Quyển 2: Chương 4 - 7
Chương 4: Cung yến, thủ đoạn của Hiên Viên Tuyệt:
Tê Phượng Cung là chỗ ở của Tây Hạ Lịch Đại hoàng hậu, nhưng nay Tê Phượng Cung lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử thần bí, cho nên tất nhiên dẫn tới rất nhiều sự chú ý từ các Cung, chỉ tiếc là Hiên Viên Tuyệt đã ra lệnh không một ai được tới gần Tê Phượng Cung nửa bước, cho nên không ai còn dám tìm hiểu.
Đêm nay là ngày Hiên Viên Tuyệt triệu kiến công chúa hai quốc gia, lúc trước nghe nói Hiên Viên Tuyệt đã chiêu cáo phong Đông Hán công chúa làm Hoàng hậu, nhưng chỗ ở của Hoàng hậu đột nhiên lại bị một nữ tử khác chiếm mất, cho nên tất cả đều khẳng định Đông Hán công chúa kia sẽ không từ bỏ ý đồ, hết thảy ánh mắt đều hướng vào tiệc tối đêm nay.
"Cô nương! Hoàng Thượng thỉnh người hiện tại đi qua!" Thái giám tổng quản bên người Hiên Viên Tuyệt, An công công cung kính cúi người với Thiên Thanh Hoàng, lẽ ra một nữ tử không có phi vị như Thiên Thanh Hoàng không đáng để hắn hành lễ, nhưng vì vị cô nương này rất đặc biệt, cho nên thần sắc cung kính mới không có chút làm bộ.
Nếu như nói Hiên Viên Tuyệt thô bạo, thì chỉ sợ không ai rõ ràng hơn người vẫn luôn bồi bên cạnh Hiên Viên Tuyệt như hắn, nhưng một người vô tình như vậy lại không chút để bụng nào đối với nữ tử trước mắt, không chỉ đón nàng tiến cung, mà còn vì nàng mà giam lỏng Lưu quý phi, càng không cần phải nói để nàng ở tại nơi chỉ có Hoàng hậu mới có tư cách bước chân vào, Tê Phượng Cung!
Cho dù nữ tử này có thân phận như thế nào, thì sau này khả năng trở thành chủ nhân của Tê Phượng Cung cũng đến tám chín phần, làm sao hắn có thể không cung kính!
"Ân!" Thiên Thanh Hoàng thản nhiên lên tiếng, ánh mắt đảo qua nội điện: "Hoan Hỷ đâu?"
Hoan Lạc bất đắc dĩ nói: "Bị Thất hoàng tử kéo đi yến hội rồi."
Thiên Thanh Hoàng không quá ngoài ý muốn, đối với hai kẻ dở hơi này đã thấy nhưng không thể trách: "Vậy chúng ta đi thôi!"
"Cô nương, thỉnh!" An công công chạy nhanh nhường đường, đối Thiên Thanh Hoàng làm một động tác mời.
"Ân!" Thản nhiên lên tiếng liền nâng bước đi về phía trước, bình thản nhưng không ngạo mạn, lạnh lùng nhưng không mất cao quý, cung trang dù không tính hoa lệ nhưng mặc lên người nàng cũng không tổn hại nửa phần khí chất, rõ ràng là khuôn mặt bình thường vô kỳ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không dám nhìn thẳng.
Cho dù là người đã nhìn qua đủ cung nhân mỹ nhân như An công công khi nhìn nàng cũng nhịn không được than lên sợ hãi, loại khí chất này, không có bất kỳ một phi tần hậu cung nào có được.
Vừa mới đi đến đại điện yến hội, Thiên Thanh Hoàng đã nhìn thấy thiếu niên lạnh lùng kia. Ở trong nháy mắt khi Lãnh Nguyệt thấy nàng liền muốn xoay người hành lễ, lại lập tức bị Thiên Thanh Hoàng ngăn lại : "Ta đã nói ngươi không cần hành lễ với ta."
Lãnh Nguyệt hơi sửng sốt, cũng không kiên trì hành lễ, xoay người vén mạc liêm qua một bên lên, ý bảo Thiên Thanh Hoàng đi vào. Một màn này sau khi rơi vào trong mắt An công công lại càng làm hắn thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, lập tức xoay người đi về phía Hiên Viên Tuyệt báo cáo. Vừa vặn lúc này, Thái giám tư lễ Cao công công bên ngoài hô lên một tiếng, "Đông Hán công chúa, Tây Lương công chúa yết kiến". Nghe vậy, bước chân Thiên Thanh Hoàng vừa nâng lên liền dừng lại.
Lãnh Nguyệt đứng một bên nghe được một tiếng "Đông Hán công chúa" lập tức theo bản năng nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, thấy trên mặt nàng không có thần sắc phẫn nộ mới thoáng yên lòng một chút.
Hai đạo thân ảnh một trắng một đỏ song song mà đến, Triệu Phi Tuyết một thân y phục màu trắng, hoa văn tinh xảo trang sức trang nhã, tựa như bạch liên xuất thủy, mà Tư Đồ Văn Thiên lại hoàn toàn tương phản, một thân hồng y yêu diễm như đóa hồng liên, rất xứng với tính cách của nàng ta.
Hai người tiến lên hành lễ, một người ôn nhu nhược nhược, một người dáng vẻ ngàn vạn: "Phi Tuyết ( Văn Thiên ) tham kiến Hoàng Thượng!"
Lúc này Thiên Thanh Hoàng mới đem ánh mắt chuyển lên cao đài, nhìn Hiên Viên Tuyệt như trước một thân long bào màu đen, mái tóc dùng ngọc quan cẩn thận vén lên, tuấn mỹ không một tia biểu tình, hắn tùy ý ngồi trên cao, không cần cố ý đã khiến người ta cảm giác được uy áp của đế vương, khí chất này so với Tư Đồ Thanh không biết uy nghiêm hơn bao nhiêu lần.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Tuyệt cũng nhìn qua, sau đó tùy ý nâng tay: "Bình thân!"
"Tạ Hoàng Thượng!" Hai người hành lễ xong liền tự đi tới vị trí ngồi, bất quá ánh mắt vẫn không rời Hiên Viên Tuyệt, tình ý dạt dào kia chỉ cần không phải người mù thì đều sẽ thấy.
Thiên Thanh Hoàng đảo mắt qua đại điện, bởi vì lần này có công chúa tới, cho nên đặc biệt cho phép các quan viên mang theo nữ quyến cùng tiến cung, ngoài ra các tần phi có địa vị cũng đến tham dự. Trừ bỏ Lưu quý phi không được ra ngoài thì nơi này tổng cộng có một Quý phi, một Đức Phi, một Hiền phi và hai Tiệp dư, chỉ nhìn năm người này cũng đủ biết Hiên Viên Tuyệt rất lạnh lùng với hậu cung.
Ngoại trừ các phi tần và hai người vừa mới vào, dưới đài cũng có một ít đại thần chi nữ si mê nhìn lên, tất cả đều muốn Hiên Viên Tuyệt có thể liếc tới các nàng một cái, cho dù thủ đoạn của Hiên Viên Tuyệt có làm người ta đảm chiến, nhưng tuấn mỹ của hắn vẫn có thể hấp dẫn rất nhiều thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thiên Thanh Hoàng lắc đầu, dư quang khóe mắt liếc tới Hiên Viên Địch cùng Hoan Hỷ, bên cạnh còn một người gần đây không thấy thân ảnh, Goyard, cả ba đều đang trốn trong góc uống rượu dùng bữa, xem ra rất thích ý.
Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng nghe được một trận thanh âm hít vào, tiếp theo cảm giác vô số ánh mắt đang nhìn lại đây, quay đầu lập tức thấy thân mình cao thẳng của Hiên Viên Tuyệt đang đi tới phía mình, cùng với đó là vô số ánh mắt đạo hỏa vù vù bay đến, Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ cười khổ, Hiên Viên Tuyệt này muốn kết thù hộ nàng sao!
Hiên Viên Tuyệt đi đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng vươn tay: "Đi thôi!"
Thiên Thanh Hoàng vừa mới vươn tay đặt lên, hơi lạnh từ lòng bàn tay hắn đã liền truyền đến, nhưng cảm giác này lại làm lòng người cảm thấy vô cùng an tâm, đáp lại hắn một nụ cười yếu ớt, nàng tùy ý để hắn nắm tay mình đi lên đại điện, chậm rãi tới vị trí cao nhất.
Nghi hoặc, khó hiểu, ghen tị, hận thù, vô số ánh mắt tùy bắn về phía bóng dáng Thiên Thanh Hoàng, nhưng nàng vẫn như trước thong dong bình tĩnh, không có một tia bối rối.
Cuối cùng, Hiên Viên Tuyệt dắt nàng ngồi trên long ỷ, buông bàn tay kéo nàng ra, thuận thế để nàng ngồi bên hông, động tác bá đạo không cho phép kháng cự. Thiên Thanh Hoàng cứng đờ, lập tức tự nhiên bán ỷ dựa vào lòng hắn, ngửi mùi hương trên người hắn mà tâm tình đột nhiên thư thái.
"Hoàng Thượng! Từ trước tới nay chỉ có Hoàng hậu mới được ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, hơn nữa cho dù ngồi chung cũng sẽ có thiết bàn riêng. Hiện tại người làm sao có thể để một nữ tử lai lịch không rõ ngồi trên long ỷ như vậy! Sao có thể a!" Hai người vừa mới ngồi xuống, một đại thần hơn năm mươi tuổi đã lập tức đứng dậy, vẻ mặt giận dữ nói.
"Hoàng Thượng! Nữ tử tọa trên long ỷ là không hợp lễ, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!" Một đại thần trung niên khác cũng đi theo quỳ xuống.
"Thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!" Ngay sau đó, tất cả mọi người phía dưới đều quỳ xuống.
Trong nháy mắt, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng cảm giác được người bên cạnh đang tản ra lãnh ý, Hiên Viên Tuyệt không nhìn người phía dưới, một tay bưng chén rượu lên, thanh âm không lớn nhưng đủ truyền khắp cung điện: "Các ngươi muốn trẫm theo đạo làm thế nào?" Tuy nói là nghi vấn, nhưng ngữ khí kia cũng là không thể hoài nghi, đế vương uy áp làm những đại thần đang quỳ nhịn không được run rẩy.
"Hoàng Thượng tha mạng!"
"Hoàng Thượng! Từ khai quốc tới nay, lễ pháp có quy định chỗ ngồi của Hoàng hậu phải thấp hơn Hoàng Thượng một bậc, càng không cần nói phi tần, huống hồ nữ tử này lại không có phi vị, thật sự không hợp chút lễ nào, thỉnh Hoàng Thượng đừng nên tổn hại lễ pháp!" Một quan viên lớn mật không sợ chết nói ra.
Hiên Viên Tuyệt nâng mắt nhìn một chút xuống đất, lạnh lùng mở miệng: "Người tới! Kéo hắn xuống chém!"
Một câu, không chỉ quan viên kia, mà ngay cả những người bên cạnh cũng nhịn không được kinh hãi!
"Hoàng Thượng cân nhắc!"
"Hoàng Thượng! Thần có tội gì?" Đại thần kia nghe xong không phục ngẩng đầu, ánh mắt khi chạm đến Hiên Viên Tuyệt lại nháy mắt hạ xuống: "Hoàng thượng! Những câu của thần là trung ngôn, Hoàng thượng không để ý lễ pháp, đây là bất kính với tổ tiên!"
"Tây Hạ hoàng đế là trẫm, hết thảy đều do trẫm định đoạt, nếu Lý Thượng thư trung với tổ tiên, vậy trẫm để ngươi đi xuống tiếp tục trung với tổ tiên!" Thanh âm Hiên Viên Tuyệt vô tình lạnh như băng, dứt lời, hai binh lính liền tiến lên kéo Lý Thượng thư ra ngoài.
"Hoàng Thượng tha mạng... Hoàng Thượng tha mạng a..." Lý Thượng thư cuối cùng cũng biết chuyện mình làm có bao nhiêu ngu xuẩn, nhưng Hiên Viên Tuyệt ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn, làm cho tất cả các đại thần khác sợ hãi không dám mở miệng.
Hai binh lính kéo Lý Thượng thư tới cửa, lập tức giơ đao chém đầu, trước mắt bao người, Hiên Viên Tuyệt tàn nhẫn huyết sái đại điện, chưa bao giờ nói rồi thôi!
~
Chương 5: Đều do khuôn mặt ngươi gây họa
Sau khi binh lính kéo thi thể Lý Thượng thư đi, lập tức có người bê nước lưu loát rửa sạch vết máu. Nhìn bên ngoài sạch sẽ như mới này, không ai lại nghĩ vừa nãy có một người thật sự đã chết!
An công công vung phất trần lên, cười tủm tỉm: "Thỉnh các vị trở lại chỗ ngồi, yến hội còn chưa bắt đầu!"
Đợi khi mọi người trở lại vị trí, An công công mới tuyên bố khai yến, cung nữ dần dần bưng tới rượu thơm món ngon, tiếng động ti trúc cũng lập tức vang, đám vũ nữ liên tiếp đi lên.
Thiên Thanh Hoàng nâng chén rượu tựa vào bả vai Hiên Viên Tuyệt, nhịn không được trêu chọc: "Sao ta lại có cảm giác mình giống yêu nữ họa quốc như vậy!"
Nghe vậy, Hiên Viên Tuyệt nhướn khóe môi: "Sao không nói ta tàn nhẫn?"
"Tàn nhẫn?" Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: "Vị trí bất đồng, lập trường không cùng, thần nên có bộ dáng của thần, quân nên có thủ đoạn của quân, hắn khiêu khích tôn nghiêm của đế vương, đáng chết!"
Hiên Viên Tuyệt mỉm cười nắm chặt tay Thiên Thanh Hoàng, tâm tình không chỉ hai chữ vui mừng là diễn tả hết.
An công công đứng bên cạnh hai người tất nhiên nghe được cuộc đối thoại này, sự kinh hãi cùng bội phục với Thiên Thanh Hoàng lại tăng thêm một phần, lời như vậy có lẽ cũng chỉ có nàng mới dám nói, hơn nữa nói xong cũng chỉ có nàng mới không bị Hoàng thượng trừng phạt!
Nhìn bộ dáng hai người thân mật trên đài cao, nữ quyến cùng phi tần phía dưới lập tức hoàn hồn từ trong kiếp sợ, sau đó lại bị ghen tị cùng hận ý che lấp. Nhất là Tư Đồ Văn Thiên một thân hồng y, giờ phút này nàng ta chỉ hận không thể giết chết Thiên Thanh Hoàng, nhưng lại cũng không dám phơi bày thân phận của Thiên Thanh Hoàng, bởi vì như vậy chẳng khác nào ngu xuẩn đánh vào miệng mình.
"Hạ Hoàng anh minh quyết đoán, Triệu Duệ bội phục!" Một tuấn lãng nam tử từ bên cạnh Triệu Phi Tuyết đứng lên, một thân cẩm y màu nâu, đầu đội Kim tương ngọc quan, hiển nhiên đây chính là người lần này đưa Triệu Phi Tuyết đến Tây Hạ, Bắc Lương vương gia, Thụy vương Triệu Duệ!
Quả nhiên, hắn nâng chén đối Hiên Viên Tuyệt thi lễ: "Triệu Duệ kính Hoàng thượng một ly, chúc giang sơn của người thiên thu muôn đời, trọn đời không suy!"
Hiên Viên Tuyệt nâng chén: "Có thiên thu muôn đời không thì trẫm không biết, trẫm chỉ biết Tây Hạ giang sơn tuyệt đối sẽ không suy bại trong tay trẫm!" Không cố ý khách sáo, ngôn ngữ cũng sắc bén, ngữ khí lại bá đạo làm người ta cảm thấy đó là điều chắc chắn.
"Thỉnh!" Nâng chén xong liền uống một hơi cạn sạch.
Thấy vậy, Triệu Phi Tuyết cũng nâng chén rượu đứng dậy, đối Hiên Viên Tuyệt thi lễ, hơi ngượng ngùng nói: "Phi Tuyết vẫn ngưỡng mộ phong tư của Hạ Hoàng đã lâu, cho nên lần này liền cầu phụ hoàng để hoàng huynh mang Phi Tuyết đến đây, quả nhiên Hạ Hoàng đúng là oai hùng như trong lời đồn, chính thực là anh hùng trong lòng Phi Tuyết, cho nên Phi Tuyết muốn lấy rượu nhạt kính Hoàng Thượng một ly, hy vọng Hoàng Thượng sẽ thành sự!"
Cái này xem như là ám chỉ tâm ý của mình đi? Thiên Thanh Hoàng nhìn thoáng qua Triệu Phi Tuyết thẹn thùng nhưng không thất lễ, lại quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt không có biểu tình gì, tâm tư của Triệu Phi Tuyết này chỉ sợ cũng đành trôi theo dòng nước. Lấy bầu rượu qua, tự mình rót một ly, nàng lại nghe thấy thanh âm Triệu Phi Tuyết vang lên.
"Phi Tuyết thấy nương nương phong tư bất phàm, chẳng hay có được thỉnh giáo tục danh của nương nương không?" Nhận thấy ánh mắt nhu nhược kia mang theo oán độc, Thiên Thanh Hoàng ngẩng đầu vừa vặn thấy Triệu Phi Tuyết đang nhìn mình, lông mày ngả ngớn mang theo ba phần tà khí: "Ngươi hỏi ta?"
Nghe vậy, ánh mắt toàn đại điện liền hướng về phía Thiên Thanh Hoàng, nữ tử này bỗng dưng thần bí xuất hiện, mà Hiên Viên Tuyệt chẳng những tự mình đón nàng thượng vị, lại còn vì nàng mà giết một quan viên, người như thế làm sao có thể không tò mò!
Triệu Phi Tuyết cảm giác được ánh mắt Thiên Thanh Hoàng như có thể nhìn thấu chính mình, vẻ ngụy trang thiếu chút nữa bị phá hỏng, miễn cưỡng cười cười: "Phi Tuyết cảm thấy khí chất của nương nương bất phàm nên mới mạo muội muốn hỏi, nếu có chỗ đường đột thì thỉnh nương nương thứ lỗi!"
Thiên Thanh Hoàng một tay tựa cằm, không hình tượng dựa vào bàn, khóe môi gợn lên một chút cười tà: "Thứ nhất, ta không phải 'nương nương' trong miệng ngươi nói. Thứ hai, bộ dáng ta hẳn không xinh đẹp bằng ngươi, về phần khí chất thì ta không biết. Thứ ba, bộ dáng của ngươi làm ta thấy ngươi thật đáng ghét!"
Giống hệt Thiên Thanh Tuyết thích tỏ ra nhu nhược, giống hệt tâm tư ngoài dặm không đồng nhất, tâm cơ thâm trầm!
"..." Triệu Phi Tuyết nhất thời nghẹn lời, lập tức không biết nói gì cho phải, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, lại thấy hắn đối với cử chỉ vô lễ của Thiên Thanh Hoàng rất thờ ơ, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng cười tà mà trong mắt lại ngoài ý muốn hiện lên sự sủng nịch. Triệu Phi Tuyết giống như bị sấm đánh đứng tại chỗ.
"Cô nương cần gì phải bức nhân như thế?" Một nữ tử bạch y đứng lên, thướt tha tiêu sái đến giữa điện hành lễ: "Thần nữ Ngụy Ánh Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng!"
"Bình thân!" Tể tướng chi nữ, Tây Hạ đệ nhất mỹ nhân, Ngụy Ánh Nguyệt, Thiên Thanh Hoàng đã từng nghe.
Ngụy Ánh Nguyệt cũng không trực tiếp đứng dậy, thanh âm dịu dàng nói: "Thần nữ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng trước đó thỉnh xin Hoàng Thượng thứ cho thần nữ tội bất kính."
Hiên Viên Tuyệt tất nhiên đại khái biết nàng ta muốn nói cái gì, mắt thấy Thiên Thanh Hoàng không để ý mới vung tay lên: "Chuẩn."
"Tạ Hoàng Thượng!" Làm đủ lễ, Ngụy Ánh Nguyệt mới ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đúng là không uổng danh Đệ nhất mỹ nhân: "Thần nữ tự biết không nên chất vấn cô nương, cũng không muốn nói lễ giáo gì, thần nữ chỉ tin mọi người đều giống thần nữ rất ngạc nhiên về thân phận của cô nương, vì vậy không muốn để cho mọi người lung tung ngờ vực, chẳng hay có thể thỉnh cầu cô nương nói ra tên của mình không!"
Thiên Thanh Hoàng đánh giá nữ tử phía trước, có được mỹ mạo mà cũng có trí tuệ, hơn nữa ánh mắt bằng lặng, đúng là một nữ nhân đặc biệt.
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng phun ra ba chữ: "Thiên Thanh Hoàng!"
Mọi người nhất thời ồ lên, không nghĩ tới nữ tử này cư nhiên là người đi hòa thân, càng không nghĩ tới Hoàng thượng sẽ sủng ái nàng như vậy.
"Thiên Thanh Hoàng?" Triệu Phi Tuyết nhướn môi, vui mừng khi người gặp họa nhìn về phía Tư Đồ Văn Thiên sắc mặt xanh mét: "Bản Cung nhớ hình như người đi hòa thân của Đông Hán tên là Thiên Thanh Hoàng a, không biết vì sao Tư Đồ Văn Thiên công chúa lại đột nhiên xuất hiện trong này?"
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, hận ý trong lòng Tư Đồ Văn Thiên lại càng sâu, bất quá mặc dù có chút xấu hổ, nhưng không có nhiều chật vật, lập tức đứng dậy đi đến giữa điện, đứng bên người Ngụy Ánh Nguyệt, đối Hiên Viên Tuyệt thi lễ, giương giọng nói: "Bản cung xưa nay luôn ngưỡng mộ văn hóa Tây Hạ, cho nên vẫn muốn tự mình thể hội một chút, vì vậy lần này phụ hoàng đã phong bản cung làm nữ quan, thứ nhất là vì thể hiện Đông Hán rất coi trọng đám hỏi này, thứ hai cũng là vì để bản cung học hỏi thêm về văn hóa của Tây Hạ, không biết Triệu công chúa còn nghi vấn nào không?"
Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng liền có vài phần khâm phục Tư Đồ Văn Thiên, so với kẻ chỉ biết xúc động trước kia thì người trước mắt này không biết thông minh hơn bao nhiêu lần, xem ra trong hai tháng vừa rồi nàng ta cũng học được rất nhiều.
"Không có!" Triệu Phi Tuyết không còn biết nói gì.
"Ánh Nguyệt thất kính, thỉnh công chúa không trách!" Ngụy Ánh Nguyệt đối Thiên Thanh Hoàng cúi người xin lỗi, bộ dáng hào phóng thong dong làm người ta rất có hảo cảm, nhưng trên mặt Thiên Thanh Hoàng lại hiện lên một tia không vui, nàng biết trên đời này không phải ai cũng như Hoan Hỷ, nhưng tại sao bất kể là ai cũng đều có tâm kế như vậy? Nữ tử trước mắt lúc ban đầu còn làm nàng thấy cũng không tệ, nhưng vì sao trong nháy mắt đã biến thành cái loại người đáng ghét này?
Nàng ta muốn biểu hiện mình hào phóng khéo léo sao? Thông qua nàng để muốn được Hiên Viên Tuyệt chú ý à? Một cỗ hờn giận bỗng dâng lên làm Thiên Thanh Hoàng rất phiền muộn.
"Làm sao vậy?" Hiên Viên Tuyệt cảm giác được trên người nàng tản ra hơi thở hờn giận, có chút lo lắng hỏi.
Thiên Thanh Hoàng không cần quay đầu cũng biết hắn đang nhìn nàng, ngay cả lông mi cũng có thể nhìn thanh thanh sở sở, trong con ngươi sâu thẳm giờ phút này chỉ hoàn toàn có hình bóng nàng, thấp thoáng còn cảm xúc hơi lo lắng.
Không biết vì sao, lần đầu tiên Thiên Thanh Hoàng không có cảm giác kinh diễm nữa, mà ngược lại còn thấy phiền muộn: "Đều do khuôn mặt ngươi gây họa!"
Chương 6: Ghen sao?
Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng rót một chén rượu, mạnh mẽ uống vào, Ngụy Ánh Nguyệt lại tiếp tục nói: "Ánh Nguyệt muốn vì công chúa mà gảy một khúc bồi tội, thỉnh công chúa tha lỗi Ánh Nguyệt vô lễ!"
Nói xong, lập tức có người chuyển đàn đi lên, Ngụy Ánh Nguyệt ưu nhã ngồi xuống, tay mềm vừa nhấc, ngón tay đã trượt dài, tiếng đàn duyên dáng nhẹ nhàng vang lên. Tài nghệ cao như vậy, trách không được dám khoe khoang!
Kết một cái hoàn mỹ, Ngụy Ánh Nguyệt vừa lòng nhìn bộ dáng mọi người say mê, khiêm tốn cười cười: "Bêu xấu!"
"Hoàng Thượng! Nô tì biết gảy đàn tỳ bà, không bằng để nô tì cũng đến gảy một bản?" Một hoa y nữ tử bên trái Thiên Thanh Hoàng sau đó đứng lên, ánh mắt ẩn tình đảo qua Hiên Viên Tuyệt, nhưng lúc dừng trên người nàng lại biến thành lưỡi dao đòi mạng.
Năm phi tử khi khi nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng đi ra thì đã luôn ôm hận, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì không biết Thiên Thanh Hoàng đã chết bao nhiêu lần, bởi vì hết thảy vừa tới quá nhanh nên các nàng còn chưa kịp mở miệng, hiện tại rốt cục đã có cơ hội, làm sao lại không muốn đi ra chứng minh sự tồn tại của mình một chút!
Tiếng tỳ bà boong boong vang vọng trong đại điện, đáng tiếc Thiên Thanh Hoàng lại như mắt điếc tai ngơ, Hiên Viên Tuyệt tất nhiên cũng cảm giác được Thiên Thanh Hoàng hờn giận, cho nên đối với nữ nhân phía dưới kia không có chút hoà nhã, một tay đoạt đi chén rượu trong tay nàng, mày đẹp nhăn lại: "Đừng uống nữa!"
Thiên Thanh Hoàng không so đo, nghiêng người nhìn chằm chằm Hiên Viên Tuyệt, cười tà trêu chọc: "Hiên Viên Tuyệt! Hoa đào của ngươi cũng thật nhiều a, ngươi nói xem nếu ta gả cho ngươi, có phải sẽ bị chết đuối trong dấm chua không?"
"Ngươi đang ghen?" Mày kiếm khẽ nhếch, tuy rằng hắn cũng cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười.
"Ghen?" Thiên Thanh Hoàng khẽ nhíu mày: "Cảm giác như vậy là ghen sao?" Bộ dáng rất khó hiểu.
Thấy vậy, Hiên Viên Tuyệt cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng, nàng không phủ nhận!
"Tâm tình không tốt có phải không?" Thanh âm Hiên Viên Tuyệt trầm thấp lộ ra một loại hương vị mê hoặc, khiến Thiên Thanh Hoàng trầm mê khẽ gật đầu: "Ân!"
Hiên Viên Tuyệt nhướn môi, tuy chỉ hơi cong nhưng cũng đủ làm Thiên Thanh Hoàng nhìn đến ngây người, sau đó chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nói: "Xem ra ta đã có được vị trí trong lòng ngươi!"
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng mới hoàn hồn, miễn cưỡng dời mắt khỏi khuôn mặt hắn, đảo qua đại điện một vòng lại không biết nên nhìn cái gì, cho dù đã cố bình tĩnh, nhưng tâm tư nhiễu loạn kia lại không chịu bị khống chế.
"Phi Tuyết cũng muốn vì Hoàng thượng biểu diễn một đoạn 'Mai Vũ', thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!" Thanh âm Triệu Phi Tuyết ôn nhu bất chợt kéo lại suy nghĩ của Thiên Thanh Hoàng.
"Chuẩn!" Hiên Viên Tuyệt không nhìn người phía dưới đã vung tay đáp ứng.
Đức phi vừa mới diễn tấu xong chờ Hiên Viên Tuyệt khích lệ liền cứ như vậy bị đi xuống, nhưng lại không dám một câu oán hận với hắn, ngược lại mọi tức giận đều đổ lên người Thiên Thanh Hoàng, làm nàng cảm thấy mình thực vô tội, cái này căn bản đâu phải lỗi của nàng a?
Khúc ca ưu nhã nhẹ nhàng vang lên, Triệu Phi Tuyết vũ động bạch y, bởi vì từ nhỏ đã luyện múa nên thân mình của nàng ta đặc biệt mềm mại, các động tác yêu cầu cao cũng rất dễ dàng thực hiện, xoay người, cúi người, ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng nhưng ái muội, không tiếng động lại dụ hoặc muôn vàn.
Hiên Viên Tuyệt không nhìn, nhưng tất cả đám quan viên lại không dời được mắt.
"Phi Tuyết bêu xấu!" Bởi vì vừa mới nhảy nên khuôn mặt trắng nõn của Triệu Phi Tuyết hơi phiếm hồng, ánh mắt xấu hổ nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, lại thấy ánh mắt Hiên Viên Tuyệt từ đầu đến cuối đều dừng trên người Thiên Thanh Hoàng, cho nên ở lúc không có người chú ý liền bắn hận ý về phía nàng, làm đương sự Thiên Thanh Hoàng tất nhiên rõ như ban ngày, sự chán ghét lại nhiều lên vài phần.
"Không biết công chúa cảm thấy vũ đạo của Phi Tuyết như thế nào?" Triệu Phi Tuyết vẻ mặt chân thành hỏi, ánh mắt trong sáng như tuyết kia chỉ sợ ai cũng nghĩ là một công chúa đơn thuần đi!
"Vũ đạo ta không hiểu, bất quá ta đã từng xem một vũ đạo tốt hơn thế này rất nhiều!" Thiên Thanh Hoàng sao không biết Triệu Phi Tuyết đang muốn khiêu khích nàng? Bất quá hiện tại nàng không có tâm tình cùng nàng ta đùa giỡn, cho nên trực tiếp đẩy Tư Đồ Văn Thiên đứng một bên ra: "Nàng là Văn Thiên công chúa của Đông Hán ta, nếu Triệu công chúa muốn tìm người tham thảo như trong lời nói, vậy nàng chính là thích hợp nhất!"
Bị điểm danh, Tư Đồ Văn Thiên lập tức đứng lên, tuy rằng nàng ta rất hận Thiên Thanh Hoàng kéo mình làm bia đỡ đạn, nhưng giờ phút này nàng ta cũng không thể lùi bước, cho dù là vì mặt mũi Đông Hán hay là vì chính mình, nàng ta cũng không thể trốn tránh.
"Một khi đã vậy, bản cung cũng khiêu vũ một khúc, hi vọng mọi người hài lòng."
Triệu Phi Tuyết thản nhiên hừ một tiếng, ánh mắt đảo qua Thiên Thanh Hoàng cùng Tư Đồ Văn Thiên, căm giận trở lại vị trí.
Tư Đồ Văn Thiên sau khi cùng thái giám nói gì đó, thì một nhạc khúc liền vang lên. Người am hiểu chắc chắn sẽ biết đây là khúc 'Kinh Hồng Vũ', xem ra bộ y phục kia của Tư Đồ Văn Thiên chính là đạo cụ.
Phiên như kinh hồng, kiểu như du long, Kinh hồng vũ chủ yếu dựa vào thân mình mềm mại và sự dung hợp của linh hồn cùng với vũ đạo, thực hiển nhiên Tư Đồ Văn Thiên là một người có đầy đủ tư cách trên, cho nên khi kết thúc vũ khúc, sắc mặt của Triệu Phi Tuyết rất khó coi.
"Ba ba ba!" Đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên, Triệu Duệ vẫn im lặng vẻ mặt tán thưởng: "Bản Vương Nhất cứ nghĩ vũ đạo của Phi Tuyết đã là Đệ nhất thiên hạ, nhưng hôm nay không ngờ kỹ thuật nhảy của Văn Thiên công chúa cũng xuất chúng như thế. Đúng là làm cho Triệu Duệ mở mắt a!"
Không ai không thích ca ngợi, Tư Đồ Văn Thiên duyên dáng cười: "Thụy vương khen nhầm rồi!"
"Văn Thiên công chúa khiêm tốn!" Triệu Duệ cười thành khẩn, lập tức nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng: "Nghe nói Đông Hán nhiều tài nữ, Văn Thiên công chúa kỹ thuật nhảy cao như vậy, không biết Định Quốc công chúa am hiểu gì nhất?"
Triệu Duệ hỏi rất tùy ý, nhưng Thiên Thanh Hoàng biết ý hắn không chỉ đơn thuần như vậy. Tuy cái tên Thiên Thanh Hoàng ngốc nữ không phải thiên hạ đều biết, nhưng kể từ khi nàng đi hòa thân tới nay, số người biết đến khẳng định không phải ít. Mà hắn lại là Vương gia một quốc, cho nên tuyệt đối không thể không biết.
Đón nhận ánh mắt của Triệu Duệ, Thiên Thanh Hoàng yên nhiên cười, trong mắt mang theo huyết ý mơ hồ: "Muốn xem diễn cũng không phải không thể..." Nhưng chỉ cần các ngươi không sợ chết!
Chương 7: Luyện hồn khúc
Thiên Thanh Hoàng yên nhiên cười: "Muốn xem diễn cũng không phải không thể, chỉ sợ các ngươi vô phúc thưởng thụ!"
"Hừ! Đừng có tỏ ra cao quý, không phải cũng chỉ là một công chúa hòa thân sao? Rõ ràng ngu ngốc lại còn muốn khoe khoang!" Giọng thấp mắng bên cạnh không tránh được lỗ tai của Thiên Thanh Hoàng, bất quá giờ phút này nàng cũng không có tâm tình cùng nàng ta tức giận. Nhìn ánh mắt Hiên Viên Tuyệt có một tia sủng nịch, Thiên Thanh Hoàng không thể khống chế run lên, có chút chật vật dời đi, nhìn Hoan Hỷ Hoan Lạc cách đó không xa: "Lấy đàn lại đây!"
Hoan Lạc gật đầu, nhận lấy đàn trong tay thái giám, một đường đi lên đài cao, ánh mắt nhìn những nữ nhân phía dưới ẩn ẩn có chút vui sướng khi người gặp họa. Hiên Viên Tuyệt ngồi bên cạnh cũng không khỏi tò mò xem rốt cuộc Thiên Thanh Hoàng muốn làm gì.
"Tiểu thư!" Hoan Lạc mỉm cười đưa đàn cho Thiên Thanh Hoàng, tâm tình tựa hồ không tệ.
Goyard nhìn Thiên Thanh Hoàng, mị hoặc cười cười, từ vị trí xinh đẹp đứng dậy, phong tao vén vạt áo: "Nha đầu ngươi đánh đàn, không biết có muốn ta làm bạn nhảy không?"
Lúc này mọi người mới phát hiện nơi này cư nhiên có một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Goyard đi lên vũ đài trong đại điện, hai tay đặt trước ngực hung hăng kéo vạt áo, một thân váy dài màu trắng nhất thời biến thành từng mảnh nhỏ, lộ ra y phục vải dệt bên trong, bộ ngực trắng sữa cai vút, cặp đùi câu hồn thon dài... trong lúc nhất thời, thanh âm hít vào không ngừng vang lên, còn có mấy đại thần cư nhiên phụt máu mũi!
"Tiện nhân..."
"Hồ ly tinh..."
Tiếng nữ nhân mắng chửi vang lên không ngừng, nhưng Goyard không chút bất vi sở động nào, giống như nàng đã nói, muốn làm hồ ly tinh thì cũng phải có tiền vốn, mà mỹ mạo chính là vũ khí lớn nhất của nàng, những người này đúng là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.
Thiên Thanh Hoàng giật giật mí mắt, bất đắc dĩ thở dài, đặt đàn lên hai chân, ngón tay phất nhẹ qua dây đàn, lại không nghe thấy có thanh âm, mà Goyard cũng đã bắt đầu lắc lư thân mình.
Hiên Viên Tuyệt hơi kinh ngạc, nhưng cũng không ngăn cản, mà mấy đại thần có võ dưới đài lại trong nháy mắt kinh ngạc nhìn lên cao.
Lãnh Nguyệt cùng Triệu Duệ cũng vẻ mặt kinh ngạc: Thủ khúc kia?...
Rốt cục, tiếng đàn đã bắt đầu trầm thấp vang vọng, sau đó dần dần lên cao đến khi tất cả mọi người có thể nghe được. Kỹ thuật nhảy của Goyard cũng vô cùng xinh đẹp mị hoặc, hoàn toàn chính là một yêu tinh màu đỏ, rõ ràng động tác thực tùy ý, nhưng dưới thân thể của nàng lại xinh đẹp muôn vàn, trong lúc vô tình tuyết trắng lại khẽ lộ, làm cho người xem phía dưới bành trướng đẫm máu.
"Boong boong..." Thiên Thanh Hoàng hạ lực đạo, tốc độ xuống tay càng lúc càng nhanh, âm cầm boong boong như ma âm liên tiếp vang lên, làm cho đầu óc người ta cảm thấy rất hỗn loạn.
"Đừng đánh nữa..." Triệu Duệ cả kinh đứng lên, muốn ra tay công kích Thiên Thanh Hoàng, lại bị một chưởng của Hiên Viên Tuyệt hóa giải: "Thụy vương có ý gì?"
Triệu Duệ bị đánh rớt khỏi đài cao, trong lòng liền hoảng hốt, lúc này hắn mới biết chuyện mình làm có bao nhiêu ngu xuẩn: "Hoàng Thượng! Cầu xin người ngăn nàng lại, đàn 'Luyện hồn khúc' như vậy không phải là muốn lấy mạng mọi người sao?"
Hiên Viên Tuyệt cười lạnh, lơ đễnh nói: "Không phải Thụy vương muốn nghe sao?"
Triệu Duệ nghẹn lời, vừa định muốn nói, lại cảm giác một trận âm ba mãnh liệt đánh úp lại, ngực đau nhức làm hắn không thể không ngồi xuống vận công điều tức.
Âm cầm vẫn vang lên trong đại điện, nữ nhân cảm thấy đau đầu dữ dội, mà nam nhân lại dần dần cảm thấy thần chí bắt đầu không rõ, nhất là sau khi nhìn Goyard vũ đạo xong, hai mắt đột nhiên trở nên trống rỗng, tựa như đang bị rút đi hồn phách!
Một võ tướng vẫn thanh tỉnh thấy một màn như vậy, nhất thời rống to: "Yêu nữ, dừng tay..." Hắn vừa dứt lời đã liền ngã gục, toàn thân co rút, thống khổ không chịu nổi.
"A! Đau quá a! Thật khó chịu..."
"Ô ô! Đau quá..."
Duy nhất có Hiên Viên Địch đứng trong góc không bị ảnh hưởng nhìn cảnh tượng trước mặt mà mở lớn mắt, kéo kéo ống tay áo của Hoan Hỷ: "Bánh bao! Bọn họ làm sao vậy?"
Hoan Hỷ cười đắc ý, cũng không so đo chuyện hắn gọi nàng là bánh bao: "Tiểu thư đang đàn chính là 'Luyện hồn khúc'. Khúc này không phải ai cũng có thể nghe!"
"Luyện hồn Khúc? Thật quen tai! Hình như nghe ở đâu đó rồi?" Hiên Viên Địch khổ tư.
Hoan Hỷ đập vào ót hắn một cái: "Ngay cả Luyện hồn khúc mà cũng không biết? Vậy câu: 'Câu hồn đoạt phách, nghịch thiên mất hồn' có biết không?"
Nghe vậy, Hiên Viên Địch hai mắt sáng ngời: "Chính là 'Luyện hồn Khúc' giết người vô hình lợi hại nhất trên giang hồ?"
Hoan Hỷ đắc ý cười: "Xem ra cũng có chút kiến thức!"
Nghe vậy, Hiên Viên Địch liền nghi hoặc : "Vậy vì sao chúng ta không có việc gì?" Không chỉ bọn họ, ngay cả Lãnh Nguyệt cùng Hoan Lạc cũng vô sự!
"Tiểu thư có thể tùy ý khống chế vũ khúc, nàng không muốn ai bị thương thì người đó có thể bình yên vô sự!" Hoan Hỷ cười nói.
"Lợi hại như vậy?" Hiên Viên Địch kinh ngạc, sau đó lập tức vui vẻ cười hì hì, Thiên Thanh Hoàng hiện tại là sư phụ của hắn, sư phụ lợi hại như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ có ngày được như thế.
Lại nhìn vũ đạo của Goyard, vẻ mặt hắn đột nhiên hoảng hốt, thanh tỉnh sau kinh hãi: "Vì sao ta nhìn vu nữ kia múa có cảm giác là lạ?"
Hoan Hỷ nghe vậy bĩu môi: "Đó là 'Câu hồn vũ', có thể khiến người khác mất đi tâm trí, bất quá chỉ hữu hiệu với nam nhân." Nói xong còn hèn mọn nhìn Hiên Viên Địch liếc mắt một cái, đáng tiếc là hắn không phát hiện.
Trên đài cao, ánh mắt của Hoan Lạc lần đầu tiên dừng trên người nam nhân đang ngồi bên tiểu thư nhà nàng. Đế vương thủ đoạn ngoan lịch này rõ ràng biết uy lực của Luyện hồn khúc nhưng lại không ngăn cản tiểu thư, thậm chí còn ra tay đánh lui Triệu Duệ muốn ngăn cản... Giờ phút này, ánh mắt hắn khi nhìn tiểu thư có sự ôn hòa cùng sủng nịch khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải trầm mê... Không biết tiểu thư có phát hiện hay không?
Giờ khắc này, Hoan Lạc chấp nhận Hiên Viên Tuyệt chính là cô gia nhà nàng. Nếu sau này tiểu thư có thể vì hắn mà buông xuôi khúc mắc, vậy thì tốt quá!
Đột nhiên, một trận tiếng sáo dễ nghe chấn áp âm cầm của Thiên Thanh Hoàng bỗng truyền đến từ bên ngoài đại điện. Thiên Thanh Hoàng cau mày hạ âm, toàn bộ người phía dưới lập tức hôn mê bất tỉnh, tiếng đàn lúc này mới leng keng quay về âm điệu ban đầu.
Goyard thu vũ rời khỏi đài cao, nàng biết khi bọn họ tranh đấu thì mình không nên tham gia, bởi vì nếu như nàng còn tiếp tục nhảy, không chừng cũng sẽ bị biến thành cái bánh khô.
Tiếng đàn chấn động vang vọng trong không khí, vô hình có thể thấy được không khí đang cuồn cuộn sóng, chính là cuộn sóng này sau khi ra đến bên ngoài đại điện thì lại bị bắn trở về.
Sắc mặt Thiên Thanh Hoàng phát lạnh, hai tay bắt lấy dây đàn mạnh mẽ kéo ra, hai cầm huyền lập tức bay ra ngoài, tiếng đàn cùng tiếng sáo đồng thời dừng lại!
Hiên Viên Tuyệt nhìn ngón tay Thiên Thanh Hoàng hơi phiếm hồng mà đáy lòng xẹt qua một tia đau nhói, lập tức quay đầu nhìn ra phía ngoài đại điện, hơi thở trên người chợt biến đổi.
"Lãnh Diễm, cút vào đây cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top