Chương 61: Lạc định
"Bình biểu cô thiện tâm, nhớ tới phần hương khói của Hoa bà tử, bất quá sai chính là sai, không thể bởi vì thấy nàng tuổi già đáng thương mà xoá bỏ hành động của nàng." Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt nghiêm túc, trong lòng đã có chín phần tin tưởng người sau lưng sai sử chính là Tô Khanh Bình. Tuy rằng nàng hận không thể làm nữ nhân này tan xương nát thịt, nhưng mặt ngoài vẫn là bất động thanh sắc.
Triệu thị cũng ở một bên căm giận nói: "Loại nô tài như Hoa bà tử này, nên đánh giết mới đúng." Nói xong, ánh mắt nàng hung ác nham hiểm nhìn về phía Tô Khanh Bình, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ: Tô Khanh Bình này hôm nay đột nhiên nói giúp Hoa bà tử, không phải là có cái tật gì đi?
Tô Khanh Bình bị Triệu thị nhìn đến mà run sợ trong lòng, cũng không dám tùy tiện mở miệng nữa.
Ánh mắt Tô thị giống như mũi tên độc bắn trên người Hoa bà tử, lạnh lùng nói: "Người tới, đem Hoa bà tử áp xuống, trọng đánh ba mươi đại bản, bán đi khỏi phủ." Thanh âm Tô thị giống như gió lạnh lãnh lẫm.
Thân mình Hoa bà tử lạnh lẽo, dường như rơi vào vùng nước đá khi trời đông giá rét, cảm giác cả người lạnh thấu tim. Sợ hãi cùng tuyệt vọng không thể ngăn chặn mà từ đáy lòng nàng tràn ra.
Thực mau, liền có hai bà tử đi lên, chặn miệng Hoa bà tử, sau đó đem nàng kéo xuống.
Hoa bà tử như rối gỗ đứt dây, dường như vẫn không nhúc nhích, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Tô Khanh Bình, trong lòng tràn ngập oán hận, nếu không phải nàng ta bức bách mình, chính mình đâu đến nỗi rơi xuống hoàn cảnh như vậy. Nhưng mình lại cái gì đều không thể nói, vì Sáu Dung, chính mình cái gì đều không thể nói, cuối cùng nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, bị hai bà tử đem nàng lôi ra khỏi Vinh An Đường.
Triệu thị nhíu mày, trong lòng vẫn không thoải mái, nàng tổng cảm thấy sau lưng sự kiện này còn có người phía sau màn làm chủ. Nàng híp híp mắt, đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tô Khanh Bình, càng xem càng cảm thấy đối phương thực sự khả nghi.
Tâm Tô Khanh Bình bất ổn, mặc dù biết Hoa bà tử sẽ không khai ra, nhưng vẫn đứng ngồi không yên, hiện giờ bị Triệu thị nhìn như vậy, có thể nói như mang gánh nặng. Nhưng khi nghĩ đến Triệu thị nhiều nhất cũng chỉ có thể hoài nghi mà thôi, không có chứng cứ căn bản là không động được mảy may chính mình, nàng thực mau liền trấn định lại. Chỉ là trong lòng không khỏi lại có chút đáng tiếc, một viên quân cờ tốt như Hoa bà tử liền như vậy mà phế đi. Nàng vốn còn nghĩ nếu chính mình không thể thành công gả cho Nam Cung Trình, làm không tốt, còn có thể sai khiến Hoa bà tử tiếp tục ngầm làm việc cho mình, làm mình có thể càng mau được ở lại lâu trong Nam Cung phủ, hiện giờ thì không được nữa rồi.
Nam Cung Lâm tiến lên chúc mừng: "Chúc mừng Đại tỷ tỷ, có thể giải oan thành công."
Sắc mặt Nam Cung Tranh đạm nhiên: "Trong phủ xảy ra chuyện này, có gì đáng mừng."
Tô thị nhàn nhạt quét ánh mắt nhìn mọi người, "Được rồi, nếu hiện giờ sự tình đều đã tra rõ ràng, từng người liền tan đi. Ta mệt mỏi." Nói xong, nàng mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
"Vâng, mẫu thân ( tổ mẫu ) ( cô mẫu )."
Mọi người cùng hướng Tô thị hành lễ chuẩn bị cáo lui, đột nhiên một nha hoàn mặc áo màu xanh vội vàng tiến đến, hành lễ xong, thần sắc vội vàng bẩm báo nói: "Lão phu nhân, Thiển Vân viện phái người tới nói, Nhị thiếu gia tỉnh, nhưng tình huống không tốt lắm." Tiếp theo, lại nói với Nam Cung Nguyệt, "Tam tiểu thư, Nhị phu nhân bảo ngài nhanh qua đi!"
Tô thị nhăn chặt mày, trong mắt hiện lên một tia phiền chán, lạnh lùng nói: "Chẳng qua là tràng kinh hách nho nhỏ, làm gì mà rối lên vậy! Phái người lại đi thỉnh đại phu đến đây đi."
"Vâng!"
Nam Cung Nguyệt cầm nắm tay lại buông ra, trên mặt mang theo một tia nôn nóng, nói: "Tổ mẫu, cháu gái liền đi trước cáo lui."
Tô thị tùy ý phất phất tay, "Đi đi."
Nam Cung Nguyệt lại hành lễ, lúc này mới vội vã rời khỏi Vinh An Đường, nhanh bước chân đi đến Thiển Vân viện.
Nam Cung Nguyệt vừa vào cửa, liền nghe được Lâm thị bi thương gọi: "Hân nhi......" Trong thanh âm mang theo một tia tuyệt vọng.
Nam Cung Nguyệt ba bước làm thành hai bước, vọt tới trước giường Nam Cung Hân, tức khắc tâm như đao cắt. Chỉ thấy mặt ca ca như giấy vàng, nằm ở trên giường, bộ dáng như sắp tắt thở.
Nam Cung Nguyệt nhanh tiến lên bắt mạch cho Nam Cung Hân, trên mặt tức khắc trầm xuống. Nàng thu hồi tay bắt mạch, vội vàng hỏi: "Mẫu thân, sao lại thế này? Vì cái gì bệnh tình của ca ca lại chuyển biến xấu nhanh như vậy?"
"Nguyệt nhi, ngươi đi rồi không lâu, Hân nhi liền tỉnh, còn chưa thấy tốt lên. Cha ngươi đi thỉnh vài vị đại phu lại đây chẩn trị...... Không nghĩ tới sau khi đại phu kê chén thuốc uống xong, cư nhiên......" Nói tới đây, nước mắt Lâm thị như suối phun.
Nam Cung Nguyệt nhắm mắt, nói với bọn nha hoàn trong phòng: "Các ngươi trước lui xuống đi."
"Vâng." Bọn nha hoàn lên tiếng, nối đuôi nhau ra ngoài.
Nam Cung Nguyệt lấy ra bao ngân châm, nói: "Mẫu thân, hãy để ta thi châm cho ca ca đi."
Hai mắt Lâm thị đẫm lệ nhìn Nam Cung Nguyệt, đang muốn mở miệng ngăn cản, nhưng vừa nghe lời nói kế tiếp của Nam Cung Nguyệt, lại đem lời nói nuốt trở về.
"Mẫu thân, tình huống hiện tại của ca ca thực nguy cấp, trong chốc lát ta sẽ dùng phương pháp thi châm trên sách y của ông ngoại, nhất định có thể ổn định bệnh tình ca ca, mẫu thân người tin ta đi!"
Lâm thị nhìn ánh mắt Nam Cung Nguyệt kiên định lại tự tin, không tự chủ được gật gật đầu. Dù sao nhiều đại phu như vậy đều bó tay không biện pháp, chi bằng để Nguyệt nhi thử xem......
Nam Cung Nguyệt thấy Lâm thị đồng ý, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Nàng thật đúng là sợ mẫu thân phản đối khiến bệnh tình ca ca kéo dài, còn tốt, mẫu thân đồng ý.
Nam Cung Nguyệt mở ra bao ngân châm, lấy châm, vê châm, ghim châm, động tác lưu loát ưu nhã, như nước chảy mây trôi.
Lâm thị ở một bên xem đến sợ ngây người, không khỏi tự hào. Lâm thị sinh ra tại hạnh lâm thế gia, phụ thân có thể nói Hoa Đà đương thời, nàng đương nhiên biết nữ nhi mình rất là bất phàm. Hoá ra y thuật của nữ nhi nàng, tu vi sớm đã vượt qua nàng tưởng tượng.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy quái dị, trong mắt nàng, phụ thân bảy tám tuổi đã có thể khai căn, huynh trưởng cũng là sáu tuổi liền đọc một lượt trăm quyển y thư, nữ nhi có năng lực như này cũng chỉ thuyết minh rằng, nàng di truyền thiên phú y thuật cao minh của Lâm gia mà thôi.
"Tốt rồi." Lúc này, Nam Cung Nguyệt thu hồi một châm cuối cùng, lại bắt mạch cho Nam Cung Hân, trên mặt lộ ra tươi cười nhàn nhạt, "Ca ca tạm thời thoát khỏi nguy hiểm."
Lâm thị khẩn trương nhìn Nam Cung Hân, thấy sắc mặt hắn quả nhiên tốt lên rất nhiều, không khỏi kinh hỉ, vội vàng hỏi: "Vậy ca ca con khi nào sẽ tỉnh lại?"
"Mẫu thân, người yên tâm, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho ca ca." Nam Cung Nguyệt thấp giọng bảo đảm nói.
Nàng ngụ ý chính là, bệnh tình của Nam Cung Hân mới chỉ tạm thời khống chế, còn chưa chữa khỏi.
Trong lòng Lâm thị không khỏi có chút thất vọng, nhưng nghĩ, nữ nhi vừa mới đem nhi tử từ quỷ môn quan kéo lại, không khỏi lại tràn ngập tin tưởng với y thuật của nữ nhi, nói: "Được, mẫu thân tin con."
Nam Cung Nguyệt cầm nắm tay, ám hạ quyết định: Nàng nhất định phải chữa khỏi cho ca ca. Kế tiếp, nàng phải chuẩn bị sẵn sàng mới được......
Chương 62: Đêm phóng
Đêm đã khuya, Nam Cung Nguyệt lẳng lặng nằm trên giường lớn khắc hoa gỗ đỏ, tiến vào mộng đẹp.
Mới đầu, mọi thứ trong mộng đều tốt đẹp như vậy, cha mẹ cùng ở đó, ca ca mạnh khỏe, người một nhà tụ họp ở đình viện, vui mừng cười, nói chuyện......
Nhưng đột nhiên, trước mắt hết thảy trở nên hoảng hốt lên, hình như là một tầng sương mù dày đặc ngăn cách chính mình cùng người thân. Một gương mặt quỷ âm trầm đáng sợ bỗng nhiên từ trong sương mù dày đặc nhảy ra, lại nháy mắt vỡ vụn, mọi nơi tiêu tán. Tiếp theo, liền thấy huynh trưởng Nam Cung Hân, sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, đã không còn hô hấp......
Không, không nên là cái dạng kết cục này!
Tâm nàng như bị người nhéo, đau đến thở không nổi......
Nam Cung Nguyệt đột nhiên mở bừng mắt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ngay sau đó nàng liền cảm thấy không thích hợp, rõ ràng đã không phải còn trong mộng, vì cái gì ngực mình vẫn có cảm giác như bị thứ gì chặn lại.
Không đúng, giống như thật sự có thứ gì ở trên ngực mình!
Nam Cung Nguyệt duỗi tay sờ, cảm giác dưới tay là đám lông xù xù mảnh, giống như còn có thứ gì ướt dầm dề liếm lòng bàn tay mình một chút.
Tuy Nam Cung Nguyệt gan lớn, cũng bị sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh.
Đến tột cùng là thứ gì?
Nam Cung Nguyệt đánh bạo, ngồi ngay ngắn, lúc này đôi mắt đã thích ứng với bóng tối trong phòng, ánh trăng sáng tỏ từ cửa sổ chiếu tiến vào, mơ hồ có thể thấy được.
Một tiểu gia hoả lông xù xù, béo ục ục từ trên ngực nàng lăn xuống tới giường, lông dài màu trắng, đôi mắt một vàng một xanh như nước uyên ương.
"Meo... meo!" Nó nhẹ nhàng hướng về phía Nam Cung Nguyệt kêu lên một tiếng, bộ dáng có vẻ thập phần ủy khuất.
Mèo nhỏ đáng yêu đến làm người ta hận không thể bế lên ngay, thật muốn chà sát vuốt ve một phen, nhưng là......
Việc này không đúng! Trong đầu Nam Cung Nguyệt vang lên hồi chuông cảnh báo, nhất định là có người vào phòng mình, sau đó đem con mèo nhỏ này đặt ở trên ngực mình.
Người này muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Nguyệt lại buông lỏng trong lòng, ít nhất người này hẳn không phải muốn tới lấy mạng mình, nếu không nói cách khác, mình hiện tại đã sớm xuống hoàng tuyền.
Như vậy người này hiện giờ đang ở đây, hay đã đi rồi? Hay là tránh ở chỗ tối nhìn trộm mình?
Nam Cung Nguyệt nhịn không được nhíu mày, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Liệu có nên lừa hắn hiện hình không đây?
Trong lòng Nam Cung Nguyệt do dự, nhưng vào lúc này, một thân ảnh màu đen "Vèo" một chút nhảy tới trước giường Nam Cung Nguyệt.
"Nha đầu thúi, ngươi cũng thật trầm ổn a, cư nhiên còn có tâm tình phát ngốc!" Thiếu niên cười khẽ ra tiếng, thanh âm tựa châu ngọc, cực kỳ dễ nghe, nhưng ấn đường Nam Cung Nguyệt lại nhíu đến mức có thể kẹp chết muỗi.
Lại là hắn! Như thế nào lại là hắn! Hắn như thế nào không chịu buông tha nàng!
Nam Cung Nguyệt bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu niên.
Ánh trăng rơi vào, bốn mắt hai người đối diện nhau.
Thiếu niên có ngũ quan xuất sắc mà tinh xảo, một đôi phượng nhãn ba quang liễm diễm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên vẻ mặt ủy khuất chất vấn: "Nha đầu thúi, hai ngày này, ngươi có cảm thấy áy náy?!"
Nam Cung Nguyệt thầm nghĩ: Tên này lại phát điên cái gì rồi? Cư nhiên còn nghĩ ác nhân tới cáo trạng?
Nàng xoa xoa thái dương hỏi: "Ý Mai đâu? Ngươi sẽ không lại đem nàng đánh hôn mê đi." Ý Mai cùng Thước Nhi ngày thường thay phiên ngủ ở gian bên cạnh tùy thời đợi mệnh lệnh, chỉ một ít gió thổi cỏ lay đều sẽ bừng tỉnh, càng đừng nói hiện tại có động tĩnh lớn như vậy.
"Ta như thế nào lại làm loại sự tình này đâu!" Tiêu Dịch nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà phản bác, "Ta chỉ hạ chút mê dược cho nàng mà thôi!"
Hắn còn lý do?! Nam Cung Nguyệt thiếu chút nữa muốn một chân đá qua.
"Nha đầu thúi, ngươi đừng nghĩ đánh trống lảng, rời đi đề tài!" Tiêu Dịch đầy căm phẫn tiếp tục nói, "Ngươi, lúc trước có nói cho ta phương pháp dẫn chuột tới, nhưng khi ta phối dược xong, không có dẫn chuột tới được, ngược lại dẫn tới một con mèo nhỏ. Ngươi đem ta hại thảm a! Nói đi, có phải ngươi cố ý nói sai phương pháp, cố ý chỉnh ta, muốn hại ta xấu mặt?"
Nam Cung Nguyệt đau đầu đỡ trán: "Ta đứa ngươi phối phương này, tuyệt đối không có sai." Trong lòng lại nghĩ: Tên này có thể tránh đi gia đinh, vô thanh vô tức lẻn vào Nam Cung phủ, thân thủ thực sự bất phàm. Điểm này, xác thật phù hợp với sát thần Tiêu Dịch kiếp trước. Chỉ là hiện tại tâm thái hắn mới chỉ là một tên hài tử ham chơi, vì thế, võ công siêu phàm thì cũng giống như một tiểu hài tử có được một vũ khí có lực sát thương vô cùng lớn!
Vẻ mặt Tiêu Dịch căm giận, trừng mắt nhìn Nam Cung Nguyệt: "Vậy vì cái gì đưa tới một con mèo con như vậy?"
"Việc này chỉ có hai loại khả năng."
"Hai loại nào?"
"Hoặc là nhân phẩm ngươi không tốt, hoặc là do ngươi phối nhầm dược!" Nam Cung Nguyệt tức giận nói.
Tiêu Dịch tất nhiên sẽ không tự thừa nhận nhân phẩm không tốt, đúng lý hợp tình trừng mắt Nam Cung Nguyệt: "Nha đầu thúi, ta rõ ràng dựa theo phương pháp ngươi nói, sao có thể làm nhầm?" Nói xong, hắn lấy bao giấy từ trong ngực mình mở ra, "Ngươi xem, đây là ta dựa theo phối phương của ngươi rồi đem phối ra dược, có chỗ nào sai chứ!"
"Myeo! Myeo!" Mèo nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống giường, một ngụm cắn quần áo Tiêu Dịch, dẫm lên giày hắn, cái đuôi vẫy đến vui sướng.
"Nhìn thấy không, nhìn thấy không......" Vẻ mặt Tiêu Dịch khổ sở, giống như dẫm phải một đống đồ vật không nên dẫm, "Nó lại tới nữa."
Nam Cung Nguyệt hơi hơi cúi người, tùy ý vừa nghe, liền hiểu rõ, trừu khóe miệng nói: "Sai rồi." Nàng chỉ vào gói thuốc trên tay Tiêu Dịch rồi nói, "Có một loại dược nhầm rồi!"
"Sao có thể sai?" Tiêu Dịch lưu loát niệm tên phối phương, "...... Mấy vị dược này ta nhớ không lầm a?"
"Sai rồi." Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt chắc chắn.
"Là sai ở đâu?" Tiêu Dịch gấp đến độ thẳng dậm chân, "Ngươi mau nói a!"
Nam Cung Nguyệt cũng không khó xử hắn, trực tiếp mở miệng nói: "Ta nói chính là thiên nguyên thảo căn, mà ngươi lại dùng thiên nguyên thảo diệp."
"Liền bởi vì cái này?" Tiêu Dịch trừng lớn mắt, vẻ mặt hoài nghi.
"Tục ngữ nói không sai, sai một ly đi nghìn dặm." Nam Cung Nguyệt lạnh lùng nói, sau đó rất có hứng thú cong cong khóe miệng, "Không nghĩ tới thiên nguyên thảo căn đổi thành thiên nguyên thảo diệp, sẽ có hiệu quả thú vị như vậy......"
"Một chút cũng không thú vị!" Tiêu Dịch thở phì phì đánh gãy nàng, một bên đem bao dược kia một lần nữa gói lại, một bên cứng đờ động chân, ý đồ đem mèo con kia tách ra.
Nam Cung Nguyệt nhìn, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, cái tên sát thần này cư nhiên còn sợ mèo!
"Được rồi, ngươi có thể đi rồi." Nam Cung Nguyệt ngáp một cái, buồn ngủ nên bắt đầu đuổi người.
Tiêu Dịch rất bất mãn nói: "Uy, nha đầu thúi, ta thật vất vả tới đây một chuyến, ngươi liền nước trà đều không chiêu đãi, cứ như vậy đuổi người? Cũng quá không hiểu việc tiếp đãi khách đi!"
Trong lòng Nam Cung Nguyệt nghĩ, ta không có loại khách nhân không thỉnh tự đến như ngươi, tay phải chỉ vào bàn tròn giữa phòng nói: "Nước trà ở bên kia, thỉnh tự nhiên."
Tiêu Dịch thật sự tự mình đổ chén nước trà, Nam Cung Nguyệt vội vàng hô: "Aizz, chờ một chút, đó là......"
Tiêu Dịch lại không đợi Nam Cung Nguyệt đem lời nói cho hết, uống một hơi cạn sạch.
Thần sắc Nam Cung Nguyệt quái dị nhìn, yên lặng đem lời bên miệng nuốt trở vào. Tính toán, vẫn đừng nên nói với hắn, đó là chén trà nàng dùng xúc miệng. Bất quá, chèn trà này về sau không thể lại dùng tiếp được a!
Chương 63: Hợp tác diễn
Tiêu dịch uống trà xong, cảm thấy tâm tình thoải mái vài phần, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Nam Cung Nguyệt, nói: "Nha đầu thúi, bổn thế tử luôn luôn ân oán phân minh, ngươi giúp bổn thế tử đem sai lầm này chỉ ra, liền tính như bổn thế tử thiếu ngươi một ân tình. Có cái yêu cầu gì, ngươi cứ nói đi." Hắn một bộ cao cao tại thượng, phảng phất như đang nói, đây chính là vinh hạnh lớn lao của ngươi.
"Ta không có yêu cầu." Nam Cung Nguyệt đờ đẫn nói, "Ngươi trước đó không phải nói ta còn thiếu ngươi một ân tình sao? Hiện tại vừa lúc triệt tiêu!" Nghĩ thầm: Chỉ nghĩ ngươi nhanh rời nơi này đi.
"Khó mà được!" Tiêu Dịch một ngụm từ chối, "Việc nào ra việc đó! Ngươi thiếu bổn thế tử đương nhiên còn tính thiếu!" Nói xong, hắn đột nhiên ngữ điệu vừa chuyển, "Nếu ngươi tính từ bỏ cơ hội lần này, bổn thế tử đương nhiên cũng không ngại."
Nam Cung Nguyệt nghĩ lại, nàng tựa hồ còn thiếu một thứ, vì thế nói: "Không bằng như vậy? Ngươi giúp ta tìm cái mặt nạ quỷ đến đây đi, càng đáng sợ càng tốt." Nàng tìm được cái mặt nạ quỷ kia nhưng bị Tổ mẫu làm vật chứng thu đi, đành phải tay làm hàm nhai lại tìm một cái khác.
"Mặt nạ quỷ?" Tiêu Dịch tức khắc hứng thú, hai mắt lấp lánh sáng lên, "Ngươi muốn tìm cái này làm gì? Giả quỷ dọa người sao?" Tiếp theo, vẻ mặt hắn bừng tỉnh, "Đúng rồi, lúc ta tiến vào, nghe được có hạ nhân đàm luận nói ca ca ngươi bị người giả quỷ dọa bị bệnh...... Nha đầu thúi, ngươi có phải muốn giả quỷ dọa cái người hại ca ca ngươi kia không? Người nọ là ai a? Muốn hay không ta giúp ngươi a, ta nói ngươi a, ta giả quỷ nhưng lành nghề, tìm ta đi." Hắn như pháo liên châu, nói một chuỗi dài, làm Nam Cung Nguyệt hoàn toàn chen không nổi miệng.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?" Nam Cung Nguyệt tức giận nói, "Đem mặt nạ tìm tới, nhân tình này liền coi như xong."
"Như vậy sao được? Tục ngữ nói, chuyện tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến tây thiên, làm việc như thế nào có thể bỏ dở nửa chừng đâu." Tiêu Dịch kiên trì không ngừng cứ quấn lấy Nam Cung Nguyệt, bộ dáng không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Nam Cung Nguyệt hết chỗ nói rồi. Tiêu Dịch này ngụy biện thật sự một đống lớn, đến mức đầu óc nàng muốn hôn mê. Tính toán, trước đem hắn đuổi đi, chuyện về sau lại nói. "Ta lấy mặt nạ quỷ xác thật là muốn giả quỷ, nhưng muốn dọa không phải người khác, là ca ca ta."
"Cái gì?" Cái này, Tiêu Dịch nghẹn họng nhìn trân trối, nuốt xuống nước miếng nói, "Nha đầu thúi, ca ca ngươi chính vì bị người giả quỷ dọa bệnh, ngươi lại một lần nữa, sẽ không sợ hắn bệnh càng thêm bệnh?"
"Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là lấy độc trị độc." Nam Cung Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
"Lấy độc trị độc, nghe có vẻ rất có đạo lý." Tiêu Dịch xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử mà sờ sờ cằm, tự tiến cử nói, "Vậy để ta đảm đương cái ' độc ' kia đi."
"Không được!" Nam Cung Nguyệt không chút nghĩ ngợi mà một ngụm từ chối.
"Vì cái gì?" Tiêu Dịch bĩu môi, bộ dáng không phục.
"Nếu để ngươi giả quỷ, dọa ca ca ta, vạn nhất ca ca ta đánh ngươi, ngươi phản kích thì làm sao bây giờ?" Nam Cung Nguyệt nghiêm mặt nói, "Thân thể ca ca ta ốm yếu, chịu không được quyền cước của ngươi."
"Ta còn tưởng là chuyện gì đâu, loại việc nhỏ này, đơn giản a, cùng lắm thì ta bảo đảm, đánh không dùng chân tay, mắng không cãi lại là được rồi đi." Tiêu Dịch vỗ nhẹ xuống một chưởng, "Chúng ta liền như vậy vui vẻ mà quyết định, đêm mai gặp." Nói xong, thân thủ hắn mạnh mẽ mở cửa sổ phòng Nam Cung Nguyệt ra, nháy mắt liền biến mất vào bên trong bóng đêm mênh mông.
Nam Cung Nguyệt cứng họng, nàng còn chưa có đáp ứng đâu!
Sáng sớm ngày thứ hai, Ý Mai tiến vào phòng Nam Cung Nguyệt liền bị kinh sợ.
"Này, này từ đâu ra?" Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm con mèo nhỏ màu trắng kia.
"Nga, có thể là do tối hôm qua cửa sổ mở nên nó tiến vào." Nam Cung Nguyệt mặt không đỏ khí không suyễn nói.
Cửa sổ mở? Ánh mắt Ý Mai hoài nghi nhìn về phía cửa sổ, nghĩ thầm: Lấy độ cao cửa sổ, rõ ràng mèo con mới khoảng một tháng tuổi này, sao có thể nhảy lên được cửa sổ đây?
Đảo mắt trời lại đen, trong trời đêm, ánh trăng chiếu rọi tinh quang thưa thớt, bóng cây ở trong bóng đêm như giương nanh múa vuốt, gió thổi ngọn cây, phát ra thanh âm trầm thấp ô ô.
Ánh trăng thông qua cửa sổ chiếu đến phòng, bị song cửa sổ chia làm một mảng lại một mảng.
Một bóng trắng quỷ dị phiêu đãng tới trước giường, một bàn tay trắng bệch bóp ở cổ thiếu niên, lạnh băng đến tận xương.
Vốn thiếu niên đang trong mộng, phảng phất cảm giác được cái gì, đột nhiên mở bừng mắt sợ hãi, cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau.
Trắng bệch dưới ánh trăng, mặt mũi hung tợn, bộ mặt đáng sợ!
Sợ hãi không thể ngăn chặn từ đáy lòng thiếu niên dâng lên, nhanh chóng lan tràn, thân thể không chịu khống chế mà bắt đầu run bần bật, hàm răng đều bắt đầu đánh nhau.
Đột nhiên, một thanh âm nữ nhân trong trẻo như thiên chảy vào nội tâm thiếu niên.
"Ác quỷ, buông ca ca ta ra!" Một tiểu cô nương mặc bích y chạy tới trước giường, mặt không đổi sắc mà cùng "Ác quỷ" kia giằng co.
Tiểu cô nương mới chín tuổi, tóc đẹp đen nhánh, lông mày đạm như núi xa, tròng mắt như trân châu đen, lại lớn lại sáng. Làn da trắng nõn vô cùng mịn màng. Lúc này, tiểu cô nương ngẩng cao đầu nhỏ, đôi mắt mở to, "Ác quỷ, mau tránh ra! Không được thương tổn ca ca ta!"
"Ác quỷ" thu hồi tay trắng bệch, nháy mắt bắt được cánh tay phải của tiểu cô nương, lãnh u u nói: "Vậy ngươi thay thế ca ca ngươi theo ta xuống địa phủ đi thôi." Thanh âm hắn lạnh băng phập phềnh, phảng phất đến từ Cửu U địa ngục, làm nhân tâm sinh hàn ý.
Tiểu cô nương liều mạng giãy giụa, trong mắt nhiễm chút lệ quang, đáng thương hề hề nhìn về phía thiếu niên trên giường, cầu cứu nói: "Ca ca, ca ca, mau cứu cứu ta." Thanh âm réo rắt thảm thiết, khiến người ta không khỏi đau lòng.
"Ác quỷ" sán sán cười, giống như ác bá đùa giỡn dân nữ: "Kêu đi, kêu đi, kêu vỡ yết hầu cũng không có ai tới cứu ngươi đâu."
Tiểu cô nương trợn mắt giận nhìn, lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy, ca ca ta nói sẽ bảo hộ ta."
"Ác quỷ" dùng một lực nhẹ, đem tiểu cô nương vòng ở trong lòng ngực, âm trầm trầm nói: "Ca ca ngươi cứu không được ngươi, vẫn là ngoan ngoãn mà cùng ta đi địa phủ, làm quỷ tân nương của ta a, sinh một đống quỷ oa oa đi!"
"Ta không cần." Tiểu cô nương hoa dung thất sắc nhìn về phía thiếu niên trên giường, "Ca ca, ca ca, ngươi mau tỉnh lại, cứu cứu ta a, ta không cần đi địa phủ...... Ngươi đã nói sẽ bảo hộ muội muội......" Nàng một tiếng cầu cứu lại một giọt nước mắt, làm thiếu niên trên giường trong lòng chấn động.
"Vô dụng, vô dụng." "Ác quỷ" đem tiểu cô nương ôm đến gắt gao, "Đi thôi, cùng ta đi địa phủ." Nói xong, liền giam cầm tiểu cô nương hướng ra phía ngoài bay đi, nhưng ngay sau đó, "Ác quỷ" kia liền phát ra thanh âm cổ quái "Xích xích", sau đó cúi đầu bất mãn với tiểu cô nương, nói: "Nha đầu thúi, ta ra sức diễn xuất giúp ngươi như vậy, ngươi cư nhiên còn véo ta."
"Tiêu Dịch, diễn kịch liền diễn kịch, ngươi cần gì phải ôm chặt đến vậy?" Tiểu cô nương nhe răng, tay trắng còn ở eo "Ác quỷ" dùng sức mà nhéo.
Không sai, cái tên gọi là ác quỷ này chính là Tiêu Dịch!
Nam Cung Nguyệt cuối cùng không thể ngăn cản được công phu triền người mài ra nước của Tiêu Dịch, chỉ có thể đồng ý để hắn đóng vai ác quỷ. Mà thiếu niên sát thần này hiển nhiên đối diễn kịch đặc biệt có hứng thú, mỗi lần đều diễn đến đặc biệt hăng hái!
Chương 64: Đuổi tà mà
"Không phải bổn thế tử đều vì gắng diễn đạt như thật sao? Hoàng mao nha đầu ngươi, ngươi cho rằng bổn thế tử sẽ ăn đậu hũ của ngươi a!" Tiêu Dịch nhịn đau bất mãn nói.
"Cái gì ăn, ngươi muốn ăn ta!?" Kỹ thuật diễn của Nam Cung Nguyệt hiển nhiên cao một bậc, khuôn mặt nhỏ đáng yêu tức khắc lộ ra tia kinh sợ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn về phía thiếu niên trên giường, thấp giọng khóc, "Ca ca, cứu mạng a, ta bị ác quỷ ăn mất."
Tiêu Dịch duỗi tay bắt lấy gương mặt kiều nộn của Nam Cung Nguyệt cắn một phen, phát ra tiếng cười ghê tởm: "Hì hì hì, mềm thật, trắng thật, giống cái màn thầu trắng lớn, nếm lên hương vị nhất định không tồi." Nói xong, hắn bám vào người nàng, cúi đầu.
Nam Cung Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Dịch, đảo mắt lại là ánh mắt thống khổ, nhìn về phía Nam Cung Hân trên giường, nhu nhược gọi: "Ca ca, quỷ muốn ăn ta, cứu mạng a!"
Trong lòng Nam Cung Hân chấn động, trong đầu như có cây búa nặng nề gõ một chút, toàn bộ thân thể từ trên giường nhảy dựng lên, tùy tay cầm lấy một cái gối đầu, đi chân trần xuống giường, khóe mắt muốn nứt ra, giận dữ hét: "Ác quỷ đáng giận kia, buông muội muội ta ra!"
Tiêu Dịch giật mình, Nam Cung Nguyệt vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn lại, đã thấy tóc dài xanh đen của Nam Cung Hân rối tung, đôi tay giơ cao gối đầu, hướng về bọn họ đánh đá lung tung.
"Ca ca!" Nam Cung Nguyệt vui đến phát khóc, sau đó thấp giọng nói với Tiêu Dịch, "Này, ca ca ta tốt rồi, ngươi có thể buông ta ra."
"Này sao được đâu, diễn kịch phải diễn cho tròn, sao lại có thể bỏ dở nửa chừng đâu?" Tiêu Dịch tặc tặc nâng lên mi.
Nam Cung Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dịch, "Ngươi còn không buông tay, tin hay không, mỗi ngày ta sẽ dẫn mèo tới, cho ngươi vơi nỗi nhớ thương?"
Tiêu Dịch tức khắc chợt lạnh sống lưng, theo bản năng buông lỏng tay, nghĩ thầm: Nha đầu thúi này quỷ thật sự, rất có thể sẽ làm loại sự tình này!
Mà lúc này, Nam Cung Hân đã vọt tới sau lưng Tiêu Dịch, gối đầu nặng nề ném ở trên người Tiêu Dịch, một bên kêu: "Ai cho ngươi bắt muội muội ta! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"
Nam Cung Nguyệt nhân cơ hội thấp người thoát thân, khen lớn: "Ca ca, thật là lợi hại."
Nam Cung Hân nghe vậy vui vẻ, gối đầu tiếp tục chụp phủ Tiêu Dịch, trong miệng an ủi: "Muội muội đừng sợ, ca ca sẽ bảo hộ ngươi." Gối đầu giống như hạt mưa, không ngừng dừng ở trên người Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch linh hoạt tránh trái tránh phải, đồng thời tay phải nhanh như tia chớp, đoạt lấy gối đầu, tùy ý đứng ở một bên.
Nam Cung Hân xoa tay hầm hè, múa may nắm tay, bắt đầu truy đánh ác quỷ trong mắt hắn, thề muốn đem quỷ đánh chạy.
Tiêu Dịch bất đắc dĩ ở trong phòng chạy vắt giò lên cổ. Không có biện pháp, ai kêu hắn đáp ứng nha đầu thúi đánh không dùng tay, mắng không cãi lại, còn không thể trước bất kỳ ai bại lộ thân phận mình!
Nam Cung Nguyệt nhìn bộ dáng Tiêu Dịch chật vật, ở một bên cười đến không khép được miệng, trong miệng liều mạng vì Nam Cung Hân khuyến khích: "Ca ca cố lên, ca ca thật lợi hại!"
Vì thế Nam Cung Hân truy đánh đến càng hăng say.
Tiêu Dịch tức giận đến cái mũi đều phải phồng lên, thầm nghĩ: Vật nhỏ không lương tâm này, một lòng chỉ nghĩ tới ca ca nàng. Nghĩ đến đây, hắn không biết vì sao trong lòng có chút kì quái...... Hình như có chút chua lòm, tư vị này thật sự làm người ta quá khó chịu. So với bị đánh còn khiến người ta không thoải mái hơn!
Tiêu Dịch rốt cuộc không còn tâm tư lưu lại nơi này, thừa dịp Nam Cung Hân truy đến thở hổn hển, trong nháy mắt, bóng trắng quỷ mị bay ra khỏi phòng, bất quá trước khi đi vẫn thị uy, tính để lại một câu: "Khặc khặc khặc khặc, ta sẽ còn trở lại!"
Trong lòng Nam Cung Nguyệt âm thầm nghiến răng: Chuyện đã kết thúc, không cần ngươi đến nữa.
Nam Cung Hân vẫy vẫy quyền cước với không khí, nói với "Ác quỷ": "Hừ, có ta ở đây, ác quỷ ngươi đừng nghĩ bắt đi muội muội ta!"
Mắt thấy "Ác quỷ" rốt cuộc bị đánh chạy, Nam Cung Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc chống đỡ không được mà đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
"Ca ca, cẩn thận trên mặt đất lạnh, mau đến trên giường đi nằm." Nam Cung Nguyệt đau lòng tiến lên nâng dậy Nam Cung Hân.
Nam Cung Hân được Nam Cung Nguyệt nâng ngồi trở lại đến trên giường, hắn vỗ vỗ đầu Nam Cung Nguyệt, trấn an nói: "Muội muội đừng sợ, ác quỷ nếu lại đến, ca ca nhất định sẽ lại đem hắn đánh chạy."
"Ca ca thật lợi hại!" Nam Cung Nguyệt làm ra vẻ mặt sùng bái nhìn Nam Cung Hân, đôi tay giao nắm ở trước ngực, "Ngay cả ác quỷ đều đánh chạy."
Nam Cung Hân tức khắc kiêu ngạo, đến cái đuôi đều phải vẫy lên trời, "Đúng vậy, là ta đem ác quỷ đánh chạy."
Nam Cung Nguyệt nhấp môi cười: "Nhưng mà ca ca, chuyện đêm nay ngươi đánh đuổi ác quỷ, không cần nói cho người khác a, coi như là bí mật của hai ta."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì nếu có người biết ca ca đến cả ác quỷ đều có thể đánh chạy, nhất định sẽ ghen ghét ca ca, sau đó liều mạng tìm ca ca gây phiền toái, làm ca ca ăn không ngon, ngủ không tốt, chơi không vui......"
"Cái này sao được đâu!" Nam Cung Hân vội vàng liên tục gật đầu nói, "Muội muội, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác."
Được Nam Cung Hân bảo đảm, Nam Cung Nguyệt buông xuống một nửa tâm. Lúc này mới bắt đầu nói chính sự, nàng thật cẩn thận quan sát thần sắc ca ca, ngữ khí mềm nhẹ hỏi: "Ca ca, ngươi còn nhớ rõ tối hôm qua, khi cùng Thanh Mầm đi tản bộ đã nhìn thấy ' đồ vật ' gì không?"
"Nhớ rõ......" Nam Cung Hân sợ tới mức sắc mặt hơi hơi trắng bệch, "Muội muội, thật đáng sợ thật đáng sợ!" Nói xong, hắn đột nhiên múa may hai nắm tay, cười, "Bất quá, hiện tại ta không sợ, nếu ' ác quỷ số 1 ' kia còn dám lại đến, ta nhất định đánh đuổi giống ' ác quỷ số 2 '." Trong mắt hắn lập loè quang mang kiên định.
Nam Cung Nguyệt vui mừng gật gật đầu, hỏi lại: "Ca ca, ngày hôm qua từ lúc bắt đầu rời giường, ngươi làm cái gì, còn nhớ rõ không?"
"Đương nhiên nhớ rõ." Nam Cung Hân lập tức nói, vẻ mặt biểu tình "Muội muội ngươi cũng quá khinh thường ta".
"Thật vậy chăng? Vậy ca ca ngươi nói một chút, ngày đó ngươi ăn cái gì, làm cái gì, chơi cái gì nha?" Nam Cung Nguyệt cố ý làm ra vẻ mặt tò mò.
Nam Cung Hân thấy vẻ mặt hứng thú của muội muội, lập tức hứng thú bừng bừng nói lên. Từ buổi sáng ăn cái gì, gặp người nào a, nói cái gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ lần lượt nói hết.
Khi hắn nói đến buổi chiều hôm đó, lúc đang thả con diều thì gặp Nam Cung Trình cùng Tô Khanh Bình, trong mắt Nam Cung Nguyệt hiện lên một tia tàn khốc.
Tô Khanh Bình! Quả nhiên là ngươi!
Tuy rằng Nam Cung Nguyệt vẫn luôn bảo Thước Nhi âm thầm lưu tâm Tô Khanh Bình, lại không nghĩ rằng Tô Khanh Bình cùng Tứ thúc phát triển vẫn ra ngoài dự kiến của nàng, ngắn ngủn không đến một tháng, hai người đã âm thầm tư thông!
Như vậy kiếp trước đâu? Kiếp trước có hay không có việc này đâu? Nếu có, Tô Khanh Bình kia cuối cùng vì cái gì lựa chọn phụ thân mình, mà không phải Tứ thúc đâu?
Một đêm dài rốt cuộc qua đi, sáng sớm Lâm thị đã tới xem nhi tử, thế nhưng phát hiện hắn đã khoẻ lên, thật kỳ tích. Lâm thị tức khắc ôm nhi tử vui mừng khóc lớn một hồi, mà Nam Cung Mục thì vẻ mặt vui mừng, trong lòng hắn biết nếu nhi tử thật sự ra chuyện gì, thê tử là không chịu nổi.
Có người vui mừng, cũng có người hoảng sợ.
Tin tức linh thông, Tô Khanh Bình cũng nghe nói Nam Cung Hân thức tỉnh và khỏi hẳn, trong lòng ngăn không được một trận hãi hùng khiếp vía. E sợ Nam Cung Hân sẽ nói ra cái gì, đến nỗi đem việc này đều chỉ hướng chính mình.
Tưởng tượng đến đây, Tô Khanh Bình liền đối với Hoa bà tử cáu giận không thôi. Bà tử ngu xuẩn này, không có nhãn lực mà đi trộm vải dệt trân quý, đã thế lại có lòng tham đem vải dệt dư giữ lại, làm người ta tóm được nên mới hiện hình. Thiếu chút nữa còn đem mình liên lụy, cũng may mình làm việc luôn có thói quen giấu nghề, chặt chẽ bắt được nhược điểm, làm nàng không dám mở miệng phun ra lời nói thật.
Không nghĩ tới, bộ dáng Hoa bà tử hiện giờ đầy mặt nếp nhăn, tuổi trẻ lại là người phong lưu, ở Tô gia trộm sinh hạ một nữ nhi tư sinh......
Chương 65: Ác mộng
Tô Khanh Bình không khỏi nhìn về phía Sáu Dung, lúc trước khi Sáu Dung vừa đến bên người mình, mình đã cẩn thận điều tra, ngẫu nhiên phát hiện mẫu thân của Sáu Dung là nữ nhi tư sinh của Hoa bà tử, nói cách khác Sáu Dung đúng là ngoại tôn nữ của Hoa bà tử. Lúc ấy biết được chuyện bí mật này, nàng cảm thấy tương lai cũng có tác dụng gì đó, không nghĩ tới, hiện giờ thật đúng là dùng tới, đáng tiếc cuối cùng sắp thành lại bại.
"Sáu Dung, ngươi có cảm thấy Hoa bà tử có chút đáng thương hay không?" Tô Khanh Bình cố ý thử hỏi một câu.
"Hoa bà tử kia a, nàng tuổi lớn như vậy, còn phải chịu khổ sở, cũng có vài phần đáng thương." Sáu Dung mặt mang đồng tình mà nói một câu, sau đó lại lắc lắc đầu nói, "Bất quá, nàng làm ra chuyện mưu hại chủ tử, cũng chỉ có thể xem như tự làm tự chịu, không đáng để người đồng tình."
Tô Khanh Bình cuối cùng cũng yên lòng, nghĩ thầm: Xem ra Sáu Dung hẳn còn không biết tình huống. Bất quá vì để ngừa vạn nhất, chính mình cần phải tìm kiếm thêm một thứ dùng làm lợi thế.
Đến nỗi Nam Cung Hân, Tô Khanh Bình âm âm cười. Cho dù hắn cáo trạng với Tô thị thì sao, mình sẽ chết không thừa nhận, ai sẽ tin tưởng đứa ngốc gặp quỷ ăn nói mê sảng này chứ?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hơi chau mày, bất quá chuyện trước sau chỉ là hạ sách, nếu có thể, tốt nhất vẫn không cần truyền ra dù chỉ một chút ít, khiến thanh danh mình lại có tổn hại!
Chuyện Tô Khanh Bình lo lắng, cuối cùng không có phát sinh, Nam Cung Hân tựa hồ đem chuyện chứng kiến chiều ngày hôm qua quên đến không còn một mảnh, trong phủ không có truyền ra bất luận lời đồn đãi gì có quan hệ với nàng cùng Nam Cung Trình, Tô thị cũng không có triệu nàng qua hỏi ý. Điều này tuy làm nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện chính mình hai ngày này bắt đầu không thông thuận.
Ngày thường nàng muốn ăn chút canh tổ yến, nấm tuyết gì đó, phòng bếp đưa đến rất kịp thời. Mà hiện tại, dây dưa dây cà nửa ngày mới đưa tới, lại còn dính chút bột phấn, nhìn khiến cho người ta không buồn ăn uống tiếp.
Này là vậy, nhưng làm cho nàng tức giận hơn chính là, cũng là những đồ ăn đó, trước đó mới mẻ lại ăn ngon, làm nàng nhịn không được liền muốn ăn tiếp. Nhưng hai ngày gần đây, nàng ăn thấy vị như nhai sáp, khổ không nói nổi.
Tìm người trong phòng bếp lý luận, nói đồ ăn quá đạm, đối phương lại nói đồ chay trong phủ vẫn luôn lấy thanh đạm là chính, biểu tiểu thư nếu ăn không quen, vậy lấy thêm bình muối đi thôi.
Nói với người trong phòng bếp là cá quá tanh, đối phương lại nói, hấp cá nên như vậy, biểu tiểu thư nếu ngại cá này tanh, có thể nếm thử cá hầm cải chua, một chút cũng không tanh. Lấy cá hầm cải chua lại đây nếm thử, lại là cá cay đến chết người ta. Lại lý luận với đối phương, đối phương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cá hầm cải chua nên như vậy, người không ăn cay, thì không cần ăn a!
Ăn một chút bánh bí đỏ, lại ngọt đến đau răng, đối phương lại nói đây là bí đỏ lấy từ thôn trang ra, so với địa phương khác đã thu hoạch chậm hai tháng, nên mới có hương vị này. Biểu tiểu thư nếu như không hài lòng, có thể đến phủ khác mua.
Tô Khanh Bình bị một phen ngôn luận xảo quyệt làm cho tức giận đến cả người đều phải tạc. Nhưng với đối phương, nàng lại không có biện pháp, nàng tổng không thể vì nhiều việc nhỏ không đáng kể này, chạy đến chỗ Tô thị cáo trạng được. Lại không phải thiếu thốn đồ ăn gì, chỉ là không hợp khẩu vị mà thôi. Nàng rốt cuộc chỉ là khách mà thôi!
Cuối cùng, nàng chỉ có thể vừa ăn vừa ngậm bồ hòn, trong lòng lại hận Triệu thị cực kỳ.
Ở sự kiện Nam Cung Hân gặp quỷ, xem như mình đã đắc tội Triệu thị, nghĩ Triệu thị hôm qua nhìn mình với ánh mắt âm trầm, nhất định đã hoài nghi mình. Mà việc mình bị những điêu nô này làm khó dễ, nhất định là do Triệu thị đứng sau lưng làm chủ!
Đến nỗi bên Nhị phòng kia, Tô Khanh Bình căn bản không để trong lòng, Nam Cung Hân là đứa ngốc, Lâm thị là người ngu si, Nam Cung Nguyệt nhìn qua có vài phần cơ linh kính nhi, nhưng nàng cũng chỉ là một bé gái nho nhỏ thì có thể làm được trò trống gì. Đến nỗi Nhị biểu ca Nam Cung Mục, cho dù hoài nghi mình có quan hệ với chuyện Nam Cung Hân gặp quỷ, mà không có chứng cứ, thì không đến mức biết được thủ đoạn này đó của nữ nhân.
Nhưng thật ra Triệu thị là người chủ trì nội trợ, là đương gia chủ mẫu của Nam Cung phủ, hoàn toàn có năng lực, cũng có lý do làm được điểm này.
Tô Khanh Bình vỗ về hàm răng phát đau. Trong lòng nguyền rủa Triệu thị, hàm răng đau như vậy, cũng không biết mặt có sưng hay không?
Trong gương chiếu ra một gương mặt mỹ nhân. Màu da như ngọc, trong suốt trắng nõn, một đôi mắt nhìn quanh rực rỡ, tú mũi miệng thơm, tuy không phải quốc sắc thiên hương, lại cũng xưng được với thanh lệ thoát tục.
Tô Khanh Bình tự tin cười cười. Mình lớn lên đẹp như vậy, không đạo lý nào lại không thể gả cho một lang quân như ý, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Tô Khanh Bình nhìn người trong gương, nghĩ xót cho thân mình, cầm lấy bút kẻ mi đang chuẩn bị vẽ mi, ngay sau đó lại hoảng sợ chấn động.
Chỉ thấy trong gương kia, vốn là mỹ nhân đẹp như hoa, lại bị biến đổi hoàn toàn. Vốn da thịt như thủy nộn, đột nhiên như mất nước, khô quắt đi. Vốn đôi mắt rực rỡ, giờ đã mất ánh sáng, phảng phất như nho khô hong qua gió, tối om mà treo trong hốc mắt, tròng mắt vừa chuyển dường như còn có thể nghe được thanh âm "Ca ca".
Tô Khanh Bình sợ tới mức hét lên một tiếng, ném xuống gương trong tay.
"Bang" một tiếng, gương rơi vỡ năm xẻ bảy.
Nhưng mà thanh âm "Ca ca" kia lại không dứt bên tai mà chui vào trong tai nàng.
"Ca ca!"
"Ca ca ca ca!"
Thanh âm ca ca cổ quái kia tựa xa lại tựa gần mà ở bên tai nàng vang vọng...... Nàng nhịn không được quay đầu nhìn lại, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán.
Trong phòng của mình không biết từ khi nào có thêm một bộ xương khô trắng cốt đá lởm chởm, hai hốc mắt sâu hoắm ánh lửa lấp lánh sáng lên, làm người ta nhịn không được mà sởn tóc gáy. Miệng của bộ xương khô kia lúc đóng lúc mở, phát ra tiếng vang "Ca ca".
Sợ hãi, giống như đằng mạn trên mặt đất sinh trưởng mạnh mẽ, theo mắt cá chân Tô Khanh Bình bò tới, trói buộc trụ đôi tay nàng, dần dần quấn quanh cổ, làm nàng cảm thấy hô hấp khó khăn.
"A!" Tô Khanh Bình rốt cuộc ngăn không được nội tâm sợ hãi, kêu thảm thiết liên tục, cả người đều phải hỏng mất.
"Ca ca!" Bộ xương khô như cũ phát ra thanh âm "Ca ca". Hai luồng lục hoả sâu hoắm càng như ma thú doạ người, tùy thời sẽ ập vào trước mặt.
"Cứu mạng a! Có quỷ a!" Tô Khanh Bình rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác.
Tô Khanh Bình lại lần nữa tỉnh lại là khi bị Sáu Dung đánh thức.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Vẻ mặt Sáu Dung lo lắng nhìn Tô Khanh Bình hỏi.
Tô Khanh Bình kinh hoàng thất thố, trong mắt toát ra thật sâu sợ hãi. Nàng một phen gắt gao bắt lấy tay Sáu Dung, trên mặt Sáu Dung hiện lên tia đau đớn, lại không kêu lên thành tiếng.
"Sáu Dung, quỷ, có quỷ a." Tô Khanh Bình run giọng nói.
Sáu Dung hoảng sợ. "Tiểu thư, người, người, đừng làm ta sợ, từ đâu ra quỷ a?"
"Thật sự, thật sự có quỷ." Tô Khanh Bình kinh hồn chưa trấn định, "Ngươi không nghe được những thanh âm ' ca ca ' đó sao?"
Thanh âm "Ca ca" ?
Sáu Dung nghiêng tai lắng nghe, thật đúng là nghe được một ít động tĩnh, nàng theo tiếng động nhìn lại, thì thấy một cánh cửa sổ chưa đóng kín, gió thổi qua liền phát ra tiếng vang "Bang ca". Tức khắc an ủi nói: "Tiểu thư, chỉ là gió thổi cửa sổ phát ra tiếng vang, nô tỳ liền đi đóng cửa sổ." Nói xong, nàng liền thử trừu trừu tay.
Tô Khanh Bình bán tín bán nghi, buông lỏng tay ra. Đợi Sáu Dung đóng kín mít cửa sổ xong, quả thực không còn nghe thấy thanh âm "Ca ca" nữa, nàng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
——— 🔹 ———
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top