chap 16.HOÀNG TỬ LẠNH LÙNG VÀ CÔ NHÓC LANH CHANH
-Ax- nó lườm hắn một phát - Nhi đi nha, lên
liền à!
Rồi nó ba chân bố n cẳng chạy xuống căn tin.
Hôm nay không hiểu sao căn tin đông ngẹt.
Nó chen lấn, xô đẩy, vật lộn kịch liệt.... cuối
cùng cũng mua được, nhưng kết cục lại
chậm 2p39s (~_~!)
-Trễ 2p39s
-Thông cảm đi, hôm nay đông quá nên mới
chậm- nó thành khẩn
-Tôi sẽ tính sổ với cô sau
-Ừ, vậy tính sau đi, tôi đi đây
Hắn ngồi nhìn theo bóng nó khuất dần mà
cảm thấy khó chịu, hắn không muốn ăn nữa,
hôm nay nó không cãi nhau với hắn nên có
cảm giác thiếu thiếu, lại thấy nó quan tâm
tới một tên con trai khác, hắn càng cảm thấy
khó chịu hơn.
Chạy xuống tới nơi
-Mi, Lam, Quân, đợi lâu không?
-Mày đi đâu vậy hả? để tụi tao với anh
này....- Mi nói
-À! Sorry, tao quên giới thiệu với tụi bây đây
là Quân, bạn thân tao- nó vừa nói vừa lấy
tay kẹp cổ Quân
-Quân, đây là Mi và Lam bạn thân Nhi
-Chào anh, rất vui được làm quen- Lam hớn
hở
-Me too- Mi cũng không kém
Rồi 2 con lại tiếp tục cái phần hồn lìa khỏi
xác ngay sau đó...
-Ê, ê, bây giờ là giờ ăn, không phải giờ ngồi
chờ hoàng tử nhá!- nó huơ huơ tay trước
mặt Mi, Lam- 3 người ngồi vào bàn đi, để
Nhi đi
-Nhi ngồi đi, để đó Quân
-Thôi, Nhi đi cho nhanh, sắp hết giờ rồi
-Khỏi lo, ngồi xem tài nghệ của Quân đây
nè!!
Quân tiến đến quầy thức ăn rồi hô to
-MẤY BẠN CHO MÌNH VÀO VỚI (ặx)
Quân vừa dứt lời thì mọi hoạt động dừng lại,
mọi người quay lại tìm nơi phát ra âm thanh
"lạ lùng" đó
-Quân ơi, Nhi đã nói là để Nhi mà, không
được thì để Nhi, sao lại giành chứ!!!- nó ngồi
ôm mặt xấu hổ thay Quân (~.~!)
Mọi con mắt đổ dồn về phía Quân
Tíc tắc.... tíc tắc.....
-Tản ra tụi bây ơi....- một con nhỏ lên tiếng
Cả đám tản qua hai bên
-O______A- nó nhìn mà mắt một con chữ O
một con chữ A ( mắt bồ câu con đậu con
bay )
Nhưng chỉ có một nữa là tản ra, một nửa
mấy nàng đều tản ra, một nữa là mấy chàng
thì phản tác dụng, (còn chàng nào "bị" tác
dụng thì tác giả xin chịu) mấy nàng phải sử
dụng vũ lực để lôi ra (con gái trường này
toàn là.....)
-Cảm ơn các bạn- Quân cúi đầu tạ lễ
Cả đám con gái theo phản xạ tự dưng đứa
nào đứa nấy cũng cúi theo (nhất bái thiên
địa ~_~)
Quân mua về một đống đồ ăn
-Sao, thấy tái năng của Quân chưa?- Quân
nháy mắt với nó cười tươi
-Xì.... Tại Quân ăn gian, sử dụng cái nhan sắc
"nghiêng thùng, đổ thúng" (ca dao, tục ngữ
mới) của Quân thôi
-Gì chứ! Phải là "nghiêng nước nghiêng
thành, chim sa cá ngợp chứ
-Haha... đúng đúng- nó cười hả hả, đưa ngón
tay trỏ lên hưởng ứng
Quay qua Mi Lam
-Ăn đi tụi bây
-.........- mơ màng
-Lại ở trên mây, tao cho tụi bây chết nè- nó
cầm đũa gõ vào đầu hai con bạn
-Aaaa... Đau, con quỉ
-Ăn đi, không hoàng tử đến rước là ăn không
kịp đó- cười gian
-Hoàng tử..... gì chứ!- hai con nhỏ lắp bắp
-Hehe, tao nói trùng rồi chứ gì
Bốn đứa đang ngồi ăn ngon ơ thì có một con
nhỏ gương mặt xinh xắn, da trắng trẻo, dễ
thương..... nói chung là đẹp đi tới
-Mình ngồi đây được không?- con nhỏ đứng
kế bên chỗ Quân
-........- im re
-Này, bạn ơi, mình ngồi đây được chứ!!
Quân quay qua nó, ánh mắt cầu cứu....
-Ờ... xin lỗi bạn, nhưng chỗ đó có người rồi,
hì- nó đuổi khéo
Con nhỏ định dặt mông xuống, nghe nó nói
nên ngượng ngùng bỏ đi
-Sao người ta hỏi mà không trả lời?- nó nhìn
Quân mắt chớp chớp, mặt gian gian
-Ờ.... thì....- Quân ngại nên cứ ờ rồi thì
-Sắp hết giờ rồi, ăn đi mày- Mi thấy Quân bí
thế quá nên gỡ vây dùm
-Gì chứ ăn thì mày khỏi nhắc- ngốn mấy
muỗng một lần (^.^)
Cuối cùng thì bữa ăn kết thúc
Nó đi cùng với Quân mà cứ cười nói rôm rả,
Quân luôn pha trò làm nó cười, vào lớp thì
bọn hắn cũng biến đâu mất, nhưng nó cũng
chẳng để ý
Đang giữa tiết học thì 3 tên bước vào
Duy tiến lên trước, nhìn cô cười tươi rói
-Thưa cô em vào lớp ạ!- cô ngất ngây
Xong! vậy là cả 3 về chỗ êm xuôi, trót lọt
Lúc này thì nó mới để ý, quay xuống chỗ Duy
và Long
-Mấy anh mới đi đâu vậy?
-Đi đâu hỏi làm gì?
-Ờ.... hỏi cho biết thôi
Rồi Duy với Long nhìn nhau cười gian
-Cô thật sự muốn biết à!
"Sao mặt hai tên này gian quá vậy trời, thôi,
tránh trước cho lành"
-Ơ... thôi, không hỏi nữa
-Để tôi nói cho nghe
-Không nghe, không nghe.....- nó bịt tai lại
-Thật ra, tụi tôi mới..... mới....
"Ax, không nhịn nổi nữa"
-Mới làm gì???
-Mới.......Chap 16: Hậu quả
-Làm gì?
-Mới........ BẮT ĐƯỢC CON GIÁN NÀY NÈÈÈ
-Ááá.....
Vừa nhìn thấy con gián Duy đưa lên, mắt nó
lập tức nhận thông tin và chuyển về não
"Gián kìa, sợ quá, ngừng hoạt động đi". Và
như vậy, đi sau tiếng hét của nó là não
ngừng hoạt động dẫn đến "bất tỉnh nhân sự"
Và cái hậu quả đó dẫn đến việc Duy và Long
bị Quân tức giận quát vào mặt
-YA, hai đứa tụi bây có biết là Nhi sợ gián
lắm không hả???
-Tụi tao.... chỉ định chọc nhỏ thôi.... không
ngờ
Hắn thì lại nhường lại phần xử tội cho Quân,
còn mình thì bế xốc nó lên và đưa xuống
phòng y tế trong con mắt ngơ ngác chưa
hiểu chuyện gì xảy ra của mọi người, đặc
biệt là cô giáo
"Sao tụi nhỏ không xin phép mình mà làm
càng nhỉ, Phong ga lăng thật, ước gì đó là....
mình (Cô mơ tưởng quá cô ơi ^.^!)"
Tại phòng y tế, sau khi chị trực phòng khám
cho nó xong, hắn hỏi một câu cụt ngủn
-Cô ta có sao không?
-Không sao, chỉ là hoảng quá nên ngất thôi,
em vào đi, chị có việc đi chút.
Rồi chị y tá đi mất, để lại hắn với nó trong
phòng
Ngồi kế bên nó, nhìn nó nằm ngủ, hắn khẽ
vuốt những lọn tóc rối
-Đúng là ngốc, có con gián thôi cũng sợ- lẩm
bẩm một mình, hắn nhìn nó chăm chú
-Sợ quá.... sợ quá.....- nó lại tiếp tục nhớ lại
cái quá khứ
Hắn nắm lấy tay nó, hắn chưa bao giờ làm
vậy với người con gái nào, phải chăng hắn
muốn giúp nó cảm thấy an toàn và xua đi sợ
hãi.
-Ba mẹ ơi.... chị ơi..... đừng bỏ con..... đừng
bỏ con mà.....- nó bỗng hét lên trong vô
vọng và đâu đớn, chợt một giọt nước lăn dài
trên khóe mắt.
Hắn bỗng dưng đau lòng, siết chặt tay nó
hơn
Nó bật dậy, một giọt, hai giọt,.... nước mắt
nó rơi, nó vẫn chưa quên được cái quá khứ
đó, khóc trong lặng thầm
Nó đã tự hứa với lòng mình là phải cứng
rắn, phải vui vẻ để ba mẹ nó được vui ở thế
giới khác. Nó đưa tay gạt đi dòng nước mắt
Nhưng.... "tay mình bị kẹt cái gì vậy nhỉ???"
Quay lại thì thấy hắn đang ngồi thù lù ở đó
đang nắm bàn tay "ngọc ngà" của mình, nó
giật mình, rút tay lại hét toáng lên
-Anh làm gì vậy hả? Bỏ tay tôi ra, cái đồ xàm
xỡ
-Ơ..... xin lỗi- hắn nói lí nhí, mặt đỏ lên, vội
bỏ ra ngoài
"Sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn lại nhìn mình
như vậy? không lẽ lúc nãy mình đã nói gì
sao???"
Đi trên hành lang, hàng vạn câu hỏi, thắc
mắc vây lấy hắn
"Tại sao cô ta lại như vậy, mọi chuyện là như
thế nào? Ba mẹ cô ta đâu có bỏ cô ta, chỉ là
cô ta chuyển qua nhà mình thôi mà! Có
chuyện gì đó rất lạ, phải kêu người điều tra
xem"
Rút điện thoại và gọi
Tít..... tít
-Alô- một giọng nói từ đầu dây vang lên
-Chú điều tra cho tôi về Nguyễn Hoàng Bảo
Nhi, nhà ở........ được chứ! Hãy báo cho tôi
nhanh nhất có thể- hắn cúp máy rồi về lớp
Vừa gặp hắn, Quân đã hỏi tới tập
-Bảo Nhi đâu rồi? Cô ấy có bị gì không? Đã
tỉnh lại chưa? Trả lời đi!
-Rồi!
-Thế thì tốt
Quân vui mừng và hai tên kia cũng vậy,
nhưng Quân vui là vì nó đã tỉnh còn Duy và
Long mừng là vì nó đã tỉnh và không bị Quân
cho một tràng giáo huấn thứ hai nào là "
không biết suy nghĩ..." nào là " gây chết
người" nào là "........"
Trong khi Quân ngồi chờ sự xuất hiện của nó
trên lớp thì nó lại lợi dụng cơ hội, trốn luôn
ở dưới.
Giờ về
Bốn tên cùng hai con bạn nó xuống tìm xem
nó "chết" ở đâu rồi
-Hai đứa bây gây ra chuyện này nên sách cặp
cho Nhi đi!- Quân quăng cái cặp cho Duy với
Long
-Ờ.....- thểu não
-Mỗi đứa sách một bên. OK!- Duy "chia sẻ"
với Long
-OK!
Đi được một quãng thì hai tên lại chí chóe
-Ê thằng kia! mày sách hay là cầm cho có vậy
hả?- Duy bực mình khi thấy Long đi mà cứ
khom khom để "nhẹ" bớt (có cái cặp mà
cũng làm biếng ~_____~)
-Tại mày lấy con gián hù nhỏ, làm tao bị vạ
lây nên mày sách đi
-Mày cũng có phần mà, muốn chối hả?
-Tao đâu có nghĩ là con gián giả mà nhỏ đó
cũng sợ!
-Vậy mày sách đi- Duy quăng qua cho Long
-Mày xách đi- Long quăng lại cho Duy
(=______=)
Cả hai cứ đẩy qua đẩy lại mà tới nơi rồi cũng
không hay
-E hèm- nó đứng trước phòng y tế, khoanh
tay trước ngực
-Hế lu Nhi dễ thương, hì hì
-Hai người định cưới giãn hòa à?
-Ờ.... tụi này xin lỗi vì đã làm vậy, tụi này
không biết là "bạn" Nhi sợ gián.....- Long
thành thẩn
-Và......- nó thúc
-Tụi này thật con nít- Duy thêm vào
-Và......
-Tụi này thật quá đáng- Long ráng "tìm từ"
để nói
-Và......
-Tụi này..... tụi này......
-Để tôi nói dùm cho. Các anh thật ngu
ngốc..... đáng gét..... dở hơi...... mất nhân
tính......- Mỗi chữ, mỗi câu nó nói ra là kèm
theo một cú đánh "khuyến mãi"
-Ááááá.... tụi tôi biết lỗi rồi.... Đừng đánh
nữa...aaaaa
Nó đuổi Long với Duy chạy vòng vòng quanh
sân trường, cả đám đứng ôm bụng cười ha
hả, cứ như vậy, cho tới khi hai cô bạn Mi,
Lam bắt đầu đau lòng, nhào vô kéo nó ra thì
mới thôi (^--^)
-Quân chở Nhi về nha- Quân đề nghị
-Ok, ok- mừng rỡ
"Thoát nạn rồi... "
Không chần chừ, nó nhảy lên chiếc Nouvor
của Quân
-Này.... này- hắn í ới gọi theoChap 16: Hậu quả
-Làm gì?
-Mới........ BẮT ĐƯỢC CON GIÁN NÀY NÈÈÈ
-Ááá.....
Vừa nhìn thấy con gián Duy đưa lên, mắt nó
lập tức nhận thông tin và chuyển về não
"Gián kìa, sợ quá, ngừng hoạt động đi". Và
như vậy, đi sau tiếng hét của nó là não
ngừng hoạt động dẫn đến "bất tỉnh nhân sự"
Và cái hậu quả đó dẫn đến việc Duy và Long
bị Quân tức giận quát vào mặt
-YA, hai đứa tụi bây có biết là Nhi sợ gián
lắm không hả???
-Tụi tao.... chỉ định chọc nhỏ thôi.... không
ngờ
Hắn thì lại nhường lại phần xử tội cho Quân,
còn mình thì bế xốc nó lên và đưa xuống
phòng y tế trong con mắt ngơ ngác chưa
hiểu chuyện gì xảy ra của mọi người, đặc
biệt là cô giáo
"Sao tụi nhỏ không xin phép mình mà làm
càng nhỉ, Phong ga lăng thật, ước gì đó là....
mình (Cô mơ tưởng quá cô ơi ^.^!)"
Tại phòng y tế, sau khi chị trực phòng khám
cho nó xong, hắn hỏi một câu cụt ngủn
-Cô ta có sao không?
-Không sao, chỉ là hoảng quá nên ngất thôi,
em vào đi, chị có việc đi chút.
Rồi chị y tá đi mất, để lại hắn với nó trong
phòng
Ngồi kế bên nó, nhìn nó nằm ngủ, hắn khẽ
vuốt những lọn tóc rối
-Đúng là ngốc, có con gián thôi cũng sợ- lẩm
bẩm một mình, hắn nhìn nó chăm chú
-Sợ quá.... sợ quá.....- nó lại tiếp tục nhớ lại
cái quá khứ
Hắn nắm lấy tay nó, hắn chưa bao giờ làm
vậy với người con gái nào, phải chăng hắn
muốn giúp nó cảm thấy an toàn và xua đi sợ
hãi.
-Ba mẹ ơi.... chị ơi..... đừng bỏ con..... đừng
bỏ con mà.....- nó bỗng hét lên trong vô
vọng và đâu đớn, chợt một giọt nước lăn dài
trên khóe mắt.
Hắn bỗng dưng đau lòng, siết chặt tay nó
hơn
Nó bật dậy, một giọt, hai giọt,.... nước mắt
nó rơi, nó vẫn chưa quên được cái quá khứ
đó, khóc trong lặng thầm
Nó đã tự hứa với lòng mình là phải cứng
rắn, phải vui vẻ để ba mẹ nó được vui ở thế
giới khác. Nó đưa tay gạt đi dòng nước mắt
Nhưng.... "tay mình bị kẹt cái gì vậy nhỉ???"
Quay lại thì thấy hắn đang ngồi thù lù ở đó
đang nắm bàn tay "ngọc ngà" của mình, nó
giật mình, rút tay lại hét toáng lên
-Anh làm gì vậy hả? Bỏ tay tôi ra, cái đồ xàm
xỡ
-Ơ..... xin lỗi- hắn nói lí nhí, mặt đỏ lên, vội
bỏ ra ngoài
"Sao hắn lại ở đây? Tại sao hắn lại nhìn mình
như vậy? không lẽ lúc nãy mình đã nói gì
sao???"
Đi trên hành lang, hàng vạn câu hỏi, thắc
mắc vây lấy hắn
"Tại sao cô ta lại như vậy, mọi chuyện là như
thế nào? Ba mẹ cô ta đâu có bỏ cô ta, chỉ là
cô ta chuyển qua nhà mình thôi mà! Có
chuyện gì đó rất lạ, phải kêu người điều tra
xem"
Rút điện thoại và gọi
Tít..... tít
-Alô- một giọng nói từ đầu dây vang lên
-Chú điều tra cho tôi về Nguyễn Hoàng Bảo
Nhi, nhà ở........ được chứ! Hãy báo cho tôi
nhanh nhất có thể- hắn cúp máy rồi về lớp
Vừa gặp hắn, Quân đã hỏi tới tập
-Bảo Nhi đâu rồi? Cô ấy có bị gì không? Đã
tỉnh lại chưa? Trả lời đi!
-Rồi!
-Thế thì tốt
Quân vui mừng và hai tên kia cũng vậy,
nhưng Quân vui là vì nó đã tỉnh còn Duy và
Long mừng là vì nó đã tỉnh và không bị Quân
cho một tràng giáo huấn thứ hai nào là "
không biết suy nghĩ..." nào là " gây chết
người" nào là "........"
Trong khi Quân ngồi chờ sự xuất hiện của nó
trên lớp thì nó lại lợi dụng cơ hội, trốn luôn
ở dưới.
Giờ về
Bốn tên cùng hai con bạn nó xuống tìm xem
nó "chết" ở đâu rồi
-Hai đứa bây gây ra chuyện này nên sách cặp
cho Nhi đi!- Quân quăng cái cặp cho Duy với
Long
-Ờ.....- thểu não
-Mỗi đứa sách một bên. OK!- Duy "chia sẻ"
với Long
-OK!
Đi được một quãng thì hai tên lại chí chóe
-Ê thằng kia! mày sách hay là cầm cho có vậy
hả?- Duy bực mình khi thấy Long đi mà cứ
khom khom để "nhẹ" bớt (có cái cặp mà
cũng làm biếng ~_____~)
-Tại mày lấy con gián hù nhỏ, làm tao bị vạ
lây nên mày sách đi
-Mày cũng có phần mà, muốn chối hả?
-Tao đâu có nghĩ là con gián giả mà nhỏ đó
cũng sợ!
-Vậy mày sách đi- Duy quăng qua cho Long
-Mày xách đi- Long quăng lại cho Duy
(=______=)
Cả hai cứ đẩy qua đẩy lại mà tới nơi rồi cũng
không hay
-E hèm- nó đứng trước phòng y tế, khoanh
tay trước ngực
-Hế lu Nhi dễ thương, hì hì
-Hai người định cưới giãn hòa à?
-Ờ.... tụi này xin lỗi vì đã làm vậy, tụi này
không biết là "bạn" Nhi sợ gián.....- Long
thành thẩn
-Và......- nó thúc
-Tụi này thật con nít- Duy thêm vào
-Và......
-Tụi này thật quá đáng- Long ráng "tìm từ"
để nói
-Và......
-Tụi này..... tụi này......
-Để tôi nói dùm cho. Các anh thật ngu
ngốc..... đáng gét..... dở hơi...... mất nhân
tính......- Mỗi chữ, mỗi câu nó nói ra là kèm
theo một cú đánh "khuyến mãi"
-Ááááá.... tụi tôi biết lỗi rồi.... Đừng đánh
nữa...aaaaa
Nó đuổi Long với Duy chạy vòng vòng quanh
sân trường, cả đám đứng ôm bụng cười ha
hả, cứ như vậy, cho tới khi hai cô bạn Mi,
Lam bắt đầu đau lòng, nhào vô kéo nó ra thì
mới thôi (^--^)
-Quân chở Nhi về nha- Quân đề nghị
-Ok, ok- mừng rỡ
"Thoát nạn rồi... "
Không chần chừ, nó nhảy lên chiếc Nouvor
của Quân
-Này.... này- hắn í ới gọi theo
...
end chap
to be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top