi cũng tới. Nó nhắm tịt mắt
lại chuẩn bị cho cái thân tàn tạ mật cú tiếp
đất miệng hét to
- Chúa ơi!!! Cứu Con!!! T-T
Như nghe được lời nó, trong lúc quờ quạng
cành cây từ đâu chìa ra, nó nắm cành cây và
thoát chết
-Phù phù, tạ ơn chúa, con yêu người lắm
lắm!!
Thở phào nhẹ nhõm, nó tiếp tục cái công
việc cắm đầu chạy. chạy được một quãng
thì...
-Áaaaaa.... Cái cặp đầu mất rồi!!!!
Vừa chạy ngược lại nó vừa suy nghĩ, lục lọi
cái đầu óc xem quăng đâu mất rồi
Nó chợt nhớ ra, lúc nãy, trong lúc nguy cấp
nó đã quăng cái cặp và theo sau đó là một
tiếng "Á", lúc đó nó cứ tưởng là tiếng của nó
~_~
Chạy đến nơi thì nó thấy một tên con trai
đang nằm "sải lai" dưới đất, kế bên là cái cặp
của nó.
" Thôi chết rồi, có khi nào cái cặp của mình
làm bể đầu hắn không ta( cái cặp mà làm
như cục đá ), không được, như vậy thì mình
phạm tội giết người rồi. Ôi không, mình còn
trẻ quá mà, người tài năng, xinh đẹp như
mình(lúc này còn nổ được mà) mà đi tù sao,
không được, không được, phải trốn thôi"
Nghĩ rồi nó rón rén lại gần rồi lấy cái cặp bỏ
chạy. Nhưng..... sao cái chân hoạt động hết
công suất mà cái người không di chuyển vầy
nè.
-Áaaaa.... m....m....maaaa....!!!!- vừa hét nó
vừa đưa tay đánh hắn túi bụi.
-Nè, cô làm cái gì vậy hả????
-Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý đâu, đừng có
về ám tôi mà, huhu.
-Cô lảm nhảm cái quái gì vậy hả?
Lúc này nó mới ngước lên "người đâu mà cao
thấy gớm". Oa! mặt hắn trông như thiên sứ
vậy. Đôi mắt màu đen nhưng sao cảm thấy
buồn và lạnh lẽo quá. Cái mũi cao nằm ngay
giữa khuôn mặt(không nằm giữa khuôn mặt
chứ nằm đâu hả trời), làn da trắng không tì
vết "trắng hơn mình cơ O.O" không thể tin
được là trên đời này có người đẹp như vậy.
Nó ngơ ngác nhìn .... 30s sau, tỉnh mộng.
-Ủa, anh chưa chết hả? may quá, may quá,
tạ ơn chúa, tạ ơn thánh ala, các vị thần linh
và....- mải mê tạ ơn mà nó không để ý là hắn
đang nhìn nó với cặp mắt nảy lửa
-YA, CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY HẢ!!!!!
Ax, tiếng hét của hắn làm giật cả mình. Tức
quá định quật lại cho hắn một trận nhưng
nghĩ lại tại nó sai nên đánh ngậm bồ hòn làm
ngọt, làm gương mặt bi thương nhất có thể
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ tại cục
đá đó đó, anh muốn gì thì tính sổ với nó đi.
Nói rồi nó định bụng giật cặp bỏ chạy,
nhưng hắn mạnh quá nó không tài nào giật
ra được.
-Cô nghĩ xin lỗi là xong à? kêu tôi tính sổ với
cục đá là sao? không lẽ lại cầm lên đập vào
đầu cô cho sưng lên giống như cái đầu của
tôi sao?
Nghe hắn nói nó mới ngước lên nhìn "ôi,
sưng lên một cục to quá, cặp mình nặng như
vậy sao? nhìn mắc cười quá, haha" nó suy
nghĩ mà cố ngăn lại vì cười trong tình thế
này là "nguy hiểm"
-Tôi không cố ý thật đó, hay bây giờ anh để
tôi đi, tôi đang gấp lắm, có gì sau này tôi
mời anh uống ngước tạ lỗi được không?
-Không được, tạ lỗi ngay bây giờ đi
"Thiệt là bực mình quá, sắp trễ giờ tới nơi
rồi còn gặp tên âm binh đáng gét này, vậy
mà hồi nãy mình còn nghĩ hắn là thiên sứ"
Nghĩ rồi nó quyết định không năn nỉ ỉ ôi nữa
-Nè, anh vừa phải thôi nghe chưa, đừng có
thấy tôi hiền(hiền quá ~_~) rồi làm tới, tôi đã
xin lỗi anh rồi còn gì. Tại sao cứ kiếm
chuyện với đứa con gái dễ thương, ngây thơ,
đáng yêu(nước này mà còn tự tin được) như
tôi chứ, có buông ra không hay là anh muốn
tôi đập vô đầu anh thêm phát nữa HẢ!!!!!!
"Phục mình quá, không ngờ lại nói trôi chảy
mà xúc tích như vậy ^^"
Nghe nó nói xong, hắn trợn tròn mắt lên
nhìn nó (chắc là do sốc)
-Tôi không buông, mau đền đi!!!
"Ax, bực mình quáaaaa"
-Buông ra
-Không buông
-Buông ra
-KHông buông
-Tôi hỏi lần cuối có buông ra không?
-K.H.Ô.N.G ... không là không- hắn đánh vần
từng chữ rồi nói chắc nịch
-Được thôi, là tại anh đó nhé, đừng trách tôi
Nói rồi nó nhắm vô chân hắn và đạp thật
mạnh. Đau quá nên hắn liền ôm lấy chân
Chỉ chờ có vậy nó giật cặp bỏ chạy không
quên quay lại lêu lêu hắn
-YA, CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!!!! >.
-Lêu lêu, ở lại chơi zui zẻ nha, ĐỒ ĐẦU HEO,
háhá...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top