Truyện cười dân gian
** ĐIẾC CẢ LÀNG:
Hai ông bà điếc sanh đặng một đứa con gái cũng điếc, rầu mình vô phước, phần mình già cả chẳng nói làm gì, còn con mình tật nguyền điếc lác biết gởi cho ai để gởi thân cho nó nhờ? Mà nghĩ lại mình cũng lớn ruộng nhiều trâu thế cũng có khi có rể.
Vậy, thấy có một đứa con trai lịch sự cách xa vài làng, năng vô ra tới lui trong làng thì kêu nó mà gả, chẳng ngờ nó cũng điếc. Cưới hỏi xong xạ, nó về ở với cha mẹ vợ, cha biểu đứa con gái nói nó ra coi cày bừa đám ruộng ở bên lề đường. Nó nghe liền vác cày ra cày. Có ông quan đi ngang qua đó, mà là quan kinh mới nhậm đứng lại hỏi thăm nó đường đi vô dinh quan phủ. Nó chẳng lành thì chớ, điếc nghe không rõ, tưởng ông quở nó cày sao cày bậy ruộng ông chăng ; nên vọt miệng mắng: "Ruộng tôi tôi cày, sao ông nói ruộng của ông? Ông này ngang quá ghẹ đi cà!".
Ông quan thấy nó dễ ngươi thì biểu quân rượt đánh nó. Nó đâm đầu chạy về nhà, vợ nó đang ngồi nấu cơm trong bếp, nó đạp cho 2 - 3 đạp chúi vào trong bếp: "Ruộng nào, ở đâu mà mày chỉ bậy cho tao cày làm người ta đánh tao cờ bơ cờ bất, cũng là tại mày lếu".
Con vợ kia nói: "Dữ không? Đợi một phút chờ người ta nấu dọn cho mà ăn không được à, làm gì bất nhơn làm vậy?".
Kế thấy mẹ nó đi chợ leng teng bưng rổ về; con gái ra méc, nói sao chồng độc dữ quá đạp nó làm vậy. Bả thấy bộ nó giận quạu quọ thì ngờ nó nói sao mình đi chợ 5 tiền mà... ăn bánh ăn hàng đi hết đó. May đâu ổng đi tát đìa quảy vịt về, bả liền chạy ra nói: "Tôi ăn bánh ăn hàng ở đâu mà con nó nói thêm nói thừa cho tôi!".
Ông nghe không rõ, tưởng bả nói sao mình bắt cá cho ai, thì mới nói: "Nào tôi có bắt cá cho ai đâu, đặng con nào bỏ vịt con nấy đem về mà nói cho ai? Có chứng lão cày một đó. Bà ra hỏi lão mà coi!".
Nắm tay bả dắt ra ngoài đồng lại hỏi lão cày: "Chớ lão thấy tôi bắt cá mà cho ai không?".
Chẳng may lão cày cũng lảng tai, tưởng là nói lão có khuấy chơi lấy quần giấu đi chăng (thấy ông đóng khố thì hiểu làm vậy) cho nên mới nói: "Nào! Tôi sớm mai tới giờ cứ cày hoài tôi có qua chi bển mà biết quần ông để đâu mà giấu? Ông già khéo nghi bậy không!".
** NGƯU LÀ CON BÒ TÓT:
Một thầy đồ dốt, ngồi dạy học ở nhà nọ. Có nhiều chữ thầy không biết, nên phải đi hỏi người ngoài rồi mới về dạy lại.
Một hôm, dạy đến chữ "bôn" nghĩa là chạy, chữ chồng lên nhau, đoán mãi không ra chữ gì, mới hỏi dò người ta:
- Có giống gì khoẻ bằng ba con trâu không nhỉ?
Có người bảo:
- Có giống bò tót.
Thầy về dạy học trò:
- Ngưu là con bò tót.
Một hôm khác, thầy lại đến dạy chữ "đinh", mặt chữ thì biết, mà nghĩa thì lại không hay, nhưng vội quá, không kịp đi hỏi. Thấy chữ viết giống như cái giằng cối xay, thầy bèn dạy liều:
- Ðinh là giằng cối xay.
Nhà chủ thấy thầy dốt quá, đành mời thầy cắp tráp ra cửa và đọc tiễn thầy một bài thơ:
Ngưu là con bò tót
Ðinh là giằng cối xay
Thầy dạy hay chữ quá
Xin thầy về đi cày...
** SỢ VỢ:
Có anh nọ xưa nay rất là sợ vợ. Vợ nó quát tháo thế nào, anh ta cũng ngậm miệng, không dám cãi một lời. Anh ta đi đánh bạc, mãi xẩm tối mới về. Thổi cơm ăn xong, chị vợ ngồi chờ chồng mỏi mắt. Chị ta tức lắm. Khi anh chồng vừa mới ló mặt vào ngõ, chị ta đã chạy ra túm ngực lôi vào nhà, gầm rít.
Anh ta vừa gỡ tay vợ túm ngực, vừa kêu xin:
- Bỏ tôi ra! Tôi xin bu nó!
Chị vợ được thể càng làm già, túm luôn tóc ấn đầu anh ta xuống. Anh ta liền vung tay gạt ngã chị vợ, tát cho luôn chị vợ mấy cái, rồi trợn mắt, quát:
- Người ta đã sợ thì để cho người ta sợ chứ!
** CÔ HÀNG XÓM CŨNG BÓ TAY:
Đôi vợ chồng nọ lấy nhau đã lâu nhưng vẫn chưa có tin mừng. Sau khi đã dùng đủ mọi phương pháp từ tân tiến đến gia truyền, cuối cùng họ quyết định sinh con bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo.
Đến phòng khám nọ, bác sĩ đưa cho họ một cái lọ nhỏ và bảo trở lại sớm để nộp mẫu tinh dịch.
Sau một tuần, hai vợ chồng quay lại phòng khám gặp bác sĩ với cái lọ sứt sẹo và trống rỗng. Ông bác sĩ cau mày tỏ vẻ thất vọng:
- Mỗi việc đó mà ông không làm được ư?
Vợ chồng họ bối rối nhìn nhau, ngập ngừng mãi người chồng mới "trình bày hoàn cảnh" được:
- Thưa bác sĩ, tôi đã thử bằng tay, dùng một số dụng cụ hỗ trợ, nhưng không có kết quả.
- Chậc, chậc! - Bác sĩ hua hua tay lên trời vẻ chán nản. Người đàn ông tiếp:
- Tôi nhờ vợ giúp, cô ấy hì hụi mãi cũng không được. Sau đó chúng tôi đã nhờ cô hàng xóm cũng không xong!
Ông bác sĩ mở to mắt, kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì? Ông đã nhờ đến cô hàng xóm? Không đùa đấy chứ?
- Vâng, thưa bác sĩ.
- Chịu! Nếu ông không còn "khả năng đó" thì tôi đành bó tay!
Người đàn ông bối rối:
- Thực ra... chỉ cần cho tôi cái lọ nào dễ mở nắp là ổn thôi!
-?!! (Bây giờ thì bác sĩ đã hiểu)
** NÓI LẮP:
Anh chàng nọ lại mắc phải tính hay run rẩy nói lắp. Chàng yêu một cô gái khá xinh đẹp và vui tính. Đến lúc tỏ tình, chàng lấy hết tinh thần, thổ lộ với nàng:
- Anh... anh yêu... yêu em... em.
- Thế thì để anh ấy nói chuyện đó với nó.
- Ồ không, xin lỗi, anh... anh yêu em.
- Thế thì để anh ta nói với em.
- Không, anh muốn nói: Anh yêu em... em.
- Vậy thì anh đi mà nói với nó.
- !!!
** ĐỊA NGỤC SUNG SUỚNG:
Một anh chàng kia sau khi chết bị dẫn xuống âm phủ.
Quỷ sứ thông báo rằng chúng sẽ dẫn tội nhân xem ba hình phạt khác nhau và phải chọn một.
Phòng thứ nhất, tội nhân bị tra tấn trong vạc dầu.
Phòng thứ hai, tội nhân bị thiêu đốt trên ngọn lửa hừng hực.
Quá sợ, anh ta xin cho sang phòng cuối cùng. Tại đây anh ta thấy một bệnh nhân già lụ khụ, bị AIDS giai đoạn cuối, nằm thở khò khè trên giường. Ông này đang được một cô gái trẻ trung, xinh đẹp ôm ấp, vuốt ve và hôn lên những vết thương nhiễm trùng...
Anh ta mừng quýnh vội xin vào phòng này. Tên quỷ liền dẫn ngay anh ta vào và nói với cô gái:
- Đi sang phòng vạc dầu mà tắm! Sướng nhé, có người thay rồi!
** MÀY ĐỂ CHO NÓ MỘT CHÚT!
Xưa, có một anh học trò nghèo rất thông minh, thuê một căn nhà ở trọ trong phố. Đối diện với nhà anh là nhà một bà cụ chuyên nghề quay tơ, có một cô con gái út rất nết na thùy mị, chăm việc bếp núc.
Bà cụ thường đe bọn thanh niên hàng xóm: - Có già ở đây, bọn bây đừng hòng léng phéng đến con út.
Một ngày kia. Lúc bà cụ đang quay tơ, cô út nấu ăn dưới bếp, anh học trò cầm một cái chén nhỏ xíu sang nhà bà cụ: - Thưa bác, hôm nay cháu nấu ăn quên mua nước mắm, bác cho cháu xin một muỗng.
Thấy anh học trò ăn nói dễ thương nên bà cụ cũng dễ dãi: - Ừ con cứ xuống bếp nói con út đưa cho.
Anh học trò đi xuống bếp, giấu cái chén tỉnh bơ: - Cô út, bác nói cô cho tôi... nắm tay cô một chút.
Cô út sợ quá la toáng lên: - Má ơi! Anh này ảnh kêu...
- Thì mày để cho nó một chút. Có mất cái gì đâu!
Cô Út đành đứng im cho anh nắm tay. 3 bữa sau, anh học trò lại sang: - Thưa bác, cho con xin một củ hành nhỏ.
- Con cứ xuống bếp nói con Út đưa cho.
Anh ta lại xuống bếp: - Cô Út, bác nói cô cho tui hun cô một cái.
Cô Út la lớn: - Má ơi! Anh này ảnh đòi...
- Thì mày cứ để cho nó một chút...
Cô Út đành để cho anh ta hun. Cứ thế khi thì hạt tiêu, trái ớt, khi thì muỗng muối, hạt đường, cô Út cứ đành phải "cho một chút...". Một thời gian sau, anh ta đã được ở... rể nhà bà cụ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top