Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Garen - Phần 16

Như bao câu chuyện thần thoại khác, luôn luôn có những sự kiện kỳ lạ đến không thể giải thích ở thế giới Runeterra.

Garen hoàn toàn nghiêm túc với suy luận của mình, rằng cả anh và Katarina đều đang có một chuyến du hành trở về quá khứ. Điều mà anh lo sợ vào lúc này cũng là câu hỏi tiếp theo nếu như suy đoán đó là thật, anh và cô sẽ trở về thời đại của mình như thế nào đây ? Katarina nghiêm mặt nhìn Garen một hồi, rồi quay lưng lại bước đi. Anh không hiểu rằng cô có đang lo về vấn đề nghiệm trọng này hay không ? Khẽ chạm vào vai của Katarina, đôi vai nhỏ bé đang run lên từng hồi đó, anh thở phào và an ủi :

- Em... đừng quá xúc động, bởi vì...

Garen chưa nói hết câu thì Katarina đã quay người lại. Cô ấy run lên không phải vì lo lắng, mà là cô ấy đang cười khúc khích với cái câu chuyện của Garen và cho rằng điều đó là vô cùng ngớ ngẩn.

- Anh... đang nghĩ rằng thật sự mình đi xa đến vậy sao ? Chuyện kỳ lạ ở Runeterra này thì không thiếu, nhưng em vẫn tỉnh táo đến biết mình đang làm gì cơ mà ! Có thể chỉ là vài vấn đề nào đó mà ta sẽ được giải đáp ngay sau khi trở về, và... anh thật sự có khiếu hài hước đấy Garen.

- Nhưng anh nói về những điều đó...

- Được rồi, không sao... bỏ qua đi rồi mình sẽ tính sau. Trước mắt hãy đi khắp nơi đây xem nào Garen. Em cũng thừa biết là nếu như gia nhập vào quân đội của Demacia hay Noxus thì sẽ chẳng bao giờ có những dịp hiếm hoi như thế này đâu. Hãy xem như một kỳ nghỉ đặc biệt nào đó dành cho cả hai đi nào.

Garen phì cười. Có lẽ rằng anh đã bị mấy tên lính kia trêu chọc, và cho rằng tưởng tượng của bản thân mình có phần hơi quá đấy. Nhưng bản thân anh cần xác minh thêm lần nữa bằng một sự kiện đáng nhớ từng diễn ra ở đây. Ngay tại Ionia này đây, mọi người đều lưu truyền về câu chuyện của một huyền thoại sống, một anh hùng tự thiêu để phản đối lại cuộc xâm lăng vào Ionia của Noxus. Anh tìm lấy một người đi đường bất kỳ :

- Này anh bạn, ta là khách du lịch từ xa vào đây, phiền anh có thể hướng dẫn hộ ta... Ở quốc đảo này nghe đâu đó có một vị anh hùng nào tên là Lee Sin không nhỉ ?

Người này ngẫm nghĩ chốc lát, rồi cũng lắc đầu :

- Lee Sinh...hừm... người này đã làm việc gì ?

- Nghe nói chính bản thân anh ta đã tự thiêu sống mình thì phải ? Chỉ vì phản đối chiến tranh xâm lăng vào Ionia của đế chế Noxus đấy.

- Không, không hề, ở đất nước này không có chuyện như anh nói, anh bạn trẻ à. Và thậm chí cũng chưa từng có một quân nhân Noxus nào đó dám đặt chân lên mảnh đất này đâu. Nếu có thì cũng chẳng ai quan tâm bởi hắn cũng có làm gì đâu nhỉ ?

Người này vội bỏ đi, Garen đã giữ anh ta lại :

- Khoan đã, phiền anh... hãy trả lời giúp ta một câu nữa nhé ?

- Lại chuyện gì nữa. Anh cứ như từ trên trời rơi xuống đấy. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, anh còn gì nữa để hỏi nữa đây ?

Người này có vẻ không vui khi Garen cứ liên tục làm phiền hắn. Nhưng Garen đã nhờ anh ta chỉ một câu hỏi nữa, hắn cũng gật đầu ngay tắp lự để tránh phiền phức.

- Vậy ở tại Demacia, vị vua hiện nay là ai, anh có biết không ?

- Jarvan Đệ Nhất. Tôi đi nhé !

Nói rồi, người này đã bỏ đi sau câu trả lời cộc lốc. Garen đến lúc này đã có nét sợ sệt. Sự kiện của Lee Sin không hề diễn ra, hay nói đúng hơn là chưa đến lúc nó phải diễn ra, cùng với việc Jarvan Đệ Nhất trị vì thì Garen có thể khẳng định, anh và Katarina đang ở tại thời điểm một mốc thời gian trong quá khứ. Nếu tính ra đang ở triều đại của Jarvan Đệ Nhất, cách thời đại của anh rất xa là đằng khác. Rồi anh quay sang tìm Katarina, cô ấy vẫn tươi cười cùng đám trẻ trên phố, tuy nhiên anh biết rằng khi nói ra, cô ấy sẽ lại chẳng tin đâu.

- Katarina này, chúng ta hãy... - Garen lắp bắp không nên lời.

- Sao nữa, anh lại bảo rằng chúng ta sẽ đi vào cái gì nữa đây ?

- Không, ý anh là, hãy đi dạo một vòng nơi đây đã nhé. Anh nghĩ đây cũng là một dịp tốt như em nói trước đó !

Katarina đến lúc này đã nở nụ cười, cô chẳng có lý do nào từ chối Garen. Cả hai dùng ít tiền từ hầu bao để mua lấy chút bánh kẹo, rồi phát cho mấy đứa trẻ này, xong rồi mới rời đi. Riêng Garen, đã rất lâu rồi, thật sự ra là chưa bao giờ, anh lại thấy Katarina vui đến như vậy.

"Nếu không về được thì ở lại chốn này chắc hẳn cũng chẳng sao đâu nhỉ ?" – Garen thầm nghĩ.

Rồi cả hai bắt đầu chuyến hành trình xuyên suốt, họ gần như bị kẹt lại thời điểm này rất lâu. Họ đi khắp đất nước Ionia, đến những nơi có cảnh đẹp nhất, nơi có những cây cổ thụ nghìn năm, rồi thác nước hùng vĩ, thấm thoát, đã mấy tuần lễ trôi qua, họ cứ tiến mãi về phía Bắc, cứ như vậy họ đã đến được một cảng biển, và đây chắc hẳn cũng là điểm dừng chân của họ. Garen kiểm tra lại lại tất cả trước khi tiếp tục chuyến đi của cả hai, lương thực dự trữ đã không còn nhiều :

- Anh đang nghĩ chuyện gì sao ?

- À Không, chỉ là anh... cảm thấy đói mà thôi. Ở đây nhé, anh đi kiếm cành cây nào đó làm cần câu, em hãy tuốt những cái vỏ cây để nướng cá đi nào.

Dứt lời, Garen liền bỏ đi. Katarina ngồi tại bờ biển này chờ anh. Cứ trông ngóng từng cơn sóng vỗ bờ , chỉ khiến cho bản thân của cô lại thêm phần thổn thức :

"Nếu cứ như vậy hoài, thì hay biết mấy..." – Cô thầm nghĩ, rồi lại mỉm cười.

Nhưng Garen liệu có đồng ý cùng cô đi phiêu lưu khắp nơi hay không ? bản thân Katarina đã chán ngấy việc chém giết rồi, cô chẳng muốn phải về Noxus tý nào cả, và chẳng một ai muốn mỗi sáng thức dậy phải nhận hàng đống nhiệm vụ tước đi mạng sống của người khác đâu. Càng nghĩ lại càng thấy bản thân ngốc nghếch, Katarina đứng dậy và đi vài vòng. Biển ở Ionia thật đẹp đấy chứ, có chút yên bình xen lẫn trong từng hơi thở của đất trời. Đồng thời vào ngay lúc này, Katarina phát hiện được một hòn đảo nằm cách bờ không xa. Nhìn từ xa thì có vẻ có chút gì đó bí hiểm ngay tại nơi đây, bởi chẳng có một bóng dáng thuyền bè nào lảng vảng gần hòn đảo này cả. Ngay khi Garen trở về, Katarina nắm lấy tay anh :

- Anh nhìn kìa, ngoài xa xa đấy... Thấy chưa ?

Garen ráng giương mắt theo hướng cánh tay của cô, nhìn theo hướng của Katarina chỉ, lúc đầu Garen không nhìn rõ lắm, rồi cũng thấy được nơi đó.

- Thì sao nào, đừng nói rằng em sẽ đến đó nhé, Katarina. Anh chỉ vừa trở lại và...

- Không phải em, mà là chúng ta, em và anh sẽ đến đấy...

Mí mắt của Garen cứ giựt giựt liên tục, cứ như rằng mỗi lần cô bày ra một trò gì thì anh cũng phải tốn khá nhiều công sức với cô mà thôi. Nhưng anh không thể nghe theo Katarina được. Anh và cô hỏi các chủ thuyền gần đấy, chẳng một ai đồng ý đưa anh và cô sang bên kia cả. Katarina có vẻ không vui cho lắm, cô tơi gần một chủ thuyền, trông có vẻ giàu có :

- Con thuyền nhỏ của ông, chúng tôi sẽ thuê nó, ra giá đi.

Người này nghe Katarina nói, cứ nghĩ rằng gặp phải khách sộp nào đó, ông quay lại lẩm nhẩm tính tiền, Katarina chớp lấy thời cơ, ra một đòn thật mạnh khiến hắn ngất đi, đến nổi Garen không ngăn cô lại kịp :

- Em... lại làm gì nữa đây...

- Thôi nào, hắn chưa chết đâu, chúng ta chỉ mượn thuyền của hắn thôi, xong rồi sẽ trả lại cho hắn, chẳng sao cả !

- Lại là chúng ta, nhưng chính em đã đánh ông ta ngất kia mà, lại lôi cả anh vào nữa sao...

- Vậy anh có đi không nào ?

Katarina cười tươi, Garen chẳng còn cách nào khác, đi theo cô lâu ngày không khéo bản thân của anh cũng bị cô tiêm nhiễm mấy cái thói xấu đó cho mà xem. Garen lại nghĩ đến chuyện khác, nếu Garen lấy cô ấy về, có khi nào bản thân anh chỉ ở nhà trong căn bếp, quét dọn hay làm mọi việc như một bà nội trợ hay không ? Garen nghĩ đến đây thì há hốc mồm :

- Anh đang nghĩ gì thế ?

- À... không, chẳng có gì đâu...

Anh nuốt trọn nước bọt vào cuốn họng. Đời nào, Garen lại dám nói ra suy nghĩ như vậy chứ, để rồi cô ấy lại bày tiếp những trò khác còn đáng sợ hơn bây giờ nữa sao... Anh đứng lên đón những cơn gió từ biển, còn cô thì từ nãy đến giờ cứ háo hức về việc mình sắp đặt chân lên một vùng đất mới. Garen thoáng nhìn qua nửa khuôn mặt của Katarina, và trong cái giây phút ngắn ngủi đó cũng đủ để anh thấy cô ấy gợi cảm đến dường nào. Katarina thì cũng biết rằng Garen đang nhìn trộm mình, liền lên tiếng chọc ghẹo anh :

- Anh đang xem gì đó ?

Garen vội quay người đi chỗ khác, huýt sáo thật to để lảng đi :

- Không, đâu có, anh chỉ ngắm... phong cảnh ở đây thôi.

Katarina mỉm cười thật bí hiểm, cô đứng dậy rồi đặt những bước chân chậm rãi tới gần Garen :

- Garen này, anh có bao giờ...

Garen vẫn quay lưng lại :

- Thế nào nữa, em muốn nói anh chuyện gì tiếp đây...

Katarina nhanh chóng dịch chuyển trước mặt Garen, cho đến giờ thì cô cũng dùng được phép thuật của mình rồi nên anh cũng chẳng lạ gì Katarina. Cô càng lúc càng tiến gần đến anh, cho đến khi hai mắt đã chạm nhau. Và hơi thở cả hai cũng nặng dần theo từng giây phút trôi qua bấy giờ.

- Liệu có khi nào anh tự hỏi, tại sao lại thích em không nhỉ ?

Rồi Katarina nắm lấy tay Garen, đặt lên ngực mình. Nhịp tim của cả hai càng lúc càng mạnh. Thời gian như dừng lại lúc này vậy, mặt Garen thì đỏ ửng như muốn bốc khói. Anh cứ liên tục ấp a ấp úng :

- Vì... tại vì...

"Phập". Một mũi tên bay ngang qua mặt họ, nằm lại trên con thuyền, Garen và Katarina từ từ ngó sang hòn đảo :

- Hình như... em đoán sai điều gì về hòn đảo này rồi... – Katarina bắt đầu lắp bắp.

Garen và Katarina hốt hoảng vội nằm ngay xuống sàn. Một loạt mưa tên nữa lại bay xuống :

- Sao em bảo, đây là đảo hoang cơ chứ ?

- Làm sao em biết được, em chỉ đoán thế thôi. Nhưng mà không sao, con tàu này nhìn thế thôi chứ chắc lắm, trừ khi là...

"Phập". Lại một mũi tên rơi trước mặt hai người, cũng là điều Katarina muốn nói. Đầu của các mũi tên đều có tẩm dầu, chỉ với chút ma sát sẽ sinh ra hỏa hoạn. Và liên tục những mũi tên lửa được bắn ra như mưa về phía họ.

- Garen, anh có nghĩ đến điều đó không – Cô vừa ôm lấy đầu vừa nói thật to.

- Giờ này em còn đùa sao...

- Không phải chuyện đó. Là nhảy xuống dưới đấy... Anh đang nghĩ cái quái gì thế ?

Garen chỉ nghe đến đó đã đỡ lấy Katarina nhảy ngay xuống biển. Cho đến một hồi lâu sau, cả hai người họ đã bơi đến được hòn đảo này khá xa. Cả hai nằm ngay trên bãi cát trắng mà thở dốc sau một cuộc đua căng thẳng.

- Em... em thật biết cách tìm rắc rối mà...

Vừa thở hổn hển, anh vừa trách cô. Còn Katarina chỉ cười để đáp lại điều đó, cô biết lần này do cô gây ra, nhưng Garen cũng không vì đó mà giận cô đâu nhỉ. Họ vừa đứng lên, với hi vọng sẽ tìm ra thứ gì đó rơi khỏi đây. Ngay lúc này, từ bên trong hòn đảo xuất hiện rất nhiều xạ thủ giương cung về phía cả hai.

"Tất cả hạ vũ khí xuống, cả hai tên kia"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: