Chương 36-40 (Bắt mạch-Dẫn xà)

Chương 36: Bắt mạch

Lưu ma ma càng nói càng nhỏ, Nam Cung Nguyệt mới nghe một chút liền đã hiểu.

Buổi sáng Tổ mẫu bị mình làm cho tức điên, liền gọi mẫu thân qua, đổi biện pháp giận chó đánh mèo. Vừa đúng lúc mẫu thân đang có một vấn đề —— con nối dõi!

Mình đã 9 tuổi, cũng là 9 năm mẫu thân chưa sinh thêm một đứa con nào nữa. Nhị phòng đơn lẻ vài người lớn, chỉ có trưởng tử là ca ca tâm trí không bình thường cùng nữ nhi là mình, Tổ mẫu có thể nhẫn 9 năm đã là không dễ. Nhất định lúc đó Tổ mẫu đã nói tới việc mẫu thân không thể sinh con, khuyên nàng sớm chút nạp thiếp cho phụ thân, tiếp tục con nối dõi cho tốt. Nhưng người si tình như mẫu thân, như thế nào lại đồng ý...... Kết quả tất nhiên là trong lòng không vui.

Nghĩ vậy, sắc mặt Nam Cung Nguyệt cũng khó coi lên.

Kỳ thật nàng cũng biết vì sao chuyện con nối dõi của Lâm thị lại gian nan. Kiếp trước, lúc bản thân mình đẻ non, cũng đau đớn muốn chết, vì thế liền tự mình bỏ mặc thân thể yếu dần đi...... Lúc đó, là Lưu ma ma khóc lớn, cầu xin nàng ngàn vạn đừng thương tổn chính mình như vậy, còn nói rằng, lúc trước Lâm thị cũng là bởi vì khó sinh nàng, lại không điều trị tốt, sau mới dẫn đến việc con nối dõi gian nan.

Lưu ma ma khuyên nhủ nàng, nữ nhân dù sao cũng không thể làm khổ chính mình, càng không thể thương tổn chính mình, có một số việc, một bước sai dẫn tới từng bước sai, đừng để đến khi bản thân hối hận không kịp.

Nghĩ đến hôm nay sắc mặt Lâm thị khó coi, Nam Cung Nguyệt không khỏi gắt gao nhéo lên tay mình. Nàng nhất định phải giúp ca ca chữa khỏi! Mới không uổng công nàng trọng sinh một lần nữa!

Không chỉ như vậy, nàng còn muốn giúp mẫu thân sinh thêm một đứa con, vô luận là nam hay là nữ, nàng đều sẽ hảo hảo yêu quý hắn ( nàng )...... Như vậy, vận mệnh của mẫu thân nhất định sẽ hoàn toàn thay đổi đi?

Kiếp trước, khi đó bản thân chỉ có thể vô lực nhìn một loạt bi kịch kia phát sinh ở trước mắt, lại không có sức lực chống cự.

Mà nay nàng đã trọng sinh, lấy y thuật của nàng, khẳng định có thể đem thân thể mẫu thân điều trị cho tốt, làm mẫu thân lại lần nữa sinh hạ Lân nhi khỏe mạnh.

Ở trong lòng thầm hạ quyết tâm xong, Nam Cung Nguyệt liền rời khỏi phòng Lưu ma ma, đi tới phòng Lâm thị.

Ai ngờ Lâm thị không ở đây, ngay cả Nam Cung Hân cũng không ở trong Thiển Vân viện.

"Tam tiểu thư tới." Nha hoàn nhất đẳng của Lâm thị, Như Ý cười tủm tỉm chào đón, "Nhị thiếu gia đi hoa viên chơi. Nhị phu nhân vừa mới bị Đại phu nhân gọi đi, hình như có liên quan tới tiệc mừng thọ của lão phu nhân."

"Không có việc gì, ta ở chỗ này chờ một lát là được." Nam Cung Nguyệt lắc lắc tay, Như Ý lập tức gọi một tiểu nha hoàn mang trà lên cho Nam Cung Nguyệt.

Không bao lâu, Lâm thị liền mang theo thị tỳ Yến Nương đã trở lại.

"Mẫu thân," Nam Cung Nguyệt lập tức tiến lên, quấn lấy cánh tay Lâm thị, "Đại bá mẫu gọi nương qua đó có chuyện gì a?"

Lâm thị vốn dĩ nhíu mày, vừa thấy nữ nhi, ánh mắt lập tức giãn mở ra, "Đại bá mẫu con gọi nương qua đó, là vì đại thọ của Tổ mẫu con. Hơn nửa tháng nữa đã là đại thọ của Tổ mẫu con, đến lúc đó sẽ có rất nhiều triều thần, gia đình quyền quý đến đây, một mình Đại bá mẫu làm không xuể, liền gọi ta và Tam thẩm con qua đấy hỗ trợ, cùng nhau bố trí yến hội."

Nói xong, nàng lấy ra một khối thẻ bài gỗ, "Đại bá mẫu con tính toán đem bàn tiệc của nữ quyến an bài ở phòng khách Vinh An Đường, nàng đem việc bố trí phòng khách cùng bàn tiệc giao cho nương phụ trách, đây là thẻ bài ở nhà kho."

Lâm thị cũng không nghĩ tới Triệu thị sẽ giao cho mình trọng trách như vậy, đến giờ vẫn có chút thụ sủng nhược kinh, cầm khối bài kia nhìn đi nhìn lại.

Nam Cung Nguyệt cũng không dấu được ngạc nhiên, đây cũng là chuyện mà kiếp trước chưa từng có. Lại tưởng tượng, khả năng là bởi vì kiếp trước ca ca không còn, mẫu thân đắm chìm trong bi thương, đại bá mẫu tất nhiên sẽ không lấy chuyện tiệc mừng thọ để làm phiền mẫu thân.

"Mẫu thân," Nam Cung Nguyệt ngọt ngào dựa vào Lâm thị, "Vậy người cũng không nên suy nghĩ quá về việc này cho đỡ mệt mỏi a."

"Nguyệt nhi của chúng ta thật ngoan, biết quan tâm nương." Lâm thị ôn nhu nở nụ cười, nhẹ vỗ về đỉnh đầu nữ nhi, trong mắt ấm áp ánh cười.

"Đương nhiên, về sau mẫu thân cứ việc dựa vào con." Nam Cung Nguyệt ra vẻ kiêu ngạo vỗ vỗ ngực, cười hì hì nắm tay Lâm thị, nói, "Mẫu thân, gần đây con có nghiên cứu sách y mà người đưa con, để con tới bắt mạch cho người đi."

Nàng cười duyên làm nũng, ôm tay Lâm thị nhẹ lay động, thấy nàng như vậy, Lâm thị cũng nở nụ cười, đáp: "Được được được." Sau đó liền bị Nam Cung Nguyệt lôi kéo cùng ngồi ở đầu giường. Nam Cung Nguyệt thuận thế bắt lấy tay Lâm thị, ngón áp út đặt ở cổ tay Lâm thị, sắc mặt trầm xuống.

Mạch tượng của nương cực phù, như là bệnh hàn xâm lấn. Nam Cung Nguyệt lại cẩn thận cảm thụ, thì phát hiện Lâm thị là bệnh cung hàn huyết hư!

Thể chất nữ nhân vốn thiên hàn, mẫu thân lại dương hư âm thịnh, mới dẫn đến cung hàn, mà thời điểm sinh mình, mẫu thân lại khó sinh, mất máu quá nhiều, khí huyết không đủ, hơn nữa cung hàn, hiện giờ thể bệnh cung hàn huyết hư mới hình thành, loại bệnh trạng này ngày thường lại khó nhìn ra.

Nam Cung Nguyệt mím môi, xem ra, đây chính là nguyên nhân làm cho mẫu thân nhiều năm nay vẫn không thể có con!

Chứng bệnh cung hàn huyết hư nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, dù sao lấy y thuật của Nam Cung Nguyệt, vẫn dễ như trở bàn tay. Nàng châm chước một phen, "Mẫu thân, người có dấu hiệu huyết hư, Nguyệt nhi nhớ rõ trên sách y có một phương thuốc điều trị, trở về Nguyệt nhi sẽ bảo An Nương đi bốc thuốc, chờ Nguyệt nhi nấu dược xong, nương cần phải uống a!" Nàng không có nói tới cung hàn, chỉ nói đây là chứng huyết hư, dù sao cũng có chút sát với thể trạng hiện giờ của Lâm thị.

Lâm thị tuy không hiểu y thuật, nhưng từ nhỏ lớn lên ở hạnh lâm thế gia, cơ bản cách điều trị bệnh thông thường vẫn là hiểu, nghe chính mình mắc chứng huyết hư, nên cũng không ngại uống chén thuốc này, liền cười gật gật đầu. "Uống uống uống, Nguyệt nhi của chúng ta tự mình sắc thuốc, nương làm sao lại không uống!"

Lúc này, Nam Cung Hân chạy chậm vọt tiến vào, nha hoàn Thanh Mầm thở hồng hộc đuổi theo phía sau. Thấy mẫu thân cùng muội muội vui vẻ cười đùa bên nhau, liền tò mò hỏi: "Nương, muội muội, các ngươi nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Hắn vội vàng đến bên cạnh Nam Cung Nguyệt, vẻ mặt chờ mong nhìn các nàng.

Thấy hắn chơi đến mồ hôi đầy đầu, Nam Cung Nguyệt vội lấy ra một tấm khăn, tinh tế giúp ca ca lau đi mồ hôi, tiếp theo thần bí hề hề cười, "Không nói cho ca ca."

"Muội muội, nói cho ta đi! Nói cho ta đi!" Nam Cung Hân không buông tha hỏi lại muội muội.

Lâm thị ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy một đôi con trai con gái tương thân tương ái, không khỏi bật cười.

Trong Thiển Vân viện, hoà thuận vui vẻ; mà ở một bên khác trong Nam Cung phủ, Hoàng thị đã về viện của nàng, Lam Sơn viện, nhưng là vẻ mặt xanh mét, oán hận đem khối bài trên tay ném trên mặt đất, oán giận nói với nhũ mẫu Phương ma ma cùng nha hoàn bên người: "Đáng giận, Triệu thị này thật sự hồ đồ, thế nhưng lại đem nhiệm vụ quan trọng như vậy giao cho thứ phế vật vô dụng như Lâm thị, trong khi ta lại phụ trách mỗi việc nhỏ về gánh hát cùng sân khấu kịch! Cũng không nghĩ xem, lấy tính tình yếu đuối của Lâm thị, nếu phát sinh sai lầm, liệu nàng có đảm đương nổi không?!"

Hoàng thị càng nói càng phẫn nộ, chỉ cảm thấy nếu Lâm thị làm hỏng chuyện bàn tiệc, khẳng định là sôi hỏng bỏng không, đâu giống chính mình? Còn gánh hát này thì có cái gì quan trọng đâu? Chỉ là một đám gia hỏa hạ nhân thấp kém thôi!

Trong lòng Hoàng thị cảm thấy Triệu thị đang xem thường thứ phòng bọn họ, cho nên mới để thứ phế vật như Lâm thị nhận lấy trọng trách. Nàng dùng sức vặn khăn, trên mặt nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ mà lại dữ tợn.

"Tam phu nhân của ta a!" Phương ma ma vội vàng đem khối bài kia nhặt lên, "Đây chính là khối bài của nhà kho a, nếu làm hỏng rồi, thì làm sao công đạo cùng lão phu nhân và Đại phu nhân." Nàng nhìn kỹ khối bài kia, phát hiện không tổn thương gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. "Còn tốt, không có việc gì."

Hoàng thị vốn dĩ cũng có chút khẩn trương, nghe Phương ma ma vừa nói vậy, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lại còn cãi bướng nói: "Làm hư liền làm hư đi, ai sợ ai a!"

"Tam phu nhân của ta a, ngươi cũng đừng ngoan cố." Phương ma ma vội vàng kéo Hoàng thị vào phòng, đóng cửa cẩn thận, tiếp theo hạ giọng nói, "Tam phu nhân, ngài còn nhớ rõ chuyện ba năm trước đây không? Lần này Nhị phu nhân là người giữ khối bài nhà kho, liệu có bị nàng phát hiện chúng ta......"

Ba năm trước đây?! Biểu tình trên mặt Hoàng thị thoáng chốc cứng đờ. Ước chừng ba năm hai tháng trước, cha chồng Nam Cung Hạo qua đời, trong phủ đại loạn, Triệu thị bận tối mày tối mắt, liền đem quyền quản lý nhà kho giao cho nàng.

Khi đó, nàng cho rằng lão gia tử qua đời, sợ là phải mất ba năm giữ đạo hiếu, mà phải phân chia từng nhà. Sợ ngày sau khổ sở, nàng liền trộm đánh tráo mấy thứ đồ trân quý trong nhà kho, rồi cất làm tiền riêng.

Nhưng ai biết thời gian giữ đạo hiếu vừa qua, đương kim thánh thượng đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ liền truyền đại bá Nam Cung Tần quay lại vương đô, còn phong đại quan, có thể nói là thăng chức rất nhanh, khiến cả nhà vui mừng.

Hiện giờ chuyện đã qua ba năm, nàng đã sớm đem việc này quên đi......

"Không có khả năng, việc này đã lâu như vậy, cho dù có tra được rồi đổ lên đầu chúng ta, thì liệu ai có chứng cứ cho rằng ta là người đánh tráo? Đến lúc đó ta cứ liều chết không nhận là được! Huống hồ Lâm thị ngốc như vậy, căn bản là phát hiện không được." Tuy Hoàng thị nói như vậy, trong lòng lại không đủ tự tin. Nàng biết, nếu bị người khác nhận ra mấy đồ kia chỉ là đồ dởm, Tô thị nhất định sẽ giận dữ, đến lúc đó tiếp tục tra xét lên, nói không chừng thật đúng là sẽ tra được đến người nàng.

Hoàng thị càng nghĩ càng nôn nóng, đáy lòng thậm chí có chút sợ hãi nhè nhẹ đang lan tràn.

Chương 37: Gièm pha

Ngày kế tiếp, Nam Cung Nguyệt dậy sớm, viết một tờ phương thuốc, phân phó An Nương đến hiệu thuốc Chiếu Phương bốc thuốc. Tiếp theo liền cùng ca ca Nam Cung Hân chuẩn bị đi Vinh An Đường thỉnh an, lại không nghĩ bị một nha hoàn ngăn cản giữa đường.

"Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, xin dừng bước."

Việc này xác thật phát sinh ngoài dự kiến. Nam Cung Nguyệt hơi hơi nhướng mày, "Đây là có chuyện gì?"

Mà Nam Cung Hân không khỏi lộ ra một tia ý mừng, chờ không nổi lôi kéo Nam Cung Nguyệt, "Muội muội, một khi đã như vậy, chúng ta liền đi thôi."

Nha hoàn kia đĩnh ngực, đúng lý hợp tình nói: "Đây là lão phu nhân phân phó, hôm nay các công tử và tiều thư đều không cần tới thỉnh an."

Lúc này, Đại công tử đại phòng là Nam Cung Thịnh và tùy tùng đã đi tới, cũng bị nha hoàn cản lại như vậy.

Nam Cung Thịnh hướng mắt nhìn vào bên trong Vinh An Đường, trong mắt lập loè lưu quang, cuối cùng ôn hòa cười, "Nguyệt nhi, đã là như thế, ngươi sớm một chút đi khuê học học tiếp đi." Tiếp theo, lại nói với Nam Cung Hân, "Hân nhi, ngươi cũng trở về đi."

"Vâng, đại ca." Nam Cung Nguyệt cùng Nam Cung Hân cùng đồng thanh đáp.

Hai huynh muội ở một cái giao lộ, đường ai nấy đi. Nhìn bóng dáng ca ca dần đi xa, Nam Cung Nguyệt nói khẽ với Thước Nhi bên cạnh: "Thước Nhi, ngươi đi thăm dò, nhìn xem Vinh An Đường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thước Nhi vội đáp ứng.

Chờ đến khi Nam Cung Nguyệt đến Kinh Trập cư, nhóm đường tỷ muội đều đã tới rồi, chỉ còn lại có Tô Khanh Bình còn chưa thấy tới.

Nam Cung Nguyệt giống như không có việc gì mà hướng mắt nhìn chỗ ngồi của Tô Khanh Bình một cái, liền ngồi xuống chỗ mình, mở ra bài làm đã chuẩn bị tốt từ trước.

Nam Cung Lâm quấn lấy Nam Cung Tranh hỏi đông hỏi tây: "Đại tỷ tỷ, Tổ mẫu không cho chúng ta đi thỉnh an, lão nhân gia nàng không phải sinh bệnh chứ?" "Đại tỷ tỷ, lòng ta rất bất an, có phải hay không hẳn là nên đi xem Tổ mẫu?" "Đại tỷ tỷ......"

Nam Cung Tranh kiên nhẫn đáp lại nàng......

Thẳng đến khi Phương Như đi vào lớp học.

"Vài vị tiểu thư, đem bài làm của các ngươi mở ra......"

Giọng nói của Phương Như còn chưa rơi xuống, đã thấy Tô Khanh Bình hoảng loạn từ ngoài cửa đi đến, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tiên sinh, ta tới chậm, bởi vì......"

Mà căn bản Phương Như không muốn nghe lý do của nàng, chỉ phất phất tay, "Ngồi xuống đi."

Tô Khanh Bình xấu hổ im tiếng, nửa rũ mi mắt xuống, hiện lên một tia phẫn uất, xám xịt mà chạy đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, trong đầu không khỏi hiện lên sự tình vừa mới phát sinh ở Vinh An Đường.

Khi đó, nàng đang hầu hạ Tô thị rửa mặt chải đầu, Vương ma ma đột nhiên tiến vào bẩm báo, nói là nha hoàn thông phòng Cầm Nhi của Tứ lão gia mang thai, Tô thị đang lúc giận dữ, lập tức liền gọi người truyền Cầm Nhi kia cùng Tứ lão gia đến.

Nàng mượn cớ lui ra, nhưng lại không rời đi, ngược lại tránh ở mành sau mà xem mọi chuyện phát sinh.

Nàng thấy được Cầm Nhi là như thế nào rưng rưng nước mắt, nói không muốn làm hỏng thanh danh của Tứ lão gia, cho nên bộ dáng cam nguyện ăn vào thuốc phá thai; thấy được Nam Cung Trình sau khi nghe được lời này, bộ dáng vừa vui sướng lại vừa thương tiếc như thế nào; cũng thấy được Cầm Nhi kiên quyết đem chén thuốc phá thai kia một ngụm uống cạn, tiếp theo liền thống khổ như bị mất một tầng da, cả người xụi lơ trên mặt đất, trên mặt mang theo nụ cười thê lương; nàng còn thấy được Nam Cung Trình cảm động tiến lên, đem Cầm Nhi ôm vào trong ngực, thương tiếc hỏi đối phương có đau hay không......

Sau khi rời khỏi Vinh An Đường, Sáu Dung cảm khái không thôi: "Tứ lão gia này nhìn ngọc thụ lâm phong, không nghĩ tới lại là loại người này, thật không tương xứng!"

Mà Tô Khanh Bình lại không cho là đúng, nàng châm chọc mà gợi lên khóe môi, lại nghĩ tới mấy ngày nay nghe được về chuyện của Nam Cung Trình, quả nhiên, Nam Cung Trình này thật là lỗ tai mềm, nghĩ đến đùa nghịch hắn cũng được. Nếu như leo lên giường hắn, thì vinh hoa phú quý của Nam Cung phủ này cũng có một phần của nàng.

Tô Khanh Bình bỗng nhiên nghĩ tới mẹ kế mình, nữ nhân kia tâm cơ ác độc, phụ thân bị nàng ta đùa nghịch đến thần hồn điên đảo, nhưng không thể không nói, bản lĩnh đùa nghịch người của mẹ kế là cực giỏi, nếu chính mình cũng có thể giống nàng thì......

Trong lòng Tô Khanh Bình nở nụ cười lạnh lùng, dường như ở ngay trước mắt là vinh hoa phú quý. Nàng nhất định phải trù tính một phen cho tốt mới được!

**◆**

Sau khoá học, chờ lúc Nam Cung Nguyệt trở lại Mặc Trúc viện, Thước Nhi đã sớm canh giữ ở ngoài cửa phòng nàng.

"Tam tiểu thư" Thước Nhi bước nhanh tiến lên, Nam Cung Nguyệt cho nàng một cái ánh mắt, ý bảo nàng vào trong rồi nói.

Sau khi vào trong phòng, Nam Cung Nguyệt ngồi xuống, nói: "Nói đi."

Nghĩ đến kết quả mà mình nghe được, khuôn mặt nhỏ của Thước Nhi trướng đến đỏ bừng, ngượng ngùng mở miệng: "Tam tiểu thư, nô tỳ nghe nói, sáng nay lão phu nhân không cho vào Vinh An Đường là bởi vì, Tứ lão gia cùng nha hoàn Cầm Nhi có...... Có......" Nàng càng nói càng ngượng ngùng, cơ hồ nói không được.

An Nương lập tức biết Thước Nhi muốn nói cái gì, vội vàng trách mắng: "Thước Nhi, ngươi làm sao có thể cùng tiểu thư nói này đó......"

"Nhũ mẫu, không có việc gì. Có một số việc, ta cũng biết đến." Nam Cung Nguyệt vân đạm phong khinh lại ý vị thâm trường nói, "Sớm biết so với muộn biết thì vẫn tốt hơn......"

An Nương nghe vậy, liền không hề nói cái gì nữa.

Thước Nhi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Tứ lão gia cùng nha hoàn Cầm Nhi có gần gũi qua lại, nhưng Tứ lão gia lại chưa cưới vợ, nếu Cầm nhi hạ sinh sẽ là thứ trưởng tử, sẽ làm hỏng thanh danh của Tứ lão gia. Cầm Nhi kia cùng Tứ lão gia tình thâm ý trọng, không đành lòng để hắn phải gánh danh kia, liền tự nguyện uống vào thuốc phá thai." Nói xong lời cuối cùng, Thước Nhi đã sắp mắc cỡ chết đi được. Sớm đã biết rằng Tứ lão gia là người không đáng tin cậy, không nghĩ tới còn không đáng tin cậy đến nông nỗi này.

Nam Cung Nguyệt không khỏi cười lạnh, "Nàng có nơi nào là tình thâm ý trọng, đứa bé kia vốn dĩ là muốn sinh cũng không thể. Cứ cho như nàng muốn lưu lại, lão phu nhân cũng thể dung tha. Nếu thật làm nàng sinh hạ hài tử, việc bại hoại này không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của Tứ thúc, mà còn có thanh danh của toàn bộ Nam Cung gia, đại ca bọn họ sẽ không để yên đâu. Thay vì chờ người khác động thủ, còn không bằng tự mình uống trước thuốc phá thai, biết đâu còn khiến Tứ thúc thương tiếc, bàn tính kia của Cầm Nhi thật là đánh đến vang leng keng!"

Từng mối liên hệ đều được Nam Cung Nguyệt phân tích đến đơn giản rõ ràng, An Nương, Ý Mai cùng Thước Nhi đều kinh ngạc nhìn Nam Cung Nguyệt, chỉ cảm thấy Tam tiểu thư thật là thông tuệ, thế nhưng một chút đều nhìn không ra nàng chỉ có bộ dáng mới chín tuổi.

Nam Cung Nguyệt nửa rũ mi mắt, nghĩ thầm: Cầm Nhi này thật đúng là một nhân tài đáng bồi dưỡng, tâm tư nhanh nhạy, dám làm dám chịu, hiểu được làm cách nào để nắm chắc nhân tâm, bởi vậy kiếp trước, sau khi Tứ thúc thành thân, nàng còn có thể hô mưa gọi gió.

"Tam tiểu thư," Thước Nhi đột nhiên nói, "Hôm qua ngài có phân phó nô tỳ đi điều tra chuyện của Tô biểu tiểu thư, nô tỳ đã có một ít kết quả."

Nhanh như vậy? Nam Cung Nguyệt ngoài ý muốn nhìn Thước Nhi đánh giá, nói tiếp: "Vậy nói ta nghe một chút."

Thước Nhi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tô biểu tiểu thư hiện tại ở tạm bên trong Trung Thiên viện của Vinh An Đường, nàng từ quê mang theo một nha hoàn bên người, tên là Sáu Dung. Lão phu nhân lại phân cho nàng thêm một nha hoàn nhị đẳng tên là Bán Hạ, tạm thời chiếu cố cuộc sống hàng ngày của nàng. Tối hôm qua nô tỳ tìm Bán Hạ lấy hạt dưa, Bán Hạ xem ra có nhiều bất mãn với Tô biểu tiểu thư, nói nàng keo kiệt bủn xỉn, cho tiền thưởng không nhiều lắm. Nàng còn nói Tô biểu tiểu thư lén mua chuộc được người gác cổng bên cửa hông, đi ra ngoài cầm đồ vài thứ......"

Thước Nhi thao thao bất tuyệt nói, Nam Cung Nguyệt bất động thanh sắc, trong lòng lại thấy có vài phần vừa lòng với Thước Nhi này. Nha đầu này thật là người có thể dùng được.

Sau khi Thước Nhi báo cáo xong, Nam Cung Nguyệt lại cho nàng chỉ thị mới: "Thước Nhi, làm không tồi. Tiếp tục nhìn chằm chằm Tô biểu tiểu thư, nghĩ cách thu mua Bán Hạ!"

Chương 38: Đồ dởm

Về sau, đến bữa cơm trưa, Nam Cung Nguyệt tự mình đem phương thuốc mà An Nương đã mua rồi sắc thành chén thuốc, đang muốn đem chén thuốc mang đến Thiển Vân viện của Lâm thị, lại không nghĩ Lâm thị vừa lúc tới đây.

Không nghĩ tới nữ nhi thật sự sắc thuốc cho mình, Lâm thị không khỏi cảm động mà hốc mắt ửng đỏ, dưới ánh mắt chờ mong của nữ nhi, đem chén thuốc uống một hơi cạn sạch.

Tiếp theo, Lâm thị nói đến chuyện chính của việc đến lần này, "Nguyệt nhi, không phải nơi này của con còn có một chỗ trống......" Thì ra là vì tiệc mừng thọ của Tô thị, trong phủ tính toán mua thêm vài nha hoàn mới, Lâm thị nghĩ tới vừa lúc chỗ Nam Cung Nguyệt cũng đang thiếu một người, liền tính toán điều đến bên này.

Trong lúc nói, Lưu ma ma đã đưa mẹ mìn* đến Mặc Trúc viện, mẹ mìn kia mang theo mười mấy tiểu nha đầu, lớn nhất 14, 15 tuổi, nhỏ nhất xem ra chỉ có 6, 7 tuổi.

(*) mẹ mìn: người đàn bà chuyên đi mua bán người.

Trong sân trống trải, mới đó đã đứng mười mấy tiểu nha đầu, thần sắc khác nhau, có chờ mong, có câu nệ, có hoảng loạn...... Dung mạo nhưng thật ra đều không tồi, ít nhất là thanh tú có thừa, ngẫu nhiên có mấy người dung mạo đặc biệt xuất sắc, giữa mày có vài phần diễm lệ. Chiếu theo đạo lý, nha hoàn không nên chọn người có dung mạo quá mức xuất sắc, vạn nhất dung mạo vượt qua chủ tử, liền không tốt.

Chỉ là điểm này, Nam Cung Nguyệt thật ra không thèm để ý. Kiếp trước nàng ở trong cung, đã gặp qua quá nhiều nữ tử xinh đẹp, người có mỹ mạo, có huệ chất lan tâm, có tâm địa rắn rết...... Thấy được nhiều, nên biết quan trọng nhất cũng không phải là thứ này.

Nàng nhìn một vòng, cũng không lập tức chọn lựa, chỉ ghé bên tai Ý Mai phân phó một câu, Ý Mai liền bảo các nàng tự giới thiệu.

Những người bị mẹ mìn đưa đến đây, tất nhiên phần nhiều là gia cảnh hàn bần, cho nên tên cũng không dễ nghe lắm, tất cả đều là hoa a, xuân a, đệ a linh tinh. Các nàng cũng chưa trải đời, bởi vậy đặc biệt câu nệ, khẩn trương, đại bộ phận đáp đến lắp bắp, nói không thành câu, bởi vậy khó có được hai ba người mồm miệng rõ ràng, có trật tự, thanh âm vang dội, tất nhiên hấp dẫn lực chú ý của Nam Cung Nguyệt, Lâm thị cùng An Nương, âm thầm gật đầu.

Nam Cung Nguyệt tạm nhìn trúng một nha đầu tên là Hoa Cúc, bộ dáng cũng đoan chính, cha mẹ đều đã mất, sau đó bị mẹ kế bán cho mẹ mìn. Hoa Cúc này chỉ có một người, không vướng bận, tương đối dễ dàng khống chế, còn nữa, nàng mới 8 tuổi, có thể ở lâu mấy năm.

Nghĩ đến đây, Nam Cung Nguyệt liền mở miệng nói: "Hoa Cúc, ngươi tiến lên để ta nhìn xem."

Hoa Cúc tự cảm thấy tướng mạo mình không phải tốt nhất, đầu óc không phải thông tuệ nhất, tài ăn nói cũng không phải tốt nhất, không nghĩ tới tiểu thư trong phủ này lại lựa chọn chính mình, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, căng thẳng tiến lên hai bước.

Nam Cung Nguyệt lẳng lặng đánh giá Hoa Cúc, nha đầu này có đôi mắt không lớn, nhưng lại cực sáng, lộ ra một tia kiên định; hai hàng lông mày đen đặc, làn da khỏe mạnh tiểu mạch sắc, bàn tay thô ráp, vừa nhìn liền biết đó là hàng năm làm việc nặng mà tạo thành; một thân mặc quần áo màu xanh lá đã cũ đến trắng bệch ở trên người, có vẻ sạch sẽ về tinh thần.

Bị Nam Cung Nguyệt đánh giá như vậy, tuy rằng Hoa Cúc khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng trấn định, thẳng tắp sống lưng, an tĩnh đứng ở nơi đó.

Nam Cung Nguyệt đột nhiên hỏi: "Hoa Cúc, ngươi cảm thấy nơi này của ta như thế nào, có nguyện lưu lại nơi này?"

Hoa Cúc hít sâu một hơi, dùng lễ nghi mà mẹ mìn dạy cho, hành lễ một cái, đánh bạo nói: "Tiểu thư, nơi này của ngài chung linh dục tú*, nô tỳ tất nhiên nguyện ý."

(*) chung linh dục tú: Nơi sinh ra, tụ hội những anh linh xinh đẹp. Đất thiêng sinh ra hiền tài.

Nghe vậy, Nam Cung Nguyệt lộ ra một tia hứng thú, "Nếu ngươi nói ra được từ chung linh dục tú, chắc hẳn cũng biết một ít chữ?"

Lúc này, Hoa Cúc không chút nghĩ ngợi liền mở miệng, "Cha nô tỳ sinh thời là một tú tài, đáng tiếc gian khổ học tập suốt mười mấy năm, cũng không có tiến bộ. Cha không muốn nô tỳ làm người dốt đặc cán mai, sinh thời cũng dạy cho nô tỳ một ít."

Nghe đến đó, Nam Cung Nguyệt càng thêm vừa lòng, đầu năm nay nha hoàn không khó tìm, nhưng người biết chữ lại rất chi là ít, huống hồ Hoa Cúc này còn có vài phần thông minh, cũng hiểu biết đúng mực.

"Mẫu thân," Nam Cung Nguyệt lập tức nói với Lâm thị, "Nguyệt Nhi muốn Hoa Cúc này."

Lâm thị gật gật đầu, cũng cảm thấy Hoa Cúc này thật không tồi. Ngoài ra, nàng cũng chọn thêm hai nha đầu vừa độ tuổi vào viện mình, sau đó liền bảo mẹ mìn đi xuống dưới nhận tiền.

"Nguyệt nhi," Lâm thị sủng ái nhìn nữ nhi, "Con định đặt cho nha đầu này cái tên gì đây?"

Tên họ của những nha đầu nông thôn này đều không được hay, lúc này đây, nha hoàn bị phân đến chỗ chủ tử, đều sẽ được chủ tử của mình ban tên, thay bằng một cái tên mới dễ nghe hơn.

Nam Cung Nguyệt hơi hơi nghiêng đầu, làm ra bộ dáng tự hỏi, sau đó cười, nói: "Hoa Cúc, về sau ngươi gọi là Hoạ Mi đi."

Hoa Cúc, cũng chính là Hoạ Mi, vội hành lễ đồng ý, "Tạ tiểu thư ban tên."

Lúc này, Yến Nương tiến đến bẩm báo: "Nhị phu nhân, phòng khách của Vinh An Đường đã bố trí xong, phu nhân có muốn đi xem qua một chút hay không?"

Tiệc mừng thọ của Tô thị quan trọng như thế, Lâm thị đương nhiên không dám khinh mạn, lập tức đứng dậy, lại thấy nữ nhi cười quấn lên khuỷu tay mình, "Mẫu thân, Nguyệt nhi cũng muốn đi theo nhìn xem, có được không ạ?"

Lâm thị nghĩ nữ nhi cũng không còn nhỏ, có thể bắt đầu học chút chuyện quản gia, liền gật đầu đồng ý.

Một hàng bốn người Lâm thị liền đi đến phòng khách của Vinh An Đường, phòng khách đã rực rỡ hẳn lên, một lần nữa thay đổi giấy dán tường, gia cụ, song cửa sổ lau sạch đến không nhiễm một hạt bụi, những bình hoa trang trí, huân lò, tranh chữ dần dần đã được bày biện lên một cách cẩn thận.

Yến Nương đi theo Lâm thị nhiều năm, phẩm vị cùng cách làm việc đều coi như đáng tin cậy, Lâm thị một mạch xem hết lượt, liên tục gật đầu, chỉ thoáng thay đổi lại vài vị trí.

Nam Cung Nguyệt cũng cẩn thận xem xét, việc này của mẫu thân đặc biệt trọng yếu, nếu làm tốt thì chính là công lao; nhưng nếu làm không tốt, ở trước mặt các thế gia khác lại không giữ thể diện, sợ rằng sẽ bị Tổ mẫu hoàn toàn ghét bỏ.

Nam Cung Nguyệt nhìn quét hơn phân nửa vòng, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một góc tường, nơi đặt một bình hoa lớn, mày nhăn lại, không lộ ra thanh sắc.

Cái bình hoa này......

Nàng tiến lên một bước, làm bộ như đang thưởng thức, mà trong lòng lại trầm xuống, thầm kêu sự tình không ổn.

Lâm thị vẫn luôn chú ý đến nữ nhi, thấy nàng tựa hồ đối với bình hoa này thực hứng thú, đi đến bên cạnh nàng cười nói: "Nguyệt nhi, con còn chưa nhìn thấy bình hoa men sứ hồng chạm khắc hình mười vị La Hán này đi, đây chính là đồ cất chứa từ tiền triều của tằng tổ phụ con, có chút niên đại, chính là giá trị xa xỉ đâu."

Nam Cung Nguyệt dường như không có việc gì cười, ra vẻ hưng phấn nói: "Vậy Nguyệt nhi càng phải thưởng thức thật kỹ một phen." Nàng không chút để ý dùng đầu ngón tay mơn trớn trên bình hoa, mi mắt nửa rũ, trong mắt ẩn chứa màu đen tối.

Đáng chết, bình hoa men sứ này có màu sắc không đúng, kỹ thuật đánh phôi không đủ tinh vi, hoạ sĩ vẽ tạm được, nhưng vẫn kém một phân hỏa hậu. Kiếp trước nàng đã từng làm Thái Tử Phi, cũng từng làm Hoàng Hậu, có đồ vật trân quý nào lại chưa thấy qua, tất nhiên cũng bồi dưỡng được một ít nhãn lực, chỉ vừa sờ vào bình hoa này, nàng liền có thể xác định đây là đồ dởm. Xuất thân thế gia của tằng tổ phụ như vậy, quan bái thủ phụ, sao có thể cất chứa một thứ đồ dởm được?

Nói cách khác, bình hoa này đã bị người ta tráo đổi! 

Đáng giận, rốt cuộc là ai?!

Lâm thị bên kia lại không hề sở giác, cười hỏi Nam Cung Nguyệt: "Nguyệt nhi, con cảm thấy như thế nào?"

"Rất không tồi." Nam Cung Nguyệt cười tủm tỉm đáp, trong lòng lại có chút lo lắng: Nếu bình hoa này bị đánh tráo, vậy những vật phẩm khác trong nhà kho thì sao? Mẫu thân khẳng định còn phải đi nhà kho để lấy vật phẩm, vạn nhất lại lấy phải đồ dởm thì......

Chương 39: Câu hồn

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy việc này không thể khinh mạn, đột nhiên chỉ vào góc tường hướng Tây Bắc, nói: "Mẫu thân, Nguyệt nhi cảm thấy nơi này còn có thể trang trí thêm một thứ gì đó." Nàng làm nũng chủ động xin ra trận, "Mẫu thân có thể cho Nguyệt nhi vào nhà kho chọn lựa?"

Lâm thị luôn không quá nguyên tắc với nữ nhi, lập tức gật gật đầu, "Được được được." Nói xong, liền cho Yến Nương một cái ánh mắt, ý bảo nàng đem khối lệnh bài nhà kho đưa cho Nam Cung Nguyệt.

"Tam tiểu thư......" Yến Nương vốn định cùng Nam Cung Nguyệt vào trong nhà kho, lại bị một vú già vội vàng gọi đi. Nàng cúi người, liền lui xuống.

Nam Cung Nguyệt nhìn khối lệnh bài trong tay, cùng Ý Mai đến Vinh An Đường. Ý Mai vốn tưởng rằng Nam Cung Nguyệt muốn đến nhà kho, lại phát hiện phương hướng nàng đi không đúng, "Tam tiểu thư, đường này không phải......"

"Chúng ta về Mặc Trúc viện trước."

Nam Cung Nguyệt vừa nói như vậy, Ý Mai cũng không hỏi nhiều nữa.

Một chủ một tớ sau khi trở lại Mặc Trúc viện, Nam Cung Nguyệt vào phòng lấy vài thứ, tiếp đó lại gọi Thước Nhi lên.

Nội viện nhà kho ở phía Tây Nam của phủ, ngày thường là do một lão nhân là Tề bà tử trông coi. Tề bà tử này hoá ra cũng là người từ Vinh An Đường của Tô thị phái tới, cho nên mới có thể nhàn rỗi đối với việc quan trọng như vậy.

Tề bà tử vừa thấy Nam Cung Nguyệt đến, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng vẫn nhiệt tình đón tiếp, "Tam tiểu thư khoẻ! Tiểu thư như thế nào lại rảnh tới nhà kho?"

Nam Cung Nguyệt ý bảo Ý Mai lấy khối lệnh bài ra, đồng thời khí định thần nhàn nói: "Nương ta gần đây bận bịu nhiều chuyện, ta liền giúp đỡ nàng, hôm nay ta cố ý đến đây là muốn chọn một bình hoa đặt trong phòng khách."

Tề bà tử sau khi xem xét khối lệnh bài xong, tươi cười càng thêm ân cần, "Tam tiểu thư đi theo ta." Nói xong, liền móc ra một chùm chìa khóa, mở cửa lớn nhà kho.

Đã nhiều năm nay, nhà kho không thấy ánh mặt trời, bên trong có chút âm u, nhưng không ẩm ướt, một mùi khí mốc nhàn nhạt ập vào trước mặt, khiến Nam Cung Nguyệt khẽ nhíu mày, vội lấy ra khăn dấu mũi.

"Tam tiểu thư, bình hoa đều ở bên trong." Tề bà tử quen cửa quen nẻo dẫn đường cho các nàng.

Nam Cung Nguyệt ra vẻ tò mò nhìn bốn phía, thường thường hỏi lai lịch đồ vật nào đó. Tề bà tử lật cuốn sổ sách trên tay, ân cần trả lời.

Nam Cung Nguyệt mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi một mảnh sóng lớn. Nàng đoán được không sai, không chỉ cái bình hoa men sứ màu bí đao hoạ 10 vị La Hán kia là đồ dởm, nàng nhìn nửa đường này, đã phát hiện còn có thêm một cái huân lò, hai bình hoa lớn nhỏ cũng là đồ dởm, còn có một ít cuốn tranh chữ cùng đồ vật giấu ở biên giác, nàng thấy không rõ lắm, cho nên cũng không có cách nào xác nhận.

Việc này quả nhiên phiền toái. Không đến nửa tháng nữa chính là đại thọ của Tổ mẫu, bên trong khẳng định vẫn còn có nhiều đồ dởm đã không cẩn thận bị lấy ra ngoài bài trí. Nha hoàn bà tử làm việc trong phủ này, không có khả năng quan sát không có kiến thức, tất nhiên là nhận không ra thật giả.

Nhưng tiệc mừng thọ ngày ấy, nhất định sẽ có không ít nhà quyền quý đến, trong số họ khẳng định có người có thể nhận ra những đồ vật dởm đó, một Nam Cung phủ to như vậy, khi chuẩn bị tiệc thọ yến lại hỗn tạp đồ dởm, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ trở thành đề tài bàn luận nơi trà dư tửu hậu của toàn bộ vương đô thế gia!

Mà Tổ mẫu từ trước đến nay coi trọng thể diện nhất, đến lúc đó chắc chắn giận dữ, mẫu thân mình khẳng định khó thoát tội này!

Nam Cung Nguyệt càng nghĩ càng kinh hãi, ấn đường nhảy nhảy, trong lòng có chút nôn nóng. Không được! Nàng muốn tìm biện pháp đem mẫu thân tách ra ngoài mới được!

Nhưng đồ vật rốt cuộc là do ai đánh tráo đây?

Người đầu tiên Nam Cung Nguyệt hoài nghi đó là Tề bà tử trông coi nhà kho này!

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt chợt lóe, đột nhiên dừng lại trước một bình hoa yên sơn biển mây lớn đang đặt dưới đất, làm như vừa lòng gật gật đầu, "Cái bình hoa dưới đất này thật không tồi a."

Tề bà tử lập tức tiến lại gần, lật sổ sách nói: "Tam tiểu thư, ánh mắt ngài thật tốt, đây là năm đó, thời điểm lão thái gia đại thọ bốn mươi, lão thái gia được tặng, lúc trước lão thái gia cũng rất là yêu thích......" Lão thái gia trong miệng nàng tất nhiên là người đã đi về cõi tiên, tổ phụ của Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Hạo.

"Vậy cái này......" Nam Cung Nguyệt tùy ý dùng tay chỉ vào bình hoa lớn dưới đất kia, đồng thời nắm khăn ở lòng bàn tay, rồi đối với Tề bà tử phất hai cái, một chút bột phấn màu trắng tùy ý phiêu tán bay ra, thẳng tiến vào lỗ mũi của Tề bà tử, theo hô hấp nàng tiến vào huyết mạch......

"Vậy lão bà tử liền gọi người tới......" Tề bà tử mới đầu còn có tinh thần, dần dần, thế nhưng hoảng hốt, ngơ ngác đứng tại chỗ.

"Tề bà tử......" Ý Mai chú ý đến biểu hiện khác lạ của nàng, đang muốn tiến lên, lại thấy Nam Cung Nguyệt giơ tay ý bảo nàng đừng động.

Ý Mai là người thành thật, lập tức ngốc đứng tại chỗ.

Nam Cung Nguyệt vươn một ngón tay ở trước mặt Tề bà tử quơ quơ, thử hỏi: "Tề bà tử, ngươi tên là gì?" Tề bà tử trúng thuốc mê do nàng tự chế, mê điệt tán này không giống với loại bình thường, thuốc mê này do Nam Cung Nguyệt tự chế có thể khiến thần kinh tê mỏi tạm thời, còn có tác dụng khiến thần kinh trở nên hỗn loạn, cho nên người thường sau khi bị trúng chiêu, người khác hỏi cái gì liền đáp cái đó, so với bất luận thời điểm nào đều thành thật, chờ đến khi thanh tỉnh lúc sau, ký ức sẽ có chút hỗn loạn, chỉ cho rằng chính mình hoảng thần, đáng tiếc dược hiệu chỉ có nửa khắc.

"Yêm, tên Yêm có từ nhỏ, sau khi vào phủ, lão phu nhân ngại tên Yêm không dễ nghe, liền ban cho Yêm tên Chi Lục." Tề bà tử ý thức hoảng hốt, liền cái tên nông thôn nhiều năm chưa từng nói ra ngoài, giờ cũng buột miệng thốt ra.

Đối với điều này, Nam Cung Nguyệt đặc biệt vừa lòng, biết dược tính đã có hiệu lực, nắm chặt thời gian, tiếp tục hỏi: "Tề bà tử, tại nhà kho này, ta phát hiện có vài món đồ dởm, có phải chính là ngươi trộm đổi?"

Tề bà tử còn chưa có trả lời, phía sau Nam Cung Nguyệt, sắc mặt Ý Mai cùng Thước Nhi đã thay đổi lớn, trong mắt vừa kinh ngạc vừa sợ. Việc nô tỳ trộm cướp đồ của chủ nhân chính là trọng tội!

Thần sắc Tề bà tử mê mang, ánh mắt dại ra, "Yêm chưa từng làm."

"Vậy ngươi có biết là ai làm không?" Nam Cung Nguyệt ngay sau đó lại hỏi.

Tề bà tử ngơ ngác đáp: "Không biết, Yêm mới trông coi nhà kho một năm, mới mở nhà kho vài lần."

Ánh mắt Nam Cung Nguyệt hơi ảm đạm, nếu Tề bà tử nói như vậy, liền khẳng định không phải nàng, người trúng mê điệt tán sẽ không gạt được người khác, trừ phi người này có ý chí khác hẳn với thường nhân, từng gặp qua trắc trở không giống người...... Mà Tề bà tử như nữ tắc nhân gia bình thường, là không có khả năng làm được.

Nếu không phải Tề bà tử, như vậy liền phải tra từ quản sự nhà kho trước Tề bà tử...... Khi đó bọn họ còn ở quê. Tuy rằng không phải không thể tra, nhưng không phải mấy ngày có thể tra ra kết quả.

Nam Cung Nguyệt trầm ngâm một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đem sổ sách trong tay Tề bà tử cầm lại đây, lật nhanh vài tờ, sau đó đem sổ sách đưa lại đối phương, trên mặt lộ ra biểu tình như suy tư gì.

Chỉ chốc lát sau, Tề bà tử rốt cuộc từ từ chuyển tỉnh, ánh mắt hoảng hốt, nhất thời không biết chính mình đang ở nơi nào.

"Tề bà tử, ta nghĩ, cái bình hoa yên sơn biển mây dưới đất này cùng phong cách phòng khách có chút không phù hợp lắm, ta đành từ bỏ trước, chờ ta trở về, lại cẩn thận cân nhắc thêm." Nam Cung Nguyệt dường như không có việc gì nói, "Hôm nay thật làm phiền ngươi."

"Nơi nào nơi nào, đây là bổn phận của bà tử." Tề bà tử nịnh nọt nói, đem cảm giác kỳ lạ vừa rồi quên đến không còn một mảnh.

Chương 40: Dẫn xà

Sau khi rời khỏi nhà kho, Nam Cung Nguyệt vội vàng phân phó Ý Mai: "Ý Mai, ngươi đến chỗ Nhị phu nhân nói rằng, việc bài trí cho phòng khách ta đã có một ít ý tưởng khác, đêm nay muốn cẩn thận ngẫm lại."

"Vâng." Ý Mai nhanh hành lễ, lĩnh mệnh mà đi.

Nam Cung Nguyệt lần này là cố ý thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt Ý Mai cùng Thước Nhi, thứ nhất là để các nàng kinh sợ, làm các nàng biết tất cả thủ đoạn của mình mà không dám sinh ra hai lòng; thứ hai, cũng muốn triển lộ chính mình, như vậy về sau, khi làm việc gì cũng càng thuận tiện hơn. Nàng vẫn luôn chú ý tới thần sắc của hai nha đầu, thấy mới đầu các nàng còn khiếp sợ sợ hãi, nhưng thực mau lại bình tĩnh trở lại, bên trong thần sắc càng thêm cung kính.

"Thước Nhi, chúng ta về Mặc Trúc viện trước."

Nam Cung Nguyệt mang theo Thước Nhi trở về Mặc Trúc viện, thừa dịp ký ức còn rõ ràng, nàng vội vàng chấp bút trên tờ giấy, nhanh chóng viết xuống mấy chữ, lại lấy ra mấy tờ giấy vẽ tranh vẽ đồ......

Lại qua hai ngày, Nam Cung Nguyệt lên lớp xong thì lại dùng cơm trưa, sau đó đi Thiển Vân viện gặp Lâm thị, chỉ là lúc này đây, ngoài việc mang thuốc cho Lâm thị, nàng còn cố ý mang theo một quyển họa.

"Mẫu thân," đợi Lâm thị uống chén thuốc xong, Nam Cung Nguyệt thần bí hề hề lấy ra quyển họa, đem mở ra, "Ngươi tới xem."

Lâm thị lập tức liền nhận ra nơi Nam Cung Nguyệt vẽ chính là phòng khách Vinh An Đường, chỉ là cách bài trí này...... Hai mắt nàng sáng ngời, cầm lấy bức hoạ tinh tế nhìn ngắm, càng xem càng liên tiếp gật đầu.

Thấy thế, Nam Cung Nguyệt ở một bên giải thích nói: "Mẫu thân, hôm trước ta đi nhà kho về, nhìn thấy trong nhà kho có không ít đồ cất giữ, liền cảm thấy chúng ta hẳn nên đem sửa lại phong cách bài trí phòng khách. Nam Cung gia ta rời đi vương đô nhiều năm, hiện giờ mới trở về chưa bao lâu, không nên quá mức long trọng, mà nên thể hiện ra sự thanh quý của thế gia chúng ta mới phải!"

Lâm thị cân nhắc, xác thật, hiện tại phòng khách bài trí phần nhiều là đồ cất giữ quý giá, số lượng tuy nhiều, lại tựa hồ có vẻ đem việc này quá coi trọng, ngược lại trở thành kém cỏi. Nàng nghĩ, lại nhìn lại bức hoạ của Nam Cung Nguyệt, càng cảm thấy nữ nhi thiết kế cực đẹp, nếu cứ theo cái này, mới có vẻ khiến Nam Cung gia bọn họ thanh quý cao nhã hơn.

Nàng thực mau quyết định, dứt khoát gật gật đầu, "Nguyệt nhi, liền theo suy nghĩ của con mà làm đi."

"Hết thảy liền giao cho Nguyệt nhi đi." Nam Cung Nguyệt vui sướng bật cười, kiều tiếu mà nói, "Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, Nguyệt nhi nhất định sẽ không phụ sứ mệnh."

Nam Cung Nguyệt nói là làm, bắt đầu tập hợp hết nha đầu, bà tử của Thiển Vân viện cùng Mặc Trúc viện, trước tiên đem phần lớn đồ bài trí trong phòng khách, đương nhiên cũng bao gồm những đồ dởm kia liền cất hết về nhà kho, tiếp theo, dựa trên phương án của mình mà một lần nữa đến nhà kho, lấy một loạt các bình hoa, vật trang trí, tất nhiên mỗi một vật đều do nàng tỉ mỉ chọn lựa chính phẩm, một lần nữa đem phòng khách thay đổi một phen.

Thanh thế nàng làm to lớn như thế, cơ hồ khiến toàn bộ Nam Cung phủ đều kinh động, mọi người đều biết Nhị phu nhân đem chuyện trang trí phòng khách giao cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư người nhỏ nhưng chủ ý lại không nhỏ, liền đem những thứ vốn bỏ đi không cần, một lần nữa đùa nghịch một phen.

Trong lúc nhất thời, bọn hạ nhân nô tỳ đều thảo luận việc này, muốn nhìn một chút Tam tiểu thư có thể làm ra cái dạng gì.

Động tĩnh lớn như vậy, đám người Triệu thị Hoàng thị tất nhiên cũng nghe thấy, Hoàng thị còn cố ý đi tìm Triệu thị nói chuyện: "Ta nói Đại tẩu này, ngươi xem Nhị tẩu không chịu quán xuyến hài tử, lại để Nguyệt nhi làm bậy. Tiệc mừng thọ này của mẫu thân cũng không phải là việc nhỏ."

Triệu thị nhàn nhạt liếc nhìn Hoàng thị một cái, tất nhiên biết trong lòng Hoàng thị nghĩ tới cái gì. Tam đệ muội này đã không có bản lĩnh, lại còn tham lam như sài lang.

Triệu thị cười như không cười, chỉ nhàn nhạt nói: "Không bằng Tam đệ muội cùng ta đến Vinh An Đường nhìn xem đi."

Vì thế hai người liền cùng nhau tới phòng khách Vinh An Đường, mà lúc này, phòng khách đã bố trí đến thất thất bát bát*.

(*) thất thất bát bát: bảy bảy tám tám, chỉ sự gần xong.

Dọc theo đường đi, Hoàng thị tuy ra vẻ bình tĩnh, nhưng nghĩ đến những món đồ cất trữ bị chính mình đổi đi, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, lấy nhãn lực của Triệu thị, nàng có thể nhìn ra hay không?

"Đại bá mẫu, Tam thẩm thẩm," Nam Cung Nguyệt vừa thấy hai người đến, liền tiếp đón, "Vừa lúc hai người tới, nhanh giúp Nguyệt nhi nhìn xem, phòng khách bố trí như này có được không?" Nàng giả vờ kinh hỉ, trong lòng lại nghĩ: Các nàng cuối cùng cũng tới. Hai ngày này nàng nghĩ tới nghĩ lui, việc đổi đồ cất trữ trong nhà kho, bình thường nô tỳ cũng không dám làm, thậm chí không có cơ hội như vậy, trừ phi Triệu thị hoặc là Hoàng thị cũng cắm một chân......

Lâm thị tất nhiên cũng chú ý tới Triệu thị cùng Hoàng thị đã đến, phân phó nha hoàn bên cạnh một câu, liền cười đón tiếp, "Đại tẩu cùng Tam đệ muội cũng tới a. Phiền các ngươi giúp ta cùng Nguyệt nhi ngắm nhìn xem."

"Nhị đệ muội, Nguyệt nhi, các ngươi cũng quá khách khí." Triệu thị cười tủm tỉm nói, đồng thời tinh tế đánh giá không gian xung quanh.

Phòng khách như cũ vẫn là phòng khách này, cũng không thể nói là làm người ta đặc biệt kinh diễm, nhưng lại thanh u lịch sự tao nhã, điệu thấp lại không mất đi sự hào phóng!

Toàn bộ phòng khách lấy "Lan" làm chủ đề bố trí, từ bức hoạ cuộn tròn, bình hoa lớn nhỏ, hoa trong bình, huân lò...... Thậm chí cả hoạ tiết điêu khắc hoa lan lê trên bàn đều có liên hệ tới "Lan", bài bố đan xen có hứng thú, lịch sự tao nhã hào phóng, làm người ta tìm không ra sai lầm!

"Quân tử như lan, không cốc u hương."

Trong đầu Triệu thị không khỏi hiện lên tám chữ này. Lão thái gia đã sớm quy tiên và ngoại tổ mẫu thái gia khi còn sống đều từng được thế nhân xưng tụng tám chữ này, đến nỗi "Lan" trở thành tiêu chí của Nam Cung gia. Hiện giờ Nam Cung gia rời vương đô nhiều năm, mối liên hệ với thế gia đã không còn rõ, dùng "Lan" này tới kích thích hồi ức đã từng giao tình, vừa mịt mờ lại không có vẻ quá mức ân cần. Thật là vi diệu!

Nghĩ đến chuyện đồn thổi ồn ào huyên náo trong phủ, Triệu thị không khỏi nhìn lại Nam Cung Nguyệt, thầm nghĩ: Những thứ này thật sự do Nguyệt nhi bố trí? Hoặc có thể là do Lâm thị tạo thành vì nữ nhi thì sao.

Trong lòng nàng tuy nghĩ như vậy, mặt ngoài lại bất động thanh sắc, nói: "Nhị đệ muội, Nguyệt nhi, phòng khách bố trí như này thật đẹp, nếu để ta làm, chỉ sợ cũng làm không được tốt như vậy......"

Nàng dùng đủ các loại từ khen ngợi, Lâm thị không khỏi cao hứng vì nữ nhi, khóe miệng kìm không được tươi cười.

Mà Hoàng thị căn bản thất thần, móng tay gắt gao nhéo lên lòng bàn tay. Vừa mới nhìn một vòng, nàng liền phát hiện mỗi một thứ trong phòng khách này đều là chính phẩm, không có một thứ nào là đồ dởm bị đánh tráo. Lâm thị thật sự có vận khí tốt như vậy, hay là...... Bị phát hiện?

Hoàng thị càng nghĩ càng sợ hãi, nếu thật sự bị phát hiện, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nếu Lâm thị đem việc này bẩm báo lão phu nhân, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Tâm Hoàng thị phảng phất như bị một tòa núi lớn ngăn chặn, trầm trọng đến cơ hồ không thở nổi.

Mấy người mặt ngoài hoà thuận vui vẻ, kỳ thật tâm tư khác nhau, đứng được một lúc, Triệu thị, Hoàng thị liền cùng nhau cáo từ.

Nam Cung Nguyệt nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng cười lạnh một trận, truyền Ý Mai cùng Thước Nhi nhỏ giọng dặn dò vài câu......

Nếu nàng phán đoán không sai, nếu thật là một trong hai người Triệu thị cùng Hoàng thị có một người trộm đánh tráo vài món đồ cất trữ trong nhà kho, như vậy "Nàng" nhất định sẽ phát hiện ra đồ đạc trong phòng khách này, đến một đồ dởm cũng không có, mà "Nàng" cũng nhất định sẽ có hành động!

Tin rằng chiêu "Dẫn rắn ra khỏi hang" này của mình sẽ làm người phía sau màn hiện nguyên hình!
——— 🔹———

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top