Chap 99

Đêm HN thường vắng người vào mùa đông.. Nhưng hôm nay khác mọi hôm vì mai đã là noel.. Ngày lễ quan trọng và thiêng liêng của những con người theo đạo.. Nó vì bên lương và bận học rồi làm nên chưa bao giờ hưởng một mùa giáng sinh đúng nghĩa.. Cuộc sống nó buồn tẻ cứ thế lặng lẽ trôi.. Học, làm.. Giờ có thêm một chút màu sắc là yêu.. Nhưng tại sao cánh bồ công anh đó lại biến màu sắc này thành đen xì thế này.. Đi xe qua những nẻo đường phố cổ hai đứa thường đến.. Giật mình vì cái hình ảnh ngồi quán vỉa hè của đôi nam nữ nào đó.. Giống hai đứa trước kia.. Ước gì.. Em đừng đi xa nó như vậy.. Phải chăng nó đã sai?
"Em à.. Giờ đây anh biết sự thiếu bóng hình bóng của em nó đáng sợ như thế nào rồi..
Em à.. Giờ em có nhớ anh không..?
Em à.. Giờ anh hối hận lắm.. Em quay về đi.. Anh sắp không chịu đựng được nữa rồi.."
..Căn phòng trọ nhỏ bé lạnh lẽo đón thằng chủ với thân hình rũ rượi về.. Ban ngày cười, ban đêm cũng cười.. Nhưng thêm một cái nước mắt cứ rơi.. Bởi những cơn ác mộng.. Em không quay về..
...
Ngày hôm sau.. Lớp nó đông đủ, ai cũng có vẻ hân hoan khi bước qua một đợt kiểm tra học kì.. Nó may mắn không phải thi lại môn nào.. Chẳng xuất sắc nhưng đủ điểm đỗ.. Nhờ vào mỗi tối ngồi học.. Vậy mà cái giá phải trả quá đắt..
_Nghĩ gì đó nghệ sĩ..?
Nhỏ Linh quay xuống cầm bút gõ vào trán nó.. Miệng tươi cười..
_À.. Không, quay lên đi.. Thầy nhòm kìa..
_Hihi.. Xạo, thầy đâu có trong lớp đâu.. Cậu như trên mây vậy hihi..
Nó mặc kệ.. Giờ người nó, tâm hồn nó hoàn toàn chìm vào nỗi nhớ.. Rảnh đâu mà nói chuyện với nhỏ.. Thành ra nó cứ thơ thẩn, không nói nữa.. Tập trung vào nghĩ.. Kiểu như muốn làm gì đó nhưng không nghĩ ra.. Điên thật..
_Ê.. Sao đực mặt ra vầy đại ca..?
_Đâu có..
Thằng Tuấn nhìn nó cười.. Cũng không vẻ gì là muốn trêu.. Chắc không khí này làm người ta nghiêm túc hơn.. Kể cả với những thằng khoái giỡn nhất..
_Nhớ Ly à..?
_Ừ..
_Một tháng rồi đó.. Ông tính sao?
_Vẫn đợi thui..
_Nhỡ nó không về thì sao..?
Một câu hỏi khó trả lời, lòng nó quặn lên.. Thằng Tuấn chắc hiểu được phần nào nên đánh trống lảng..
_Tối nay noel đấy.. Đi chơi không?
_Đi đâu?
_Qua Hoàn Kiếm với nhà thờ.. Họ trang trí đẹp lắm.. Ở Thanh Liệt này chả có gì đâu..
_Đi với ai..?
_Ừm với tôi cả Mi..
Trời, thằng hâm, chắc muốn nó phá hai đứa quá.. Thế nào nhỏ Mi cũng gắt um lên coi.. Tính khí nhỏ thất thường bỏ xừ.. Nhưng công nhận đôi này yêu nhau đẹp thật.. Không chút gợn.. Không sóng gió.. Chả biết yêu như thế nào vì đợt ấy nó về quê mà..
_À.. Tối nay tôi có việc rồi..
Từ chối khéo, không người vô tư như thằng Tuấn lại nghĩ linh tinh.. Thằng này hay tự ái lắm..
_Ừ.. Thôi vậy..
Lúc tan.. Dòng sinh viên năm đầu ùa ra tấp nập như ong vỡ tổ, ai cũng muốn về trước.. Nên vô tranh nhau lấy xe.. Nó thì cứ đứng ở ghế đá, đợi cho vắng rồi về.. Nó không thích sự ồn ào..
_Nghệ sĩ.. Tối đi Cê-ép không?
Một nhóm thằng lớp nó đứng bên cạnh vỗ vai cười cười..
_Cê-ép là gì?
_Trình còi.. Là đi chơi điện tử đó..haha.. Đột kích..
_Thằng Tuấn nói ổng chưa dậy thì là đúng à..?
_Dậy thì liên quán gì đến đi chơi điện tử đâu?
_Khỏi nói nhiều.. Vậy tối nay đi hông?
_Thui.. Tôi bận rồi.. Các ổng đi đi.. Noel đi chơi điện tử chán òm..- (Vì nó không biết chơi gì nên nói cho oai.. Sau này bị thằng Long đầu độc, thành ra cũng ham ham..@@)
_Xời.. Chấp gì tụi có người yêu..
_Hehe.. Có chứ.. Điện tử là người yêu tau đó..
_Vậy không đi à.. Tiếc ghê.. Tụi tôi về trước đây..
Mấy thằng cười tươi, đấm đùa nhau miệng nói oang oang.. Cà khịa.. Cảm giác có bạn vui lắm..
...
Đạp xe về phòng.. Kiếm đại gì ăn cho qua bữa.. Hôm qua vừa đi dạy nên cũng có tiền.. Với lại nó thuộc loại dễ nuôi quan trọng chi đâu.. Ngả lưng chút rồi qua quán... Cảm giác trời rét hơn từ đợt đông đến giờ.. Hôm nay nó chịu mặc đồ em mua tặng, nói chung là tất cả đồ được tặng.. Kể cả chiếc khăn kia nữa.. Đơn giản là muốn thôi chứ không suy nghĩ nhiều.. Chỉ có đoạn hơi ngập ngừng khi quàng vào cổ.. Mảng kí ức đó cứ tô đậm dần lên..
..Hôm nay nó trang trí quán cùng hai nhỏ kia.. Vì vội vàng nên cứ phải chạy xô.. Khổ, chiều qua ở ngoài chả ai bảo ai làm.. Giờ nó nhắc chị mới nhớ.. Lại còn tỏ vẻ ngây thơ nữa.. Quản lí như đi chơi vậy..
_Nhóc nhóc.. Quả châu này treo đây được chưa?
Chị cũng tham gia vô làm.. Vì cả quán chứ đâu phải riêng khu nó đâu.. Lúc nãy đã phải vác cái cây thông anh Vinh mua về rồi..đang thở chị cứ réo um sùm lên.. Nhức cả đầu..
Nó mệt nhọc ngước mắt lên coi chị, mắt cứ dán vô..@@ Lại nghĩ bậy bạ rồi.. Mặt cứ nghệt ra.. Sao chị đẹp vậy trời.. Ngẫm thấy cũng kì.. Vì trước giờ chị vẫn đẹp mà..hay nhiều ngày không có đứa con gái nào bên cạnh nó bị lú chăng..?
_À.. Ừm sang trái chút.... Không, lệch rồi, thấp xuống...
...
_Trời ơi.. Thui bỏ đấy để em làm cho..
_Đáng ghét.. Tự đi mà làm..!-Chị bỏ vô bếp.. Nó thì quá quen với việc này nên không an ủi hay xin lỗi chi.. Lúc nữa lại bình thường ấy mà... Chị hồn nhiên lắm..
...
Quán ấm cúng rực rỡ bởi màu đỏ, trắng, vàng, xanh.. Cây thông.. Quả châu rực rỡ.. Băng rôn.. Merry chrismas xung quanh.. Không khí giáng sinh cứ vui tươi.. Cùng những tiếng cười nói của khách hàng.. Nó thì chẳng biết đàn bài nào liên quan đến giáng sinh..nên chỉ lẳng lặng đứng một góc ngắm nhìn thành quả của mình và mọi người.. Đôi mắt nó cứ bơ vơ nhìn ánh đèn lung linh.. Vô hồn đến độ không biết cả điều gì đang xảy ra xung quanh.. Rồi không biết điều gì thôi thúc.. Nó ra về.. Mà chẳng nói với ai cả.. Giờ mới biết, nó là thằng luôn tự làm theo ý mình nhưng không hiểu được hậu quả..
...
Đêm nay là đêm noel.. Và nó chỉ có một mình.. Ngồi trên chiếc ghế đá nó hay ngồi để suy nghĩ về em.. Ở công viên Bắc.. Nó chìm vào sự yên lặng của bóng tối tĩnh mịch.. Hồ Linh Đàm chưa bao giờ gợn sóng nhiều như thế.. Ánh sáng từ khu biệt thự đối diện làm nó thấy vui.. Vui vì.. Ý nghĩ.. Trong số đó là nhà em.. Biết đâu em về rồi.. Chiếc điện thoại di động được lôi ra.. Những con số nó gọi đến gần trăm lần trong suốt ba tuần qua lại được nó gọi tiếp.. Không liên lạc được.. Thở dài chán nản.. Lại ngửa mình ra ghế đá.. Ngắm nhìn bầu trời không trăng sao gì.. Làm nó nhớ đến một người.. Không biết giờ Chi ra sao? Có khỏe không.. Con người đặc biệt đó tin vào duyên số, con ngươì đó nhìn thấy các vì sao ngay cả khi chúng không hiện ra.. Cô ấy đặc biệt.. Khẽ mỉm cười.. Đứng dậy.. Đêm nay nó muốn đón giáng sinh..
...
Vi vu khắp nơi mà nó đi đến được của Hà Nội.. Hầu như mọi con đường, mọi cửa hàng đều trang trí rất hoành tráng.. Nhiều người đi bộ đổ dồn vào những khu vui chơi ở trung tâm, Ánh sáng lung linh, màu sắc rực rỡ cùng những tiếng cười nói của mọi người, làm không khí giáng sinh tràn ngập khắp Hà Nội.. Giờ cũng không phải quá muộn, có lẽ nhiều đứa sinh viên như nó muốn hưởng trọn vẹn không khí giáng sinh nên đến rất sớm..
Dựng xe ở một bãi đỗ trải dài khắp vườn hoa.. Nó chọn cho mình một nơi riêng biệt để đi.. Đêm noel không em.. Nhìn những con người tay trong tay với chiếc áo ấm áp mà lòng nó cô đơn trống trải biết nhường nào.. Nó muốn vào nhà thờ phần vì tò mò, phần vì muốn cầu nguyện.. Dòng người xô đẩy chặt ních, mãi mới vào được.. Bề thế và lộng lẫy, đúng với tên gọi nó.. Nhà thờ lớn.. Cảm xúc cứ huy hoàng, vui mừng.. Có thể lập dị.. Nhưng dòng người cứ việc đi.. Nó đứng một chỗ nhắm mắt chắp tay lại..
"..Xin chúa hãy nghe lời thỉnh cầu của con.. Con nguyện theo đạo trong một ngày này.. Xin người hãy cho những người con yêu thương trở về bên con, đừng bắt ai phải rời xa con nữa.. Hãy cứ để mọi điều xui xẻo xảy đến với con.. Nếu đó là cái giá phải trả cho tâm địa tham lam này.."
..
Nhắm mắt, nước mắt cứ chảy.. Em vì sao lại làm nó như vậy.. Niềm hi vọng của nó cứ giảm dần.. Trời về đêm, nhà thờ lớn lại càng đông hơn.. Chẳng riêng gì những người bên đạo.. Mà tất cả mọi người ai ai cũng nô nức đổ xô vào lễ.. Nó mãi mới ra được.. Bên ngoài thì khỏi nói như biển người vậy.. Đêm nay sáng như ban ngày bởi cây thông vĩ đại được trang trí gần đó sáng chói.. Nó cứ đi lững thững xung quanh để lấy một chút cảm xúc.. Nhưng không thể được.. Không khí giáng sinh làm nơi này chật kín, già trẻ gái trai.. Hình như đều tỏ ra thích thú.. Nó mỉm cười nhìn ngôi sang vàng trên ngọn cây.. Đẹp thiệt.. Ở cái thành phố hoa lệ này.. Chắc không ai để ý một thằng lùn mẩu.. Với chiếc giày chị tặng, chiếc khăn đen, áo khoác mang nỗi nhớ về người yêu.. Cứ thơ thẩn ôm trọn đau khổ.. Trái hẳn với sự vui vẻ của mọi người..
...
Bỗng một nhóm người đi qua, sẽ chẳng có gì đặc biết nếu nó không thấy nhỏ P.Anh khoác tay anh chàng hôm nọ.. Trông hai người đó thật đẹp đôi.. Chắc họ đi đón noel vì hình như trong nhóm đó còn vài đôi nữa.. Nó thấy một chút ghen tị, một chút tưởng bở.. Dường như do nhỏ hay đến gần nó những ngày này.. Mà nó lại quên, nhỏ đã có người yêu, quên đi khoảnh cách giữa hai đứa.. 
Tưởng chừng sự ấm áp của tảng băng chỉ nó mới thấy được, tưởng chừng nụ cười rực rỡ kia chỉ nó thấy thôi.. Tiếng cười nói không ngớt.. Nó hơi cúi đầu xuống không nhìn nữa.. Cảm giác khó chịu.. Không biết tại sao.. Họ đi qua, chắc cũng không để ý gì đến nó.. Bỗng nhỏ P.Anh như ngỡ ngàng quay lại nhìn nó.. Nụ cười vụt tắt, mặt có vẻ hơi sợ nhưng vẫn lạnh lùng nó cười hiền.. Đứng dậy đi vào đám đông.. Lúc này nó không muốn gặp nhỏ.. Sự trùng hợp này thì chả có gì đáng nói, đêm nay chắc chắn ai muốn đi chơi thì nhà thờ lớn là lựa chọn hoàn hảo mà.. Nó biết vậy nhưng tự nhiên lại thấy nhỏ P.Anh cứ tẩn ngẩn đứng một mình.. buồn man mát.. Mắt hơi đỏ thì phải.. Mặt nhỏ cũng buồn.. Cứ nhìn xung quanh rồi chạy đi đâu đó.. Đoạn tóc bạch kim cứ thấp thoáng phía trước.. Nó đi phía sau mà chẳng muốn gọi.. Bỗng nhỏ rút điện thoại ra bấm bấm.. Túi nó rung lên..
_ "Alo..?
_Anh đang ở chỗ nào vậy?
_Anh về rồi.. Nãy hình như thấy em thì phải, giáng sinh vui vẻ nha.. Hihi..
_Không như anh nghĩ đâu mà..
Giọng nhỏ hoảng sợ run run.. Nó đứng gần thấy nhỏ đang dụi mắt.. Đang khóc thì phải..
_Anh nghĩ gì đâu.. Thui đi chơi rồi về sớm ha..
Cụp máy.. Nó không để ý đến nhỏ nữa.. Đi về.. Nó muốn vậy.. Kết thúc ngày giáng sinh buồn tẻ..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: